Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn neon tô điểm cho bầu trời với nhiều màu sắc sặc sỡ, rất nhiều tòa nhà cao tầng làm bằng bê tông cốt thép mọc san sát, và dưới ánh đèn không tắt trong các tòa nhà văn phòng, có rất nhiều con thú hung hãn nhưng mệt mỏi đang bị giam cầm.

Baek Do Yi là một con hổ hết đêm này đến đêm khác muốn xông ra, nhưng mọi chuyện khó lường, bây giờ lại trở về chỗ cũ.

Tuy rằng thể lực Baek Do Yi có chút hao mòn theo tuổi tác, nhưng kinh nghiệm xử lý công việc được tích lũy nhiều năm khiến bà thoải mái hơn so với trước đây.

Baek Do Yi dồn hết tâm huyết vào công việc, không chỉ để bù đắp những tổn thất của công ty mà còn để giải thoát bản thân khỏi nỗi cô đơn bao trùm trong màn đêm miên man vô tận.

Baek Do Yi luôn phải về nhà một mình.

Đêm quá dài, đèn ngủ quá lạnh, nửa đêm ngủ ướt gối, ngày mai sẽ lại phải đối phó với những bóng ma già ngoài mặt thì cười sau lưng thì luôn muốn rút xương hút tủy bản thân để kiếm lợi.

Baek Do Yi tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, bà gần như chưa bao giờ uống rượu một mình, bởi vì chủ tịch Baek luôn cảm thấy uống rượu chung với nhóm người vừa giao lưu vừa vui vẻ, uống một mình sẽ làm bản thân chán nản nên bà không uống một mình bao giờ. Đây là quy tắc do chính Baek Do Yi đưa ra và bây giờ quy tắc này cũng bị chính tay Baek Do Yi phá vỡ.

Vị chua của rượu vang đỏ lan từ miệng lên não, vào dạ dày rồi vào tim.

Baek Do Yi cầm điện thoại di động trên bàn lên, gọi cho người đã lâu không liên lạc.

"...thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được" Baek Do Yi cúp máy, gọi lại, vẫn là giọng nói đó.

Đổi số và nhấn nút, đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói lười biếng.

"Bà nội, có chuyện gì mà muộn thế này bà gọi cho cháu vậy?" Deung Myung dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, thấy rõ cuộc gọi trên màn hình là của bà nội, liền nhấn nút trả lời.

"Ừ... không có gì, cháu ngủ rồi à? Mẹ cháu ở nước ngoài là ở đâu vậy?" Baek Do Yi ngập ngừng hỏi.

"Vâng, bà ơi, cháu bận quay phim vào ban ngày nên ban đêm đi ngủ rất sớm. Mẹ đang ở Honolulu, Hawaii. Bà có muốn đi tìm mẹ không?" Deung Myung trả lời chính xác từng câu hỏi của Baek Do Yi, cầm lấy máy điện thoại, ngáp nhẹ.

"Ừm... không. Bà hiểu rồi. Cháu nghỉ ngơi trước đi. Chúc ngủ ngon." Baek Do Yi nhanh chóng cúp điện thoại, thở dài một hơi rồi uống hết rượu đỏ trong ly.

"Ngủ ngon, bà nội." Deung Myung nghe theo căn dặn của Jang Se Mi, không chủ động nói cho Baek Do Yi biết cô đi đâu, trừ khi Baek Do Yi chủ động hỏi. Cuối cùng, anh cũng nói ra điều mà mình đã ấp ủ bấy lâu nay trong lòng, Deung Myung cảm thấy trong lòng rất thoải mái, nhẹ nhõm, từ từ nằm trên giường, sự mệt mỏi trong ngày khiến anh ngủ thiếp đi.

Tác dụng của rượu thôi thúc Baek Do Yi đêm nay gọi điện lần thứ hai.

"Thư ký Ha, đẩy lùi công việc của tôi trong ba ngày còn lại trong tuần này sang tuần sau, đặt vé máy bay cho tôi và con dâu thứ hai bay đến Hawaii sớm nhất, cô hãy bảo con bé lập tức chuẩn bị đi." Baek Do Yi nói, giọng điệu không cho phép thương lượng.

"Vâng, chủ tịch Baek." Thư ký Ha gần đây đã quen với sự nghiêm khắc của Baek Do Yi, chỉ cần việc thu xếp không đặc biệt khó khăn, cô sẽ lập tức đồng ý giải quyết, dù sao BiDan mỗi năm đều trả cho cô một khoản thu nhập rất lớn.

Trước khi Eun Sung nhận được cuộc gọi từ Thư ký Ha, cô đang mơ thấy Dan Chi Gam và Durian nắm tay nhau ngồi trên băng ghế cạnh ao sen trò chuyện, cô đứng sau gốc cây nhìn từ xa, không nghe rõ hai người nói chuyện gì. Nhưng hai người họ đang vui vẻ trò chuyện, Dan Chi Gam còn nở một nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt mà cô chưa từng thấy trước đây.

Nghe thư ký Ha truyền đạt sự sắp xếp của Baek Do Yi, Eun Sung bất giác trợn mắt, cô đã thấy mẹ chồng đối với chị dâu có tình cảm khác nên bà mới kéo một người đàn ông giữa chừng để làm vật cản. Mẹ chồng luôn tự cho mình là đúng mới tạo nên con đường khiến chị dâu tức giận đến mức ra nước ngoài. Giờ đây, cuộc sống và cái chết của người đàn ông đó không rõ ràng. Thay vì điều tra, mẹ chồng lại nghĩ đến chị dâu, chẳng phải là bà đang gián tiếp thừa nhận từ lâu rằng mình đã bị tình cảm của chị dâu làm cảm động hay sao? Tại sao bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này? Cô cũng muốn theo chị ấy đi du lịch nước ngoài.

Chủ tịch Baek Do Yi - Tsundere điển hình.

Eun Sung tức giận nằm xuống, trằn trọc không ngủ được, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Baek Do Yi sau khi gọi điện liền cảm thấy có chút hối hận, nhưng sự tình đã đến nước này, mũi tên đã lên cung thì phải bắn, ném lao thì phải theo lao, chẳng còn đường mà quay đầu.

Máy bay hạ cánh thuận lợi xuống sân bay Honolulu ở Hawaii, Baek Do Yi đã xem tin tức trên Internet và đã nghe nói về vụ cháy rừng ở Maui từ lâu, tuy nhiên, bà không ngờ rằng do ảnh hưởng của gió mùa mùa hè, cách đó hơn 100 km, làn khói xám lớn như vậy cũng có thể được nhìn thấy ở Honolulu.

Baek Do Yi và Lee Eun Sung ăn mặc sang trọng, rõ ràng không phù hợp với hành khách đang vội vã di chuyển xung quanh, Baek Do Yi nhìn về phía lối ra sân bay, những người được thư ký sắp xếp đến đón đã cùng nhau chờ đợi rất lâu với một tấm biển báo. Bà quay lại ra hiệu cho Eun Sung đi theo mình, cẩn thận chú ý không bị lạc nhanh chóng bước ra khỏi sân bay.

"Đi tới địa chỉ này." Baek Do Yi dùng điện thoại di động chỉ ra địa chỉ gửi cho tài xế, tài xế nhìn rõ, đưa tay ra hiệu "được" rồi lần lượt nói "Không sao (tiếng Trung), không sao" (tiếng Anh), ... (tiếng Nhật)", dù không biết nói tiếng Hàn, không biết có phải cố ý hay không nhưng điều đó khiến cả Baek Do Yi và Eun Sung đều không nói nên lời.

Xe nhanh chóng rời khỏi khu trung tâm thành phố, đi vào một khu vực yên tĩnh, nơi có rải rác các biệt thự, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ nhưng ấm áp và tiện nghi ở cuối khu.

"Chúng ta tới rồi." Tài xế chỉ chỉ căn nhà ngoài cửa sổ xe, ý bảo Baek Do Yi đã đến nơi.

Eun Sung xuống xe trước, mở cửa xe cho Baek Do Yi. Bà vừa định xuống xe, cửa nhà từ bên trong mở ra, một cô gái gầy gò, da ngăm đen lao ra, hét vào nhà bên cạnh:

"Honey, trở về ăn tối."

Một chân của Baek Do Yi chưa chạm đất đã nhanh chóng đặt lại vào xe, hỏi tài xế xác nhận lần nữa: "Anh có chắc chắn là ở đây không? Tôi không biết người này."

"Tôi khẳng định là ở đây. Bà có thể hỏi cô bé này xem người bà đang tìm có ở đây không." Tài xế khẳng định mình không sai, điều này khiến trái tim Baek Do Yi như bị bóng tối che phủ.

"Chẳng lẽ Jang Se Mi có tình yêu mới sớm như vậy sao? Cô gái này chẳng phải trông còn quá trẻ sao? Chắc chỉ mới 20 tuổi? Mình đã tổn thương cô ấy quá nhiều khiến cô ấy bước tiếp phải không? Cô ấy không phải nói có tình yêu là mãi mãi sao? Chẳng lẽ tình yêu của cô ấy không thể vượt qua được thử thách? " Baek Do Yi ngồi trong xe suy nghĩ, trong lòng có cảm xúc lẫn lộn.

Eun Sung nhìn Baek Do Yi hồn bay phách lạc trên xe, thầm cười nhạo sự hèn nhát của bà, mọi người đều đã ở đây rồi, mẹ chồng phải đi gặp chị ấy, nếu mẹ không đi thì con sẽ đi tìm chị trước cho.

"Omoni, trước tiên để con đi hỏi xem chuyện gì đang xảy ra." Nói xong, Lee Eun Sung đóng cửa xe lại, đi về phía cô gái.

Cô gái vẫn đang hét "Honey", tiếng hét như mưa tên bắn trúng Baek Do Yi, khiến bà ngơ ngác, những ngón tay bấu chặt vào khe hở trên ghế ô tô, Baek Do Yi ước gì mình có thể bắt chuyến bay sớm nhất ngay lập tức trở lại Hàn Quốc.

Eun Sung bước tới, đang định hỏi thì cảm thấy một bóng đen từ bên cạnh lóe lên, như sắp lao về phía mình, cô sợ đến mức hét lên, âm thanh đó khiến Baek Do Yi thò đầu ra khỏi xe nhìn xem chuyện gì xảy ra.

Baek Do Yi nhìn thấy một chú chó chăn cừu Đức oai vệ đang chạy từ sân sau nhà hàng xóm ra đường rồi đột ngột dừng lại và quay về phía cô gái.

Hóa ra "người" được gọi là "Honey" chính là một con chó, Baek Do Yi cuối cùng cũng nhận ra điều đó và buông bỏ nỗi lo lắng trong lòng.

Eun Sung sợ hãi trước cú lao tới của con chó nên bất ngờ đến mức ôm đầu ngồi xổm xuống đất, nó cũng là một con chó, nhưng Dưa Chuột Muối dễ thương hơn con chó lớn đang thè lưỡi thở hổn hển trước mặt cô rất nhiều.

"Thật xin lỗi, chắc là Honey đã làm cô sợ. Con chó này được chủ và hàng xóm chung tay nuôi, thường được thả rông trong sân. Mọi người trong khu dân cư đều rất thích nó. Honey có tính cách tốt và sẽ không cắn người. Đừng lo lắng." Honey bị tiếng hét của Lee Eun Sung làm cho hoảng sợ, trốn vào bên cạnh Jin Shu Ji. Jin Shu Ji chạm vào đầu con chó đang co lại, vỗ nhẹ vào đuôi rồi chỉ vào nhà và ra hiệu cho con chó đi vào. Honey hiểu lời chỉ dẫn liền vẫy đuôi chạy vào.

"Không sao, không sao, tôi không sợ chó, chỉ là quá đột ngột thôi." Eun Sung thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy vỗ nhẹ bụi đất trên người, sau đó kéo góc quần áo, vén mớ tóc bay tung lên sau tai.

"Xin lỗi, có chuyện gì không?" Jin Shu Ji thăm dò hỏi.

"A ~ Đây có phải là nơi ở của Jang Se Mi  không? Tôi là em dâu của chị ấy, tôi tên là Lee Eun Sung. Nếu thuận tiện, hãy cho phép chúng tôi vào tìm chị ấy" Eun Sung chợt nhớ đến nhiệm vụ quan trọng.

"Các cô đang tìm dì Se Mi à? Bây giờ dì ấy vẫn chưa về còn đang bận chuẩn bị đồ ăn ở nhà nghỉ, sau bữa tối dì Se Mi mới có thời gian quay lại chuẩn bị một ít đồ ăn. Tôi đang định cầm chút đồ cho dì ấy, vừa rồi cô có lái xe tới đây phải không? Tôi sẽ cùng cô đi đến đó, tôi cũng  không cần phải đi xe máy nữa." Jin Shu Ji đã sắp xếp mọi chuyện rất tốt tuy hơi bất cẩn.

Eun Sung quay lại nhìn Baek Do Yi đang ngồi trong xe hỏi ý kiến, Baek Do Yi khẽ gật đầu.

"Ừm, chỉ cần thu dọn đồ đạc và đưa chúng tôi đến đó thôi." Eun Sung mỉm cười đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro