Em - Đề 1 (HuynhNgocThanhBinh)
Đề 1
Author: HuynhNgocThanhBinh
Title : Em
—
Em
Anh có gì không tốt, hay anh đã làm sai điều gì? Nói đi... xem như anh cầu xin em... Anh sẽ sửa đổi, đừng bỏ anh đi như vậy... làm ơn! Làm ơn! Làm ơn!!!
*
Chợt mở mắt, mồ hôi nhễ nhại. Khò khè, tôi cố điều hòa lại nhịp thở. Đầu tôi đau, từng cơn cứ âm ỉ, như thể có hàng vạn mũi gai nhọn đang quấn lấy, từng chút, từng chút một siết chặt hơn, phía dưới, con tim tôi cũng ngày càng, ngày càng rỉ máu.
Xoa xoa mi tâm, mắt tôi mỏi quá, nhìn thứ gì cũng mờ mờ ảo ảo. Mới ba giờ sáng thôi sao? Nhưng chắc bây giờ có ngủ, tinh thần tôi chắc cũng không khá khẩm hơn là bao. Thật buồn cười, khi còn còn em bên cạnh, tôi có thể ôm em ngủ cả ngày, ngủ mãi, không biết bao lâu cho đủ. Bởi em ấm lắm, hơi thở em mơn trớn trên lồng ngực tôi. Đôi mi khép hờ lâu lâu khẽ rung lên nếu tôi vô tình cạ cằm vào làn da em. Tất cả mọi thứ của em từng khiến tôi chìm vào hạnh phúc... nhưng giờ đây khi nhớ lại, nó không còn gì cả ngoài ngoài việc bóp nát con tim tôi đến nghẹt thở.
Uể oải xuống chiếc giường không còn hơi ấm của em, tôi bật đèn nhà tắm, nhìn vô gương mà cảm thấy sợ hãi chính bản thân. Từ bao giờ mà tôi lại mang bộ mặt người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này? Râu lưa thưa, từng cọng cứng ngắc mọc chi chít khắp cằm, mắt tôi thâm đen, hoắm sâu vào, như thể không có đôi mắt nào ở đó cả, chỉ là hai hốc mắt trống không. Tôi khẽ chạm vào mái tóc xơ xác, đúng thật là chẳng thể nhận ra bản thân nữa từ ngày em bỏ tôi mà đi thật rồi.
"Lách cách". Tiếng khuấy tách cà phê khẽ vang tron căn bếp trống. Mùi cà phê thơm thoang thoảng luôn là thứ khiến tôi cảm giác được sự bình yên. À không! Còn em nữa chứ, còn nhớ lúc trước mỗi sáng, tôi đều được em "đánh thức" nhờ vào mùi cà phê. Tôi thường ngồi cạnh bàn, chống cằm xem em pha cà phê trong chiếc tạp dề trắng thật khiến tôi yêu chết đi được. Và có lẽ đó đã trở thành một thói quen rồi chăng... khi mà giờ đây, thật cô đơn và lạnh lẽo khi căn bếp này chỉ còn lại mình tôi.
Tôi nhớ em, thật sợ nhớ lắm. Nhâm nhi tách cà phê, tôi lại nghĩ đến em, mường tượng lại gương mặt càu nhàu dọa rằng em sẽ bỏ đi nếu cứ dùng cà phê thay cho buổi sáng. Tôi khi ấy dù cố tỏ vẻ khó chịu bảo "mặc kệ anh đi", nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết khi có một người quan tâm tôi đến vậy. Tôi yêu em, yêu rất nhiều, yêu cách em quan tâm tôi, yêu cách em dụi đầu vào lồng ngực tôi khi ngủ, yêu cả những lúc em càu nhàu nữa. Ước gì... tôi có thể nghe lại giọng nói ngọt ngào của em khi ấy nhỉ.
Trời đêm lạnh, sương nhẹ nhàng đọng trên da, thấm đẫm vào con tim tôi, buốt thật. Tôi thở dài, như một thói quen đưa tay ra mong có một đôi bàn tay khác nắm lấy. Đôi bàn ấy cũng lạnh vì sương đêm, nhưng khi nắm chặt lấy nhau, chúng trở nên ấm áp đến lạ kì. Nhưng lần này, bàn tay tôi không được sưởi ấm nữa rồi....
Tôi bước mãi, bước mãi. Mỗi bước chân thầm đếm một ngày không có em bên cạnh. Từ mấy chục, mấy trăm rồi chẳng mấy chốc tròn một nghìn. Là do em dẫn đường cho tôi hay bản thân còn chấp niệm quá lớn mà bước chân thứ một nghìn, tôi dừng ngay bờ sông mà em trao nụ hôn đầu cho tôi. Biểu cảm khi ấy của em thật khiến con tim tôi muốn ngừng đập. Dù là con trai, nhưng hai má em ửng hồng dưới ánh trăng rằm, gió thổi nhẹ luồn qua mái tóc mềm mượt. Khi ấy, mọi thứ êm ả đến mức tôi có thể nghe nhịp đập của em, ngửi được mùi của em, dịu nhẹ... và bình an.
Những tháng ngày tiếp theo cứ trôi qua bình yên như vậy. Nhưng bỗng một ngày, em bỏ lại tôi... một mình, cô đơn, lạc lõng. Từng ngày, tôi gắng gượng, tôi cố thay đổi, tôi cố quên em... nhưng không. Những thói quen khi có em dường như đã ngấm sâu vào trong tôi rồi.
Nhặt lấy một hòn sỏi, tôi ném vào mặt nước tĩnh lặng kia. "Tõm", rồi ngay sau đó, không gian một lần nữa trở nên tĩnh lặng. Nhìn những gợn sóng, mà lòng tôi đau đến quặn thắt. Nước mắt tôi bắt đầu rơi... có lẽ đây là lần duy nhất từ sau khi em mất, tôi khóc. Sở dĩ tôi có thể mạnh mẽ đến ngày hôm nay là vì em trong phút giây cuối cùng vẫn giữ một nụ cười trên môi, vẫn mong muốn tôi sống thật tốt dù không có em bên cạnh.
Ánh trăng vàng mật rót đầy cả đêm tối, làm rơi trên vai tôi một vài vì sao trên trời. Liệu rằng em đang ở trên đó, và dõi theo tôi chăng?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro