Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hoàn.

1.

Vận may của Bùi Chân Suất từ trước đến nay luôn rất kém.

Nếu ai đó nói đời người giống như một chuyến leo núi, có lúc gồ ghề và bằng phẳng, lên dốc và xuống dốc, mỗi cuộc hành trình đều có những khung cảnh riêng.

Bùi Chân Suất chỉ có thể chửi rủa.

Đang nói nhảm nhí gì vậy? Cuộc đời này chẳng khác gì một đống cứt chó.

Ngô Hải Nguyên nói rằng Bùi Chân Suất quá bi quan. Trong cuộc sống luôn có những khoảng thời gian tốt đẹp phải không? Nó đâu phải đống phân chó như cô nói?

Bùi Chân Suất suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Quả thực trong cuộc sống có rất nhiều điều bất ngờ ngẫu nhiên, nó có thể giống như blind box, người ta không bao giờ biết được thứ tiếp theo mình lấy ra là tầm thường hay quý hiếm."

Ví dụ, hôm nay là ngày xui xẻo nhất trong số 9855 ngày xui xẻo của Bùi Chân Suất.

Lúc này, cô đang quỳ gối, đầu gối đau nhức, thân thể lắc lư theo bóng tối bao trùm xung quanh - cô đoán mình đang ở phía sau một chiếc xe tải hoặc xe bán tải.

Mắt và miệng của cô đều bị những dải vải che kín, giác quan căng cứng và đờ đẫn khiến cô cảm thấy mình giống như một con vịt quay được hút chân không.

Nói một cách công tâm, có một phương diện cô thấy có chút may mắn, thủ đoạn trói của tên tội phạm này tương đối "nhẹ nhàng", không phải kiểu trói buộc ngạo mạn, hai cổ tay của cô chỉ bị trói gọn gàng bằng dây thừng, không hề chặt chẽ, nhưng đó là một nút thắt khéo léo mà Bùi Chân Suất không thể mở ra được.

Không có gì tệ hơn việc rơi vào tay một kẻ sát nhân, còn chưa nói đến chuyện đây là kẻ sát nhân đã giết chết một gia đình bốn người.

Cho hỏi chuyện này có khác gì rơi xuống địa ngục không?

Chiếc tai nghe thu nhỏ giấu trong tóc sau tai Bùi Chân Suất lén lút nhấp nháy ánh sáng xanh: "Sĩ quan Bùi, nếu cô còn tỉnh táo thì đừng hoảng sợ. Trước tiên hãy ổn định kẻ sát nhân. Đội cứu viện sẽ sớm đến giải cứu."

2.

Lái xe không biết bao lâu, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một nhà kho bỏ hoang.

Bùi Chân Suất vốn đã bị say tàu xe, chưa kể đang bị vận chuyển như hàng hóa trong hơn vài giờ, lúc này cô chỉ cảm thấy như có một bàn tay to lớn nào đó trong bụng thực hiện ASMR theo nhiều cách khác nhau khiến cô vô cùng buồn nôn.

Khi kẻ bắt cóc kéo Bùi Chân Suất xuống xe, hắn thấy cô lắc đầu như muốn nói nên liền xé miếng vải trước miệng cô.

Kẻ bắt cóc chưa kịp nói, Bùi Chân Suất đã nôn vào người hắn.

"Hừ...Cô muốn tìm cái chết phải không?"

Âm thanh hơi trầm và khô, giống như đàn cello đang được lên dây, nhưng không đến nỗi khó chịu.

Đó là một phụ nữ trẻ.

Bùi Chân Suất sửng sốt hai giây, miệng nói nhanh hơn não nghĩ: "Vâng... tôi xin lỗi, tôi xin lỗi... tôi không cố ý... Tôi giặt quần áo cho cô được không? Hóa ra cô là con gái, người đẹp ạ, giọng cô rất hay đó."

"Đừng nói nhảm nữa." Giọng nữ trầm lại có phần hung hãn hơn một chút.

Lời nịnh nọt đánh vào vó ngựa, Bùi Chân Suất cũng đành ngoan ngoãn ngậm miệng.

Trên thế giới này có bao nhiêu người còn có thể nói những câu như "Người đẹp, giọng nói của cô thật hay" khi bị bắt cóc không? Bùi Chân Suất là người như vậy đó. Nam nhân nào cũng có thể khen đẹp trai, nữ nhân nào cũng có thể gọi là mỹ nữ, gặp chú bảo vệ hống hách cũng dám xưng anh gọi em, với mấy dì lớn hơn mấy tuổi cũng có thể làm chị em, cô dường như có thể tiếp cận được với tất cả mọi người.

Người xưa nói, đây gọi là không có mặt mũi, không biết ngại.

Bùi Chân Suất đúng là như vậy mà.

Mặc dù cô thực sự là một người rất bi quan.

Cô sẽ tránh mọi hành vi đòi hỏi phải bộc lộ cảm xúc, chỉ để lại một phần vui vẻ phơi bày trước thế giới.

Những trò đùa không cần thiết và những lời nhận xét vô lý thấm đẫm cuộc sống Bùi Chân Suất như bột yến mạch. Cô cống hiến hết mình cho công việc, bên ngoài luôn chăm sóc quan tâm người khác, thỉnh thoảng mới biểu hiện chán nản, tất cả những điều này đã xây dựng nên hình ảnh người sĩ quan với tính cách rộng lượng.

Xem đi, cô có thể sống tốt theo cách này.

Có lẽ tên bắt cóc không còn sức để tranh cãi với Bùi Chân Suất nên cô ta đã dẫn cô thẳng đến một căn phòng và đóng cửa lại một cách nặng nề.

Tấm vải trước mắt vẫn che mắt cô, Bùi Chân Suất lại rơi vào bóng tối tĩnh lặng.

Ánh sáng xanh trên tóc nhấp nháy liên tục: "Sĩ quan Bùi, cô có nghe thấy tôi nói không? Nếu cô còn tỉnh táo, xin hãy trả lời. Nếu còn tỉnh táo, xin hãy trả lời! Bùi Chân Suất không nói gì cả."

Bùi Chân Suất cũng không phải là một cảnh sát có năng lực và tận tâm như vậy, cô kiên trì làm liều dù bị bắt cóc, chưa kể đến việc lúc này cô không thể cung cấp bất kỳ thông tin hữu ích nào.

Bây giờ đến lúc phải tăng ca, cô có nên đến chỗ Diêm Vương để nhận lương làm thêm giờ không?

3.

Bùi Chân Suất yên bình ở trong nhà hai ngày, đơn vị đo lường thời gian được tính bằng số bữa ăn.

Đội cứu viện vẫn chưa đến.

May mắn thay, kẻ bắt cóc không tàn bạo với cô mà thậm chí còn đối xử tốt với cô.

Hầu hết thời gian hai người ở trong này, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở nông của nhau.

Thức ăn đưa cho Bùi Chân Suất là sữa tươi và bánh mì, có khi còn thành hộp đựng cơm trưa, mỗi ngày có nước uống mới, mắt vẫn bịt kín, khi ăn có thể cởi trói tay.

Bùi Chân Suất cảm thấy người kia không phải kẻ xấu, bởi vì giới hạn cuối cùng của kẻ xấu nhiều lắm là sợ con tin chết, không có chuyện bưng ra một chậu nước ấm hỏi cô có muốn gội đầu không.

Bùi Chân Suất có thể đắp chăn vào ban đêm, không quá mỏng cũng không quá dày, vừa phải để phù hợp với tiết trời trong lành của tháng Tư.

Người phụ nữ kia luôn nằm xuống cạnh cô và chìm vào giấc ngủ với hơi thở nhẹ nhàng.

Nghiêm túc mà nói, Bùi Chân Suất có trăm vạn cơ hội chạy trốn hoặc chống cự, nhưng cô cảm thấy hiện tại như vậy là tốt rồi.

"Cô ở chỗ tôi thế này tại sao không lo sợ mà ngược lại còn thấy rất thoải mái."

Đến ngày thứ ba, người phụ nữ đó nói.

"Được trả lương mà không phải đi làm, tôi không thoải mái chẳng lẽ lại bất an à?"

Vẫn rất lạc quan không biết sợ là gì.

"Cô không thích đi làm đến thế à?"

"Không thích, ghét, cực ghét."

Người phụ nữ kia bị cô chọc cười, lén lút cười không ra tiếng.

"Sao cô không chạy? Hoặc có thể liều mạng với tôi một phen? Cô không sợ tôi giết cô sao?"

"Nhìn đi, cô còn hỏi lại làm gì? Nếu làm vậy thì tôi phải quay về đi làm!"

Ừm, khá logic và nhất quán.

"Tên cô là gì?" Người đó hỏi.

"Bùi Chân Suất."

"Chân Suất... Chân Suất." Người phụ nữ kia lẩm bẩm hai lần, như đang nhai một viên kẹo dẻo: "Trông cô còn rất trẻ, nhưng lại lên được Cảnh ti cấp 2, rất lợi hại."

Khi Bùi Chân Suất bị bắt cóc, cô vẫn mặc đồng phục cảnh sát có cấp bậc trên đó.

"Vớ vẩn, tôi vốn dĩ không có năng lực này, tôi đi làm nhiệm vụ bị đâm hai năm trước nên nhờ vậy mà nhảy liên tục lên hai cấp, có thể nói là đau khổ đổi lại phúc phần."

Bùi Chân Suất bị trói tay. Lần này cô chỉ có thể duỗi vai phải về phía trước, hất cằm về phía còng. Người phụ nữ kia nhấc còng tay phải lên vài centimet, làn da của Bùi Chân Suất rất trắng, trên vai có một vết sẹo, giống như một con rắn nhỏ hung dữ.

Cô ta không kìm được, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve con rắn nhỏ.

Bùi Chân Suất có thể cảm nhận được những vết chai thô ráp trên đầu ngón tay của người đó, cô cảm thấy vết sẹo bắt đầu nóng lên.

"Có đau không?" Người phụ nữ này có vẻ rất tò mò về cô.

Bùi Chân Suất sửng sốt nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của cô ta, lắc đầu thật mạnh: "Không còn đau nữa."

"Ừ, mất mát đổi lại phúc phần, vết sẹo lớn như vậy, hẳn là có rất nhiều phúc." Người phụ nữ kia buông còng tay xuống, vuốt phẳng nếp nhăn trên áo cô.

Bùi Chân Suất nhắm chặt mắt lại, sợ nước mắt sẽ thấm vào vải.

Cho dù là một giọng nói hoàn toàn khác, cô cũng không thể không nhận ra Tiết Luân Nga.

Rõ ràng đến từng âm cuối, tiếng thở giữa các âm tiết và cả những vết chai trên đầu ngón tay.

4.

Nếu như Bùi Chân Suất 27 tuổi là một kẻ chơi đùa trong xã hội người lớn hỗn loạn thì Bùi Chân Suất 17 tuổi lại là một người bắt đầu gặp muôn vàn rắc rối.

Bánh nhân đậu.

Một trong những lo lắng của cô là không muốn đi học.

Một đứa trẻ quê mùa từ quê lên thành phố sẽ không thích lối sống hoành tráng và những chiếc bàn đẹp đẽ của ngôi trường mới. Bùi Chân Suất sẽ không để tâm đến việc mình là một tên nhà quê nếu cô không nghe thấy lời chế nhạo khinh thường từ những người bạn cùng lớp mới khi đang ở trong tủ đựng chổi.

Nỗi lo thứ hai là không muốn về nhà.

Về nhà tức là gặp mẹ.

Bùi Chân Suất tất nhiên không ghét mẹ mình, nhưng cô không muốn nghe những lời mắng mỏ cuồng loạn của bà, từ bản thân không bao giờ học hành chăm chỉ đến người cha ngoại tình lạc lối.

Cô không thích đến trường, cũng không thích về nhà, Bùi Chân Suất chỉ có thể thích con đường từ nhà đến trường.

Bắt đầu từ cổng Nam trường số 13, đi qua khu phố sinh viên nhộn nhịp và phố ăn vặt đầy khói thuốc thì đến một cây cầu đi bộ dài, hai bên cầu trồng rất nhiều hoa cẩm tú cầu, nở từng chùm vào mùa xuân, như những hàng nắng treo bên cầu.

Nắng nhiều nên Bùi Chân Suất thấy ấm áp hơn. Nhưng bây giờ Bùi Chân Suất thậm chí còn không thích con đường này nữa, bởi vì có một vị khách không mời mà đến.

Không biết từ ngày nào, cô nàng lớp bên cạnh với mái tóc dài đến thắt lưng cũng đặt chân lên con đường đầy rẫy mặt trời này.

Bùi Chân Suất biết Tiết Luân Nga, nói chính xác thì không ai không biết Tiết Luân Nga.

Nên miêu tả nàng như thế nào?

Con gái kiêu hãnh của trời, bông hoa của núi cao.

Giống như một vị vua có thành tích cao luôn đứng nhất lớp cũng là chủ tịch hội học sinh với những trách nhiệm quan trọng. Nàng đảm nhiệm mọi việc từ việc đóng dấu văn bản của hiệu trưởng đến hoạch định loại cây nào trường sẽ trồng trong năm học tới.

Có lẽ khi Bùi Chân Suất trải qua thêm vài lần sinh nhật nữa, cô sẽ ngạc nhiên khi phát hiện ra đây thực chất chỉ là một công việc rẻ tiền.

Nhưng Bùi Chân Suất khi ấy chỉ là học sinh cấp ba, đối với một học sinh cấp ba còn có điều gì vinh dự hơn mấy chuyện này?

Một người ở đỉnh vinh quang nhưng không có chút kiêu ngạo nào. Tiết Luân Nga khiêm tốn, dịu dàng, thân thiện, giao tiếp tốt và đáng yêu.

Hình mẫu của Bùi Chân Suất khi nghĩ về Tiết Luân Nga là một bộ phim hoạt hình nữ tính với phong cách hội họa tinh tế. Tiết Luân Nga đứng giữa bức tranh, khuôn mặt như làn gió xuân, mái tóc tung bay, phía sau là một cụm hoa cẩm tú cầu.

Khi bức tranh thiếu nữ này ra đời, Bùi Chân Suất đang đứng trong bóng tối của tủ đựng chổi trong lớp, bên ngoài có ba năm nam nữ đang cười đùa, Bùi Chân Suất nghe thấy tên của mình từ miệng họ.

"Này, Trương Tử Tuấn, tại sao mày cứ nhìn về phía sau trong lớp vậy?" Cô gái lên tiếng tên là Lâm Nhã Như.

"Tao sợ bị chủ nhiệm phát hiện khi chơi game."

"Thảo nào, tao còn tưởng mày thích con nhỏ nhà quê đằng sau mày cơ!"

Sau đó một tràng cười cực kỳ cường điệu vang lên, một nam sinh trêu chọc cổ Trương Tử Tuấn, nữ sinh che miệng cười đến mức run cả vai.

"Mẹ mày!"

Chàng trai tên Trương Tử Tuấn giận dữ đỏ mặt: "Ai ngồi phía sau tao? Tao không biết gì hết."

"Bùi Chân Suất? Bùi Suất Chân? Tóm lại là Bùi Suất gì gì đó." Lâm Nhã Như làm ra vẻ mặt thần bí, hạ giọng nói: "Lần trước tụi bây có nhìn thấy đôi giày của nó không? Tao tưởng nó mang Converse. Nhưng mà tao nhìn kỹ rồi, không phải Converse mà là Comverse, tao suýt ngất vì cười trước mặt nó."

Lại một tràng cười cường điệu vang lên, những âm thanh trò chuyện lộn xộn, rời rạc, gay gắt vướng vào ốc tai của Bùi Chân Suất.

Bùi Chân Suất nhìn xuống đôi giày của mình, đây là đôi giày cô thích nhất vì màu vàng tươi và rất đẹp.

Một hôm mẹ cô đi làm về với một chiếc túi nhựa màu đen, nói là sản phẩm lỗi, nhà máy không muốn lấy nó để bán nên cho bà miễn phí.

Đó là lần hiếm hoi cô không thấy mẹ mình tức giận.

Bùi Chân Suất đứng trong căn phòng nhỏ, cố gắng hiểu có gì buồn cười giữa cái Converse và Comverse đó.

Những câu chuyện cười mà bọn cùng lớp đang kể nhàm chán đến nổi không bằng một cái hắt hơi bình thường từ người bạn cùng quê Ngô Hải Nguyên.

Bọn nó lại nói về một cái tên khác.

"Được rồi ~ Đừng trêu Tử Tuấn nữa, Tử Tuấn rõ ràng thích -" Một nam sinh khác giả vờ giải vây, nhưng nét mặt lại phong phú như đeo năm bộ mặt nạ khác nhau: "Tiết....Luân.....Nga..." Hắn cố tình kéo dài những chữ cuối cùng.

"Ồ~~~~~~"

Lại có một vụ náo động nữa.

Nhiều năm sau khi ngoảnh đầu nhìn lại, Bùi Chân Suất nhận ra nếu gọi thanh xuân là một hồi ức rung động tươi đẹp thì thanh xuân trước mắt cô lúc này thực sự là một thứ gì đó ghê tởm và xấu xa.

Nhưng Bùi Chân Suất năm 17 tuổi vẫn là một nhân vật tuyệt vời.

Với đôi giày màu vàng xinh đẹp của mình, cô đạp tung cánh cửa phòng chổi, Bùi Chân Suất  tự nhắc nhở mình phải bước đi vững vàng.

"Tiết Luân Nga rất xinh đẹp, mày đối với cô ấy hoàn toàn không xứng."

Không biết thanh âm nhẹ nhàng có thể tạo ra bao nhiêu đòn tấn công, nhưng cũng đủ để khoác lên lòng tự trọng của thiếu niên 17 tuổi một lớp áo giáp mỏng.

Bùi Chân Suất bước ra khỏi lớp mà không hề quay đầu lại, không biết khuôn mặt của nam sinh và nữ sinh là đỏ, cam, đỏ xanh hay xanh lam, xanh lam tím.

Ngày hôm đó, có hai thứ lớn lên trong lòng cô, một là chiếc sừng giống con nhím, và thứ hai là phim hoạt hình về một cô gái với Tiết Luân Nga là nhân vật chính.

Những chiếc sừng càng ngày càng nhọn, ngứa ngáy không thể rút ra. Truyện tranh thiếu nữ về Tiết Luân Nga ngày càng rõ nét trong ánh nhìn lén lút của Bùi Chân Suất  và lời nói của người khác.

Hai thứ gộp lại, tạo thành mặc cảm tự ti.

5.

Để không gặp Tiết Luân Nga trên cầu đi bộ, Bùi Chân Suất đã cố tình trì hoãn sau giờ học.

Đôi khi cô đi vệ sinh, đôi khi ở lại để sắp xếp giấy tờ.

"Tại sao em phải tránh mặt mọi người, họ không có ác cảm gì với em đâu." Ngô Hải Nguyên ở phía đầu dây bên kia đang nhai một quả táo và nói không ngừng nghỉ.

"Thì đúng là như vậy..."

Bùi Chân Suất luôn chính trực và tự tin, nhưng dần cô cảm thấy mình thua thiệt: "Nhưng đối với những người như cô ấy và những người như em, khi đứng cùng nhau cảm giác cách biệt quá lớn."

Ngô Hải Nguyên sửng sốt vài giây, nghiêm túc nói: "Bây giờ em đang nói chuyện phong cách thành thị à?" Càng ngày càng bối rối: "Chị không thể hiểu được nữa. <Người thế này> và <Người thế kia> là sao?"

"Một người chói mắt, một người tầm thường." Bùi Chân Suất suy nghĩ một lúc rồi trả lời, nhưng câu trả lời này đối với chính mình có chút không thuyết phục.

"Em nói chung chung quá, Bùi Chân Suất. Để chị tóm tắt lại cho em. Cô ấy tóc dài và em tóc ngắn, vậy ra cô ấy là loại người thế này và em là loại người thế kia. Chị cũng có tóc ngắn nhưng dài hơn em một chút, vậy thì chị thuộc loại người ở giữa à. Chị Lily từng để tóc dài và sau đó cắt ngắn, vậy trước đó chị ấy thuộc loại người thế này và trở thành thế kia. Hay Khuê Trân và Trí Hữu..."

"Ngô Hải Nguyên!" Bùi Chân Suất gần như nghẹn ngào ngắt lời cô: "Em biết, em nghĩ như vậy thật đáng khinh, em cũng thấy hận bản thân mình, nhưng em cũng không muốn như vậy, chị hiểu không?"

Đường dây điện thoại run rẩy im lặng trong vài giây.

"Chị xin lỗi Chân Suất, chị xin lỗi. Em là đứa trẻ ngoan nhất và tốt nhất trên thế giới."

Không biết bên nào rơi xuống trước, nước mắt của Ngô Hải Nguyên hay nước mắt của Bùi Chân Suất.

6.

Mẹ nói, con không giải quyết được rắc rối thì rắc rối sẽ tự động tìm đến con để giải quyết.

Bùi Chân Suất đang gặp rắc rối lớn vào lúc này.

Vốn dĩ cô đang đứng ở góc hành lang, bởi vì từ cửa sổ này cô có thể nhìn thấy vườn hoa cẩm tú cầu rộng lớn, trong đó màu vàng là nhiều nhất, còn Bùi Chân Suất lại thích màu vàng.

Một đôi bàn tay thô lỗ đã phá vỡ khoảnh khắc đẹp đẽ hiếm có của Bùi Chân Suất.

Là Trương Tử Tuấn, không biết hắn tình cờ đi ngang qua hay cố ý tìm Bùi Chân Suất, điều quan trọng là hắn đẩy Bùi Chân Suất vào góc một cách thô bạo. Bùi Chân Suất cảm thấy lưng cô sắp nứt ra vì đau.

"Tại sao mày lại mang cái đôi giày quê mùa này được vậy hả?" Trương Tử Tuấn hung dữ trừng mắt nhìn Bùi Chân Suất. Hắn dường như là một người khác hoàn toàn với nam sinh đỏ mặt khi nhắc đến Tiết Luân Nga.

Phía sau hắn là khuôn mặt của Lâm Nhã Như đang xem trò vui, nam sinh ngày đó đã lớn tiếng nhắc tên Tiết Luân Nga và hai hoặc ba khuôn mặt xa lạ đối với Bùi Chân Suất.

Trên những khuôn mặt khác nhau đều có những nụ cười giễu cợt và sinh động giống nhau, Bùi Chân Suất chưa kịp duỗi cái lưng đau nhức của mình ra, một cậu trong sách giáo khoa tiếng Trung bỗng dưng hiện lên trong đầu cô - "Cảnh hạnh phúc tương phản với nỗi buồn".

Hạnh phúc của bọn họ giống như pháo đài bằng giấy, khiến nước mắt Bùi Chân Suất nặng trĩu như đá trong hang.

Nhưng Bùi Chân Suất không bao giờ để nước mắt rơi trước mặt kẻ thù, chẳng hạn như lúc cô cắn vào tay cha mình khi ông đang ôm dì hàng xóm.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Đầu tiên, Bùi Chân Suất dùng đầu đập vào cằm Trương Tử Tuấn, giẫm lên đôi giày chính hãng của Lâm Nhã Như bằng chiếc Converse lậu, bẻ móng tay của ai đó và cào vào mặt ai đó trong cuộc vây hãm hỗn loạn...

Cô giống như một con sói con bị mắc vào một đàn báo.

Cô có cách của riêng mình—

"Trương Tử Tuấn thích Luân Nga giống như cóc muốn ăn thịt thiên nga!" Giọng của Bùi Chân Suất có thể nói là rất lớn.

"Con mẹ nó mày có giỏi thì nói lại lần nữa coi!"

"Trương Tử Tuấn thích Tiết Luân Nga như cóc muốn ăn thịt thiên nga!" Là hắn thách cô nói.

Cho đến khi Bùi Chân Suất không còn sức để tiếp tục chiến đấu, cô vẫn nằm trên mặt đất và hùng hồn nói: "Trương Tử Tuấn thích Tiết Luân Nga tựa như cóc muốn ăn thịt thiên nga!"

Lúc này quần áo của Bùi Chân Suất dính đầy các cỡ giày trộn lẫn với nhau giống như một tờ khăn giấy in bỏ đi, chính trong hoàn cảnh đó, Tiết Luân Nga đã xuất hiện.

Thật sáo rỗng, Bùi Chân Suất nghĩ.

7.

Nhân vật nữ chính của một bộ manga shoujo sẽ làm gì nếu gặp phải bạo lực học đường?

Có hai khả năng.

Nếu không có nam chính trong số những người tham gia bạo lực học đường, nữ chính sẽ rơi nước mắt khi nhìn thấy một góc hoang tàn của thế giới và hét lên rằng không được bắt nạt kẻ yếu.

Nếu có nhân vật nam chính dính líu đến bạo lực học đường, nữ chính sẽ xác định chính xác nhân vật nam chính giống như máy dò, ngăn chặn hành vi bạo lực của anh ta bằng đôi mắt tròn xoe, sau đó gieo hạt giống tình yêu.

Tiết Luân Nga không thuộc về ai trong số họ.

"Cậu đang cản đường tôi đấy."

Trương Tử Tuấn thân hình cứng đờ, chưa đầy hai giây đã điều động toàn bộ tế bào cơ trên mặt để cười: "Luân... Luân Nga, sao cậu không về nhà..."

"Tôi nói, cậu đang cản đường."

Bùi Chân Suất chợt nhớ tới lời thề mà Tiết Luân Nga tuyên thệ trước bục giảng.

"Tôi muốn xây dựng một ngôi trường không có bạo lực học đường!"

Khán giả vỗ tay như sấm, như thể đây là niềm mơ ước của mọi học sinh.

Giọng nói của Tiết Luân Nga ngọt ngào và trong trẻo.

Nhân vật của Tiết Luân Nga là người nhút nhát và dè dặt.

Nàng nói lời thề này bằng giọng to nhất, sau đó má nàng dần đỏ lên và giọng nàng lại trở nên ngọt ngào và thanh mảnh, nhưng vẫn năng nổ, nghiêm túc và quyết đoán.

Nhìn cô gái ngượng ngùng đỏ mặt kia giờ tỏ ra thờ ơ, dùng giọng bình tĩnh yêu cầu kẻ bắt nạt kia tránh xa mình.

Bùi Chân Suất thấy rằng mình không thể hiểu được nàng.

Nàng bước qua đống hỗn độn trên mặt đất mà không hề nheo mắt, dừng lại trước mặt Trương Tử Tuấn, quay sang hắn: "Sao cậu lại đánh cậu ấy?

"Không có gì đâu Luân Nga, mình chỉ muốn dạy cậu ta một bài học vì cái thói ngu dốt..."

"Tôi hỏi, tại sao cậu lại đánh cậu ấy?" Tiết Luân Nga nhìn Bùi Chân Suất đang lăn lộn từ dưới đất lên: "Có phải vì cậu ấy nói đúng, cậu cảm giác không xứng."

"Cái gì?" Trương Tử Tuấn sắc mặt tái xanh.

"Hahahahahahahahahaha" Bùi Chân Suất thấy cảnh tượng trước mắt còn buồn cười hơn đôi giày Converse và năm mươi tiếng hắt hơi của Ngô Hải Nguyên.

Tưởng chừng là một màn bày tỏ tình cảm công khai mạnh mẽ của một đấng nam nhi, nhưng giờ đây người ta đang nghĩ xem tại sao hắn lại bị đối phương nói không xứng đáng, tôn nghiêm giờ đây bị phá hư.

Nếu cô gái nói câu đó với Trương Tử Tuấn là Lâm Nhã Như, hắn có thể sẽ hất tóc và chuyển chủ đề, nói rằng tao với mày là cùng một loại người ở đấy mà xứng hay không.

Nhưng vào lúc này, người nói hắn không xứng là Tiết Luân Nga, Trương Tử Tuấn hết lần này đến lần khác mở miệng nhưng không tìm được từ thích hợp khôi phục tôn nghiêm. Hắn hóa giận không do dự liền đẩy nàng vào góc tường.

8.

Tiết Luân Nga bắt đầu đọc thuộc lòng Kinh Tam tự và Lời dạy của Thánh nhân khi nàng được hai tuổi rưỡi. 17 năm, nàng hết lòng vì chữ hiếu và chữ tín, đến chữ Điền (田) cũng viết ​vuông vắn, thẳng tắp và trang nghiêm.

Mọi người dường như có những tính từ giống nhau dành cho Tiết Luân Nga, Luân Nga ngọt ngào, Luân Nga dễ thương, Luân Nga nhút nhát, Luân Nga xuất sắc...

Một lớp sương mù mỏng ngăn cách nàng với thế giới, mọi thứ đều mờ mịt cho đến khi nàng nhìn thấy cô gái nọ bị ghim xuống đất.

Cô ấy có một đôi răng thỏ, những đường nét trên khuôn mặt thanh thuần trong sáng, mái tóc dài đến cằm và sở hữu vẻ ngoài tươi sáng.

Thứ câu hồn nàng hơn vẻ ngoài của cô ấy là đôi mắt trong veo, miệng hô vang tên mình, giống như lá cờ muốn cắm vào đất để biểu thị chiến thắng dù đã leo lên vô số sườn đồi.

Vì vậy, trước khi nhận ra điều đó, Tiết Luân Nga lần đầu tiên trong đời nhe răng múa vuốt.

Như thể bị ánh sáng trắng bắn trúng, tấm màn sương mù bị xé toạc và vỡ vụn.

Wow, hóa ra đây là Tiết Luân Nga thật.

Vì thế khi bị Trương Tử Tuấn dùng lực đẩy vào chân tường, nàng không hề thấy sợ hãi.

Cơn đau kịch liệt đập vào góc tường không đáng sợ như nàng tưởng, trước khi đầu Tiết Luân Nga đập vào tường, một lòng bàn tay mềm mại đưa ra bảo vệ đầu nàng, mu bàn tay người đó đang chảy máu.

"Chạy!"

Cô gái tóc ngắn nắm lấy tay Tiết Luân Nga và lao ra khỏi đám nam nữ do Trương Tử Tuấn cầm đầu.

Họ chạy xuống cầu thang qua các hành lang, sân thượng, những vòi phun nước bằng kim loại.

Đang chạy, Tiết Luân Nga cảm thấy tim mình đang đập dữ dội và rõ ràng, mỗi lần đập, trong lòng nàng lại nở một bông hoa cẩm tú cầu, thật ấm áp.

9.

Bùi Chân Suất không cần phải tìm cớ để từ từ rời khỏi lớp học hoặc lao ra khỏi trường một cách nhanh chóng nữa.

Cây cầu dành cho người đi bộ khá dài nên họ không thể hoàn toàn lảng tránh nhau mà phải gặp nhau.

Không cần thiết phải gặp nhau, vì một ngày sau khi họ cùng nhau thoát khỏi nanh vuốt của Trương Tử Tuấn, Tiết Luân Nga đã tự mình xuất hiện trước lớp học số 2.

Bên ngoài, nàng đỏ mặt và hỏi Bùi Chân Suất, liệu có thể cùng nhau về nhà không.

Bùi Chân Suất nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì căng thẳng và xấu hổ của nàng, có chút choáng váng.

Giống như ác quỷ nhỏ lạnh lùng của ngày hôm trước chưa từng tồn tại, Tiết Luân Nga đã trở lại là Tiết Luân Nga trầm lặng và đáng yêu.

Bùi Chân Suất nghe vậy liền nói đồng ý.

Cô mua hai cây kem que vị đậu xanh ở cổng trường và đưa một cái cho Tiết Luân Nga.

Tiết Luân Nga nhìn nó một lúc mà không nhận lấy.

"Cậu không thích cái này à?"

"Không, không, mình chưa từng ăn, nhưng mình rất thích!"

Tiết Luân Nga xé bao bì, cho kem vào miệng, cơn lạnh buốt răng làm khuôn mặt như nai con của nàng nhăn lại.

Kỳ quái thật.

Bùi Chân Suất thực sự nghĩ rằng Tiết Luân Nga thật kỳ lạ.

Thế là mỗi người cầm một cây kem đậu xanh, bước vào mùa hoa cẩm tú cầu nở rộ.

10.

Bùi Chân Suất không ngờ rằng mình và Tiết Luân Nga lại có thể có nhiều chủ đề để nói như vậy.

Đầu tiên là những bài toán họ không giải được, sau đó mất đi một mảng da đầu do tuổi tác, và thứ hai là mùi sơn.

Sau đó, Tiết Luân Nga sẽ uốn cong những ngón tay chai sạn của mình và nói rằng dù thế nào đi nữa thì nàng cũng không muốn tập piano. Nàng nói nàng có một người mẹ ép mình uống thuốc giảm cân và một người bà suốt ngày thờ Phật nhưng lại ép mẹ phải phá thai hai lần để tìm cháu trai.

Bùi Chân Suất cũng kể rằng bố cô đã bỏ đi theo dì hàng xóm và lấy tiền tiết kiệm của gia đình để xây một ngôi nhà ở quê. Cô cũng kể rằng mẹ cô đã đưa cô tới xưởng giày và làm ở đó được gần chục năm. Nhiều năm trước khi trở về quê, hai người phải sống dựa vào quầy bán đồ ăn vặt và mối quan hệ của dì và bà ngoại vì họ thấy hai người thật đáng thương. Một người phụ nữ mạnh mẽ gần như cả cuộc đời chẳng còn lại gì ngoài một rổ thương hại của người khác. Ồ, và một đứa con gái không nghe lời.

"Chỉ còn lại một cô con gái không nghe lời? Tại sao lại nói như vậy? Cậu rõ ràng là cô con gái suýt cắn đứt ngón tay của người làm cha phản bội, giống như một cỗ xe tăng chiến đấu chống lại thế giới cùng với mẹ mà." Tiết Luân Nga nhăn mũi, đôi mắt của nàng tràn đầy năng lượng.

Bùi Chân Suất nghĩ nàng rất dễ thương.

Tiết Luân Nga sẽ hát "Trăng tròn" cho Bùi Chân Suất nghe, một giai điệu pop nhẹ nhàng và lãng mạn, lời bài hát nói về một cô gái theo đuổi tình yêu.

Âm nhạc mà Tiết Luân Nga hát ở nhà là "Tchaikovsky D Major", cùng lắm chỉ có thể là "Butterfly Lovers", mang tính cổ điển và trang nghiêm.

Ở trường, Tiết Luân Nga là người chỉ huy dàn hợp xướng, hát một bài hát như "Trên cánh đồng hy vọng", giống như một cây lúa mì đang sinh trưởng mạnh mẽ.

Tiết Luân Nga chỉ hát bài "Trăng tròn" yêu thích trên đường về nhà. Bởi vì ở đây nàng có khán giả tốt nhất trên thế gian.

[Hãy đến với em vào ngày trăng tròn mọc.]

[Trước khi màn đêm kết thúc và trước khi mặt trời mọc, hãy nắm bắt thời gian.]

[Ngày trăng tròn lên, xin hãy cho em tình yêu.]

Sau này Bùi Chân Suất nói cuộc sống là một mớ phân chó.

Ngô Hải Nguyên nói rằng sẽ luôn có những khoảng thời gian tốt đẹp.

Bùi Chân Suất nghĩ đến hoa cẩm tú cầu không mùi, cây cầu đi bộ đầy nắng và kem đá đậu xanh ngọt ngào.

Thực tế mà nói, cô đã có những khoảng thời gian thực sự vui vẻ trong đời.

11.

Ba tháng sau, Trương Tử Tuấn lại đến gây sự với Bùi Chân Suất.

Bùi Chân Suất không biết mình đã tốn bao nhiêu thời gian trằn trọc để xây dựng lại tự tin.

Đầu tiên hắn phá nát bàn học của Bùi Chân Suất, viết những lời lăng mạ khó chịu bao phủ khắp bàn. Hắn xé tờ giấy kiểm tra của cô và nhét lại vào ngăn kéo.

Sau khi trút giận như điên vào Bùi Chân Suất, hắn ta chặn đường Tiết Luân Nga.

Xin lỗi cô ấy.

Hắn xin lỗi Tiết Luân Nga, hắn chỉ điên lên thôi.

"Luân Nga, mình luôn thích cậu và mình sẽ nỗ lực để chứng minh điều đó."

"Cậu có thể cho mình một cơ hội không?"

Bùi Chân Suất không biết Trương Tử Tuấn đang nói đến "cơ hội" gì, nhưng cô biết rằng lời xin lỗi có thể là một phương thức để bù đắp mối quan hệ, một phương thức để giảm bớt cảm giác tội lỗi hoặc thậm chí duy trì mối quan hệ tốt.

Nhưng nó không nên là một tối hậu thư mang tính đe dọa.

Tiết Luân Nga nói, hắn có thể cho nàng cơ hội mở cặp sách của hắn trước được không?

Luân Nga nhút nhát, Luân Nga ngọt ngào, Luân Nga dễ thương.

Trước sự chứng kiến ​​của tất cả mọi người, nàng xé cặp sách của Trưởng Tử Tuấn và xé sách giáo khoa của hắn thành từng trang.

"Đừng bao giờ gây sự với Bùi Chân Suất nữa."

Đó là lần thứ hai Bùi Chân Suất nhìn thấy Tiết Luân Nga nhe răng nanh.

Luân Nga nhút nhát, Luân Nga ngọt ngào, Luân Nga dễ thương,

Cuối cùng đã trở thành Tiết Luân Nga thực sự.

12.

Mẹ của Tiết Luân Nga đã nộp đơn xin chuyển trường cho nàng.

Trương Tử Tuấn đã bật khóc khi khiếu nại chuyện đó. Tiết gia không thể chấp nhận việc con gái họ, một người vốn sáng ngời như vàng lại biến thành một người con gái ngang ngược trước mặt mọi người.

Xấu hổ làm sao.

Bùi Chân Suất không thể gọi điện thoại cho Tiết Luân Nga và không thể chào tạm biệt nàng một lần.

Nhưng cô đã gặp mẹ của Tiết Luân Nga.

Thanh lịch và tao nhã, từng tấc quần áo của bà đều được may bằng những loại vải lộng lẫy nhất, miễn cưỡng che được vết sẹo trên cánh tay và vai, lớp trang điểm tinh tế gần như không thể che đậy được sự khó chịu của bà.

Bùi Chân Suất nghĩ đến đôi mắt nai trên cầu đi bộ.

"Khi mình còn nhỏ, mẹ mình nói piano là vua của các nhạc cụ còn violin là nữ hoàng nên mẹ đã chọn violin cho mình."

"Tại sao lại không thể trở thành vua thay vì nữ hoàng? Vị trí thứ nhất không phải tốt hơn vị trí thứ hai sao?"

"Mình không biết, có lẽ vị trí thứ nhất tốt hơn vị trí thứ hai, nhưng trong mắt bà ấy, mình là người giỏi thứ hai."

"Nhưng cậu luôn là người đứng đầu."

"Để mình nói cho cậu biết một bí mật, Bùi Chân Suất, thực ra ước mơ của mình là trở thành ca sĩ, không phải là người chơi violin, mà là người có thể hát <Trăng tròn>."

Bùi Chân Suất không biết gia đình Tiết Luân Nga giàu có cỡ nào.

Nhưng cô biết, nếu Tiết Luân Nga là con trai, nàng sẽ được nuôi dưỡng để làm người thừa kế, cho đến khi trở thành một vị vua.

Nhưng Tiết Luân Nga là con gái nên được đối xử như công chúa và được kỳ vọng sẽ trở thành nữ hoàng.

Đáng tiếc, Tiết Luân Nga không phải công chúa, cũng không thể trở thành nữ hoàng, nàng là một kẻ điên.

13.

Vào đêm thứ tư của vụ bắt cóc, không thể ngờ được cảnh sát Bùi Chân Suất và tội phạm Tiết Luân Nga sóng vai nằm cùng nhau, cách nhau mười centimet.

Bùi Chân Suất cẩn thận đưa tay ra và chạm đi chạm lại vào vết chai trên đầu ngón tay Tiết Luân Nga.

Cô không ngủ được.

"Làm sao vậy?" Là một giọng nữ trầm trầm.

"Tôi có thể ngủ bằng cách nghe nhạc..."

Sự im lặng kéo dài đủ lâu để một con khỉ vớt được một vầng trăng (*).

(* Có một câu truyện tên là "Khỉ vớt trăng")

[Hãy đến với em vào ngày trăng tròn mọc.]

[Trước khi màn đêm kết thúc và trước khi mặt trời mọc, hãy nắm bắt thời gian.]

[Ngày trăng tròn lên, xin hãy cho em tình yêu.]

Ngày trôi qua trong bóng tối hỗn loạn, Bùi Chân Suất chỉ nhớ rằng hôm nay vẫn là tháng Tư.

Vào mùa hoa cẩm tú cầu nở, Tiết Luân Nga hát bài Trăng tròn.

14.

Vào ngày thứ năm xảy ra vụ bắt cóc, đội cứu viện vẫn chưa đến.

"Muốn đi ngắm biển không?" Tiết Luân Nga hỏi.

"Đi."

Hai người vẫn duy trì những quy tắc cơ bản của mối quan hệ kẻ bắt cóc và con tin. Bùi Chân Suất bị trói tay và bịt mắt, sau đó được Tiết Luân Nga đưa lên xe bán tải.

Nhà kho cách biển không xa, chỉ cách một cây cầu đi bộ, Bùi Chân Suất  có thể ngửi thấy mùi biển.

"Ở đây có hoa cẩm tú cầu, cậu muốn xem không?"

"Muốn."

"Cậu có thể dùng tay che mắt một lúc, đợi quen với ánh sáng hẳn mở ra."

Khi tấm vải rơi xuống, Bùi Chân Suất không nhìn thấy hoa cẩm tú cầu, thứ cô nhìn thấy chính là khuôn mặt của Tiết Luân Nga.

Cô không biết nên dùng từ ngữ nào để miêu tả khuôn mặt này.

Gầy gò? Sắc sảo? Đẹp? Trầm tĩnh? Mười ngàn tính từ và cảm xúc dâng trào trong đầu Bùi Chân Suất, đây chính là khuôn mặt của Tiết Luân Nga.

Cô nghĩ mình sẽ rơi nước mắt, giống như cô nghĩ mình sẽ hỏi Tiết Luân Nga tại sao nàng lại bị ghi vào lệnh truy nã.

Nhưng cô không khóc hay hỏi han, chỉ nhìn những bông hoa cẩm tú cầu vàng rực cách đó không xa.

"Mẹ đi rồi, bọn họ nói là tai nạn xe cộ, nhưng rõ ràng ngay cả cửa chính của nhà mình mẹ còn không thể ra khỏi thì làm sao có thể xảy ra tai nạn xe? Bọn lừa đảo."

"Lũ khốn đó hủy hoại giọng hát của mình nên mình không dám ra ngoài hát. Làm ca sĩ chẳng có gì sai, chỉ là chúng không thích người khác làm trái ý chúng."

"Bọn chúng thật đáng ghét, mình đã thẳng tay giết hết bọn chúng."

"Mình đã chịu đựng bọn chúng hai mươi năm rồi, nhưng mình không thể chịu đựng được nữa, Chân Suất."

"Bọn chúng" dùng để chỉ người mà Tiết Luân Nga gọi là bố, người mà Tiết Luân Nga gọi là bà, người mà từ dì của Tiết Luân Nga trở thành mẹ, và Tiết Luân Nga đột ngột có thêm một đứa em trai nhỏ hơn nàng hai tuổi.

Khi ánh mắt trời trở nên trọn vẹn, Bùi Chân Suất hơi nheo mắt để nhìn rõ Tiết Luân Nga.

Bọn họ đáng ghét đến mức khiến nàng dứt khoát giết hết.

Tại sao họ lại làm thế với nàng?

Hãy nhìn xem, thực ra nàng không hề thay đổi.

Luân Nga dễ thương, Luân Nga ngọt ngào, Luân Nga nhút nhát.

Nàng là một người tàn ác, một con báo và là một kẻ điên.

Nàng là mặt trời tuổi 17 của cô.

Là viên kẹo sô cô la mềm mại quý hiếm mà cô lấy ra từ blind box vào năm 27 tuổi.

Vào 18h32 phút, ngày thứ năm sau khi bị bắt cóc, đội cứu viện đã đến.

Tiết Luân Nga đặt nụ hôn nhẹ nhàng nhất lên vết sẹo của Bùi Chân Suất khi tiếng còi báo động đến gần: "Một vết sẹo lớn như vậy hẳn phải có rất nhiều lời chúc phúc."

Đó là điều cuối cùng nàng nói với cô.

15.

Tiết Luân Nga qua đời vào tháng 4 ở tuổi 27.

Khoảnh khắc thuốc được tiêm vào mạch máu, nàng nhìn thấy những bông hoa cẩm tú cầu rực lửa ngoài cửa sổ, cụm lại với nhau như mặt trời, lốm đốm ánh sáng và bóng tối từ hư không.

Giống như nhật thực một phần.


Hết truyện.

Lúc đọc xong fic này tôi trầm ngâm một lúc lâu :) Khi dịch xong tôi lại trải qua cảm giác đó thêm lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro