Hoàn.
P/s: Tui sẽ rất biết ơn nếu các bạn vote và bình luận! :))
*Chú thích:
- Skin hunger ("đói da" - hội chứng khát khao da thịt): là một hội chứng tâm lý thể hiện mong muốn mạnh mẽ được tiếp xúc da thịt với người khác.
- Về tên của Sullyoon: Tên tiếng Trung của em thường được gọi là Tiết Luân Nga (Seol Yoona) hoặc Tiết Luân (Sullyoon). Tên nào cũng đúng nhưng dùng thế nào thì tuỳ theo tác giả. Ở fic này tên của nhân vật Yoona là "Tiết Luân" nhé.
--/--
"Nhìn kìa! Bùi tiểu thư đến!"
Tiết Luân đang dọn dẹp thuốc lá, rượu, dưa và trái cây khách để lại thì đột nhiên một tràng cười vang lên. Nàng quay lại thì thấy tất cả tiếng cười đó đều hướng về một người - người đó mặc âu phục toát ra thần thái cuốn hút chỉ có Alpha mới có khiến người ta phải kính sợ.
Alpha kia đưa ánh mắt nhìn về phía bên này, Tiết Luân cuống quít quay đầu đi tiếp tục bận rộn, nhưng lòng bàn tay nàng đã đổ mồ hôi - nàng cảm nhận có một ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía mình.
"Mới đến à?" Bùi Chân Suất hỏi, hứng thú nhìn cô gái bận rộn bên kia.
"Dạ... dạ, cửa hàng có người giúp việc mới." Ông chủ mỉm cười nói.
"Tối nay tôi muốn cô ấy." Bùi Chân Suất cười.
Ông chủ nghe xong sắc mặt không ổn: "Tiểu thư, đứa nhỏ này không chịu trách nhiệm phục vụ. Tôi hy vọng..."
"Ông nói cái gì?" Bùi Chân Suất lạnh lùng nói, mặc dù khuôn mặt tươi cười nhưng vẫn có mấy phần hàn ý.
Ông chủ bị âm thanh này làm cho sửng sốt, sắc mặt khó coi nhưng không còn cách nào khác đành phải khom người đáp ứng.
Bùi Chân Suất hài lòng mỉm cười rồi bước đi, gió thổi qua tóc cô, để lại một mùi hương thoang thoảng trong không khí.
"Tiết Luân, Bùi tiểu thư muốn cô, không cần phải dọn bàn nữa."
Tiết Luân tay dừng lại trong giây lát, trong lòng vô cớ thấy bất an. Nàng nhìn ông chủ, trong mắt chất vấn nhưng cũng có phần sợ hãi - chẳng phải ông ấy đã nói sẽ không để nàng làm việc này sao?
Ông chủ chỉ có thể thở dài nói: "Đó là người của Bùi gia đó Tiết Luân. Nếu chúng ta xúc phạm Bùi gia thì có bán cửa hàng này cũng không đủ tiền bồi thường! Tôi đã nói với cô rồi mà?"
Ông chủ vừa nói vừa giục Tiết Luân đi theo mình. Tiết Luân tuy sợ hãi nhưng cũng không còn cách nào khác là đi theo ông chủ đến phòng riêng của tiểu thư.
Tiết Luân mở cửa, ngạc nhiên thay, không có mùi thuốc lá hay chai rượu bừa bộn như nàng nghĩ, chỉ có tiếng nhạc phát trên TV, trong không khí có mùi thơm dễ chịu. Có một người đang lặng lẽ ngồi trên ghế sofa.
"Chào... Chào, Bùi tiểu thư." Tiết Luân nhỏ giọng nói, trái tim nàng đập nhanh căng thẳng và lòng bàn tay bất giác đổ mồ hôi.
"Mời vào." Có tiếng nói và ánh nhìn từ phía bên kia ghế sofa.
Tiết Luân lo lắng bước tới, cúi đầu không dám nhìn người kia.
"Ngẩng đầu lên đi, nhìn tôi này?"
Lúc này Tiết Luân mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Người kia có đôi mắt sắc bén, ngũ quan hài hòa, lộ ra thần thái uy nghiêm, hai chân bắt chéo với phong thái tiêu sái. Không hổ là tiểu thư, chỉ cần đứng đó nhìn cô cũng cảm nhận được khí chất đặc biệt, một khí chất không phải Alpha nào cũng có.
Mái tóc nâu dài xõa xuống ngực, ngón tay gõ nhẹ vào mép ghế sofa phát ra âm thanh "thịch, thịch, thịch".
"Em tên gì?" Người nọ cười rộ lên, khiến tim Tiết Luân đập nhanh, mặt có chút đỏ bừng.
"Tiết... Tiết Luân." Tiết Luân trả lời với giọng nhỏ như kiến.
Nàng căng thẳng đến mức đầu như bị mắc kẹt dưới đất không nhấc lên được, hai lòng bàn tay cọ vào nhau khiến nàng đổ mồ hôi.
Bùi Chân Suất nhìn bộ dáng của đứa trẻ này không nhịn được cười. Cô vẫy tay với nàng nói: "Em nói gì vậy? Tôi không nghe rõ, lại đây."
Tiết Luân lo lắng chậm rãi đi về phía trước, lại bị lực kéo đột ngột làm mất thăng bằng, ngã vào trong ngực tiểu thư.
Con nai nhỏ hoảng sợ nhìn quanh, cố gắng thoát khỏi bàn tay to lớn đang nhốt mình như một cái lồng.
"Đừng nháo..."
"Để tôi ôm em nhé, được không?"
"..."
Tiết Luân hơi do dự gật đầu.
Nàng cảm nhận được hơi ấm từ sau gáy, hơi thở của người kia nhẹ nhàng phả vào cơ thể nàng khiến nàng tê dại, phía sau vành tai đỏ bừng mà nàng không hề hay biết.
Nín thở, trống ngực đập dồn dập, cảm giác như bị tê liệt.
Tất cả những điều này khiến Tiết Luân ngạc nhiên nhưng cũng thoải mái không thể tả - nàng không chán ghét cái ôm này.
"Em nói tên em là gì?"
"Tiết Luân."
"Tiết Luân? Tên nghe hay đó. Tôi có thể gọi em là Luân Nhi được không?"
Tiết Luân lần đầu nghe kiểu xưng hộ thân mật như vậy không khỏi sửng sốt, sắc mặt nàng đỏ ửng, khẽ gật đầu.
Bùi Chân Suất thích thú trước vẻ ngoài dễ thương của đứa trẻ này và ôm nàng chặt hơn.
"Tôi tên Bùi Chân Suất. Đừng gọi tôi là tiểu thư làm gì. Em cũng có thể gọi tôi là Suất Nhi."
"Vâng, Bùi tiểu thư..."
"Không phải tôi đã nói em không cần gọi tôi là tiểu thư sao?"
"..."
"Bùi Chân Suất, hay là... Suất Nhi cũng được, cứ gọi tôi thử xem?"
"Suất... Suất..."
Tiết Luân thử gọi mấy lần nhưng vẫn không thể nói ra vì ngượng. Đầu nàng cúi thấp, mái tóc dài hơi xoăn che đi gò má hồng hào.
Bùi Chân Suất mỉm cười, bình tĩnh tựa đầu vào vai Tiết Luân.
"Bỏ đi, em muốn gọi thế nào cũng được."
"..."
Hai người đều không nói chuyện, trong phòng yên tĩnh, bầu không khí có chút mơ hồ.
Bên tai có tiếng thở, lên xuống nhịp nhàng cùng nhau.
Cơ thể Tiết Luân vẫn còn hơi cứng ngắc vì căng thẳng - nàng không quen với việc tiếp xúc gần như vậy.
Bùi Chân Suất dường như nhận ra và nói:
"Đừng lo, tôi sẽ không làm gì em đâu, em hãy thư giãn đi, được chứ?"
Cô nói và nhìn Tiết Luân với một nụ cười.
Tiết Luân quay mặt lại nhìn Bùi Chân Suất. Đôi mắt cô sáng ngời, khuôn mặt tròn trịa, dáng vẻ tiểu thư vừa rồi không còn nữa.
Nhìn từ góc độ này thì cô trông giống một con thỏ, khá dễ thương...
Tiết Luân đang suy nghĩ thì chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Đợi đã, tại sao nàng lại nghĩ thế này?
Mặt Tiết Luân lập tức đỏ lên, nàng quay đầu đi, không nhìn Bùi Chân Suất nữa.
Bùi Chân Suất không khỏi mỉm cười khi thấy hàng loạt hành động nhỏ nhặt của Tiết Luân.
Giống như một chú nai nhút nhát, thật dễ thương. Cô thầm nghĩ.
Nhưng sau đó, Tiết Luân rốt cục thả lỏng một chút, nhẹ nhàng dựa vào Bùi Chân Suất.
"Tại sao em ở đây?"
"Ừm?"
"Có vẻ như em không có chút kinh nghiệm nào trong cửa hàng kiểu này." Bùi Chân Suất cười nham hiểm, có chút đùa cợt.
"Bởi vì... bởi vì cha của em..."
"Ồ?"
"Em được chú giới thiệu làm ở đây để giúp cha em trả nợ..." Tiết Luân cúi đầu nhìn đôi bàn tay mình đã xoa xoa nhiều lần để giảm bớt căng thẳng.
"..."
Tiết Luân cảm nhận được chút lực đặt ở eo mình, chính là Bùi Chân Suất, cô ôm chặt lấy nàng, gục đầu vào vai nàng và im lặng.
Cho dù Bùi Chân Suất không nói lời nào, Tiết Luân cũng biết cô đang an ủi mình. Trong lòng nàng dâng lên chút ấm áp, đã bao lâu rồi nàng chưa được đối xử dịu dàng như vậy? Chính nàng cũng không thể trả lời chính mình.
/
Trong thời đại mà Alpha được coi trọng hơn Omega này, Tiết Luân không may phân hoá thành một Omega, và cuộc đời của nàng đã trải qua những thay đổi chấn động kể từ đó. Mẹ nàng qua đời trong một vụ tai nạn, còn người cha vốn tốt bụng của nàng trở nên bạo lực và nghiện rượu với cờ bạc.
"Omega như mày chỉ là thứ rác rưởi vô dụng!"
Cha nàng đã nói như thế vào ngày hôm đó.
Đó là một đêm dài đến đáng sợ, chỉ có một tia sáng lạnh lẽo chiếu qua bệ cửa sổ, phản chiếu bóng đen run rẩy dưới cơn gió lạnh. Nhưng tiếng rên rỉ lập tức bị át đi bởi tiếng động lớn và tiếng mắng mỏ vô tận, giống như dã thú gầm gừ, nhưng cũng giống như tiếng nai kêu.
Những cảnh tượng này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Tiết Luân. Như thể nàng vừa tỉnh dậy từ cơn ác mộng khiến nàng thấy lạnh sống lưng và là một vết sẹo không thể chữa lành được.
Giờ đây, vì cha mình mà Tiết Luân bị ném vào làm việc trong cửa hàng này một cách tàn nhẫn. Dù sợ hãi nhưng nàng muốn chứng minh cho cha mình thấy nàng không phải là một "omega vô dụng", rằng nàng có thể giúp cha trả hết nợ, rằng nàng có giá trị của riêng mình.
Vì biết chú từ nhỏ nên Tiết Luân vẫn thân thiết với chú. Lần đầu đến cửa hàng, nàng được chú chăm sóc rất tốt nên nàng rất biết ơn. Điều Tiết Luân biết ơn nhất là chú nàng nói ông sẽ không cho nàng làm những việc tiếp đãi Alpha mà chỉ làm những việc lặt vặt.
Tiết Luân lo lắng nhất là điều này. Nàng không muốn bị coi là đồ chơi của Alpha, một con cừu bị làm thịt. Nàng muốn sống một cuộc sống có giá trị, không phải cuộc sống bị tiền bạc làm vấy bẩn mà dựa vào nỗ lực của chính mình để từng bước đi lên.
Nhưng bây giờ Tiết Luân gặp được Bùi tiểu thư, con gái của một ông chủ tập đoàn lớn, vị tiểu thư nhà giàu mà không ai có đủ khả năng xúc phạm chứ đừng nói đến cửa hàng của chú nàng. Tiết Luân không còn cách nào khác ngoài chấp thuận. Lúc đầu nàng còn lo lắng và sợ hãi, nhưng bây giờ xem ra Bùi tiểu thư khác với những gì nàng tưởng tượng...
"Trông tiểu thư khác quá..." Tiết Luân lẩm bẩm trong lúc suy nghĩ.
"Sao thế?"
"À... không có gì..."
"Tôi nghe hết rồi, em kể cho tôi đi, tôi tò mò quá ~"
"..."
Bùi Chân Suất mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiết Luân, lúc này giống như một con chó lớn.
Tiết Luân bị nhìn chằm chằm đến mức chỉ có thể nói: "Có vẻ như tiểu thư khác với những lời đồn thổi..."
"Khác thế nào?"
"Chỉ là... tin đồn nói tiểu thư thường lui tới cửa hàng kiểu này, đặt mua rất nhiều Omega, và họ... tóm lại, tiểu thư trông giống một tay chơi."
Tiết Luân vừa nói vừa quan sát phản ứng của Bùi Chân Suất.
"Là vậy sao...?"
"Ừm, bọn họ thường khoe khoang với nhau rằng hôm nay được Bùi tiểu thư ra lệnh phải hôn hay gì đó tương tự... Họ không phải người trong cửa hàng này..."
Đột nhiên nhận ra mình đã nói sai điều gì, Tiết Luân lập tức thay đổi lời nói, dần dần hạ giọng.
"Đúng là tin đồn... Tuy rằng có tiếp xúc thân thể, nhưng tôi chưa từng hôn ai hết... Tôi chỉ hôn người tôi thích..."
"Vậy những gì họ nói..."
"Chỉ là khoe khoang thôi, vớ vẩn."
"Nhưng nếu chỉ có vậy thì tại sao tiểu thư lại đến cửa hàng thế này? Mỗi ngày lại gọi một omega khác..."
"Ừm... có nguyên nhân cả, nhưng tôi sẽ không nói cho em biết đâu haha."
Tiết Luân vừa định hỏi lý do thì bị chặn lại, nàng nhìn Bùi Chân Suất đang mỉm cười, tuy tò mò nhưng cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
"Được rồi, hôm nay thế thôi. Tôi rất hài lòng, tôi sẽ xin ông chủ cho em thêm tiền."
"Không cần đâu, làm tiểu thư vui là tốt rồi." Tiết Luân lập tức phản đối.
Bùi Chân Suất nhìn Tiết Luân vừa rồi còn dễ ngại ngùng nhưng ánh mắt lúc này lại rất kiên định, mỉm cười trầm ngâm.
"Vậy xin em hãy nhận cái này nhé?"
Bùi Chân Suất lấy thứ gì đó từ trong túi ra, Tiết Luân nhìn nó.
Đó là một thanh sô cô la.
Kỳ quái, sao tiểu thư lại mang theo sô cô la bên mình?
Dù rất tò mò nhưng Tiết Luân vẫn nhận lấy sô cô la từ tay Bùi Chân Suất và chỉ nói lời cảm ơn.
Nhìn thấy sô cô la được nhận, Bùi Chân Suất mỉm cười hài lòng rồi bước ra khỏi phòng.
"Hẹn gặp lại."
Cô mỉm cười và nói lời tạm biệt.
/
Đêm nằm trên giường, Tiết Luân lại nghĩ đến vị tiểu thư kì lạ Bùi Chân Suất đó. Sô cô la được tặng xoay tròn trong tay nàng, Tiết Luân cuối cùng cũng bỏ nó vào miệng.
Sô cô la từ từ tan chảy trong miệng, thoang thoảng hương thơm ngào ngạt. Thật lạ, sô cô la đặc nhưng tươi mát, ngọt ngào nhưng không béo ngậy.
Tiết Luân kinh ngạc rồi dần dần chìm vào giấc ngủ trong sự ngọt ngào đó.
/
Ngày hôm sau Bùi tiểu thư lại đến, không ngờ cô lại ra lệnh chọn Tiết Luân. Mặc dù ngày hôm qua nàng cảm nhận cô là người hiền lành nhưng nàng vẫn lo lắng. May mắn thay, Bùi tiểu thư cũng giống như hôm qua, nói chỉ muốn ôm nàng và trò chuyện một lúc.
Tiết Luân nhìn tiểu thư rời đi và thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ mấy ngày tới Bùi Chân Suất đều quay lại, lần nào cũng chọn nàng. Việc này lặp đi lặp lại nhiều lần đến mức Bùi tiểu thư chỉ cần gật đầu thì ông chủ liền biết cô muốn chọn Tiết Luân.
Tiết Luân chỉ có thể chấp nhận, dần quen với sự xuất hiện của Bùi tiểu thư. Thật ra hai người khá hợp nhau.
/
Một ngày nọ, hai người vẫn trò chuyện như thường lệ.
"Sao tiểu thư lại mang theo sô cô la trên người?" Tiết Luân nhìn sô cô la mà Bùi Chân Suất đưa nàng, hỏi.
"Cái này à, vì ông nội của tôi." Bùi Chân Suất cười cười.
"Ông của tiểu thư?"
"Khi tôi còn nhỏ ông nội là người chăm sóc tôi. Có một khoảng thời gian tôi thường xuyên gặp ác mộng. Ông nội đưa cho tôi một thanh sô cô la như thế này, nói nếu tôi ăn nó thì ác mộng sẽ biến thành những giấc mơ ngọt ngào. Tôi ăn nó, hóa ra nó có tác dụng nên tôi nhớ rất rõ."
"Nhưng sau đó ông nội qua đời... Lại phải nói, thanh sô cô la này khiến tôi mất rất lâu mới tìm được loại tương tự." Bùi Chân Suất mỉm cười khi hồi tưởng lại quá khứ.
"Xin lỗi..." Tiết Luân vội vàng nói, có chút xấu hổ.
"Không sao đâu. Nhân tiện, ông nội tôi cũng hay ôm tôi thế này."
Bùi Chân Suất nói rồi ôm Tiết Luân chặt hơn một chút, áp mặt lại nói:
"Ấm lắm phải không?"
Tiết Luân nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy khuôn mặt của Bùi Chân Suất gần ngay trước mắt. Mặt nàng đỏ bừng, nhịp tim đập nhanh hơn.
Bùi Chân Suất từ phía sau vòng tay qua eo Tiết Luân ôm lấy nàng. Cơ thể họ tiếp xúc với nhau. Họ luôn ôm nhau trong tư thế này, nhưng giờ phút này Tiết Luân lại cảm thấy khác thường.
Thật gần...
Thực sự kỳ lạ...
Cảm giác được hơi thở bên tai bị khuếch đại, Tiết Luân đỏ mặt, lo lắng suy nghĩ.
/
Thời gian trôi qua, việc Bùi tiểu thư thường xuyên ghé qua cửa hàng chắc chắn thu hút sự chú ý của mọi người. Người trong cửa hàng giờ đây đều biết Tiết Luân là "người được Bùi tiểu chư chọn nhiều lần". Tuy có chút xấu hổ nhưng Tiết Luân vẫn nghiêm túc làm việc của mình, không để ý đến những lời bàn tán của mấy người đó.
Dù sao thì đến lúc nào đó nàng cũng phải rời đi.
Tiết Luân dự định tìm một công việc bình thường khác sau khi đã tiết kiệm đủ tiền ở đây. Dù cho chú của nàng chăm sóc nàng và có Bùi tiểu thư, cũng không có gì đảm bảo rằng sẽ không xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, nên tốt hơn hết là nên rời khỏi đây sớm nhất có thể.
Tiết Luân tự nghĩ.
/
Nhưng tai nạn đã xảy ra.
Tiết Luân chậm rãi sắp xếp lại những bao thuốc lá và rượu còn sót lại trong phòng khách. Nàng cảm thấy kiệt sức.
Bởi vì kì phát tình đến và không có người chăm sóc nên Tiết Luân sốt cao mấy ngày trong phòng, không khỏi ngứa ngáy khó chịu, phải tốn rất nhiều sức mới có thể vượt qua. Hiện tại nàng vẫn trong giai đoạn phục hồi dần.
Tiết Luân thở dài, phàn nàn về kỳ động dục trong khi dọn dẹp.
"Luân Nhi?"
Đột nhiên có tiếng nói từ phía sau vang lên, Tiết Luân quay đầu lại nhìn, không ngờ lại là Bùi Chân Suất, Bùi tiểu thư.
"Bùi tiểu th..."
Tiết Luân chưa kịp nói xong, Bùi Chân Suất đã đi thẳng về phía nàng như thể cô bị ma nhập.
Tiết Luân vô thức lùi lại nhưng vấp phải ghế sofa, không thể đứng vững rồi ngã xuống. Bùi Chân Suất đặt mình lên người Tiết Luân, bắt lấy hai tay nàng và nhìn nàng chằm chằm.
Mặt Tiết Luân đột nhiên đỏ lên, hai tay nàng bị trói không thể cử động được, trong lòng sợ hãi, hoang mang giống như một chú nai con bị lạc.
"Em đã ở đâu thế?"
"Em..."
"Tôi nhớ em đến sắp điên rồi..."
Tiết Luân nhìn Bùi Chân Suất, lúc này trong mắt cô tràn đầy... tràn đầy dục vọng!
Tiết Luân sửng sốt, lẽ ra nàng phải nghĩ đến chuyện này từ lâu. Dù cho Bùi Chân Suất ôn nhu, đôi lúc ngây thơ đáng yêu như thỏ, hoàn toàn không có khí chất tiểu thư. Nhưng dù sao cô cũng là con người, là một Alpha, sao cô có thể không nghĩ đến việc trở thành một con sói muốn ăn thịt nàng chứ?
Làm sao bây giờ? Chuyện đó cuối cùng cũng xảy ra rồi sao? Loại chuyện này... Nhưng Bùi Chân Suất là người tốt, cô chỉ đang trong giai đoạn động dục, nàng chỉ giúp cô mà thôi, cô chăm sóc nàng tốt như vậy, nàng cần phải giúp cô...
Ngay lúc Tiết Luân chuẩn bị tinh thần, Bùi Chân Suất đột nhiên ôm chặt lấy nàng, vùi đầu thật sâu vào vai nàng rồi xoa xoa.
Trên vai có hơi ấm ẩm ướt, là hơi thở của Bùi Chân Suất.
"Vậy em đã đi đâu thế?" Bùi Chân Suất hỏi.
"Em... bị sốt trong kì phát tình nên xin nghỉ vài ngày..."
Tiết Luân được buông ra, trước mắt nàng là đôi mắt ướt sũng của Bùi Chân Suất.
"Tôi còn tưởng em bỏ đi rồi."
"Hả?"
"Lúc trước em có nói mà."
A... Tiết Luân nhớ lại lúc ngồi trong lòng Bùi Chân Suất trò chuyện với cô đã đề cập đến kế hoạch của mình, nhưng không ngờ cô lại nhớ kỹ.
Mà cái gì vậy, sao cô lại khóc...như một chú chó bị thương, như thể nàng đang bắt nạt cô...
Nhìn bộ dáng của Bùi Chân Suất, Tiết Luân không khỏi động lòng nên đưa tay chạm vào đầu chú chó này để an ủi nó.
Sau khi hai người ổn định trở lại phòng riêng của Bùi Chân Suất, Bùi Chân Suất vẫn ôm Tiết Luân như thường lệ.
"Quên chuyện vừa rồi đi nhé... Tôi xin lỗi..."
Tiết Luân dừng suy nghĩ về cảnh tượng hồi hộp vừa rồi. Nàng nhìn Bùi Chân Suất, đôi mắt ấy hiếm hoi hôm nay không nhìn nàng mà quay mặt sang một bên để Tiết Luân không nhìn thấy biểu cảm của cô. Nhìn cô giống như đứa trẻ phạm sai lầm mà không biết phải làm sao.
Có vẻ như không phải kỳ dịch cảm... vậy vừa rồi là gì?
Tiết Luân bối rối nhưng nghe Bùi Chân Suất nói nên không hỏi.
Hai người trò chuyện bình thường như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Nhưng đôi mắt đỏ rực như sói, chứa đầy khao khát của Bùi Chân Suất vẫn còn sống động trong đầu Tiết Luân, đọng lại trước mắt nàng, cuối cùng nàng vẫn nhịn không được.
"Nhưng chuyện vừa xảy ra... tại sao lại như vậy?"
Bùi Chân Suất dừng lại, bất lực thở dài, ôm trán.
"À... Xem ra em vẫn chưa quên..."
Bùi Chân Suất nhìn ánh mắt nai con đang nhìn mình, ánh mắt ấy tràn đầy hiếu kì và bối rối.
"Cũng đúng, hành xử như thế thì có vẻ lạ nhỉ..."
"Làm sao bây giờ đây..."
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản và do dự của Bùi Chân Suất, Tiết Luân đột nhiên hối hận khi hỏi câu hỏi này, đây không phải là đang làm khó cô sao?
Ngay khi Tiết Luân muốn rút lại câu hỏi, Bùi Chân Suất bật cười.
"Bởi vì... tôi thích em?"
"...??"
Tiết Luân đỏ mặt ngay khi nghe câu trả lời, lập tức né tránh ánh mắt của Bùi Chân Suất.
"Hahaha không chọc em nữa."
Bùi Chân Suất cười lớn trước hành động của Tiết Luân, nhưng thanh âm lập tức dừng lại.
"Có lẽ là do... Em có biết về hội chứng khát khao da thịt không? Tôi mắc phải nó."
"Hội chứng khát khao da thịt...?"
"Tôi xin lỗi... làm em không thoải mái rồi?"
"Không có! Không có!" Tiết Luân vội vàng lắc đầu
"Không sao đâu. Dù sao thì tôi cũng mắc bệnh, tôi hiểu mà..."
Sau đó Tiết Luân nói vài lời chúc phúc như hy vọng bệnh sẽ sớm thuyên giảm, nhưng Bùi Chân Suất chỉ mỉm cười.
/
Mấy ngày sau Bùi Chân Suất không đến nữa, Tiết Luân có chút ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều. Nàng vẫn làm công việc tạp vụ nhưng thỉnh thoảng lại nhớ đến Bùi Chân Suất. Đột nhiên bình yên và tĩnh lặng, nhưng lại thấy thiếu một chút gì đó.
Nụ cười nhướn mày khi lần đầu gặp nhau, thanh sô cô la ngọt ngào cô trao cho nàng, cái ôm ấm áp được bao bọc từ phía sau, giọng nói quen thuộc thỉnh thoảng khiến nàng bật cười, những lời an ủi dịu dàng, và đôi mắt đầy dục vọng vồ lấy nàng vào ngày hôm đó...
Kỉ niệm cùng Bùi Chân Suất như cuộn phim chiếu từng cảnh một trong tâm trí Tiết Luân, chiếu không ngừng nghỉ...
/
"Tôi thích em." Bùi Chân Suất nhìn Tiết Luân và mỉm cười.
Cơn gió thổi qua, làm rối tung ngọn tóc cô nhưng không thể che đi nụ cười duyên dáng của cô, cũng không thể xua tan mùi hương đặc trưng trên cơ thể cô.
Một chiếc lá rơi trước mắt che khuất tầm nhìn, Tiết Luân đưa tay gạt nó đi, nhưng tất cả những gì nàng thấy là bầu trời đêm trống rỗng và ánh trăng lạnh lẽo, khung cửa sổ phát ra âm thanh cùng gió xào xạc. Bỗng có tiếng động lớn, gió thổi mạnh, cửa bị đá tung, mùi rượu và khói nồng nặc xộc vào mũi khiến nàng nghẹt thở.
"Omega như ngươi chỉ là thứ rác rưởi vô dụng! Ngừng ảo tưởng đi!"
Tiết Luân thấy người đàn ông đó, cha của nàng, trong mắt ông ta tràn đầy chán ghét, miệng không ngừng mắng mỏ.
Nàng như bị chìm trong bóng tối, bị sóng cuốn đi, một cảm giác nghẹt thở chí mạng ập đến, đau đớn như bị xé xác, nàng chỉ có thể thở hổn hển cùng những tiếng nức nở lớn.
"Đoàng!!!"
Đột nhiên, có tiếng vỡ đánh thức Tiết Luân. Nàng ôm đầu còn đau nhức nhìn về phía đầu giường.
Chiếc bình đặt trên bàn vỡ vụn khắp nơi, rơi xuống đất là hoa huệ Bùi Chân Suất tặng cho nàng. Ánh trăng xuyên qua chiếu trên những bông hoa, khiến những bông hoa huệ vốn đã trắng muốt trở nên thuần khiết hơn, nhưng mảnh thủy tinh vỡ trên đó đang phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trông thật vỡ vụn.
Tiết Luân sửng người, nhớ lại giấc mơ vừa rồi, không khỏi bật khóc.
"Mình thật ngu ngốc..." Nàng lẩm bẩm.
Bóng tối vô tận của màn đêm giống như một góc cạnh vô hình, như một thứ ánh sáng không thể có được, như một chiếc búa đập tan giấc mơ của cô gái trẻ.
Trong bóng tối chỉ còn lại tiếng nức nở của nàng.
/
Ngày hôm sau Tiết Luân vẫn làm việc như thường lệ, chỉ là sắc mặt có hơi hốc hác.
"Tiết Luân, có người tìm con." Chú của nàng đột nhiên gọi nàng.
Có người? Ai lại muốn tìm nàng? Ngoại trừ người trong cửa hàng và cha mình, Tiết Luân hầu như không biết người nào, nếu nói về người khác thì chỉ có... chỉ có Bùi Chân Suất...
Tiết Luân sửng sốt, chợt nhận ra những ngày này tất cả những gì nàng nghĩ đến đều là Bùi Chân Suất, nghĩ về khuôn mặt tươi cười của Bùi Chân Suất, nghĩ về cái ôm của Bùi Chân Suất, nghĩ về...
"Đi nhanh đi, hình như là người của Bùi tiểu thư." Chú của Tiết Luân nhìn nàng đang bàng hoàng nên lên tiếng thúc giục.
Tiết Luân lại ngạc nhiên, người của Bùi tiểu thư? Bùi Chân Suất? Tại sao người của cô lại đến tìm nàng?
Ôm nghi ngờ và có chút bất an trong lòng, Tiết Luân đi theo chú mình đến chỗ người lạ mặt.
"Xin chào, thưa cô. Xin hỏi cô có phải là Tiết Luân, Tiết tiểu thư?" Người đối diện đứng thẳng lưng, mặc bộ âu phục đen chỉnh tề và giọng điệu rất lịch sự.
"Là... là tôi." Tiết Luân có chút lo lắng nhìn người xa lạ trước mặt. Vẻ mặt của người đàn ông đó rất nghiêm túc, càng làm tăng thêm áp lực trong lòng Tiết Luân.
"Tốt. Vậy mời Tiết tiểu thư đi cùng tôi. Trên đường đi tôi sẽ từ từ giải thích lý do cho cô biết." Người đàn ông vẫn giữ giọng điệu qúy ông, ra hiệu với chú mình.
Chú thấy vậy lập tức đồng ý.
Tiết Luân có chút khó xử, nàng không quen tiếp xúc với người lạ, sợ xấu hổ. Nhưng nghĩ đến Bùi Chân Suất, nàng đồng ý lên xe.
Nàng rất muốn gặp Bùi Chân Suất, cho dù không có kết quả.
/
Chiếc xe lăn bánh, Tiết Luân yên lặng ngồi trong xe, cúi đầu nhìn xuống đôi tay đang xoa xoa của mình.
"Lần này tôi đưa cô đi, hy vọng cô có thể giúp tiểu thư của chúng tôi."
Lời nói phát ra từ phía người lái xe.
Tiết Luân ngước lên và thấy người đàn ông được phản chiếu trong gương ô tô: đôi mắt ông ta nhìn chằm chằm về phía trước để điều khiển phương hướng, khuôn mặt không chút biểu cảm.
"Chắc cô biết tiểu thư mắc chứng "đói da"?"
"Vâng... xem như biết."
"Hội chứng "đói da" là căn bệnh tương đối hiếm gặp. Đây là bệnh tâm lý do thiếu sự tiếp xúc da thịt trong thời gian dài. Triệu chứng đặc trưng là ham muốn tiếp xúc cơ thể mạnh mẽ, nếu không sẽ trở nên cáu kỉnh, thậm chí táo bạo. Chúng tôi cũng đang tìm kiếm thuốc chữa bệnh này, nhưng bệnh do tâm lý gây ra khó dùng thuốc trị tận gốc, nhiều nhất là có tác dụng ức chế. Bất quá..."
"Bất quá lần này bệnh còn nghiêm trọng hơn lần trước, không biết có phải vì tiểu thư đến kỳ dịch cảm không, cả người lại cực kỳ mẫn cảm. Chúng tôi đã cố gắng tiêm cho tiểu thư thuốc ức chế dịch cảm và ức chế hội chứng "đói da" nhưng hiệu quả không đáng kể. Chúng tôi cũng nhờ vài người an ủi tiểu thư, dùng tiếp xúc thân thể như ôm cô ấy để cố gắng trấn tĩnh."
"Nhưng điều kỳ lạ là lần này không ai có thể trấn an tiểu thư, ngay cả những người thường ôm cô ấy khi cô ấy bị ốm. Tiểu thư đặc biệt chống lại tiếp xúc của người khác, thậm chí còn có chút hung hăng. Nhưng..."
Ánh mắt của tài xế phản chiếu trên gương xe. Tiết Luân bị cái nhìn này làm giật mình, vội vàng quay đầu đi không nhìn người kia.
"Nhưng chúng tôi phát hiện tiểu thư hình như liên tục gọi một cái tên, là: Tiết Luân, Luân Nhi. Đúng không? Tiết tiểu thư?"
Tiết Luân lúc này lại bị sốc, một mặt nàng ngạc nhiên vì Bùi Chân Suất nghĩ đến mình, nhưng mặt khác lại lo lắng về tình hình hiện tại của Bùi Chân Suất.
/
Xe nhanh chóng lái vào sân nhà của Bùi tiểu thư, Tiết Luân đi theo người đàn ông tới cửa phòng.
"Đây là phòng của tiểu thư, cảm xúc của tiểu thư vẫn chưa ổn định, xin hãy cẩn thận."
Tiết Luân gật đầu, lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Nàng hít một hơi thật sâu rồi mở cửa phòng.
/
Căn phòng rất yên tĩnh, giống như lần đầu tiên Tiết Luân và Bùi Chân Suất gặp nhau, nhưng lúc này căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu qua rèm cửa sổ.
Dưới ánh trăng yếu ớt là bóng dáng của Bùi Chân Suất, cô đang quỳ trên mặt đất, ôm ngực thở hổn hển, bên cạnh là một đống thuốc vương vãi.
Nhìn thấy Bùi Chân Suất trước đây luôn mỉm cười giờ trở nên mong manh, trái tim Tiết Luân thắt lại, nàng chậm rãi đến gần Bùi Chân Suất.
"Bùi... Bùi Chân Suất?" Tiết Luân ngập ngừng hỏi.
Có lẽ nghe thấy tiếng động, Bùi Chân Suất quay mặt lại. Tiết Luân nhìn đôi mắt cô tối tăm đến đáng sợ, toát ra khí tức uy hiếp.
Trong lòng Tiết Luân căng thẳng nhưng nàng vẫn bước từng bước một, cuối cùng dừng lại và ngồi xổm xuống chỉ cách Bùi Chân Suất một bước. Nàng nhẹ nhàng chào Bùi Chân Suất, trên môi nở nụ cười.
Chỉ trong nháy mắt, Bùi Chân Suất giống như một con sói, vồ lấy con cừu Tiết Luân, đè nàng xuống đất.
Tiết Luân bị xúc cảm mềm mại đột ngột đặt trên môi làm cho hoảng sợ. Đòn tấn công ngày càng dữ dội. Dần dần, lưỡi và môi của cả hai dường như quấn vào nhau một lúc lâu mới có thể thở được.
Tiết Luân đỏ mặt thở dốc, cơ thể nàng đột nhiên mềm đi, không còn chút sức lực nào nữa.
Nàng nhìn Bùi Chân Suất. Lịch sử như đang lặp lại, đôi tay nàng cũng bị giam cầm, đôi mắt cô cũng khao khát như ngày đó. Điểm khác biệt duy nhất là Tiết Luân lần này không thấy sợ hãi, nàng nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Bùi Chân Suất với vẻ trìu mến.
Hơi thở ấm áp giữa hai người truyền qua, vành tai đỏ bừng nóng rực, hơi thở của Bùi Chân Suất phả vào cơ thể Tiết Luân khiến nàng ngứa ngáy. Căn phòng tràn ngập những luồng khí nóng, tim đập nhanh liên hồi.
Nhưng dần dần, lực trên cổ tay mình yếu đi, Tiết Luân sững sờ.
"Tiết... Tiết Luân? Luân Nhi?" Bùi Chân Suất ngạc nhiên hỏi, sau đó buông tay nàng ra.
Hai người ngồi dậy. Bùi Chân Suất nhìn người trước mặt, cuối cùng xác nhận người này chính là người mà cô ngày đêm nhớ mong.
Cô nhớ Tiết Luân muốn điên rồi, nhưng vì đang trong kỳ dịch cảm nên chỉ có thể nhốt mình trong nhà. Cô có thể đến cửa hàng tìm người để giải quyết nhưng cô không làm được. Đó không phải là Tiết Luân thẹn thùng, không phải Tiết Luân kiên cường không cúi đầu trước số phận, không phải Tiết Luân mỉm cười dễ thương... Không phải Tiết Luân thì không được...
Cô không còn cách nào khác ngoài chịu đựng.
Nỗi khao khát tràn ngập tâm trí Bùi Chân Suất, ham muốn đan xen, lý trí của cô như bị xé nát. Cô chỉ muốn Tiết Luân, Tiết Luân thuộc về Bùi Chân Suất.
Tiết Luân nhìn vẻ mặt muốn khóc của Bùi Chân Suất không nhịn được cười một tiếng, vuốt ve đầu chú chó con và nói: "Được rồi, đừng khóc. Không phải em ở đây rồi sao?"
"Do em ở đây nên tôi mới muốn khóc đó..." Bùi Chân Suất vừa nói vừa muốn khóc.
Cái gì đây? Tiểu thư của mọi ngày đâu rồi, sao lúc khóc lại giống đứa trẻ ba tuổi vậy...
Đang lúc suy nghĩ, bỗng có một lực kéo cơ thể Tiết Luân sang một bên.
Bùi Chân Suất lại ôm chặt Tiết Luân, chôn mặt vào hõm vai nàng cọ qua lại, giống như một con chó con đang nũng nịu.
Tiết Luân nhìn bộ dạng của Bùi Chân Suất, thật sự rất hiếm thấy, khóe miệng không tự chủ được giương lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Bùi Chân Suất.
"Tại sao trước đây em không nhận ra chị rất thích khóc? Chị thấy đúng không, Bùi tiểu thư?" Tiết Luân trêu ghẹo.
"Đừng... không phải lúc này."
Bùi Chân Suất vừa định trả lời thì trong lòng chợt dâng lên cảm giác kỳ lạ, cảm thấy có gì đó không ổn liền đẩy Tiết Luân ra.
"Tránh xa tôi ra... em... ra ngoài đi..."
Kỳ dịch cảm đột ngột đến khiến Bùi Chân Suất mất cảnh giác, cô ôm ngực cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân.
Kỳ quái, rõ ràng là vừa mới qua kỳ dịch cảm, tại sao... là vì Duẫn Nhi?...
Bùi Chân Suất nghĩ.
Tiết Luân giật mình vì bị đẩy ra đột ngột, còn đang nghi hoặc, nàng thấy vẻ mặt đau khổ của Bùi Chân Suất, liền linh cảm cô đến kỳ dịch cảm. Nghe được câu nói của Bùi Chân Suất, nàng không khỏi cau mày.
"Tiểu thư vừa hôn em phải không?" Tiết Luân nhìn Bùi Chân Suất.
"Hả?... Ừ." Bùi Chân Suất kinh ngạc trước câu hỏi của Tiết Luân. Cô làm chuyện thô lỗ như vậy với Tiết Luân vì tâm trí nhất thời bị những ham muốn ích kỷ chiếm giữ.
"Nghĩa là tiểu thư thích em?"
Trong lòng Bùi Chân Suất run lên, cô không ngờ Tiết Luân lại nhớ kỹ lời mình nói, mặt không khỏi đỏ lên, cô do dự rồi đáp:
"Đúng..."
"Em cũng thích tiểu thư."
Trái tim Bùi Chân Suất đang đập rất mạnh, bên tai cô có thể nghe thấy nhịp tim đang đập điên cuồng và hơi thở trở nên gấp gáp. Bùi Chân Suất nhìn Tiết Luân với vẻ hoài nghi.
"Vậy nên, đừng một mình chịu đựng đau đớn, hãy để em trải qua cùng chị nhé?"
Đôi mắt nai nhìn Bùi Chân Suất như chờ đợi cô săn lùng nàng. Trong khoảnh khắc, ngọn lửa bị đè nén trong lòng cô bùng cháy dữ dội, nỗi khao khát không thể chịu đựng được nữa trút xuống như dòng nước lũ. Bùi Chân Suất từ từ xâm chiếm cơ thể Tiết Luân như một con chó săn mồi đã được chỉ huy cho phép...
/
Ngày hôm sau, Bùi Chân Suất mở mắt ra nhìn người trước mặt. Tiết Luân đang cụp mắt xuống ngủ say, lông mi dài, gò má xinh xắn, đôi môi hồng hào, rúc vào lồng ngực cô như một đứa trẻ.
Thật dễ thương...
Bùi Chân Suất không nhịn được hôn Tiết Luân.
Tiết Luân bị hành động này đánh thức, nàng mở đôi mắt ngái ngủ nhìn Bùi Chân Suất, mặt lập tức đỏ bừng.
Bùi Chân Suất bật cười.
"Sao em lại đỏ mặt thế? Hôm qua khi em cho phép chị em cũng không hề đỏ mặt."
"Cái đó..."
Tiết Luân còn chưa nói xong, miệng nàng đã bị một thứ mềm mại chặn lại.
Một lúc sau, Tiết Luân cuối cùng cũng đẩy được Bùi Chân Suất ra, khuôn mặt vẫn còn đỏ như cà chua chín.
"Dừng! Chị không được phép hôn em nữa..."
"A~~ tại sao?"
Chó con có vẻ hơi bực bội.
"Không được phép là không được phép."
Bùi Chân Suất giả vờ làm một chú cún con đau khổ đẩy Tiết Luân, nhưng Tiết Luân chỉ đỏ mặt từ chối. Hai người cứ cãi nhau như vậy một lúc thì dừng lại.
"Nhưng không ngờ pheromone của chị lại là bánh quy, thơm quá." Tiết Luân vừa nói vừa nhớ lại mùi ngọt ngào tràn ngập căn phòng tối qua.
"Thật sao? Chị tưởng em sẽ nghĩ nó trẻ con."
"Sao chứ? Em khá thích bánh quy."
"Vậy à? Vậy khi nào có cơ hội chị sẽ làm bánh cho em ăn."
"Chị biết làm bánh quy à?"
"Đương nhiên, Bùi Chân Suất này là cao thủ làm bánh đó!" Bùi Chân Suất vừa nói vừa cười.
Tiết Luân không khỏi bật cười khi nhìn Bùi Chân Suất đang giải thích cách làm bánh quy một cách nghiêm túc.
Phải chăng đây chính là bộ mặt thật của Bùi Chân Suất?
Tiết Luân nghĩ rồi lắc đầu.
Không, dù là mặt nào thì đó cũng là Bùi Chân Suất.
Nhìn nụ cười của Bùi Chân Suất, Tiết Luân cũng vô thức bật cười như bị lây nhiễm, ngay cả trái tim cũng thấy ấm áp, loại ấm áp này là điều nàng luôn tìm kiếm.
"Bùi Chân Suất, hình như chị đã cứu em."
"Em cũng đã cứu chị, Luân Nhi."
"Sao?"
"Vì em là thuốc giải độc của chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro