Ngoại truyện: Giáng sinh
Mùa đông năm nay
Jang Se Mi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Baek Do Yi trong vòng tay mình, đôi lông mày trìu mến nhìn thẳng vào cô.
"Em tỉnh rồi à? Tôi đánh thức em à?" Baek Do Yi xoa xoa hai tay dưới chăn để làm ấm, sau đó tự tin ôm lấy má Jang Se Mi.
"Không." Jang Se Mi đưa tay ôm Baek Do Yi ở trong chăn, cơ thể hai người dán chặt vào nhau.
Baek Do Yi tựa đầu vào xương quai xanh của Jang Se Mi, hơi thở ấm áp lên xuống cùng lúc với lồng ngực của cô, hơi lạnh nơi vành tai chạm vào từng tấc da thịt của Jang Se Mi.
"Còn muốn ngủ một lát nữa không?" Jang Se Mi mỉm cười, dùng đầu ngón tay xoa xoa tóc Baek Do Yi, cảm giác như đang chạm vào lông vũ của thiên thần.
"Em cứ ôm tôi như thế này, một lát sẽ ổn thôi." Baek Do Yi nhẹ giọng nói, nũng nịu.
Trái tim của Jang Se Mi gần như tan chảy sau khi nghe điều này, "Được rồi được rồi, người có thể ôm em bao lâu tùy thích."
"Không phải hôm nay, chúng ta nên sớm dậy đi." Baek Do Yi thấp giọng lẩm bẩm, phàn nàn về sự bất mãn của mình.
"Bọn họ chơi là chuyện của bọn họ, chúng ta ngủ là chuyện của chúng ta thì có sao?" Khóe miệng Jang Se Mi cong lên thành hình vòng cung.
"Thấy chúng ta lười dậy, thằng nhóc Chi Jung nghịch ngợm đó lại nói nhảm nữa." Baek Do Yi bĩu môi, nghĩ đến cái miệng "bà tám" của cậu con út khi cứ nói về bà và Se Mi trong bữa cơm gia đình tối qua, khiến mọi người bật cười, mấy chục năm nay bà chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy, nếu Se Mi không ngắt lời anh, chắc Baek Do Yi phải tìm một vết nứt trên mặt đất mà bò vào đó.
"Chi Jung bây giờ đã là một người cha, cậu ấy biết cách cư xử, không khí náo nhiệt cũng không có gì sai, tối qua mọi người đều rất vui vẻ." Se Mi mỉm cười an ủi Baek Do Yi, tay phải đặt lên lưng bà nhẹ nhàng vuốt ve.
"Tôi đang tìm kiếm người đồng minh, em còn vì nó nói chuyện." Baek Do Yi xoa xoa cằm Jang Se Mi, bày tỏ nội tâm.
"Được rồi, em hiểu rồi. Lần sau em sẽ bịt miệng cậu ta lại trước khi cậu ấy nói những điều vô nghĩa. Nhưng người nghĩ lại xem, nếu không phải lần nào Chi Jung và Eun Sung cũng dùng một trò đùa để xúc tác bầu không khí thì sợ một số người sẽ không dễ dàng tiếp nhận." Se Mi từ tận đáy lòng cảm ơn Chi Jung và Eun Sung.
Thời gian quay trở lại 12 giờ trước.
"Mẹ, anh cả, Deung Myung và So Joen đều ở đây." Giọng nói của Dan Chi Jung từ trong phòng khách vang lên, tay Baek Do Yi đang cầm quần áo của Jang Se Mi "xịt keo" giữa không trung.
"Sao vậy?" Jang Se Mi nhìn Baek Do Yi đang sửng sốt tại chỗ, liền thấy có gì đó không đúng.
"A? Không có gì đâu, tôi đột nhiên mất tập trung, xin lỗi." Baek Do Yi hoàn hồn, nhưng vẫn cúi đầu nhìn thảm.
Mặc dù con trai cả và cháu trai đã chấp nhận cách bà sống chung với Jang Se Mi và thỉnh thoảng sẽ đến ăn tối cùng nhau nhưng đây là lần đầu tiên có một buổi họp mặt gia đình hoành tráng như vậy, chưa kể Baek Do Yi còn đang lên kế hoạch cho một bất ngờ nho nhỏ dành cho Jang Se Mi.
"Người đang lo lắng cái gì?" Jang Se Mi hơi cong đầu gối, nghiêng đầu đón nhận ánh mắt của Baek Do Yi.
"Tôi có một loại cảm giác khó tin, giống như đang ở trong mộng." Baek Do Yi nhìn vào đôi mắt luôn sáng ngời của cô.
"Cảm giác rất vui vẻ." Jang Se Mi nhéo nhéo tai Baek Do Yi, nghiêng người nhặt chiếc khuyên tai ngọc trai trên bàn trang điểm đeo vào cho bà.
Baek Do Yi giơ tay ôm lấy eo Jang Se Mi, chớp mắt như sắp khóc, tâm trạng thay đổi đột ngột khiến Jang Se Mi giật mình.
"Không sao đâu, em luôn ở đây, em sẽ luôn ở bên người." Jang Se Mi khéo léo đeo khuyên tai cho Baek Do Yi, dùng hai tay ôm vai Baek Do Yi nhìn trái nhìn phải, "Đẹp quá ~"
"Tôi đã hơn bảy mươi tuổi rồi." Baek Do Yi rơi nước mắt, tức giận.
"Người sẽ luôn là người đẹp nhất trong lòng em." Jang Se Mi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Baek Do Yi, "Người có thể cười thì càng xinh đẹp hơn."
Baek Do Yi xấu hổ cười, cúi đầu.
Hai người lần lượt bước ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc Eun Sung bước vào từ cửa ôm Dưa Chuột Muối mặc quần áo tròn vo.
"Chị dâu, chị vào ngồi đi, bên ngoài lạnh lắm." Goo Woo Mi vừa mới sinh em bé, tuy vẫn đang hồi phục nhưng tinh thần rất tốt.
"Để chị bế đứa bé ~" Eun Sung nói, đặt dây xích của Dưa Chuột Muối xuống và đưa tay bế đứa bé trong lòng Goo Woo Mi, chú chó thông minh cởi dây trói và chạy tới chân Deung Myung để nhảy lên ôm.
Đứa bé mới mấy tháng tuổi không những không quấy khóc trong vòng tay của Eun Sung mà thậm chí sau nhiều lần bị trêu chọc, cậu bé vẫn mỉm cười cho đến khi mắt nheo lại thành một khe mỏng.
"Xem ra, cậu nhóc nhà chúng ta từ nhỏ đã rất được con gái yêu thích, thật sự là thừa hưởng gen tốt ~" Dan Chi Jung nhìn thấy hai người từ phòng ngủ đi ra, bắt đầu nói đùa một cách vô thức.
"Con suốt ngày nói linh tinh cái gì trước mặt trẻ con thế hả?!" Baek Do Yi nói xong có chút hối hận, không phải là có tật giật mình sao?
"Mẹ ơi, nhìn cậu nhóc kìa, nó chưa bao giờ cười hạnh phúc như vậy khi ở trong tay con. Chẳng phải nó thích dì hơn sao?" Dan Chi Jung giả vờ đau khổ.
Deung Myung bế Dưa Chuột Muối lên, giả vờ trêu chọc So Jeon, hai người núp sau đầu chú chó nhìn nhau mỉm cười.
Mặc dù Dan Chi Gang dần dần thích ứng với bầu không khí xa lạ nhưng hài hòa ở nhà, nhưng anh vẫn buộc mình phải túm lấy lớp vải trên đùi, nhìn đi chỗ khác.
Trong bầu không khí vui vẻ, các thành viên trong gia đình lần lượt đến ngồi vào bàn ăn.
"Khi mẹ ngồi đây, những người không biết đều cho rằng mẹ là dì của cậu nhóc?" Chi Jung luôn không khống chế được lời nói của mình.
"Đúng vậy, mẹ trông ngày càng trẻ ra." Eun Sung đồng ý.
Baek Do Yi im lặng, bà thực sự muốn ném cái nĩa đang ăn vào cậu con trai quý hóa của mình.
"Chúc mọi người một đêm Giáng sinh vui vẻ." Jang Se Mi đặt tay trái lên đầu gối Baek Do Yi, tay phải nâng ly rượu lên, chuyển chủ đề, chúc mọi người ngày lễ vui vẻ.
Qua ba ly rượu, tiếng chuông đêm Giáng sinh vang lên, sau một hồi hưng phấn, mọi người trong gia đình trở về phòng.
Sau khi Baek Do Yi chơi cùng tiểu Chi Jung một lúc, bà quay lại nhưng không thấy Jang Se Mi ở phía sau.
Baek Do Yi nghi hoặc bước vào phòng ngủ, mở cửa ra thì thấy những cánh hoa hồng vương vãi khắp sàn nhà, ánh nến lung linh kéo dài ra tận ban công.
Baek Do Yi cẩn thận đẩy cửa ban công ra, Jang Se Mi đang quỳ một gối ôm hoa nhìn bà.
"Trời ạ, chúng ta cả ngày đều ở bên nhau, em chuẩn bị những thứ này khi nào?" Baek Do Yi hai tay che miệng, kinh ngạc không biết nên nói cái gì.
"Người có bằng lòng cùng em trải qua quãng đời còn lại không?" Jang Se Mi mở chiếc hộp trong tay ra, vẻ mặt chân thành nhìn Baek Do Yi.
"Tôi... chờ một chút!" Baek Do Yi chạy về phòng, lấy ra một chiếc hộp nhỏ trên bàn cạnh giường ngủ, quay lại ban công.
"Em có nguyện ý cùng tôi chung sống cả đời không?" Baek Do Yi noi gương Jang Se Mi, đang muốn quỳ xuống, lại bị cô đứng lên ôm lấy.
"Em biết, tất nhiên là có." Một giọt nước mắt như pha lê chảy dài trên má Jang Se Mi trong đêm.
"Tôi cũng sẵn lòng." Đôi mắt Baek Do Yi ươn ướt, bà không khỏi bật khóc.
Cả hai cùng giơ tay phải lên và trao cho nhau chiếc nhẫn ý nghĩa này.
"Tuyết rơi!" So Jeon kêu lên một tiếng, trên ban công hai người đồng thời quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những bông tuyết đung đưa trong gió, bầu trời và mặt đất hòa vào một màu trắng xóa rộng lớn, củi trong lò sưởi phát ra tiếng tanh tách.
Đôi tình nhân hôn nhau trong tuyết đầu mùa.
Giáng sinh vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro