Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14:

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng Jang Se Mi cảm thấy sau khi ở bệnh viện trở về, Baek Do Yi dường như càng thích bám lấy cô hơn, không chỉ ở trong phòng mà càng lúc càng gắn bó với nhau hơn giống như lúc này.

"Do Yi, người có thể ngồi trên ghế sô pha bên kia được không? Em không thể cắm hoa được." Jang Se Mi bất đắc dĩ nói, nghiêng đầu nhìn Baek Do Yi đang ôm một cánh tay của cô, tựa vào người cô đây là một gánh nặng ngọt ngào à?

Baek Do Yi liếc mắt nhìn hai người ngồi trên sô pha, liền nhếch môi ngạo nghễ.

Mọi chuyện bắt đầu khi Eun Seong và Soo Jin chuyển đến biệt thự.

------------------
"Omoni, hãy để con giúp người. Soo Jin ngoan ngoãn chạy tới, vươn tay nhận lấy thìa khuấy từ trong tay Jang Se Mi.

"Không sao đâu, ra ngoài ngồi đi, sắp xong rồi." Tránh xa bàn tay của Soo Jin, cô tự mình động làm. Cô gái trước hôn nhân có cần thiết phải nhiệt tình như vậy với mẹ chồng không?

"Nhưng, tay của omoni vẫn chưa khỏi hẳn, để con làm cho." Không chịu nổi sự thuyết phục của Soo Jin, Jang Se Mi miễn cưỡng từ bỏ vị trí của mình.

Cô khoanh tay đứng sang một bên, hướng dẫn Soo Jin cho gia vị vào nồi.

"Bớt một chút muối đi, thêm chút tiêu trắng." Jang Se Mi nói còn Soo Jin thì làm, đồ ăn hai người đều đã cùng nhau nấu thành món canh mực yêu thích của Baek Do Yi.

"Được rồi, con đi mới bà nội xuống chuẩn bị bữa tối, còn lại để ta làm." Vẫn khách khí xa cách, cầm lấy thìa, không nhìn Soo Jin nữa.

"Vâng~" Ngoan ngoãn rời khỏi bếp đi mời bà nội ăn theo yêu cầu của Jang Se Mi, vừa ra khỏi bếp liền giật mình vì Baek Do Yi đang trốn ở cửa bếp.

"Ôi trời, Bà....bà nội" Mặc dù sợ hãi nhưng cô ấy cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế, chắp tay trước mặt và cúi đầu kính cẩn hướng về Baek Do Yi. Dù bây giờ mọi người đều biết Chủ tịch Baek của họ không được tỉnh táo, nhưng vẫn giữ thái độ tôn trọng đối với bà ấy.

Baek Do Yi không có phản ứng gì, nhìn thẳng vào Kim Soo Jin, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.

<Đứa trẻ này có thích Se Mi không? Giống như Se Mi thích mình>

Trong lòng bà đầy dấu chấm hỏi, trên mặt vẫn lộ ra vẻ ngây thơ, chỉ là bà không có thái độ tốt với Soo Jin mà thôi.

Bà trừng mắt nhìn cô ấy một cách hung dữ, tâm trạng tốt đẹp mà bà định tìm Se Mi ban đầu đã bị hủy hoại.

"Omoni nói đã đến lúc chuẩn bị bữa ăn." Không nói chuyện cũng không sao, nhưng Baek Do Yi lại có chút căng thẳng khi nghe thấy Soo Jin gọi Se Mi là omoni.

<Không được phép gọi Se Mi là omoni! >

Baek Do Yi vừa nghe thấy ba chữ "Omoni", bà liền nghĩ đến Se Mi năm xưa, người vừa bước vào đã ngọt ngào gọi bà là "Omoni".

Lee Eun Seong cũng gọi bà là Omoni, nhưng ba từ này khác nhau khi phát ra từ miệng Se Mi. Nghĩ lại, đã rất lâu rồi Se Mi không gọi bà là "Omoni", bây giờ cô gọi bà là "Do Yi".

Nhưng bà thích được gọi bằng tên của mình hơn, điều này khiến bà và cô có vẻ thân mật hơn.

Ngay khi nhìn thấy Soo Jin bám lấy Jang Se Mi, Baek Do Yi nhớ lại những ngày hạnh phúc trong quá khứ, khi đó đứa nhỏ Se Mi đã không ngừng hét lên "omoni, omoni" suốt ngày.

Khi suy nghĩ quay trở lại, Baek Do Yi nhìn Jang Se Mi trước mặt, cô ấy khác xa với Se Mi của bà, mãi mãi cũng sẽ không so sánh được với Se Mi của bà nhá, hứ!

Bà tức giận quay người rời đi, để lại Soo Jin với vẻ mặt đau khổ nhìn về phía phòng bếp rồi nhìn về hướng Baek Do Yi rời đi.


Kim Soo Jin: Bà có vẻ không thích tôi (இдஇ).


Khi thức ăn được dọn ra và mọi người ngồi vào bàn, bữa trưa chính thức bắt đầu.

Ghế chính trống, Baek Do Yi đã kéo ghế qua ngồi cạnh Jang Se Mi, đối diện là Eun Seong và Soo Jin, không ai trong số bốn người phụ nữ có tính cách sôi nổi. Trước đây đã từng có Eun Seong làm sôi động bầu không khí trên bàn ăn, nhưng giờ họ chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa trước mặt.

Kim Soo Jin dường như luôn là một nhân vật dè dặt, cô ấy luôn vặn vẹo tay dưới gầm bàn và thỉnh thoảng nhìn về phía Jang Se Mi, nhưng phần lớn thời gian cô ấy đều nhìn chằm chằm vào bộ đồ ăn trước mặt.

"Mọi người mau ăn đi." Jang Se Mi nói, và mọi người theo bản năng bắt đầu dùng đũa. Đầu tiên luôn là cô giúp Baek Do Yi lấy một ít salad vào đĩa, sau đó đặt nĩa vào tay bà.

Cô luôn bận rộn với việc kinh doanh, nhưng cô không bao giờ cảm thấy bận rộn với công việc của riêng mình, mà cụ thể là với Baek Do Yi.

Baek Do Y ăn salad mà Jang Se Mi đưa cho bà từng miếng nhỏ, nhìn cô đặt bát súp mực trước mặt, bĩu môi chán ghét, liếc nhìn rồi quay đi.

<Nó không phải do chính Se Mi nấu!!>

"Omoni, đây là món súp mực yêu thích của người." Cô đẩy bát về phía trước, khi có những người khác ở xung quanh Jang Se Mi sẽ đổi lại cách xưng hô. Cô đã bàn bạc trước với Baek Do Yi và thật ngạc nhiên là bà không phản đối.

Sau khi nhấp một ngụm tượng trưng, ​​Baek Do Yi ném chiếc thìa đi, giả vờ tức giận. Tiếng va chạm của bộ đồ ăn trên bàn ăn vang lên bất thường.

"Mặn quá, tôi không muốn uống!" Bà vừa mới tận mắt nhìn thấy cô để cho Soo Jin thêm gia vị vào.

"Mặn lắm sao?" Jang Se Mi nhìn Baek Do Yi giận dữ quay đi, cô cầm thìa lên nếm thử. Cô đặc biệt dặn Soo Jin bớt muối đi rồi mà.

Bữa trưa của bốn người chưa kịp bắt đầu mà đã phải kết thúc. Jang Se Mi bảo hai người ăn trước trong khi cô dỗ dành Baek Do Yi lên lầu.

Cuối cùng tất nhiên là do sự "cố ý gây rối" của Baek Do Yi nên Jang Se Mi đã phải làm thêm hai bữa nữa, hai người cùng ăn trưa trong phòng ngủ.

Sau đó, Jang Se Mi phát hiện ra rằng Baek Do Yi dường như luôn có một sự thù địch không thể giải thích được đối với Soo Jin, và tất nhiên rồi , Eun Seong cũng bị liên lụy.

-------------------

Cánh tay cô gần như tê dại trước sự bám lấy của bà, chỉ đành buông bó hoa trên tay xuống, đưa tay còn lại vén mớ tóc vương vãi của Baek Do Yi ra sau tai, đốt ngón tay vô tình chạm vào má bà.

Nhẹ nhàng và có phần gây nghiện. Jang Se Mi lén nhìn về phía sau, hai người đang uống trà một cách hòa bình.

Cô quay lại nhìn Baek Do Yi đang dựa vào vai cô, như thần giao cách cảm Baek Do Yi cũng tình cờ ngẩng đầu nhìn cô.

Không kiềm chế được bản thân, Jang Se Mi đưa tay chạm vào má bà. Jang Se Mi tinh nghịch nhéo nhéo.

Nhìn vẻ mặt Baek Do Yi từ ​​ngây thơ chuyển sang ngạc nhiên, hai má bà đỏ bừng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, sau đó bà cong người ngã vào vòng tay cô.

Jang Se Mi cố nén một nụ cười và đỡ lấy người đang trốn trong lòng cô.

<Do Yi bây giờ có lẽ xấu hổ lắm>


Baek Do Yi sẽ luôn là người cô kính trọng nhất, Tiểu Baek Do Yi này thực sự khiến người ta không thể cưỡng lại được.

<Làm sao có thể nhéo mặt mẹ chồng! Jang Se Mi, thật quá đáng(//∇//)>

Bà thực sự không thể giả vờ được nữa nên đành trốn đi, lần sau nhất định phải véo cô lại.

Eun Seong và Soo Jin ngồi trên ghế sofa tỏ vẻ khó hiểu nhìn hai người đang ôm nhau cười ở đối diện.

<Việc cắm hoa buồn cười đến vậy sao?>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro