Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24:

"Nei, nhìn omoni uống thuốc xong em sẽ rời đi" Jang Se Mi thấy buồn nhưng giọng điệu của cô luôn lạnh lùng.

Baek Do Yi phía sau lưng bối rối cắn môi, nếu không uống thuốc thì sẽ ở lại, nhưng làm sao bà có thể mở miệng được?

<Nếu mình nói thẳng với em ấy rằng mình muốn em ấy ở lại....Không, không, mẹ chồng sao có thể nói như vậy >

"Tôi không muốn uống, ai biết em định đưa cho tôi cái gì." Baek Do Yi đột nhiên đẩy tay ra trước mặt, viên thuốc theo quán tính bị ném đi, dùng giọng điệu kiêu ngạo thường ngày của Baek Do Yi, nhưng bà vẫn kiên định dựa vào vòng tay của Jang Se Mi.

Đây không phải là lần đầu tiên cô bị từ chối, nhưng Jang Se Mi vẫn có chút mất cảnh giác, cô không quan tâm viên thuốc rơi xuống đâu, chỉ ngơ ngác nhìn người trong ngực, trong mắt lộ ra vẻ buồn bã và bất lực.

"Vậy em sẽ bảo quản gia mang đến cho người." Nói xong cô lại đỡ Baek Do Yi nằm xuống.

Cảm nhận được chỗ dựa phía sau dần dần biến mất, Baek Do Yi vội vàng kiếm cớ, giả vờ choáng váng.

"Ôi không! Tôi cảm thấy choáng váng, em có muốn để mẹ chồng ốm yếu một mình không?"

Jang Se Mi mở miệng, nhưng cuối cùng cô không nói gì, chỉ ngồi lại và ôm người đó.

<Em không còn là con dâu của người nữa, Do Yi.  >

<Bây giờ chúng ta chỉ là hai người phụ nữ chẳng liên quan gì đến nhau.  >

"em muốn nhờ quản gia giúp người lấy thuốc." Lời giải thích lúc này có chút yếu ớt và nhạt nhẽo, nhưng dường như đây là tất cả những gì cô có thể nói từ khi tỏ tình trước công chúng, cô luôn tự mình giải thích nhưng lại rất ít người nghe.

"Không cần đâu, cũng không có vấn đề gì"

"Làm sao có thể như vậy được..."

Dù Jang Se Mi có khuyên nhủ thế nào đi chăng nữa, Baek Do Yi cũng không chịu uống thuốc.

Cho đến khi ý thức lần nữa mơ hồ, Baek Do Yi cảm thấy lạnh toàn thân, vô thức muốn dựa vào nguồn nhiệt sau lưng.

"Omoni." Chạm vào làn da nóng bỏng của người trong ngực, Jang Se Mi càng lo lắng nhìn người vẫn đang vô lực dựa vào cánh tay mình, dùng một chút lực, ôm cả người vào lòng.

Thân thể hoàn toàn không phát huy được chút sức lực nào, Baek Do Yi để cho Jang Se Mi ôm mình, tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay cô, nghiêng đầu tựa vào vai Jang Se Mi, chuẩn bị ngủ.

"Omoni, chúng ta uống thuốc đi nhé? Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện." Jang Se Mi lần này lại đổ thuốc ra, trực tiếp nhét vào miệng Baek Do Yi.

"Đừng đi ~" Baek Do Yi trong tiềm thức lẩm bẩm, bà không biết mình vừa nói gì, bà uống thuốc khi Jang Se Mi đưa cho bà, uống nước khi Jang Se Mi đút cho bà.

Baek Do Yi kiệt sức đến mức cuối cùng cũng có được một nơi thoải mái như vậy, chỉ muốn ngủ ngay.

Nhìn Baek Do Yi uống thuốc xong liền ngủ trong ngực mình, Jang Se Mi không dám cử động nữa. Hơi thở nóng hổi của bà phả vào xương quai xanh của cô, khi cúi đầu xuống, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt đã nằm trong tim của mình hơn 20 năm.

Hàng mi dài ướt đẫm nước mắt, trên mặt Baek Do Yi vẫn còn vài vệt nước mắt rơi trong vô thức.

Cô hơi nghiêng đầu, áp mặt vào trán Baek Do Yi , thậm chí còn không dám nhắm mắt lặng lẽ chờ mặt trời mọc.

————————————————

Ngoại trừ cổ có chút đau nhức, Baek Do Yi cảm thấy đây là giấc ngủ yên bình nhất mà bà có được gần đây. Nhưng khi mở mắt ra, nhìn thấy mình trong vòng tay của Jang Se Mi, bà vẫn có chút bàng hoàng.

"Omoni, người vẫn còn cảm thấy khó chịu à?" Jang Se Mi ngay lập tức nhận ra rằng Baek Do Yi đã tỉnh dậy và cất giọng nói khàn khàn sau khi thức suốt đêm.

"Em đang làm gì vậy..." Ký ức rời rạc về đêm qua hiện lên trong đầu Baek Do Yi từng khung hình một. Bà cố gắng hết sức để kéo cô đến, nhưng bà không nhận ra rằng mình đã uống quá nhiều và dường như đã bị sốt.  .

Baek Do Yi nhìn xuống chiếc chăn quấn quanh mình, rồi lại nhìn Jang Se Mi. Cô đã cả đêm không ngủ, đôi mắt đã đỏ ngầu, quầng thâm hiện rõ.

"Nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống, em đi làm bữa sáng cho người." Không dám nhìn vẻ mặt của Baek Do Yi, cô đặt bà lên giường, chỉnh lại chăn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ mà không dám nhìn đến Baek Do Yi dù là một cái liếc mắt.

Cô sợ nhìn thấy ánh mắt ghê tởm của bà và nghe thấy những lời lẽ sắc như dao.

Sau khi đóng cửa hoàn toàn, Jang Se Mi muộn màng nhận ra rằng đôi chân của cô dường như đã mất hết cảm giác, cảm giác đau nhức và tê dại ngày càng rõ ràng. Rốt cuộc vẫn là, cô đã ôm Baek Do Yi suốt đêm.

Bám vào tường di chuyển từng chút một, thắt lưng của cô cũng có chút đau nhức, cả vai mà Baek Do Yi đã tựa vào cũng vậy.

Cuối cùng cũng xuống được tầng dưới, Jang Se Mi thấy người quản gia đang đi đến chỗ cô.

"Cô Se Mi, cô có thấy khó chịu ở đâu không? Sao trông sắc mặt cô tệ thế?"

"Thật sao? Có lẽ tôi vẫn chưa nghỉ ngơi. Cô có thể giúp tôi đến ngồi trên sô pha được không?" Jang Se Mi vẫn còn mặc bộ đồ ngủ tối qua, áo khoác vẫn còn trong phòng ngủ của Baek Do Yi.

Được sự giúp đỡ của quản gia, Jang Se Mi muốn nhanh chóng đi bộ đến phòng khách để nghỉ ngơi. Vừa nhấc chân lên, cảm giác tê ở chân càng nặng hơn, cô loạng choạng và ngã thẳng xuống đất.

"Unnie!" Vừa mới đi vào Dan Chi Jung nhìn thấy một màn như vậy, nhìn sắc mặt tái nhợt của Jang Se Mi, trong lòng càng thêm lo lắng.

Sau khi dùng sức nâng cả người lên, ba người nhanh chóng di chuyển ra phòng khách.

"Unnie, có chuyện gì vậy?  "

"À, tối qua omoni bị sốt, lát nữa nhớ gọi bác sĩ gia đình đến kiểm tra lại nhé." Nói xong Jang Se Mi quay người tiếp tục dặn dò quản gia, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Dan Chi Jung.

"bữa sáng của omoni giao cho cô, tôi về trước." Jang Se Mi có thể cảm nhận rõ ràng sự khó chịu trong cơ thể mình, cô không muốn xảy ra chuyện gì trong biệt thự nên chỉ có thể dùng thứ này như một cái cớ để đứng dậy và rời đi.

"Unnie, em đưa chị về."

"Không cần đâu, cậu đi lên chăm sóc omoni đi."

Khi hai người giằng co, Jang Se Mi cảm thấy cảnh tượng trước mắt lúc rõ ràng lúc mờ ảo, giọng nói của Dan Chi Jung đã không còn nghe được nữa, chỉ còn lại một tiếng gầm chói tai....


Việc Jang Se Mi đột ngột ngất xỉu khiến mọi người hoảng sợ. Tất cả người làm trong biệt thự đều hỗn loạn, Dan Chi Jung bế cô lên và chạy ra cửa.

"Chi Jung... Có chuyện gì vậy?" Baek Do Yi vừa nói xong, toàn bộ người hầu và quản gia đều nháy mắt nhường đường.

Baek Do Yi nhanh chóng bước tới gần hai người và nhìn Jang Se Mi vẫn chưa có phản ứng.

"Làm sao vậy? Se Mi bị sao vậy?!" Baek Do Yi lo lắng nắm lấy cánh tay của Dan Chi Jung và liên tục hỏi.

"Oma, oma, mẹ buông ra trước đi, để con đưa unnie đi bệnh viện trước được không?" Thấy Baek Do Yi sắp khóc, làm con trai, anh chỉ có thể cố gắng hết sức để ổn định cảm xúc của Baek Do Yi.

"Được, chúng ta nhanh chóng đi thôi."

"Oma, người không thể đi được. Unnie nói mẹ còn sốt, để con đi đi, con sẽ gọi chị dâu thứ hai bảo chị ấy đi cùng mẹ." ra hiệu cho quản gia bằng ánh mắt.

Ôm lấy cánh tay lạnh ngắt của Baek Do Yi, bà không đành lòng buông ra, nhưng mọi người đều ở đó, bà cũng không thể nói ra điều gì khiến người ta để ý, chỉ có thể để cánh tay của Jang Se Mi trượt qua lòng bàn tay mình, bất lực nhìn cô đang ngất xỉu và bị mang đi.

<Jang Se Mi, Se Mi....>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro