Chap 20:
Cái tên quen thuộc khiến Jang Se Mi sững sờ tại chỗ trong giây lát, ngay cả Lee Eun Seong cũng cảm thấy cơ bắp cánh tay mình đột nhiên căng cứng.
Baek Do Yi dường như chưa bao giờ biết rằng cô không thích danh hiệu này.
Ai cũng có thể gọi cô như vậy, nhưng cô không thích Baek Do Yi gọi mình như vậy, mặc dù cô đã bị gọi như vậy hơn hai mươi năm rồi.
"Nei, Omoni." Nắm tay Eun Seong, cô đi về phía phòng khách. Lần trước cô mất kiểm soát ở nơi công cộng đã dạy cho cô một bài học nặng nề, dù lúc này chân cô đang run rẩy nhưng cô vẫn giữ thái độ lễ phép và bước vào phòng, trước mặt mọi người với vẻ mặt bình thường.
Con người thay đổi, sau bao nhiêu thất bại, cô đã học được cách kiềm chế cảm xúc của mình từ lâu, chưa kể đến loại thuốc cô vừa uống.
Nhưng tình yêu của cô dành cho Baek Do Yi là vĩnh cửu.
Lúc này, sự chú ý của Baek Do Yi bị thu hút bởi bàn tay nắm chặt của hai người, bà nhìn chằm chằm như muốn khoét một lỗ trên tay Eun Seong.
<Không được nắm tay! Không cho phép nắm tay Se Mi của ta! ! >
Baek Do Yi cố gắng dùng tâm trí tách hai tay ra, nhưng kết quả không những vô ích mà còn bất lực nhìn hai người ngồi cạnh nhau, Jang Se Mi vẫn ngồi ở một phía xa với bà!
“Oma, mẹ có nhớ unnie đã luôn chăm sóc mẹ trong thời gian mẹ bị bệnh không? "Dan Chi Jung mỉm cười và chuyển cuộc trò chuyện sang Jang Se Mi. Những người khác không biết điều đó, nhưng anh ấy nhớ quá rõ ràng. Oma lúc đó chính là đã bị chị Se Mi dỗ ngọt.
Nhìn thấy ánh mắt đầy hy vọng của Jang Se Mi, Baek Do Yi chọn cách nhắm mắt làm ngơ, quyết tâm không để người khác phát hiện ra tình cảm của mình.
"Thật sao? Ta không nhớ rõ. Cảm ơn mẹ Deung Myung đã vất vả." Baek Do Yi duyên dáng mỉm cười, bộ dáng vẫn như một ông bố bà mẹ trưởng thành, nhất thời không có ai phản ứng.
"Oma, Mẹ thực sự không nhớ sao? Lúc đó unnie đã ở bên cạnh mẹ..."
"Được rồi, ta thấy hơi chóng mặt, chuyện gì sẽ nói sau, nếu muốn ở lại thì ở lại. Ta lên trên nghỉ ngơi trước." Sau đó, Bà liếc nhìn Jang Se Mi giả vờ thản nhiên.
<Em có nghe thấy không? Nếu em muốn ở lại, em có thể ở lại! >
Baek Do Yi vội vàng chạy lên lầu, bà thật sự không biết phải đối mặt với Jang Se Mi lúc này như thế nào, đều là lỗi của đứa con thứ ba đã thông báo cho cô quá nhanh!
Vừa bước vào phòng ngủ, bà lập tức chạy đến bàn trang điểm, mở hộp mỹ phẩm đã bám bụi lâu ngày rồi nhanh chóng trang điểm nhẹ.
Baek Do Yi lo lắng chắp tay lại, không ngừng đi quanh phòng, im lặng lặp lại những lời muốn nói với Jang Se Mi.
"Se Mi, tôi vẫn chưa quên cách em chăm sóc tôi trước đây. Trước đây em nói rằng em thích tôi, và bây giờ tôi cũng vậy...Axi...!"
<Tại sao mình lại nói điều đó một cách đáng xấu hổ như vậy? Mình là đang tỏ tình với Jang Se Mi? >
"Se Mi, hãy đến làm thư ký và quản gia đi cùng tôi..."
<Không! Đây có được coi là ra cầu xin em ấy không? Làm sao mẹ chồng có thể nói chuyện với con dâu một cách trịch thượng như vậy? >
"Se Mi, tôi đồng ý để em làm thư ký đi cùng tôi. Ngày mai hãy đến làm việc."
<Ừm, đại khái là vậy. >
<Mình đã nhượng bộ như thế này, Se Mi hẳn có thể hiểu được ý. >
———————————————————
"Unnie, chị cũng đi cùng chúng em sao?" Dan Chi Jung đang nhìn Jang Se Mi đang bắt đầu mặc áo khoác vào, nhưng anh ấy không phản ứng trong giây lát. Dù sao thì chị dâu cũ của anh ấy vẫn luôn muốn ở lại với Oma.
"Không phải omoni nói bà ấy muốn nghỉ ngơi sao?"
Rõ ràng lúc này cô và Baek Do Yi không có mối liên hệ rõ ràng nào. Jang Se Mi chỉ muốn rời khỏi ngôi nhà này và những người này càng sớm càng tốt.
Nghĩ đến mối quan hệ trước đó, mọi người trong Dan gia đều thấy thái độ của Baek Do Yi đối với cô hôm nay chắc chắn là một cái tát vào mặt, không kém gì ngày Baek Do Yi tuyên bố kết hôn.
Có lẽ, đây chỉ là trò chơi của bà từ đầu đến cuối, lời tỏ tình ngày hôm đó đã quyết định kết cục của cô ngày hôm nay.
"Hãy lấy tình yêu của cô cho Dưa Chuột Muối ăn!"
Lẽ ra cô phải vâng lời ngay từ đầu.
Nếu biết sớm hơn, tôi đã im lặng bảo vệ người.
Bây giờ cô chỉ là mẹ Deung Myung, đại tiểu thư Jang gia, không còn thân phận con dâu lớn nữa, không còn tư cách chăm sóc bà nữa.
Jang Se Mi không dám ở lại quá lâu, cảm giác ngột ngạt quen thuộc lại hiện lên trên khuôn mặt cô, giống như Baek Do Yi và Joo Nam lại đứng cùng nhau.
Cô lảo đảo rời khỏi biệt thự, phớt lờ lời chào hỏi của mọi người.
Ngồi trong xe, điều đập vào mắt Jang Se Mi là món quà mà cô lo lắng tới nỗi quên mang theo, nằm im ở ghế phụ, Nếu như người ngồi đây là Baek Do Yi.... Mà quên đi, nếu có hai chữ "Nếu như" thì cô đâu phải khổ sở thế này.
Cô cầm chiếc hộp lên, xoa xoa trong tay hồi lâu rồi từ từ mở ra. Đó là một chiếc nhẫn tuyệt đẹp được nạm những viên ngọc trai lớn.
Xe chưa khởi động hồi lâu, Jang Se Mi ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn trên tay, tưởng tượng ra bộ dáng của Baek Do Yi khi đeo chiếc nhẫn này chắc chắn rất hợp với bà.
Cô nhẹ nhàng đóng hộp lại, ngước mắt nhìn lần cuối về hướng biệt thự rồi khởi động xe rời đi.
—————————————————
Baek Do Yi ở trong phòng đợi, lại không đợi được Jang Se Mi gõ cửa.
<Em có muốn tôi trực tiếp xuống đón em lên không? >
Bà chạy xuống lầu lấy nước uống. Khi đến phòng khách, không có bóng dáng ai ở đâycả. Những người nên ở lại và những người không nên ở lại đều đã biến mất.
<Người phụ nữ xấu xa này! >
"Em đi rồi phải không? Nếu em đi thì đừng bao giờ quay lại nữa! Em có đến tôi cũng không mở cửa cho em!" Baek Do Yi dùng sức đóng cửa lại, tức giận đi đến bên giường ngồi xuống, ném hoa và bánh Jang Se Mi mua lên bàn.
Baek Do Yi hoàn toàn quên mất thái độ của mình với Jang Se Mi trước mặt mọi người, chỉ tức giận vì cô không ở lại với bà.
Nhìn bông hồng đỏ bị ném bừa bãi trên bàn, Baek Do Yi cẩn thận nhặt lên, phân loại những cánh hoa bị dập nát.
"Vẫn là hoa hồng đỏ, coi như em còn có tâm "Baek Do Yi cầm hoa đi đến bàn trang điểm. Sẽ thật tuyệt nếu Jang Se Mi đích thân đưa chúng cho bà. Baek Do Yi nhìn mình trong gương và hơi lắc lư khi cầm hoa.
Mở bó hoa và đặt từng bó hoa một vào bình.
Đặt nó lên bàn và cầm chiếc bánh nhỏ do Jang Se Mi mang đến.
"Chà ~ Quả nhiên, vẫn là Jang Se Mi em biết rõ khẩu vị của tôi nhất." Sau khi ăn món tráng miệng, bà cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Những bông hồng đỏ trước mặt giống như Jang Se Mi đang ngồi trước mặt bà.
"Quên đi, lần này để em đi. Lần sau có cơ hội tôi sẽ nói chuyện với em."
Sau khi tự nói với mình, Baek Do Yi lại nĩa một miếng bánh lớn khác rồi nhét vào miệng.
" Có nên trả ơn em ấy một chút" ( Baek Bae vẫn cứ là vừa độc thoại vừa nhai nhai nhai)"
Baek Do Yi liếc nhìn bông hồng đỏ trước mặt.
<Cũng gửi hoa hồng đỏ, chỉ như vậy thôi....Tôi đáp lại tình cảm của em. >
Baek Do Yi chưa từng biết Jang Se Mi là hoa hướng dương theo đuổi mặt trăng, không phải bông hồng đỏ thắm nở rộ.
(Tui thích tác giả viết khúc này ghê là "Mặt Trăng" chứ không phải là "Mặt Trời" vì Hướng Dương có thể đuổi kịp Mặt Trời nhưng Mặt Trăng thì mãi không với tới)
(Baek Bae tồi qá🤧)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro