Khi ranh giới tình cảm trở thành ranh giới sinh tử
Bệnh viện Đại học Quốc gia Hankuk, tại Trung tâm Chấn thương Cấp cứu.
Jae Won đứng ngoài hành lang phòng mổ, mắt chăm chú nhìn vào màn hình hiển thị tình trạng bệnh nhân. Trên tấm cửa kính phản chiếu bóng dáng của cậu- bộ đồng phục phẫu thuật vương vài vệt máu, ánh mắt vẫn sáng dù gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Ca phẫu thuật kéo dài suốt bốn tiếng đồng hồ, nhưng mọi chuyện đã ổn.
"Anh vẫn chưa nghỉ sao?"
Giọng nói nhẹ nhàng của y tá trưởng Cheon Jang Mi vang lên bên cạnh. Jae Won quay sang, gượng cười.
"Bác sĩ Baek vẫn còn trong phòng mổ, tôi ra ngoài trước."
Jang Mi liếc nhìn cửa phòng mổ vẫn sáng đèn, khẽ gật đầu.
"Giáo sư Baek thật sự không biết mệt là gì."
Jae Won không đáp. Cậu biết điều đó rõ hơn ai hết. Baek Kang Hyuk- giáo sư, bác sĩ phẫu thuật hàng đầu của trung tâm chấn thương, một người mà tất cả đều kính nể, đấy là sau khi anh đã làm việc được một thời gian khá dài ở đây. Nhưng cũng chính anh là người mà Jae Won chưa từng thực sự hiểu rõ.
Jae Won nghĩ đến những lần nhìn thấy ánh mắt Baek Kang Hyuk khi nói chuyện với Jang Mi, điềm tĩnh, trầm ổn, có chút dịu dàng hiếm hoi mà cậu chưa từng nhận được. Một ý nghĩ thoáng qua khiến lòng cậu trầm xuống. Có lẽ, giữa họ vốn dĩ không có chỗ cho mình. Đột nhiên, từ xa một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Y tá Cheon, cô rảnh không? Tôi có ca bệnh cần cô hỗ trợ."
Jang Mi quay lại, thấy Park Gyeong Won- bác sĩ gây mê thực tập của bệnh viện. Anh ta không đeo áo blouse mà chỉ mặc sơ mi trắng, tay cầm bảng hồ sơ bệnh án.
"Có chuyện gì sao?"
"Có một bệnh nhân cần gây mê trước khi chuyển lên khoa ICU, tôi muốn tham khảo ý kiến của cô."
Jang Mi gật đầu, theo Gyeong Won đi về hướng khoa ICU. Yang Jae Won nhìn theo hai người họ, chợt cảm thấy lồng ngực có chút nặng nề.
Ngay lúc đó, cửa phòng mổ bật mở.
Baek Kang Hyuk bước ra, tháo khẩu trang, ánh mắt sắc bén lướt qua cậu.
"Số Một, tôi tưởng cậu đã nghỉ rồi."
Jae Won thu lại cảm xúc, lập tức đáp
"Tôi vừa kiểm tra bệnh nhân xong, ca phẫu thuật ổn định rồi."
Baek Kang Hyuk chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Cả hai cùng bước về phía phòng trực, không ai lên tiếng. Nhịp bước chân trùng khớp, nhưng giữa họ dường như có một khoảng cách vô hình.
-----------------------------------------
Ba ngày sau.
Tại Trung tâm Cấp cứu Bệnh viện Đại học Quốc gia Hankuk , không khí vẫn bận rộn như mọi ngày. Yang Jae Won đang kiểm tra tình trạng một bệnh nhân sau phẫu thuật thì chuông báo động khẩn cấp vang lên.
"Tất cả nhân viên y tế khẩn cấp, xin chú ý! Một trận động đất mạnh 6.8 độ richter vừa xảy ra tại khu vực phía Nam Seoul. Đội trấn thương nhanh lập tức tập hợp!"
Tiếng còi báo động vang lên khắp bệnh viện khi thông tin về trận động đất được truyền đến. Cấp độ 6.8, tâm chấn gần khu dân cư đông đúc khiến hàng loạt tòa nhà sập đổ, hàng trăm người bị thương, nhiều người mắc kẹt. Trung tâm Cấp cứu và Chấn thương của bệnh viện Đại học Quốc gia Hankuk lập tức được đặt vào tình trạng khẩn cấp.
"Toàn bộ nhân viên y tế vào vị trí! Khoa cấp cứu mở rộng tiếp nhận bệnh nhân! Đội cứu hộ chuẩn bị lên đường!"
Bên trong phòng hội chẩn, Baek Kang Hyuk đứng trước màn hình hiển thị thông tin từ trung tâm cứu nạn. Khu vực bị ảnh hưởng nặng nhất là một tòa chung cư vừa đổ sập, số người mắc kẹt chưa thể thống kê. Tình hình cấp bách, cần một đội y tế đến ngay để hỗ trợ sơ cứu tại chỗ.
Yang Jae Won lập tức rời khỏi phòng, chạy nhanh về hướng bãi đáp trực thăng. Khi cậu đến nơi, Baek Kang Hyuk đã có mặt, gương mặt nghiêm nghị hơn bao giờ hết. Hai người họ vẫn ăn ý như vậy. Tuy vẫn còn chứng sợ độ cao nhưng cậu đã dần quen với việc đi trực thăng, tâm trí cậu sẽ luôn đặt bệnh nhân lên hàng đầu gạt bỏ nỗi sợ.
"Số Một, đi với tôi."
Yang Jae Won gật đầu, nhanh chóng kiểm tra lại túi dụng cụ cấp cứu. Ngoài cậu và giáo sư Baek , đội cứu thương còn có Cheon Jang Mi và Park Gyeong Won, cùng một số nhân viên cứu hộ. Chiếc trực thăng lao vút đi trong bầu trời xám xịt, mang theo đội y tế đến tâm chấn.
Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả nghẹn lại. Một tòa nhà cao tầng đã đổ nghiêng, những mảng bê tông vỡ nát nằm ngổn ngang. Tiếng kêu cứu, khóc than vọng ra từ bên trong đống đổ nát. Lực lượng cứu hộ đang dùng máy cắt và chó nghiệp vụ để tìm kiếm người sống sót. Không khí đặc quánh mùi khói bụi và máu. Baek Kang Hyuk nhảy xuống từ trực thăng, lập tức ra lệnh:
"Phân loại bệnh nhân ngay tại chỗ. Người nào cần cấp cứu khẩn cấp thì đưa đi trước. Số Một, cậu phụ trách sơ cứu."
Yang Jae Won gật đầu, nhanh chóng chạy đến nhóm bệnh nhân đầu tiên. Một người đàn ông bị thanh sắt xuyên qua đùi, mặt tái nhợt vì mất máu. Cậu quỳ xuống kiểm tra:
"Mạch nhanh, huyết áp tụt. Chúng ta cần cố định thanh sắt, không được rút ra ngay."
Vừa dứt lời, cậu đã nhanh chóng dùng gạc bọc quanh vết thương để hạn chế chảy máu, rồi cố định chân bệnh nhân bằng nẹp. Gyeong Won tiêm thuốc giảm đau, trong khi Jang Mi thiết lập đường truyền tĩnh mạch. Bước cuối là dán nhãn phân loại bệnh nhân. Họ hành động nhịp nhàng không bỏ lỡ một phút giây quý giá nào. Bất chợt từ phía xa, một tiếng hét thất thanh vang lên:
"Còn người mắc kẹt bên dưới!"
Baek Kang Hyuk quay lại, nhìn thấy một cậu bé khoảng bảy tuổi bị kẹt dưới tảng bê tông lớn. Lối vào quá hẹp, đội cứu hộ chưa thể tiếp cận. Thời gian không còn nhiều, cậu bé có dấu hiệu khó thở.
Jae Won siết chặt tay, ánh mắt kiên định.
"Tôi sẽ vào trong đó."
"Không được." Baek Kang Hyuk cắt ngang ngay lập tức. "Quá nguy hiểm, để tôi vào cứu đứa trẻ."
Jae Won không chần chừ ánh mắt cậu kiên định "Giáo sư, anh còn nhiều bệnh nhân nặng cần điều trị sơ cứu, hãy để tôi vào, nếu không thằng bé sẽ không qua khỏi."
Hai người đối diện nhau qua một ánh nhìn. Cuối cùng, Kang Hyuk lùi lại, xem như đồng ý.
"Cẩn thận nhé, Jae Won"
Jae Won hơi sững lại, nhưng ngay lập tức cậu bò vào khe hẹp giữa đống đổ nát, cẩn thận tránh những mảnh vụn có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Khi tiếp cận được cậu bé, cậu nhận ra bé đã bắt đầu tím tái.
"Thở đi nhóc. Cố lên nào."
Jae Won rút ống oxy di động, đặt mặt nạ lên mũi cậu bé. Nhưng ngay lúc đó—
ẦM!
Một mảng bê tông phía trên bất ngờ dịch chuyển, suýt nữa đè xuống. Baek Kang Hyuk vừa kiểm tra bệnh nhân vừa ngoái đầu nhìn, mắt tối sầm lại.
"Nhanh lên, Số Một!"
Jae Won nghiến răng, cúi thấp người, cuối cùng cũng kéo được cậu bé ra ngoài. Vừa đưa em đến tay giáo sư Baek, cậu còn chưa kịp thở phào thì một dư chấn nhỏ lại ập tới.
Rắc...
Mặt đất rung lên. Một bức tường gần đó đổ xuống, suýt nữa đè trúng Jae Won. Cậu kịp thời nhảy ra xa, nhưng chân bị trượt trên lớp gạch vụn, va mạnh xuống nền bê tông.
Baek Kang Huyk lao đến, kéo cậu dậy
"Cậu ổn không?"
Jae Won gật đầu, không quan tâm đến vết thương của mình, tiếp tục hỗ trợ cứu nạn.
Sau nhiều giờ, cuối cùng đội cứu hộ đã tìm được toàn bộ nạn nhân. Những người bị thương nặng đã được đưa đến bệnh viện, chỉ còn lại vài trường hợp nhẹ đang được xử lý tại chỗ. Mọi người rã rời nhưng nhẹ nhõm.
Baek Kang Huyk nhìn quanh, xác nhận tình hình.
"Được rồi, kết thúc thôi."
Yang Jae Won ngồi xuống thở dốc trước mặt giáo sư, rút găng tay ra, dự định nghỉ một chút. Nhưng đúng lúc đó-
ẦM!
Một dư chấn mạnh hơn bất ngờ ập đến.
"Cẩn thận!"
Từ phía trên, một tảng bê tông lớn rạn nứt rồi rơi xuống. Đúng ngay vị trí của Baek Kang Hyuk.
Trong khoảnh khắc sinh tử, Yang Jae Won lao đến, cậu đẩy mạnh Baek Kang Huyk ra ngoài—
RẦM!
Khoảnh khắc tiếp theo, cả thế giới như chao đảo. Một lực va đập kinh hoàng giáng xuống lưng Yang Jae Won. Tầm nhìn của cậu tối sầm lại, rồi tất cả chìm vào bóng tối.
-----------------------------
"Số Một!"
Đội cứu hộ chạy đến. Baek Kang Huyk chật vật ngồi dậy rồi lại hốt hoảng quỳ xuống, tay anh vẫn còn đeo găng lật từng mảnh vụn ra mặc kệ nó rách tươm rướm máu vì sượt những góc cạnh sắc của đống đổ nát. Khi nhìn thấy Jae Won, hơi thở anh như đông cứng lại.
Máu, dòng máu đỏ thẫm lan dần ra từ phần bụng và chân của Jae Won, nhuộm đỏ cả đống gạch vụn xung quanh. Yang Jae Won nằm bất động giữa đống đổ nát, chiếc áo blouse đã nhuốm cả máu lẫn đất tơi tả, mặt cậu tái nhợt, hơi thở yếu ớt. Bên cạnh là giáo sư Baek Kang Hyuk đang quỳ xuống, đôi tay dính đầy bụi và máu run run kiểm tra vết thương. Jae Won có một vết rách sâu ở bụng vẫn đang chảy máu không ngừng, chân phải có dấu hiệu gãy, cơ thể cậu run rẩy vì mất máu quá nhiều. Park Gyeong Won, Cheon Jang Mi vội lao lên từ phía sau với túi sơ cứu.
"Huyết áp giảm mạnh, cần cầm máu ngay!" Âm thanh từ Baek Kang Hyuk vang lên, mang theo nỗi sợ hãi, không còn sự bình tĩnh thường ngày.
Jang Mi ngồi xuống bên cạnh, rút kéo y tế cắt lớp áo ngoài của Yang Jae Won, để lộ vết thương rách dài ở vùng bụng dưới. Máu không ngừng chảy ra từ vùng da bị tổn thương.
"Kẹp mạch máu." Kang Huyk ra lệnh, anh thay một đôi găng tay mới từ trong túi sơ cứu, tay anh siết chặt vết thương bằng gạc y tế để tạo áp lực cầm máu.
Jae Won đau đến mức phải rên khẽ lên, mắt cậu mở hé, hơi thở yếu ớt. Dù đang nguy kịch nhưng ý thức của cậu vẫn chưa mất hoàn toàn.
"Giáo sư Baek... Anh có bị thương không?"
Baek Kang Hyuk ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt tối sầm. Một cơn tức giận lặng lẽ dâng lên trong lòng.
"Này, Số Một, cậu đang nói cái quái gì vậy?"Giọng anh trầm khàn chứa đầy sự lo lắng, đôi tay vẫn giữ chặt, không ngừng tạo áp lực lên vết thương để cầm máu.
Jae Won cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy yếu ớt đến đáng sợ, giống như tùy thời có thể tan biến.
"Anh...không sao... là tốt rồi..." Câu nói chưa dứt, cơ thể cậu đột ngột co giật. Hơi thở trở nên gấp gáp, rồi yếu dần.
"SpO2 giảm! Chỉ còn 80%!" Jang Mi hét lên khi nhìn màn hình theo dõi cầm tay.
"Cậu ấy sắp mất ý thức rồi!" Gyeong Won vội vã lấy mặt nạ oxy đặt lên Jae Won, nhưng nhịp thở của cậu vẫn không cải thiện.
"Chèn nội khí quản ngay!" Baek Kang Hyuk ra lệnh dứt khoát.
Jang Mi lập tức chuẩn bị ống nội khí quản và thuốc an thần. Baek Kang Hyuk cẩn thận mở miệng Jae Won, luồn ống vào đúng vị trí rồi bơm bóng Ambu. Nhịp thở của Jae Won dần được kiểm soát qua ống thở nhân tạo.
"Đưa lên cáng! Về bệnh viện ngay!"
Xe cấp cứu được Gyeong Won điều khiển lao đi với tốc độ tối đa. Bên trong, Baek Kang Hyuk ngồi sát Yang Jae Won, hai tay không ngừng kiểm soát vết thương ở bụng. Máu vẫn tiếp tục thấm qua lớp gạc.
"Huyết áp 70/40! Mạch yếu, có dấu hiệu rối loạn nhịp!" Y tá Jang Mi báo cáo, giọng gấp gáp. Cô kiểm tra điện tim, rồi hoảng hốt kêu lên:
"Rung thất! Cậu ấy ngừng tim rồi!"
Không chần chừ, Baek Kang Hyuk siết chặt quai hàm, giật lấy bộ khử rung tim.
"Sạc 200 joules!"
Jang Mi nhấn nút sạc. Máy phát ra tiếng beep kéo dài.
"Rời khỏi bệnh nhân! Sốc điện!"
Kang Hyuk nhấn nút, dòng điện giật mạnh qua cơ thể Jae Won, khiến cậu nảy lên trên cáng. Nhưng nhịp tim vẫn là một đường sóng hỗn loạn.
"Không có phản ứng! Tiếp tục ép tim!" Jang Mi hét lên.
Baek Kang Hyuk lập tức đặt hai bàn tay lên lồng ngực Jae Won, bắt đầu ép tim ngoài lồng ngực. Mỗi nhát ép đều mạnh mẽ và chính xác, không hề có chút hoảng loạn nào.
"Nào, Số Một! Mở mắt ra!"
"Cố lên, Số Một, tôi không cho phép cậu chết đâu!..."
" Này, Yang Jae Won!!!...."
Nhưng cơ thể Jae Won vẫn không phản ứng.
"Sốc lần hai! 300 joules!"
Jang Mi nhanh chóng sạc điện.
Beep...
"Rời khỏi bệnh nhân! Sốc điện!"
Lần này, nhịp tim trên màn hình giật mạnh rồi dần trở lại.
"Nhịp tim có lại rồi thưa giáo sư! Nhưng vẫn rất yếu!"
Baek Kang Hyuk thở hắt ra một hơi nhìn xuống Yang Jae Won, đôi mắt sâu thẳm của anh vẫn không rời khỏi gương mặt tái nhợt ấy. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy nỗi sợ hãi thực sự.
Xe cấp cứu đến bệnh viện. Yang Jae Won lập tức được đẩy vào phòng cấp cứu.
"Chuẩn bị phòng phẫu thuật đi! Tôi sẽ trực tiếp thực hiện ca mổ!" Giáo sư Baek thu lại sự hoảng loạn, anh cất giọng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao.
Gyeong Won nhìn anh, có chút do dự. "Giáo sư Baek... Anh-"
"Chỉ có tôi mới có thể cứu cậu ấy." Baek Kang Hyuk cắt ngang, đeo găng tay phẫu thuật. "Không ai được đụng vào cậu ấy ngoài tôi."
Không ai dám phản đối bởi vì họ tin tưởng vào khả năng giáo sư của họ.
----------------------------------------
Phòng phẫu thuật số 2 chuyển xanh – Trung tâm Cấp cứu và Chấn thương trực thuộc Bệnh Viện Đại học Quốc gia Hankuk. Đèn mổ bật sáng, không khí trong phòng lạnh đến ngột ngạt.
Baek Kang Hyuk đứng ở vị trí trung tâm, hai bàn tay đã được khử trùng hoàn toàn, ánh mắt sắc bén quét qua bệnh nhân nằm trên bàn mổ- Yang Jae Won. Gương mặt cậu nhợt như tờ giấy trắng, đôi mắt nhắm nghiền lại. Thứ duy trì sự sống cho cậu là ống nội khí quản ở bên trong nhưng Baek Kang Hyuk biết nó không thể duy trì được lâu. Mạng sống của cậu hiện đang nằm trong tay anh. Trải qua trăm cuộc từ đại phẫu đến tiểu phẫu nhưng lần này lại là ca phẫu thuật mà Baek Kang Hyuk cảm thấy khó khăn nhất trong suốt gần 20 năm hành nghề. Bởi vì người được anh cứu lần này không chỉ là đồ đệ mà anh hết mực chỉ bảo, cậu đối với anh không biết từ lúc nào đã quan trọng hơn tất thảy.
Toàn bộ ê-kíp đã vào vị trí. Park Gyeong Won đảm nhận gây mê, giọng anh bình tĩnh nhưng vẫn chứa sự căng thẳng:
"Bệnh nhân mất máu nghiêm trọng. Huyết áp 60/30, mạch yếu, SpO2 chỉ còn 85%. Nếu không kiểm soát được xuất huyết trong vòng 30 phút tới, tim có thể ngừng đập lần nữa."
"Truyền dịch và máu nhóm O ngay." Baek Kang Hyuk ra lệnh dứt khoát.
Cheon Jang Mi nhanh chóng thiết lập đường truyền máu. Mỗi giây trôi qua đều là một cuộc đua với tử thần. Kang Hyuk liếc nhìn màn hình monitor, nhịp tim của Jae Won vẫn chập chờn nguy hiểm.
"Chúng ta bắt đầu."
Một đường dao chính xác rạch xuống vùng bụng đã bị tổn thương nặng. Máu trào ra ngay lập tức.
"Kẹp mạch máu tổn thương!"
Jang Mi nhanh chóng đưa dụng cụ. Baek Kang Hyuk thao tác như chớp, tìm thấy và kẹp chặt động mạch đang rỉ máu. Nhưng tình trạng bên trong tệ hơn dự kiến- ruột non bị rách một phần, có xuất huyết nội nghiêm trọng.
"Chúng ta phải khâu lại ruột non trước khi nhiễm trùng lan rộng." Anh trầm giọng, hai bàn tay vẫn vững vàng dù bên dưới lớp khẩu trang, gương mặt anh căng thẳng tột độ.
60 phút vật lộn với sinh tử
Giáo sư Baek đã hoàn thành việc khâu ruột non và kiểm soát được xuất huyết. Nhưng ngay khi anh chuẩn bị đóng vết mổ, màn hình monitor đột nhiên kêu beep beep liên hồi.
"Nhịp tim giảm nhanh! Chỉ còn 40 nhịp/phút!" Gyeong Won báo động.
Jang Mi tái mặt. "Nguy cơ ngừng tim lần nữa!"
Baek Kang Hyuk siết chặt quai hàm khẽ nhìn Yang Jae Won. Không được. Anh không thể để mất cậu. Anh tuyệt đối không để tử thần cướp cậu ấy từ tay anh.
" Con mọe nó, đến nước này rồi, tôi không để cậu đi dễ dàng đâu"
"Chuẩn bị adrenaline! Tôi sẽ tiêm trực tiếp vào tim!"
Một y tá nhanh chóng đưa ống tiêm. Baek Kang Hyuk dùng ngón tay xác định chính xác vị trí khoang màng ngoài tim, đâm kim vào và bơm thuốc. Màn hình nhịp tim giật mạnh. Sau vài giây căng thẳng tột độ, đường sóng bắt đầu ổn định lại.
Gyeong Won thở hắt. "Nhịp tim đã phục hồi. Nhưng cậu ấy vẫn rất yếu."
Baek Kang Hyuk không nói gì, tiếp tục đóng vết mổ với tốc độ nhanh nhưng vô cùng chính xác.
"Khâu lại. Kiểm tra lần cuối."
Mồ hôi túa ra trên trán, nhưng anh không hề dừng tay. Chỉ khi đường khâu cuối cùng hoàn tất, anh mới ngẩng lên, giọng trầm thấp:
"Ca mổ kết thúc."
-------------------------------------------------------
Jae Won được chuyển vào ICU sau ca mổ. Baek Kang Hyuk vẫn chưa rời đi, anh đứng bên giường bệnh, nhìn cơ thể gầy gò của Jae Won chìm trong ánh sáng mờ nhạt của máy theo dõi sinh hiệu.
Một tuần trôi qua, nhưng Jae Won vẫn chưa tỉnh.
Park Gyeong Won bước vào, đặt tay lên vai giáo sư Baek.
"Anh về nghỉ một chút đi. Tôi sẽ theo dõi cậu ấy."
Kang Hyuk lắc đầu. "Không cần."
Gyeong Won thở dài. "Nếu anh cứ như thế này... có chắc là chỉ vì trách nhiệm với bệnh nhân không?"
Baek Kang Hyuk im lặng. Nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Jae Won.
------------------------------------------------
Bốn ngày sau ca phẫu thuật, Yang Jae Won vẫn chưa tỉnh.
Trong phòng ICU yên tĩnh chỉ còn lại tiếng beep beep chậm rãi của máy theo dõi nhịp tim. Làn da cậu vẫn tái nhợt, cơ thể chằng chịt những sợi dây của thiết bị y tế, bàn tay gầy guộc đặt bên ngoài lớp chăn bệnh viện trắng tinh. Ống nội khí quản đã được rút, nhưng oxy vẫn phải duy trì qua lớp mặt nạ dưỡng khí.
Baek Kang Hyuk ngồi bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm dán chặt vào từng nhịp thở yếu ớt của cậu.
Jae Won đã thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng nếu cậu không tỉnh lại...
Baek Kang Hyuk siết chặt tay. Anh không muốn nghĩ đến khả năng xấu nhất.
"Giáo sư Baek, anh cần nghỉ ngơi." Jang Mi nhẹ giọng nói khi bước vào kiểm tra chỉ số sinh tồn của Jae Won.
Baek Kang Hyuk không đáp. Anh đưa tay kiểm tra vùng bụng đã được băng bó cẩn thận. Vết mổ vẫn ổn, không có dấu hiệu nhiễm trùng. Nhưng cậu ấy vẫn chưa mở mắt.
Anh chưa từng lo lắng vì một bệnh nhân nào nhiều như thế này.
Và có lẽ, Jae Won cũng không còn chỉ đơn thuần là một bệnh nhân nữa.
----------------------------------------------------
Jae Won mở mắt vào lúc bình minh ngày thứ tám sau khi cậu lỡ bước một chân vào cửa tử.
Ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ ICU chiếu lên trần nhà, khiến đôi mắt đờ đẫn của cậu chớp nhẹ. Cảm giác đầu tiên là một cơn đau âm ỉ ở bụng, lan tỏa khắp cơ thể.
Cậu mất vài giây để định thần.
Đây là đâu?
Yang Jae Won khẽ nhíu mày.
Bệnh viện. Phòng ICU.
Chuyện gì đã...?
Ký ức cuối cùng ùa về—trận động đất, đống đổ nát, cơ thể Baek Kang Hyuk suýt bị chôn vùi, và cậu đã lao tới đẩy anh ra...
Cơn đau buốt nhói lên trong đầu. Jae Won khẽ rên một tiếng.
Ngay lập tức, có một người bật dậy từ chiếc ghế cạnh giường.
"Yang Jae Won."
Giọng trầm thấp quen thuộc vang lên. Yang Jae Won từ từ quay đầu. Và cậu nhìn thấy giáo sư Baek Kang Hyuk- vẫn mặc áo blouse trắng, tay áo xắn lên, đôi mắt sắc lạnh nay lại chứa đựng một cảm xúc khó tả.
Kang Hyuk đứng dậy đeo ống nghe, cúi người xuống kiểm tra cậu. Bàn tay ấm áp chạm vào cổ tay Jae Won để đo mạch, ánh mắt không rời khỏi gương mặt cậu.
"Anh..." Jae Won định nói, nhưng giọng cậu khàn đặc phát ra từ đôi môi trắng bệch khô nứt
Baek Kang Hyuk nhanh chóng cầm cốc nước, nâng đầu cậu lên và đưa ống hút vào môi cậu.
"Uống đi."
Jae Won không từ chối. Khi cậu uống xong, Kang Hyuk đặt cốc xuống, vẫn giữ ánh mắt trầm tĩnh nhìn cậu.
Một lát sau, anh chậm rãi nói:
"Cậu suýt chết."
Jae Won khẽ cười. "Tôi không sao."
Kang Hyuk nhìn cậu chằm chằm, dường như anh quá quen với câu nói này của cậu, rồi bất ngờ bật ra một câu khiến Jae Won sững người:
"Tại sao lại cứu tôi?"
Yang Jae Won chớp mắt. Cậu không nghĩ Baek Kang Hyuk sẽ hỏi câu này.
"Tại sao ư?" Jae Won khẽ nhíu mày. "Tôi là nhân viên y tế. Tôi không thể đứng nhìn anh gặp nguy hiểm mà không làm gì."
Baek Kang Hyuk im lặng. Câu trả lời đó... không làm anh hài lòng.
Yang Jae Won nghĩ anh thích Jang Mi. Nhưng ngay cả khi anh có thích cô ấy đi chăng nữa, điều đó cũng không liên quan đến việc cậu đã cứu anh, hoặc cũng không cản trở việc cậu quyết định cứu anh.
Baek Kang Hyuk siết chặt bàn tay, rồi đột nhiên cúi xuống gần hơn. Khoảng cách giữa họ chỉ còn cách nhau vài phân.
"Nếu tôi bảo..." Kang Hyuk hạ giọng, nguy hiểm. "Tôi không muốn cậu lấy mạng mình ra để cứu tôi thì sao?"
Yang Jae Won nhìn thẳng vào mắt anh, không hề né tránh.
"Nếu là bệnh nhân, tôi cũng sẽ làm vậy." Cậu bình thản đáp.
Baek Kang Hyuk cứng đờ. Cơn bực bội không rõ lý do cuộn trào lên trong lòng anh.
Cậu ấy có thể vì bất cứ ai mà hy sinh tính mạng sao?
Suy nghĩ ấy khiến anh khó chịu một cách lạ lùng.
Jae Won không hiểu vì sao ánh mắt giáo sư Baek lại tối sầm lại như vậy. Nhưng cậu không hỏi. Cậu quá mệt để suy nghĩ nhiều hơn.
Kang Hyuk nhìn gương mặt nhợt nhạt ấy một lúc lâu, rồi cuối cùng hít sâu, trấn tĩnh lại.
"Nghỉ ngơi đi."
Yang Jae Won không phản đối. Cậu nhắm mắt lại.
Nhưng ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu cảm nhận được một điều kỳ lạ- bàn tay Baek Kang Hyuk chạm nhẹ vào cổ tay cậu, giữ nguyên ở đó
Baek Kang Hyuk không rời đi ngay cả khi Yang Jae Won đã chìm vào giấc ngủ.
Anh vẫn ngồi đó, đôi mắt dán chặt vào cậu bác sĩ trẻ vừa bước qua ranh giới sinh tử.
Từ trước đến nay, Baek Kang Hyuk luôn tự cho mình là người không bị cảm xúc cá nhân chi phối, công việc là trên hết. Quyết định của anh không bao giờ dựa trên tình cảm, chỉ có lý trí và chuyên môn y khoa.
Thế nhưng, ngay khi Jae Won ngã xuống trước mặt anh, mọi thứ đã thay đổi.
Anh chưa từng cảm thấy sợ hãi như vậy. Cảm giác tim bị siết chặt đến mức khó thở khi chứng kiến cậu ấy ngừng tim ngay trên xe cấp cứu. Cảm giác mất kiểm soát khi đôi tay mình không thể ngăn được máu chảy ra từ cơ thể cậu ấy. Và bây giờ, khi nhìn cậu ngủ yên trên giường bệnh, Kang Hyuk nhận ra- đây không còn là một sự quan tâm thông thường giữa đồng nghiệp hay thầy trò với nhau nữa.
Anh vươn tay chạm nhẹ vào cổ tay Jae Won, cảm giác da thịt lạnh hơn bình thường, nhưng mạch đập đã ổn định hơn, cứ ngồi như vậy suốt một lúc lâu.
Ba tuần sau, Jae Won chính thức được xuất viện.
Vết thương ở bụng đã ổn định, nhưng cậu vẫn cần hạn chế vận động mạnh. Điều đó đồng nghĩa với việc Jae Won không thể quay lại trung tâm chấn thương ngay lập tức.
"Tôi có thể tự đi." Yang Jae Won nói khi Baek Kang Hyuk đẩy xe lăn đến.
Giáo sư Baek khoanh tay, ánh mắt không có chút nhượng bộ nào. "Cậu vừa phẫu thuật chưa đầy một tháng."
Cuối cùng Jae Won không còn cách nào khác ngoài việc miễn cưỡng ngồi xuống xe lăn. Jang Mi và Gyeong Won đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn theo hai người họ.
Jang Mi nghiêng đầu, cười nhẹ. "Giáo sư Baek quan tâm bác sĩ Yang thật đấy."
Gyeong Won bật cười. " Cô không thấy sao? Giáo sư Baek vốn lạnh lùng với tất cả mọi người. Nhưng đối với Jae Won, anh ấy kiên nhẫn một cách kỳ lạ."
Jang Mi gật đầu đồng ý.
--------------------------------------
Yang Jae Won bắt đầu nhận ra một điều lạ- Baek Kang Hyuk xuất hiện bên cạnh cậu quá thường xuyên.
Ban đầu, cậu nghĩ đó là trách nhiệm của một bác sĩ đối với bệnh nhân, một người thầy với học trò. Nhưng dần dần, cậu không còn chắc chắn nữa. Anh ta không cần tự mình kiểm tra vết thương của cậu mỗi ngày. Không cần kiên nhẫn đến mức chờ cậu tập đi từng bước trong phòng vật lý trị liệu. Càng không cần phải đưa cậu về nhà và dọn dẹp tủ thuốc giúp cậu.
Vào một buổi chiều muộn, khi Baek Kang Hyuk đang đặt túi thuốc mới lên kệ, Yang Jae Won dựa vào cánh cửa, nhìn anh chăm chú.
"Giáo sư Baek, anh đang làm gì vậy?"
Baek Kang Hyuk không quay đầu. "Bổ sung thuốc giảm đau."
Jae Won nhíu mày. "Không phải y tá đã đưa tôi đủ thuốc rồi sao?"
Anh dừng tay một chút, rồi bình thản nói:
"Tôi không tin cậu sẽ nhớ uống đúng giờ."
Jae Won bật cười. "Giáo sư à, anh có cần quản lý tôi sát sao vậy không, tôi cũng đâu phải người yêu anh?"
Baek Kang Hyuk quay lại, nhìn thẳng vào mắt cậu. Một lúc sau, anh bình tĩnh đáp:
"Có lẽ là có."
Tim Jae Won chợt lỡ một nhịp.
Cậu không biết phải đáp lại như thế nào. Nhưng ánh mắt Baek Kang Hyuk lúc này- không còn là của một bác sĩ quan tâm bệnh nhân, mà là một thứ gì đó khác. Một cảm giác áp lực vô hình bao trùm giữa hai người. Cuối cùng, chính Baek Kang Hyuk là người rời mắt trước. Anh cầm áo khoác, khoác lên vai.
"Nghỉ ngơi đi. Mai tôi sẽ kiểm tra vết thương." Rồi anh rời đi.
Jae Won vẫn đứng yên ở đó rất lâu.
------------------------------------------
Yang Jae Won đã nhận ra.
Sự quan tâm của Baek Kang Hyuk không giống với bất kỳ ai khác. Không phải là trách nhiệm của một giáo sư với bác sĩ cấp dưới, cũng không phải chỉ là sự lo lắng sau một ca phẫu thuật nghiêm trọng. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu biết cách đối diện với nó. Jae Won không phải kiểu người dễ để cảm xúc cá nhân xen vào công việc. Nhưng trong suốt những tuần qua, kể từ sau trận động đất, mọi thứ giữa cậu và Baek Kang Hyuk đều thay đổi.
Ba tuần sau khi xuất viện, Yang Jae Won chính thức quay lại trung tâm. Cậu chưa thể trực tiếp ra hiện trường, nhưng ít nhất cũng có thể hỗ trợ phân loại bệnh nhân và chỉ đạo cấp cứu trong khu vực.
Mọi người đều vui mừng khi thấy cậu trở lại.
"Bác sĩ Yang! Cuối cùng cậu cũng chịu quay lại rồi à?" Jang Mi mỉm cười, đưa cho cậu một cốc cà phê.
Jae Won gật đầu. "Tôi không thể nghỉ mãi được."
Park Gyeong Won khoanh tay, cười ý nhị. "Vậy giáo sư Baek có đồng ý cho cậu quay lại chưa?"
Jae Won giật nhẹ khóe môi. "Tôi đâu cần sự đồng ý của anh ta."
Gyeong Won nhướng mày. "Nhưng tôi nghĩ anh ấy sẽ không vui lắm đâu."
Jae Won định phản bác, nhưng ngay lúc đó, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên phía sau.
"Số Một!!!"
Cậu cứng người, quay đầu lại, chạm mắt với Baek Kang Hyuk- người vừa bước vào phòng. Không khí trong phòng chợt yên tĩnh kỳ lạ, không ai dám hé miệng nói bất cứ câu nào
Baek Kang Hyuk nhìn cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt không che giấu sự đánh giá. "Cậu đã được tôi kiểm tra lại chưa?"
Yang Jae Won siết nhẹ cốc cà phê trong tay. "Tôi ổn rồi."
Baek Kang Hyuk nhíu mày. "Định nghĩa 'ổn' của cậu không đáng tin chút nào."
Jang Mi và Gyeong Won trao đổi ánh mắt, rồi lặng lẽ rút lui, để lại hai người họ trong căn phòng.
Baek Kang Hyuk bước lại gần, đặt một tập hồ sơ xuống bàn. "Từ hôm nay, cậu sẽ làm việc ở khu theo dõi bệnh nhân. Không trực tiếp đảm nhận cấp cứu hay phẫu thuật cho tới khi cậu hoàn toàn khỏe lại. Và đặc biệt là không được làm việc quá sức nữa, biết chưa."
Yang Jae Won khoanh tay, nhíu mày. "Giáo sư, nhưng anh không có quyền kiểm soát công việc của tôi."
Kang Hyuk nhìn cậu chằm chằm. "Tôi là người đứng đầu trung tâm, là giáo sư của cậu. Cậu nghĩ tôi có quyền hay không hả Số Một?"
Jae Won cứng họng. Nhưng cậu vẫn bướng bỉnh không chịu thua. "Tôi đã hồi phục rồi. Tôi có thể quay lại làm việc như bình thường."
Giáo sư Baek hạ giọng, ánh mắt tối sầm lại. "Nếu cậu còn cãi nữa, tôi sẽ trực tiếp ký đơn tạm hoãn công tác của cậu."
Jae Won mở miệng định phản đối, nhưng rồi... cậu nhìn thấy biểu cảm của Kang Hyuk.
Không phải tức giận. Không phải lạnh lùng. Mà là lo lắng.
Một loại lo lắng mà Baek Kang Hyuk chưa từng thể hiện với ai.
Jae Won cắn môi, rồi thở dài. "... Được rồi."
Baek Kang Hyuk không nói gì nữa. Anh chỉ nhìn cậu thêm một lúc, vỗ vai, rồi rời đi.
Jae Won nhìn theo bóng lưng ấy, trong lòng rối bời.
Giáo sư lo lắng cho mình đến mức này từ khi nào?
-------------------------------------
Sau ngày hôm đó, Jae Won bắt đầu quan sát Baek Kang Hyuk nhiều hơn.
Cậu nhận ra một điều- Baek Kang Hyuk không thay đổi thái độ với bất kỳ ai khác.
Anh vẫn nghiêm túc, vẫn lạnh lùng, vẫn chỉ quan tâm đến công việc. Chỉ có duy nhất một người được đối xử đặc biệt.
Yang Jae Won.
Cậu nhớ lại những lần Baek Kang Hyuk ở bên giường bệnh suốt đêm mà không rời đi.
Những lần anh kiểm tra vết thương của cậu mà không để y tá làm thay.
Những cái nhìn trầm ngâm khi nghĩ rằng cậu không để ý.
Yang Jae Won không phải kẻ ngốc. Cậu hiểu rõ Baek Kang Hyuk đã thay đổi.
Nhưng vấn đề là- Cậu phải làm sao để tiếp nhận điều này.
-----------------------------------
Một buổi tối muộn, Jae Won vẫn ở lại trung tâm. Cậu vừa hoàn thành xong ca trực và đang sắp xếp lại hồ sơ trong phòng. Đột nhiên, cửa bật mở.
Baek Kang Hyuk bước vào.
Anh không mặc áo blouse, chỉ có một chiếc sơ mi đen đơn giản, tay áo xắn lên, để lộ những đường gân trên cẳng tay.
Jae Won chào anh. "Giáo sư Baek!"
Baek Kang Hyuk đóng cửa lại. Anh bước đến gần, không để Jae Won có cơ hội lảng tránh.
"Cậu biết rồi, đúng không?" Anh nhướng mày hỏi
Yang Jae Won sững người. "Biết gì cơ?"
Baek Kang Hyuk nhìn cậu chằm chằm, rồi bất ngờ kéo ghế ngồi xuống đối diện, rút ngắn khoảng cách giữa họ.
"Tôi không quan tâm đến Cheon Jang Mi."
Cậu hít nhẹ một hơi.
"Người duy nhất khiến tôi lo lắng đến mức mất kiểm soát... là cậu."
Yang Jae Won cảm thấy tim mình đập mạnh hơn một nhịp. Nhưng cậu vẫn cố giữ bình tĩnh. "... Anh đang nói cái gì vậy?"
Baek Kang Hyuk không né tránh. Anh vươn tay, nắm lấy cổ tay Jae Won.
"Tôi không biết từ khi nào. Nhưng từ lúc cậu ngã xuống ngay trước mặt tôi... tôi nhận ra, tôi không thể để cậu rời xa tôi nữa."
Lồng ngực Jae Won chợt siết lại. Tim cậu đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu có thể giả vờ như không hiểu tình cảm của giáo sư Baek. Nhưng vào giây phút này, khi ánh mắt sâu thẳm ấy nhìn thẳng vào cậu, cậu không còn trốn tránh được nữa.
Jae Won siết chặt nắm tay. "... Anh đang lợi dụng cảm xúc của tôi vì thấy có lỗi à?"
Kang Hyuk nhíu mày, rồi bật cười khẽ- một âm thanh hiếm hoi mà Jae Won ít khi nghe.
"Aisss, Cậu nghĩ tôi là loại người đó à?"
Jae Won cứng đờ.
Baek Kang Hyuk siết chặt cổ tay cậu hơn, ánh mắt sắc bén.
"Tôi chưa từng do dự với bất kỳ quyết định nào trong đời." Anh hạ giọng, hơi thở phả nhẹ vào da Jae Won. "Nhưng lần này, tôi muốn hỏi cậu một câu trước."
Jae Won nuốt khan. "... Hỏi gì?"
Baek nhìn sâu vào mắt cậu, giọng trầm thấp, chắc chắn:
"Cho tôi một cơ hội. Được không?"
-----------------------------------------------------------
"Cho tôi một cơ hội. Được không?"
Câu nói của Baek Kang Hyuk vẫn vang vọng trong đầu Jae Won, ngay cả khi cậu đã vội vã rời khỏi phòng làm trực. Cậu không trả lời ngay.
Không phải vì cậu không hiểu cảm xúc của mình.
Mà là vì... cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Baek Kang Hyuk lại thẳng thắn như vậy.
Baek Kang Hyuk không phải kiểu người dễ dàng bày tỏ cảm xúc cá nhân. Anh luôn đặt công việc lên hàng đầu, không để những thứ khác xen vào. Nhưng bây giờ, anh lại nói với cậu những lời như vậy- rõ ràng, chắc chắn, không hề do dự.
Jae Won siết chặt điện thoại trong tay, đứng trên sân thượng của trung tâm cấp cứu.
Cậu nên làm gì đây?
Jae Won nghĩ rằng cậu có thể trốn tránh thêm một thời gian.
Nhưng Baek Kang Hyuk thì không nghĩ vậy.
Kể từ ngày hôm đó, thái độ của Baek Kang Hyuk vẫn không thay đổi—anh không ép buộc, không thúc giục, nhưng cũng không lùi bước.
Anh vẫn chăm sóc cậu theo cách mà anh muốn.
Vẫn kiểm tra vết thương của cậu mỗi ngày. Vẫn chắc chắn rằng cậu không làm việc quá sức.
Vẫn dành những ánh mắt trầm tĩnh chỉ dành riêng cho cậu.
Và Yang Jae Won—bắt đầu cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết rằng cậu đã rung động từ lâu.
Một buổi tối muộn, Jae Won lại ở lại trung tâm trễ hơn bình thường. Khi cậu rời khỏi phòng trực, trời đã bắt đầu lạnh. Cậu bước ra hành lang vắng vẻ, nhưng rồi, cậu dừng lại ngay khi thấy người đang đứng đợi mình.
Baek Kang Hyuk.
Jae Won nhíu mày. "Giáo sư, anh vẫn chưa về sao?"
Baek Kang Hyuk không trả lời ngay. Anh chỉ nhìn cậu một lúc, rồi nói: "Tôi chờ cậu."
Tim Jae Won khẽ run lên.
Cậu mím môi, định quay đi, nhưng Baek đã bước đến gần hơn, chắn đường cậu.
"Jae Won."
Jae Won siết chặt nắm tay. "... Gì?"
Baek không nói gì ngay. Anh chỉ nhìn cậu, rất lâu.
Rồi anh chậm rãi vươn tay, chạm nhẹ vào cổ tay cậu. "Cậu vẫn chưa trả lời tôi."
Jae Won cảm thấy hơi thở mình khựng lại.
Baek Kang Hyuk chưa bao giờ ép buộc cậu. Nhưng lần này, trong đôi mắt ấy- có một sự kiên định khiến Jae Won không thể lảng tránh được nữa. Nó giống như anh sẽ chấp nhận mọi câu trả lời của Jae Won, anh chỉ muốn nghe câu trả lời của cậu mà thôi.
Cậu mím môi. Rồi, rất chậm rãi, cậu đáp:
"... Được."
Baek Kang Hyuk khựng lại. Đôi mắt anh hơi mở lớn, như thể không tin vào những gì vừa nghe.
Jae Won nhìn anh, rồi khẽ thở dài. "Nhưng nếu anh làm tôi thất vọng—"
Baek Kang Hyuk không để cậu nói hết câu.
Anh kéo cậu lại gần, đôi môi anh khóa chặt đôi môi cậu, ngăn những lời nói tiếp theo của cậu. Cả cơ thể Jae Won cứng lại, cậu đứng yên không nhúc nhích. Và rồi, Baek Kang Hyuk vòng tay ôm chặt lấy cậu khiến cậu cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, nhịp tim trầm ổn của Baek Kang Hyuk vang bên tai mình.
Một cảm giác an toàn đến kỳ lạ.
Yang Jae Won khẽ nhắm mắt, để mặc bản thân dựa vào anh.
Lần đầu tiên, cậu không còn trốn tránh cảm xúc của chính mình nữa.
----------------------------------------------
Yang Jae Won không biết mối quan hệ giữa cậu và Baek Kang Hyuk bắt đầu thay đổi từ khi nào.
Cậu chỉ biết rằng—sau cái ôm đêm đó, mọi thứ không còn như trước nữa.
Baek Kang Hyuk vẫn là giáo sư Baek. Vẫn lạnh lùng, nghiêm túc, không để cảm xúc chi phối công việc.
Nhưng những hành động nhỏ nhặt đã không thể che giấu được.
Những lần anh đứng đợi cậu sau ca trực.
Những ánh mắt anh dành cho cậu, không còn là cái nhìn xa cách của cấp trên với cấp dưới.
Những lần ngón tay anh vô thức chạm vào cậu khi kiểm tra vết thương.
Tất cả đều rõ ràng đến mức những người xung quanh cũng bắt đầu nhận ra.
Một buổi sáng, Jae Won đang ngồi trong phòng trực thì Jang Mi bước vào, đặt mạnh một ly cà phê xuống bàn.
Jae Won ngẩng lên. "Cái gì đây?"
Jang Mi khoanh tay, nhìn cậu chằm chằm. "Cậu và giáo sư Baek... đang hẹn hò?"
Jae Won khựng lại.
Cậu ho khẽ một tiếng, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh. "Cô đang nói cái gì vậy?"
Jang Mi híp mắt. "Đừng có giả vờ với tôi. Cậu nghĩ tôi không nhìn thấy sao?"
Jae Won chớp mắt. "Nhìn thấy gì?"
Jang Mi chống cằm. "Ánh mắt của anh ấy khi nhìn cậu."
Yang Jae Won cứng người.
Cô nhún vai. "Lúc trước tôi cũng từng nghĩ giáo sư Baek có gì đó với tôi, nhưng rõ ràng là không phải. Người khiến anh ấy quan tâm là cậu."
Jae Won định mở miệng định phản bác, nhưng chưa kịp nói thì Park Gyeong Won bước vào, trên tay cầm một xấp hồ sơ.
Anh ta nhìn Jae Won, rồi thở dài. "Cuối cùng cũng chịu thừa nhận chưa?"
Jae Won nhíu mày. "Anh cũng nghĩ vậy à?"
Gyeong Won bật cười. "Jae Won à, cậu không giấu được đâu."
Jae Won bối rối. Cậu đã nghĩ rằng mình và Baek Kang Hyuk không thể hiện ra bên ngoài quá nhiều. Nhưng có vẻ như, mọi thứ đã quá rõ ràng rồi.
Cuối ngày hôm đó, Jae Won bước vào phòng làm việc của giáo sư Baek.
Baek Kang Hyuk đang đọc hồ sơ bệnh án, nhưng khi thấy cậu, anh ngẩng lên. "Có chuyện gì?"
Jae Won khoanh tay, dựa vào cửa. "Hình như tất cả mọi người đều biết rồi."
Anh nhướng mày. "Về chuyện gì?"
Cậu lườm anh. "Anh nghĩ xem?"
Kang Hyuk im lặng một giây, rồi cười khẽ.
"Thì sao?" Anh đặt tập hồ sơ xuống bàn, nhìn thẳng vào cậu. "Tôi chưa bao giờ có ý định giấu."
Jae Won hơi sững lại.
Cậu đã nghĩ rằng anh sẽ phủ nhận, hoặc ít nhất sẽ nói cẩn thận hơn. Nhưng không—Baek Kang Hyuk chưa từng có thói quen che giấu bất cứ điều gì. Anh không nói gì nhiều. Chỉ đứng dậy, bước đến gần cậu, cúi đầu xuống thì thầm:
"Nếu cậu muốn giấu, tôi có thể chiều theo ý cậu."
Giọng nói trầm thấp, hơi thở của anh phả nhẹ lên da cậu.
Tim Jae Won đập mạnh.
Cậu mím môi, rồi đẩy nhẹ anh ra. "... Không cần đâu giáo sư của tôi ơi"
Baek Kang Hyuk nhìn cậu một lúc, rồi mỉm cười.
"Vậy thì tốt."
Jae Won thở dài. Có vẻ như từ giờ trở đi, cậu sẽ không còn trốn tránh được nữa.
---------------------------
Bonus:
Baek Kang Hyuk không phải kiểu người lãng mạn.
Anh không nói những lời hoa mỹ.
Cũng không có những hành động chiều chuộng hay tặng quà như trong phim tình cảm.
Nhưng khi đã xác định một mối quan hệ, anh sẽ dành cho đối phương sự kiên nhẫn, sự bảo vệ và một chỗ dựa vững chắc.
Và Yang Jae Won là người cảm nhận rõ ràng điều đó nhất, cậu chưa từng nghĩ rằng Baek Kang Hyuk sẽ thay đổi vì cậu. Nhưng có những thứ, dù nhỏ nhặt, vẫn không thể giấu được.
Ví dụ như...Sau ca trực đêm, Baek Kang Hyuk luôn đợi cậu cùng về, ngay cả khi anh không có ca trực. Khi Jae Won bị thương nhẹ, anh nhất định là người trực tiếp kiểm tra. Nếu cậu quá bận quên ăn uống, một hộp cơm sẽ bất ngờ xuất hiện trên bàn trực. Và nếu ai đó trong trung tâm có ý định "đụng" đến cậu, giáo sư sẽ chỉ cần một ánh mắt là đủ để người đó lùi bước.
Yang Jae Won không phải người yếu đuối, cậu không cần ai bảo vệ.
Nhưng khi có giáo sư Baek ở bên, cậu biết rằng mình có thể dựa vào anh mà không cần lo lắng.
--------------------------------------------------
Baek Kang Hyuk luôn là người đặt lý trí lên trên hết.
Nhưng có một lần, anh đã phá vỡ nguyên tắc đó. Ngày hôm đó, trung tâm cấp cứu tiếp nhận một vụ tai nạn liên hoàn. Jae Won tham gia cấp cứu một bệnh nhân nặng trong phòng phẫu thuật và ca mổ kéo dài hơn bốn tiếng. Khi Jae Won bước ra khỏi phòng phẫu thuật, cậu gần như kiệt sức.
Baek Kang Hyuk vừa kết thúc một ca cấp cứu khác. Khi thấy Jae Won bước ra, áo blouse dính đầy máu bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt vì mệt, ánh mắt anh tối lại.
"Yang Jae Won."
Jae Won dụi mắt. "Gì vậy giáo sư?"
Baek Kang Hyuk không nói gì, chỉ kéo cậu vào một góc hành lang.
Jae Won hơi giật mình. "Này, đang trong bệnh viện đấy."
Kang Hyuk không quan tâm. Anh nâng cằm cậu lên, nhìn chằm chằm vào mắt cậu.
"Từ giờ trở đi, tôi không muốn thấy cậu tự ép bản thân như vậy nữa."
Jae Won hơi ngẩn ra rồi cậu bật cười. "Anh lo cho tôi sao?"
Baek Kang Hyuk im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. Lần đầu tiên, Jae Won thấy được một mặt khác của anh- một chút cứng đầu, một chút ngang bướng, nhưng cũng đầy chân thành.
Cậu thở dài, gật đầu. "Được rồi, tôi sẽ chú ý hơn."
Baek Kang Hyuk nhìn cậu một lúc lâu, rồi mới buông tay ra, nhưng trước khi đi, anh vẫn nhếch miệng nói thêm một câu: "Nếu không giữ lời, cậu biết tôi sẽ làm gì rồi đấy."
Jae Won rùng mình. "Được rồi, tôi biết mà."
Có vẻ như từ khi ở bên Baek Kang Hyuk, cậu không còn được tùy ý coi nhẹ bản thân nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro