Em của tôi
Chúng tôi đã chia tay.
Ngày ngày mỗi khi thức dậy tôi đều phải tự nhắc nhở mình như thế.
Mong rằng lâu dần câu nói ấy sẽ xâm nhập vào tiềm thức, giúp tôi chấp nhận được sự thật đầy tàn nhẫn này.
Em quý phái đài các, em ngây thơ thuần khiết, em nở rộ như loài hoa sen xinh đẹp giữa vùng đất đầy rẫy những lừa lọc dối gian.
Và lần đầu tiên khi tôi được gặp gỡ bông hoa ấy, dường như hồn tôi cũng đã bỏ tôi rồi.
Tôi đã thật ngây thơ và khờ dại, khi nghĩ rằng tình yêu có thể sống sót ở nơi đây.
Rằng nếu yêu thương đủ nhiều là ta có thể làm nên tất cả, và nghiễm nhiên là có cả tương lai.
Nhưng tôi lại quá ngu ngơ khi chẳng hề nghĩ đến, đôi khi yêu và được yêu cũng là điều quý giá.
Bởi ở đây có ai giành lấy được, và giữ gìn điều đó đến cuối cùng đâu em.
Nhưng em ơi tôi chưa từng trong cuộc đời này hối hận, vì đã gặp gỡ em và đem lòng trao em.
Bởi tình yêu chẳng bao giờ có lỗi, có chăng cũng chỉ ở chính ta.
Tôi mải miết đuổi theo hình bóng em, đuổi theo bóng hồng mà tôi hằng mơ ước.
Và có lẽ sợi tơ hồng từng kết nối đôi ta, cũng đã từng một thời đỏ rực và yêu kiều như thế, cho đến ngày tôi quyết định chia xa.
Ngày em thẹn thùng mà nguyện ý theo tôi, tôi cảm thấy lòng này như rực nắng, tựa như cả mặt trời thu gọn lại trong tôi.
Và tôi của lúc ấy đã từng nghĩ, chẳng có gì có thể chia cắt được đôi ta.
Tôi và em yêu nhau chẳng màng đến mai sau, chỉ nguyện bình yên tận hưởng từng giây phút ngắn ngủi.
Vậy mà dường như ông trời chẳng thương tình, khi khiến con đường chúng ta đi trải đầy chông gai và thử thách.
Tình yêu của đôi ta đẹp đẽ và thuần khiết, nhưng lại chẳng được thế gian này chấp nhận.
Đắng cay thay khi chính những con người tôi vô cùng yêu thương và trân trọng, lại khiến tôi phải đau xót vì những lời cay độc họ dành cho người mà tôi yêu.
Nhưng tôi biết làm sao đây khi họ mãi chẳng chịu hiểu.
Rằng tôi và em cuối cùng cũng chỉ là những con người cô đơn và lạc lối, mải miết đi tìm mảnh khuyết còn thiếu của đời mình.
Tôi muốn nói với em ngàn lời xin lỗi.
Xin lỗi em vì chẳng đủ mạnh mẽ, không đủ sức bảo vệ em trước miệng lưỡi cay độc của thế gian.
Xin lỗi em vì những lần thất hứa, chẳng thể nắm tay cùng em đi đến cuối cuộc đời.
Xin lỗi em vì những đêm dài lạnh lẽo, em đã chìm vào giấc ngủ trong nỗi cô đơn.
Xin lỗi em vì đã làm em khóc, khóc cho một cuộc tình chóng vánh chẳng có tương lai.
Và hơn hết xin lỗi em vì tôi đã yêu, yêu một người con gái mà tôi lại chẳng thể công khai ôm lấy.
Người ta nói tình yêu có thể vượt qua tất thảy, chỉ cần chúng ta còn sống và còn bên nhau.
Nhưng em ơi cuộc đời này còn bao nhiêu điều cần trăn trở, như những ước mơ chưa thành hiện thực, như tiền bạc, như cuộc sống mưu sinh, và như những người anh em đồng cam cộng khổ với tôi biết bao ngày.
Và nếu không có những thứ ấy tồn tại, thì có lẽ đã chẳng có tôi của hôm nay.
Và rằng nếu tình yêu này khiến cho em phải đau khổ, thì chúng ta còn bước tiếp làm gì hỡi em ơi?
Vậy nên người tôi yêu xin cho tôi một lần nữa xin lỗi, vì đã quá hèn nhát mà buông bỏ đôi tay.
Những có lẽ trong thâm tâm này tôi cũng đã nguyện, kiếp này vì thiên hạ mà phải phụ lòng em.
Tôi nói lời chia xa không có nghĩa tôi chẳng còn yêu em, mà ngược lại tôi yêu em nhiều và nhớ em cũng nhiều.
Dù chẳng còn là gì nhưng tôi vẫn dõi theo em, hằng ngày và có lẽ là cả hằng đêm, trong những cơn mộng mị những khi tôi say giấc.
Tôi thấy em vẫn xinh đẹp động lòng người, vẫn thường trực nụ cười rạng rỡ trên môi.
Nhưng tôi biết ẩn đằng sau tấm mặt nạ đó, là những đau thương vỡ vụn em vẫn hằng che giấu.
Tôi đau đớn từng cơn, tôi bất lực từng hồi, khi phải lặng im nhìn em một mình chống chọi với nỗi đau, khi phải nở nụ cười trong khi lòng còn đang rơi lệ.
Tôi thấy lòng mình sao tan nát, có lẽ bởi chẳng thể đến bên em, chẳng thể dang tay và ôm em vào lòng, rồi khẽ thủ thỉ với em những câu nói yêu thương.
Nhưng em à có lẽ giờ đây tôi nên tự hiểu, rằng ta đã chẳng còn là của nhau.
Rằng là em đã xa và chúng ta đã trở thành người lạ, chẳng còn gì quấn quýt giữa hai ta.
Và rằng đến một ngày tình này sẽ tan đi, rồi nhường chỗ cho những bộn bề của cuộc sống.
Và một mai khi ngày ấy đến, tôi mong rằng lòng này sẽ trở về êm ả, chẳng còn gợn sóng bởi vì em.
Em ơi tôi thật sự mong ngóng, rằng tương lai em sẽ chẳng còn khóc vì tôi.
Em sẽ cười lên nụ cười thật xinh tươi, thứ đã từng khiến cho lòng tôi bao rộn rã.
Em sẽ chẳng còn mang lên những tấm mặt nạ, vụng về và mỏng manh che đi những đau thương vụn vỡ.
Em sẽ trở lại là bông hoa sen đài các, xinh đẹp rực rỡ đến chẳng dám ngước nhìn.
Rồi mai sau khi thời điểm đã đến, lòng em sẽ lại rung động trước một ai.
Một ai có được sự mạnh mẽ, có thể chở che cho em trước sóng gió cuộc đời.
Một ai có được sự quyết tâm, thà phụ lòng thiên hạ chứ chẳng thể phụ em.
Một ai sẽ chẳng hề thất hứa, quyết nắm tay em đi đến cuối con đường.
Một ai đó sẽ chẳng phải là tôi.
Nhưng em ơi nhất định ngày ấy tôi sẽ chúc cho em, những lời chúc nhiệt thành và chân thật nhất.
Bởi ai rồi cũng sẽ được hạnh phúc phải không em?
Thôi thì, tôi hẹn em kiếp sau, hẹn kiếp sau ta cùng ở bên nhau.
Chỉ có em và tôi chứ chẳng còn thiên hạ.
Chỉ còn Byun Baekhyun của em và Kim Taeyeon của tôi mà thôi.
1177
23:07
160818
[Mạn]
—————
Những dòng nửa văn nửa thơ lẩn thẩn ngồi viết ra nhân ngày trời mưa và lòng đầy emo khi vật vã cố lấp cái hố đào nửa vời kia ;-;
Mình không chèo Baekyeon và cũng chỉ mới biết đến đôi này gần đây. Nhưng thực sự nghe kể lại và lên xem 1 vid về 2 ng mà mình thấy thương vô cùng.. thương ơi là thương ;;;v;;;; nên lặn lội lên đây viết cho anh chị mẩu chap này, vừa viết lòng vừa đau :<
Mình k theo nghiệp viết và văn mình cũng k hay, thường viết gì cũng ngâm rất rất lâu rồi phải đọc mà tự beta lại suốt. Nhưng lần này hứng nó lên nên là mặc kệ tất cả mà pub luôn cho nó thoả cái tâm hồn :))) chắc chắn đọc sẽ thấy lủng củng ngớ ngẩn dữ dội lắm, xin quỳ xuống tạ tội với mọi người 🙇🏻♀️
Và cuối cùng cảm ơn vô cùng nếu mọi người đã đọc đc đến đây. Chúc mọi người một ngày vui vẻ ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro