Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chúng Ta Đã Từng

Khi Baek Kanghyuk nói rằng anh sắp rời đi, Yang Jaewon đang khâu lại một vết thương trên cánh tay anh.

Căn phòng tràn ngập mùi thuốc sát trùng, ánh đèn mờ nhạt hắt xuống bóng hai người in dài trên bức tường bê tông lạnh lẽo. Ngoài kia, tiếng súng rời rạc vọng lại từ phía xa, nhắc nhở họ rằng chiến tranh vẫn chưa kết thúc.

Nhưng Jaewon không để tâm. Cậu chỉ tập trung vào từng đường khâu, đôi mày khẽ nhíu lại khi kéo sợi chỉ xuyên qua da thịt.

“Khi nào anh đi?” Jaewon hỏi, giọng bình thản nhưng bàn tay lại siết chặt hơn bình thường.

“Sáng mai.”

Chỉ hai từ ngắn ngủi, nhưng lại nặng trĩu.

Jaewon dừng tay một giây, rồi tiếp tục khâu nốt những mũi cuối cùng.

“Lần này đi đâu?”

“Bắc Phi.”

Jaewon hít một hơi sâu, cắn chặt môi. Cậu biết những nhiệm vụ ở đó không hề đơn giản.

“Nguy hiểm không?”

Baek Kanghyuk bật cười khẽ, một nụ cười nhàn nhạt nhưng chẳng chút ấm áp.

“Có bao giờ là không nguy hiểm đâu?”

Jaewon cắn môi, siết chặt tay lại.

Không phải cậu không quen với những lần Kanghyuk rời đi như thế này.

Anh là lính đánh thuê. Cậu là bác sĩ. Hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, nhưng chiến tranh đã kéo họ lại gần nhau theo một cách méo mó mà số phận sắp đặt.

Những lần Kanghyuk ra đi, Jaewon chưa từng giữ anh lại.

Bởi vì cậu biết, anh không thuộc về nơi này.

Không thuộc về một phòng khám nhỏ giữa chiến trường.

Không thuộc về một người chỉ biết chữa lành như cậu.

Nhưng lần này…

Jaewon hạ kim khâu xuống, cẩn thận buộc chặt chỉ, rồi đặt kéo lên bàn. Cậu vươn tay lấy băng gạc, nhưng bất ngờ, một bàn tay đã giữ lấy cổ tay cậu.

Baek Kanghyuk nhìn cậu, đôi mắt đen sâu thẳm như đáy vực.

"Jaewon."

Chỉ một tiếng gọi khẽ, nhưng khiến Jaewon nghẹn lại.

Kanghyuk chưa bao giờ gọi tên cậu theo cách đó—chậm rãi, nặng nề, và có chút gì đó như thể… lưu luyến.

Jaewon cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh.

“Anh muốn tôi nói gì đây?” Giọng cậu nhỏ đến mức gần như bị nuốt trọn bởi không gian im lặng xung quanh.

Muốn tôi bảo anh đừng đi sao?

Muốn tôi nói rằng tôi sợ sao?

Nhưng Jaewon không thể nói ra những điều đó.

Cậu chỉ siết chặt bàn tay, cúi đầu, ép bản thân phải bình tĩnh.

Baek Kanghyuk nhìn cậu một lúc lâu, rồi bất chợt buông tay.

“Chăm sóc bản thân cho tốt.” Anh nói khẽ.

Jaewon bật cười, nhưng không hề có chút vui vẻ.

“Anh nói cứ như thể anh sẽ không về vậy.”

Không gian im lặng kéo dài.

Kanghyuk không phủ nhận.

Anh chỉ đứng dậy, khoác lại áo khoác, rồi bước ra cửa.

Trước khi đi, anh dừng lại một giây.

Không quay đầu, không nói lời tạm biệt, chỉ đặt một chiếc nhẫn bạc xuống bàn—thứ mà anh luôn đeo bên người.

Sau đó, cánh cửa khẽ khàng khép lại.

Jaewon ngồi yên, nhìn chiếc nhẫn trên bàn, lòng ngực như bị ai đó siết chặt.

Không ai biết rằng, đó là lần cuối cùng họ gặp nhau trong thân phận bác sĩ và lính đánh thuê.

Thời gian trôi qua, Jaewon dù đã trở về Hàn Quốc tiếp tục công việc bác sĩ của mình nhưng cậu vẫn luôn đợi tin tức của Kanghyuk.

Ban đầu, những tin nhắn vẫn đến—ngắn gọn, súc tích, nhưng đủ để cậu biết anh vẫn còn sống.

"Vẫn ổn."

"Đừng quên ăn uống đầy đủ."

"Khi nào rảnh sẽ gọi."

Những lời lẽ đơn giản, không có chút ấm áp nào, nhưng Jaewon hiểu rằng đó là cách Kanghyuk quan tâm.

Nhưng rồi, tin nhắn thưa dần.

Những cuộc gọi trở nên ít ỏi.

Và rồi, đột ngột, tất cả im lặng.

Không một tin tức. Không một dấu vết.

Cậu thử liên lạc—không hồi đáp.

Cậu tìm đến những người có thể biết gì đó—tất cả đều lắc đầu.

Kanghyuk biến mất như chưa từng tồn tại.

Jaewon sống trong sự lo lắng suốt gần một năm.

Mỗi ngày đều là một sự dằn vặt giữa hy vọng và tuyệt vọng.

Mỗi đêm đều là những cơn ác mộng về một cơ thể lạnh ngắt, một khuôn mặt không còn hơi thở.

Cậu tự nhủ rằng Kanghyuk là người mạnh mẽ, anh sẽ không dễ dàng gục ngã.

Nhưng đến một ngày, sự thật cuối cùng cũng ập đến.

Một tin nhắn ngắn ngủi từ một số lạ.

— "Nhiệm vụ thất bại. Không còn ai sống sót."

Jaewon đứng chết lặng giữa hành lang bệnh viện, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại.

Không còn ai sống sót.

Những con chữ như nhát dao xuyên thẳng vào lồng ngực cậu, cắt vào từng thớ thịt, từng mạch máu.

Điện thoại trượt khỏi tay cậu, rơi xuống nền đất lạnh.

Cậu muốn thở, nhưng không thể.

Mọi âm thanh xung quanh trở nên méo mó, xa vời.

Đầu óc cậu trống rỗng.

Tim cậu đau đến mức không thể nhận ra nó còn đang đập hay không.

Baek Kanghyuk… đã chết sao?

Người đàn ông từng lạnh lùng nhưng luôn lặng lẽ bảo vệ cậu.

Người từng dặn cậu phải sống tiếp, nhưng lại bỏ cậu mà đi.

Người từng hứa rằng sẽ quay về.

Vậy mà giờ đây, chỉ còn lại một dòng tin nhắn vô cảm.

Một cơn choáng ập đến, cuốn lấy cơ thể cậu.

Hơi thở cậu nghẹn lại, ngực quặn thắt đau đớn như có ai đó đang siết chặt từ bên trong.

Không… Không thể nào.

Cậu muốn phủ nhận. Muốn tự nhủ rằng đây chỉ là một trò đùa độc ác nào đó.

Nhưng cơ thể cậu không thể chống đỡ nổi cơn sốc này.

Mắt cậu tối sầm lại.

Âm thanh cuối cùng cậu nghe thấy trước khi rơi vào hư vô là tiếng ai đó gọi tên mình.

---

Khi mở mắt ra, Jaewon thấy trần nhà trắng toát quen thuộc của phòng cấp cứu.

Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, ánh đèn huỳnh quang sáng chói khiến cậu phải nheo mắt.

Có ai đó đang nói chuyện bên cạnh.

“Cậu ấy bị suy nhược nghiêm trọng, huyết áp tụt đột ngột do sốc tinh thần.”

“Tôi đã bảo rồi, cậu ấy không ổn chút nào.” Một giọng khác cất lên, khàn đặc vì mệt mỏi.

Jaewon nghiêng đầu, nhận ra người đó là một đồng nghiệp cũ.

“Jaewon?”

Cậu không đáp.

Bởi vì cậu nhận ra… mình không cảm thấy gì cả.

Trái tim cậu hoàn toàn trống rỗng.

Cậu không thấy đau.

Không thấy buồn.

Không còn gì cả.

Chỉ có một sự bất lực sâu thẳm đang ăn mòn cậu từ bên trong.

---

Một tuần sau, Jaewon rời khỏi bệnh viện.

Cậu nộp đơn từ chức.

Không ai có thể thuyết phục cậu đổi ý.

Chữa trị, cứu sống—tất cả những điều mà cậu từng tin tưởng, từng tự hào, giờ đây chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Bởi vì người duy nhất cậu muốn cứu… đã không thể quay về.

Jaewon cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.

Những cuộc gọi từ bệnh viện, tin nhắn từ đồng nghiệp, thậm chí là bạn bè—cậu đều bỏ qua. Ban đầu, họ còn cố gắng tìm đến tận nhà, gõ cửa, gọi tên cậu. Nhưng khi không nhận được hồi đáp, họ dần bỏ cuộc.

Căn hộ của cậu rơi vào sự im lặng đáng sợ.

Bầu không khí ngột ngạt, rèm cửa kéo kín cả ngày, căn phòng chìm trong bóng tối dù là giữa trưa.

Jaewon co mình trên ghế sô pha, ánh mắt vô hồn dán vào màn hình điện thoại. Một dãy tin nhắn cũ mở sẵn—những dòng chữ ngắn ngủi từ Kanghyuk vẫn còn đó.

"Vẫn ổn."

"Đừng quên ăn uống đầy đủ."

"Sẽ quay về."

Cậu vuốt nhẹ màn hình, lướt qua những tin nhắn ấy hàng chục lần, như thể chỉ cần làm vậy thì Kanghyuk vẫn còn tồn tại đâu đây.

Nhưng màn hình điện thoại mãi mãi không sáng lên với một tin nhắn mới.

Jaewon siết chặt điện thoại, đôi môi khô khốc lẩm bẩm:

"Anh nói sẽ quay về mà..."

Giọng cậu khàn đặc, như thể đã rất lâu rồi cậu chưa nói chuyện với ai.

---

Những ngày sau đó, Jaewon dần quên mất cách cảm nhận thời gian.

Ban đầu, cậu còn ra ngoài mua thức ăn, nhưng dần dần, ngay cả việc bước chân ra khỏi cửa cũng trở thành một việc quá sức.

Cậu sống nhờ vào vài gói mì còn sót lại trong bếp, đôi khi chẳng ăn gì cả.

Có hôm, cậu mở tủ lạnh, thấy một hộp sữa đã hết hạn từ bao giờ.

Cậu cầm nó lên, lặng lẽ nhìn chằm chằm, rồi bật cười—một tiếng cười khô khốc, chẳng có chút sức sống.

"Hết hạn rồi à? Cũng giống mình thôi..."

Giọng nói vang vọng trong căn hộ trống rỗng, không ai đáp lại.

Cậu quăng hộp sữa vào thùng rác, quay người, rồi lại ngồi bệt xuống sàn.

Mắt cậu nhìn vào một góc phòng, nơi có một chiếc hộp gỗ nhỏ mà cậu đã cất giữ một thứ của anh.

Trong đó có kỷ vật của Kanghyuk.

Cậu không dám mở ra nữa vì cậu sợ nếu mở ra tinh thần cậu sẽ không thể chịu đựng nổi, cậu rúc người vào góc phòng, vòng tay ôm lấy hai đầu gối, cơ thể gầy gò run lên bần bật.

Cậu không muốn khóc.

Nhưng đôi mắt cứ mờ đi, nước mắt rơi xuống nền đất lạnh lẽo.

"Tại sao lại bỏ tôi lại một mình..."

"Anh nói sẽ quay về cơ mà..."

Không ai trả lời cậu cả.

Chỉ có bóng tối bao trùm lấy cậu, cuốn cậu chìm sâu hơn vào vực thẳm của chính mình.

"Jaewon! Cậu mở cửa đi!"

Tiếng đập cửa dồn dập vang lên.

Jaewon ngồi co ro trong góc phòng, tay siết chặt lấy đầu, đầu ngón tay bấu vào tóc như muốn bấu víu vào chút tỉnh táo cuối cùng.

"Cậu không thể cứ như thế này mãi được!"

Giọng đồng nghiệp cậu vẫn quen thuộc, nhưng giờ đây nó giống như một âm thanh từ thế giới xa lạ.

Một thế giới mà cậu không còn thuộc về nữa.

Cậu đã không còn là bác sĩ Yang Jaewon.

Cậu thậm chí còn không biết mình là ai nữa.

Chỉ là một kẻ vô hồn đang tồn tại trong căn phòng này.

Chỉ là một kẻ đã mất tất cả.

Mất anh ấy.

Cậu siết chặt hai tay hơn, cảm giác móng tay cắm vào da đầu đau nhói nhưng vẫn không thể đè nén cơn đau đang dày xéo lồng ngực.

"Jaewon! Nếu cậu không mở cửa, tôi sẽ gọi cảnh sát!"

Giọng nói bên ngoài vang lên, mang theo sự lo lắng tột cùng.

Nhưng Jaewon không quan tâm.

Dù cảnh sát có đến.

Dù thế giới ngoài kia có sụp đổ.

Cậu cũng không quan tâm nữa.

Cánh cửa bị một lực mạnh đẩy ra.

Ánh sáng bên ngoài tràn vào căn phòng tối tăm, khiến Jaewon theo bản năng co rúm người lại.

Có ai đó vội vã lao vào, kéo cậu đứng dậy.

“Jaewon! Nhìn tôi đi!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Gyeongwon.

Jaewon ngẩng đầu, đôi mắt mờ mịt đẫm nước. Cậu thấy Gyeongwon quỳ xuống trước mặt mình, ánh mắt đầy lo lắng.

“Cậu không thể cứ như thế này mãi được! Chúng tôi đã tìm cậu suốt bao lâu nay! Cậu có biết mình đã thành cái gì rồi không?”

Bàn tay Gyeongwon đặt lên vai Jaewon, siết chặt, nhưng vừa chạm vào, Jaewon giật nảy người.

Cậu vùng vẫy theo bản năng.

“Đừng… Đừng chạm vào tôi!”

“Jaewon, bình tĩnh lại!”

Nhưng cậu không thể bình tĩnh.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều quá chói lóa, quá hỗn loạn.

Cậu bị kéo ra khỏi góc tối quen thuộc của mình, và điều đó khiến cậu hoảng loạn hơn bao giờ hết.

“Thả tôi ra! Đừng chạm vào tôi! Làm ơn…”

Giọng cậu nghẹn lại giữa những tiếng nấc.

Cơ thể cậu run lên bần bật, đôi chân mất đi sức lực, nếu không có Gyeongwon giữ lại, có lẽ cậu đã khuỵu xuống.

“Cậu có biết cậu đã ở trong này bao lâu rồi không? Cậu không ăn, không ngủ, cậu đang tự hủy hoại bản thân đấy! Baek Kanghyuk chắc chắn không muốn thấy cậu như thế này!”

Cái tên đó—cái tên mà Jaewon đã cố trốn tránh suốt thời gian qua—giáng xuống cậu như một nhát dao.

Cậu nghiến chặt răng, nước mắt không thể kìm được nữa mà rơi xuống.

“Tôi không cần biết anh ấy muốn gì nữa!”

Gyeongwon sững người.

Jaewon cười, một nụ cười méo mó, điên dại.

“Tôi không còn gì nữa… Không còn gì cả…”

Cậu cúi đầu, toàn thân run lên, hơi thở đứt quãng.

Căn phòng chìm vào im lặng.

Gyeongwon nhìn bạn mình, trái tim như thắt lại.

Jaewon, người từng kiên cường đến thế, gan dạ, tận tụy, dũng cảm như vậy. Bây giờ đây lại gầy gò đến mức đáng sợ, ánh mắt vô hồn, không còn chút sự sống nào.

Jaewon giật mạnh tay ra khỏi Gyeongwon, lùi lại vài bước.

Đôi mắt cậu hoảng loạn, hơi thở đứt quãng, toàn thân run lên bần bật.

“Jaewon—”

“ĐI ĐI!”

Tiếng hét của cậu vỡ vụn trong không gian.

Gyeongwon khựng lại, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy đau đớn.

Jaewon ôm lấy đầu, những ngón tay siết chặt vào tóc, như thể đang cố bịt kín đôi tai để không nghe thấy gì nữa.

Cậu run rẩy lắc đầu, từng giọt nước mắt chảy xuống khuôn mặt hốc hác.

“Làm ơn…” Giọng cậu nghẹn lại. “Làm ơn… cứ để tôi yên…”

Cậu không muốn ai kéo cậu ra khỏi thế giới này.

Một thế giới không có Kanghyuk.

Một thế giới mà cậu không cần phải đối mặt với hiện thực.

Gyeongwon nhìn bạn mình, trái tim như bị bóp nghẹt.

Đây không phải là Jaewon mà cậu từng biết.

“…Được.”

Giọng Gyeongwon nhỏ dần, gần như là một tiếng thở dài bất lực.

Cậu ấy không thể ép Jaewon.

Không thể cưỡng ép một người đã mất hết ý chí sống.

Gyeongwon chậm rãi lùi lại, bước ra khỏi cửa. Nhưng khi cánh cửa vừa khép lại.

Jaewon đã ngã khuỵu xuống sàn, đôi mắt vô hồn dán vào khoảng không trống rỗng trước mặt.

Nhưng Gyeongwon không phải người dễ bỏ cuộc.

Dù Jaewon có đuổi thế nào, dù có bị quát tháo, bị xô ngã, thậm chí bị ném đồ đạc vào người, cậu vẫn quay lại.

Lần nào cũng vậy.

Cứ cách một ngày, Gyeongwon lại đến trước cửa căn hộ cũ kỹ, gõ cửa.

Ban đầu, Jaewon không mở.

Cậu chỉ đứng bên trong, ôm đầu, mặc kệ tiếng gọi khàn đặc của Gyeongwon.

Nhưng rồi, khi Gyeongwon vẫn không chịu rời đi, Jaewon bắt đầu mất kiên nhẫn.

Một ngày nọ, cậu mở cửa, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào người bạn thân nhất của mình.

“Cậu muốn gì?”

Giọng cậu lạnh lẽo, đầy mệt mỏi.

Nhưng Gyeongwon chỉ khẽ cười, giơ túi đồ trong tay lên.

“Bữa tối. Cậu có định ăn không?”

Jaewon không trả lời, chỉ lặng lẽ đóng sập cửa.

Lần sau, Gyeongwon lại đến.

Rồi lần sau nữa.

Có lần, Jaewon nổi điên, xô mạnh cậu ấy ra khỏi cửa, gào lên:

“Tôi đã bảo cậu đừng đến nữa! Tôi không cần ai hết!”

Gyeongwon bị đẩy ngã xuống sàn, nhưng vẫn không rời đi.

Cậu ấy chống tay đứng dậy, phủi bụi quần áo, rồi nhẹ nhàng nói:

“Tôi biết cậu không cần tôi. Nhưng cậu cần ai đó.”

Jaewon đứng lặng, bờ vai run lên.

Gyeongwon thở dài, tiến đến gần, đưa tay ra.

“Jaewon… Nếu cậu không thể đứng dậy, tôi sẽ ở đây, chờ cậu.”

Lời nói ấy, dù dịu dàng đến đâu, cũng không thể phá vỡ bức tường mà Jaewon dựng lên quanh mình.

Cậu lùi lại, đôi mắt vô hồn, rồi đóng cửa lần nữa.

Nhưng sau đó, cậu ngồi sụp xuống sàn, đầu tựa vào cửa.

Bên ngoài, Gyeongwon vẫn chưa rời đi.

Cậu ấy ngồi xuống, tựa lưng vào cửa, như thể đang ở ngay bên cạnh Jaewon, dù hai người bị chia cắt bởi một cánh cửa lạnh lẽo.

“Cậu có thể đuổi tôi ra bao nhiêu lần cũng được.”

Giọng Gyeongwon vang lên, không lớn, nhưng đủ để Jaewon nghe thấy.

“Nhưng tôi sẽ không bỏ mặc cậu.”

Vài ngày sau, Gyeongwon vẫn thường xuyên đến tìm Jaewon và cậu dần nhận ra Jaewon ngày càng gầy đi, đôi mắt cậu hõm sâu, làn da tái nhợt. Mỗi lần đến, cậu ấy đều mang theo đồ ăn, nhưng hầu như chẳng bao giờ thấy Jaewon động đũa.

"Ăn đi."

Jaewon ngồi trước bàn ăn, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào bát cơm.

"Tôi không đói."

"Cậu đã nói câu đó ba ngày nay rồi."

Gyeongwon đanh giọng, đẩy mạnh bát cơm về phía Jaewon.

"Tôi không quan tâm cậu có đói hay không. Cậu phải ăn."

Jaewon siết chặt tay, cắn môi.

"Tôi không muốn sống nữa, Gyeongwon."

Gyeongwon chết lặng. Nhưng rất nhanh, cậu ấy hít một hơi sâu, giấu đi sự run rẩy trong lòng.

"Tôi biết."

Jaewon sững người.

"Tôi biết cậu muốn chết." Gyeongwon nhìn cậu chằm chằm. "Tôi đã thấy cậu nằm trên sàn phòng tắm hôm đó, cổ tay bê bết máu. Cậu nghĩ tôi không biết sao?"

Jaewon rùng mình, đầu óc trống rỗng.

Đúng vậy.

Hôm đó...

Cậu đã cố rời khỏi thế giới này.

Khi Gyeongwon phá cửa xông vào, cậu đã gần như lịm đi. Máu từ cổ tay cậu chảy thành một vệt dài trên sàn.

Lúc mở mắt ra, cậu đã nằm trong bệnh viện.

Gyeongwon ngồi bên cạnh, mắt đỏ hoe vì tức giận.

"Lần sau tôi sẽ không ngăn cậu nữa đâu, Jaewon."

Giọng nói ấy, đầy mệt mỏi và thất vọng.

Jaewon nhắm mắt lại.

Nhưng Gyeongwon không từ bỏ.

Cậu ấy vẫn đến, vẫn mang đồ ăn, vẫn bắt cậu phải sống tiếp.

“Cậu có định ăn không?”

Jaewon im lặng.

Gyeongwon siết chặt tay, rồi bất ngờ cầm lấy muỗng, múc một ít cháo, đưa đến trước mặt cậu.

“Há miệng ra.”

Jaewon nhíu mày, hơi nghiêng đầu ra sau. “Tôi không phải trẻ con.”

“Đúng, cậu không phải trẻ con. Nhưng cậu hành xử còn tệ hơn cả trẻ con.”

Jaewon cứng đờ.

Gyeongwon không để cậu có cơ hội phản ứng, đột ngột đưa muỗng cháo đến sát môi cậu.

“Ăn. Nếu cậu còn xem tôi là bạn, thì ăn.”

Jaewon nhìn chằm chằm vào đôi mắt kiên quyết của Gyeongwon. Cậu muốn từ chối, muốn đẩy tay cậu ấy ra. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn há miệng, để Gyeongwon đút cháo cho mình.

Muỗng đầu tiên.

Rồi muỗng thứ hai.

Hương vị nhạt nhẽo của cháo lan trong miệng, nhưng Jaewon chẳng cảm nhận được gì.

Cậu chỉ biết rằng, nếu không ăn, Gyeongwon sẽ không bỏ qua cho cậu dễ dàng.

Gyeongwon cứ nghĩ nếu kiên trì như vậy, Jaewon sẽ có thể một phần nào vượt qua nhưng cậu đã lầm.

Một buổi sáng như bao ngày, Gyeongwon mang theo túi đồ ăn, gõ cửa căn hộ của Jaewon.

Không có ai trả lời.

Cậu cau mày, lấy điện thoại ra gọi. Chuông đổ dài, nhưng không ai bắt máy.

Bất an dâng lên trong lòng, Gyeongwon thử xoay nắm cửa. Bất ngờ thay, cửa không khóa.

Cảm giác chẳng lành ập đến.

Cậu đẩy cửa bước vào.

Bên trong trống rỗng.

Căn hộ tối om, rèm cửa kéo kín, không khí lạnh lẽo và tĩnh mịch đến đáng sợ.

Gyeongwon nhìn quanh.

Không có Jaewon.

Chăn gối trên giường được xếp ngay ngắn, bàn ghế vẫn nguyên vẹn, nhưng quần áo trong tủ gần như biến mất.

Cậu chạy vội vào phòng tắm.

Trống không.

Nhà bếp.

Không có ai.

Tủ thuốc cũng bị lục sạch.

Trái tim Gyeongwon thắt lại.

Jaewon đã đi rồi.

Không một lời nhắn.

Không một dấu vết.

Cậu ấy đã biến mất.

Gyeongwon gần như mất kiểm soát.

Vừa nhận ra Jaewon đã biến mất, cậu lao ra khỏi căn hộ, không kịp suy nghĩ.

Đập cửa từng nhà hàng xóm.

“Jaewon có đến đây không?”

"Jaewon có nói gì với anh chị không?"

Những cái lắc đầu, những ánh mắt bối rối không giúp ích được gì.

Cậu chạy xuống quầy lễ tân của chung cư, gần như gào lên với nhân viên trực ban.

“Anh có thấy bác sĩ Yang Jaewon không? Cậu ấy có ra ngoài không?”

Người nhân viên giật mình trước sự hoảng loạn của Gyeongwon. Ông ta vội lật cuốn sổ ghi chép, lật qua vài trang rồi ngẩng lên.

“À... cậu ấy đi từ sáng sớm, mang theo một chiếc vali nhỏ.”

Gyeongwon như bị sét đánh ngang tai.

Một chiếc vali nhỏ?

Cậu nắm chặt quầy lễ tân, giọng run rẩy.

“Cậu ấy đi đâu?”

Người nhân viên lắc đầu. “Không rõ... nhưng cậu ấy không đi taxi hay xe riêng. Cậu ấy chỉ đi bộ.”

Đi bộ?

Jaewon đi mà không có phương tiện? Không đặt xe? Không có ai đi cùng?

Ngực Gyeongwon thắt lại. Một dự cảm chẳng lành bùng lên trong lòng.

Cậu lao ra khỏi chung cư, đôi mắt đảo quanh con đường tấp nập.

Tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc.

Vô vọng.

Gyeongwon chạy đến quán cà phê mà Jaewon hay ghé.

Chủ quán nhìn cậu đầy ngạc nhiên.

“Jaewon? Không, tôi không thấy cậu ấy mấy ngày nay.”

Tiệm thuốc gần bệnh viện?

Không.

Công viên nhỏ nơi Jaewon từng ngồi hàng giờ?

Không.

Cậu tìm đến cả bệnh viện cũ, nơi Jaewon từng làm việc.

Nhưng chẳng ai biết gì cả.

Mồ hôi túa ra trên trán, hơi thở gấp gáp, nhưng Gyeongwon vẫn tiếp tục chạy khắp nơi tìm kiếm.

Cậu gần như sắp từ bỏ hy vọng, cho đến khi một linh cảm kỳ lạ kéo cậu đến bờ biển.

Những cơn sóng dữ dội vỗ mạnh vào bờ, gió biển thổi rát cả mặt.

Và rồi—cậu thấy Jaewon.

Cậu ấy đứng đó, giữa những con sóng, nước đã ngập đến hông. Từng đợt sóng xô vào thân hình nhỏ bé chao đảo nhưng vẫn cố đứng vững.

Bóng dáng đơn độc, gầy gò, như thể chỉ cần một đợt sóng mạnh hơn nữa là sẽ bị cuốn trôi.

Gyeongwon cảm thấy cả thế giới như ngừng lại.

Tim cậu đập thình thịch, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực.

Cậu hét lên:

“YANG JAEWON!!!”

Jaewon không quay lại.

Cậu vẫn đứng yên, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm về phía chân trời xa xăm.

Bước chân Gyeongwon lún sâu vào cát khi cậu lao về phía Jaewon, mặc kệ sóng biển quật vào chân.

Cậu nắm lấy cánh tay Jaewon, kéo mạnh cậu về phía bờ.

“CẬU ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY?!”

Jaewon ngước lên nhìn cậu. Đôi mắt cậu trống rỗng, không có tiêu cự, như thể đã không còn thuộc về thế giới này nữa.

Gyeongwon siết chặt tay, giọng run rẩy.

“Cậu định chết sao?!”

Lần này, Jaewon khẽ chớp mắt.

Mãi một lúc sau, cậu mới cất giọng, nhẹ bẫng như hơi thở.

“Còn gì để sống nữa đâu?”

Gyeongwon cảm giác tim mình như bị ai bóp nghẹt.

Sóng biển vỗ vào chân họ, lạnh lẽo như chính hơi thở của cái chết.

Câu trả lời của Jaewon như một nhát dao đâm thẳng vào tim Gyeongwon.

Cậu nghiến chặt răng, bàn tay siết lại thành nắm đấm.

BỐP!

Một cú đấm giáng thẳng vào mặt Jaewon.

Jaewon loạng choạng, suýt ngã xuống nước, nhưng cậu không phản kháng mà chỉ cúi đầu, để mặc gió biển rít qua người mình.

Nhìn thấy dáng vẻ ấy, Gyeongwon càng tức giận hơn.

Cậu lại vung tay lên, nhưng lần này, nắm đấm chỉ dừng lại giữa không trung.

Thay vào đó, Gyeongwon dùng toàn bộ sức lực kéo mạnh về phía bờ.

Jaewon loạng choạng bước theo, nhưng không nói gì.

Cậu không phản kháng.

Chỉ lặng lẽ để mặc mình bị lôi đi như một con rối đã hỏng.

Nhưng vừa đi được vài bước, Jaewon bỗng cố vùng tay ra.

Cậu không còn sức, nhưng vẫn liều mạng giằng co.

“Thả tôi ra…” Giọng cậu khàn đặc, như thể hơi thở cũng sắp tắt.

Gyeongwon nghiến răng, giữ chặt hơn.

“Không đời nào!”

Jaewon cố giật tay thêm một lần nữa, ánh mắt hoảng loạn, như một con thú bị dồn vào đường cùng.

“Để tôi đi…”

Gyeongwon siết chặt cổ tay cậu, không cho cậu một cơ hội thoát khỏi tay mình.

“Đi đâu? Đi chết à?!” Cậu gầm lên. “CẬU NGHĨ CHẾT LÀ HẾT SAO?!”

Jaewon cắn chặt môi, không trả lời.

Cậu cúi đầu, đôi vai gầy guộc run lên từng đợt.

Gyeongwon nhìn thấy, lòng càng siết chặt hơn.

Cậu nghiến răng, rồi bất ngờ giật mạnh Jaewon lại.

“CẬU TỈNH LẠI CHO TÔI!”

Một cái tát nữa giáng xuống.

Jaewon lảo đảo, ngã khuỵu xuống cát. Má cậu nóng rát nhưng chẳng thể che đi sự đau đớn mất mát trong tâm trí cậu.

Cậu cắn chặt môi, vai run lên từng đợt.

“Cậu nhìn tôi đi, Yang Jaewon!”

Giọng Gyeongwon vỡ vụn. Cậu đã mất hết kiên nhẫn.

Jaewon lắc đầu, bàn tay vẫn ôm lấy má, giọng nói nghẹn ngào:

“Tại sao…? Tại sao anh ấy lại bỏ tôi lại…?”

Cậu không thể kiềm chế được nữa.

Những tiếng nấc bật ra không kiểm soát.

Jaewon gục xuống, ôm lấy mặt mình, cả cơ thể run rẩy.

“Baek Kanghyuk… Đồ khốn… Anh nói sẽ quay lại cơ mà… Anh nói tôi đợi anh cơ mà…”

Những lời nói đứt quãng, như thể mỗi âm thanh thốt ra đều khiến cậu đau đến chết đi sống lại.

Gyeongwon nhìn cậu, tim thắt lại.

Cậu cũng đau lòng.

Nhưng cậu không thể để Jaewon tiếp tục như thế này.

Cậu cắn răng, kéo Jaewon vào lòng, mặc kệ cậu ấy có giãy giụa thế nào. Jaewon vùi mặt vào vai Gyeongwon, nức nở như một đứa trẻ.

Cậu cứ thế khóc, gọi tên Kanghyuk trong vô vọng.

aewon khóc đến mức không còn sức.

Từng tiếng nấc yếu dần, hơi thở cậu gấp gáp, cơ thể run lên vì kiệt quệ.

Đôi mắt sưng đỏ, bàn tay bám chặt vào áo Gyeongwon dần lỏng ra.

Cậu không còn cảm nhận được gì nữa, chỉ có một sự trống rỗng vô tận bao trùm.

Bóng tối kéo đến, cậu lả người đi.

“Jaewon?”

Gyeongwon vội lay cậu, nhưng không có phản hồi.

Cậu nhìn xuống—gương mặt Jaewon tái nhợt, hơi thở mong manh đến đáng sợ.

Gyeongwon siết chặt nắm tay.

“Chết tiệt…”

Cậu quỳ xuống, nhanh chóng cõng Jaewon lên lưng.

Cậu ấy gầy quá.

Cả người nhẹ bẫng, như thể chỉ còn lại một chút hơi thở yếu ớt bám víu vào sự sống.

Gyeongwon cắn chặt răng, điều chỉnh tư thế rồi bắt đầu bước đi.

Sóng biển vẫn vỗ vào bờ, lạnh lẽo và vô tình.

Cậu lầm bầm, giọng khàn đi vì tức giận lẫn xót xa.

“Cậu không được chết đâu, Yang Jaewon… Cậu nghe rõ không?”

Jaewon không trả lời.

Gyeongwon cũng không cần cậu ấy trả lời. Cậu bước đi trong im lặng, chỉ có tiếng sóng biển và tiếng thở nặng nhọc của chính cậu vang lên.

Tấm lưng ấm áp của cậu là điểm tựa duy nhất cho Jaewon lúc này.

Cậu ấy không còn ý thức, không còn phản ứng.

Nhưng… nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Từng giọt, từng giọt nóng hổi thấm qua lớp áo mỏng, rơi xuống làn da của Gyeongwon, khiến cậu cảm thấy đau đớn hơn bất kỳ cú đấm nào.

Cậu nghiến răng, cố gắng bước nhanh hơn.

“Cậu vẫn còn khóc… Ngay cả khi không còn tỉnh táo…?”

Giọng Gyeongwon run lên.

Cậu không chịu nổi khi thấy Jaewon như thế này.

Cậu đã chứng kiến bạn mình mạnh mẽ ra sao, tận tụy với bệnh nhân thế nào, luôn mỉm cười dù mệt mỏi đến đâu.

Vậy mà bây giờ… cậu ấy gầy đến đáng sợ, yếu đuối đến mức chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay.

Và ngay cả khi đã ngất đi, Jaewon vẫn khóc.

Nỗi đau này rốt cuộc sâu đến mức nào mới khiến một người khóc ngay cả trong vô thức?

------

Gyeongwon đặt Jaewon xuống giường, đôi mắt cậu không rời khỏi người bạn mình dù chỉ một giây.

Jaewon vẫn bất tỉnh, hơi thở yếu ớt, sắc mặt nhợt nhạt đến đáng sợ.

Cậu vội vàng chuẩn bị dịch truyền, cắm kim truyền vào cánh tay gầy gò kia.

Nhìn Jaewon như thế này, tim Gyeongwon siết lại.

Cậu thở dài, lặng lẽ thu dọn phòng.

Gyeongwon biết Jaewon không còn muốn sống.

Vì vậy, cậu phải cẩn thận.

Dao, kéo, thậm chí là những vật nhỏ có thể gây thương tích, cậu đều giấu đi hết.

Cậu không thể để Jaewon tự làm tổn thương mình thêm một lần nào nữa.

Khi đang dọn dẹp, ánh mắt cậu vô tình lướt qua một góc tối trong căn phòng.

Có thứ gì đó… được giấu kín.

Một chiếc hộp gỗ nhỏ, phủ đầy bụi.

Gyeongwon cau mày, bước đến nhặt lên.

Hộp khá cũ, nắp hộp có vẻ đã được mở ra nhiều lần.

Cậu ngập ngừng trong giây lát, rồi nhẹ nhàng mở nó ra.

Bên trong…

Là một chiếc nhẫn bạc đơn giản, đã xỉn màu theo thời gian.

Và một bức ảnh nhỏ.

Tấm ảnh đã bạc màu, mép ảnh hơi sờn.

Gyeongwon khẽ nhíu mày, cầm lên xem.

Bức ảnh chụp trong một căn lều y tế, ánh sáng mờ nhạt.

Người mặc áo blouse trắng… chính là Jaewon.

Cậu ấy trẻ hơn bây giờ, nhưng ánh mắt vẫn không thay đổi—vẫn là ánh mắt đầy quyết tâm của một bác sĩ.

Bên cạnh cậu ấy là một người đàn ông.

Người đó mặc quân phục đen, dáng người cao lớn, mái tóc ngắn gọn gàng.

Gương mặt sắc lạnh, nhưng trong khoảnh khắc ấy, có một nụ cười mờ nhạt nơi khóe môi.

Gyeongwon sững người.

Đây là… Baek Kanghyuk?

Người mà Jaewon đã yêu đến mức đánh mất chính mình… chính là người đàn ông trong bức ảnh này sao?

Gyeongwon chưa từng thấy mặt Kanghyuk trước đây.

Cậu chỉ biết đó là một lính đánh thuê, một con người nguy hiểm mà Jaewon đã lỡ yêu.

Nhưng bây giờ, khi nhìn vào bức ảnh…

Gyeongwon chợt hiểu.

Có lẽ, Kanghyuk không chỉ là một lính đánh thuê.

Anh ta đã từng là cả thế giới của Jaewon.

Khi Gyeongwon còn đang suy nghĩ, một cơn gió nhẹ lùa qua, làm lay động tấm rèm cửa.

Cậu không để ý rằng phía sau mình, Jaewon đã tỉnh dậy từ lúc nào.

Đôi mắt sưng đỏ mở ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt—

Gyeongwon, đang cầm chiếc hộp gỗ của mình.

Như có một tia sét giáng xuống.

Không suy nghĩ, Jaewon bật dậy khỏi giường, lao đến.

Chiếc hộp bị giật mạnh khỏi tay Gyeongwon.

“Trả lại cho tôi!”

Jaewon gần như hét lên.

Cả cơ thể cậu run rẩy, ôm chặt chiếc hộp vào ngực như một thứ bảo vật.

Gyeongwon giật mình, nhìn Jaewon bằng ánh mắt kinh ngạc.

Jaewon không quan tâm.

Cậu cúi đầu, những ngón tay siết chặt lấy nắp hộp, cố gắng đóng nó lại như thể chỉ cần để hở ra một chút, ký ức bên trong sẽ tràn ra ngoài và nhấn chìm cậu.

Gyeongwon thấy vậy liền đưa tay ra, định chạm vào vai cậu.

“Jaewon—”

“Đừng nhìn!”

Jaewon ngắt lời cậu, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng.

Đôi tay cậu run lên từng đợt, gắng gượng giữ chặt chiếc hộp.

Cậu không muốn nhìn nó.

Không muốn ai nhìn thấy nó.

Không muốn đối diện với thứ bên trong.

Không muốn nhớ lại.

“Xin cậu… đừng lấy nó đi…”

Giọng Jaewon nhỏ dần, như thể nếu nói thêm một câu nữa, cậu sẽ không thể chịu đựng nổi.

Jaewon ghì chặt chiếc hộp vào lòng, như thể sợ rằng nếu lơi lỏng một chút thôi, những ký ức kia sẽ tràn ra và nhấn chìm cậu.

Hơi thở của cậu đứt quãng, cổ họng nghẹn cứng.

Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống nắp gỗ lạnh lẽo.

Cậu siết chặt đôi mắt, cố gắng không nhìn vào bên trong.

Cậu biết, nếu cậu nhìn—

Nếu cậu nhìn thấy chiếc nhẫn đó.

Nếu cậu nhìn thấy bức ảnh đó.

Cậu sẽ không thể chịu đựng nổi.

Jaewon bật khóc.

Không còn là những giọt nước mắt âm thầm lặng lẽ, mà là những tiếng nấc nghẹn, đứt quãng, đau đến xé lòng.

Cậu cuộn mình lại, như thể muốn thu nhỏ bản thân để không ai nhìn thấy cậu trong trạng thái thảm hại này.

Gyeongwon đứng đó, cắn chặt răng.

Tim cậu như bị bóp nghẹt khi nhìn thấy Jaewon suy sụp đến mức này.

Cậu đã từng nghĩ Jaewon mạnh mẽ lắm.

Dù cậu ấy có đau đớn thế nào, vẫn sẽ không gục ngã.

Nhưng lúc này đây, trước mắt cậu, là một Jaewon đã hoàn toàn vỡ vụn.

Những giọt nước mắt không kiềm chế được cũng rơi xuống từ khóe mắt Gyeongwon.

Cậu quỳ xuống, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Jaewon.

Không nói gì cả.

Chỉ ôm thật chặt.

Như thể chỉ cần làm vậy, có thể giữ Jaewon lại với thực tại.

Jaewon run lên trong vòng tay cậu, bàn tay vẫn nắm chặt lấy chiếc hộp gỗ.

Giữa căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng nấc nghẹn của Jaewon và những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Gyeongwon biết, nếu cứ tiếp tục như thế này, Jaewon sẽ không thể chịu đựng thêm nữa.

Cậu đã chứng kiến Jaewon giam mình trong đau khổ suốt một quãng thời gian dài.

Đã thấy cậu ấy cự tuyệt mọi thứ, gạt bỏ cả chính bản thân mình.

Đã thấy cậu ấy đứng giữa biển, để mặc sóng cuốn đi.

Và giờ đây, cậu lại thấy Jaewon vỡ vụn, ôm chặt một chiếc hộp như thể đó là thứ duy nhất níu giữ cậu ấy với thế giới này.

Gyeongwon siết chặt tay, mắt đỏ hoe.

Cậu không thể để Jaewon tiếp tục như thế này nữa.

Ánh mắt cậu thoáng vẻ do dự, nhưng rồi cũng dứt khoát lấy ra một ống tiêm nhỏ.

Thuốc an thần liều cao.

Jaewon lúc này đã khóc đến kiệt sức, đôi mắt sưng đỏ, bàn tay vẫn run rẩy ôm chiếc hộp.

Cậu không để ý đến Gyeongwon.

Không nhận ra rằng cậu ấy đang nhẹ nhàng lăn tay áo mình lên, tìm tĩnh mạch.

Một vết kim châm nhỏ.

Chỉ mất vài giây.

Jaewon chớp mắt, cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng.

Cậu vẫn cố giữ chặt chiếc hộp, nhưng sức lực cạn kiệt khiến ngón tay dần thả lỏng.

Trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối, Jaewon nghe thấy một giọng nói khàn đặc bên tai.

“Ngủ một chút đi… Đừng đau nữa, Jaewon.”

Và rồi, cậu chìm vào giấc ngủ sâu, nước mắt vẫn còn vương trên khóe mi. Gyeongwon đỡ lấy Jaewon mang cậu ấy trở lại giường. Vết kim truyền bị giựt mạnh khiến mạch máu dưới da loang ra đáng sợ. Gyeongwon thở dài, cậu lặng lẽ gắn lại kim truyền   cho Jaewon.

" Ít nhất ngủ một chút. Cậu sẽ khá hơn."

Gyeongwon khẽ thở dài, kéo chặt áo khoác khi bước ra khỏi cửa.

Jaewon cuối cùng cũng ngủ được.

Nhưng cậu biết, đây chỉ là một biện pháp tạm thời.

Cậu cần chuẩn bị nhiều hơn—dụng cụ y tế, thuốc, cả những thứ giúp Jaewon hồi phục.

Cậu đi dọc con phố nhỏ, định ghé vào hiệu thuốc quen.

Nhưng khi vừa rẽ qua một góc đường—

Bịch!

Gyeongwon va vào ai đó.

Lực đụng khá mạnh, khiến cậu lùi lại một bước.

Cậu nhíu mày, định nói gì đó, nhưng khi ngẩng đầu lên—

Ánh mắt cậu đối diện với một người đàn ông cao lớn, khoác áo da đen, cơ bắp rắn chắc.

Gương mặt người đó sắc bén, đôi mắt chim ưng đầy áp lực.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Gyeongwon.

Người đàn ông này—

Không phải người bình thường.

“…Xin lỗi.” Gyeongwon lùi lại theo phản xạ, nhưng người kia vẫn đứng yên, đôi mắt quan sát cậu thật kỹ.

Rồi, như thể đã xác nhận điều gì đó, người đàn ông cất giọng khàn khàn.

“Cậu là bạn của Yang Jaewon?”

Gyeongwon khựng lại.

“Sao anh biết—”

“Tôi cần gặp cậu ta.”

Giọng nói dứt khoát, không có chỗ cho sự từ chối.

Gyeongwon nhíu mày, cảnh giác hơn.

“Anh là ai?”

Người đàn ông im lặng một chút, rồi chậm rãi nói:

“Hawk. Đồng đội cũ của Baek Kanghyuk.”

Tên đó—

Cái tên mà Gyeongwon đã nghe thấy trong những cơn ác mộng của Jaewon.

Gyeongwon nghiến răng.

“Vậy thì sao?” Cậu gằn giọng. “Anh đến đây làm gì? Kanghyuk đã chết rồi.”

Hawk nhìn thẳng vào mắt cậu, không né tránh.

Gió lạnh thổi qua, mang theo sự im lặng nặng nề.

Rồi Hawk chậm rãi đưa tay vào túi áo, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

“Cậu ấy đã nhờ tôi giữ cái này.”

Gyeongwon trừng mắt nhìn vật trong tay Hawk.

Một chiếc hộp đã cũ kỹ.

Và trên nắp hộp—

Là một vết trầy xước, như thể ai đó đã nắm chặt nó đến mức tuyệt vọng.

Hawk không nói thêm gì.

Anh chỉ im lặng quan sát Gyeongwon một lúc, như thể muốn xác nhận điều gì đó.

Rồi, anh đưa chiếc hộp nhỏ cho cậu, kèm theo một tờ giấy gấp gọn.

Gyeongwon đón lấy theo phản xạ, nhưng vẫn không giấu được sự nghi ngờ.

“Tại sao anh lại đưa tôi cái này?” Cậu hỏi, giọng căng thẳng.

Hawk không trả lời ngay.

Anh chỉ nhìn cậu một lúc lâu, rồi cất giọng trầm thấp:

“Vì cậu là bạn của Yang Jaewon, người mà Baek Kanghyuk luôn tự hào. Một bác sĩ giỏi, một thiên thần đã cứu rỗi cậu ấy.”

Gyeongwon sững sờ.

Hawk không nói thêm gì nữa.

Anh chỉ lặng lẽ quay lưng, kéo cao cổ áo rồi bước đi giữa dòng người tấp nập.

Gyeongwon đứng yên, bàn tay vô thức siết chặt chiếc hộp.

Cậu nhìn theo bóng dáng Hawk khuất dần—nhanh như khi anh xuất hiện.

Gyeongwon không dám mở hộp.

Cậu chỉ siết chặt nó trong tay, cảm giác lạnh lẽo của lớp gỗ cũ kỹ áp vào lòng bàn tay.

Cậu không muốn biết bên trong có gì, cũng không dám đối diện với những gì Kanghyuk đã để lại.

Thay vào đó, cậu nhét vội chiếc hộp vào túi áo, hít một hơi sâu rồi bước nhanh về phía cửa hàng y tế gần nhất.

Mua đủ những thứ cần thiết, Gyeongwon vội vã trở về nhà Jaewon.

Trong lòng cậu tràn ngập lo lắng—không biết trong lúc cậu rời đi, Jaewon có lại làm chuyện dại dột hay không.

Khi Gyeongwon mở cửa bước vào, cậu không khỏi khựng lại.

Jaewon đang ngồi trên ghế, ánh mắt không còn trống rỗng như trước.

Cậu ấy nhìn Gyeongwon, rồi cất giọng nhẹ bẫng nhưng đầy sức sống hơn hẳn:

“Cậu về rồi à?”

Gyeongwon chớp mắt, có chút khó tin.

Jaewon khẽ cười, vươn người vặn nhẹ cổ tay.

“Tớ đói quá. Cậu nấu gì cho tớ ăn đi.”

Gyeongwon gần như không tin vào tai mình.

Jaewon... đang chủ động muốn ăn?

Cậu ấy thậm chí còn đứng dậy, chậm rãi bước về phía cửa sổ, mở tung nó ra để đón gió vào phòng.

“Tớ muốn ra ngoài hít thở một chút.” Jaewon thì thầm, đôi mắt ánh lên một chút gì đó rất khó đoán.

Gyeongwon cảm thấy lồng ngực mình nhẹ bẫng.

Cậu mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai Jaewon.

“Được thôi. Cậu muốn ăn gì?”

Jaewon nghiêng đầu suy nghĩ, rồi khẽ đáp:

“Gì cũng được, miễn là có thịt.”

Gyeongwon bật cười, cảm giác vui mừng che lấp đi tất cả những bất an trước đó.

Vậy là cuối cùng, Jaewon đã vượt qua được rồi.

Cậu mải chìm trong niềm vui ấy, quên mất một thứ quan trọng—

Chiếc hộp mà Hawk đã đưa cho cậu.

Sau gần một năm chìm trong đau khổ và dằn vặt, Jaewon cuối cùng cũng chịu bước ra khỏi bóng tối. Gyeongwon vẫn rất lo lắng nhưng sau vài ngày tới tìm Jaewon, cậu vẫn thấy Jaewon dường như đang cố gắng tìm lại niềm vui của chính mình nên cậu cũng yên tâm quay lại công việc bác sĩ.

Jaewon vẫn là Jaewon, nhưng thật ra cậu không còn cảm xúc như trước nữa.

Ánh mắt cậu khi nhìn ra ngoài cửa sổ trống rỗng đến rợn người.

Khi cười, khóe môi nhếch lên nhưng không có một tia ấm áp nào.

Khi nói chuyện, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại vô hồn như thể cậu chỉ đang diễn theo kịch bản.

Jaewon không thực sự muốn ăn. Mỗi bữa ăn cậu như gặp phải ác mộng, ngay lập tức lại nôn ra.

Cậu cũng không thực sự muốn ra ngoài. Mỗi khi ra ngoài, cậu đều run rẩy. Cậu sợ rằng cậu lại quên mất hình bóng Kanghyuk. Cậu lại nhớ đến buổi sáng ngày Kanghyuk rời đi mãi mãi.

Cậu chỉ đang cố gắng làm những điều bình thường để Gyeongwon ngừng lo lắng. Nhưng vỏ bọc này không thể kéo dài lâu.

Thấm thoát trôi qua cũng đã hai năm từ khi Kanghyuk rời đi. Jaewon đứng trên sân thượng, lặng lẽ nhìn ánh đèn thành phố nhấp nháy trong đêm.

Gió đêm thổi qua tóc cậu, lạnh buốt, nhưng chẳng đủ để khiến trái tim cậu cảm nhận được điều gì.

Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng cảm nhận không khí xung quanh—chỉ để nhận ra rằng tất cả vẫn trống rỗng như vậy.

Ánh mắt Jaewon vô tình lướt xuống sân sau.

Giữa đống đồ cũ, có một thứ gì đó lóe lên dưới ánh đèn mờ nhạt.

Một góc hộp gỗ thò ra từ đống đồ bị lãng quên.

Jaewon nheo mắt.

Cảm giác có gì đó kỳ lạ.

Cậu chậm rãi rời sân thượng, bước xuống nơi góc khuất ấy.

Dưới ánh sáng lờ mờ, Jaewon quỳ xuống, chạm tay vào chiếc hộp phủ một lớp bụi mỏng.

Cậu mở nắp hộp.

Bên trong là một con dao găm.

Lưỡi dao sắc lạnh, ánh lên chút sáng yếu ớt dưới đèn.

Jaewon không dám chạm vào ngay.

Ánh mắt cậu run rẩy khi nhìn thấy hàng chữ nhỏ được khắc trên thân dao—

"Yang Jaewon."

Bàn tay cậu bất giác siết chặt mép hộp.

Cậu chớp mắt, cảm giác như máu trong người đang dồn hết lên não.

Con dao này—

Jaewon biết nó.

Một ký ức xa xăm nào đó trỗi dậy, như thể có ai đó đang gọi cậu từ nơi rất xa.

Cậu đưa tay, chạm vào phần cán dao.

Ngón tay vừa chạm tới, một thứ gì đó nhỏ rơi xuống đáy hộp.

Một tờ giấy được gấp gọn.

Jaewon cứng người.

Tim cậu đập mạnh khi nhìn thấy nét chữ ở góc giấy.

—Từ Hawk.

Cậu nuốt khan, cảm giác nghẹt thở bỗng nhiên siết chặt lấy mình.

Tại sao thứ này lại ở đây?

Jaewon mở tờ giấy bằng đôi tay run rẩy.

Chữ viết tay của Hawk mạnh mẽ nhưng có chút nguệch ngoạc, như thể được viết vội vàng.

Cậu nuốt khan, đọc từng dòng một.

> "Jaewon, nếu cậu đọc được lá thư này, nghĩa là tôi đã không còn lý do để giữ nó nữa.

> Tôi không giỏi viết mấy thứ này, nhưng đây là những gì Kanghyuk để lại cho cậu."

Jaewon cắn chặt môi.

Mắt cậu lướt nhanh xuống những dòng tiếp theo.

> "Cậu có thể đến thăm anh ấy. Địa chỉ bia mộ của Kanghyuk ở phía cuối thư."

Đôi mắt Jaewon nhòe đi.

Cậu gần như nghẹt thở.

Bia mộ.

Là thật.

Anh ấy thực sự đã không còn nữa.

Cậu cắn môi đến bật máu, nhưng không ngăn được cơ thể run rẩy.

Những dòng tiếp theo hiện ra trước mắt.

> "Anh ấy biết cậu sẽ đau lòng, nhưng vẫn chọn ra đi. Vì anh ấy không muốn cậu bị cuốn vào mọi thứ.

> Anh ấy đã nhờ tôi thay mình làm những điều anh ấy không thể nữa.

> Jaewon, nếu có ngày cậu tuyệt vọng đến mức không muốn sống tiếp nữa, thì hãy nhớ rằng—"

Jaewon siết chặt tờ giấy, cả cơ thể gần như run bần bật.

Cậu đọc đến câu cuối cùng.

> "—hãy sống tiếp thay cả phần của anh ấy."

Nước mắt trào ra, nóng hổi lăn dài xuống cằm.

Cậu cắn chặt răng, nhưng không thể ngăn tiếng nấc nghẹn bật ra khỏi cổ họng.

Cậu đã sống sót.

Nhưng để làm gì, nếu không có Kanghyuk?

Jaewon siết chặt con dao găm trong tay.

Tên cậu được khắc trên đó, như một lời nhắc nhở đau đớn.

Người đàn ông đó, đến cuối cùng vẫn nghĩ cho cậu nhiều như vậy.

Jaewon trở về nhà, đôi chân nặng trĩu như thể đang giẫm trên một lớp bùn lầy vô tận.

Cánh cửa khép lại sau lưng, nhốt cậu vào trong không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe được cả nhịp thở của chính mình.

Cậu đứng trước chiếc tủ gỗ nơi mình đã giấu nó—chiếc hộp nhỏ cũ kỹ chứa đựng những ký ức mà cậu không dám chạm vào suốt gần hai năm qua.

Đôi tay run rẩy mở ra.

Bên trong, một chiếc nhẫn bạc nằm lặng lẽ, phản chiếu ánh đèn mờ nhạt.

Bên cạnh đó là một bức ảnh đã phai màu theo thời gian.

Bức ảnh từ bệnh viện dã chiến.

Người đàn ông trong ảnh khoác lên mình bộ quân phục đen, ánh mắt sắc lạnh nhưng sâu thẳm. Anh đứng phía sau Jaewon, không cười, nhưng trong ánh mắt có thứ gì đó thật dịu dàng.

Jaewon siết chặt tấm ảnh, lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹt.

Cậu chạm vào chiếc nhẫn, khẽ lật nó lên.

Ở bên trong, có một dòng chữ khắc mờ:

"Yang Jaewon."

"Trở về."

Jaewon không thể thở nổi.

Tầm mắt cậu mờ đi, nước mắt cứ thế rơi xuống, làm nhòe cả những đường khắc nông sâu.

Cậu cắn môi đến bật máu, những tiếng nấc nghẹn lại trong cổ họng.

"Kanghyuk..."

Tại sao... tại sao lại để lại thứ này?

Jaewon đau đớn siết chặt con dao  trong tay mình. Cậu run rẩy đeo chiếc nhẫn vào tay nhưng nó vừa khít, không một kẽ hở. Rồi khi cậu đang ngắm nhìn bức ảnh, cậu cũng nhận ra Kanghyuk đeo một chiếc y hệt trên cổ thậm chí cậu cũng nhìn thấy con dao găm anh đã để lại. Vết tích mờ ảo nhưng Jaewon lại thấy rõ mồn một.

Cậu đọc đi đọc lại bức thư Hawk đã gửi cho cậu. Cố gắng khắc sâu địa chỉ ấy vào lòng. Rồi cậu hạ quyết tâm, cậu muốn đến đó. Cậu muốn gặp anh. Cậu nhớ anh đến phát điên rồi.

Jaewon khắc sâu địa chỉ cuối thư vào tim.

Nở một nụ cười nhẹ nhàng, cậu cầm bút viết vội vài dòng trên tờ giấy trắng, từng nét chữ hơi run nhưng vẫn rõ ràng.

Một lá thư dành cho Gyeongwon.

Cậu đặt nó ngay ngắn trên bàn, nơi Gyeongwon chắc chắn sẽ thấy.

Rồi, cậu lấy điện thoại, nhấn gửi một tin nhắn ngắn gọn.

"Cảm ơn vì tất cả. Tớ sẽ ổn thôi."

Không đợi hồi âm, Jaewon tắt máy, cất điện thoại vào túi.

Cậu khoác lên mình chiếc áo dày, đôi tay ôm chặt chiếc hộp gỗ cũ cùng con dao găm khắc tên mình.

Tất cả những gì cậu trân quý—cậu mang theo hết.

Và rồi, Jaewon mở cửa, bước ra ngoài màn đêm lạnh lẽo.

Lần đầu tiên sau gần hai năm, cậu tìm đến một nơi mà trái tim cậu chưa bao giờ thôi hướng về.

Jaewon bước chậm rãi trên con đường vắng lặng, ánh đèn đường vàng nhạt kéo dài bóng dáng cậu thành một đường nét mờ ảo.

Cậu tự nói với chính mình.

"Kanghyuk à. Tôi đang đến chỗ anh này. Đợi tôi nhé."

Giọng cậu nhẹ như hơi thở, nhưng lại mang theo một sự kiên định lạ thường.

Lần này, cậu không chạy trốn nữa.

Lần này, cậu sẽ đối diện.

Cậu khẽ siết chặt chiếc hộp trong tay, cảm giác gỗ lạnh lẽo áp vào da thịt khiến cậu thấy mình vẫn còn tồn tại.

Jaewon ngước mắt nhìn lên bầu trời, nơi những vì sao vẫn sáng như ngày anh rời đi.

"Kanghyuk, chờ tôi."

Nụ cười nhẹ lướt qua môi cậu, một nụ cười vừa đau đớn vừa dịu dàng.

Cậu đến tìm anh.

---

Gyeongwon nhận được tin nhắn sau một ngày dài làm việc căng thẳng.

Vừa thấy tên Jaewon trên màn hình điện thoại, cậu lập tức mở ra đọc.

"Cảm ơn vì tất cả. Tớ sẽ ổn thôi."

Dự cảm chẳng lành khiến tim cậu thắt lại.

Tay cậu siết chặt điện thoại, bước chân vội vã hơn khi lao về nhà Jaewon.

Cánh cửa không khóa.

Cậu gần như xông vào, mắt đảo nhanh quanh phòng.

Mọi thứ vẫn y nguyên—giường, bàn, những quyển sách Jaewon từng đọc...

Nhưng có một thứ nằm trên bàn thu hút sự chú ý của cậu.

Một bức thư.

Gyeongwon gần như ngừng thở khi mở bức thư ra.

Nét chữ Jaewon vẫn vậy, mềm mại và ngay ngắn, nhưng có vài chỗ mực bị nhòe đi, như thể ai đó đã để nước mắt rơi xuống.

---

Gyeongwon,

Tớ xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng suốt thời gian qua. Tớ biết cậu đã cố gắng rất nhiều, nhưng có lẽ tớ vẫn quá cố chấp để chấp nhận điều đó.

Cậu nói tớ nên sống tiếp, nên buông bỏ. Nhưng làm sao tớ có thể buông bỏ một người đã khắc sâu vào tim mình?

Tớ đã từng nghĩ rằng nếu tiếp tục như thế này, có lẽ một ngày nào đó tớ sẽ không thể quay lại nữa. Nhưng hôm nay, tớ đã tìm thấy một thứ…

Hawk đưa cho tớ một lá thư. Một dấu vết cuối cùng của anh ấy.

Tớ không thể giả vờ như không nhìn thấy nó.

Tớ không thể tiếp tục trốn tránh nữa.

Tớ phải đi tìm anh ấy, dù là ở bất cứ đâu.

Nếu tớ không quay lại, đừng tìm tớ.

Cảm ơn cậu, vì tất cả.

Jaewon.

---

Bức thư rơi khỏi tay Gyeongwon.

Cậu lùi lại một bước, không tin vào những gì mình vừa đọc.

Ngước mắt nhìn quanh căn phòng, cậu thấy rõ ràng mọi thứ vẫn y nguyên.

Chỉ duy nhất Jaewon biến mất.

Gyeongwon lập tức hốt hoảng, rồi cậu nhớ ra bức thư của Hawk. Lúc đó cậu cũng đã nhìn thấy dòng địa chỉ ở cuối thư. Nơi Kanghyuk đang yên nghỉ, cậu lập tức phóng ra ngoài. Mong rằng sẽ không quá muộn.

Jaewon lê bước chân của mình tìm đến địa chỉ ghi trong thư, khi bước qua một hàng rào tối đen, con đường vắng lặng chỉ heo hắt ánh đèn.

Jaewon siết chặt mép áo, từng bước nặng nề tiến đến tấm bia mộ lạnh lẽo trước mặt.

Chữ khắc trên đó—cái tên quen thuộc đến mức khắc sâu vào tâm trí cậu, giờ đây lại hiện hữu trên đá cẩm thạch vô tri.

Baek Kanghyuk.

Hình ảnh anh cười nhẹ, đôi mắt sắc bén nhưng lại mang theo chút dịu dàng, được khắc trên bia mộ, như thể anh vẫn đang dõi theo cậu từ một nơi xa xôi nào đó.

Jaewon run rẩy, bàn tay yếu ớt vươn ra, nhưng không thể chạm vào gương mặt ấy.

Đôi chân cậu không còn chịu nổi nữa.

Cậu khuỵu xuống.

Nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má xanh xao.

Cậu đặt hộp gỗ nhỏ trước bia mộ, mở nắp, để lộ chiếc nhẫn và bức ảnh đã cũ—kỷ niệm duy nhất của họ nơi chiến trường xa xôi.

Jaewon cúi đầu, giọng cậu run run, như thể ngay cả hơi thở cũng nghẹn lại.

“Kanghyuk… em đến tìm anh rồi đây.”

Gió thổi qua, cuốn theo hơi lạnh và sự tĩnh lặng đến mức đau lòng.

Jaewon gục đầu vào tấm bia đá lạnh lẽo, vòng tay ôm chặt lấy nó, như thể cố gắng níu kéo hơi ấm đã mất từ lâu.

Đá cẩm thạch dưới những ngón tay cậu lạnh buốt, không có nhịp tim, không có hơi thở—chỉ là một khối vô tri mặc cho gió cát vùi lấp. Nhưng Jaewon vẫn cứ ôm, cứ cố chấp sưởi ấm nó bằng chính hơi ấm yếu ớt của mình.

“Kanghyuk… lạnh quá phải không?”

Cậu nức nở, giọng nghẹn lại trong cổ họng.

“Để em… để em sưởi ấm cho anh…”

Cậu chạm trán vào bia mộ, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bề mặt lạnh băng, thấm vào từng kẽ khắc trên đó.

“Anh nói sẽ không rời bỏ em mà… Anh nói sẽ quay lại mà…”

Cậu run rẩy, siết chặt vòng tay quanh tấm bia, như thể ôm lấy một phần Kanghyuk còn sót lại.

Nhưng tất cả những gì cậu nhận lại… chỉ là sự im lặng đến tàn nhẫn.

Jaewon vẫn ngồi yên đó, đôi mắt mơ màng vì khóc lặng lẽ nhìn tấm ảnh trên phiến đá lạnh. Cánh tay run rẩy chạm vào nó vuốt ve như đang cố gắng vuốt ve khuôn mặt Kanghyuk

" Anh quá đáng lắm. Tại sao? Em đã đeo nhẫn rồi này. Kanghyuk à, chiếc nhẫn của anh sao lại vừa tay em đến thế?"

Vừa nói cậu vừa giơ chiếc nhẫn trên tay cho anh xem. Đôi môi run lên vì cái lạnh của màn đêm nhưng cậu vẫn chẳng quan tâm.

Bàn tay Jaewon siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Cậu chạm vào bia mộ, áp trán lên bề mặt lạnh lẽo ấy, giọng nghẹn lại:

“Em nhớ anh… nhớ đến phát điên rồi…”

Jaewon bật cười—một tiếng cười méo mó, lẫn trong những tiếng nấc nghẹn.

Nước mắt cậu trào ra không kiểm soát, từng giọt từng giọt lăn dài xuống gò má tái nhợt. Ngón tay cậu lướt chậm trên dòng chữ khắc trên bia mộ, cảm nhận từng vết chạm khắc lạnh lẽo như chính cơn gió buốt đang quấn lấy cậu.

“Kanghyuk… Nếu anh không thể trở lại…”

Cậu ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao.

“Vậy thì… em đến với anh nhé?”

Jaewon cười lớn hơn, nhưng đáy mắt lại trống rỗng đến đáng sợ.

Cậu giơ bàn tay lên, chiếc nhẫn bạc trên ngón tay phản chiếu ánh trăng yếu ớt.

“Anh đã đeo nhẫn cho em đâu mà bỏ đi trước rồi?”

Giọng nói cậu vỡ vụn.

Bàn tay run rẩy siết chặt con dao găm trong túi áo—món kỷ vật duy nhất còn sót lại từ anh.

Gió đêm gào thét.

Jaewon khẽ nhắm mắt, những ký ức cuối cùng về Kanghyuk ùa về, tựa như một giấc mộng xa xôi.

Jaewon ngồi ngay ngắn trên nền đất lạnh lẽo, lưng tựa vào bia mộ.

" Kanghyuk à. Em sợ đau. Hức...anh...đang ở đâu vậy?!"

Jaewon nắm chặt con dao đặt nơi cổ mình. Giọng cậu run rẩy, nước mắt cứ thế lăn xuống.

"Em sợ đau lắm. Nhưng mà....chắc chắn anh sẽ....sẽ không để em đau đúng không?"

Jaewon cắn chặt răng, đôi mắt khép lại. Cậu nở nụ cười hiền, lưỡi dao lạnh ngắt áp lên làn da mỏng manh. Một đường cắt nhỏ, sắc lẹm—nhưng đủ để vẽ nên một vệt đỏ nhức nhối. Lưỡi dao hơi ấn sâu hơn, cơn đau rát xộc thẳng vào tận óc.

Mọi thứ chẳng còn quan trọng nữa.

Cậu đã lạc lối quá lâu trong thế giới không có anh.

Những ngày tháng dằn vặt, đau đớn, tuyệt vọng cứ thế gặm nhấm cậu, xé nát tâm hồn cậu thành từng mảnh vụn.

Mà không ai có thể ghép lại được nữa.

"Kanghyuk... anh ở đó đúng không?"

Jaewon cười, giọng nói khàn đặc vì tiếng khóc bị kìm nén, máu trào ra khỏi khóe miệng.

"Chờ__em một chút_thôi__"

Jaewon gượng ngồi dậy, tay cậu ôm chặt lấy phiến đá. Cậu tựa đầu cậu vào đó, đôi mắt từ từ nhắm lại, đôi môi vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt nhòa nước mắt.

Và rồi hơi thở cậu dần chậm lại, cơn gió mạnh vẫn thổi qua cơ thể nhỏ nhắn tựa đầu vào tấm đá lạnh ngắt. Dòng máu đỏ rực nóng hổi men theo lớp áo mỏng manh chảy xuống đất.

Gyeongwon lao đến, hơi thở dồn dập, tim đập hoảng loạn như muốn nổ tung trong lồng ngực.

Nhưng thứ chào đón cậu chỉ là một Jaewon đã lặng yên.

Máu chảy xuống từ vết cắt sâu trên cổ cậu ấy, loang lổ trên nền đất lạnh.

Jaewon ngồi đó, lặng lẽ như một bức tượng.

Khuôn mặt cậu bình yên đến kỳ lạ, như thể cuối cùng cũng thoát khỏi tất cả đau đớn trên đời này.

Đôi mắt nhắm nghiền, trên môi còn vương một nụ cười nhẹ nhàng.

Không có đau đớn. Không có bất kỳ dấu hiệu vật lộn nào.

Chỉ có sự bình yên tuyệt đối—nhưng cũng là sự lặng lẽ đến tuyệt vọng.

Gyeongwon run rẩy bước đến, quỳ sụp xuống trước mặt cậu.

Một bàn tay run run chạm vào gò má đã lạnh dần.

"Jaewon...?"

Không có hồi đáp.

Cổ họng Gyeongwon nghẹn lại, toàn thân cậu cứng đờ.

Gyeongwon run rẩy áp chặt tay lên vết thương nơi cổ Jaewon, nhưng dòng máu ấm áp ấy đã ngừng chảy.

Cậu không còn cảm nhận được nhịp tim, không còn cảm nhận được hơi thở nào.

Jaewon đã thật sự đi rồi.

Gyeongwon siết chặt hàm răng, đôi mắt đỏ hoe tràn ngập bi thương. Ngón tay cậu khẽ run lên khi lướt qua khuôn mặt Jaewon—khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ yên bình, không còn chút đau đớn nào.

Gyeongwon ôm chặt lấy cơ thể lạnh lẽo trong lòng, vai run lên từng cơn theo tiếng nấc nghẹn.

Cậu không thể níu giữ Jaewon lại, không thể cứu cậu ấy khỏi lựa chọn đau đớn này. Nhưng ít ra, cậu biết—giờ đây, Jaewon đang hạnh phúc.

Cậu ấy chắc hẳn đã tìm thấy Kanghyuk rồi.

Gyeongwon mơ hồ tưởng tượng cảnh tượng ấy—Jaewon nhào vào vòng tay của người mà cậu ấy đã nhớ thương đến phát điên suốt bao năm qua. Kanghyuk ôm lấy cậu ấy thật chặt, siết đến mức không thể rời ra nữa.

Gương mặt lạnh lùng ấy hẳn đang cau lại, ánh mắt sắc bén ấy hẳn đang tràn đầy trách móc lẫn đau lòng.

Và hẳn là Kanghyuk đang mắng Jaewon.

“Ngốc quá, Yang Jaewon. Sao em lại làm thế hả?”

Nhưng dù mắng, anh vẫn sẽ dịu dàng lau nước mắt cho cậu ấy, vẫn sẽ giữ cậu ấy bên mình, không bao giờ buông ra nữa.

Gyeongwon nhắm chặt mắt, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

Dù đau đớn đến mức trái tim vỡ vụn… cậu vẫn cố gắng mỉm cười.

Vì ít nhất, Jaewon đã không còn cô đơn nữa.

Gyeongwon thu xếp mọi thứ một cách lặng lẽ. Cậu không để bất kỳ ai nhúng tay vào, vì đây là điều cuối cùng cậu có thể làm cho Jaewon.

Cậu chọn một vị trí ngay cạnh Kanghyuk—để Jaewon không còn phải chờ đợi, không còn phải cô độc giữa thế gian này nữa.

Trong suốt buổi lễ, Gyeongwon gần như không nói một lời. Cậu chỉ đứng đó, nhìn tấm di ảnh Jaewon với nụ cười hiền lành, bàn tay siết chặt chiếc nhẫn mà Jaewon luôn trân quý

Gió thổi qua, mang theo mùi hương thoang thoảng của biển—nơi Jaewon từng suýt buông xuôi. Nhưng lần này, cậu đã đi thật rồi.

“Cuối cùng cũng ở cạnh nhau rồi nhỉ?” Gyeongwon lẩm bẩm, đôi mắt hoe đỏ.

Cậu đặt lên bia mộ một bó hoa trắng, bên cạnh nơi Kanghyuk đang yên nghỉ.

Một cậu bác sĩ hiền lành, một người lính đánh thuê gan dạ.

Hai con người từng bị số phận chia cắt, nay cuối cùng cũng có thể ở bên nhau.

------

Má ơi tui viết fic mà tui khóc như mưa. Trời má tui deep quá mấy bà ơi cíu!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro