EP 1- bài hát đầu tiên đánh dấu tình yêu
Khi tôi còn là một cô bé, tôi tin rằng một ngày nào đó hoàng tử trong mơ của tôi sẽ xuất hiện bất ngờ. Tôi thường tưởng tượng rằng anh ấy đang cưỡi một con ngựa trắng và hai chúng tôi cùng nhau cưỡi ngựa đi đến thành phố của anh ấy. Tôi tin rằng có một người đặc biệt trên thế giới đang tìm kiếm tôi, cũng giống như tôi đang tìm kiếm anh ấy. Điều này chắc chắn sẽ xảy ra, và số mệnh đã được định trước.
Năm đó tôi 17 tuổi và cuối cùng anh ấy cũng đã xuất hiện. Người đàn ông trẻ tuổi này tên là Quách Tuấn Thần , một người hàng xóm mới. Vào ngày sinh nhật của tôi mẹ đưa cho tôi một sợi dây chuyền có treo một chiếc hộp vàng nhỏ. Chiếc hộp vàng này không còn mới nữa, nhưng nó là bộ sưu tập của bà ấy trong nhiều năm, và mẹ tôi luôn đặt chiếc hộp nhỏ này cùng với vài món quà lưu niệm mà cha tôi đã tặng cho bà ấy.
"Mẹ ơi, mẹ cho con cái hộp này thật hả ? " Tôi nói.
" Ừ thật !" Mẹ nói.
Trong ánh mắt mẹ tôi có gì đó bất ổn . Tôi nhìn bà ấy bối rối. Cuộc hôn nhân giữa cha và mẹ tôi có thể được coi là hạnh phúc. Bố tôi rất ấm áp và ân cần và mẹ tôi đã vô cùng hạnh phúc khi ở bên ông ấy, cho đến hai năm trước, ông ấy đã không mai qua đời . Tôi khẽ cười bí mật, tôi thực sự không hiểu những nổi buồn của bà ấy . Nhưng tôi thực sự thích cái hộp này, nó nhỏ và tinh tế, hình con gà, gắn với một dây chuyền vàng nhỏ. Điều khiến tim tôi đập mạnh nhất là một chiếc khăn trùm đầu màu xanh đã được Thần Thần trao cho tôi. Tôi yêu món quà mà Thần Thần tặng cho tôi, nhưng tôi yêu anh ấy nhiều hơn. Tôi thích sự dễ thương của những lọn tóc màu vàng nhạt của anh ấy lưa thưa trên cổ áo phía trước, đôi mắt xanh thẳm trung thực và cái cằm L-Line tuyệt đẹp. Anh ta trông có vẽ lúng túng, đáng yêu và nghiêm túc, và anh ta trông rất khác so với những người trong lớp của chúng tôi.
Có lẽ hai tháng trước, tôi bắt đầu chú ý đến Thần Thần, khi anh ấy đến lớp chúng tôi chỉ trong một tháng. Anh ấy là một nam thần khá lạnh lùng và không bao giờ tham gia vào bất kỳ đội nào, hoạt động nào trong trường. Sau giờ học hoặc cuối tuần, các học sinh khác phải đến một cửa hàng tạp hóa để làm việc trong khi một số khác thì đang đi chơi. Vào thời điểm đó, điệu nhảy của một nữ sinh trung học đang gây bão tại trường và bạn không thể có quá nhiều sự lựa chọn, bởi vì hầu hết các cậu con trai trong lớp này đã dành trái tim cho các cô gái nữ sinh trung học. Tôi phải đưa những cậu con trai còn lại vào một danh sách chỉ còn lại bốn người. Nhưng ba trong số đó hoặc là quá béo, hoặc họ không thể hòa thuận với tôi. Thần Thần trở thành ứng cử viên cuối cùng. Khi anh bước ra khỏi lớp học sau giờ học, tôi đã dẫn đầu đội và đợi ở đó, giả vờ có một mánh. Tôi nói, " Thẩm Yên sẽ tổ chức một buổi khiêu vũ gia đình vào cuối tuần này, Thần Thần, đây là hoạt động của con gái được mời con trai. Bạn có muốn đi không?"
"Đi? Cô đang nói chuyện với tôi à?" Anh hỏi. "Vâng," tôi nói. "Mình sẽ đi, cảm ơn bạn! Tôi rất muốn anh ấy đi. Nhưng tôi không thể không nghĩ rằng nó có thể là một sai lầm để mời anh ta đi. Mọi người sẽ thích anh ấy? Tất cả các vũ công tham dự khiêu vũ là những nhân vật chính trong trường. Tuy nhiên, mọi thứ ở bữa tiệc đều thoải mái , dễ chịu. Thần Thần đã cố gắng thích nghi với nó, nhảy múa, chơi trò chơi, nói chuyện với mọi người...
Trên đường anh ấy đưa tôi về nhà sau bữa tiệc, chúng tôi đã nói về kế hoạch sau khi tốt nghiệp. Tôi nói rằng tôi sẽ đọc nghề thư ký. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đang làm việc chăm chỉ để nhận được học bổng từ Đại học Durham và sẽ học ở đó. Ánh trăng đêm nay thật đpej và thơ mộng, có một rung động không thể giải thích được. Đột nhiên tôi nhận ra rõ ràng rằng bàn tay nhỏ trống rỗng của tôi đang run rẩy ở một bên cơ thể, và tay anh cũng vậy. Tôi không biết khi nào, tay anh ấy đã nắm chặt tay tôi. Trên đường đi, hai chúng tôi ngừng nói chuyện, lặng lẽ bước đi dưới ánh trăng, và từ từ nắm tay nhau.
Thần Thần đưa tôi vào điệu nảy, dường như rất tự nhiên. Cảm giác run rẩy khiến tôi đột nhiên nhận ra rằng Thần Thần là người đặc biệt mà tôi mong chờ từ khi còn nhỏ! Cảm xúc của chúng tôi ngày càng kéo dài với dòng chảy của thời gian .Chúng tôi đi cùng nhau, đi bộ đường dài và tham gia một bữa tiệc dã ngoại dưới bầu trời xanh. Thần Thần chơi một cây guitar dễ thương trong suốt chuyến dã ngoại, và chúng tôi hát cùng nhau . Đó đều là những ngày thơ mộng và vô cùng hạnh phúc. Rồi một ngày nọ, Thần Thần mang đến tin vui, anh đã nhận được học bổng từ trường Cao đẳng Durham. "Những người khác sẽ gọi anh là Tiến sĩ , em cảm thấy thế nào?" "Tuyệt!" Tôi nói, "Nhưng... em sẽ nhớ anh." "Anh cũng vậy," anh nói. "Em ước anh có thể ở lại bên em''.
"Đừng lo lắng," tôi an ủi anh ta. " Em sẽ chờ anh ở đây. Có lẽ trước khi tôi tốt nghiệp, anh có thể tìm được việc làm ở trường đại học đó.
"Thật tuyệt, nhưng anh sợ."
"Anh sợ cái gì?" Tôi hỏi.
"Ồ, mọi thứ thật hoàn hảo, anh e rằng sẽ mất em ."
"Ồ, tôi," tôi nói với anh ta, "Anh sẽ không mất đi tình yêu định mệnh này!" Nhưng tôi đã sai khi để Thần Thần đi du học. Lúc đầu, chúng tôi viết thư cho nhau một cách rất siêng năng. Dần dần, bức thư của chúng tôi ngày càng ít đi. Có lẽ đây là sự khởi đầu của kết thúc. Anh ấy không thể về nhà vì Lễ Tạ Ơn, nhưng khi anh ấy trở lại Giáng Sinh, tôi đang bị bệnh sởi. Cuối cùng Thần Thần có bạn gái mới. Cô ấy là bạn cùng lớp ở trường của họ. Trong lá thư Thần Thần nói rằng anh rất xin lỗi về điều này và nói rằng anh biết tôi sẽ hiểu.
Trời mưa vào ngày tôi nhận được lá thư. Tôi đang nằm trên giường lắng nghe tiếng mưa. Tôi không ghét Thần Thần, tôi thậm chí không ghét cô gái đó. Chỉ là tôi không thể tin những gì đã xảy ra. Rồi mẹ tôi vào. Tôi biết bà ấy sẽ nói gì. "Ngoài kia còn nhiều chàng trai khác tốt hơn con đừng buồn nữa con gái ngoan của mẹ." Tôi nói. "Có thể, nhưng Ted là tình yêu duy nhất của con, con sẽ không bao giờ yêu nữa!" Mẹ im lặng một lúc, rồi nói: "Cái hộp vàng nhỏ mà mẹ đưa cho con trên chiếc vòng cổ vẫn còn?" "Chiếc hộp vàng nhỏ? Ồ, tất nhiên rồi. Nó nằm trong ngăn kéo ở phía trên tủ quần áo." Mẹ lấy ra chiếc hộp vàng nhỏ và để tôi đeo nó. "Nhìn kìa," bà ấy nói. "Đây là dây chuyền của người đặc biệt mà mẹ đã trao nó cho con khi con 17 tuổi." Mẹ đã ấp ủ chiếc hộp vàng nhỏ và nhớ đến người cha quá cố của con. Cuộc sống hạnh phúc của ông ấy với mẹ !
"Ông ấy tốt, ngọt ngào và khác biệt. Mẹ tin chắc ông ấy định mệnh của mẹ," Mẹ tôi lẩm bẩm, chậm rãi nói, "Sau vài ngày sau khi ba và mẹ đính hôn, ông ấy đã bị giết." Một tai nạn xe lửa. ""Mẹ nói gì vậy? "Tôi hét lên." Mẹ nghĩ ... mẹ đã nói điều đó trước bố, mẹ sẽ không bao giờ yêu người khác nữa ? Một người khác mà mẹ nghĩ là người đặc biệt nhất? ''Nhưng kết quả là mẹ đã kết hôn với cha của bạn ba mẹ năm sau đó. Mẹ và ông ấy cũng yêu nhau, và mẹ cũng rất hợp với ông ấy. Mẹ thấy hạnh phúc. "
"Con không hiểu." Tôi nói.
" Cục cưng của mẹ à, những gì mẹ muốn nói với con là không chỉ có một người đặc biệt nào trên thế giới này sẽ làm chúng ta hạnh phúc, có rất nhiều người tốt như vậy. Thần Thần chỉ là một trong số họ. Chỉ là cậu ấy đến quá sớm." Tôi gần như đã khóc vì tôi cảm thấy giấc mơ thời thơ ấu của tôi đã bị tan vỡ. Mẹ thì thầm: "Một ngày nào đó, sẽ có một người đàn ông tốt vào đúng thời điểm. Cậu ấy sẽ là người định mệnh của con"
Mẹ tôi đi ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa lại, để tôi một mình và lắng nghe tiếng mưa. Tôi nhìn vào cánh cửa mà mẹ tôi đóng cửa khi bà ấy đi ra ngoài, nhưng tôi nghĩ đến một cánh cửa khác, đó là cánh cửa hy vọng khác mà bà ấy vừa mới mở ra cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro