Chap 8:
"Lão... Lão già? Se Mi , tai ta có vấn đề sao? Bà ấy..." Jang ba duỗi một ngón tay, yếu ớt chỉ vào Baek Do Yi, nữ chủ tịch có tiếng nói cao trong giới chaebol của họ.
"Cha, kỳ thật có một chuyện con chưa nói với người." Jang Se Mi cúi đầu nhìn Bạch Duyi đang tựa vào ngực cô, xoa xoa bàn tay nhỏ bé của bà, kéo Baek Do Yi ngồi xuống.
"Có chuyện gì vậy?" Jang ba cũng căng thẳng ngồi xuống, trực giác mách bảo ông những lời tiếp theo ông tuyệt đối không muốn nghe.
Nhìn Baek Do Yi vẫn bám chặt lấy Jang Se Mi, Jang ba cảm thấy lông mày giật giật, không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Omoni, hiện tại người có chút không tỉnh táo vì sự biến mất đột ngột của Chi Gam.” Jang Se Mi dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn Baek Do Yi, bàn tay nhỏ bé vẫn luôn bị bà nắm chặt, bà ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô, ngơ ngác lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
"Không tỉnh táo? Điều này có nghĩa là gì?" Jang ba quá sốc để có thể phản ứng. Điên rồ? Ông thực sự không thể liên tưởng cái tên Baek Do Yi với sự điên rồ, người phụ nữ ít nhiều cũng có một vị trí trong giới làm ăn phứa tạp của đàn ông.
"Chẩn đoán của bác sĩ là Omoni bây giờ, có thể hiểu là....một đứa trẻ sáu, bảy tuổi hoặc thậm chí nhỏ hơn.... " Jang Se Mi cân nhắc việc bày tỏ tình hình lúc này với cha cô, đồng thời không tiết lộ tình trạng của Baek Do Yi cho thế giới bên ngoài. Cô cũng sợ ai đó có ý đồ sẽ lợi dụng chuyện này để làm điều gì đó bất lợi cho tập đoàn BiDan và Dan gia.
"Cho nên, mẹ chồng con bây giờ điên rồi sao?" Jang ba có chút không thể tin được chuyện gì đang xảy ra, ông cũng không thể tin được Baek Do Yi nổi tiếng lại có thể rơi vào tình trạng này.
"Bà ấy không điên! Bác sĩ nói bà ấy vẫn có khả năng hồi phục." Jang Se Mi quyết liệt phản bác lại từ đó của ba cô, Baek Do Yi không điên, bà ấy vẫn là Baek Do Yi xinh đẹpvà cởi mở!
"Được rồi được rồi, vẫn có khả năng hồi phục. Vậy ta hỏi con, tại sao con lại giúp đỡ Dan gia, là vì Baek Do Yi trở nên như thế này?" Jang ba cau mày nhìn hai người trước mặt, nếu Baek Do Yi rơi vào hoàn cảnh hiện tại, Dan gia chắc chắn sẽ là một cái hố không đáy....
"Vâng, con sẽ giữ Tập đoàn BiDan an toàn cho omoni và trả lại cho bà ấy sau khi omoni bình phục". Jang Se Mi nhìn thẳng vào mắt cha cô, sau đó nhìn lại Baek Do Yi đang nắm tay cô và chơi đùa.
"Không! Ta không đồng ý. Đây rõ ràng là một giao dịch thua lỗ. Làm sao có thể chắc chắn rằng Baek Do Yi sẽ khỏi bệnh?" Không cần suy nghĩ, Jang ba hiện tại đã trực tiếp từ chối rút tiền ra chắc chắn là tương đương với làm từ thiện. Nếu Se Mi không ly hôn, có lẽ ông đã tính đến việc giúp đỡ Dan gia, nhưng giờ họ đã ly hôn, Dan gia đã lãng phí hơn hai mươi năm tuổi trẻ của con gái ông, ông không giải quyết thì tốt hơn. Nếu Se Mi không ly hôn với Dan Chi Gang, ông sẽ nghĩ đến việc giúp Dan gia vượt qua cơn khủng hoảng này.
Jang Se Mi cũng vì lời nói của cha cô mà rơi vào im lặng. Cô không hoàn toàn chắc chắn rằng Baek Do Yi có thể bình phục hay không, nhưng dù vậy, cô vẫn sẵn sàng cố gắng hết sức.
"Con phải cứu Dan gia. Xin cha giúp con." Jang Se Mi kiên trì ý kiến của mình.
"Dan gia, Dan gia có cái gì tốt? Con đã chiếu cố gia tộc của họ hơn 20 năm, như vậy còn chưa đủ sao! Tại sao Dan gia lại còn để con làm việc này?" Jang ba tức giận đứng lên, sắc mặt cũng đầy giận dữ.
"A~" Nghe tranh luận ngày càng gay gắt, Baek Do Yi sợ hãi trốn sau lưng Jang Se Mi .
Cảm nhận được động tĩnh của người kế bên, Jang Se Mi lúc này không khỏi để ý đến cha mình, nhanh chóng quay người an ủi cảm xúc của Baek Do Yi.
"Đừng sợ, Do Yi. Đừng sợ, có em ở đây."
"Se Mi, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà." Baek Do Yi sợ hãi đến mức rúc vào lòng Jang Se Mivà không dám nhìn mặt Jang ba thật là một lão già đáng sợ(TдT)
"Được,được, chúng ta sẽ về nhà ngay" Jang Se Mi lo lắng nhìn bố, nhưng bố cô vẫn không có ý định nhường bước.
“Ba à” Một tiếng gọi trìu mến như vậy khiến Jang ba tỉnh táo lại. Nhìn vẻ mặt mong đợi của con gái, ông không nhịn được, nhưng chuyện này. .
“Xin hãy giúp con.” Cô không thể nhìn Tập đoàn BiDan phá sản. Đó là nỗ lực cả đời của Baek Do Yi.
"Se Mi, tại sao? Dan gia có cái gì tốt như vậy? Trở về Jang gia, làm Jang gia đại tiểu thư của con..."
"Bởi vì con yêu một người ở Dan gia...."
Lời nói còn dang dở của Jang Se Mi khiến Jang ba nhất thời không kịp phản ứng. Khi nhớ ra điều gì đó, cơn tức giận lại nổi lên.
“là tên Dan Chi Gang đó.…”
"Ý con là..."
Jang Se Mi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đứng dậy và nhìn thẳng vào cha mình.
"Ý con là, con yêu Baek Do Yi"
Cuối cùng cũng phải nói ra rồi, Jang Se Mi cảm thấy như có một tảng đá lớn trong lòng mình đã được bỏ xuống, cô không ngại bày tỏ tình yêu của mình với Baek Do Yi, cô vẫn hy vọng tình yêu của mình có thể được công nhận.
“Do Yi cũng yêu Se Mi nhất ~” Baek Do Yi trìu mến ôm cánh tay Jang Se Mi, cọ má bà vào vai cô. Bà không quan tâm đến bầu không khí căng thẳng lúc này, bà chỉ biết Jang nói cô yêu bà.
"Các... các người."
Jang ba nhìn hai người đang đứng trước mặt mình, vừa nói vừa loạng choạng một lúc rồi ngã xuống ghế sofa.
" Ba, thật xin lỗi người." Jang Se Mi cũng rưng rưng nước mắt. Cô nhìn người cha ngày càng già đi của cô, rồi nhìn Baek Do Yi đang ngây thơ nhìn cô. Cô thực sự không còn cách nào khác.
Kéo Baek Do Yi lại ngồi trên sô pha, cô một mình nhìn chằm chằm vào thứ gì đó và như tự nói với chính mình, như thể ngoài cô ra không có ai khác rồi thổ lộ tình cảm của mình với Baek Do Yi .
"Người biết không, em đã thích người hai mươi năm rồi, hai mươi năm này không ngày nào em không nghĩ đến người. Em biết trong mối quan hệ của chúng ta, em không thể thích người, và em giả vờ ghét người, mỗi ngày em đều cố gắng lấy lại trái tim mình, nhưng làm sao em có thể lấy lại được trái tim mình khi đi giao nó vào tay người? Em đã đến gặp bác sĩ tâm lý nhưng chẳng ích gì. Em bị trầm cảm nhưng em vẫn không thể ngừng thích Baek Do Yi".
Jang ba sửng sốt nhìn con gái mình, đứa con gái mà ông chưa từng nỡ tổn thương bao giờ. Nhìn vết sẹo ẩn dưới chiếc vòng tay được cuộn lại của con gái, với tư cách là một người cha, ông không khỏi cảm thấy đau lòng, trong những năm qua Se Mi đã phải trải qua những gì?.
"Ba, người biết không, bà giống như mặt trăng của con, hai mươi năm qua đã mang đến cho con ánh sáng vô tận. Nếu người khuyên con từ bỏ mặt trăng, vậy sống trong bóng tối vô tận có ý nghĩa gì?"
Vừa nói, nước mắt vừa vô thức rơi xuống, nghĩ đến hai mươi năm qua, cô mỗi ngày đều đè nén tình yêu của mình với Baek Do Yi, nhưng điều khiến cô hạnh phúc hơn là mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Baek Do Yi, cô chỉ muốn ở bên cạnh bà, thậm chí là với tư cách là con dâu lớn.
"Se Mi, bà ấy là mẹ chồng của con." Jang ba lúc này dần dần bình tĩnh lại, giọng nói của ông đột nhiên già đi rất nhiều, ông không quan tâm con gái mình thích ai, Ông chỉ cảm thấy tiếc cho việc con gái ông đã phải trải qua hai mươi năm một mình và những vết sẹo trên cánh tay của con bé.
“Không còn nữa, ba, con chỉ muốn chăm sóc bà ấy thật tốt và bảo vệ Dan gia. Nếu một ngày omoni khỏi bệnh và bà ấy muốn đuổi con đi, con sẽ không phàn nàn gì, chỉ là… con sẽ chính tay mình chấm dứt tình yêu của mình với bà ấy".
Dù sao thì cô cũng đã tự thỏa hiệp với chính mình vì người là mặt trăng mà mặt trăng thì chỉ có thể ngắm nhìn nó từ xa. Chỉ cần cô có thể bảo vệ bà ấy từ xa là cô đã mãn nguyện rồi.
Gương mặt bị chạm vào khiến Jang Se Mi ngừng suy nghĩ, quay lại nhìn Baek Do Yi cũng đang rơi nước mắt.
"Se Mi.... đừng khóc, Do Yi sẽ không chạy lung tung nữa đâu." Bà vừa nức nở vừa cố lau nước mắt trên mặt Jang Se Mi, cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Được rồi, em sẽ không khóc, Do Yi cũng sẽ không khóc.” cô tùy tiện lau mặt, cẩn thận lau đi đôi mắt đỏ hoe của Baek Do Yi.
Jang ba nhìn hai người như vậy mà lắc đầu bất lực. Vì đây là điều Jang Se Mi đã quyết định nên ông biết rằng mình không thể thay đổi được gì.
“Vẫn với điều kiện như cũ, con kế vị Jang gia, ta sẽ rút tiền để giúp tập đoàn BiDan sống sót qua cơn nguy kịch.” Ông để lại một câu rồi rời đi mà không đợi câu trả lời của Jang Se Mi. Vì đó là con đường do con gái ông lựa chọn thật khó để ông nói thêm điều gì.
Jang Se Mi nhìn theo bóng lưng của cha cô, cô cảm ơn cha mình từ tận đáy lòng. Sau khi trưởng thành, cha cô luôn âm thầm ủng hộ cô, mặc dù ông luôn nói là ông không đồng tình.
Sau khi định thần lại và nhìn Baek Do Yi trước mặt, cha cô chắc chắn đã đồng ý.
“Do Yi, chúng ta về nhà thôi.” Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người, đặt vào lòng bàn tay mình. Sự việc đã được giải quyết, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"Được rồi! Tôi muốn về nhà." Nhìn nụ cười của Jang Se Mi, Baek Do Yi cũng cười. Bà sẽ không bao giờ ra ngoài chơi nữa, quá đáng sợ.
Hai người nắm tay nhau bước ra khỏi cửa Jang gia.
"Se Mi, tôi đói."
"Người muốn ăn gì?"
"Hmm... Tôi muốn uống canh mực do Se Mi làm."
“Được rồi, chúng ta quay về nấu canh mực thôi.”
"Tôi cũng muốn ăn bào ngư chiên."
“Được rồi, nhanh quay về làm món bào ngư chiên cho Do Yi của chúng ta thôi.”
"Tôi vẫn muốn ăn..."
Jang Se Mi dịu dàng nhìn Baek Do Yi đang nghĩ về bữa trưa. Vừa ra khỏi cửa, cô đã nhìn thấy Dan Chi Jung đang lo lắng đi bên cạnh xe.
"Chị Se Mi, em...." Cậu đang định thành thật thừa nhận sai lầm của mình.
“Se Mi, Chi Jung chỉ chuyên tâm gọi điện thoại, không để ý tới tôi!” Không ngờ Baek Do Yi lại đột nhiên phàn nàn.
"Không, Chị Se Mi, xin hãy nghe lời giải thích của em, Oma, sao người có thể làm được điều này!!".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro