Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Thái Nghiên không thể tha thứ cho bản thân.Nếu không phải cô gọi điện nhờ Tae đến giúp người đàn ông mà cô biết rõ có vấn đề đó, Tae sẽ không chết. Ý nghĩ này như hòn đá nặng nghìn cân đèn xuống đầu Thái Nghiên . Sau khi Biện Bạch Hiền bỏ đi, nhiều đêm liền Thái Nghiên giật mình tỉnh giấc. Cô cảm thấy, đôi mắt của người đàn ông đang nhìn cô từ trong bóng tối. Khi trở mình, cô mới phát giác căn phòng trống không.
Với áp lực tinh thần như vậy, Thái Nghiên không thể nào tiếp tục công việc ở phòng cấp cứu. Cô đệ đơn lên ban lãnh đạo bệnh viện xin nghỉ phép năm. Trong bốn năm kể từ khi làm việc ở đây, ngày phép năm của Thái Nghiên tích tụ lại cũng hơn ba tháng. Sống ở Thái Lan 10 năm, Thái Nghiên chưa có dịp du ngoạn ở đất nước này. Nhân cơ hội nghỉ phép, cô cũng có thời gian đi đây đi đó.
Thái Nghiên lựa chọn đi đảo Phuket. Bây giờ là mùa mưa, Thái Nghiên lên đường đúng lúc trời mưa lớn. Nhưng chỉ 10 phút sau, mưa bắt đầu nhỏ rồi tạnh hẳn. Thái Nghiên thuê một chiếc xe tự lái. Sống ở Thái Lan lâu năm nên cô tương đối quen thuộc với phong tục tập quán ở đây. Trên đường đi có không ít xe du lịch, chở đầy du khách nước ngoài thẳng tiến đến Phuket.
Khách du lịch nước ngoài đến đảo Phuket, thường đi bãi biểu Patong. Ở đây có bãi cát trắng dài và nước biển xanh ngát, có đầy đủ các trò tắm nắng, lướt ván, nhảy dù, du thuyền...
Thái Nghiên muốn tránh những nơi đông người, nên cô chỉ dừng lại ở thị trấn Patong mua ít vật phẩm cần thiết, rồi tiếp tục lái xe về hướng Kamala. Thái Nghiên đi hết đường lớn, rẽ vào đường núi, gặp phải một trận mưa rào. Cuối cùng, cô cũng đến Kamala.
Ở Kamala có khách sạn gồm các ngôi nhà gỗ rất độc đáo. Hai bên cạnh trồng hàng dừa lớn. Từng ngôi nhà gỗ như nằm trong rừng, có mái ngói và tường đỏ, cửa sổ màu thẫm và cửa ra vào màu trắng. Màu sắc đơn giản nhưng rất bắt mắt, tạo ra cảnh đẹp phong tình.
Thái Nghiên nhận phòng. Vào trong, cô lập tức đóng cửa, rồi thả người xuống chiếc giường lớn mềm mại. Đầu óc cô trống rỗng, tất cả tạp niệm tạm thời biết mất. Cảm giác mệt nhọc khiến thân thể Thái Nghiên nặng trĩu. Cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc Thái Nghiên  tỉnh lại, trời đã tối mịt. Trong phòng không bật đèn. Gió biển thổi vào từ cửa sổ mát lạnh. Từ nơi này có thể nghe thấy tiếng sóng biển và bãi cát ở xa xa. Thái Nghiên đứng dậy, bước đến bên cửa sổ và đứng yên ở đó hồi lâu.
Cảnh đêm mỹ lệ khiến con người càng cảm thấy cô độc.
Thái Nghiên tự nhủ, có phải bản thân sống một mình quá lâu? Sinh sống ở đất nước khác, tuy cũng có bạn bè nhưng công việc bận rộn mỗi ngày. Quanh đi quẩn lại chỉ có một mình, chỉ có thể dựa vào bản thân. Khi cuộc sống Thái Nghiên bị chệch sang một đường ray khác. Ở hoàn cảnh đó, cô lại gặp một con người đặc biệt. Vì vậy, cô nảy sinh tình cảm đến bản thân cũng không thể hiểu với người đàn ông đó.

Thế nhưng, thứ tình cảm này là gì?
Thái Nghiên tìm một chiếc áo khoác rồi đi bộ ra bên ngoài. Thời tiết lại thay đổi, gió biển thổi mạnh đến khiến cô lim dim mắt. Ở đây, mưa gió cứ nói đến là đến, đi là đi. Thời tiết biến hóa vô thường giống hệt người đàn ông đó.
Thái Nghiên cười gượng, chắp tay ngước nhìn bầu trời đêm thăm thẳm.
Tae! Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Thành thật xin lỗi!
Gió thổi mạnh vào hàng cây bên đường, tạo tiếng phần phật. Đúng lúc này, không trung đột nhiên có một tiếng động lạ thường. Thái Nghiên quay đầu thấy một bóng hình lao đến. Trong giây lát, trước mắt cô tối đen. Cô bị một thân thể ôm rồi đẩy ngã xuống đất. Đồng thời, cách đó không xa phát ra một tiếng nổ, giống như tiếng bật nút chai sâm panh. Có một thứ gì đó như lưỡi dao sắc, bay sượt qua người cô với tốc độ rất nhanh.
Eo Thái Nghiên càng bị siết chặt, cô bị ôm lăn trên mặt đất hai vòng, rồi lật người vào lùm cây bên cạnh. Từ đầu đến cuối, tay của người đàn ông luôn đỡ gáy Thái Nghiên . Lúc này, người đàn ông nằm đè lên Thái Nghiên , nhưng mắt anh ta không nhìn cô mà nhìn ra bên ngoài. Toàn thân cảnh giác giống như loài báo. Mắt anh ta lộ vẻ sát khí đáng sợ mà Thái Nghiên chưa từng thấy bao giờ.
Thái Nghiên nhủ thầm, nhất định là đang nằm mơ. Nếu không tại sao cô lại gặp anh ta ở nơi này?
Thái Nghiên nhắm mắt, rồi lại mở mắt. Trên trời lóe một tia chớp, sáng rực cả bầu trời. Ánh chớp chiếu rõ khuôn mặt như tượng điêu khắc của người đàn ông. Đúng là anh ta,Biện Bạch Hiền .
Tim Thái Nghiên đập mạnh. Người đàn ông buông cô ra, nhanh chóng rút khẩu súng từ sau lưng, hơi nháy mắt nhắm thẳng. Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây đồng hồ. Lúc ánh chớp tắt, trong mắt Thái Nghiên vẫn lưu lại tàn dư thị giác, họng súng lạnh lùng mang mùi chết chóc và khí chất nguy hiểm của người đàn ông hợp thành một thể. Đúng lúc đó, tiếng sấm nổi lên át đi tiếng súng. Từng giọt mưa lộp độp rơi xuống, nhanh chóng biến thành cơn mưa lớn.Thái Nghiên  phảng phất ngửi thấy mùi thuốc súng. Đầu óc cô bỗng nhiên tỉnh táo hẳn.
Biện Bạch Hiền cúi đầu. Thái Nghiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta. Cô vô ý thức phản kháng, ra sức đẩy anh ta. Biện Bạch Hiền không động đậy. Đáy mắt anh ta dần nổi lên cơn giông bão giống như thời tiết. Thái Nghiên cảm thấy khuỷu tay cô đột nhiên đau nhức. Cô bị người đàn ông kéo đứng dậy, lôi đi lảo đảo trong mưa bão.
Họ rời xa ngôi nhà gỗ. Thái Nghiên bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Thế nhưng, dưới tiếng sấm sét và mưa lớn, tiếng phản kháng của cô hoàn toàn vô tác dụng, không thu hút sự chú ý của người khác. Biện Bạch Hiền lôi cô đến tận cùng bãi cát, ở đó đậu một du thuyền màu trắng.
"Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Thái Nghiên càng hoảng sợ. Nước mưa khiến cô ướt như chuột lột. Nghe thấy tiếng cô hỏi, Biện Bạch Hiền dừng bước quay đầu. Thái Nghiên cứng người. Ánh mắt lãnh lẽo của người đàn ông quét lên người Thái Nghiên . Rồi anh ta đột nhiên vác cô lên vai, sải bước dài lên du thuyền.
Sóng lớn khiến thuyền dập dà dập dềnh. Tuy nhiên, người đàn ông đó đi hết sức thoải mái vào trong khoang, mở cửa rồi ném Thái Nghiên vào bên trong. Anh ta không thèm nhìn Thái Nghiên , nhanh chóng khóa cửa và quay người đi mất.
Thái Nghiên ngồi dậy ra sức đập mạnh vào cửa. Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Thái Nghiên cảm thấy một sự chấn động khác thường. Cô lao đến bên cửa sổ. Từ khung cửa sổ nhỏ, Thái Nghiên  nhìn thấy đêm đen bên ngoài. Dù vậy, Thái Nghiên cũng có thể cảm thấy, con thuyền đã rời khỏi bến, lao mình vào mưa bão.

Gió bão và sóng lớn liên tục tấn công con thuyền, khiến Thái Nghiên  nảy sinh phản ứng say sóng. Cô nhanh chóng cảm thấy buồn nôn, vội lao đến bên cửa nôn ọe. Cả ngày không ăn gì, bụng trống rỗng co rút mỗi khi cô nôn khan. Thái Nghiên nôn xong ngồi bệt xuống sàn, toàn thân mềm nhũn.
Tại sao thân thể đau đớn, trong lòng cũng thấy đau không kém?
Không biết bao lâu sau, đúng lúc Thái Nghiên cảm thấy cô không thể gắng gượng được nữa, con thuyền dần dần hết lắc
lư. Thái Nghiên nghe thấy có tiếng bước chân đi đến. Thân thể cao lớn của người đàn ông che mất ánh sáng tù mù. Thái Nghiên mở mắt, nhìn thấy Biện Bạch Hiền  đứng ở cửa khoang. Anh ta bước đến, cúi người bế Thái Nghiên lên. Biện Bạch Hiền  đưa Thái Nghiên đến một chiếc xe Jeep đỗ trên bờ. Anh ta không nói một lời nào, lặng lẽ lên xe nổ máy, bật đèn và phóng đi rất nhanh.
Ô tô rời khỏi đường bờ biển, đi theo đường núi. Khoảng nửa tiếng sau, xe dừng lại, Biện Bạch Hiền xuống xe, đến bên cửa nơi Thái Nghiên  ngồi. Anh mở cửa, cúi người nhìn cô, không nói một tiếng nào và bế cô lên.
Thái Nghiên đã từ bỏ sự phản kháng. Cô không biết Bạch Hiền  đưa cô đến nơi này làm gì. Hình ảnh người đàn ông sát khí đằng đằng dưới ánh chớp đã in sâu vào đầuThái Nghiên . Bây giờ, cô nảy sinh tâm lý khiếp sợ người đàn ông này.
Sao cô từng có ý nghĩ, có thể cho rằng, người đàn ông này đáng tin cậy và rất an toàn, không giống như vẻ bề ngoài của anh ta.
Hai người đi qua một sân rộng vào nhà. Căn phòng khá lớn. Biện Bạch Hiền không dừng lại ở tầng một lâu. Anh nhanh chóng lấy chìa khóa ở quầy bar phòng khách rồi bế Thái Nghiên lên tầng hai. Đợi sau khi đặt Thái Nghiên lên giường trong phòng ngủ, Biện Bạch Hiền mới nói câu đầu tiên vớiThái Nghiên : "Em hãy đi tắm đi! Trong tủ có quần áo để thay. Nhớ bỏ hết quần áo ướt".
Biện Bạch Hiền nói xong quay người, đi đi lại lại trong phòng. Anh ta rút khẩu súng đặt lên bàn, rồi cởi áo sơ mi trắng. Ánh sáng tờ mờ của buổi sớm bắt đầu chiếu vào trong phòng, tạo không khí mờ ảo. Trên mình Biện bạch hiền vẫn còn lớp vải băng khá dầy. Thân hình của anh khi không mặc áo toát ra vẻ đẹp nguy hiểm, khiến người khác tim đập mạnh.
Cảm thấy Thài Nghiên không có phản ứng, Bạch Hiền quay đầu nhìn cô. Ánh mắt của Thái Nghiên dừng lại ở lớp vải băng trên ngựcBạch Hiền , mí mắt bất giác nhấp nháy. Lớp vải băng trắng có chút máu hồng, dần dần lan rộng.
Anh ta vẫn bị thương. Trúng đạn nặng như vậy không thể khỏi trong ngày một ngày hai. Vậy mà anh ta còn dùng sức kéo cô, bế cô. Chỉ e là vết thương lại toác ra, tạo thành vết thương mới, do đó máu mới chảy nhiều như vậy. Ánh mắt Thái Nghiên chuyển dịch lên trên. Biện Bạch Hiền  đang nhìn cô chăm chú, bốn mắt họ nhìn nhau. Vẻ mặt của Bạch Hiền vẫn lạnh lùng, anh nói lãnh đạm: "Mau làm theo lời tôi. Nếu không, tôi sẽ đích thân ra tay".
Thái Nghiên lặng lẽ đứng dậy, bước đến bên tủ lấy bộ váy dài, rồi đi vào nhà tắm một cách cảnh giác. Giầy vò cả buổi tối, quần áo ướt của cô đã khô cả rồi. Đến mái tóc dài ướt rượt cũng khô phần nào. Thái Nghiên không tắm rửa, cô chỉ cởi bỏ quần áo bẩn, mặc bộ váy dài rồi ra khỏi nhà tắm.
Nghe tiếng cửa mở, Biện Bạch Hiền  ngẩng đầu, vẻ mặt càng lạnh lùng. Anh ta sải bước rộng đến bên Thái Nghiên , kéo tay cô vào nhà tắm, thô lỗ lột váy Thái Nghiên rồi đẩy cô tới vòi nước. Một dòng nước lạnh đột nhiên phun tới, nhưng nhanh chóng biến thành nước ấm, chảy trên thân thểThái Nghiên .
"Em tính trở mặt với tôi sao?"
Nước nóng bắn xối xả vào hai người.
Biện Bạch Hiền  dùng sức nắm lấy vai Thái Nghiên , bắt cô quay người đối diện với anh. Thái Nghiên nhắm mắt không nhìn Bạch Hiền . Có thể thấy, Bạch Hiền  rất tức giận, nhưng anh đang nhẫn nhịn. Một không khí trầm mặc bao trùm lên hai người. Hơi thở của Biện Bạch Hiền  bắt đầu trở nên gấp gáp, bàn tay giữ vai Thái Nghiên càng dùng sức mạnh. Thái Nghiên đột nhiên run rẩy. Theo phản ứng của người đàn ông trước mặt, cô ý thức được mối nguy hiểm sắp đến với mình. Thái Nghiên theo bản năng lùi một bước. Động tác của Biện Bạch Hiền  còn nhanh hơn. Anh giữ lấy cằm Thái Nghiên , bắt cô phải đối diện với mình, rồi hôn cô một cách thô bạo.
Thái Nghiên  ra sức giãy giụa, cố gắng tránh nụ hôn của Bạch Hiền  . Cô cảm thấy rất sợ hãi. Biện Bạch Hiền đẩy cô sát vào tường. Đôi môi của Biện Bạch Hiền chà xát rồi rời khỏi môi Thái Nghiên , rồi trườn xuống phía dưới, cắn vào cổ cô. Một bàn tay của anh ta luồn vào vật vướng víu cuối cùng trên người Thái Nghiên .
"Biện Bạch Hiền !"
Khi ngón tay của Biện Bạch Hiền  chạm đến nơi sâu kín nhất của Thái Nghiên , cô hét gọi tên anh ta. Thân thể cô dưới sự điều khiển Bạch Hiền gần như uốn thành hình cung nghênh tiếp anh ta. Nước bắn xối xả vào mặt khiến mắt Thái Nghiên nhòa đi, không phân biệt rõ là nước tắm hay nước mắt. Thái Nghiên cảm thấy nỗi đau xé ruột xé gan và sự tuyệt vọng bao trùm bản thân. Cô không biết mình có thể làm gì, chỉ biết hét gọi tên người đàn ông đó.
Biện Bạch Hiền  đột nhiên dừng lại. Hơi thở của anh vẫn gấp gáp, đầu của anh vùi vào cổ Thái Nghiên . Thái Nghiên cứng người không thể động đậy. Thài Nghiên cảm thấy ngón tay của Bạch Hiền vẫn ở nơi sâu kín trên thân dưới cô, nhưng anh ta không có động tác tiếp theo. Nước nóng chảy xuống thân của hai người. Yên lặng hồi lâu, Biện Bạch Hiền cuối cùng ngẩng đầu nhìn Thái Nghiên , ánh mắt như muốn xuyên vào nơi sâu nhất trong lòng cô: "Hạt mưa nhỏ! Tại sao em lại kháng cự tôi?"
Thái Nghiên không động đậy, cứng người nhìn Biện Bạch Hiền . Anh trừng mắt nhìn cô, phảng phất như khống chế toàn bộ không gian có cô, khiến Thái Nghiên buộc phải hít thở không khí có mùi vị của anh. Sự tồn tại vừa chân thực vừa hư ảo của Biện Bạch Hiền từng bước xâm nhập vào ý chí của Thái Nghiên , làm cho cô không có chỗ trốn tránh, trong lòng càng hỗn loạn hơn.
Biện Bạch Hiền nhìn Thái Nghiên , ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng xuất hiện tia bỡn cợt. Nước nóng xuối xuống khiến Thái Nghiên khó lòng mở mắt. Biện Bạch Hiền ép sát vào người Thái Nghiên . Chiếc áo sơmi trắng anh vừa mặc cũng ướt sũng, bó sát vào thân hình rắn chắc quyến rũ ngay trước mắt Thái Nghiên .


Biẹn Bạch Hiền cúi đầu, tiến gần vào mặt Thái Nghiên , cô cảm nhận thấy hơi thở nóng hổi của anh. Ánh mắt và lời nói của anh ẩn dấu sự mất kiên nhẫn: "Đây có phải là cách đối xử mới nhất của em với đàn ông, chiêu lạt mềm buộc chặt?
"Biện Bạch Hiền !"
Thái Nghiên nghiến răng, quên cả nỗi sợ hãi hãy ban đầu, cô vừa tức vừa bực. Biện Bạch Hiền  nghiêng đầu đáp lại lời cô: "Gì?".
Đúng vậy, cô có thể làm gì? Biết rõ Biện Bạch Hiền là phần tử nguy hiểm, sau khi may mắn thoát khỏi sơn trại, Thái Nghiên nên định rõ ranh giới với anh ta, nhưng cô chẳng hiểu vì sao lại đuổi theo anh ta, cứu mạng anh ta đồng thời hại chết đồng nghiệp Tae. Tất cả mọi chuyện đều do cô tự đâm đầu vào lưới, bây giờ cô còn có thể trách ai?
"Anh đã giết Tae?"
Lời nói của Thái Nghiên tan vào không khí. Biện Bạch Hiền  nhìn cô, ánh mắt thẫm lại. Căn phòng đột nhiên trầm mặc, chỉ có tiếng nước chảy. Cái chết của Tae luôn dày vò tâm trí Thái Nghiên . Vì một đáp án gần như có lời giải, Thái Nghiên cuối cùng cũng mở miệng chất vấn Bạch Hiền . Nhưng anh ta chỉ nhìn cô mà không trả lời.
"Thế thì sao nào?", đáy mắt Bạch Hiền lướt qua một tia tàn nhẫn: "Tôi giết anh ta, còn em định giết tôi để trả thù cho anh ta hay sao?
Lòng Thái Nghiên chùng xuống. Cô không thể không thừa nhận, bản thân vẫn mang một tia hy vọng không bao giờ có. Hy vọng cái chết của Tae chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, không liên quan gì đến Biện Bạch Hiền . Bây giờ, nghe chính miệng anh ta thừa nhận sự thật, trái tim cô như chìm hẳn vào vùng tăm tối.
"Tôi là hạng người gì, em còn không rõ?". Biện Bạch Hiền mỉm cười: "Em gặp tôi trong hoàn cảnh nào? Lẽ nào em còn mang mộng tưởng ngây thơ với tôi hay sao, Hạt mưa nhỏ?".
"...Tại sao..."
Đôi môi Thái Nghiên tím tái, cô bất giác đặt câu hỏi không đầu không cuối. Người đàn ông xa lạ trước mặt...Không, từ đầu đến cuối không phải anh ta xa lạ, mà cô hoàn toàn không hiểu gì về anh ta, cô áp đặt sự lương thiện lên người anh ta, quan sát Biện Bạch Hiền  thông qua hình tượng định sẵn trong mắt cô, mà quên đi bản chất thật sự của anh ta..
"Không tại sao cả".
Biện Bạch Hiền lại một lần nữa bộc lộ sự mất kiên nhẫn. Ngón tay dài của anh bắt đầu xâm nhập vào nơi mềm mại sâu kín trên cơ thể Thái Nghiên : "Đây chẳng phải là chuyện em muốn hay sao?" Anh ta ác ý liếm nhẹ lên vành tai Thái Nghiên , cất giọng khàn khàn: "Tôi sẽ cố gắng hết sức...thỏa mãn em ở mức độ cao nhất...".
Thái Nghiên cứng người, anh ta nghĩ cô là gì? Tại sao anh ta lại nói cô tả tơi như vậy. Lẽ nào, cô đuổi theo anh ta, là vì ham hố nhục thể của anh ta hay sao? Thái Nghiên không cầm được giọt lệ, nhưng nước mắt nhanh chóng bị nước nóng cuốn trôi đi mất. Trong lòng cô bắt đầu cảm thấy vô cùng hối hận.
Là lỗi của cô, cô sai rồi, sai hoàn toàn. "Cô mở chiếc hộp Pandora, không ngờ thả ra một ác ma".
Một bàn tay Biện Bạch Hiền  xoa nhẹ từ cổ Thái Nghiên  đến trước ngực cô. Ngón tay thành thạo dụ dỗ từng tấc da Thái Nghiên , dịu dàng đến mức lý trí của Thái Nghiên sắp vỡ vụn. Thân thể Thái Nghiên bắt đầu đông cứng, nhưng nhưng nhanh chóng mềm ra dưới sự chăm sóc của bàn tay Bạch Hiền . Cô nhấc tay, vòng ra đằng sau vỗ nhẹ lên lưng Bạch Hiền , khiến anh không khỏi rúng động. Tay Thái Nghiên từ từ kéo lên vai Bạch Hiền , rồi dần hạ xuống trước ngực anh.
Một nỗi đau khôn cùng ập tới, Biện Bạch Hiền  phát tiếng kêu rồi lập tức cúi người lùi lại phía sau. Trong phút chốc, anh không thể thở nổi. Người phụ nữ ra tay tàn nhẫn, cô lấy hết sức bình sinh đấm vào vết thương cũ trên ngực Bạch Hiền , đồng thời nhấc chân thúc mạnh vào hạ bộ của anh. Thái Nghiên vơ vội quần áo, lao ra ngoài. Cô không để ý đến tình trạng của Biện Bạch Hiền , cố gắng chạy ra khỏi căn nhà gỗ, leo lên chiếc xe Jeep với tốc độ nhanh nhất.
Người đàn ông vẫn cắm chìa khóa xe Jeep ở trên xe. Thái Nghiên run rẩy, hai tay mở khóa rồi khởi động xe. Thái Nghiên không biết Biện Bạch Hiền có thể gắng gượng bao lâu sau đòn tấn công của cô, có thể anh sẽ đuổi theo chỉ trong vài giây. Thái Nghiên cố gắng giữ bình tĩnh, cuối cùng, cô đã nổ được máy. Cùng lúc đó, bóng dáng Bạch Hiền  xuất hiện ở cửa nhà. Thái Nghiên vội nhấn ga, chiếc xe lao xuống núi như một con ngựa hoang đứt dây cương.
Cả đời Thái Nghiên chưa bao giờ lái loại xe này, cô nắm chặt hai tay vào tay lái. Cuối cùng, chiếc xe cũng lao với một tốc độ có thể gây ra án mạng từ trên đường núi xuống bãi cát. Thái Nghiên mặc vội quần áo, thậm chí không tắt máy, cô đẩy cửa , lảo đảo bước xuống và đi về phía du thuyền.
Thủy triều dâng cao. Thái Nghiên không biết cô đang ở hòn đảo nào, hôm qua đến đây vào lúc đêm tối nên cô không nhìn rõ lắm. Thái Nghiên nhanh chóng nhảy vào trong du thuyền. Cô là người thích môn lặn biển, lúc học lặn biển, huấn luyện viên từng dạy cô lái du thuyền. Tuy Thái Nghiên không thông thạo, ở hoàn cảnh hốt hoảng như thế này lý thuyết quên tám chín phần, nhưng cô chỉ muốn nổ máy, rời khỏi nơi có người đàn ông nguy hiểm kia, dù có chết trên biển, cô cũng bằng lòng.
Ông trời phù hộ Thái Nghiên , cô thuận lợi khởi động du thuyền. Thái nghiên nắm chặt bánh lái. Du thuyền có vẻ dễ lái hơn cô tưởng, đuôi thuyền tạo ra một đường nước trắng xóa. Đến khi hòn đảo nhỏ nhanh chóng chỉ còn lại một chấm xanh phía xa xa, Thái Nghiên mới từ từ bình ổn hô hấp. Đảo Phuket có mấy chục hòn đảo nhỏ, chỉ cần tiến về nơi tập trung nhiều đảo nhỏ, thế nào cũng tìm thấy đội du thuyền và đội lặn biển, có thể trở về thuận lợi.
Mặc dù tự an ủi, nhưng trong lòng Thái Nghiên vẫn cảm thấy không chắc chắn lắm. Cô còn chưa dám tin mình đã thật sự thoát khỏi người đàn ông đó, bởi vì sự việc xảy ra quá dễ dàng, dễ như được sắp đặt từ trước. Thái Nghiên nhìn mặt biển bao la, nắm chặt tay lái đưa con thuyền về nơi tập trung nhiều ngọn núi xa xa. Thái Nghiên tự nhủ, sẽ gặp con người ở đây, khu vực này nhiều du khách như vậy, nhất định sẽ gặp ai đó.
Mặt trời đã lên cao, chiếu ánh nắng chói chang xuống mặt biển. Từ một nơi xa bỗng truyền đến từng hồi chuông đinh tai nhức óc, Thái Nghiên ban đầu còn tưởng cô bị ảo giác. Nhưng cô nhanh chóng phát hiện, hồi chuông đến từ khoang thuyền. Thái Nghiên ngừng lái tàu, chậm chạp bước vào trong khoang, trên bàn đặt một điện thoại vệ tinh đang réo liên hồi.
Thái Nghiên cứng người, nhìn chiếc điện thoại như nhìn thấy rắn độc. Cô biết chắc chắn là do Biện Bạch Hiền gọi đến. Thái Nghiên lấy hết dũng khí nhấc điện thoại. Quả nhiên, đầu dây bên kia là giọng nói trầm khàn quen thuộc, ngữ khí dịu dàng phảng phất như ở ngay bên tai Thái Nghiên : "Hạt mưa nhỏ! Em có nghĩ đến hậu quả không khi làm như vậy không?".
"Biện Bạch Hiền ! Tôi không nợ nần gì anh cả. Tôi cũng chẳng có ý gì với anh".
Thái Nghiên cố giữ bình tĩnh, lạnh nhạt mở miệng. Hai người trầm mặc một lúc: "Em vội vạch rõ đường ranh giới với tôi như vậy sao? Tôi là người không bao giờ bắt ép đàn bà. Có điều...", giọng nói Biện Bạch Hiền đột nhiên lạnh băng: "Nếu em muốn đi, thì hãy biến mất một cách triệt để, đừng bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa, vĩnh viễn!".
Đặt điện thoại xuống, Thái Nghiên vẫn chưa hết run rẩy. Cô ngây người một lúc, rồi chợt nghĩ ra dùng điện thoại cầu cứu. Thái Nghiên nhanh chóng bấm máy gọi đội cấp cứu bờ biển. Một lúc sau, đội cấp cứu bờ biển đến nơi. Hóa ra, chỗ Thái Nghiên dừng lại không cách xa đảo chính là bao, du thuyền dừng ngay ở khu vực lặn biển.
Lời đe dọa của Biện Bạch Hiền giống như cơn ác mộng đối với Thái Nghiên . Anh ta biết rõ nơi ở và chỗ làm việc của cô, Thái Nghiên không thể tiếp tục sống ở Chiang Rai. Sự việc trải qua lần này khiến Thái Nghiên cảm thấy bất an cực độ. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cô nhanh chóng quyết định xin nghỉ việc và trở về nước.
Có lẽ chỉ rời khỏi Thái Lan, Thái Nghiên mới vĩnh viễn rời xa Biện Bạch Hiền , anh ta mới triệt để biến mất khỏi cuộc sống của cô. Thái Nghiên đã sớm quên lý do tại sao cô lại đến Thái Lan học tập, công tác và định cư. Về nước cũng tốt, Thái Nghiên có thể thư giãn tinh thần, dần quên đi những chuyện khủng khiếp cô từng trải qua và bắt đầu cuộc sống mới.
Quê Thài Nghiên ở thành phố Hàng Châu, vùng đất non xanh nước biếc. Đặng gia là một gia tộc sống ở đây hơn 100 năm. Cả gia tộc mười mấy người cùng chung sống trong khu nhà do tổ tiên để lại, có sân lớn và tường đá màu xanh, ở nhà cả ngày xuất hiện tiếng nói cười ồn ã.
Việc Thái Nghiên đột ngột về nhà khiến mọi người đều bất ngờ. Tuy nhiên, những người thân của cô, đặc biệt là bố mẹ Thái Nghiên  rất vui mừng. Hai ông bà đều là giảng viên đại học về hưu, họ chỉ có một cô con gái, con gái lại đi tận đất nước xa xôi học tập, sau lại định cư ở đó. Hai ông bà còn tưởng cả đời này gặp con gái là chuyện khó khăn, nào ngờ, con gái quyết định về quê cha đất tổ, coi như là "áo gấm về làng".
Thái Nghiên trở về gây náo động nho nhỏ ở địa phương. Nơi cô ở là phố cổ toàn người dân sống lâu đời, ra ngõ ngẩng mặt là gặp người quen. Thái Nghiên về nước là chuyện đại sự, Đặng gia tất nhiên phải mở tiệc chúc mừng. Người nhà làm theo lời dặn của ông bà, bày bàn tiệc đầy sân, mời khách ăn uống trong ba ngày, náo nhiệt hơn cả đám cưới. Ở hoàn cảnh như vậy, Thái Nghiên không thể thư giãn đầu óc. Thời gian còn ở Thái Lan, cô luôn sống một mình quen rồi. Về đến nhà, cả ngày đối mặt với một đám người, hơn nữa, phòng Thái Nghiên còn chưa dọn dẹp, cô đành phải ở cùng phòng với em gái họ.
Cô em họ rất tò mò về cuộc sống của Thái Nghiên  ở Thái Lan, tối nào cũng bám lấy cô hỏi chuyện đến nửa đêm rồi lăn ra ngủ như chết, ngủ say còn nghiến răng, chảy nước dãi, đạp chân bừa bãi.
Thế nhưng, Thái Nghiên lại cảm thấy rất an toàn.
Tuy nhiều lần nửa đêm mở mắt, Thái Nghiên tưởng mình còn đang ở Thái Lan, nhưng cô tỉnh lại rất nhanh. Sự náo nhiệt và đón tiếp nhiệt tình của mọi người ở nhà khiến Thái Nghiên về mặt tiềm thức từ chối nghĩ đến người đàn ông đó.
Thái Nghiên quyết tâm đem Biện Bạch Hiền phong kín ở một nơi bí mật trong lòng mình. Nghe nói, tư duy của con người rất lạ. Nếu bạn cố tình quên một người nào đó, đến một lúc nào đó, bạn thật sự quên mất anh ta, dù có hồi tưởng, cũng không thể nhớ nổi. Về mặt y học, lý luận này gọi là tự thôi miên, chỉ xuất hiện ở những người nhân cách phân liệt.
Thái Nghiên lại là người có thần kinh bình thường, nên thật sự rất khó quên đi. Dù Thái Nghiên cố gắng khống chế, cũng không thể đảm bảo cô sẽ quên anh ta. Vì vậy, Thái Nghiên chỉ còn biết khích lệ bản thân mỗi ngày, nhất định cô phải kiên cường hơn.
Đây là nhà của cô, đây là nơi an toàn nhất.
Sự ồn ào rồi cũng qua đi, người nhà của Thài Nghiên bắt đầu chuyển sang hướng quan tâm khác. Với học lực và kinh nghiệm làm việc của Thái Nghiên , tìm việc làm tại một bệnh viện tốt nhất ở địa phương không phải quá khó khăn. Cô có thân hình mảnh mai, gương mặt tuy không xuất chúng nhưng cũng dễ nhìn và đầy vẻ nữ tính. Thái Nghiên sắp 30 tuổi mà vẫn còn độc thân. Vì vậy, chỉ vài ngày sau, người nhà Thài Nghiên đã tìm ra đối tượng coi mắt cho cô.
Vì một nguyên nhân không rõ, Thái Nghiên ngầm từ chối, nhưng các bậc trưởng bối ở Kim gia không đồng ý. Do đó, Thái Nghiên buộc phải miễn cưỡng nghe lời ông nội, lần đầu tiên trong đời đi coi mắt dưới sự hộ tống của cô em họ.
Có lúc, Thái Nghiên cảm thấy, tiết tấu cuộc sống ở trong nước nhanh hơn ở nước ngoài nhiều. Mặc dù hồi còn làm ở phòng cấp cứu bên Thái Lan, cô bận tối mắt tối mũi, nhưng ít nhất, thời gian còn lại đều thuộc về bản thân. Ở quê nhà, tất cả thời gian hầu như chia sẻ cùng người khác, nào là người thân, bạn bè, thậm chí cả hàng xóm láng giềng.
Nghe nói đối phương là một nhân viên công vụ (người nhà nước). Trên đường đi, cô em họ cứ bám lấy hỏi chuyện về Grateai (người chuyển đổi giới tính ở Thái). Con bé chưa đến hai mươi tuổi, nhưng đặc biệt có hứng thú những chuyện như thế này. Thái Nghiên đành phải ậm ừ cho qua, nói cô không rõ lắm. Cô chuyển đề tài sang nam diễn viên nổi tiếng người Thái Tik Jadsadaporn. Khó khăn lắm mới đến điểm hẹn, cô em họ cuối cùng cũng ngậm miệng.
Buổi coi mắt hẹn ở quán trà bên cạnh cầu Gongchen. Được biết, báo chí hơn 100 năm trước ghi chép có ngôi trà lầu mở bên cầu Gongchen. Vài năm nay, Hàng Châu phát triển với tốc độ nhanh, nhiều nhà cao tầng mọc lên, nên quán trà cổ tạo thành phong cảnh đặc biệt trong thành phố.
Hai người bước lên tầng hai theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ. Quán trà này có ba tầng, được xây theo phong cách cổ xưa. Bên ngoài ban công hết sức náo nhiệt, nhiều người dân nhàn rỗi tụ tập vừa ngồi uống trà, vừa bàn chuyện trời chuyện đất. Bên trong càng náo nhiệt hơn, có thể thấy mức độ nổi tiếng của quán trà này, đâu đâu cũng xuất hiện tiếng cười sảng khoái của khách hàng.
Cầu thang không rộng lắm, nhân viên phục vụ lễ phép nghiêng người dẫn đường. Khi một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trên lối xuống cầu thang, Thái Nghiên không để ý lắm. Người đàn ông bước xuống vài bước, lúc hai bên gần chạm mặt, đối phương giơ tay kéo cổ áo rộng rồi đột nhiên sờ ra đằng sau lưng. Động tác này quen thuộc đến nỗi Thái Nghiên vô ý thức dừng bước, ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Ánh mắt người đàn ông tỏa ra sát khí lạnh lùng.
Gần như cùng lúc với việc anh ta giơ tay, một người đàn ông theo sát đằng sau Thái Nghiên cùng lên lầu đột nhiên chồm tới. Người đàn ông bên trên lập tức che chắn Thái Nghiên , giơ tay vặn chặt cổ tay của người đàn ông phía sau và đẩy mạnh. Thái Nghiên chỉ nghe thấy tiếng kêu răng rắc. Người đàn ông bên trên nhanh chóng lao xuống, đỡ lấy khẩu súng trong tay đối phương bị rơi ra rồi đút ngay vào bụng, nhân tiện đẩy mạnh vai đối phương xuống bên dưới. Người đàn ông quay lại nắm tay Thái Nghiên và nói một câu tiếng Thái "Đi thôi!".
Cả quá trình chỉ diễn ra trong vài chục giây, nhanh đến mức người khác không nhìn rõ. Tên bị đẩy mạnh ngã xuống tầng một, làm vỡ một cái bàn gỗ, khiến quán trà trở nên hỗn loạn. Thái Nghiên bị người đàn ông lạ mặt lập tức kéo ra khỏi quán trà, ấn người cô vào một chiếc xe ô tô con đỗ bên lề đường, rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
"Anh là ai? Muốn làm gì hả?"
Thái Nghiên oảng hốt, qua kính chiếu hậu, cô nhìn thấy em gái họ chạy ra khỏi quán trà, nhớn nhác tìm cô. Người đàn ông lạ mặt không trả lời, chỉ tập xung lái xe với tốc độ cao. Qua vài ngã rẽ, người đàn ông đột ngột dừng xe, xuống xe kéo Thái Nghiên ra ngoài rồi lại lên xe phóng đi mất.
Thái Nghiên đứng ngẩn người ở đó, cô bị bỏ lại ở một khu thương mại đông đúc. Người đàn ông thần bí vừa nãy và chiếc xe của anh ta đã mất dạng từ lâu. Thái Nghiên vẫn đứng yên một chỗ, một bóng đen chưa biến mất hoàn toàn xuất hiện trở lại đè nặng lên tâm trí Thái Nghiên .
Có lẽ, cô chưa bao giờ thoát khỏi tầm mắt của người đàn ông tên Biện Bạch Hiền .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro