đông; hạ
"chị hải nguyên."
"chị hải nguyên."
"chị hải nguyên, mưa rồi kìa."
"chị hải nguyên."
"chị nghe rồi."
"nép vào em đi, cẩn thận bị ướt đó."
"không thích."
-
mùa hạ năm đó tâm hồn chúng tôi đã nhuốm một màu xanh hi vọng.
con người luôn cáu gắt mỗi khi nắng tháng bảy đến, con người khổ sở vật lộn với khí trời nóng bức, con người than thở, con người trách móc. nhưng thật ra, mùa hạ chính là cái mùa đem lại nhiều xúc cảm, nhiều tương tư nhất đến cho những phần hồn cô đơn.
mùa hạ có vạn vật sinh sôi sau từng đợt mưa trút, hạ đẹp đến nỗi tôi cứ nghĩ mình chỉ trưởng thành vào mùa hạ, hạ đẹp, đẹp đến độ tôi nghĩ hạ là một phần của em. hạ thao túng tôi như một thứ quyền lực màu nhiệm,
cô gái của những ngày cuối đông mà lại mang màu hạ chói.
em là đông tàn, trân tố.
thứ mùa đông trong em luôn nhắc nhở tôi rằng mình chính là ngọn lửa, hoặc là ánh sao.
"chị hải nguyên, tay chị ấm quá."
"chị, mắt chị nhìn giống như vũ trụ."
trân tố là một mùa đông ngốc nghếch, mùa đông thẫn thờ, trống rỗng của tôi. tôi nhận ra, khoảng thời gian trước khi gặp trân tố, tôi chỉ sống có ba mùa trong năm.
"tố đừng nghịch nữa,
lại đây chị chỉnh tóc cho."
"không thích."
12.5.2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro