Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hoàn.

P/s: Tui sẽ rất biết ơn nếu các bạn vote và bình luận! :))

--/--

Lại nữa rồi, cái đầu to tròn bông xù này lại nhô lên. Hôm nay là một ngày nghỉ hiếm hoi, Tiết Luân Nga ngủ một giấc tự nhiên đến giữa trưa, vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng động hỗn loạn trong bếp. Rèm trong phòng chưa đóng, chỉ có lớp vải tuyn bên trong bị gió thổi bay và ánh nắng thỉnh thoảng lại chiếu vào mắt nàng.

Không chịu nổi ánh sáng, Tiết Luân Nga nhàn nhã bò dậy, lê bước về phía nhà bếp. Quả nhiên có bóng người vụng về đang bận nấu ăn. Đứa trẻ bình thường không đáng tin cậy trông tin cậy hơn rất nhiều.

Tiết Luân Nga trong lòng cảm thấy ấm áp, ôm đối phương từ phía sau, nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô và nói:

"Chân Suất, đang là mùa đông, đừng để tay lạnh quá."

"A! Em thức rồi!"

Bùi Chân Suất quay lại nhìn Tiết Luân Nga, đôi mắt cười thành một đường cong nhỏ, sau đó ảo não lẩm bẩm: "Đồ ăn sắp xong rồi..."

Tiết Luân Nga bị ép ngồi vào bàn ăn, nhịn không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Chân Suất luống cuống tay chân.

Haha, cậu ấy thực sự trông giống một chú cún con dễ thương, Tiết Luân Nga nghĩ thầm.

Tại sao lại như vậy, chỉ cần nàng nhìn Bùi Chân Suất, khóe miệng nàng sẽ vô thức giương lên, chẳng lẽ nàng bị bệnh sao?

Khi Bùi Chân Suất mang thức ăn đến bàn, Tiết Luân Nga nhanh chóng đè nén nụ cười của mình, giả vờ nghiêm túc và nếm thử "bữa sáng" mà cô đã làm không biết bao lâu, rồi khen ngợi từ tận đáy lòng: "Ngon thật đó."

Tiết Luân Nga biết rất rõ: cô và Bùi Chân Suất là hai người không giỏi nấu nướng.

Tiết Luân Nga luôn lười mua nguyên liệu mỗi lần làm món gì đó. Sách dạy nấu ăn chỉ mang tính chất tham khảo, cho vào đó những nguyên liệu gì, đôi khi không có thì tùy ý tìm nguyên liệu thay thế tương tự. Tất nhiên, hương vị làm ra cũng rất kinh ngạc.

Nhưng Bùi Chân Suất rất nghiêm túc trong việc nấu ăn. Từ khi hai người lên đại học và sống cùng nhau, cô luôn không ngừng luyện tập. Lúc đầu mùi vị rất tệ, nhưng cô tiến bộ rất nhanh, bất cứ khi nào có thời gian liền nấu cho Tiết Luân Nga ăn.

Mỗi lần như thế, Bùi Chân Suất đều nhân cơ hội yêu cầu một nụ hôn, một cái ôm hoặc điều gì đó quá phận hơn.

Mặc dù Tiết Luân Nga cũng thật sự rất thích nhưng nàng không khỏi cảm thấy Bùi Chân Suất lợi dụng việc nấu ăn để tiếp xúc thân mật với nàng. Bất quá thì bộ dáng chân thành của Bùi Chân Suất đều khiến Tiết Luân Nga thấy tràn ngập hạnh phúc.

Khi Tiết Luân Nga vẫn đang đắm chìm trong mỹ hảo, Bùi Chân Suất đột nhiên đến gần nàng, đôi mắt sáng lên và nói:

"Ngon thật đúng không? Đây là lần đầu tiên mình làm món này đó."

Tiết Luân Nga bị Bùi Chân Suất chọc cười, tuy đã khen ngợi rất nhiều lần nhưng lần nào cô cũng vui vẻ như vậy.

Tiết Luân Nga không khỏi mỉm cười nói "Đương nhiên rồi", ngay lúc nàng định tiếp tục hưởng thụ món ngon thì một cái đầu to đột nhiên chui vào trong ngực nàng, tủi thân nói:

"Vậy phải có phần thưởng chứ nhỉ?"

"Vậy... hôn?" Tiết Luân Nga làm ra vẻ bối rối.

Bùi Chân Suất có mái tóc vàng, dáng người cao ráo, khuôn mặt dễ thương không phù hợp với chiều cao cho lắm khiến cô giống như một con chó săn lông vàng to lớn. Trái tim Tiết Luân Nga từ lâu đã tan chảy rồi, nhưng với con chó xấu xa này thì nàng phải cẩn thận.

Nói xong, Tiết Luân Nga vén tóc trên mặt Bùi Chân Suất, hôn nhẹ nhàng rồi tách ra. Nhưng Bùi Chân Suất rõ ràng không hài lòng, cô dùng hai tay đỡ ghế, nóng lòng ấn về phía Tiết Luân Nga, đưa nàng vào nụ hôn sâu và dài. Nụ hôn khiến Tiết Luân Nga gần như khó thở, nàng nhanh chóng đẩy ra, toàn thân nóng bừng. Khi nàng mở mắt ra, mặt Bùi Chân Suất cũng đỏ chót!

Nhưng Bùi Chân Suất không có ý định kết thúc, nụ hôn này dường như khơi dậy ham muốn của cô. Khi cô định hôn lại, Tiết Luân Nga ngắt lời cô, nói:

"A, em mệt quá. Chúng ta đi ăn thôi."

Bùi Chân Suất đột nhiên thấy mình giống như một quả bóng cao su xì hơi, ngồi phịch xuống ghế.

Tiết Luân Nga đắc thắng mỉm cười, chữ "dễ thương quá" đã ở trên môi nhưng nàng vội vàng nuốt lại. Nàng biết nếu Bùi Chân Suất nghe được lời này sẽ nhảy cẫng lên.

Nếu Tiết Luân Nga không làm vậy, e rằng nàng sẽ không được ăn sáng. Nghĩ đến việc hôn Bùi Chân Suất trước đó, cô đột nhiên bế nàng lên như công chúa rồi sải bước thẳng vào phòng ngủ. Tiết Luân Nga được đặt lên giường, toàn thân nàng vẫn còn choáng váng, nụ hôn ngẫu nhiên lại rơi xuống, đôi tay không an phận của Bùi Chân Suất lại bắt đầu cởi đồ ngủ của nàng. Tiết Luân Nga nhanh chóng bảo dừng, nói rằng nàng có tiết học.

Trong mắt Bùi Chân Suất lóe lên sự điên cuồng, cô nói nàng không muộn đâu, vẫn còn sớm.

Quả thực hôm đó Tiết Luân Nga không đến muộn nhưng nàng đến lớp với một chiếc khăn quàng cổ to bắt mắt.


"Bùi Chân Suất có vẻ rất thích mình." Ý nghĩ này thường xuyên xuất hiện trong đầu Tiết Luân Nga

Khi Bùi Chân Suất gặp Tiết Luân Nga lần đầu tiên tại hành lang trường trung học. Cô nhìn nàng và cảm giác như bị ma ám, cô chẳng thèm để tâm đến ăn uống. Bạn bè Bùi Chân Suất đều ngạc nhiên vì gần đây cô khác thường như vậy. Cô đột nhiên im lặng, cùng cô nói chuyện cũng không có nhiều phản ứng.

Mặc dù bạn bè thường nghĩ Bùi Chân Suất quá ồn ào, nhưng khi cô đột nhiên im lặng, họ bắt đầu nhớ "Bùi điên" trước đó. Thỉnh thoảng họ quậy phá nàng nhưng chẳng thu được phản ứng gì.

Bạn bè bắt đầu than thở rằng "đứa trẻ này đã lớn rồi" nhưng rồi một ngày nọ, họ bất ngờ phát hiện người này lẻn vào lớp học ở tầng dưới trong giờ ăn trưa, họ nhanh chóng đi theo Bùi Chân Suất xuống lầu và phát hiện cô đang lảng vảng ở hành lang, giả vờ trượt điện thoại nhưng ánh mắt lại đang lén nhìn người ngồi bên cửa sổ.

Nhìn kỹ hơn, đó không phải là mỹ nhân học đường nổi tiếng Tiết Luân Nga sao? Nhìn xem xung quanh Tiết Luân Nga có bao nhiêu người quan tâm đến nàng. Thỉnh thoảng họ muốn làm quen với nàng, có cả nam và nữ, nhưng hiển nhiên không trò chuyện vui vẻ, có vẻ như nàng là người rất lạnh lùng.

Sau khi tận mắt chứng kiến và kiểm nghiệm những tin đồn đó, bạn bè không khỏi thở dài cho rằng Bùi Chân Suất phải nhận cái kết đắng.

Về Tiết Luân Nga có rất nhiều tin đồn, dù sao nàng cũng là mỹ nhân nổi tiếng trong trường. Nghe nói trong tháng đầu tiên của năm nhất trung học, mỗi tuần nàng nhận được hơn hai mươi lời tỏ tình. Ngay cả học trưởng nổi tiếng năm hai cũng mến nàng, nhưng tất cả đều bị từ chối từng người một.

Có thể một số người tức giận hoặc ghen tị, không hiểu sao lại có tin đồn cho rằng Tiết Luân Nga là thiên kim đại tiểu thư ngạo mạn, đáng phẫn nộ hơn nữa là có người nói nàng được sắp xếp hôn ước với một đại gia điều hành hãng hàng không.

Lời đồn được lan truyền khiến nhiều người tưởng thật, dần dần nhiều người muốn đến gần Tiết Luân Nga bỏ cuộc. Tuy nhiên việc theo đuổi một "bông hồng có gai" như vậy đã khơi dậy bản tính thích chinh phục của một số người tự tin. Vậy nên độ nổi tiếng của nàng không giảm đi đáng kể.

Bùi Chân Suất cũng không phải là lính mới trong chuyện tình cảm. Mặc dù vẻ ngoài xinh đẹp khiến cô rất nổi tiếng nhưng danh tiếng lại không tốt. Dù vậy, cô dường như không quan tâm lắm.

Bùi Chân Suất đã hẹn hò ba lần trước đó. Ban đầu họ đều rất tuyệt, nhưng sau khoảng ba hoặc bốn tháng, họ chia tay Bùi Chân Suất với lý do "mệt mỏi".


Dựa trên kinh nghiệm cùng lời đồn, bạn bè đều nghĩ Bùi Chân Suất không thể thành công.


Nhưng thật bất ngờ, một ngày nọ tin tức về mối quan hệ của hai người lan truyền khắp trường.


Lúc đó Tiết Luân Nga đang ngồi bên cửa sổ, nàng luôn phát hiện có người dường như đang nhìn trộm mình nhưng lại không tiến tới bắt chuyện. Tuy nhiên bản thân Tiết Luân Nga là người hướng nội, nàng phải đối phó với những người đến tận cửa nhà nàng sau giờ học và nói chuyện không ngừng. Mỗi lần nghĩ đến việc làm thế nào để từ chối lịch sự những lời mời đi chơi hay kết bạn đều rất mệt mỏi. Nàng không còn thời gian để quan tâm đến người ngoài.

Bên kia Bùi Chân Suất đang bối rối. Đây là lần đầu tiên cô thích một người mãnh liệt như vậy. Trước đây quen nhau cô chỉ nghĩ đối phương khá tốt nên mới cùng họ hẹn hò, chưa từng theo đuổi ai.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tiết Luân Nga, Bùi Chân Suất liền biết nàng chính là kiểu tướng mạo mình thích. Nàng có đôi mắt như nai, khi không cười nhìn lạnh lùng như thiên kim tiểu thư, khi cười thì tươi sáng như bông hoa đang nở rộ.

Sau khi bí mật quan sát Tiết Luân Nga một thời gian, Bùi Chân Suất thấy nàng không những không lạnh lùng kiêu ngạo như lời đồn mà còn rất dịu dàng. Nàng chính là cô gái trong mộng của cô.

Thế là Bùi Chân Suất bắt đầu công cuộc theo đuổi vụng về của mình

Mỗi ngày sau giờ học, Tiết Luân Nga luôn ở trong lớp học đến gần sáu giờ mới từ từ đi bộ về nhà. Đột nhiên trời mưa to, Tiết Luân Nga lo lắng không mang theo ô nên định trực tiếp dầm mưa về nhà.

Lúc này, Bùi Chân Suất đột nhiên xuất hiện với một chiếc ô, nói: "Cái này cho cậu" rồi lao vào mưa.

Tiết Luân Nga sửng sốt một lúc, thấy Bùi Chân Suất gần như ướt sũng nên vội vàng chạy đến trả lại cho cô. Không ngờ người đó lại chạy nhanh hơn để nàng không đuổi kịp, còn hét lên: "Không sao đâu, cậu cứ dùng đi!"

Nhìn kỹ bóng lưng đó, Tiết Luân Nga nhận ra đây là người hay đứng ở hành lang lớp học, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.

Khi chạy đến cổng, Bùi Chân Suất đột nhiên trượt chân ngã xuống đất. Tiết Luân Nga quýnh lên ném hết đồ trong tay, chưa kịp mở chiếc ô đang cầm, nàng đã lao tới chỗ Bùi Chân Suất.

"Cậu không sao chứ? Sao cậu lại chạy nhanh vậy?" Tiết Luân Nga thở hổn hển nói.

"A... Mình không sao."

Tránh né ánh mắt của Tiết Luân Nga, Bùi Chân Suất chỉ muốn đào một cái hố chôn mình xuống đó.

Tiết Luân Nga thấy đối phương ngã rất mạnh, đầu gối còn chạm đất trước, chắc chắn rất đau.

Việc khẩn cấp trước mắt, Tiết Luân Nga đỡ vai Bùi Chân Suất giúp cô đến ngồi ở nơi râm mát. Từ đầu đến cuối, Bùi Chân Suất không dám nhìn vào mắt Tiết Luân Nga. Một mặt cô thấy thực sự quá mất mặt, mặt khác vì nàng quá xinh đẹp.

"Quay người lại, kéo ống quần lên." Giọng nói của Tiết Luân Nga không cho phép người khác phản kháng.

"..."

Bùi Chân Suất giật mình, lần đầu tiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiết Luân Nga, lập tức ngoan ngoãn kéo quần lên.

Đầu gối của Bùi Chân Suất có một vết xước lớn, chân mày Tiết Luân Nga càng nhíu chặt hơn.

"Cái này không được rồi, phải băng bó vết thương."

Bùi Chân Suất nghĩ trong lòng lần này tiêu đời rồi. Nếu về nhà trong bộ dạng này chắc chắn sẽ bị mắng.

Tiết Luân Nga dường như nhìn thấy sự bối rối của cô, suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Muốn đến nhà mình băng bó không? Chỉ cách đây một quãng đi bộ thôi. Cậu cũng có thể thay quần áo."

"Hở?!"

Bùi Chân Suất không ngờ vận may quá lớn từ trên trời rơi xuống và được Tiết Luân Nga đỡ về nhà trong sự bàng hoàng.

Vốn dĩ Bùi Chân Suất chỉ muốn ở lại để sau giờ học có cơ hội tình cờ gặp gỡ Tiết Luân Nga, nhưng cô chỉ nhìn bóng lưng nàng mà không dám đi lên bắt chuyện. Gặp trận mưa lớn còn nghĩ có thể gây ấn tượng tốt với nàng, vậy mà màn trình diễn lại thành ra như thế này, thật sự khóc không ra nước mắt.

Cả hai người đều ướt đẫm và ngượng ngùng. Về đến nhà, Tiết Luân Nga nói nhà không có ai nên không cần phải lo, ngược lại càng khiến Bùi Chân Suất lo lắng hơn.

Tiết Luân Nga nghĩ đến Bùi Chân Suất, nàng đưa cho cô một chiếc áo phông và quần đùi trông vừa vặn rồi vào phòng thay đồ.

Bùi Chân Suất bước vào phòng tắm, thay bộ đồng phục ướt sũng của mình ra rồi mặc quần áo có mùi thơm của Tiết Luân Nga, gương mặt đỏ bừng. Khi Bùi Chân Suất bước ra, Tiết Luân Nga lén nhìn vài cái thì phát hiện quần áo cô mặc vào rất dễ nhìn, dáng dấp cũng đẹp mắt, còn có vẻ rất nhút nhát.

"Dễ thương quá." Tiết Luân Nga nghĩ trong lòng.


Sau khi vết thương ở chân của Bùi Chân Suất lành lại, Bùi Chân Suất đạp xe đến đón Tiết Luân Nga mỗi ngày. Tiết Luân Nga ban đầu rất xấu hổ, nhưng nàng không thể lay chuyển ý định muốn trả ơn của Bùi Chân Suất nên đã ngồi vào yên sau xe đạp cùng cô đến trường.

Khi đạp xe, Bùi Chân Suất kiểu gì cũng kể những câu chuyện thú vị với các bạn cùng lớp. Cô kể lại một cách sinh động, còn ngẫu nhiên trêu đùa Tiết Luân Nga. Lần nào cũng làm Tiết Luân Nga cười không ngậm miệng được.

Tiết Luân Nga luôn tự coi mình là người không giỏi trò chuyện phiếm và trả lời vô vị, nhưng nàng không có cảm giác như vậy khi ở bên Bùi Chân Suất, nàng thấy rất thoải mái.


"Mình có thể hỏi cậu một điều được không?" Bùi Chân Suất trông có vẻ nghiêm túc và bất an. 

Tiết Luân Nga nhẹ nhàng gật đầu.

"Mình có thể gọi cậu là Luân Nga được không?"

"Hả?"

"Cậu cũng có thể gọi mình là Chân Suất."

Tiết Luân Nga nhịn không được cười lên, loại chuyện này có cần nghiêm túc như vậy không?

"Tất nhiên cậu có thể."

Bùi Chân Suất giống như đột phá được một loại phòng ngự nào đó. Cô bắt đầu thường xuyên đến gặp Tiết Luân Nga. Tan học, cô thỉnh thoảng đến chỗ Tiết Luân Nga đang ngồi cạnh cửa sổ để trò chuyện. Hai người cười cười nói nói. Bạn bè của Bùi Chân Suất một bên rất ngạc nhiên khi họ trở nên thân thiết, một bên cảm thán cô là đồ gặp sắc quên bạn.

Dần dần, Tiết Luân Nga thấy mình bắt đầu quan tâm đến Bùi Chân Suất nhiều hơn. Mỗi lần thấy cô chơi đùa với người khác và cười rạng rỡ như vậy, nàng lại thất vọng không thể lý giải được. Thậm chí chỉ cần nghĩ về Bùi Chân Suất thôi cũng khiến tâm tình của nàng đột nhiên được cải thiện.

Tiết Luân Nga nghĩ Bùi Chân Suất cũng thích mình? Rõ ràng là đâu còn ai khác, chỉ cần thấy nàng là vành tai liền đỏ lên. Người này thực sự là đồ hèn nhát, căn bản không dám tiến về phía trước.

Tiết Luân Nga đôi khi tỏ ra thái độ cường ngạnh, Bùi Chân Suất ngược lại càng thích, bởi vậy xưng hào từ "Bùi điên" thành "Bùi yêu đến điên".

Nhưng có lần Tiết Luân Nga lại dọa Bùi Chân Suất sợ hãi.

"Mình thích cậu." Tiết Luân Nga chặn Bùi Chân Suất ở cầu thang.

"..."

"Chúng ta hẹn hò đi."

"...Được"

Đầu của Bùi Chân Suất đột nhiên bị đoản mạch, vô thức đồng ý, rất lâu không thể hồi phục. Ngay cả bây giờ khi đã vào đại học và sống cùng Tiết Luân Nga, cô cứ tưởng đây là một giấc mơ.


Tiết Luân Nga hôm nay được mời rất nhiều rượu trong bữa tiệc câu lạc bộ vì nàng là sinh viên năm nhất. Trong tình trạng say khướt, nàng gọi điện cho Bùi Chân Suất.

"Chân Suất..."

"..."

"Em say rồi... Đến đón em đi."

"Được."

Bùi Chân Suất lập tức lái xe đi, không ngờ khi đến nơi lại thấy một người đàn ông đang đỡ lấy Tiết Luân Nga.

Bùi Chân Suất sắc mặt tối sầm, gỡ tay người đó ra, tuy có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn cảm ơn rồi bế Tiết Luân Nga lên xe.


"Chân Suất... Chân Suất..."

Tiết Luân Nga say rượu luôn đặc biệt dính người, nằm trên ghế sofa cũng không an phận. Nàng gọi Bae Jinsol bằng thanh âm mềm mại.

Bùi Chân Suất bị bộ dạng này của nàng làm cho tan chảy, sớm quên mất người đàn ông đáng ghét vừa rồi, kiên nhẫn an ủi Tiết Luân Nga, sau đó nhẹ nhàng gỡ bỏ tứ chi quấn quanh mình, định nấu một chén súp nóng cho nàng.

Đột nhiên Tiết Luân Nga dùng lực kéo Bùi Chân Suất ngồi xuống, nhanh chóng ngồi lên đùi cô, nhìn cô chằm chằm với đôi mắt mơ hồ, đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Bùi Chân Suất lên.

"Hôn em đi." Giọng điệu này không thể giải thích được.

"Luân Nga..." Bùi Chân Suất chợt nhớ đến Tiết Luân Nga dưới cơn mưa lớn ngày đó, ngữ điệu cũng bá đạo giống vậy.

Nhìn Bùi Chân Suất thẹn thùng toàn thân đỏ bừng, Tiết Luân Nga bất giác mỉm cười.

Bùi Chân Suất lập tức hôn Tiết Luân Nga, gặm lấy môi dưới của nàng, như muốn cướp đi từng hơi thở của nàng.

Tiết Luân Nga không mạnh bằng Bùi Chân Suất nên nàng chỉ có thể cùng cô phối hợp. Sau đó nàng được cánh tay mạnh mẽ đó bế từ ghế sofa lên giường.

Lại là một đêm tuyệt đẹp.

Bùi Chân Suất nghĩ, có thể là do trận mưa lớn đó, có thể là do chiếc xe đạp kia, tất cả những mảnh vụn quá khứ nhỏ bé đã tạo thành hiện tại.

Hai người ôm chặt lấy nhau, đến tận bình minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro