Chap 23:
Jang Se Mi vẫn là rời đi trước khi Baek Do Yi tỉnh dậy.
Baek Do Yi không thích cô ở trong phòng ngủ, cô luôn ghi nhớ điều đó, nhưng cô sợ nửa đêm bà sẽ cảm thấy khó chịu.
"Giúp tôi dọn dẹp phòng khách cạnh phòng ngủ của omoni."
"Chỉ cần dọn dẹp nhanh thôi và tôi sẽ rời đi vào ngày mai."
"Nei"
Mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng suy cho cùng thì họ mới là người được trả tiền.
Jang Se Mi đứng trước cửa sổ phòng ngủ, nhìn xuống ao, ánh trăng sáng chiếu xuống mặt nước.
<Do Yi, rốt cuộc người muốn làm gì?>
Jang Se Mi có thể cảm nhận rõ ràng thái độ của Baek Do Yi đối với cô đã dịu đi đôi chút. Cuộc gọi hôm nay là ý của quản gia hay Baek Do Yi?
Khi cuộc gọi được gọi tới cô dường như đã nói lên kết quả .
Nếu là quản gia, bà ấy nhất định sẽ chọn cách gọi Dan Chi Jung trước thay vì gọi cô, con dâu lớn trước đây.
Vậy thì chỉ có một kết quả. . .
Jang Se Mi có chút không chắc chắn, nhưng bây giờ cô đang ở trạng thái bị động, vẫn giữ vững niềm tin ban đầu của mình.
<Nếu omoni không không muốn thấy mình, mình sẵn sàng dõi theo bà ấy trực tiếp từ xa.>
<Omoni muốn xoa dịu mối quan hệ với mình sao? Là bởi vì Joo Nam.>
<Bà vẫn coi mình là con dâu lớn hay chị dâu họ? Hoặc là bà ấy....omoni đã chấp nhận tình yêu của mình....>
Ý tưởng thứ hai nhanh chóng bị Jang Se Mi khước từ, cô lắc đầu cười gượng. Cô đang nghĩ đến một điều điên rồ nào đó.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bề ngoài của Jang Se Mi đã được kiềm chế rất nhiều, cô không còn dám tùy ý làm gì cho Baek Do Yi; cô không còn dám chăm sóc cuộc sống thường ngày của bà ấy nữa; Jang Se Mi sẽ không tùy tiện đến biệt thự của Baek Do Yi mà không có sự cho phép của bà ấy.
Cô không làm phiền đến bà, có lẽ cô sẽ không bị bỏ rơi nữa.
Đêm tối kèm theo ánh trăng sáng, đáng tiếc hôm nay trời nhiều mây, không thấy một ngôi sao nào, mặt trăng cũng đang khuyết.
Nhìn thời gian trên điện thoại, đã là bốn giờ sáng.
Jang Se Mi sau đó cử động cái cổ vốn đã cứng ngắc của mình nhưng cô vẫn chưa buồn ngủ. Đã đến lúc chuẩn bị món súp và bữa sáng cho Baek Do Yi.
Gió ban đêm khiến cơ thể cô có chút lạnh khi ngủ, cảm giác ngột ngạt đặc biệt vào sáng sớm ập vào, cô lấy thuốc trong túi đi vào bếp, rót một ly nước ấm và nuốt nó.
Jang Se Mi rót thêm một ly nước rồi mang vào phòng Baek Do Yi, không biết bà ấy có đá chăn bông hay không, may mắn thay khi cô rời đi, cửa sổ đã đóng.
Jang Se Mi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, nhìn người đang ngủ ngon lành trên giường qua ánh sáng mờ nhạt bên ngoài, cảm giác ngột ngạt lúc sáng sớm dần tiêu tan, không biết là do tác dụng của thuốc hay do khi nhìn thấy Baek Do Yi.
Đặt nước ấm lên đầu giường, cô từ từ ngồi xổm xuống cạnh giường, không dám ngồi lên giường nữa vì sợ đánh thức người đang ngủ.
Ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Baek Do Yi.
<Ôi, mũi của omoni đẹp quá. Sống mũi cao thật sự rất đặc biệt.>
<Ồ, khóe miệng của omoni cũng đẹp lắm, khóe miệng cụp xuống độc đáo.>
<Mọi thứ về omoni đều đặc biệt.>
Jang Se Mi không khỏi muốn chạm vào bàn tay mà cô không bao giờ có thể nắm giữ, nhưng cô vẫn tiếp tục thực hiện động tác nâng lên và đặt xuống lặp đi lặp lại.
Cô lấy hết can đảm để thử chạm vào đầu ngón tay của Baek Do Yi, niềm hạnh phúc thầm kín khiến cô cảm thấy vui sướng một lát.
Lòng tham trong lòng cô ngày càng lớn, cô muốn nắm tay Baek Do Yi một cách thành thật và ngay thẳng; cô muốn bàn tay này vuốt ve má cô, chạm vào cơ thể cô. .
Bất tri bất giác, bàn tay nhỏ nhắn của Baek Do Yi đã bị Jang Se Mi nắm trọn, cái chạm nóng bỏng đưa cô trở về thực tại.
Cảm giác hạnh phúc không còn nữa.
Không quan tâm mình có đánh thức ai dậy hay không, Jang Se Mi nhanh chóng chạm vào trán Baek Do Yi, rồi đến má bà.
< Omoni bị sốt.>
Chắc hẳn bà ấy đã ăn mặc quá mỏng và ở trong hầm rượu quá lâu.
"Omoni, omoni dậy đi."
Sau khi gắng sức đỡ người dậy, Jang Se Mi ngồi ở mép giường để Baek Do Yi tựa vào trong ngực.
Bị động nhiều, Baek Do Yi khó chịu rên rỉ, uể oải mở mắt. Bóng tối tràn vào mắt khiến bà có cảm giác không chân thật.
“Se Mi?” Một giọng nói khàn khàn gọi người mà bà luôn muốn dựa vào. Không gian tối tăm khiến bà khó chịu, đầu choáng váng đến mức không còn sức lực để sợ hãi nữa.
"Em ở đây."
Baek Do Yi cảm giác được có người từ phía sau ôm lấy eo và bụng mình, thân thể nóng bỏng khiến bà không thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người phía sau, chỉ có cái chạm nhẹ nhàng đưa tay chạm vào cánh tay gắn liền với eo và bụng mình.
Câu trả lời khiến bà cảm thấy yên tâm, cô biết Jang Se Mi sẽ không bao giờ bỏ rơi mình.
"Em có thể đưa người đến bệnh viện được không? Người bị sốt" Trong hoàn cảnh tối tăm, hai người dính chặt vào nhau, Jang Se Mi muốn nhìn thấy vẻ mặt của Baek Do Yi, nhưng lại không muốn đẩy bà ấy ra.
"Ưm~Không muốn." Giọng điệu hơi mũi khiến Jang Se Mi nhất thời nghĩ rằng đây là Baek Do Yi cách đây không lâu, "đứa trẻ" luôn bám lấy cô và dựa dẫm vào cô.
"Làm sao còn có thể tiếp tục như vậy? Chờ em ở chỗ này, em sẽ tìm thuốc cho người." Nói xong, Jang Se Mi đặt Baek Do Yi nằm trở lại giường chạy đi tìm thuốc hạ sốt.
Tấm nệm phía sau biến thành tấm nệm vô cảm, cảm giác an toàn xung quanh Baek Do Yi biến mất, Bà sợ hãi giơ hai tay lên, nhìn bóng lưng càng ngày càng xa.
"Đừng rời đi."
Cuối cùng nó chỉ biến thành một tiếng thở dài.
Jang Se Mi dường như luôn bỏ rơi Baek Do Yi như vậy, như thể bà sẽ không bao giờ có thể nắm bắt lại được tình cảm của cô.
Những bất bình và khó chịu đều tràn vào lòng Baek Do Yi dưới ảnh hưởng của cơn sốt.
<Tại sao Se Mi vẫn chưa quay lại? >
Ngay cả bản thân Baek Do Yi cũng không biết tại sao bà lại bắt đầu rơi nước mắt và trong lòng cảm thấy ấm ức.
<Jang Se Mi, người phụ nữ xấu xa này! >
Lúc Jang Se Mi tìm được thuốc hạ sốt trở về phòng ngủ, gối của Baek Do Yi đã ướt đẫm.
"Omoni, omoni, sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy? Khó chịu quá phải không? Chúng ta lập tức đến bệnh viện!"
Tại sao một người lại bắt đầu khóc trong khi một người đang tìm thuốc? Jang Se Mi lại bế Baek Do Yi lên, ôm bà vào lòng, lúc này cô cũng không quan tâm đến việc Baek Do Yi có ghét cô hay không, toàn bộ tâm trí của cô đều bị chiếm giữ bởi câu hỏi "tại sao omoni lại khóc?"
Sau khi lại tựa vào trong ngực Jang Se Mi, tâm tình Baek Do Yi dần dần bình tĩnh lại.
"Jang Se Mi "
"Nei?"
"Người phụ nữ xấu xa!!"
"Nei?????" Bị Baek Do Yi mắng bao nhiêu lần rồi?
Jang Se Mi ngơ ngác nhìn người trong ngực, tuy chỉ nhìn thấy ngọn tóc nhưng có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình tức giận của người đó.
<mình đã làm omoni tức giận à?>
Suy nghĩ hồi lâu, Jang Se Mi không nghĩ ra được lý do gì, cô không để ý đến lời nói của Baek Do Yi, lấy ra một viên thuốc muốn đưa cho bà, sau đó vươn tay lấy cốc nước trên bàn đầu giường.
"Omoni, uống thuốc trước đi, khỏe rồi mới có sức để mắng em tiếp được." Jang Se Mi mở lòng bàn tay ra để lộ những viên thuốc màu trắng, nhưng người trong ngực lại không có động tĩnh gì.
"Omoni?"
"Tôi uống thuốc rồi, em có đi không?"
<Mình không muốn uống thuốc và cũng không muốn Se Mi rời đi>
<Hóa ra là omoni muốn mình rời đi>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro