Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6-10

Chương 6 : Quật Cường Mà Đứng Lên.

Sinh Cơ Tạo Phách Đan, tên như ý nghĩa, cải tạo thể phách, cường thân kiện thể. Phục dụng một khỏa Sinh Cơ Tạo Phách Đan này tuy không thể khiến đôi chân bị bại liệt của hắn hoàn toàn khỏi hẳn. Nhưng ít ra cũng có thể khiến hắn miễn cưỡng đứng được, cộng thêm quá trình rèn luyện thân thể, ít lâu nữa hắn sẽ có khả năng đi được.

Vì là đan dược cấp thấp nên Sinh Cơ Tạo Phách Đan dược lực không mạnh, không thể một lần trị khỏi tận gốc. Nhưng đối với Vũ Minh mà nói Sinh Cơ Tạo Phách Đan lúc này đối với hắn chẳng khác gì tiên đan rượu dược. Y học hiện đại Địa Cầu đối với đôi chân của hắn đã hết thuốc chữa, thế nhưng đối với một Luyện Đan Sư như hắn chuyện này lại hết sức đơn giản. Nếu không phải Địa Cầu thiếu thốn Thiên Địa Linh Khí, chỉ sợ một lần luyện đan đã có thể khiến hắn trực tiếp đứng dậy di chuyển bình thường.

Cầm khỏa Sinh Cơ Tạo Phách Đan trong tay, lúc này Vũ Minh đã quyết định chuẩn bị sử dụng. Trải qua hai ngày tĩnh dưỡng, cộng thêm liên tiếp vận chuyển Tì Thần Bổ Quyết, thân thể Vũ Minh lúc này đã đến trạng thái hoàn hảo nhất để phuc dụng Sinh Cơ Tạo Phách Đan. Hồn THể của hắn cũng đã ngưng thực thêm ở một mức nhất định, khiến cho quá trình phục dụng hắn có thể điều động linh dược một cách linh mẫn hơn. Phát huy tối đa dược lực của Sinh Cơ Tạo Phách Đan vào đôi chân phế liệt kia.

« Bắt đầu thôi ! ».

Vũ Minh hít một hơi dài, trấn tĩnh toàn thân rồi nhanh chóng ném khỏa Sinh Cơ Tạo Phách Đan vào miệng. Mắt lấp tức nhắm nghiền dưỡng thần, Sinh Cơ Tạo Phách Đan vừa chạm vào lưỡi của Vũ Minh đã lập tức tan rã, hóa thành một dòng nước thuốc ấm áp chảy xuống cuống họng của hắn.

Một cảm giác thư thái bắt đầu tràn ngập khắp cơ thể Vũ Minh, hắn có cảm giác muốn thả lỏng bỏ mặc. Nhưng Vũ Minh ý thức được lúc này là lúc tối quan trọng nhất, hắn không thể bỏ mặc mọi chuyện. Hắn cần phải nhanh chóng khống chế dược lực toàn bộ tập trung vào đôi chân. Lúc này cảm giác thư thái cũng dần giảm bớt, thay vào đó là cảm giác nóng rát đau nhức bành trướng ở đôi chân Vũ Minh.

Dược lực đã có tác dụng, đôi chân teo quắp khô héo lâu ngày của Vũ Minh lúc này nom đã có sinh cơ hơn, hơn nữa cũng có cảm giác nó đang phình trướng lên một mức nhất định. Tuy mắt thường khó có thể thấy ngay nhưng Vũ Minh cũng đã cảm giác được. Cảm giác đôi chân nóng rát khiến Vũ Minh đau nhức đến cực độ, thế nhưng hắn vẫn phải cố gắng cắn răng chịu đựng. Chỉ cần vượt qua quá trình này là hắn có thể đứng lên được rồi. Từng tia gân guốc màu xanh hằn lên trên hai thái dương của Vũ Minh, những dòng mồ hôi ướt nhẹp chảy dài.

« Ư…. A a a a a a a ! ».

Vũ Minh đau đớn hét to lên một hơi dài, lúc này đây là lúc hắn đau nhức nhất. Nhưng cũng chính lúc này đây lại là lúc hắn cảm giác phấn khích nhất, hắn biết đã đến lúc rồi. Vũ Minh dồn hết sức bình sinh một hơi điên cuồng gồng lên đứng dậy, cứ mỗi một centimet hắn nâng cao thân thể là lại có những tiếng cành cạch từ bó cơ. Hắn cần phải làm như vậy, bởi vì chỉ có như vậy mới khiến dược lực phát huy tối đa tác dụng xuống các vùng cơ. Quá trình khống chế dược lực không chỉ dựa vào tinh thần Hồn Thể mà còn phải dựa vào cả thân thể nữa.

« Vũ Minh !! ».

« Choang !! ».

Miêu Yến nghe thấy tiếng Vũ Minh hét lơn như vậy liền vội vã chạy đến, nhưng đập vào mắt cô là cảnh tượng Vũ Minh lúc này như bị ma quỷ ám nhập. Gân xanh nổi đầy thân mình, ánh mắt Vũ Minh vậy mà đỏ như máu quay ra nhìn cô, miệng hắn cắn chặt nhe hai hàm răng trẳng ởn ra ngoài. Dường như hắn đang rất đau đớn, Miêu Yến thấy cảnh tượng này lập tức giật mình khiến chiếc bình hoa bên cạnh đã bị cô trong lúc loạng choạng đánh vỡ.

« Miêu Yến ! đỡ mình đi lại, MAU LÊN ! ».

Vũ Minh trong cơn đau nhức vẫn cố gắng nói và hét lớn, Miêu Yến lúc này mới sực tỉnh lại trong sợ hãi. Lúc này cô mới ngạc nhiên nhận thức được ra rằng Vũ Minh, hắn đang đứng. Vũ Minh, người bạn bị tàn phế đôi chân bao nhiêu năm nay cuối cùng như vậy mà lại phát sinh kì tích. Hai dòng nước mắt chảy dài, Miêu Yến đơ cứng toàn bộ thân thể, tay cô bụm vào đôi môi nhỏ xinh khóc nức lên.

« Hức hức, Vũ Minh à ! ».

« Cậu còn làm gì đấy, Mau Lên !! ».

Vũ Minh lúc này như đã không chịu nổi nữa, bèn cố gắng lấy hết sức bình sinh hét lên một lần nữa. Hắn thở hổn hển những hơi kéo dài như thoi thóp. Miêu Yến lúc này mới cố gắng kiềm chế nhanh chóng lao đến đỡ lấy cánh tay Vũ Minh. Cũng may Vũ Minh không có nặng lắm, Miêu Yến tuy thân thể yếu ớt nhưng cũng đủ sức chống đỡ thân hình gầy gò của Vũ Minh. Vũ Minh lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm thả lỏng thân thể. Hắn đã đứng được dậy rồi.

Nhờ có Miêu Yến chống đỡ thân thể, Vũ Minh lúc này mới có thể thoái mái một chút. Cố gắng điều tiết trạng thái thân thể, Vũ Minh lúc này mới có đủ sức để thì thào.

« Miêu Yến.. cậu… cậu đỡ mình đi lại một chút… vài bước thôi cũng được ! ».

Vũ Minh nói xong một câu, gân xanh trên khuôn mặt lại nổi lên, vì hắn gắng sức nói nên cơn đau lại ập đến. Miêu Yến lúc này vẫn đang sụt sùi khóc nức như một đứa trẻ, rất đáng yêu, đôi mắt long lanh tròn xoe nhìn Vũ Minh thương cảm, cô nhẹ gật đầu một cái rồi hít một hơi dài.

« Ư… a a a a a a ! ».

Vũ Minh lại cắn chặt răng đau nhức thét lên, tiếng thét kéo dài. Bước đi đầu tiên của hắn đau nhức như có hàng vạn chiếc kim đâm, đôi chân yếu ớt oặt ẹo trực như muốn lập tức gục. Miêu Yến thấy như vậy thì lại càng khóc to hơn, nước mắt chảy dài sụt sùi. Thế nhưng cô không dám lau nước mắt, hai tay vẫn không dám buông tận lực chú tâm dồn sức đỡ Vũ Minh.

Mỗi bước đi là hàng vạn nỗi đau, như dằng xé muốn bạo nát đôi chân kia. Nhưng Vũ Minh vẫn gắng sức chịu đựng, đôi mắt đỏ gắt, thỉnh thoảng ứa ra một vài giọt nước mắt vì quá đau đớn. 

Quá trình kia trải qua như nghiêm hình địa ngục, thống khổ vạn phần. Thế nhưng Vũ Minh cũng không có dám dừng lại, bước được hơn mười bước, lúc này Vũ Minh mới cảm thấy sự đau nhức đang có xu thế giảm bớt. Hắn hòa hoãn một hơi khựng lại, thở đều hổn hên nhìn Miêu Yến, hắn như vậy mà trong cơn đau vẫn nở một nụ cười nhìn cô.

« Còn cười được ! ».

Miêu Yến như ủy khuất dọng thỏ thẻ nói, ánh mắt long lanh kia không ngừng chớp động. Lát sau, khóe miệng Miêu Yến cũng bất giác co giãn, cô như vậy cũng không nhịn được cười theo hắn. Vừa cười vừa khóc, Vũ Minh thật không biết xử lý sao cho thỏa đáng, giơ bàn tay yếu ớt nhéo khuôn mặt đáng yêu kia một cái.

Trải qua bốn năm ngày luyện tập, Vũ Minh lúc này đã có thể đi đứng chậm chạp trong khoảng cách ngắn. Còn cô nàng Miêu Yến mấy hôm nay thì vui mừng lắm, lúc nào cũng toe toét nở nụ cười, ríu rít như chim họa mi. Làm việc gì cũng trước hết phải ngó quá nhìn Vũ Minh một cái, cô thực sự mong muốn đây không phải là giấc mơ. Để cho chắc chắn, mỗi sáng cô nàng còn bắt Vũ Minh nhéo má một cái thật đau, chứng tỏ đây là hiện thực mới vui vẻ sách túi đi làm.

Ngày qua ngày cứ như vậy, cũng đã trôi qua được hơn một tháng. Lúc này nhờ khả năng tĩnh dưỡng thân thể, cộng thêm Vũ Minh ăn khỏe như trâu húc mả. Thân thể hắn cũng đã có da có thịt hơn, làn da trắng sáng bóng khỏe khoắn, cách tay yếu ớt ngày nào cũng đã rắn chắc và có bắp. Đôi chân hắn cũng đã không còn teo quắp nữa, nhờ luyện tập liên tục. Cộng thêm trong khoảng thời gian này hắn đã phục dụng thêm hai khỏa Sinh Cơ Tạo Phách Đan nữa, lúc này dược lực không còn mấy tác dụng hắn mới dừng lại.

Trong phạm vi nội căn biệt thự này hắn đều đã có thể đi tới, cảm giác cũng khỏe khoắn hơn trước đây không ít. Anh chàng Vũ Minh của chúng ta bây giờ trông đã đẹp trai hơn một tháng trước rất nhiều. Hai má căng lên đều đặn, sống mũi cao kiểu những anh chàng cao bồi. Cơ thể cũng đã đều đặn thớ thịt, cộng thêm chiều cao cũng khá vào khoảng mét bảy sáu. Mái tóc vì lâu nay không cắt nên quá dài, Vũ Minh bèn phái búi cao lên giống như lúc ở Đông Á Đại Lục, việc này đối với hắn không quá khó khắn, thậm chí hắn búi tóc còn rất đẹp. Hại hắn suốt ngày bị Miêu Yến làm phiền cũng đòi bắt chiếc búi tóc cho cô nàng, Vũ Minh chỉ bèn cười khổ, cũng may hắn biết vài kiểu tóc cho nữ nhân ở Đông Á Đại Lục vận với tiên y thì rất đẹp, lúc này mới làm cô nàng hài lòng không đòi hỏi.

« Miêu Yến à ! ».

Vũ Minh bất giác gọi một tiếng, Miêu Yến đang như một chú mèo lười làm nũng nằm trườn trên đôi chân của Vũ Minh cũng phải tròn xoe đôi mắt tiểu Loli nhìn lên.

« Hiện tại chân mình cũng đã đỡ hơn nhiều rồi, mình muốn tuấn tới rời khỏi đây ! ».

« Rời khỏi đây ư, cậu muốn đi chơi à ? Vậy để cuối tuần mình đưa cậu đi ! ».

Miêu Yến vẫn lười nhác chẳng chịu nhúc nhích rời khỏi đùi của Vũ Minh, hai tay vẫn trườn dài, không hiểu tại sao khi ở bên Vũ Minh cô có một cảm giác rất thoải mái. Cảm giác như chỉ cần như vậy hết thảy mọi thứ đều không thể làm cô sợ hại, rất an toàn.

Vũ Minh nhè nhẹ lắc đầu :

« Cậu hiểu rất rõ ý mình mà, không phải chỉ đi một chút. Mình muốn rời hẳn khỏi căn nhà này, kiếm một công việc và một cuộc sống mới ! ».

« Cậu ghét mình à ! Hay là sợ mình không nuôi nổi cậu ! ».

Miêu Yến từ từ nhổm dậy, đôi mắt long lanh tròn xoe như trực muốn khóc. Vũ Minh rời xa cô, chuyện này trước nay cô chưa từng nghĩ đến, bây giờ nghe qua , có chút không muốn. Vũ Minh lại bật cười, nhéo má cô nàng một cái.

« Ngốc ạ, ai bảo mình ghét cậu, ai bảo mình sợ cậu không nuôi nổi mình ! Chỉ là, mình cũng đã lớn rồi, hơn nữa cũng cần phải tự lập, sống bám mãi vào cậu sao được. Hơn nữa, mình cũng muốn phát triển sự nghiệp của riêng mình ! ».

« Ưm ! ».

Miêu Yến chỉ khẽ gật đầu một cái. Vũ Minh tiếp tục nhe nhởn cười, bàn tay khẽ vuốt những sợi tóc mỏng manh đẹp đẽ của Miêu Yến. Một mùi thơm nhè nhẹ bay ra, hắn sẽ nhỡ kĩ mùi hương này. Cô bạn bé bỏng đáng yêu này khiến hắn thực không nỡ rời xa, nhưng hắn còn một cuộc đời. Còn mối thù phải trả, chính đó là lý do khiến hắn gồng mình đau đớn để sống.

Trong khoảng thời gian một tháng Vũ Minh cũng đã tiếp nhận được rất nhiều kiến thức, những lúc rảnh rỗi hắn đều đọc sách. Rất nhiều lĩnh vực hắn đều khám phá qua, nhưng có hai thứ khiến Vũ Minh đặc biệt quan tâm, đó chính là Vũ Khí và Lịch Sử. Vũ Khí của Địa Cầu vậy mà khiến hắn có nhiều hứng thú, hắn cũng thật sự nể phục trí thông minh của nhân loại Địa Cầu. Trong điều kiện không có Thiên Địa Linh Khí, vậy mà cũng phát minh ra nhiều loại vũ khí đáng sợ. Những loại Vũ Khí này chỉ cần đơn giản đặt một món ở Đông Á Đại Lục thôi, chỉ sợ ngay cả Thượng Đạo Học cấp bậc như hắn trước đây cũng không chịu nổi một kích.

Tỉ như một chiếc súng máy M60 của Mĩ chỉ cần một cái, đem ra đánh nhau e rằng có mấy chục tu luyện đạo nhân cấp bậc Thượng Đạo Học như hắn cũng phải ôm hận mà chết. Hay như khẩu TT-33 của Liên Xô, rất gọn nhẹ, tuy độ chính xác không cao nhưng so với quang tiễn thì uy lực hơn nhiều. Nhanh gọn lẹ, không tốn sức, chỉ cần một cái bóp cò đã có thể lấy mạng đối thủ không chút phí sức.

Nếu sau này có cơ hội, hắn nhất định phải đem một ít súng đạn về Đông Á Đại Lục phổ biến, đảm bảo còn kiếm được không ít sinh ý. Còn về lịch sử cũng khiến hắn rất hứng thú, Địa Cầu đối với hắn chỉ là một giới diện nhỏ bé. Thế nhưng lại có không ít tư liệu, trong lịch sử các triều đại xa xưa của Địa Cầu cũng tồn tại thế lực siêu nhiên hư trần thoát tục. Có phật đạo, có tu chân đạo, có tiên đạo, có võ học đỉnh cao.

Điều này so ra đối với Đông Á Đại Lục cũng không kém phần phong phú. Điều tạo cho hắn hứng thú lớn nhất là lịch sử có từng nhắc qua, một số đế vương sau khi chết đi tuẫn táng theo lăng mộ của mình không ít bí tàng có liên quan đến tiên đạo. Thứ này đối với hắn rất hữu dụng, có thể vì vậy mà hắn tìm kiếm được con đường tu luyện của mình. Ở Địa Cầu thiếu thốn tài nguyên như vậy thì mỗi một thông tin nhỏ nhoi đều chẳng khác gì báu vật đối với hắn.

Chương 7 : Bán Đan Dược Gặp Côn Đồ !


« Miêu Yến, tạm biệt ! ».

Vũ Minh lặng lẽ ngắm nhìn Miêu Yến đang yên lành ngủ ngon, trên miệng khẽ nở một nụ cười. Bây giờ là vào khoảng năm giờ sáng, lúc này đa phần mọi người còn trìm sâu trong giấc ngủ. Miêu Yến cũng không ngoại lệ, Vũ Minh có chút không nỡ rời đi. Dù sao ở đây chỉ có một tháng nhưng đối với hắn cũng có biết bao nhiêu kỉ niệm. Đặc biệt là Miêu Yến, hắn không dám trực tiếp đối diện nói lời từ biệt. Hắn sợ rằng những giọt nước mắt của cô sẽ khiến hắn không thể cất bước.

Bàn tay nắm chặt lại, Vũ Minh nhẹ nhàng rời đi trong bầu trời nhá nhem nửa sáng nửa tối. Bây giờ là mùa hè, thế nhưng buổi sáng trời cũng hơi se lạnh. Vũ Minh phải mặc một chiếc áo phông ở phía trong mà một chiếc áo dài tay ở bên ngoài mới có thể có cảm giác ấm áp. Bất quá như vậy lại tạo thành phong cách cho hắn.

Ở đây một thời gian hắn cũng đã tìm hiểu được vị trí địa phương mà mình đang ở. Đây là xã An Hưng, cách thị trấn An Dương không xa. Mất khoảng mười lăm phút đi xe là đã có thể vào đến trung tâm thị trấn. Trước hết, Vũ Minh muốn tìm một công việc để tạm thời kiếm tiền, cũng phải no bụng đã rồi mới nghĩ tiếp. Trước giờ đều có Miêu Yến lo cho hắn, lần này ra ngoài một mình tuy có hơi lạ lẫm những Vũ Minh cũng thích ứng rất nhanh.

Tạm thời trong túi Vũ Minh không có tiền nên hắn không thể thuê xe để đi vào thị trấn. Hắn đành phải tìm tạm một chiếc xe để quá giang, thân thủ Vũ Minh không tệ, một chiếc xe chở Xi Măng tà tà đi chậm tới. Là loại xe thông dụng trở vật liệu. Vũ Minh nhanh chóng quan sát phương hướng, một chân tì làm điểm tựa, một chân xoáy cao một nhát làm sức bật đẩy thân thể hắn lên không trung.

« Bịch !! ».

Thành công tiếp cận chiếc xe, Vũ Minh đẩy cao thân mình lúc này đã rơi vào thùng xe trở vật liệu ở phía sau. Một đám bụi Xi Măng mù mịt bay lên bám vào khuôn mặt trắng trẻo của Vũ Minh, khiến cho mặt hắn nhìn nhá nhem nhọ bẩn. Một thiếu gia từ bé như Vũ Minh không phải làm gì nên da giẻ đều rất mượt mà. Lúc này đối diện với bươn trải cuộc sống làn da kia rất có thể vì vậy mà sẽ thô ráp đi. Nhưng Vũ Minh không quan tâm, kiếp trước để luyện được đến tu vi Thượng Đạo Học còn khổ cực gấp vạn lần thế này, một chút như vậy không thấm tháp gì với hắn.

Chỉ là thân thể này vừa mới lành lặn, vẫn còn suy nhược, một số việc làm sẽ rất khó khăn. Kinh mạch của Vũ Minh vẫn chưa hoàn toàn đả thông, làm công việc nặng đối với hắn gần như là cực hình. 

« Bạch, bạch, bạch !!! ».

Những tiếng nổ cuối cùng của động cơ xe vừa dứt, Vũ Minh cũng đã nhanh chóng nhảy xuống thùng xe. Thân thủ mau lẹ đến mức người ta chỉ kịp nhìn thấy cái chớp ảnh. Vũ Minh hiện tại tuy thân thể suy nhược, nhưng Hồn Thể lại cực kì linh hoạt, hắn điều động cơ lực rất phù hợp không có chút thừa thãi nào. Cộng thêm kí ức kiếp trước lưu giữ không ít thượng thế võ công, thân thể hư nhược cũng có thể mượn lực không gian mà hư thoát. 

Có thể nói, hiện giờ nếu so sánh Vũ Minh đánh nhau với một thanh niên bình thường thì hắn còn không chịu nổi một chiêu. Thế nhưng vì sở hữu thượng thế võ công, Vũ Minh có thể mượn lực, không tốn sức mà hạ gục đối thủ. Như vậy ta cũng có thể hiểu, hiện giờ thẳng thừng so sánh lực lượng thân thể Vũ Minh không bằng ai, thế nhưng cũng không ai có thể dễ dàng triệt hạ hắn. Cái này chính là ưu thế của võ đạo, võ đạo khiến khí cơ nhẹ nhàng không hao phí. Có thể khiến thân thể dẻo dai lâu hơn, người khống chế võ đạo mượn lực đến mức đỉnh cao cũng là chính là lúc đột phá tu vi tiến giai từ Thượng Đạo Học đẳng cấp lên đến Hạ Cấp Đạo Sư.

Hạ Cấp Đạo Sư dùng lực không gian như múa vũ đạo, hư thoát uyển chuyển mau lẹ. Một chiêu xuất ra chỉ là hư ảnh, cơ lực thì ít nhưng mượn ngoại lực thì nhiều. Khống chế được ngoại lực càng nhiều khả năng tiến giai là càng cao.
Hiện tại Vũ Minh không có tu vi thân thể, chỉ là phàm thể, thậm chí còn chưa đạt tới mức độ Nhập Đạo Học. Việc hắn sử dụng được Hồn Thể linh hoạt khiến khả năng tấn công cao hơn. Tuy nhiên cũng chỉ hoàn toàn là hương hoa, hắn chỉ cậy vào ưu thế Hồn Thể cường đại, cộng thêm thượng thế võ công hỗ trợ. Đối phó với người bình thường thì không vấn đề gì, nhưng nếu đối phó với một Võ Sư của Địa Cầu thì cũng không nắm chắc phần thắng. 

Thực lực của Vũ Minh hiện giờ kết hợp cả ưu thế Hồn Thể, kết hợp cả ưu thế thượng thế võ công. So ra, có lẽ có thể giao chiến ngang tay với một Hạ Đạo Học cấp bậc ở Đông Á Đại Lục. Mà theo như điển tịch Vũ Minh đã đọc qua, võ học của Địa Cầu cũng không phải tầm thường. Thời kì cường đại, võ học Địa Cầu có thể phân chia cấp bậc như sau.

Đầu tiên là cảnh giới Võ Sư, cảnh giới này có thể so sánh với một Trung Đạo Học tu vi trở lên. Mà thực lực Võ Sư cũng không thể chỉ dựa vào giai cảnh để đánh giá. Có thể cùng được công nhận là Võ Sư, thế nhưng lại có một số Võ Sư có thực lực đặc thù, có thể dựa vào vũ kĩ, có thể là dựa vào thân thể mà thực lực khác biệt. Chính vì vậy, cảnh giới Võ Sư địa cầu rất khó đánh giá, có thể một Võ Sư Địa Cầu thực lực thấp nhất so sánh được với Trung Đạo Học tu vi, thế nhưng cũng có Võ Sư đẳng cấp thực lực có thể so sánh với Hạ Cấp Đạo Sư, thậm chí là Trung Cấp Đạo Sư cũng có khả năng.

Theo điển tích cho biết, thậm chí vượt qua cảnh giới Võ Sư là Võ Đạo Tôn Sư, cảnh giới này không có mấy người, thực lực có thể mạnh ngang với Thượng Cấp Đạo Sư hay Đỉnh Cấp Đạo Sư, thậm chí là đến Tiên Thiên Đạo Sư cảnh giới cũng có thể so sánh.

Có một truyền thuyết mà Vũ Minh cảm thấy rất hứng thú. Thời kì cổ đại Địa Cầu, vào thời đại được tự xưng là Võ Lâm Tranh Hùng, có xuất hiện qua một số nhân vật thực lực cực mạnh. Có thể thực lực một số người này đã đạt tới Võ Đạo Tôn Sư ngang với Tiên Thiên Đạo Sư, dựa vào vũ kĩ mà tranh hùng. Tỉ như Trương Tam Phong, nhất môn chủ của Võ Đang đạo phái, sáng tạo ra Thái Cực Quyền. Một chiêu này được Vũ Minh phỏng đoán uy lực có lẽ phải ngang với một kích của Đỉnh Cấp Đạo Sư, thậm chí đạt tới ngưỡng của Tiên Thiên Đạo Sư mới có thể chống cự.

Thái Cực Quyền, là đỉnh cao nhân giai võ học của Địa Cầu. Theo miêu tả, nó có thể mượn ngoại lực đến hàng chục mét, hư thoát không gian tạo thành huyễn ảnh Thái Cực Đồ, uy lực thập phần khủng khiếp.

Còn có Hồng Thất Công môn chủ Cái Bang đạo phái, sở hữu tuyệt học vũ kĩ Hàng Long Thập Bát Chưởng. Cũng có thể mượn ngoại lực tới mức hư thoát, tạo thành huyễn ảnh Long Lân đồ sộ đến mấy chục mét. Uy lực so với Thái Cực Quyền cơ hồ còn muốn mạnh hơn.

Tuy nhiên, đây chỉ hoàn toàn là những nhân vật trong truyền thuyết, cũng không có bằng chứng nào chứng minh sự tồn tại của họ. Nhưng cũng có thể thấy võ học Địa Cầu không thể coi thường, trải qua thời gian võ học Địa Cầu sa sút, nhưng vẫn có khả năng tồn tại những cao thủ cấp bậc như thế. Chính vì vậy Vũ Minh càng không dám khinh xuất, thậm chí nếu có thể lĩnh ngộ được tuyệt học võ công của Địa Cầu đối với hắn cũng là thập phần may mắn.

Bây giờ Vũ Minh cũng tạm thời chưa suy nghĩ xem là kiếm việc gì làm, công việc nặng nhọc thì hắn không thể động đến được rồi. Đánh nhau hoặc di chuyển thì còn có thể mượn lực, nhưng những công việc như khuân vác thì hoàn toàn đều phải dựa vào thể chất cơ thể. Thể chất cơ thể của hắn hoàn toàn hư nhược, những việc này đúng là không đến lượt hắn.

Đau đầu một hồi cuối cùng Vũ Minh cũng nghĩ ra cách, hắn kiếp trước thành công trên đan đạo. Cũng không ít lần xuống núi luyện đan đem đi bán. Hiện tại xem ra chỉ còn cách đó là có thể kiếm tiền, ý nghĩ thông suốt cuối cùng Vũ Minh quyết định kiếm một mảnh giấy thật lớn, trong túi hắn vẫn còn giữ một chiếc bút chì. Chiếc bút chì này là hắn lấy trộm của Miêu Yến đấy, hắn muốn giữ lại một kỉ vật nhưng xem ra bây giờ cũng thật sự hữu dụng.

Viết một dòng chữ thật lớn tô đậm nhạt từng nét tạo thành một bức tranh hoàn hảo ‘Đan dược liệu thương, trị bại liệt gãy xương, teo cơ yếu nhược cơ thể, không khỏi không lấy tiền’. Viết xong dòng chữ lớn Vũ Minh cũng mệt nhoài, hắn đúng nghĩa là đang thiết kế một cái băng rôn quảng cáo. Tuy nhiên cái băng rôn này chỉ hoàn toàn là giấy bìa lớn, cộng thêm Vũ Minh thiết kế những cái que làm giá đỡ. Tuy vật liệu sơ sài nhưng chiếc băng rôn cũng khá đẹp. Dòng chứ uốn lượn như thư pháp, nhìn rất hợp mắt, đủ thấy khả năng hội họa của Vũ Minh cũng không tệ.

Thiết kế xong chiếc băng rôn, Vũ Minh bắt đầu quá trình kiếm tiền của mình. Kiếp trước hắn cũng từng bày bán qua vài lần nên cũng có kinh nghiệm, thường là lựa chọn những nơi đông đúc giao dịch. Tỉ như hội chợ đan dược hay bùa chú phẩm cấp. Thế nhưng ở Địa Cầu không có những nơi như thế, bất đắc dĩ hắn lại phải lựa chọn địa điểm là một cái chợ cóc mua bán thức ăn hàng ngày ở thị trấn An Dương.

Lựa chọn một góc hấp dẫn tầm nhìn, Vũ Minh bắt đầu cắm cột băng rôn, bày ra một tấm vải nhỏ, trên đó có để vài khỏa Sinh Cơ Tạo Phách Đan phẩm cấp hạ phẩm. Là do hắn cố tình luyện chế, người thường không có khả năng quật cường như Vũ Minh, dược lực cao như Sinh Cơ Tạo Phách Đan trung phẩm sẽ là không chịu nổi, thậm chí còn có thể sinh ra tích lũy đan độc. Vì vậy cho nên hắn chỉ có thể bày ra hạ phẩm đan dược mà thôi.

Băng rôn vừa cắm, tấm vải nhỏ vừa bày ra lập tức Vũ Minh đã hấp dẫn ánh mắt nhìn của vô số người. Vô số ánh mắt kì quái, có ngạc nhiên, có thận trọng. Nhưng nhiều nhất vẫn là thái độ miệt thị bằng ánh mắt, cười cợt chỉ trỏ.

Tiếng bàn tán râm ran bắt đầu nhiều lên, có một số nhóm cười tích tụ chỉ trỏ nói xấu hắn. Đại ý như tâm thần xổng trại, thần kinh có vấn đề, hay là chiêu lừa gạt rẻ tiền cũ rích của lũ người mà họ cho rằng buôn thần bán thánh. Đan dược ư, vậy không phải sẽ thừa nhận hắn là đạo sĩ sao, chỉ có đạo sĩ mới bày bán đan dược. Mấy cái này trong mắt họ chỉ là trò lừa đảo vặt vãnh. Mà nhiều người thì lại cho rằng hắn bị điên, bởi vì lừa gạt thì cũng cần đầu tư cẩn thận một chút chứ. Nhìn hắn xem, đến cái băng rôn quảng cáo cũng là bằng bìa giấy, họ còn nghĩ, có khả năng hắn là một tên điên gia đình quản lý không chặt nên mới chạy ra ngoài làm loạn. Nhưng khiến Vũ Minh cảm thấy khó chịu nhất vẫn là có một số ánh mắt cảm thông thương cảm, thậm chí còn nói ‘ thôi, người ta bị điên đã khổ lắm rồi, chúng mày còn trêu chọc’. Nghiễm nhiên, hắn trở thành một thằng điên thật sự, chỉ bày bán đan dược thôi mà đã phiền phức như vậy. Sớm biết thế hắn cũng không làm trò này, đan dược của hắn là hàng thật giá thật, vậy mà ngay cả bọn lừa đảo còn khiến cho họ tin hơn.

« Roạt, roạt, crạch !! ». 

« Cái thằng điên này, mẹ mày, có cút nhanh cho ông không thì bảo !! Ông lại đánh chết mẹ mày bây giờ !!».

Vũ Minh vẫn còn đang đau đầu bởi ánh mắt của mọi người xung quanh, lúc này lại có một gã thanh niên cơ bắp vạm vỡ, mặc áo ba lỗ màu đen, chân đi dép tông quần cộc. Mái tóc một chỏm nhuộm màu đỏ lửa, lao đến bẻ gãy bảng băng rôn, bặm trợn nhìn Vũ Minh quát lớn, còn trực như muốn đánh hắn.

Sớm đã bực mình, thế nhưng Vũ Minh cũng cố nhịn, chỉ lủi thủi cầm chiếc băng rôn với cái giá đã bị gã thanh niên kia bẻ nát, đứng dậy. Xem ra bán đan dược đối với hắn ở Địa Cầu này là không thích hợp, hắn có lẽ phải tìm một công việc khác để làm thì tốt hơn.

« Đm mày có phải coi thường ông, nên mới không thèm nhìn có phải không !! ».

Không ngờ, Vũ Minh đã chịu hạ mình như vậy mà gã thanh niên này thậm chí còn kiếm cớ gây sự. Hẳn là cái loại chơi bời lêu lổng hư hỏng suốt ngày chỉ đi bắt nạt người khác. Hít một hơi dài, Vũ Minh nghiến răng lại cố nhịn thêm một lần nữa, vẫn tiếp tục cầm đồ đạc dời đi không nói gì.

« Đm mày đứng lại cho bố, mày không nghe thấy đại ca tao nói gì à !! ».

Lúc này lại có thêm một gã thanh niên khác, tuy nhiên lại là thấp lùn gầy gò loi choi, mặt đầy hốc hác, thế nhưng cũng vênh mặt lên dọa nạt Vũ Minh. Nhịn được một thằng nhưng không thể nhịn được hai thằng, bọn này đã đánh chủ ý lên người Vũ Minh rồi, hẳn là không đánh nhau thì không yên với bọn chúng. Vũ Minh liền nắm chặt nắm đấm lại, tấm băng rôn cũng lập tức vứt xuống đất, ánh mắt lạnh lẽo ngước lên nhìn hai gã thanh niên láo toét kia.
Bọn người này ăn nói tục tĩu, chửi bới không kiêng dè. Vũ Minh so ra với hai tên này thì chắc cũng phải hơn đến vài tuổi, vừa gặp mặt không nói gì đã xưng mày tao, hơn nữa còn kiếm cớ muốn đánh nhau.

« Chúng mày muốn gì ? ».

Vũ Minh chỉ nhàn nhạt nói một câu, hai tay đều thả lỏng, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, trước hết phải giáo huấn hai thằng trẻ ranh này một trận.

« Ơ, đm mày còn dám nhìn anh Long thế à ?? ».

Tên thanh niên gầy gò thấy Vũ Minh thái độ thay đổi, lại còn dám ngước lên nhìn bọn chúng như vậy thì liền lập tức mặt mày bặm trợn, không kiêng kị gì lao đến định dùng một tát muốn vả vào mặt Vũ Minh. Ngay lập tức, Vũ Minh xoay mình tựa một chân ra sau làm điểm bật, một thân dựa vào thượng thế võ công và Hồn Thể linh hoạt, túm lấy tay phải của thanh niên gầy gò một chiêu khóa tay đến ‘crắc’ một cái. 

« A a a… ».

Cực độ đau đớn, thanh niên gầy gò thét một tiếng dài như lợn bị cắt tiết. Ngã sụp xuống đất đau đơn giãy dụa quằn quại. Thanh niên vạm vỡ được gọi là ‘anh Long’ kia lúc này lập tức kinh ngạc:

“Mày có võ?”.

Chương 8: Ngang Ngược!

« Crặc, rặc !! ».

« Bất quá có võ lại khiến cho tao hứng thú, tao vốn không tin cái bọn học võ vẽ có tài cán gì. Trước nay bao nhiêu thằng đi học võ Karatedo gặp tao cũng đều bị ăn một bạt tai, sau đó còn phải quỳ xuống xin lỗi tao, còn phải liếm gót giày cho tao. Tao xem mày cũng chỉ là thằng tiếp theo ! ».

Thanh niên tên là Long kia chỉ thoáng kinh ngạc, sau đó lập tức cười nhạt nói một hồi. Môi hắn liếm lên mép vài cái tỏ vẻ phấn khích, hai bàn tay không ngừng co duỗi nắm lại tạo ra những tiếc kêu cậc cậc từ các khớp tay. Hắn đang muốn chứng tỏ uy thế cơ bắp của mình để dọa Vũ Minh, thế nhưng Vũ Minh bề ngoài không biểu lộ gì, kì thực bên trong đã sớm cười thầm. Cái trò vặt vãnh bẻ ngón tay này cũng dám đem ra dọa Vũ Minh, bản thân hắn kiếp trước tu luyện võ đạo thống khổ đến vạn lần, thậm chí còn phải nhảy từ miệng vực núi cao mấy trăm mét cũng không hề sợ hãi. Chỉ là một chiêu tiểu xảo dọa trẻ con mà cũng dám mạnh miệng.

Thanh niên tên Long kia thấy mình hung hãn như vậy mà cũng không thể làm Vũ Minh khiếp sợ cũng lấy làm chột dạ. Một trò này của hắn không biết đã dọa được bao nhiêu tên tự xưng là đầu gấu ở cái huyện này, thậm chí bọn xã hội đen ở thành phố về cũng phải vì thế mà kiêng dè hắn, không nghĩ, chỉ là một thằng tâm thần lừa đảo da dẻ thì trắng trẻo như công tử bột vậy mà không có chút biến sắc. Thậm chí hắn còn sinh ra một ý cười miệt thị mình.

« Ha hả, cười, mày cứ cười đi, đến lúc ông vả vỡ mồm rồi thì hết cười !! ».

Thanh niên tên Long thấy Vũ Minh ngày càng tỏ ra coi thường mình, thậm chí mặt còn hếch lên trông thật sự đáng ghét. Máu điên trong người nổi lên, hắn lập tức gồng cơ bắp tay lao đến đấm thẳng một đấm vào mặt Vũ Minh, muốn dùng một đấm này ít nhất phải đập gãy răng Vũ Minh hắn mới hả dạ, không thì cũng phải thấy máu.

« Huỵch !! ».

Một đấm kia đánh tới, Vũ Minh mặt mày không đổi sắc, điềm tĩnh chờ đợi. Hắn có thể dựa vào thượng thế võ công, chớp mắt có thể tránh được một đấm này. Tuy nhiên hắn cũng không có vội vã, phải tiên phát chế nhân, hắn muốn mượn lực một đấm này của thanh niên tên Long kia, lập tức hạ gục gã.

« Bốp !! ».

« Bộp !! ».

Chỉ trong vòng một chớp mắt, thanh niên tên Long kia không những không thành công đánh lên mặt Vũ Minh mà còn bị hắn thuận thế né tránh một phát, sau đó giơ sẵn tay đập tới, vừa có lực đánh tới từ tay mình, vừa có lực lao tới từ thân thể thanh niên tên Long, khiến một tát Vũ Minh đưa ra uy lực mạnh lên gấp ba lần. Đây chính là mượn lực, một tát kia đập tới Vũ Minh vẫn chưa dừng lại, trong khoảng thời gian cái chớp mắt ấy hắn còn thuận thế sút luôn một cước vào mông thanh niên tên Long kia khiến hắn lập tức ngã dụi.

Một tát Vũ Minh giáng tới quả thực không phải một cái tát bình thường. Thanh niên tên Long kia vốn cao to vạm vỡ, vậy mà cũng bị một tát này của Vũ Minh đánh cho khóe miệng chảy máu, lập tức tím ngắt sưng vù. Một cước kia của Vũ Minh cũng không phải tầm thường, cái mông của thanh niên tên Long kia chỉ sợ lúc này đã bầm tím dập nát rồi.

« Ha ha ha !!! ».

« Cái loại này đáng đánh lắm, tôi là tôi ngứa mắt từ lâu rồi, con cái nhà bố láo bố toét !! ».

« Ha ha, để xem thằng Long này còn có mặt mũi nào mà lên lớp nữa hay không, cái loại nó cũng đúp hai năm rồi còn đâu ».

« Không nhờ có bố nó thì chỉ sợ bị đuổi học từ lâu rồi ấy chứ, cũng phải thôi, nó là con ông chủ tịch huyện mà. Lời người ta nói phải có trọng lượng chứ, hiệu trưởng cũng không dám đắc tội với bố nó !! ».

« Chủ tịch huyện thì là cái gì, nó cậy là cậy bác nó làm bí thư tỉnh ủy kia kìa !! ».

« Bí thư tỉnh ủy ?? Lại lên chức rồi, cái loại ác ôn họ nhà nó đáng nhẽ ra phải bị cách chức bỏ tù, không ngờ còn lên chức nhanh hơn !! ».

« Cái lão Cương lúc trước làm phó chủ tịch huyện An Dương này cũng vơ vét được không ít, tiền dự án ở trên đổ xuống quá nửa là vào túi lão. Cái loại tham ô như thế mà bây giờ cũng lên được đến chức Bí thư tỉnh ủy rồi, không biết nhà nước nghĩ gì mà lại để cho lão làm. Thế này thì chỉ khổ dân khổ nước mà thôi !! ».

« Họ Trương nhà nó ngày trước cũng là ác bá một thời, nghe nói cụ tổ nhà nó làm Chánh Tổng thời pháp làm dân chết đói cả một vùng sông Đuống, còn cụ cố thì đi làm lính tay sai cho Mĩ. Đúng là bán nước con nhà nòi !! ».

Mọi người xung quanh liên tục có những lời xì xầm bàn tán, người cười cợt người thỏa mãn hả dạ. Chắc cũng có không ít người bị cái gã thanh niên tên Long này bắt nạt, còn thanh niên tên Long kia bị dính liên hoàn đòn của Vũ Minh thì lúc này cũng không đứng dậy được. Vũ Minh thờ phù một hơi dài, cúi mình xuống nhặt nhạnh lại tấm băng rôn cùng tấm vải đang chứa hạ phẩm Sinh Cơ Tạo Phách Đan, nhét tấm vải vào túi quần Vũ Minh lại chuẩn bị cất bước rời đi, nơi này xem ra hắn cũng không nên ở lại nữa rồi.

Chợ cóc cũng vì vụ việc của Vũ Minh xảy ra mà trở lên đình trệ, cái tính người ta xưa nay là vậy, hễ có chuyện là lại bâu kín đông vào để xem trò. Có đánh nhau hay tai nạn là lại có một đám lớn người quây đông thành vòng tròn chỉ chỉ trỏ trỏ. Người đến thì càng ngày càng đông hơn vì người ta truyền tai nhau, nhưng mặc nhiên không có ai nhúng tay vào ngăn cản hay giúp đỡ cả.

« Tất cả mọi người yêu cầu tránh ra khỏi hiện trường để công an chúng tôi làm nhiệm vụ !! ».

Bất chợt lúc này một tiếng quát dài hô lớn, tất cả mọi người đều chú ý. Không ai bảo ai, mỗi người đều dãn ra một vòng lớn, tránh bị liên lụy. Cứ đứng ỳ ra đấy khéo lại mang vạ vào thân.

« Khổ thân, cái anh chàng kia lại đi không kịp rồi, lần này thì khổ với nhà nó. Chú nó làm trưởng công an huyện, không biết thằng nào ác mồm độc miệng mà lại nhanh tay gọi chú nó đến như thế!! ».

« Còn đứng ỳ ra đấy làm gì, lui vào đây, mày muốn đi ăn cơm tù vài bữa mới sướng hả ?? ».

Một người phụ nữ trung niên đứng khá gần Vũ Minh than vãn liền bị một bà lão vội vã lôi vào, cố gắng kéo người phụ nữ kia càng xa càng tốt. Vũ Minh lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì, hay nói đúng hơn là từ nãy giờ hắn đang suy nghĩ chuyện khác nên không để ý đến vấn đề xung quanh. Hắn vẫn lững thững bước đi, muốn nhanh chóng rời khỏi đám đông, rời khỏi cái chợ cóc này. Nhưng đúng lúc này một cánh tay giơ ra chặn trước người Vũ Minh chặn hắn lại.

« Anh là người có mặt trong vụ ẩu đả ngày hôm nay đúng không ? Yêu cầu anh đứng lại cho chúng tôi điều tra giải quyết vụ việc !! ».

Người đến là một người đàn ông trung niên, mặt béo tròn, bụng phệ lông mày rậm rạp. Trên mình còn mặc một bộ quân phục màu xanh có đính huy hiệu, đây là trang phục của công an nhân dân Việt Nam, Vũ Minh dù chỉ có kí ức của một đứa trẻ mười bốn tuổi nhưng không phải là không thể nhận ra. Nhưỡng mày một chút Vũ Minh liền cất giọng :

« Là có việc gì ? Hai tên kia cản trở tôi làm ăn, còn ra tay đánh người, tôi giáo huấn bọn chúng mọt chút không được sao ? ».

Người đàn ông trung niên là công an kia nghe Vũ Minh nói vậy thì chỉ cười khỉnh một cái, định cất tiếng, thì đúng lúc này một dọng nói cắt ngang.

« Chú Mãng, thằng này là phường lừa đảo, cháu với anh Long chỉ ra nhắc nhở hắn một chút để duy trì trật tự trị an, tránh để mọi người bị mắc lừa. Vậy mà hắn vừa thấy bọn cháu, chẳng nói chẳng rằng đã hung hăng bẻ gãy tay cháu, còn đánh sưng hết mặt anh Long, chú xem !! ».

Người nói không ai khác chính là thanh niên gầy gò khi nãy kia, Vũ Minh lập tức há hốc miệng. Thật không ngờ tên này lại trắng trợn như vậy, trước mặt bao nhiêu người như thế này còn vu oan giá họa cho hắn. Vũ Minh còn chưa kịp giải thích, trung niên công an được gọi là chú Mãng kia lập tức giơ tay lên chặn lại, ý là hắn không cần phải nói gì nữa, ngắc ngứ cái đầu giọng trịch thượng nói :

« Mọi chuyện đã rất rõ ràng, nhân chứng vật chứng đầy đủ cả, tôi thấy anh chính là người đã gây ra sự việc trong ngày hôm nay. Thằng Long là người xưa nay ngoan ngoãn tôi hiểu rất rõ, nó đến con kiến còn không dám hại lấy đâu ra mà đi gây sự đánh người. Mời anh theo chúng tôi về đồn để giải quyết vụ việc !! ».

Vũ Minh lần này mồm miệng còn há to hơn, cái này chính là trắng trợn đến mức không thể trắng trợn hơn mà. Chỉ nghe lời từ một phía đã lập tức phán quyết, hơn nữa còn vội vã muốn lôi hắn đi, loại người như gã Long đầu gấu kia mà cũng có thể nói là con kiến cũng không dám hại, hắn nhổ vào, đoán chắc nếu Vũ Minh để cho dễ dàng bị lôi đi như vậy sẽ ăn không ít quả đắng.

« Chết chửa, ai bảo dây vào nó làm gì, thà cứ nhục một tí mà quỳ xuống xin lỗi nó, chứ lần này về đồn thì có khi ra chỉ còn cái xác. Chú cháu nhà nó mà không hành cho không ra hình người tôi dám đâm đầu xuống đất chết luôn !! ».

« Rõ khổ, cơ mà cũng tại đi lừa đảo mới không may gặp phải nhà nó, nếu làm ăn lương thiện thì đâu đến nỗi !! ».

Vũ Minh đang hoang mang thì nghe những lời bàn tán xung quanh cũng phải phun máu miệng tập hai, bảo hắn số khổ thì thôi đi, nhưng rõ ràng là hắn làm ăn lương thiện, bán đan cứu người, đan của hắn là hàng thật giá thật, vậy mà bây giờ bị quy kết tội lừa đảo hắn không cam tâm !!

« Tôi thấy mọi người nên giải tán, không tập trung đông đúc mất trật tự trị an ! Giải tán cho công an chúng tôi còn làm việc, nếu không tôi nghĩ cái chợ cóc này cũng nên giải tán luôn đi !! ».

Lão Mãng công an mặt phệ kia lúc này lại cười cợt nói lớn, ánh mắt lạnh lùng đảo quanh. Lập tức vòng tròn toàn người bao quanh xem náo nhiệt giãn ra, không ai bảo ai đều tự động giải tán. Chợ cóc này là chợ chui tự phát, toàn là những thương nhân bán rau củ không có tiền vốn thuê vị trí ở chợ trung tâm nên mới tự đem đồ ra đây bán. Chính phủ chính là cấm những chợ cóc như vậy mọc lên, người vi phạm bán hàng bừa bãi không đúng chỗ như thế này bị phạt rất nặng, mà người ta cũng phần lớn chỉ là trồng rau, buôn bán nhỏ lẻ, phạt một lần có khi mất ăn vài tháng. 

Mà công an thì là chịu thẩm quyền đi phạt những vụ việc như vậy, chính vì thế khi lão Mãng công an mặt phệ kia lên tiếng đe dọa, ai cũng nơm nớp lo sợ, vội vã tránh xa ra, kẻo mang vạ vào thân. Có thể thấy, chỉ là một chức trưởng công an huyện nhưng ở cái thị trấn này cũng có thực lực không tệ. Quyền lực có thể nói là thét ra lửa, càng không phải nói đến bố của tên Long đầu gấu kia làm chủ tịch huyện, xem ra muốn giúp Vũ Minh cũng không ai có khả năng, có thể nói ở trong cái huyện này Vũ Minh đừng mong mà chạy thoát, sống được với bố con nhà nó cũng là cả một tài năng.

« Mời anh đi theo chúng tôi !!”.

Trong lúc lão Mãng mặt phệ kia đang dương dương tự đắc hống hách với mọi người, thì lúc này có hai gã công an khác đến trước mặt Vũ Minh mắt trợn mày nhướng, ăn nói thì lịch sự nhưng hành động thì như du côn, hung hãn mạnh tay kéo Vũ Minh đi không kịp cho hắn nói một lời, nhanh chóng tống cổ hắn vào khoang xe cảnh sát.

Tên thanh niên mặt gầy lúc này lật đật đứng dậy được, bị Vũ Minh bẻ tay cho như vậy mà vẫn chưa chừa, vẫn trợn mắt lớn tiếng:

“Đm mày lần này chết với bố, bố xem mày còn sống nổi không con chó!! Dám đánh bố bố cho mày vỡ mồm!!”.

Thanh niên này cất tiếng Vũ Minh lập tức phản cảm, cái loại này cho sống cũng bằng thừa. Lần sau gặp mặt thì Vũ Minh đừng hòng mà nương tay, phải lựa thời cơ đánh chết thì hắn mới cam tâm. Tên Long đầu gấu kia là đại ca xem ra còn đỡ hơn tên này một chút, ít ra là hắn chỉ ham đánh nhau chứ không bố láo bố toét như thằng ranh con vừa gầy vừa lùn này, Vũ Minh nghĩ vậy.

“Còn chờ gì nữa, giải nghị phạm về đồn để thẩm tra”. 

Lão Mãng mặt phệ lúc này mới bước vào xe ngồi xuống, nhìn gã cảnh sát cầm bánh lái nhướng mày nói.

Chương 9: Kẻ Lạ Mặt!


“Vâng anh Mãng!”.

Gã cảnh sát cầm bánh lái vội vã cúi đầu cung kính, ánh mắt còn thuận tiện liếc nhìn Vũ Minh một cái rồi cười âm lãnh. Nhìn điệu bộ của gã, Vũ Minh biết lần này vào cái đồn cảnh sát kia sẽ không yên lành gì, kết quả có thể đoán trước được là thập phần không dễ chịu.

“Bạch, bạch, bạch!!”.

Xe cảnh sát nổ máy khiến khói bụi lập tức mù mịt, chỉ trong hai giây thời gian đã biến mất khỏi cái chợ cóc kia, đoán chừng cái lão Mãng mập kia muốn xử lý Vũ Minh lắm rồi. Hiện tại có nhiều người không tiện, nhưng không có gì đảm bảo rằng khi vào đến cái đồn công an kia thì hắn sẽ không phải nhận quả đắng.

“Vĩ, cậu mau đến đồn công an một chuyến!”.

Ở một góc khuất của cái chợ cóc là một quán café nhỏ, lúc này một trung niên mũi ưng ánh mắt chăm chú nhìn chiếc xe cảnh sát đang rời đi kia, cất giọng hướng về người thanh niên mặc vét tông màu đen phía sau.

“Anh Bái, đến đồn công an làm gì, chuyện lần này lão Mãnh muốn anh phải nhanh chóng xử lý xong chuyện! Đám dân đòi bồi thường kia không thể nương tay nữa, nếu cần thì giết một vài đứa để làm gương trước cũng được, quan trọng là phải nhanh chóng, lão Mãnh đã dặn rất rõ!!”.

Thanh niên tên Vĩ kia thấy người trung niên được gọi là ‘anh Bái’ lại muốn mình đến đồn công an, nhìn vào thái độ và hành động của trung niên thì hắn cũng đã phần nào đoán được ‘anh Bái’ này muốn làm gì rồi. Hiện tại hắn lập tức lên tiếng can ngăn, tuy vậy, trung niên tên Bái kia chỉ khẽ hắng giọng một cái:

“ Cậu vội cái gì, cái đám tạp nham kia nếu dễ dàng giải quyết như vậy thì há thằng Bái này trước nay đều vô dụng hay sao?? Cứ đến đồn công an một chuyến, nếu cần tiền thì không cần phải khiêm tốn, trực tiếp ném vào mặt lão ta là được rồi, thằng Mãng này trước nay tham tiền, có tiền bố con cũng thành người dưng!!”.

“Anh Bái, em biết rồi, em lập tức đi ngay!!”.

Thanh niên tên Vĩ kia nghe vậy thì liền lập tức cúi đầu cung kính, trung niên tên Bái chỉ khẽ gật đầu nhàn nhạt nói:

“Xong việc thì trực tiếp quay lại đây!”.

“Rầm!!!”.

Cánh cửa gỗ đóng lại va đập vào vách tường một cách hung bạo. Lão Mãng mặt phệ lúc này nhìn Vũ Minh một cách lạnh lẽo, quân phục công an cũng trực tiếp cởi ra, xắn cao tay áo, bàn tay cầm điếu thuốc rít một hơi dài hai mắt lim dim nói:

“Thằng ranh con!! Mày chán sống nên ăn no dửng mỡ hả??”.

Vũ Minh từ lúc vào đây thì cũng đã hiểu được phần nào, chỉ trách hắn sơ xuất, lúc này rơi vào tay tên Mãng mặt phệ này xem ra khó sống rồi. Hiện tại hai cánh tay của Vũ Minh đều đã bị cột chặt vào thành ghế bằng hai chiếc còng số tám. Chiếc ghế hiện tại hắn ngồi là ghế thanh sắt, rất chắc chắn. Nếu là ghế gỗ thì Vũ Minh còn dùng chút tiểu xảo có thể thoát ra được, nhưng với ghế thanh sắt thì không có khả năng.

“Hắc hắc, chú Mãng, chú cứ để cháu ra tay cũng được, loại như thế này chú đánh cũng bẩn tay lắm!!”.

Thanh niên mặt gầy kia lúc này cũng có mặt, một tay phải đã được băng bó cẩn thận, xem ra một cái khóa tay của Vũ Minh cũng khiến tên này không vui vẻ gì, thậm chí có thể là đã gãy xương như lời hắn nói. Nhìn ánh mắt phấn khích như muốn nuốt chửng Vũ Minh, Vũ Minh đoán tên này muốn một lần tính sổ với hắn đây, đánh nhau không lại bây giờ dùng trò bẩn này để ra tay. Loại người này Vũ Minh cũng là cảm thấy thật sự bẩn mắt, hận một lần không thể ra tay là bóp chết.

“Tét, tét!!”.

Dùng cái bàn tay trái vẫn hoạt động bình thường của mình thanh niên mặt gầy kia vỗ nhè nhẹ vào má Vũ Minh mắt trợn trừng, cái kiểu mèo vờn chuột này Vũ Minh còn lạ gì, tên mặt gầy này không muốn một nhát đánh thoải mái Vũ Minh luôn mà còn muốn hành hạ hắn từ từ, từ tâm lý đến thể xác đây mà. Thủ đoạn này ở Đông Á Đại Luc Vũ Minh cũng thấy không thiếu, lần này thanh niên mặt gầy kia dùng xem như trò cũ diễn lại rồi.

“Mạnh, cứ từ từ mà đánh, lớp chúng mày còn phải học hỏi nhiều, từ này về sau không nên đánh nhau công khai như vậy nữa. Còn có tao ở đây chúng mày còn thoải mái làm bừa, đợi mấy hôm nữa tao lên Sở rồi thì không còn người giúp chúng mày đâu!!”.

Tiếp tục rít một hơi thuốc lão Mãng ngồi xuống chiếc ghế sắt đối diện, thỏa mãn nhìn gã thanh niên mặt gầy tên Mạnh kia nói một hồi. Gã tên là Mạnh kia cũng cười cười đắc ý nói:

“Chú Mãng, chú nói thế nào chứ, chú lên Sở rồi thì còn thiếu gì đàn em chú ở đây, bọn chúng mà để cho bọn cháu có mệnh hệ gì thì có mà sống yên với chú, có đúng không ạ!”.
Gã Mạnh kia vừa nói vừa liếm mép, tay trái xoa xoa đầu Vũ Minh tiếp tục trò mèo vờn chuột. Lão Mãng phả một hơi khói dài ra nhăn mày.

“Đúng là ngu, tao lên Sở rồi còn quản lý mấy cái chuyện vụn vặt của chúng mày à, đến lúc ấy muốn làm càn thì đi theo tao, bố thằng Long nội trong hết năm nay cũng được vào tỉnh ủy rồi. Bây giờ chẳng còn ai ở lại mà bảo kê chúng mày đâu!! Suy nghĩ đúng là ngu như lợn!!”.

Hai chú cháu nhà này nói chuyện với nhau mà cứ coi Vũ Minh hắn như kẻ vô hình, cười lạnh một tiếng. Vũ Minh âm thầm vận động Linh Thể Quyết, cơ khớp co giãn, hắn đã biết bộ mặt thật của lũ người này rồi. Lúc trước còn là muốn nói chuyện đạo lý, nói theo pháp luật, nhưng xem ra ở đây pháp luật bằng vung. Vốn không có khả năng có thể nói đạo lý, thừa thời cơ bọn chúng vẫn còn đang tán phét, không bằng tìm cơ hội thoát ra.

Hai chiếc còng số tám này tạm thời có thể làm khó Vũ Minh, nhưng chỉ cần cho hắn thời gian khoảng vài phút, là hắn có thể dùng Linh Thể Quyết thành công thoát ra. Sau đó xử lý luôn hai chú cháu súc sinh này.

Linh Thể Quyết, một trong những pháp quyết của Phong Ngọc Kiếm Phái, dùng để tôi luyện thân thể, linh hoạt gân cốt cơ bắp. Vốn là để khiến cho các khớp cơ dẻo dai, kiếm xuất ra cũng là mềm mại chính xác hơn, Phong Ngọc Kiếm Phái là một trong những môn phái tu luyện kiếm đạo. Tôi luyện tố chất thân thể đặc biệt coi trọng, nhất là về độ linh hoạt các bó cơ, khớp tay rồi đến cả từng thớ thịt. Chính vì vậy, Linh Thể Quyết là một trong những pháp quyết hàng đầu mà một đệ tử của Phong Ngọc Kiếm Phái cần phải nắm vững.

Vũ Minh cũng không ngờ rằng pháp quyết cơ bản của đạo phái, lần này cũng hữu dụng cứu được hắn một mạng. Linh Thể Quyết có thể sử dụng nhanh chóng, thế nhưng cũng cần phải trải qua một quá trình tôi luyện dài đằng đẵng, mới có thể khiến cơ khớp từ từ linh mẫn, không thể một sớm một chiều có thể theo ý ngay được. Càng rèn luyện Linh Thể Quyết lâu, càng có thể khiến cơ thể phát sinh ra kì tích, thậm chí có thể khiến tu vi võ đạo đột phá. Vì thế cho nên không thể chỉ nhìn nó là một pháp quyết nhập môn cơ bản, nhưng chính là không thể coi thường.

Trong Phong Ngọc Kiếm Phái, một Đại Đệ Tử danh hào có thể điều động Linh Thể Quyết đến mức xuất thần, thậm chí ngay cả xương cốt cũng có thể bẻ cong đến chín mươi độ. Có thể thấy đạt đến mức độ này thì kiếm xuất ra cũng không phải bình thường, địch nhân phía trước phía sau đều có thể nói là như một. Rất khó có thể xuất hiện tình trạng vì bị vây hãm mà kiếm xuất ra bị hạn chế. 

Hiện tại Vũ Minh tuy sử dụng Linh Thể Quyết, nhưng cường độ của nó không cao, chỉ có thể nói là sơ nhập tôi luyện, muốn dùng nó để trực tiếp ép khớp cơ bàn tay thoát ra là không thể nào. Bất quá vẫn có thể miễn cưỡng ép buộc đến một độ nhất định, mặc dù như vậy sẽ rất đau nhức, nhưng chỉ có cách như vậy hiện tại hắn mới có thể thoát ra.

Cắn chặt răng lại Vũ Minh mặt không biểu tình, mặc dù rất khó chịu với cái kiểu mèo vờn chuột của gã Mạnh gầy gò kia, thế nhưng Vũ Minh cũng không cất lời khó chịu nào cả, đợi lần này hắn thoát ra sẽ tính cả vốn lẫn lời.

Linh Thể Quyết bắt đầu vận động, dây thần kinh cảm giác của Vũ Minh lập tức tiếp nhận một trận đau nhức từ hai khớp bàn tay. Vũ Minh trước hết chia quá trình vận động Linh Thể Quyết ra làm ba lần, hi vọng sau ba lần này hắn có thể thành công thoát ra, nếu không thì cũng chỉ đành chịu chết.

Lần vận động Linh Thể Quyết đầu tiên, cảm giác tay Vũ Minh như bị kéo từng khớp xương tách rời nhau ra. Hiện tại quan sát bên ngoài nếu nhìn kĩ có thể thấy những ngón tay kia của Vũ Minh vậy mà đang từ từ sụp xuống như những khối ghép xếp hình, khiến tay hắn lúc này nhìn trông rất dị tật, chỉ có điều những khối ghép kia rất lộn xộn, tuy đã sụp xuống thu nhỏ tiết diện tay hắn nhưng vẫn còn rất to so với lỗ còng số tám.

Gân xanh lúc này nổi lên trên hai thái dương Vũ Minh, mồ hôi trên trán bắt đầu nhỏ giọt. Bước đầu tiên vận động Linh Thể Quyết xem ra đã thành công, tiếp đến là bước thứ hai, di chuyển những khối xếp hình là những khớp xương ngón tay lẫn cả bàn tay kia. Tức thì bàn tay Vũ Minh cứ như có những con vật nhỏ đang ở phía bên trong làm loạn, những con vật nhỏ bé đang nhộn nhạo dưới lớp thịt của bàn tay.

Đến lúc này Vũ Minh đã thực sự thống khổ, sự đau đớn là không thể đo đếm được, miệng hắn đã mấp máy đang chuẩn bị hét lên, gân xanh trên thái dưỡng cũng căng phồng lên gấp bội. Linh Thể Quyết hiện tại tuy Vũ Minh có thể vận dụng nhưng cũng chỉ là sơ cấp, thân thể này của Vũ Minh hắn cũng tiếp nhận không lâu, không thể một bước mà tôi luyện nó lên mây được. Hiện tai đây cũng là lần đầu tiên hắn vận động Linh Thể Quyết ở giới diện Địa Cầu này, đặc biệt là trong thân thể này, trước đây một phần thân thể chưa ổn định, một phần vẫn còn rất suy nhược nên Vũ Minh không có cơ hội để tôi luyện. Lần này sử dụng lần đầu tiên cũng chỉ có thể dùng ở mức sơ cấp, thế nhưng vì ép buộc thoát ra mà Vũ Minh đã vận dụng lên đến trung cấp Linh Thể Quyết, đau đớn đến như vậy xem ra vẫn còn là nhẹ đấy.

Từng dòng mồ hôi kéo dài nhễ nhại, lúc này gã thanh niên tên Mạnh kia vẫn đang cười nói vỡi lão Mãng mập, tay không ngừng xoa đầu Vũ Minh thấy nhớp nháp cũng không khỏi chú ý. Bất giác gã lại cười thỏa mãn:

“Sao rồi thằng chó, có phải bây giờ biết sợ rồi không, toát mồ hôi nhiều đến như vậy. Biết trước như thế thì khi nãy không nên cắn người bừa bãi!!”.

Vũ Minh vẫn đang vất vả vận động Linh Thể Quyết, hắn lúc này vì quá đau đớn nên mọi chuyện phía bên ngoài cũng chỉ nghe thấy mơ màng, nhưng tuyệt đối vẫn đả kích hắn không nhỏ. Tên Mạnh kia lần này thoát ra ngoài trước hết hắn phải cắt lưỡi gã thì mới hả dạ, cái mồm kia sinh ra chính là để chửi giữ lại cũng không để làm gì. Loại phế vật này khiến Vũ Minh rất bẩn mắt, bất quá như vậy lại kích động tinh thần Vũ Minh rắn chắc hơn, vốn đã không thể kiềm chế nổi muốn thét lên rồi, nhưng nghe lời chửi bới của tên Mạnh gầy gò kia thì Vũ Minh liền cắn răng chặt hơn nút lưỡi lại cố im lặng. Mặc cho mồ hôi tiếp tục chảy nhiều hơn, tâm thần lúc này đang mơ màng, Vũ Minh cũng quyết đánh liều tiến vào bước thứ ba Linh Thể Quyết.

Từ trung cấp Linh Thể Quyết, mạnh mẽ vận động đẩy đến hậu cấp Linh Thể Quyết, lúc này sự đau đớn đã không thể dùng từ ngữ đơn giản để diễn tả được nữa rồi. Vũ Minh cảm giác bàn tay mình như có hàng vạn chiếc chiến xa đang dùng thừng kéo toạc từng khớp xương ra khỏi tay hắn, nhưng cũng không phải là dứt khoát, mà là cái kiểu dư dứ mơi chài khiến hắn càng đau đớn hơn. Bàn tay Vũ Minh đã xẹp nhỏ xuống một phần thì lúc này có xu thế co rút lại còn nhỏ hơn. Giống như một quả bóng bay, bị hở vết kim châm từ từ xẹp hơi, tốc độ có thể trông thấy bằng mắt thường.

“Vụt!!”.

Vũ Minh nhanh chóng rút hai bàn tay ra khỏi chiếc còng số tám, từng trận đau nhức vẫn kéo dài thi nhau mà đến, mồ hôi Vũ Minh vã ra lúc này đã ướt đẫm như tắm. Gã Mạnh kia thấy như vậy thì lại càng phấn khích hơn nữa, tưởng rằng trò mèo vờn chuột của mình có hiệu quả khiến Vũ Minh sợ hãi nên càng không vội vã ra tay, muốn để cho Vũ Minh phải xón đái ra quần thì mới tính tiếp.

Như vậy lại càng là may mắn cho Vũ Minh, tranh thủ lúc tên Mạnh mặt gầy kia đang tưởng bở, Vũ Minh dành thời gian còn lại vận động ngược Linh Thể Quyết cho khớp tay trở lại như cũ. Quá trình này cũng đau đớn không kém, nhưng có thể nói rằng lúc kia Vũ Minh thoát ra đau đơn ở đôi tay hắn đã đến cực hạn, đã không thể đau thêm được nữa, hiện bây giờ vận động ngược lại, đau nhức giảm sút, âu lại làm hắn có cảm giác thỏa mãn.

Một lát sau tình trạng ổn đinh trở lại, lúc này thần trí Vũ Minh mới minh mẫn như cũ, quan sát được tình hình xung quanh. Hiện tại hắn lập tức muốn động thủ, tên Mạnh kia cứ xoa đầu hắn như vậy khiến hắn có cảm giác như con dận bò trong người, thực sự ngứa ngáy khó chịu.

“Cốc cốc!!”.

Nhưng đúng lúc này cửa phòng tra khảo vang lên tiếng gõ, khiến hoạt động trong phòng tạm thời ngưng lại, cả Vũ Minh cũng như vậy.

“Anh Mãng, có người bên Mãnh Bang muốn gặp!!”.

Là một gã cảnh sát lên tiếng, giọng điệu còn đang rất gấp rút, lão Mãng mặt phệ nghe thấy câu này thì lập tức cau mày đứng dậy dời đi, trước khi đi còn quay lại phía trong lớn giọng:

“Vờn thế đủ rồi đấy!”.

Chương 10: Thế Lực Mãnh Bang.


Tên Mạnh mặt gầy lúc này mới cười nhạt nói:

“Chú Mãng cứ yên tâm, lúc chú trở lại sẽ thấy hắn được chăm sóc chu đáo!!”.

Nói rồi bàn tay đang xoa trên đầu Vũ Minh cũng ngừng lại, từ sau lưng Vũ Minh truyền đến một cảm giác yên tĩnh lạ thường, khiến hắn cảm thấy một cỗ cảm giác lạnh lẽo. Hắn đã đoán biết được, rất có khả năng tên Mạnh mặt gầy kia lúc này sẽ ra tay. Nhanh như chớp ảnh, Vũ Minh dùng chân phải đạp một nhát ngược lại chiếc ghế sắt một phát, đầu và thân trên hướng về phía trước theo phản xạ tránh né.

Đúng như Vũ Minh dự đoán, lúc này một bàn tay đang cầm chiếc gạt tàn đập tới, muốn đập thẳng vào đại não Vũ Minh. Nếu một đập này mà đắc thủ, Vũ Minh hắn không bị ngất xỉu lập tức thì cũng bị thương rất nặng.

“Làm sao có thể??”.

Tiếng lắp bắp sợ hãi từ sau lưng Vũ Minh truyền đến, Vũ Minh lạnh lẽo một tia ánh mắt, thân mình điềm tĩnh đứng thẳng dậy. Khi nãy chiếc ghế sắt mà Vũ Minh đang ngồi khuất sâu vào trong gầm bàn nên mới che được ánh mắt của lão Mãng mặt phệ và tên Mạnh mặt gầy này. Nếu không, trong lúc Vũ Minh vận động Linh Thể Quyết, rất có thể vì bị phát hiện mà hỏng mọi chuyện.

Tên Mạnh mặt gầy cho đến lúc Vũ Minh hoàn toàn khôi phục vẫn không biết mọi chuyện, vẫn chậm rãi cầm chiếc gạt tàn xoa một lúc rồi mới đập xuống. Chính điều này đã giúp Vũ Minh một tránh được một đập này, nếu hắn lập tức đập chiếc gạt tàn xuống, Vũ Minh cũng không có khả năng có thể phán đoán được tình hình mà thuận thế tránh né một đập kia, như vậy rất có thể hắn sẽ bị thương rất nặng.

Xoay thân mình lại Vũ Minh đảo mắt nhìn chung quanh hít một hơi dài nhàn nhạt nói:

“Đến giờ chết của thằng súc sinh như mày rồi đấy!”.

Tên Mạnh mặt gầy vẫn đang run rẩy không tin vào mắt mình, rõ ràng hắn đã tận mắt chứng kiến là tay của Vũ Minh được khóa bằng hai chiếc khóa còng số tám rất chắc chắn, hơn nữa còn được cột chặt trên ghế thanh sắt, tuyệt đối không có khả năng hắn có thể thoát ra dễ dàng như vậy. Chỉ có một khả năng lúc này hắn đang suy nghĩ đến, chính là Vũ Minh không phải là người bình thường, rất có thể hắn là một tên trộm có kĩ năng mở khóa rất điêu luyện mới có thể làm được chuyện này.

Về thân thủ của Vũ Minh hắn cũng đã được nếm mùi qua, lúc này lão Mãng cũng không có ở đây, hiện tại trong phòng không có ai, chỉ có hắn và Vũ Minh, nếu Vũ Minh muốn động thủ thì muốn giết hắn hẳn là chuyện dễ dàng đấy. Hơn nữa sau khi đem Vũ Minh đến đây, hắn và lão Mãng đã bàn bạc không ít chuyện, thậm chí còn muốn giết Vũ Minh để xả hận, những chuyện này Vũ Minh đều đã nghe rõ, rất khó có thể nói Vũ Minh cùn quá mà không làm càn, đằng nào cũng bị hại chết phải đem theo mình chết chung.

Tên Mạnh mặt gầy lúc này mới cố trấn tĩnh lại dùng giọng đe dọa:

“Mày định làm gì, đây là nơi pháp luật làm việc, không phải phường chợ búa. Nếu mày giết người thì đừng mong được sống yên, sẽ bị cơ quan công an truy nã, thậm chí sẽ bị tử hình, biết điều thì ngoan ngoãn ngồi xuống!”.

Vũ Minh chỉ cười nhạt:

“Ngồi xuống, mày nghĩ tao là lợn hay là người đây, ngồi xuống cũng chết, đứng lên cũng chết. Thôi thì giết thêm một cái mạng súc sinh như mày kéo theo cũng không tệ, hơn nữa cũng không có gì chứng minh rằng tao sẽ bị bắt cả. Tao đã có gan giết người thì cũng có đủ bản lĩnh để chạy trốn!!”.

Nói một hồi bỗng mắt Vũ Minh sắc lạnh, từ từ tiến đến gần tên Mạnh mặt gầy hơn một chút, hai bàn tay thả lỏng từ từ mát xa cơ bàn tay nắm bóp. Mặc dù hiện tại bàn tay hắn đã trở lại bình thường, nhưng vẫn còn một chút dư âm tê nhức sau khi vận động Linh Thể Quyết nên hắn phải mát xa để cho thoải mái hơn.

Vũ Minh càng tiến lại gần tên Mạnh mặt gầy càng trở nên sợ hãi, hắn luống cuống bị dồn vào chân tường, mặc dù trong tay hắn vẫn đang cầm chiếc gạt tàn. Cũng gọi là có vũ khí trong tay, thế nhưng hắn không dám chính diện đập tới Vũ Minh, hắn sợ rằng nếu mình làm liều thậm chí còn chết nhanh hơn, hắn đã dính nhiều đòn của Vũ Minh rồi, cho nên lúc này sinh ra tâm lý sợ hãi âu cũng là điều đương nhiên.

“Choang!!”.

“Đại… đại ca, em biết em có lỗi rồi, xin đại ca tha cho em cái mạng chó này. Anh muốn em làm gì cũng được, cho em liếm gót giày anh em cũng cảm thấy rất thỏa mãn, thậm chí em cũng cảm thấy rất vinh dự. Cái mạng chó như em thế này anh giết làm gì cho bẩn tay, anh…”.

Chiếc gạt tàn từ trên tay tên Mạnh mặt gầy rơi xuống vỡ tan, hắn như chó cùng đường phát điên sợ hãi cúi đầu xun xoe nhìn Vũ Minh. Nhìn hắn mà Vũ Minh cảm thấy nhục nhã thay, loại người này đúng là sinh ra để làm súc sinh, hắn cúi đầu làm việc này mà động tác chuyên nghiệp như đã làm cả nghìn lần. Vũ Minh biết thừa loại người này trước mặt thì chịu khuất phục, nhưng sau lưng nhất định sẽ tìm cơ hội để cắn trộm, ám toán không chút kiêng kị.

“Vô ích thôi!”.

“Bộp, bộp!!”.

Tay giơ nắm đấm lên cao, một chiêu thượng thế võ công Vũ Minh thuần thục đập xuống, dưới ánh mắt sợ hãi của tên Mạnh mặt gầy, nắm đấm đánh xuống không một chút nào nương tình. Vũ Minh kiếp trước là ở Đông Á Đại Lục, ở đó chỉ có thực lực vi tôn, chỉ có kẻ mạnh nhất mới có thể sống sót. Nương tình một bước chính là bán một cái mạng, có kẻ chỉ vì mềm lòng tha cho địch nhân mà sau đó bị chính kẻ mình khoan dung nhân nhượng tàn độc dùng thủ đoạn mà giết chết. Chính vì vậy, ở Đông Á Đại Lục thủ đoạn cũng là thực lực, Vũ Minh cũng hiểu được đạo lý này, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân.

Một đấm hắn đánh xuống như hàng chục cân sắt cứng nện vào mặt tên Mạnh mặt gầy, từ khuôn mặt bầm tím đến nứt ra từng kẽ máu trên da mặt, khuôn mặt hắn cứ như vậy mà dần trở lên dị dạng, mặt mũi sưng vù chảy đầy máu. Vũ Minh ánh mắt vẫn lạnh lẽo, không chút dừng tay, một tay cột chặt cổ áo kéo giữ thân mình tên Mạnh mặt gầy kia, một tay liên tục đánh ra liên hoàn đấm. Cả căn phòng tra khảo lúc này chỉ nghe thấy tiếng bình bịch phát ra từ khuôn mặt của tên Mạnh mặt gầy, mãi đến khi thân mình tên Mạnh mặt gầy kia nhũn ra, lúc này Vũ Minh mới đình chỉ chậm rãi hơn một chút, những đấm vẫn liên tục được đánh đến, chỉ có điều chậm hơn không có nghĩa là hắn muốn ngừng lại, chậm hơn là để hắn dồn lực vào những cú đấm phía sau khiến chúng mạnh hơn.

“Cạch cạch cạch!!”.

Đúng lúc Vũ Minh đang chuẩn bị tung ra cú đấm kết liễu, cánh cửa phòng tra khảo mở ra, đập vào mắt Vũ Minh là tên Mãng mặt phệ và hai gã công an. Lập tức Vũ Minh đình chỉ công kích tên Mạnh mặt gầy, hắn nghĩ bây giờ không phải là lúc để hành cái xác kia nữa, mà chính là hiện tại tìm cách hạ gục tên Mãng mặt phệ và hai gã công an kia. Lập tức trong đầu hắn liên tưởng đến những thủ đoạn công kích và kế hoạch. Hắn biết rõ những gã công an kia bên mình đều đem theo một khẩu súng. Ngay cả tên Mãng mặt phệ kia cũng vậy, hiện tại trước hết không chế tên Mãng mặt phệ cướp lấy khẩu súng của lão, sau đó khống chế lão bắn chết hai gã công an kia, rồi tìm cách thoát ra. Có đồ nóng trong tay dù sau cũng nâng thực lực Vũ Minh lên không ít.

Nghĩ là làm, Vũ Minh lập tức nhanh chóng tung thân mình lao tới phía trước, nhanh như chớp, nhân lúc lão Mãng mặt phệ kia đang không đề phòng. Một tay lao tới khóa chặt cổ và thân lão, một tay nhanh chóng lướt tới cầm khẩu súng ở bên hông của lão.

“Anh, anh định làm gì!!”.

Lão Mãng mặt phệ lúc này mới hốt hoảng nói, lúc lão mởi cửa ra đập vào mắt lão là cảnh tượng Vũ Minh đánh tên Mạnh mặt gầy người không ra người, quỷ không ra quỷ lão đã lập tức kinh ngạc mà không tập trung, dẫn đến Vũ Minh ra tay thành công đắc thủ, cũng phải nói là Vũ Minh ra tay cũng quá nhanh nên lão không kịp phản ứng gì cả, hiện tại đến lúc bị khống chế mới nhận biết được tình hình.

Vũ Minh khống chế được lão Mãng mặt phệ, lúc này cũng đã cầm được khẩu súng của lão trong tay. Bèn lập tức dương súng lên muốn bắn hạ hai gã công an phía trước đắc thủ chạy trốn, sau đó xử lý luôn tên Mãng mặt phệ này. Nhưng lúc này lão Mãng mặt phệ lập tức lên tiếng vội vã ngăn cản Vũ Minh:

“Dừng tay, anh không cần phải làm như vậy, hiện tại chúng tôi đã có thể lập tức thả anh ra, đã có người đến bảo lãnh cho anh”.

Lão Mãng mặt phệ hét lên như vậy, hai gã công an đang ngơ ngác lúc này nhận thức tình hình thì mới chậm chạp lôi súng ra, tuy nhiên chưa kịp kéo cò thì đã bị liên hoàn cước của Vũ Minh đạp tới đã bay hai khẩu súng trên tay hai gã.
Lập tức Vũ Minh chĩa súng về phía hai gã lạnh giọng:

“Muốn sống thì hợp tác một chút đi!”.

Quay trở lại nhìn lão Mãng, Vũ Minh lại tiếp tục cười nhạt:

“Mày muốn bịa lý do để sống thì cũng không nên nghĩ ra cái chuyện vớ vẩn như vậy chứ, bảo lãnh, tao không quen ai ở cái huyện An Dương này lấy đâu ra người bảo lãnh, đến giờ chết của mày rồi đấy!!”.
Vũ Minh sát khí tỏa ra, súng tên tay lập tức siết chặt cò.

“Khoan đã!!”.

Lúc này chợt có một tiếng hét truyền tới chặn đứng hành động của Vũ Minh lại, khiến Vũ Minh lập tức chú ý, tuy nhiên hắn cũng không có đình chỉ hoạt động. Mọi chuyện vẫn trong tầm khống chế của hắn, cò súng đang siết chặt kia, lúc này cũng hơi nới lỏng ra một chút.

“Mày là ai?”.

Người tới là một thanh niên mặc vét tông màu đen, bộ dáng điềm đạm bước tới nhìn Vũ Minh bình thản nói:

“Nếu anh giết lão ta rồi thì tôi muốn bảo lãnh anh cũng khó đấy!!”. 

“Bảo lãnh, tôi không quen biết anh??”. 

Vũ Minh cảm nhận được thiện ý của người này, tuy vẫn nghi ngờ nhưng lúc này hắn cũng đã đổi giọng. Thanh niên mặc vét tông màu đen kia thấy vậy thì lập tức cười nói:

“Hiện tại thì chưa quen biết, nhưng tôi nghĩ sau này sẽ quen biết. Với thực lực của anh Minh đây gia nhập vào Mãnh Bang chúng tôi nhất định tương lai tiền đồ vô hạn định”.

Lão Mãng lúc này đang trong tầm khống chế của Vũ Minh mồ hôi chảy dài, cứ ngỡ mạng mình như vậy mà xong rồi, hiện tại như chết trôi vớ được cọc, vội vã tiếp lời:

“Anh Minh thấy đấy, tôi không hề bịa chuyện, đúng là có người bên Mãnh Bang muốn bảo lãnh cho anh. Mãnh bang là thế lực thế nào làm sao tôi dám đắc tội, chỉ trách lúc trước, Trương Văn Mãng tôi không biết nhìn người, lần này vô tình động đến anh em của Mãnh bang, anh Minh cũng không nên vì chuyện nhỏ này mà tức giận!!”.

Nói xong, mồ hôi trên trán lão Mãng mặt phệ vẫn tiếp tục chảy dài, hai gã công an kia cũng xanh mặt không dám nói gì. Trong tình cảnh này chỉ cần một yếu tố bất ngờ bọn chúng đều có thể mất mạng.

Thanh niên mặc vét tông màu đen kia thấy Vũ Minh vẫn còn đang nghi ngờ bèn xuất ra một tấm các vi dít đưa cho Vũ Minh sau đó tiếp tục nói:

“Đây là danh thiếp của tập đoàn Mãnh gia chúng tôi, hiện tại anh Bái giám đốc bộ phận chiến lược tập đoàn đang muốn gặp anh Minh đây, xin anh lập tức thu xếp, anh Bái cũng không có nhiều thời gian!”.

Nói xong lập tức điềm tĩnh cười nhạt đứng chờ, Vũ Minh tiếp nhận danh thiếp trong tay, chần chừ một chút liền từ từ thả lỏng tay phải, một cước đạp thẳng vào mông lão Mãng mặt phệ khiến hắn ngã dúi dụi.

Tay trái Vũ Minh vẫn cầm khẩu súng, lúc này hắn mới thuận tiện để ý một chút. Đây là khẩu Makarov của Nga, là loại súng bán tự động còn gọi là K59, loại này sử dụng đạn 9*18mm uy lực vừa phải, tốc độ bắn nhanh, nhỏ gọn dễ sử dụng. Quan trọng đây là súng của Nga, dùng rất tốt, ít khi bị tắc, độ bắn lại chuẩn xác trong cự li gần, tâm ít bị giật. Nhìn thấy nó mà khiến Vũ Minh cảm thấy động tâm, bèn quay ra nhìn lão Mãng mặt phệ một nhát, lạnh giọng nói:

“Cái mạng mày tao có thể tha, những khẩu súng này đối với tao hữu dụng, tạm thời giữ lại!!”.

Nguồn: Tangthuvien.vn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: