Chap 1:
"Mẹ ơi, bà nội,người điên rồi. "
Đây là cuộc điện thoại đầu tiên mà Jang Se Mi nhận được sau khi hạ cánh xuống Hoa Kỳ, từ con trai cô- Deung Myung.
Vết thương có sâu không? Không, vẫn chưa đủ sâu. Nếu không thì tại sao cô lại lên máy bay đi Hàn Quốc vào ban đêm?
“Đây là lần cuối cùng…” Cô ngồi trên máy bay và từ từ nhắm mắt lại, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, lặng lẽ cảm nhận những dao động của luồng không khí gặp phải khi máy bay cất cánh.
Một lần cuối cùng, để đưa tình yêu của cô đến một kết thúc viên mãn. Jang Se Mi quyết định buông tay. Đây là kết quả của sự suy nghĩ ngày đêm của cô, nhưng trái tim cô vẫn tràn ngập người phụ nữ tên Baek Do Yi đó.
Trong thâm tâm cô, bà vẫn luôn trông xinh đẹp và cởi mở như vậy, Jang Se Mi nhếch môi với giọng điệu tự ti. Hiện tại cô còn cần phải dùng đến những lý do kỳ lạ này để đến gặp bà ấy.
Đèn trên máy bay ban đêm mờ mịt, dường như mọi người đều đang ngủ. Ngoại trừ Jang Se Mi , cô một mình nhìn ra ngoài cửa sổ tối tăm, không biết mình đang nghĩ gì, cả đêm không ngủ.
Khi cô đến Hàn Quốc đã vào sáng sớm ngày hôm sau, Deung Myung và cô gái tên Kim Soo Jun đã đến đón cô .
"Đã xảy ra chuyện gì?" Jang Se Mi nhìn con trai khuôn mặt hốc hác, giọng nói có chút gấp gáp.
"Mẹ....," gần đây trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, bà nội của cậu-trụ cột của gia đình đã suy sụp, tập đoàn Feidan cũng gặp nguy hiểm. Cậu phải từ bỏ thân phận diễn viên và đến công ty để giúp đỡ. Cậu đã rơi vào trạng thái căng thẳng tinh thần cao độ trong những ngày qua, và cho đến hôm nay cậu nghe thấy giọng nói của người mẹ thân yêu của mình, ngay cả một người đàn ông trưởng thành cũng không khỏi đỏ bừng mắt.
“Chúng ta về biệt thự trước đi.” Nhìn bộ dạng của Deung Myung, linh cảm không lành của Jang Se Mi dần dần sâu sắc hơn.
"Omoni" Jang Se Mi đang định bước đi, nghe tiếng gọi vô thức quay lại và nhìn thấy Kim Soo Jin đang rụt rè nhìn chằm chằm vào mình.
Tiếng "Omoni" này khiến Jang Se Mi cảm thấy hơi choáng váng. Đúng vậy, cô cũng là một người "Omoni". Cô nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt, rồi nhìn con trai mình, cô mở miệng nhưng không thể nói được gì. Cô chỉ có thể chúc phúc cho mình, phải không? vậy làm sao cô có thể nhẫn tâm cản trở hạnh phúc của con trai mình?
"Nào ngoan, chúng ta về nhà trước đi." Cô đưa tay vỗ nhẹ vai Kim Soo Jin, nở nụ cười đàng hoàng, đưa chiếc vali cho Deung Myung, rồi nắm lấy tay cô gái.
Omoni, nếu con là người, liệu con có thể làm một người mẹ chồng như người một cách trọn vẹn không?
Nghĩ đến đây, Jang Se Mi âm thầm siết chặt tay Kim Soo Jin, quay đầu mỉm cười ấm áp với nàng.
Kim Soo Jin nhìn người phụ nữ ấm áp trước mặt, cảm nhận được hơi ấm từ trong lòng bàn tay mình, nàng không khỏi có chút lơ đãng ôm chặt lấy, thậm chí còn nặng nề cúi đầu. Nàng đã có gia đình thế giới này rồi.Ngay cả khi ở thời Joseon, mẹ chồng nàng đã rời bỏ nàng.
Jang Se Mi đi phía trước, Kim Soo Jin đi theo bên cạnh, vẫn nắm tay nhau.Hai người vẫn đang nói cái gì đó, Dan Deung Myung nghe không rõ, nhưng cậu có thể nhìn thấy Kim Soo Jin đang nở nụ cười.
Anh nhìn theo bóng lưng của hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời mình và mỉm cười lần đầu tiên sau nhiều ngày.
Cảm ơn mẹ.
Trên đường đến biệt thự, Jang Se Mi đã biết được tình hình mấy ngày nay, cô cũng rất bất ngờ trước sự biến mất đột ngột của ba người, nhưng cô vẫn lo lắng cho Baek Do Yi hơn, không biết bây giờ bà thế nào.
“Kim Soo Jin nói có lẽ họ đã cùng nhau du hành về thời Joseon.” Nói xong, trong xe lại yên tĩnh trở lại.
"Omoni, con xin lỗi..." Vừa nói, nàng vừa cúi đầu, giọng nói nhỏ dần không còn dám nhìn vào mắt Jang Se Mi nữa vì sợ nhìn thấy ánh mắt trách móc của mẹ chồng.
"Làm sao có thể trách con được" Nhìn đứa trẻ bất lực trước mặt, Jang Se Mi giơ tay kéo bàn tay trắng nõn đang nắm chặt vào trong lòng mình.
"Đây không phải chuyện con có thể quyết định. Hơn nữa, con là người duy nhất còn lại ở đây. Từ nay chúng ta hãy sống thật tốt với Deung Myung nhé. Mẹ sẽ là mẹ của con" tuy rằng trên mặt không có biểu cảm nhưng nụ cười trên môi vẫn còn đó. Đôi mắt sáng ngời đó mang lại cho Kim Soo Jin một cảm giác an toàn vô cùng.
"Cảm ơn người, Omoni." Kim Soo Jin cuối cùng cũng buông bỏ nỗi lo lắng mấy ngày nay. Cô đưa tay ra ôm chặt lấy Jang Se Mi đang ở trước mặt. Có lẽ do quá hưng phấn cô không cảm nhận được cơ thể cứng đờ trong vòng tay mình, cô nghĩ rằng sau khi mẹ chồng rời đi, cô-một cô gái trẻ, chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài, không có bạn bè, lại chỉ được một người duy nhất yêu thương là Deung Myung, nhưng một người như vậy với một gia đình lớn như vậy, anh làm sao có đủ khả năng để giữ cô ấy ở đây?
Lời nói của Jang Se Mi khiến cô yên tâm rằng có người muốn chấp nhận cô, ngoại trừ Deung Myung.
Jang Se Mi cảm thấy được cơ thể mình cứng ngắc. Cô không thích tiếp xúc gần với người khác, ngoại trừ người đó.
Sau một lúc do dự, cánh tay cô vòng qua tấm lưng gầy gò của cô gái.
Hồi đó Omoni cũng làm điều tương tự với cô.
Vừa tới cửa biệt thự đã nghe thấy tiếng đồ vật ở bên trong bị ném đi .
Hai mẹ con nhìn nhau rồi nhanh chóng nhập mật khẩu.
Mặc dù cô đã thực hiện một số công tác tư tưởng, nhưng cảnh tượng trước mắt thực sự khiến Jang Se Mi bị sốc.
Omoni xinh đẹp và cởi mở của cô lúc này đang ngồi dưới đất, tóc rối bù, khuôn mặt đẫm nước mắt, hét lên "Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!"
Những người hầu xung quanh không dám bước tới mà chỉ dám vây quanh bà. Một số người to gan cố gắng nắm lấy cánh tay bà và kéo bà lên, nhưng họ suýt bị chiếc bình trên tay bà đập trúng.
Trên mặt đất có những mảnh thủy tinh vương vãi khắp sàn, ở giữa là người phụ nữ đang không ngừng khóc.
Hỏi cô có hận không? Tất nhiên cô hận. Vậy hỏi cô có đau lòng không? Tất nhiên cô đau lòng hơn cả hận. Nhìn thấy cảnh này hỏi cô có chút vui vẻ nào không? Nhìn xem, người phụ nữ cô yêu thương nhất dùng cả sinh mạng của mình để bảo hộ, giờ nhìn xem họ đã chăm sóc bà ấy như thế nào?đúng là không ai có thể chăm sóc tốt cho bà ấy ngoại trừ cô, làm sao cô có thể vui vẻ được?
"O...Omoni." Jang Se Mi không nhịn được bước tới, ngồi xổm xuống ngang bằng với bà.
Nhìn thấy người phụ nữ đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt mình, Baek Do Yi tò mò ngừng khóc. Cô là người lạ chưa từng gặp, nhưng chắc chắn cô cũng giống như đám người xung quanh. Nghĩ đến đây bà cảm thấy đau khổ, bà mím môi và muốn khóc lần nữa.
"Đừng khóc, đừng khóc, nhìn xem đây là cái gì." Lấy trong túi ra mấy miếng socola mua để phòng ngừa hạ đường huyết, cô nghe Deung Myung nói Omoni bây giờ giống như một đứa trẻ bốn,năm tuổi.
"So...socola." Nước mắt đã ngừng rơi nhưng bà vẫn không thể ngừng khóc.
"Omoni-người có muốn ăn không?" Nhìn thấy người trước mặt ngoan ngoãn gật đầu, Jang Se Mi mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cùng người đó thương lượng điều kiện.
"Vậy tại sao chúng ta không ra ghế sofa để ăn? ở đây đầy kính vỡ, nguy hiểm quá. "Baek Do Yi nghe theo Jang Se Mi nói, nhìn mặt đất xung quanh, đúng vậy! Rất nguy hiểm, nhưng bà cũng nhìn những người xung quanh, người xấu nhiều như vậy!
Ánh mắt của bà đảo qua nhìn lại về phía Jang Se Mi trước mặt. Cô ấy trông không giống người xấu. Cô ấy còn đưa sô cô la cho bà ăn nữa! Là người tốt!
"Ôm~"
Vì vậy, Baek Do Yi đã mở rộng vòng tay với Jang Se Mi , “người tốt” duy nhất có mặt, như thể không ôm bà sẽ lại khóc.
Jang Se Mi ngồi đó có chút ngơ ngác, vừa rồi bà nói gì vậy, người bảo cô ôm bà ấy sao? Omoni , người bảo cô ôm bà ấy.
"Bà ơi, để con ôm bà. Mẹ là phụ nữ, không thể ôm được." Giọng nói của Dan Deung Myung đã đánh thức Jang Se Mi , người vẫn còn đang ngơ ngác, cô nghe thấy giọng nói của Baek Do Yi có chút nghẹn ngào khi mắng đứa cháu trai yêu thích của mình.
Bà giận dữ hét lên "Kẻ xấu!" và đi kèm một chiếc bình quăng về phía Deung Myung.
Jang Se Mi làm sao có thể ngồi yên được nữa? Cô đứng dậy, nhẹ nhàng ôm người vào lòng, sau khi xác định người trong ngực không giãy giụa, cô mới chậm rãi ôm chặt người đó bước đi.
“Bà nội con không nặng.” Khi đi ngang qua Deung Myung, cô vẫn không nhịn được giáo huấn con trai mình.
Làm sao một người nhỏ bé như vậy lại có thể nặng nề được?
Ngay khi đặt người đó lên ghế sofa, cô cảm thấy bàn tay nhỏ bé của người đó đang nắm lấy bàn tay đang cầm socola của cô, trông thật giống một đứa trẻ. Jang Se Mi bất lực xòe tay ra, mở một cái nhét vào miệng người.
"Ăn ngon không?" Nhìn Baek Do Yi sau khi ăn xong món mình muốn ăn đang vui vẻ lắc lắc đôi chân nhỏ, Jang Se Mi cũng bất giác mỉm cười.
Baek Do Yi liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, tại sao cô ấy lại cười? Có gì mà buồn cười vậy? Cô ấy đang cười với bà phải không?
À, Chi Jung nói phải nên lịch sự với người khác.
Baek Do Yi lịch sự nhe "răng đen nhỏ" với Jang Se Mi .
Nụ cười của Jang Se Mi ngay lập tức thu lại. .
(Bà Baek dễ thương qá bây ơi bây)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro