Hoàn.
P/s: Dịch dài lắm đó nên tui sẽ rất biết ơn nếu các bạn vote và bình luận để tui có động lực! :))
Gộp cả hai phần vào luôn nên nó rất dài. Tui cũng chưa kiểm tra lại hết nên trong lúc đọc nếu mọi người thấy có sai chính tả thì nhắc tui để tui sửa nhé.
--/--
PHẦN 1. THƯỢNG.
Ánh nắng sáng sớm chiếu xuyên qua rèm cửa sổ, Bùi Chân Suất chậm rãi mở hai mắt ra, nhưng cảm giác người trong mộng vẫn lảng vảng trước mặt mình...
Đó là một cô gái có nụ cười rất đẹp.
Bùi Chân Suất dụi dụi mắt, không biết mình đã mơ thấy cô gái đó bao nhiêu lần, nhưng dù có cố gắng nhớ lại thế nào vẫn không có kết quả. Cô đã mất trí nhớ và quên gần hết mọi thứ kể từ vụ tai nạn kia.
Bùi Chân Suất lắc đầu, đứng dậy khỏi giường để tắm rửa.
Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên, phải giữ vững tinh thần.
Bùi Chân Suất nhìn chính mình trong gương rồi tự làm mình phấn chấn lên.
/
Năm hai trung học, Bùi Chân Suất gặp tai nạn ô tô và bị thương nặng. Mọi người đều nghĩ mạng sống của cô như ngàn cân treo sợi tóc không thể cứu vãn được. Nhưng rồi cô đã sống lại một cách kỳ diệu, thậm chí các bác sĩ cũng rất ngạc nhiên.
Thế là cha mẹ cô mừng rỡ bật khóc, vội vàng tiến tới ôm con, nhưng lời đầu tiên của Bùi Chân Suất khi mở mắt ra là:
"Các người là ai?"
Bố mẹ Bùi Chân Suất bàng hoàng, vội vàng đi gọi bác sĩ. Bác sĩ nói cô bị mất trí nhớ do tổn thương não nặng và cần phải hồi phục từ từ.
Bằng cách này, Bùi Chân Suất dần dần hồi phục dưới sự chăm sóc của bố mẹ, nhưng cô không thể nhớ nổi những ký ức trước đây của mình.
Trong thời gian Bùi Chân Suất hồi phục, cô luôn mơ hồ cảm thấy mình đã quên điều gì đó quan trọng nên đã hỏi mẹ tại sao mình lại gặp tai nạn ô tô. Mẹ cô nói rằng hôm đó tuyết rơi rất nhiều, đường đóng băng, một chiếc xe bị trượt tay lái và đụng phải Bùi Chân Suất.
Mẹ vừa nói vừa vuốt đầu Bùi Chân Suất, gần như sắp khóc. Bùi Chân Suất nhìn đôi mắt ươn ướt của mẹ, mỉm cười an ủi: "Không sao đâu mẹ. Bây giờ con ổn rồi không phải sao?"
Về sau, cô không bao giờ hỏi mẹ về vụ tai nạn ô tô ngày hôm đó.
/
Cầm cốc cà phê trong tay, Bùi Chân Suất ngồi xuống bàn chuẩn bị bắt đầu làm việc.
"Này Bùi Chân Suất, cậu có biết hôm nay là ngày gì không?"
Một đồng nghiệp ở bên cạnh đi tới với dáng vẻ nhiều chuyện.
"Cái gì?"
"Hôm nay giám đốc bộ phận mới đến tiếp quản đấy, nghe nói cô ấy rất đẹp!"
Đang nói chuyện, tiếng giày cao gót "thình thịch, thịch, thịch" từ xa truyền đến, Bùi Chân Suất và các đồng nghiệp đồng loạt chuyển sự chú ý đến nơi phát ra âm thanh.
Người đó mặc bộ áo liền quần màu trắng, đi giày cao gót cùng tông, mái tóc hơi xoăn dài đến ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn có đường nét thanh tú. Nàng mỉm cười chào hỏi:
"Xin chào mọi người, tôi là Tiết Luân, giám đốc bộ phận mới hôm nay. Tôi đã chuẩn bị cà phê cho mọi người. Sau này hãy cùng nhau làm việc vui vẻ nhé."
Nói xong, nàng và trợ lý cùng nhau phân phát cà phê.
"Thấy tôi nói đúng không. Cô ấy quả thực là một mỹ nhân! Tôi chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp như vậy!"
Các đồng nghiệp cười ngớ ngẩn trong khi nhìn giám đốc chi nhánh mới, còn không quên đẩy Bùi Chân Suất. Bùi Chân Suất nhìn giám đốc mới này luôn có cảm giác quen thuộc.
"Giám đốc Tiết... Hình như tôi đã gặp cô ấy ở đâu rồi."
"Có nhìn nhầm người không? Cô ấy xinh đẹp quá..."
"Cà phê của anh."
Đồng nghiệp giật mình, nhanh chóng quay lại, nhận lấy cà phê của giám đốc mới, có chút xấu hổ nói: "Cảm ơn... Cảm ơn giám đốc."
"Không có gì."
Tiết Luân mỉm cười và định đưa cà phê cho một nhân viên khác, nhưng bàn tay đưa ra của nàng khựng lại một lúc khi nhìn rõ khuôn mặt của người đó.
"Cảm ơn giám đốc, nhưng tôi đã mua cà phê rồi nên không dùng nữa. Cảm ơn!" Bùi Chân Suất nâng ly cà phê trong tay lên, mỉm cười lịch sự từ chối.
Tiết Luân chuyển sự chú ý của nàng đến thẻ tên treo trên ngực người trước mặt, trên đó in ba chữ rất dễ thấy:
Bùi Chân Suất
Tiết Luân giật mình, lập tức nở lại nụ cười, nói "Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ" rồi bỏ đi.
Bùi Chân Suất nhìn giám đốc Tiết, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều mà bắt đầu làm việc.
/
"Cậu còn nhớ mình không?"
Cô gái giữa rừng hoa mỉm cười một mình, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng sưởi ấm trái tim Bùi Chân Suất. Cô bước về phía trước.
"Cậu là ai vậy?"
"Tôi là..."
Ding ding ding!
Tiếng chuông báo thức từ điện thoại di động ở đầu giường đánh thức Bùi Chân Suất. Cô ngồi dậy và nghĩ về giấc mơ vừa rồi.
Lại mơ thấy nó nữa...
Mặc dù rất kỳ quái nhưng thời gian trên màn hình điện thoại buộc Bùi Chân Suất phải thức dậy ngay. Nên cô không suy nghĩ nhiều, bỏ lại giấc mơ đó và đi tắm rửa.
Lúc này, Bùi Chân Suất đã làm việc được bốn tháng và rất hòa hợp với mọi người trong bộ phận.
Bùi Chân Suất cầm ly cà phê trong tay, nhìn đồng hồ, chỉ còn năm phút nữa là đến giờ làm việc. Cô ra khỏi thang máy, nhìn thấy giám đốc Tiết từ văn phòng đi ra nên mỉm cười muốn chào hỏi:
"Chào buổi sáng, giám đốc Tiết."
"...Chào buổi sáng."
Giám đốc Tiết chỉ mỉm cười đáp lại một cách lịch sự rồi bỏ đi.
Bùi Chân Suất nhìn bộ dạng vội vàng của giám đốc Tiết có vẻ kỳ lạ, có lẽ có chuyện gì gấp.
Tuy nhiên, nó thực sự có một chút kỳ quặc.
Bùi Chân Suất nhận thấy mỗi lần cô muốn chào giám đốc Tiết, nàng sẽ vội vàng chào rồi rời đi, nhưng khi đối mặt với những đồng nghiệp khác, nàng đều đáp lại bằng nụ cười dịu dàng. Bùi Chân Suất cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không biết làm sao.
/
"Cậu với giám đốc Tiết có quen biết à?"
Một đồng nghiệp đang ngồi ăn cùng Bùi Chân Suất trong nhà ăn hỏi cô.
"?"
"Tôi cũng không biết, nhưng tôi chỉ nghĩ bầu không khí giữa hai người thật kỳ lạ."
"Chỗ nào?"
Mặc dù Bùi Chân Suất cũng thấy lạ nhưng cô thực sự không nhớ mình đã gặp giám đốc Tiết ở đâu.
Đồng nghiệp nhìn Bùi Chân Suất, nói: "Mỗi lần tôi và Tiểu Trương nói chuyện vui vẻ với giám đốc Tiết trong phòng nghỉ, cô ấy liền rời đi ngay khi cậu đến. Tôi không phải là người duy nhất thấy lạ đâu. Tiểu Trương và những người khác cũng nói như vậy..."
"..."
"Cậu... thực sự không nhớ từng quen biết giám đốc Tiết sao?"
Bùi Chân Suất nhìn những đồng nghiệp đang nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, trong đầu cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không nhớ được gì, đành phải thở dài lắc đầu:
"Tôi thực sự không nhớ, cậu biết đấy..."
"Xin lỗi, có lẽ tôi nghĩ nhiều rồi. Chúng ta ăn thôi."
Bạn học cấp ba cũ của Bùi Chân Suất có chút áy náy nói lời xin lỗi và không hỏi thêm câu nào nữa.
/
Vì công việc, Bùi Chân Suất phải rời xa quê hương định cư ở một thành phố xa lạ. Cô ngồi trên giường trong căn nhà thuê và bấm điện thoại - tuần nào cô cũng gọi về cho bố mẹ. Lúc này, ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng, trăng lấp ló trong mây.
Cuộc gọi rất nhanh được chấp nhận. Mẹ cô là người trả lời. Hai mẹ con trò chuyện. Mẹ cô vẫn chào đón cô như mọi khi, nhắc nhở cô thời tiết ngày càng lạnh, chú ý mặc ấm để tránh bị cảm. Bùi Chân Suất đáp lại bằng một nụ cười.
"Mẹ, trước đây con có người bạn nào tên Tiết Luân không?"
Bùi Chân Suất nhớ lại câu hỏi của đồng nghiệp hôm nay và hành vi kỳ lạ của giám đốc Tiết.
Đột nhiên đầu bên kia điện thoại không có âm thanh.
"Mẹ?"
"Sao vậy? Suất nhi, đã lâu lắm rồi, mẹ cũng không nhớ nữa. Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?"
"À... phải rồi. Chỗ làm của con có giám đốc bộ phận mới. Con cảm giác như đã biết cô ấy trước đó. Có lẽ do con hiểu nhầm thôi."
"Không sao đâu mẹ, mẹ nên đi ngủ sớm đi."
Bùi Chân Suất chúc mẹ ngủ ngon rồi nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ.
/
Bùi Chân Suất và giám đốc Tiết đã hòa hợp với nhau trong một mối quan hệ đầy nghi vấn và khó xử.
Thời tiết dần dần hạ nhiệt.
"Cảm ơn."
Bùi Chân Suất nhận lấy chiếc túi nhựa từ tay nhân viên. Cô xách túi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Một cơn gió mát lùa vào khoảng không trước cổ khiến Bùi Chân Suất kéo quần áo chặt hơn.
Cô có chút hối hận vì không mang theo khăn quàng cổ...
Bùi Chân Suất kéo cổ áo lên, miễn cưỡng ngăn gió lạnh lùa vào cổ, run rẩy bước về nhà.
Bùm!
Bùi Chân Suất vừa định nhấc chân lên thì phía sau có tiếng động. Cô quay lại thì thấy một cô gái với mái tóc rối bù đang bối rối nhặt những thứ rơi xuống đất. Bùi Chân Suất thấy vậy nhanh chóng đi đến giúp đỡ.
Cô nhặt đồ bỏ vào túi của cô gái, nhanh chóng nhặt hết mọi thứ lên. Cô gái sau đó ngẩng đầu lên: "Cảm ơn..."
Trong chớp mắt, cô gái thấy rõ mặt Bùi Chân Suất lại ngạc nhiên, sắc mặt lại càng nóng bừng. Lúc này Bùi Chân Suất cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn cô gái đó, mặc dù đeo khẩu trang nhưng cô vẫn có thể nhận ra.
"Giám đốc Tiết?"
Giám đốc Tiết nhanh chóng tỉnh táo lại, lông mày cong lên: "Là... là Bùi Chân Suất, thật trùng hợp, haha..."
"Cảm ơn, tôi đi trước." Giám đốc Tiết nói rồi định rời đi.
Bùi Chân Suất cau mày - nàng lại như thế...
"Luân Luân."
Bùi Chân Suất chộp lấy chiếc túi trong tay giám đốc Tiết.
"Để tôi cầm giúp cô."
Giám đốc Tiết quay đầu lại vì ngạc nhiên cùng xấu hổ.
"Không... không cần, mấy thứ này... khụ khụ!"
Giám đốc Tiết không khỏi ho khan.
"Tóm lại tôi giúp cô cầm. Về nhà nhanh đi."
Tiết Luân không còn cách nào khác là phải đưa Bùi Chân Suất trở về nhà.
"Cô vẫn còn bệnh à? Dù mang khẩu trang nhưng tôi vẫn thấy mặt cô đỏ lắm. Đang bệnh sao có thể ra ngoài một mình?"
"Tôi uống thuốc rồi..."
"Uống rồi cũng nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt... Ở nhà không có ai chăm sóc cô à?"
"..."
Bùi Chân Suất nhìn giám đốc Tiết đang im lặng. Cơn gió lạnh thổi qua giám đốc Tiết mang quần áo của nàng theo gió đung đưa, mái tóc nàng rối tung trong gió, thân hình gầy gò dường như sắp gục xuống. Giám đốc Tiết dịu dàng, tỉ mỉ trong công việc thường ngày nhưng lúc này dường như rất mong manh. Bùi Chân Suất không khỏi lo lắng và thương cảm.
"Tôi xin lỗi..."
Giám đốc Tiết không trả lời mà chỉ cúi đầu.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã tới nhà Tiết Luân. Nàng mở cửa, quay người lại cười cảm ơn:
"Cảm ơn."
"Cô một mình như vậy có ổn không? Mặt cô đỏ quá..."
Bùi Chân Suất càng không an tâm khi mặt giám đốc Tiết thậm chí còn đỏ hơn trước.
"Không có..."
Tiết Luân đã ngã vào vòng tay của Bùi Chân Suất trước khi nàng kịp trả lời.
Bùi Chân Suất kinh ngạc, vội vàng đỡ lấy người giám đốc Tiết. Cô kiểm tra nhiệt độ trên trán của nàng, sau đó không chút do dự bế nàng vào phòng, đi lấy nước và khăn mặt để hạ nhiệt cho nàng.
Chân mày nhíu mặt của Tiết Luân lúc này mới có thể giãn ra.
Bùi Chân Suất lo lắng cho giám đốc Tiết, cuối cùng quyết định ở lại chăm sóc nàng. Cô ngồi trên giường cạnh Tiết Luân, nhìn gò má đỏ bừng của nàng rồi dùng tay kiểm tra nhiệt độ.
Quả nhiên vẫn còn sốt, nhưng đỡ hơn trước rồi...
Bùi Chân Suất đứng dậy định thay nước, nhưng lại bị một lực kéo đột ngột chặn lại. Cô kinh ngạc quay đầu, thấy giám đốc Tiết đang kéo tay áo mình. Chân mày nhíu chặt, tựa hồ đang nói gì đó. Bùi Chân Suất sau đó tiến lại gần để lắng nghe.
"Đừng đi... Mình xin lỗi..."
Gặp ác mộng?
Trong khi suy nghĩ, Bùi Chân Suất nắm lấy tay Tiết Luân, vuốt ve một cách chậm rãi, cố gắng làm cho nàng thư giãn.
Mặt trời đã lặn ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn chiếu vào trong nhà những tia sáng cam chói lóa, chiếu vào một bên mặt Tiết Luân. Bùi Chân Suất nhìn nàng. Mọi thứ yên tĩnh đẹp đẽ như vậy, giống như đã từng xảy ra trước đó. Cô cảm thấy quen thuộc không thể giải thích được.
Bùi Chân Suất dừng lại, đưa mắt nhìn sang giám đốc Tiết. Nàng dường như lại đang nói mớ. Bùi Chân Suất không nhịn được cười. Giám đốc Tiết thường ngày làm việc nghiêm túc cũng có thể nói mớ.
Nghĩ đến đây, Bùi Chân Suất đột nhiên tò mò không biết lần này giám đốc Tiết đang nói gì trong giấc ngủ. Nhưng cô lại bị những lời nói mơ hồ đó làm cho sửng sốt...
/
Không biết qua bao lâu, Tiết Luân cuối cùng cũng mở mắt, đang định ngồi dậy thì đầu nàng chợt đau nhức.
"Tỉnh rồi à?" Bùi Chân Suất nhận thấy động tĩnh liền hỏi.
Tiết Luân thấy Bùi Chân Suất ngồi bên cạnh, rõ ràng giật nảy mình, bất giác lùi lại. Bùi Chân Suất nhìn hành động của giám đốc Tiết, cười khổ:
"Giám đốc, cô quên à? Tôi giúp cô mang đồ. Về đến nhà thì cô đột nhiên ngất xỉu. Tôi là người bế cô vào."
Tiết Luân mơ hồ nhớ lại chuyện đã xảy ra, càng xấu hổ hơn, chỉ đỏ mặt nói: "Cảm... cảm ơn..."
"Không sao đâu. Cô không sao là tốt rồi. Cô ngất đi làm tôi sợ đó. Tôi thấy cô sốt khá nặng nên ở lại chăm sóc cô... Cô đói không? Có muốn..."
"Không cần, cảm ơn. Làm phiền cô rồi. Cô có thể về nhà, tôi tự mình làm được."
Tiết Luân vội vàng từ chối.
"..."
"Giám đốc Tiết... ghét tôi à?"
Bùi Chân Suất im lặng một lúc, nhìn giám đốc Tiết sốt ruột muốn đuổi mình đi vẫn không nhịn được mà hỏi.
Tiết Luân lại ấp úng không biết trả lời thế nào.
"Thật xin lỗi... Là tôi vô lễ. Giám đốc tự chăm sóc bản thân thật tốt. Tôi về trước."
Bùi Chân Suất mỉm cười bước ra khỏi phòng.
Trong lòng xót xa nhưng Tiết Luân lại không nói được gì, chỉ có thể nhìn bóng dáng Bùi Chân Suất dần dần rời đi.
Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ vẫn còn vài ngọn đèn mờ ảo. Tiết Luân lê thân thể mệt mỏi vào phòng bếp, muốn lấy chút đồ ăn, lại phát hiện trên bàn có một tờ giấy nhắn:
Quả nhiên tôi vẫn không an tâm được nên có nấu canh. Nếu giám đốc không phiền thì hâm nóng lại rồi uống (^^) -- Bùi Chân Suất.
Tiết Luân không khỏi bật cười khi nhìn những hình vẽ nhỏ nhắn dễ thương trên giấy.
Những người nhỏ bé trong tranh vẫn đáng yêu như vậy...
Nàng lẩm bẩm trong miệng.
/
Về sau khi đến chỗ làm, hai người đã ngầm thỏa thuận cố gắng hết sức giả vờ như chuyện ngày hôm đó chưa từng xảy ra, nhưng quan hệ vì thế mà càng có vẻ khó xử hơn...
Tuy nhiên, sự bối rối này nhanh chóng bị phá vỡ.
Hôm đó là cuộc họp thường niên của công ty.
Tại cuộc họp thường niên, trước sân khấu, Giám đốc Tiết chủ trì sân khấu trong bộ váy đỏ trang nhã.
Bùi Chân Suất nhìn dáng vẻ thành thạo điêu luyện của Tiết Luân mà không khỏi khâm phục, khi nào cô mới có thể giống như giám đốc Tiết?
Cô dần dần rơi vào trạng thái bàng hoàng khi nghĩ về điều này.
"Cậu đang nhìn gì đó?" Đồng nghiệp đẩy vai Bùi Chân Suất: "Một năm này vất vả rồi, Tới đi tới đi! Uống!"
Bùi Chân Suất chưa kịp trả lời, đồng nghiệp của cô đã rót rượu vào ly cho cô. Bùi Chân Suất không từ chối và bắt đầu uống rượu với mọi người.
Mấy đồng nghiệp đang uống rượu, cười nói trò chuyện vui vẻ thì giám đốc Tiết đi tới.
Bùi Chân Suất dừng ly rượu lại nhìn giám đốc. Má nàng bị rượu hun đến ửng đỏ. Mái tóc xoăn xõa trước ngực nhưng không lộn xộn. Bộ váy đỏ khiến giám đốc càng thêm quyến rũ.
Giám đốc Tiết vừa nói vừa bắt đầu uống rượu với mọi người, trên môi nở nụ cười sảng khoái. Bùi Chân Suất cũng vô cùng phấn khởi tham gia bữa tiệc.
/
"Này, Bùi Chân Suất, giám đốc say quá rồi, cho cô ấy đi nhờ nhé."
"Hả? Tại sao lại là tôi?"
"Nhà cậu và giám đốc tương đối gần nhau phải không? Tiện đường thôi mà." Mặt đồng nghiệp đỏ bừng vì rượu, anh ta mỉm cười vỗ nhẹ vào lưng Bùi Chân Suất.
"Cậu vẫn uống rượu giỏi như vậy, hahahaha. Đi đây. Đi về cẩn thận!" Người đồng nghiệp nói rồi bỏ đi trong tình trạng say khướt.
Mặc dù sống gần nhau nhưng cô ở nhà thuê còn giám đốc ở nhà dân, họ không cùng đẳng cấp chút nào...
Bùi Chân Suất có chút không nói nên lời, không ai biết chuyện của cô và giám đốc, tuy có chút xấu hổ nhưng cô nhìn giám đốc Tiết đã ngủ say cũng không còn cách nào khác.
Bùi Chân Suất bước tới cõng giám đốc Tiết về nhà. Điều đáng ngạc nhiên là dọc đường đi giám đốc rất im lặng, chỉ có một hơi ấm phả vào gáy Bùi Chân Suất.
Ngủ ngon quá...
Bùi Chân Suất chậm rãi cõng giám đốc Tiết trên lưng vào nhà.
Đây đã là lần thứ hai cô vào nhà giám đốc. Cảnh tượng mặt trời lặn chiếu lên đôi má nóng bừng của giám đốc Tiết lần trước vẫn còn in sâu trong tâm trí cô.
Bùi Chân Suất đang định đứng dậy rời đi sau khi đặt giám đốc Tiết nằm ổn định thì bất ngờ cổ áo của cô bị kéo lại.
Bùi Chân Suất loạng choạng suýt ngã. Cô dùng tay chống đỡ, nhưng trước mắt cô là gò má đỏ bừng và đôi mắt ươn ướt của giám đốc Tiết.
Nàng đã tỉnh.
Bùi Chân Suất nhìn đôi mắt ngấn nước của nàng đang nhìn mình chằm chằm. Mặt cô cũng nóng bừng.
"Tiết... Giám đốc Tiết, cô tỉnh rồi à?"
"Đừng gọi mình là giám đốc!"
"..."
"...Gọi mình là... Tiết Luân."
Giám đốc Tiết mỉm cười giống như một chú nai con nghịch ngợm.
Cô ấy đang làm gì vậy? Đây có được xem là làm nũng không?
Bùi Chân Suất hoảng hồn đến mức tai cô đỏ bừng. Cô nhìn cổ áo vẫn đang bị kéo nhưng không thể làm gì được:
"Được rồi được rồi, Tiết... Tiết Luân, được không? Tay của cô có thể..."
Lời cô còn chưa nói xong đã bị một cái gì đó mềm mại chặn lại. Bùi Chân Suất giật mình, cảm thấy cánh tay của giám đốc Tiết vòng qua cổ mình. Cô nhìn nàng trước mắt giống như một con nai con đang thăm dò, có chút thô lỗ cắn môi cô.
Bùi Chân Suất lại hoảng sợ đẩy người giám đốc ra.
"Tiết... giám đốc Tiết. Cô... cô say rồi!"
Sắc mặt vẫn còn đỏ bừng, thậm chí có chút nóng, Bùi Chân Suất cố gắng đánh thức Tiết Luân. Nhịp tim dữ dội vẫn đang rung chuyển, tâm hồn vừa rồi vẫn còn bất an, nhưng người trước mặt lại đang nức nở như đang khóc.
Bùi Chân Suất hoảng sợ nên nhanh chóng bước tới an ủi.
"Thật xin lỗi, vừa rồi có phải tôi dùng lực mạnh quá làm cô bị thương không?"
Tuy nhiên, giám đốc Tiết chỉ cúi đầu, nghẹn ngào nức nở. Bùi Chân Suất nhìn mà cảm thấy bất ổn như kiến bò trong chảo nóng.
"Xin lỗi..."
"Hả?"
"Mình xin lỗi... rõ ràng mình đã quyết định để cậu quên mình, rõ ràng là mình đã quyết định rời xa cậu... nhưng..."
"...Nhưng... mình rất thích cậu..."
Tiết Luân vừa nói vừa khóc lên. Bùi Chân Suất nhìn giám đốc Tiết lúc này như đang vỡ vụn khiến trái tim cô thắt lại. Cô chậm rãi bước tới ôm lấy nàng, dịu dàng vuốt ve đầu giám đốc Tiết, nhẹ giọng an ủi.
Dần dần, người nghẹn ngào trong tay cô dần dừng lại, thay vào đó là hô hấp ổn định. Tiết Luân đã chìm vào giấc ngủ. Bùi Chân Suất cẩn thận đặt nàng lên giường, đắp chăn cho nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn đôi mắt đỏ hoe cùng những giọt nước mắt trên mặt Tiết Luân đang ngủ say, nhẹ nhàng sờ trán nàng rồi rời khỏi phòng.
/
Ngày hôm sau, Bùi Chân Suất mở đôi mắt nặng nề của mình ra. Ngoài cửa sổ trời đã chạng vạng. Cô chậm rãi ngồi dậy, nghĩ đến tất cả những chuyện xảy ra tối qua, khuôn mặt lại nóng bừng.
Bởi vì giám đốc Tiết mà Bùi Chân Suất không thể ngủ ngon suốt đêm, Dường như vẫn còn cảm giác chạm vào môi. Cô không khỏi nhớ đến đôi má lấm lem rượu, đôi mắt ẩm ướt và đôi môi hồng hào của Tiết Luân.
Nghĩ đến đây, Bùi Chân Suất đột nhiên lấy lại tinh thần.
Tại sao cô lại nghĩ đến mấy chuyện này?
Sờ sờ gò má nóng hổi của mình, Bùi Chân Suất quyết định không nghĩ tới chuyện đó nữa.
Mặc dù cô biết giám đốc Tiết có thể vì say rượu nên mới làm thế, nhưng điều mà Bùi Chân Suất có thể xác nhận là cô và giám đốc có quen biết từ trước. Lần đó nàng đã gọi tên cô trong giấc ngủ nên điều này càng được chắc chắn.
Nhưng tại sao giám đốc Tiết lại giả vờ như không biết cô?
Nghĩ đến đây, Bùi Chân Suất dần dần chìm vào giấc ngủ.
/
Đầu vẫn còn đau nhức, Bùi Chân Suất chậm rãi đứng dậy đi tắm rửa.
Dự báo thời tiết hôm nay nói rằng trời sẽ có tuyết. Cô phải vội vã về quê, nhìn sắc trời tối sầm ngoài cửa sổ, Bùi Chân Suất càng thêm khẩn trương.
Bùi Chân Suất đi đến trạm, lúc này bầu trời đã hoàn toàn tối sầm, những bông tuyết bắt đầu chậm rãi rơi xuống, sương mù theo gió tán đi. Bùi Chân Suất quấn khăn quàng chặt hơn, không ngừng thở và xoa xoa lòng bàn tay để giữ ấm. Chờ ở nhà ga hồi lâu mà không thấy xe, Bùi Chân Suấti nhìn đồng hồ và tuyết ngày càng dày đặc, trong lòng lo lắng, mở điện thoại di động lên định bắt taxi về.
"Bùi Chân Suất?"
Câu hỏi đột ngột khiến Bùi Chân Suất ngẩng đầu lên. Một chiếc ô tô dừng lại trước mặt cô. Cô nhìn cửa sổ xe, bắt gặp ánh mắt của giám đốc Tiết, nhất thời nhớ lại chuyện ngày hôm qua làm mặt mũi cô nóng bừng.
"Tiết... Giám đốc Tiết?"
"Tối nay tuyết rơi rất nhiều nên tất cả các nhà ga đều đóng cửa. Thuận đường tôi có thể chở cô đi?"
"Hả? Nhưng..."
Bùi Chân Suất muốn từ chối, dù sao chuyện ngày hôm qua khó tránh khỏi xấu hổ, nhưng nhìn màn đêm tối tăm và tuyết trắng bay loạn trong gió, cuối cùng cô cũng đồng ý. Cô vội vàng cất hành lý ngồi vào ghế sau, bên cạnh giám đốc Tiết.
"Cảm ơn giám đốc, tôi sẽ trả tiền xe."
"Không, đây là xe của tôi đón đưa tôi, không cần trả tiền."
"Vậy à, haha...cảm ơn cô rất nhiều."
Nàng không chỉ là giám đốc mà còn là tiểu thư xuất thân từ một gia đình giàu có...
"Nhưng làm sao giám đốc biết nơi tôi sống?"
Bùi Chân Suất rất ngạc nhiên khi vừa rồi nàng lại mời cô đi cùng vì thuận đường, vừa nói vừa nhìn giám đốc Tiết.
"Ừm... Bởi vì lúc mới nhậm chức, tôi có xem qua hồ sơ của mọi người, thấy cô sống gần chỗ tôi nên nhớ."
Tiết Luân nghiêng mặt nhìn tuyết trắng rơi ngoài cửa sổ, khiến Bùi Chân Suất không thể nhìn thấy sắc mặt của nàng.
"Vậy à... Cảm ơn giám đốc đã quan tâm đến tôi."
Trong xe trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng xe cộ di chuyển và tiếng bông tuyết đập vào cửa sổ, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Bùi Chân Suất đành phải nhìn tuyết trắng bay lượn ngoài cửa sổ để chuyển sự chú ý của mình. Một lúc sau, Tiết Luân chủ động phá vỡ sự im lặng.
"Hôm qua... tôi xin lỗi, tôi say quá..."
Bùi Chân Suất bị những lời này làm giật mình, vội vàng xua tay.
"Không sao đâu, không sao đâu! Thất tình khổ sở cũng là chuyện bình thường, dễ hiểu mà."
Tiết Luân nhìn Bùi Chân Suất không nói nên lời, nhưng cô lại mỉm cười với nàng và nói không sao.
Đã lâu như vậy mà vẫn ngốc... Nhưng không sao, để cô không nghi ngờ, rồi hoàn toàn quên đi quá khứ và nàng...
Nghĩ đến đây, Tiết Luân cười khổ, trong lòng có chút ấm áp khi nhìn thấy Bùi Chân Suất khoa tay múa chân trong bầu không khí sôi động. Tuyết ngoài cửa kính ô tô bay bay sau lưng, cô mỉm cười, hàng chân mày cong vút như trăng lưỡi liềm, giống như một con thỏ dễ thương.
Ngày hôm đó cũng vậy...
Tiết Luân nhìn Bùi Chân Suất, mỉm cười, cùng cô câu được câu không trò chuyện.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên, sau đó là một vụ va chạm dữ dội, chiếc xe bắt đầu mất kiểm soát và va chạm với một chiếc xe khác, tiếng phanh rít, đèn xe chói lóa chiếu thẳng vào mắt khiến mọi người như bị mù trong chốc lát.
Bùi Chân Suất đưa tay che đèn xe, lại nhìn thấy giám đốc Tiết lao về phía cô. Nàng ôm chặt lấy cô. Trong khoảnh khắc, hai chiếc xe va vào nhau phát ra một tiếng động dữ dội, dường như có thứ gì đó đâm vào cô. Sau đó cô không thể nhớ bất cứ điều gì.
Cô hình như nhớ lại, cô gái mà cô mơ thấy, quá khứ cô đã mất, cô dường như nhớ lại tất cả.
Tiết Luân, mình cũng nhớ ra rồi...
PHẦN 2: HẠ.
Năm thứ hai trung học cơ sở, cái nóng tháng 8 vừa qua, nắng xuyên qua thảm cỏ xanh mướt lọt vào lớp học, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, kèm theo tiếng học sinh nô đùa.
Bùi Chân Suất vừa chuyển trường, theo thầy vào lớp và vui vẻ giới thiệu với mọi người.
Giới thiệu xong, Bùi Chân Suất thoải mái bước đến chỗ trống bên cạnh ai đó. Cô mỉm cười chào hỏi: "Xin chào!"
"Xin... Xin chào."
Người bên cạnh có vẻ hơi lặng im, Bùi Chân Suất gãi đầu nhìn người kia cúi đầu không biết đang viết gì nên cũng không quấy rầy nàng nữa.
/
Trên đường từ trường về nhà, Bùi Chân Suất ngâm nga bài hát nhỏ, đột nhiên nghe thấy một tràng cười. Cô tò mò dừng lại nhìn xung quanh, chỉ thấy vài người đang tụ tập cùng nhau, xuyên qua khoảng cách giữa họ, cô có thể thấy rõ người đang bị vây quanh là bạn cùng bàn của cô.
Bùi Chân Suất chạy tới để bảo vệ bạn cùng bàn và tra hỏi những tên đó đang làm gì, nhưng chúng chỉ nở nụ cười ranh mãnh, nhìn hai người một cách giễu cợt rồi bỏ đi.
Bùi Chân Suất thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn bạn cùng bàn. Cô thấy khóe mắt nàng đỏ bừng, đôi tay run rẩy và ánh mắt sợ hãi. Bùi Chân Suất ôm bạn cùng bàn an ủi. Một lúc sau, bạn cùng bàn lên tiếng, nàng nói: "Cảm ơn cậu... còn có... tôi xin lỗi..."
Bùi Chân Suất sửng sốt, đột nhiên lại cười: "Vậy cậu có muốn đi cùng không?"
Bùi Chân Suất nhìn đôi mắt của bạn cùng bàn đang nhìn mình. Ánh nắng sau lưng chiếu vào mắt nàng rực rỡ, đáng yêu như một chú nai con.
Thế là họ cùng nhau lên đường về nhà.
"Bạn cùng bàn của mình, cậu tên gì?"
"...Tiết Luân..."
"Một cái tên đẹp!" Bùi Chân Suất cười rạng rỡ.
Chỉ là một cái tên rất phổ biến thôi...
Tiết Luân cúi đầu bước đi và nghĩ như thế.
/
Cây bút trong tay xoay tròn nhưng nhanh chóng rơi xuống, Bùi Chân Suất một tay ôm đầu, chán nản thở dài. Sau đó cô quay đầu nhìn người bạn cùng bàn đang nghiêm túc viết đề tài. Cô lại nhìn đồng hồ, đột nhiên mỉm cười rồi bắt đầu viết gì đó. Cô đẩy tờ giấy trước mặt bạn cùng bàn.
Công chúa Tiết Luân sẽ đãi Công chúa Bùi Chân Suất sinh tố đậu đỏ sau giờ học chứ? (^_^)
Tiết Luân có chút bối rối, đọc xong nội dung không khỏi cúi đầu mỉm cười.
Bùi Chân Suất thích thú quan sát phản ứng của Tiết Luân. Cô thích nhìn hành động và biểu cảm của nàng. Một mặt cô thấy rất thú vị, mặt khác cô cũng cảm thấy Tiết Luân như thế này rất đáng yêu.
Bùi Chân Suất vẫn đang mỉm cười chờ đợi câu trả lời của Tiết Luân, ngay sau đó tờ giấy được truyền lại.
Được (^_^)
Bùi Chân Suất không khỏi bật cười khi nhìn Tiết Luân bắt chước vẽ lại hình nộm mà mình vẽ.
Kỳ thật Tiết Luân cũng rất hài hước.
/
Hương thơm ngọt ngào lọt vào miệng, cảm giác lạnh lẽo lan khắp cơ thể. Bùi Chân Suất một bên hài lòng ăn sinh tố đậu đó do Tiết Luân đãi, một bên cường điệu thốt lên ngon quá hay cái gì đó tương tự. Tiết Luân chỉ đứng một bên quan sát.
"Cậu ăn không?"
Bùi Chân Suất cuối cùng cũng ngừng la hét và hỏi, đồng thời múc thêm một thìa nữa cho vào miệng.
Tiết Luân nhìn bộ dáng say mê của cô, chỉ lắc đầu, lời nàng định nói ra đã bị một thìa sinh tố chặn lại. Nàng không kịp phòng bị, sau một lúc bối rối, nàng mở miệng ăn sinh tố mà Bùi Chân Suất đút cho. Nó rất ngọt, sau đó một cảm giác lạnh lẽo lan khắp cơ thể.
"Ngon không?" Bùi Chân Suất cười như một đứa trẻ mấy tuổi đang chờ đợi câu trả lời.
Tiết Luân chỉ gật gật đầu.
"Mát lắm đúng không?"
Bùi Chân Suất vẫn cười vui vẻ và thỉnh thoảng đút sinh tố vào miệng.
Tiết Luân lần này không gật đầu, chỉ thấy sau tai nóng lên.
/
Khi hoàng hôn đến gần, bầu trời chuyển sang màu xám và gió thỉnh thoảng thổi qua.
Bên ngoài trời sắp mưa.
Bùi Chân Suất nâng cằm lên nhìn vào cửa sổ đang kêu cót két trong gió và những hạt mưa nhỏ đập vào chúng.
Mọi người trong lớp đều đã rời đi, nhưng Tiết Luân nói giáo viên có việc cần làm với nàng nên nàng phải ở lại muộn để Bùi Chân Suất có thể về trước.
Bùi Chân Suất ngoài miệng đáp ứng, nhưng cô muốn tạo bất ngờ cho Tiết Luân, hơn nữa cô quá chán khi ở một mình nên quyết định ở lại đợi nàng.
Bên ngoài mưa càng ngày càng nặng hạt, sắc trời càng ngày càng u ám, Tiết Luân vẫn chưa trở về. Bùi Trân Suất thấy có chút kỳ quái, đứng dậy, định đi dạo xung quanh giết thời gian.
Đột nhiên có một tiếng gầm vang lên. Bùi Chân Suất giật mình. Cô nhìn ra ngoài hành lang. Cỏ cây đều hướng về một phía do sức gió, ngay cả những hạt mưa dữ dội cũng không thể thay đổi phương hướng.
Kèm theo tiếng gầm là một tia sét khác. Cơn mưa vô tận đập mạnh vào kính, như thể đang cố gắng thoát khỏi thứ gì đó một cách tuyệt vọng, để lại vệt nước mắt trên cửa sổ.
Trái tim của Bùi Chân Suất đột nhiên thắt lại, một linh cảm chẳng lành xâm chiếm trái tim cô. Sau đó cô bước nhanh về phía văn phòng.
/
Không có, không có, cũng không có...
Bùi Chân Suất đã tìm kiếm tất cả những nơi Tiết Luân có thể đến nhưng không tìm thấy nàng. Cô lo lắng đến mức lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiết Luân, nhưng không có ai nghe máy.
Gió và mưa dường như cùng nhau quấy phá phát ra âm thanh như trêu chọc, tạo nên những nụ cười ranh mãnh giữa cành lá trên kính, cỏ cây vẫn bướng bỉnh chỉ về một hướng.
Bùi Chân Suất nhìn qua, đột nhiên lấy lại tinh thần. Cô bắt đầu chạy, thậm chí còn không có thời gian để cầm ô. Cô chỉ chạy hết sức có thể, cho đến khi phổi cô dường như bị rách và tim cô đập mạnh một cách dữ dội.
Bùi Chân Suất dừng lại ở một con hẻm.
Kỳ thực Bùi Chân Suất không phải là người dễ nổi nóng, cũng không thích đánh nhau, nhưng khi nhìn thấy Tiết Luân bị những người đó vây quanh chửi bới thậm chí động thủ, một phần trái tim cô bỗng nhiên bốc cháy dữ dội nên cô lao tới không chút do dự và vung nắm đấm.
/
Không biết chuyện gì xảy ra, chung quanh trở nên yên tĩnh. Tiết Luân đang co ro người chậm rãi ngẩng đầu lên, lại gặp phải ánh mắt kia.
Bùi Chân Suất.
Tiết Luân không thể tin nhìn cô đi về phía mình, trong mắt cô lóe lên một tia sáng nhưng lập tức bị mây đen che phủ.
"Cậu có ổn không?"
Bùi Chân Suất ngồi xổm xuống mỉm cười. Nhưng nụ cười đó đối với Tiết Luân thật chói mắt. Nàng thấy những vết sẹo ở khóe miệng, những vết bầm tím trên mặt, bộ quần áo ướt sũng dính chặt vào người và mái tóc nhỏ giọt nước.
Tiết Luân không khỏi cảm thấy đau lòng, liên tục xin lỗi.
Cuối cùng nàng bật khóc, hòa với mưa và sấm sét.
Hai thân hình nhỏ bé ôm chặt nhau dưới cơn mưa.
/
"Chúng ta vẫn học cùng lớp!"
Bùi Chân Suất đẩy vai Tiết Luân với đôi mắt sáng ngời.
Hôm nay là lễ khai giảng của trường cấp 3, tuy không muốn ở chỗ đông người nhưng Tiết Luân cuối cùng cũng bị Bùi Chân Suất hăng hái kéo tới.
Tiết Luân còn chưa tỉnh ngủ, hơi nhíu mày, khẽ gật đầu.
Bùi Chân Suất bật cười nhìn Tiết Luân, nắm lấy tay nàng.
"Chúng ta cùng vào lớp nhé."
Dĩ nhiên, họ lại trở thành bạn cùng bàn.
/
Bùi Chân Suất đang nhảy lên nhảy xuống, đá vào những tảng đá ven đường, như thể có nguồn năng lượng vô tận, còn Tiết Luân thì lặng lẽ bước đi bên cạnh cô.
"Bùi Chân Suất." Tiết Luân đột nhiên dừng lại.
"Sao vậy?"
"Đẹp quá."
Bùi Chân Suất quay lại và thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt Tiết Luân, ánh mắt nàng hướng về phía cây cầu. Ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn chiếu xuống mặt nước, lấp lánh ánh hào quang chuyển động. Tiết Luân in sâu vào bức tranh này vào trong tâm trí như thể sắp hòa nhập. Đôi mắt nai xinh đẹp của nàng chứa đựng mọi thứ. Đôi mắt dịu dàng và trong sáng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay ngọn tóc của Tiết Luân. Bùi Chân Suất bước tới, vén mái tóc rối bù của nàng ra sau tai. Tay cô lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng, một mùi hương thơm ngát dễ chịu tỏa ra từ tóc nàng.
Tay cô như bị bỏng, nóng bừng, Bùi Chân Suất nhanh chóng rút tay lại, làm bộ thờ ơ: "Thật sự rất đẹp."
Giống như cậu.
Bùi Chân Suất không nói gì, như thể bị sức nóng của mặt trời lặn đốt cháy. Mặt cô nóng bừng cùng với trái tim cũng bị thiêu đốt.
/
Thời gian tựa như dòng nước dưới cầu không bao giờ cạn cũng như không bao giờ trở lại. Những ngày mùa hè xanh thẳm trở nên mờ nhạt và vàng óng, giống như ánh hoàng hôn ngày ấy, nhưng có chút hoang vắng.
Chẳng mấy chốc mùa đông cũng sắp đến.
/
"Cậu có muốn ăn khoai lang nướng không?" Tiết Luân hỏi, quấn chiếc khăn đỏ chặt hơn. Cái này do Bùi Chân Suất dệt cho nàng, nói đây chỉ là quà mùa đông. Cô biết Tiết Luân sợ lạnh.
"Muốn ăn thì cứ nói với mình. Tại sao phải mời chứ." Bùi Chân Suất tinh nghịch mỉm cười, tùy ý vén cổ áo mỏng lên để ngăn gió lạnh từ trên thổi vào.
Tiết Luân cau mày trước hành động của Bùi Chân Suất. Nàng bước về phía quầy hàng. Chẳng mấy chốc, nàng nhét khoai lang nướng nóng hổi vào tay Bùi Chân Suất.
"Ăn đi, nó sẽ làm cậu ấm lên."
Bùi Chân Suất sửng sốt và ôm chặt lấy Tiết Luân.
"Tiết Luân thật dịu dàng! Cảm ơn cậu! Tiết Luân của chúng ta, Tiết Luân!"
Bùi Chân Suất luôn thích làm những động tác khoa trương rồi hét lên như để thể hiện lòng biết ơn của cô, hoặc có thể đây chỉ là trò đùa của cô, giống như một đứa trẻ chưa lớn. Nhưng Tiết Luân không ghét điều đó, có vẻ như Bùi Chân Suất kiểu này mới là Bùi Chân Suất thật sự. Đối với nàng, đó chỉ là một số hành động dễ thương, tất nhiên chỉ khi họ ở một mình.
"Trời trở lạnh rồi, lần sau nhớ mặc thêm quần áo."
"Mình biết rồi mà."
Bùi Chân Suất mải mê ăn khoai lang nướng, trong miệng đã bị khoai lang nướng ngọt ngào chiếm giữ. Trên mặt phồng lên một vết tròn, giống như hamster, hoặc có lẽ giống thỏ hơn, đều rất dễ thương.
Tiết Luân biết Bùi Chân Suất ngoài miệng đáp ứng nhưng hôm sau cô vẫn sẽ mặc chiếc áo len cổ tròn màu vàng trông không ấm áp rồi run rẩy trong gió lạnh. Thế là nàng lên kế hoạch định đan một chiếc khăn quàng cổ giống như chiếc khăn mà Bùi Chân Suất đã tặng mình.
Nghĩ đến đây, Tiết Luân lại quấn chặt chiếc khăn quàng đỏ, cảm nhận được hơi ấm nó mang lại cũng như sự ấm áp mà Bùi Chân Suất dành cho mình.
/
"CHÚC MỪNG NĂM MỚI!"
"Vẫn chưa đến mà."
"Không phải đều giống nhau sao!"
Bùi Chân Suất đang chạy điên cuồng trong đống tuyết với nụ cười trên môi. Học sinh tiểu học ở một bên cũng phải lùi lại sang đống tuyết bên kia chơi đùa.
Tiết Luân nhìn Bùi Chân Suất như nhìn thấy một con chó hưng phấn chạy tới, thỉnh thoảng sủa lên vui vẻ. Mặc dù đây không phải là một phép ẩn dụ hay nhưng thực tế là như vậy. Nàng không nhịn được cười, cúi đầu vùi vào chiếc khăn quàng đỏ.
"Tiết Luân! Chúng ta cùng làm người tuyết đi!" Bùi Chân Suất nói cách đó không xa.
Tiết Luân ngẩng đầu bước đi, chiếc khăn quàng cổ màu vàng nàng đan cho Bùi Chân Suất che mất nửa khuôn mặt cô, nhưng đôi mắt sáng rực lộ ra lại không che giấu được sự hưng phấn.
/
"Cậu làm cái này cho mình à?!"
"Ừm..."
"Đẹp quá! Tiết Luân của chúng ta khéo léo quá phải không?! Ahhh, yêu quá đi mất!!"
Bùi Chân Suất nói và bắt chước vẻ mặt đang khóc, đồng thời dùng tay lau nước mắt một cách hài hước.
Đâu cần phải khoa trương như vậy, thật tình.
Tiết Luân phụt cười, lúc tặng cho Bùi Chân Suất nàng cũng khẩn trương muốn chạy trốn. Nàng tiếp tục cười lớn trước màn trình diễn đầy tình cảm của Bùi Chân Suất, trong lòng cảm thấy ấm áp không thôi.
/
"Chúng ta bắn pháo hoa đi!"
Bùi Chân Suất bước tới với đồ uống nóng vừa mua trên một tay và một tay kia cầm pháo hoa.
Tiết Luân định thần lại, cầm ly nước nóng nhấp một ngụm. Trong nháy mắt, một dòng nước ấm chạy khắp cơ thể, xua đi cảm giác lạnh lẽo vừa rồi. Nàng quay lại và thấy đôi mắt của Bùi Chân Suất sáng lên, lắc lắc cây pháo hoa trong tay và mỉm cười.
Tiết Luân đột nhiên không biết cái nào đã sưởi ấm mình.
"Được." Nàng mỉm cười và gật đầu.
/
Họ đốt những que pháo hoa và đặt chúng bên cạnh người tuyết mà họ đã làm. Đó là hai con vật nhỏ xấu xí.
"Cậu có chắc với mình đây là thỏ không?"
"Không phải à?!"
"..."
"Tiết Luân."
"Sao thế?"
"Đừng nói với mình đây là con nai nhé?"
"Không phải à?"
"..."
Tiết Luân không khỏi bật cười khi nghĩ đến cuộc trò chuyện lúc đó của họ.
"Cậu đang cười gì vậy?"
"Người tuyết tụi mình nặn nhìn rất dễ thương."
Pháo hoa nổ vang, nổ ra những tia lửa nhỏ nhưng rực rỡ. Tiết Luân quay đầu nhìn Bùi Chân Suất. Đôi mắt cô sáng ngời, thu tất thảy những tia lửa chuyển động nhảy múa. Khuôn mặt tròn mỉm cười rạng rỡ.
Bùi Chân Suất đột nhiên quay đầu lại. Cô nhìn pháo hoa nhấp nháy trong đôi mắt đẹp của Tiết Luân, trong đó có hình dáng của chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thật đáng yêu.
Vào lúc này, thời gian giống như đã nhấn nút tạm dừng. Ánh mắt họ gặp nhau. Hơi thở biến thành một tấm gạc trắng mỏng bay lơ lửng giữa không trung. Sau khi khói tan đi, họ lại có thể nhìn rõ khuôn mặt của nhau. Trên ngực có tiếng gõ cửa. Đầu óc nhất thời trống rỗng Một nụ cười ngây ngô, một loại cảm giác khó tả.
Chỉ có pháo hoa cháy chậm trên tay nhắc nhở họ thời gian vẫn còn trôi.
/
"Công chúa Chân Suất của chúng ta, đã gần nửa đêm rồi!"
Cha mẹ trêu chọc Bùi Chân Suất, nhưng lúc này cô có chút lơ đãng.
Cô nghĩ đến cách mình và Tiết Luân nhìn nhau khi pháo hoa bắn lên. Ánh mắt động lòng người kia nhìn cô chằm chằm. Trái tim chợt xao động, rất giống cảm giác của cô khi mặt trời lặn ngày hôm đó. Toàn thân giống như bị thiêu đốt, sự hoảng sợ sắp lộ rõ trên má cô.
Cũng may lúc đó pháo hoa đã tắt, hai người gần như đồng thời quay người lại, không nói một lời. Sau đó có chút ngượng ngùng nói lời tạm biệt.
"Em đang nghĩ gì đó?" Anh trai Bùi Chân Suất hỏi với vẻ thích thú.
"Không có gì..."
Bùi Chân Suất đột nhiên tỉnh táo lại, trả lời với ánh mắt lảng tránh, đứng dậy đi ra cửa xỏ giày.
"Em đi đâu thế? Không phải em vừa mới về à?"
"Đi tìm Tiết Luân."
Bùi Chân Suất quấn chiếc khăn quàng cổ màu vàng do Tiết Luân tặng rồi bước ra ngoài, phía sau là nụ cười bất lực của bố mẹ và ánh mắt trầm tư của anh trai.
/
Bùi Chân Suất đi trên đường, từng bông tuyết rơi trên vai. Năm phút nữa là nửa đêm, cô dự định sẽ gây bất ngờ cho Tiết Luân.
Cô đi qua con đường thứ hai, trước mặt là nơi ở của Tiết Luân. Bùi Chân Suất có chút hưng phấn. Cô tưởng tượng vẻ mặt của Tiết Luân khi thấy cô chúc phúc đúng vào lúc nửa đêm. Nàng có kinh ngạc không? Hay hoảng hốt? Cũng có thể sẽ cảm động rơi nước mắt.
Bùi Chân Suất nghĩ đến điều này không khỏi bật cười, nhưng đột nhiên dừng lại ở ngã tư. Cô sửng sốt, nhưng có lẽ còn bất ngờ hơn. Cô thấy người ở phía bên kia ngã tư, đeo chiếc khăn quàng đỏ giống mình, cũng đang nhìn mình đối diện.
Đó là Tiết Luân.
Họ đồng thời sửng sốt, rồi mỉm cười với nhau trong sự hiểu biết ngầm.
Bùi Chân Suất vẫy tay và hét lên, Tiết Luân cũng nhẹ nhàng vẫy tay đáp lại.
Những bông tuyết phấp phới giữa hai người. Ánh đèn bên đường cũng nhảy múa theo, hiện lên màu trắng và tỏa sáng rực rỡ như pháo hoa lúc bấy giờ.
Đột nhiên, một tiếng phanh gấp kèm theo tiếng còi liên tục đột nhập vào khoảnh khắc yên tĩnh và đẹp đẽ này, giống như một kẻ gây rối xông vào bữa tiệc không đúng lúc và phá hỏng mọi điều tốt đẹp.
Tiết Luân kinh hãi, nhưng vừa quay đầu lại, liền bị một luồng sáng làm cho chói mắt. Khi nàng bỏ tay xuống, liền nhìn thấy Bùi Chân Suất đang lao về phía mình. Cô đẩy nàng ra. Khuôn mặt dễ thương cùng đôi mắt lấp lánh biến mất trước mắt nàng.
Rầm!
Một tia sáng chói lóa xuyên qua mắt Bùi Chân Suất.
/
Bùi Chân Suất đột nhiên bật dậy, lại cảm thấy toàn thân đau nhức, kinh ngạc thở dốc. Cô hoảng sợ nhìn quanh, chỉ có thiết bị y tế ở một bên là phát ra tiếng bíp. Đầu cô đau âm ỉ, nhưng khi cô ôm trán lại cảm thấy có thứ gì đó mềm mại, đó là một miếng băng.
Phải chăng mọi thứ chỉ là một giấc mơ?
Bùi Chân Suất đột nhiên nghĩ đến tiếng còi xe chói tai và ánh sáng chói lóa vừa rồi.
Trong khi cô đang suy nghĩ thì cánh cửa mở ra, bác sĩ và bố mẹ cô mừng đến phát khóc.
"Con gái của ông bà chịu va chạm hai lần nhưng may mắn là cô ấy không bị thương nặng và đang hồi phục tốt." Bác sĩ đã nói với bố mẹ.
"Bác sĩ, tôi đã ngủ bao lâu rồi?"
"Không nhiều, chỉ một ngày thôi. Nhưng bạn của cô lại không may mắn như vậy. Cô ấy bị thương nặng vì cố gắng bảo vệ cô và vẫn đang hôn mê."
Bạn? Có lẽ nào... Giám đốc Tiết? !
Không, không đúng, là...Tiết Luân.
Bùi Chân Suất bị sốc. Cô nhớ lại cách Tiết Luân lao về phía cô trước khi bất tỉnh. Trái tim cô đau nhói.
Xin lỗi, tại sao mình lại quên em được...
/
Bùi Chân Suất hồi phục rất nhanh và có thể đi lại ngay ngày hôm sau. Nhưng kỳ thực là cô muốn nhìn thấy Tiết Luân, mặc dù toàn thân vẫn đau nhức.
Nhiều lần Bùi Chân Suất ngồi bên cạnh Tiết Luân, lặng lẽ nhìn nàng hôn mê nhưng không tỉnh lại. Cô nhìn vết sẹo của nàng, nghe tiếng máy thở, máy đo nhịp tim cũng đang tích tắc, những đường cong trên đó đang lên xuống.
Lúc này Bùi Chân Suất cuối cùng cũng hiểu được hành vi kỳ lạ của giám đốc Tiết, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao Tiết Luân lại muốn tránh mặt cô. Cuối cùng cô đi hỏi mẹ.
/
Tiết Luân luôn tự trách mình. Từ khi gặp Bùi Chân Suất, nàng biết mình luôn là người khiến cô bị thương.
Khi nàng nhìn thấy những vết sẹo trên mặt Bùi Chân Suất và vẻ chật vật của cô trong cơn mưa lớn ngày hôm đó, cảm giác tội lỗi đã ăn sâu vào tận gốc rễ.
Tiết Luân vô số lần giãy dụa muốn rời xa Bùi Chân Suất. Nàng cho rằng đây là giải pháp tốt nhất để Bùi Chân Suất không vì nàng mà chịu tổn thương.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười xán lạn của Bùi Chân Suất, những hành động cường điệu để chọc mình cười. Thấy được cô la hét suốt ngày như thể có nguồn năng lượng vô tận, cơn gió thổi qua mái tóc cô, ánh nắng tuyệt đẹp chiếu lên khuôn mặt cô và bóng dáng cô dưới bóng cây lốm đốm...
Tất cả mọi thứ của Bùi Chân Suất đều khiến Tiết Luân không muốn buông tay, nàng luôn nắm lấy cơ hội và không ngừng nói một chút, chỉ một chút nữa thôi...
Nhưng những ý tưởng nực cười đó cuối cùng đã tan vỡ. Vào thời điểm nửa đêm Tết vang lên. Khi Bùi Chân Suất bị ô tô tông vào, máu đỏ nhuộm trên nền tuyết lạnh lẽo, mọi ảo ảnh đều vỡ nát, chỉ còn lại những mảnh vụn bám vào trái tim nàng, nhức nhối hết lần này đến lần khác.
Như tỉnh dậy từ một giấc mơ lớn, Tiết Luân hối hận vì suy nghĩ lố bịch của mình.
Nàng ngồi trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, khóc rất lâu, như muốn khóc hết nước mắt, cuối cùng sau vô số do dự, nàng đã đưa ra quyết định:
Nàng muốn rời xa Bùi Chân Suất.
Tiết Luân tự nguyện chịu mọi chi phí y tế, bao gồm cả thời gian nằm viện và hồi phục sau khi tỉnh lại của Bùi Chân Suất. Sau khi biết Bùi Chân Suất bị mất trí nhớ, nàng hận bản thân và nhờ mẹ của Bùi Chân Suất giấu chuyện của nàng đi, để Bùi Chân Suất không bao giờ nhớ đến Tiết Luân, ngay cả khi điều đó khiến nàng vô cùng thống khổ.
Sau đó Tiết Luân ra nước ngoài du học. Nàng sợ mình lại rơi vào ảo mộng khủng khiếp nên đã bỏ chạy đến một nơi không còn nhìn thấy Bùi Chân Suất nữa.
Thời gian đã phủ lên quá khứ một tấm vải xám, vẻ đẹp và màu sắc của quá khứ đã bị lu mờ nhưng thỉnh thoảng chúng vẫn hiện về trong tâm trí nàng với nỗi đau. Tiết Luân lần nào cũng tự lừa dối mình, nói đi nói lại là quên đi, cứ quên đi.
Nhưng nàng biết mình vĩnh viễn không thể quên được Bùi Chân Suất.
Nhưng mọi việc không diễn ra như mong muốn, ông trời như đang chơi đùa và lại đẩy Bùi Chân Suất về phía nàng.
Khi Tiết Luân gặp lại Bùi Chân Suất, nàng không dám tin được và còn hoảng sợ hơn. Nàng không ngờ Bùi Chân Suất lại thuộc bộ phận được cha mình giao cho. Bùi Chân Suất, người đã từng chiếm hết thời gian của nàng.
Điều duy nhất Tiết Luân thấy may mắn là Bùi Chân Suất hoàn toàn không nhận ra nàng. Điều này giúp nàng có chút can đảm để đối mặt với cô, dù phần lớn đó chỉ là một cuộc chạy trốn trong hoảng loạn.
Khi chiếc xe tông vào họ, Tiết Luân không chút do dự lao tới ôm lấy Bùi Chân Suất, giống như Bùi Chân Suất ngày đó lao tới nàng không chút ngần ngại.
Nàng nghĩ cuối cùng mình cũng có thể làm được điều gì đó cho Bùi Chân Suất...
/
Chậm rãi mở mắt ra, Tiết Luân thấy Bùi Chân Suất đang nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc.
Giống như trước đây.
Tiết Luân chỉ nghĩ như vậy.
Trước mắt lần nữa là một vùng tăm tối.
/
"Tôi thấy cô ấy tỉnh rồi! Thật đấy!"
Bùi Chân Suất không biết mình đã chờ đợi bao nhiêu ngày, nhưng cuối cùng cô cũng được thấy Tiết Luân mở đôi mắt hươu nhỏ xinh đẹp của mình. Cô gần như phấn khích đến phát khóc.
Bác sĩ cho biết Tiết Luân có thể tỉnh lại sớm.
Bùi Chân Suất giống như một chú chó trung thành luôn ở bên Tiết Luân, chỉ chờ nàng tỉnh dậy.
/
"Em tỉnh rồi à?!"
Bùi Chân Suất gần như nhảy ra khỏi chỗ ngồi khi Tiết Luân lại mở mắt, vội vàng bước tới chăm sóc nàng và gọi bác sĩ.
Sau khi bác sĩ xác nhận không có vấn đề gì, ông bước ra khỏi phòng, chỉ còn lại Bùi Chân Suất và Tiết Luân.
"Trước kia mình đã quên em... Mình thực sự xin lỗi... Nhưng bây giờ mình đã nhớ ra mọi thứ..."
"Cô là ai?"
Bùi Chân Suất chưa kịp nói xong thì nghẹn lại. Choáng váng, căng thẳng, bối rối và hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt cô chỉ trong vài giây. Cô nhanh chóng đứng dậy và đi tìm bác sĩ.
"Mình đùa thôi."
Thân thể đứng lên dừng lại một chút. Bùi Chân Suất nhìn Tiết Luân. Nàng đang nở một nụ cười ranh mãnh như một đứa trẻ nghịch ngợm.
"Mình không hề mất trí nhớ, Bùi Chân Suất."
Bùi Chân Suất sửng sốt một lúc, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: "A! Sao em lại như thế này? Làm mình sợ muốn chết!"
"...Nhưng em tỉnh lại thì tốt rồi." Bùi Chân Suất cười, ánh mắt lại dịu dàng.
Tiết Luân nhìn nụ cười kia, bất giác quay đầu lại.
"Vậy chúng ta có được coi là hòa không?"
"Hả?"
"Em cũng đã cứu mình, không phải sao?"
"..."
"Vậy nên đừng bảo mình quên đi em nữa. Mình đã nhớ hết rồi và sẽ không bao giờ quên." Bùi Chân Suất cười.
Tiết Luân nhìn chân mày cong cong của Bùi Chân Suất, khuôn mặt tròn quen thuộc đáng yêu không tưởng như quay về quá khứ. Còn Bùi Chân Suất cũng đang cười rạng rỡ, cô nói:
"Muốn đi cùng nhau không?"
Lại một lần nữa.
Bùi Chân Suất như thiên sứ cứu vớt đời Tiết Luân, lại lần nữa đưa tay ra, Tiết Luân cũng nắm tay cô lần nữa. Nàng chợt nhận ra mình không còn phải sống trong mặc cảm tội lỗi hay đau đớn nữa.
Kỳ thật chúng ta không hòa nhau, Bùi Chân Suất
Bạn đã cứu em,
thêm một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro