Đăng @lephuocnhudang review team 3
BÀI DỰ THI EVENT "DUY NGUYỆN BÌNH AN"
Thí sinh: Như Đăng ( @lephuocnhudang )
Team: 3
Mảng: Review
Tác phẩm: Duy Nguyện Bình An
Thể loại: đam mỹ, đời thường, hiện đại.
( Link bìa- bởi "Heii")
BÀI LÀM
"Một kiếp làm người, chỉ vừa đủ để đong đầy một ước nguyện duy nhất, cho ta, hoặc cho người. Không nguyện giàu sang, không nguyện thiếu niên bất lão, chỉ nguyện được miên viễn bình an.
Ấy là, duy nguyện bình an."
"Bình" trọn vẹn kiếp người, "An" vẹn tròn yêu thương.
Tình yêu là gì? Theo tôi, nó không phải ước hẹn lâu dài, cũng không phải là cho đi và nhất thiết phải nhận lại. Mà "tình" xuất phát từ trái tim đôi lứa, "yêu" hướng theo người mà mình chọn lựa, chỉ cần cùng nhau "duy nguyện bình an". Đó phải chăng là thông điệp mà Haya muốn truyền tải đến người xem? Chắc chắn rồi, cái thanh khiết, chẳng phải xa hoa hay lớn lao, chỉ cần cùng nhau đã đủ, đến an nhiên!
Đầu tiên tôi xin nói về nội dung và mô-típ. Chắc rồi, "Duy nguyện bình an" không mới, nhưng cũng chẳng cũ. Những chi tiết trong truyện không nổi bật, nhàn nhạt trôi như dòng suối đang chảy vậy- lằng lặng, nhẹ nhàng, không ồn ào náo nhiệt nhưng dễ chịu đến lạ lùng. Mở đầu, điều quan trọng nhất trong một tác phẩm. Đối với tôi, một phần mở hay sẽ lôi cuốn được người đọc theo dõi những phần tiếp theo và ngược lại. Và, Haya chưa thật sự thành công để lại một điểm nhấn đặc biệt. Nó trôi, chảy nhưng vì lẽ đó mà không ấn tượng, hiện giờ, tôi xin được so sánh "Duy nguyện bình an" với một cốc cà phê. Màu sắc, cách thức bài trí dễ khiến tôi mê mẩn ngay. Trong truyện của cậu ấy, không lỗi chính tả cũng như "màu" của truyện phần nào cuốn được tôi ngay những câu chữ đầu. Cách trình bày nhìn chung khá ổn, tỉ mỉ. Nhưng cũng như tôi đã nói, nó không mới và thiếu sự gãy gọn, đôi khi quá lê thê khiến truyện mất đi tính hấp dẫn vốn có. Vì thuộc thể loại đời thường nên truyện không kì bí như kinh dị, không gắt gao như trinh thám,... nhưng rất "đời". Chỉ đơn giản là kể lại cuộc sống của Phong Hoàn và La Địch, nó "thuần" và không đặc biệt, tuy vậy có chút gì đó ấm áp, phiêu lãng trong tâm hồn của từng nhân vật mà Haya muốn đan xen cùng những cảm xúc được bộc bạch một cách thật nhất có thể.
Tôi không hoàn toàn có ấn tượng đặc biệt "Duy nguyện bình an". Vì sao? Văn phong của Haya trôi, phiêu dạt và chưa "mặn", cũng như chưa có điểm tạo nên sự cao trào. "Mặn" ở đây không phải như hủ muối, rỗng tuếch để rồi trở nên vô vị theo thời gian. Mà, nó phải nhuần nhuyễn cũng như đậm đặc trong từng câu chữ, cũng giống như một món ăn, văn phong theo tôi, là cách làm. Nó hoàn chỉnh hay không, nhàn nhạt hay đa dạng một phần phụ thuộc vào cách viết của tác giả. Haya đã cố gắng đưa cảm nhận của mình vào, nhưng chưa hẳn thành công. "Món ăn" của cậu ấy quá giản đơn điệu, dường như chỉ có một giọng văn trong suốt câu chuyện. Gây một chút tẻ nhạt và nhàm chán quanh quẩn bên "Duy nguyện bình an". Dù là bất kì thể loại gì đi nữa, chẳng hạn như Tây Âu,... thì vẫn cần chút gì đó ngông nghênh và ngờ nghệch để khiến truyện đi sâu hơn vào lòng người cũng như để lại cảm giác xao xuyến cho bất kì ai đọc qua. Truyện đang nghiêng về lối Quốc Trung, tức là theo hướng Hán Việt. Nhưng đôi khi Haya dùng từ thuần Việt, điều đó tạo nên cảm giác rối rắm xen lẫn khó chịu cho tác phẩm. Không hề đơn giản, nếu đã chọn xây dựng hình tượng nhân vật, văn phong, bối cảnh Trung Hoa thì ít nhất bạn phải có vốn từ rộng, không eo hẹp trong cách xoay chuyển và đủ tinh tế để diễn tả từng tình tiết,... mà theo tôi, cậu ấy cần học hỏi hơn nữa để khắc phục lỗi sai này. Chỉ cần một chút kiều diễm, một chút dịu dàng, một chút cô đọng để ghi một dấu ấn tinh tế là tác phẩm đã phần nào thành công.
Truyện của Haya có vài lỗ hỏng cần "lấp" ngay. Phần mở đầu đang là hiện tại, chưa đi sâu hay đánh vào bất kì một khoảng thời gian nào. Nhưng bất chợt, cô bạn lại rẽ về quá khứ. Để viết truyện xen giữa mới-cũ (cũng như quá khứ-hiện tại-tương lai) thì cần phải "hiểu" nhiều hơn. Không chỉ để độc giả biết đôi chút về những gì đã xảy ra. Cho dù đang kể chứ không phải diễn ra lại một hoạt động gì đó thì vẫn cần đậm hơn nữa. Loãng, cô bạn đã kể quá nhiều trong truyện thay vì đưa cảm xúc của mình vào chính "đứa con" tinh thần ấy. Vì thế, nó chưa cô đọng được bất kì một cảm xúc nào. "Duy nguyện bình an" đang theo lối văn miêu tả quá nhiều, đa số là kể, theo tôi, một truyện hay cần có chút miêu tả, vài "giọt" biểu cảm chứ không thể phô trương như dấn vào thuyết minh hay nghị luận được. Nhưng quan trọng hơn cả, tôi thích cái cách Haya tạo cho truyện "vụng" hơn. Vụng về giữa những nhân vật, vụng và đôi khi lôi thôi trong những câu văn, có thể nó chẳng phải ưu điểm nhưng là nét riêng của cô bạn. Và đúng như vậy, cách chia câu, chia đoạn không đồng đều, tuy nhiên, lại đầy đủ ý nghĩa, điều mà người viết muốn truyền tải. Mơ mộng nhưng thực tế, mộng mơ trong văn chương và thực tế trong suy nghĩ, nội dung cũng như nhân vật.
La địch học cách yêu thương từ em.
Từ đầu, Haya đã miêu tả và kể khá nhiều nhưng tôi, vẫn phần nào thích điều đó- tuy không hoàn toàn. Những tâm hồn "lạc", họ đến với nhau bằng một cách bình thường nhưng dị thường. Đáng yêu lắm, nhẹ nhàng nữa, hy sinh từ những điều nhỏ nhặt. Tình yêu phải chăng là như thế? Rất "đời", không có con người nào là hoàn hảo, chỉ có thể bồi đắp qua ngày tháng. Không có con người nào là may mắn trọn vẹn, chỉ có thể cố gắng tìm kiếm qua tháng năm. Không có con người nào là hoàn toàn hạnh phúc, chỉ có thể cùng người mình thương sống hạnh phúc từng ngày. Tôi dùng từ "lạc" vì họ cô quạnh nhưng không đơn chiếc, đến với nhau họ sẽ chẳng bao giờ mất mát. Như La Địch, dành cả thanh xuân để níu kéo danh vọng, tiền bạc, dành cho ai? Trước khi Phong Hoàn đến, La Địch chỉ là một con người không tim, một cái xác không hồn làm bạn với bốn bức tường heo hắt. Hay như Phong Hoàn, số phận hiu quạnh, túng thiếu đến cùng cực, chỉ có tình yêu thương là mãi mãi không thiếu. Là đó, cuộc sống bên ngoài cũng thế, hai mảnh ghép không thể nào mang một hình thù trọn vẹn mà chỉ có thể khuyết đôi chỗ nhưng rồi cũng sẽ có một mảnh ghép khác, khuyết như vậy, để ghép lại với nhau- từng mảnh sẽ khớp đến những mảnh khuyết, ắt hắn sẽ không bao giờ hoàn hảo nhưng khi gộp lại, cả hai sẽ cố gắng thay đổi, là vì nhau. Tạo nên một bức tranh thật đẹp, mang tên "Gia Đình"- không phân biệt thị phi, giới tính, giàu nghèo, hay sang hèn.
Tôi thích chi tiết cuối cùng, Phong Hoàn không tham gia dã ngoại mà trở về, vì La Địch. Không thừa cũng chẳng thiếu. Chằng có tình huống nào gợi tả hai người đang say nhưng tôi lại nghĩ họ say, mà là "say tình". Trong giấc ngủ của hạnh phúc, khiến người ta vô tình thốt lên: "Hạnh phúc, sao giản đơn đến thế!".
Cách Haya miêu tả không hẳn là tốt nhưng đã ở mức khá. Đủ để người đọc hiểu và thấu. Chọn bối cảnh chẳng mỹ miều như toà lâu đài của Người Đẹp, cũng không xa hoa như cung điện hào quang mà chỉ là một ngôi nhà đúng chất "hai quả tim vàng". Lãng mạn một cách bình thường và hài hoà. Cậu ấy không mắc lỗi diễn đạt nhiều nhưng đôi chỗ không toát lên được những điều đang ấp ủ, quá nhiều thứ xô bồ và làm Haya hơi rối. Đủ mập mờ và không chính xác- khiến người ta phải ngẫm lại. Đôi khi lan man và... lạc nhưng may mắn là cuối cùng Haya lại hoàn thiện "Duy nguyện bình an" một cách mộc mạc và tốt nhất đối với cô bạn.
Lại tiếp tục phi lý khi La Địch phải lòng Phong Hoàn từ "cái nhìn đầu tiên" nhỉ? Tôi nghĩ cô bạn nên có một tình huống gì đó để khai thác sâu hơn vào tâm lý và suy nghĩ của chính những nhân vật và từ đó tạo nên một câu chuyện đẹp hơn. Haya chưa khai thác kĩ càng trọng tâm nội dung, điều đó dẫn đến đôi khi "Duy nguyện bình an" bị lạc chủ đề và vô vị.
"hoàn này, trở thành bạn đời của anh, cùng anh đi đến cuối cuộc đời, có được không? anh không cầu một cõi mộng mơ viên mãn, chỉ cần cùng em, duy nguyện bình an."
Có lẽ ấn tượng nhất trong truyện là câu nói này, đúng không nhỉ? Đối với tôi, chỉ có thế, dù rất bình thường, từ những tình tiết trong truyện. Tuy nhiên, lại khiến tôi (và có khi là bạn nữa) phải suy ngẫm về hiện thực cuộc sống. Không thể mang theo bất kì châu báu nào trên con đường tìm kiếm hạnh phúc, chỉ khi bên người mình yêu đi đến cuối đời đã là viên mãn bình an, viên mãn hạnh phúc, viên mãn trọn đời. Cả đời không mong giàu sang phú quý chỉ dám "duy nguyện bình an".
"Duy nguyện bình an" mang một mô-típ đơn giản, chưa mới tuy vậy rất hài hoà và bộc bạch. Giọng văn nhẹ nhàng nhưng chưa có dấu ấn. Từng chi tiết nhẹ nhàng và ti mỉ, tuy vậy vẫn còn đôi chút sai sót khá lớn. Từng nhân vật và truyện rất "đời và "thuần". Mong rằng Haya sẽ thành công hơn trong tương lai và phát triển hơn nữa!
Nhận xét
Evan: Sau khi đọc bài của cậu thấy cậu cũng đã để ý từ những chi tiết nhỏ, nội dung câu truyện đều đã khái quát được, cùng việc trích những câu chữ. Cậu viết nhiều, nhưng nội dung tóm gọn lại không lê thê như vậy. Tiếp theo, tớ thấy Đăng mới nói về bề nổi, những câu chữ nằm trong truyện chứ chưa có đi tới cái cảm nhận sâu hơn của cả bản thân và nhân vật, và có thể khai thác thêm về cả ý nghĩa. Các phần được sắp xếp rõ ràng và có trật tự, dễ đọc. Cậu sử dụng ổn việc so sánh, nhưng còn đại trà, thiếu sự sáng tạo và cái mới.
Lemoh: Đăng biết cách mở bài cho bài review của mình, nhưng nó lại không phải mở bài phù hợp cho bài review, như việc cậu đang review dở đoạn này và cậu nhảy ngay sang đoạn kia. Điều tớ chú ý đến thứ hai là Đăng đôi khi sử dụng cách so sánh rất lệch lạc trong bài review, cậu đang lấy hai thứ không hề có đặc điểm giống nhau mà ra so sánh như cách cậu nói truyện rất "đời", không gắt gao như truyện trinh thám. Thêm nữa, Đăng không hề có tính chắc chắn của review, đứng từ lập trường review lại sử dụng từ mơ hồ như "nhìn chung" thì khó ai mà tin tưởng được cậu có đang nêu cảm nhận của mình một cách rõ rệt hay không. Có điều mà tớ không hề thích ở Đăng là sử dụng nhiều từ nhưng không hiểu và biết làm sao để lý giải cho cho những từ mà mình nhận xét cho truyện của Haya. Cũng có vài thứ khiến Đăng an toàn ở bài review của mình là việc nhận xét từng cái không thích một rồi nêu quan điểm của mình. Bài review của Đăng có thể dừng ở chỗ đủ, nhưng chỗ đủ này không phải hoàn toàn nhận được sự yêu thích của mọi người, Đăng trình bày bài review còn quá rối và những con từ trong ngoặc kép, dấu ba chấm khiến bài review làm con người ta nản và mọi thứ cứ như rơi vào hỗn độn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro