Chap 13:
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy phản hồi từ Jang Se Mi , đến nỗi bản thân Baek Do Yi cũng bình tĩnh trở lại.
Bà quay lại định lặng lẽ nhìn. Bà tưởng sẽ nhìn thấy Jang Se Mi ngượng ngùng và đỏ mặt, nhưng không ngờ lại nhìn thấy chú cún con tội nghiệp với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
"Se Mi!" Baek Do Yi bật dậy tay chân loạng choạng bò từ đầu giường bên kia đến chỗ Jang Se Mi . Bà không biết tại sao, nhưng mỗi khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Jang Se Mi, bà sẽ vô thức bối rối.
Cẩn thận ôm lấy đôi má đẫm nước mắt, đôi mắt Baek Do Yi đã nhòe đi vì nước mắt lo lắng và sợ hãi. Đang định nói lời an ủi, bà lại nghĩ đến "tình huống" hiện tại của mình, lời nói trẻ con lại quay lại.
"Se Mi không thích Do Yi hôn em sao?"
Vừa dứt lời, còn chưa kịp xấu hổ thì đã bị Jang Se Mi kéo vào trong ngực. Baek Do Yi trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, đầu óc choáng váng. Jang Se Mi ôm chặt bà đến mức bà không thể làm động tác nào khác ngoại trừ ôm lại cô.
"Em thích mà, thích bất cứ điều gì Do Yi làm" Nghe Baek Do Yi nói, Jang Se Mi gần như muốn khóc lớn, dùng sức siết chặt cánh tay, như muốn hòa làm một với người trong ngực.
Nước mắt vẫn trào ra, cố kìm lại cảm giác muốn khóc lớn, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn. Làm sao đây, không thể coi là sự đáp lại tình yêu của bà dành cho cô!
Bà nhất định yêu cô, Baek Do Yi nhất định sẽ yêu cô mà. Mọi chuyện trước đây, bao gồm cả việc Baek Do Yi mắng cô làm bà xấu hổ, dần dần trở nên mờ nhạt, lúc này Jang Se Mi chỉ có thể dựa vào những ý nghĩ này để xoa dịu nỗi đau của mình trong quá khứ.
Jang Se Mi hoang tưởng tin rằng đây chính là sự đáp lại tình yêu hai mươi năm qua của cô, bất kể Baek Do Yi trông như thế nào.
Nụ hôn dịu dàng của Baek Do Yi đã chữa lành nỗi đau nội tâm của Jang Se Mi trong giai đoạn này. Sương mù xung quanh cô dần tan biến, để lộ đôi mắt lo lắng của Baek Do Yi.
"Còn Do Yi_thì sao? Do Yi có thích không?" Đột nhiên buông người trong ngực ra, thay vào đó cô nắm lấy cánh tay của Baek Do Yi, đôi mắt đỏ bừng, điều mà cô kìm nén nhiều năm dường như sắp bộc phát.
Sự xuất hiện của đột ngột của cô khiến Baek Do Yi giật mình. Chỉ trong chốc lát, Baek Do Yi đã nắm bắt chính xác cảm xúc sợ hãi của cô.
Vẻ mặt bất an này là điều mà Baek Do Yi chưa từng thấy trước đây, bà từng nhìn thấy Se Mi tự tin và xinh đẹp, bà đã nhìn thấy Se Mi lạnh lùng và cố chấp, bà đã từng thấy Se Mi trìu mến nhìn mình, nhưng bà chưa bao giờ nhìn thấy nỗi đau như thế này trong mắt Se Mi, dường như còn tệ hơn cả ngày bà tuyên bố kết hôn.
Đây là Jang Se Mi, người yêu Baek Do Yi, cô ấy dường như đã trở thành một con người khác chỉ vì yêu Baek Do Yi, còn đứa trẻ hoạt bát của bà trước đây đã chạy đi đâu rồi?
"Do Yi cũng rất thích" Nói xong, bà thoát khỏi sự trói buộc, nhẹ nhàng ngã vào vòng tay của Jang Se Mi.
<Ahhh! Assi! Mình còn giả vờ đến bao giờ đây? Đây có phải là lời nói của một người bảy mươi tuổi không? Hãy nhanh chóng chấp nhận tình yêu của tôi nhé,Se Mi! ! ! >
Đây là lần đầu tiên trong đời bà nói ra những lời như vậy, bà nhanh chóng ôm lấy Jang Se Mi, vùi mặt vào cổ cô, thật ra bà đang không biết phải đối mặt với Jang Se Mi bây giờ như thế nào, vì mặt bà đã đỏ bừng.
Baek Do Yi cho rằng bà bị ảnh hưởng bởi Jang Se Mi, dù sao cũng là tại cô là người hay nói như vậy với bà.
Baek Do Yi đột nhiên lại bị đẩy ra, còn chưa kịp che khuôn mặt đỏ bừng của mình, bà đã nhìn thấy người trước mặt đột nhiên phóng to, môi bị một vật mềm mại khác bao phủ, sau đó mùi thơm đặc trưng của Jang Se Mi chiếm lấy suy nghĩ của bà.
Cô theo bản năng hé môi, nhưng còn chưa kịp phản kháng, miệng bà đã bị Jang Se Mi cưỡng ép chiếm giữ.
Baek Do Yi có thể tự tin nói mình từng có kinh nghiệm hôn, nhưng tại sao chưa từng có người nói cho bà biết việc cô đang làm lúc này, bà vụng về quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của Jang Se Mi như người mới học?
<Thật ngọt ngào! > là cảm giác đầu tiên được dây thần kinh truyền đến cô, cả hai nằm trên giường trong sự hiểu biết ngầm.
<Mùi thơm quá> Mùi hương trên người của Jang Se Mi tràn vào mũi bà. Bà vô thức nắm chặt ngón tay và giơ tay lên ôm lấy đầu Jang Se Mi mà không nhận ra.Bà chỉ biết rằng mình muốn nhiều hơn nữa.
Đôi mắt bà dần dần mờ đi, đáp lại Jang Se Mi dường như là một bản năng. Cảm nhận được ý định rút lui của Jang Se Mi, bà lập tức đi theo và ngẩng đầu lên.
Các giác quan được khuếch đại vô hạn, từng tấc da thịt trên cơ thể trở nên cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần hôn thôi cũng khiến làn da của Baek Do Yi ửng hồng.
Toàn thân Jang Se Mi áp vào người bà, nhưng bà không cảm thấy chút sức nặng nào. Hai chân bà hơi cong để kẹp lấy cơ thể Jang Se Mi, các ngón chân cũng từ từ uốn cong theo hơi thở.
Baek Do Yi lúc này cảm thấy toàn thân mình như bị mắc kẹt trong một đám mây, đám mây mềm mại đang vuốt ve cơ thể bà, mọi thứ đều vừa phải, vừa phải về cảm xúc, vừa phải về trọng lượng, vừa phải đến mức thân dưới dần dần có phản ứng ,cảm giác trống rỗng ngày một rõ ràng hơn.
Đột nhiên, mây mù dường như tan đi, Baek Do Yi vẫn đang đắm chìm trong dục vọng ngã xuống, đôi mắt mờ mịt dần dần trở nên trong trẻo.
Mở mắt ra, không thấy Jang Se Mi đâu nữa, Bà đột nhiên ngồi dậy,Jang Se Mi lại đẩy bà,Baek Do Yi lo lắng nhìn xung quanh.
Nhìn bộ đồ ngủ nhăn nheo, Baek Do Yi vô thức liếm khóe miệng, vị ngọt vẫn còn đọng lại trong miệng.
Không còn thời gian để suy nghĩ, hành động nhanh hơn lý trí, Baek Do Yi bắt đầu tìm kiếm quanh căn phòng để tìm Jang Se Mi. Dục vọng trước đó vẫn còn trong cơ thể bà, cơ thể mềm nhũn một lúc.
Nắm tay nắm cửa phòng tắm, phát hiện không thể đẩy ra, Baek Do Yi lo lắng vỗ nhẹ cửa.
"Se Mi, Se Mi, em có ở đây không? " Không nghe rõ được động tĩnh bên trong cửa, Baek Do Yi cũng có chút bối rối, nghĩ đến lần trước Jang Se Mi đẩy bà ra, đôi tay bị thương không rõ nguyên nhân của cô, hoảng sợ càng thêm nghiêm trọng.
Baek Do Yi ở ngoài cửa lo lắng đến mức muốn đi tìm Chi Jung ép anh mở cửa, nhưng trước khi rời đi, bà nghĩ đến "trạng thái" hiện tại của mình.
Bà lại bước chân ra khỏi cửa, bây giờ chưa phải lúc.
Quay lại cửa phòng tắm, Baek Do Yi định lặp lại thủ thuật tương tự.
Vén chiếc váy ngủ dài đến đầu gối lên để lộ cặp đùi bầm tím, bà nhắm mắt lại và không chút do dự nhéo mạnh vào vùng bị thương.
“Aaa~” bà cắn chặt môi để không cho mình hét lên đau đớn. Khi bà mở mắt ra lần nữa, nước mắt chảy ra như mong muốn, trên mặt tràn đầy bất bình.
Baek Do Yi thực sự đã bị đối xử tệ bạc. Bà đã đối xử tàn nhẫn với chính mình rất nhiều lần vì Jang Se Mi!
Sau khi điều chỉnh xong, bà lại gõ cửa phòng tắm.
"Se Mi, em có ở đây hay không? Do Yi sợ. Đừng bỏ tôi một mình." Khi bà tiếp tục hành động, Jang Se Mi gần như tin vào điều đó, như thể cô thực sự đã để bà một mình.
Đúng như dự đoán, cánh cửa từ bên trong mở ra, Jang Se Mi lo lắng quỳ xuống nhìn Baek Do Yi đang ngồi dưới đất, nước mắt lưng tròng như thể đã khóc rất lâu.
Cô nhanh chóng bế Baek Do Yi lên khỏi mặt đất, đi ba bước đến bên giường, đặt bà lên giường, sau đó ngồi xổm xuống, tìm kiếm khuôn mặt ẩn trong làn tóc của bà.
"Em ở đây, em sẽ không bỏ Do Yi một mình." Baek Do Yi ngước mắt nhìn Jang Se Mi đang ngồi xổm trước mặt. Ánh mắt Baek Do Yi vô thức nhìn sang chỗ khác, cũng vô thức trở nên kiêu ngạo.
"Em là vừa mới bỏ rơi tôi!" Baek Do Yi khoanh tay, vẻ mặt tức giận không nhìn Jang Se Mi nữa, nhưng trong lòng lại thầm vui mừng.
<Jang Se Mi sẽ chỉ nhìn mình như thế này và không ai khác có thể lấy đi được của mình>
Lúc này, bà nghĩ đến hai người phụ nữ vô liêm sỉ ở lại nhà bà. Hai người, đều là bom hẹn giờ!
"Thật sự không có, em chỉ đi... Rửa mặt thôi." Nói xong, Jang Se Mi không dám ngẩng đầu nhìn Baek Do Yi, nếu không phải cô có cảm giác như vậy khi bọn họ vừa hôn xong....
Baek Do Yi nghiêng đầu, tự nhiên không để ý đến sự xấu hổ của cô, vẫn đang để tâm đến hành động "tức giận" của chính mình.
Cảm thấy váy ngủ của mình bị níu lấy, Baek Do Yi lại nhìn Jang Se Mi, sau khi nghĩ lại, lấy lý do "ốm", bà giơ nắm đấm và đấm mạnh vào vai Jang Se Mi. Dù bà nghĩ là “mạnh” nhưng Baek Do Yi vẫn lấy lại chút sức lực vì không nỡ.
Tuy không dùng nhiều lực nhưng Jang Se Mi lại "ôi" một tiếng ngã xuống đất, sau đó bắt chước Baek Do Yi tỏ ra đau khổ.
Baek Do Yi sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng cười nhìn Jang Se Mi đang ngồi dưới đất với vẻ mặt "đau đớn", bà càng cười lớn hơn. Có lẽ bà ấy đang cười nhạo Jang Se Mi vì kỹ năng diễn xuất kém cỏi của cô ấy đã góp phần dỗ dành bà.
Nhìn Baek Do Yi đang ngồi trên giường mỉm cười,Jang Se Mi nhẹ nhàng mím môi ngồi xuống đất, nhìn bà đã vui vẻ trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro