Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Đêm đã khuya, mây mù che khuất ánh trăng, chim chóc bay díu dít về tổ, áp suất không khí xuống rất thấp, tất cả mọi thứ đều báo hiệu mưa giông sắp đến.

Baek Do Yi một mình nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.

Thời gian dường như quay trở lại vào cái đêm Jang Se Mi tỏ tình vào sinh nhật lần thứ 70 định mệnh ấy. Điều khác biệt là câu hỏi mà Baek Do Yi nghĩ lúc đó, " Jang Se Mi có thực sự yêu mình không?" đã trở thành " Jang Se Mi thực sự không còn yêu mình nữa ."

Tôi không thể ngủ được, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là Jang Se Mi.

Cho dù đó là cách cô ấy giả vờ chống đối lại tôi trong hai mươi năm qua, hay thái độ chăm chú ngoan cố sau khi tỏ tình, hay cách cô ấy thờ ơ sau khi bị tôi làm tổn thương, không điều nào trong số đó có thể so sánh được với cách Jang Se Mi đối xử với tôi như bây giờ. Sao lại đau đến vậy?!!

Jang Se Mi đã thực sự buông tay, cô ấy không còn muốn tôi nữa.

Baek Do Yi càng nghĩ càng buồn, rõ ràng trước đây bà đã tự nhủ rằng dù Jang Se Mi có lựa chọn ra sao thì bà vẫn sẽ tôn trọng quyết định của cô nhưng khi thực sự nghe Se Mi nói đã yêu người khác, Baek Do Yi vẫn khó có thể chấp nhận, bà cảm thấy mình như nghẹt thở.

Baek Do Yi đứng dậy khỏi giường, đi đi lại lại trong phòng rồi bước ra khỏi phòng ngủ, gõ cửa phòng của con trai út Dan Chi Jung, bên trong tối om, giường trống trơn, xung quanh không có một bóng người. ... Thằng con trời đánh này, lúc cần lại lẻn ra ngoài, thật sự không giúp được gì cả.

Cũng may Eun Sung vẫn còn ở đó, Baek Do Yi nhẹ nhàng lay cô tỉnh lại, Eun Sung hai mắt mơ mơ hồ hồ, trên mặt vẫn còn nét buồn ngủ.

"Omoni, sao mẹ thức khuya thế? Mẹ muốn gì ở con?" Eun Sung dụi mắt nhìn Baek Do Yi hốc hác trước mặt, cô đoán mẹ chồng mình nhất định đang nghĩ đến những gì chị Se Mi nói tối nay. Điều chị ấy nói chắc chắn khiến bà phải buồn lòng nhiều lắm, nếu biết trước chuyện gì sẽ xảy ra thì ngay từ đầu tội gì lại làm như vậy?

"Eun Sung, tối nay Se Mi nói với ta rằng cô ấy đã yêu người khác và ngày mai cô ấy sẽ chuyển đến sống với người đó. Sao cô ấy có thể làm được điều này? Cô ấy đã hứa sẽ quay lại nhưng chỉ là để nói với ta rằng cô ấy không còn yêu ta nữa sao?" Baek Do Yi nói năng không mạch lạc, vừa nói vừa như muốn khóc.

Eun Sung lần đầu tiên thấy Baek Do Yi  mong manh đến vậy, cô muốn an ủi bà nhưng không biết phải mở miệng như thế nào.

"Có lẽ chị Se Mi chỉ là nhất thời thôi. Omoni, mẹ vẫn còn cơ hội, mẹ hãy nói chuyện với chị ấy lần nữa."

"Ta biết Se Mi là người kiên định, một khi đã quyết tâm thì sẽ không thay đổi, dù người ngoài có nói gì cũng vô ích." Baek Do Yi cảm thấy mình không thể làm gì để thay đổi được.

"Nhưng mẹ không phải người ngoài, chị Se Mi đã yêu mẹ nhiều năm như vậy, sẽ không dễ dàng thay đổi phải không? Nhỡ có hiểu lầm thì sao?" Eun Sung đột nhiên cảm thấy mọi chuyện có lẽ không khó khăn như Baek Do Yi nghĩ.

"Se Mi nói cô ấy yêu người mà cô ấy gặp trên cuộc hành trình, vậy có thể có hiểu lầm gì chứ?" Baek Do Yi cảm thấy mình hoàn toàn vô vọng, "Thôi quên đi, ta sẽ không trì hoãn việc nghỉ ngơi của con nữa, ngủ sớm đi."

Baek Do Yi vừa nói vừa trở về phòng ngủ, bà cứ nằm trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà mãi đến khi trời gần sáng mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, Baek Do Yi quay lại ngày mình gặp Jang Se Mi, Baek Do Yi  muốn tiến lên nói chuyện với cô, nhưng khi đến gần, bà chợt phát hiện  Se Mi đang mặc váy cưới, nhìn xuống thì thấy rằng bản thân mình cũng đang mặc váy cưới, đứa trẻ tung hoa bên cạnh là Deung Myung, hai người vừa định trao nhẫn cưới vui vẻ cho nhau thì người con cả trong đám đông đứng dậy hét lên: "Tôi phản đối !".

Baek Do Yi từ ​​trong mộng tỉnh lại, may mắn chỉ là một giấc mơ thôi.

Miệng khô khốc, Baek Do Yi đứng dậy rót cốc nước uống thì phát hiện ấm nước trong phòng ngủ đã chạm đáy.

Bà xoa xoa thái dương rồi bước ra ngoài, đập vào mắt là một nhóm người đang chuyển một lượng lớn đồ đạc vào nhà.

"Mấy người đang làm gì vậy? Tại sao không có ai nói cho tôi biết? Mấy người vẫn coi tôi là chủ nhà sao?" Baek Do Yi vốn tâm tình không tốt, sáng sớm lại nhìn thấy một đám người xa lạ trong nhà nên bà càng tức giận hơn. Nghe tiếng Baek Do Yi quát lên, những người khuân vác dừng lại công việc họ đang làm.

Eun Sung mỉm cười bước ra từ phía nhà bếp, cô đứng ở cửa ra hiệu cho công nhân tiếp tục làm việc sau đó liền gọi Baek Do Yi đến. Baek Do Yi bối rối bước tới.

Bà nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp trong giấc mơ của mình đang đứng trước bếp lò lật trứng rán trong nồi.

Baek Do Yi lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, bà không để ý tới ánh mắt của Eun Sung, ba bước tiến tới phía sau Jang Se Mi, ôm chặt lấy cô.

Người trong ngực đại khái đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ nhưng vẫn không giấu được niềm vui trong lòng, động tác trên tay cũng trở nên vui vẻ.

"Đi tắm rửa rồi lại đây ăn sáng." Chỉ một câu nói đơn giản như vậy nhưng Jang Se Mi đã nỗ lực hơn hai mươi năm mới có thể nói ra.

"Tôi không muốn, tôi muốn em nói cho tôi biết tại sao em không đồng ý ở lại Hawaii với tôi, tại sao em lại rời đi mà không nói một lời từ biệt?" Baek Do Yi tức giận nói.

"Bởi vì em không chắc đó là ý thích thật lòng hay là vì cô đơn." Jang Se Mi bình tĩnh nói.

"Vậy tại sao lúc quay lại em lại lừa dối tôi rằng đã yêu người khác?" Baek Do Yi bất bình hỏi.

"Em đã lừa dối người cái gì? Không phải em đã nói với người rằng em sẽ chuyển đến sống với người em yêu sao? Em không phải đã đến đây sao?"

"Nhưng em nói đó là người em gặp trên đường!" Baek Do Yi chưa bao giờ nghĩ rằng ở tuổi bảy mươi, mình vẫn có thể trẻ con và nũng nịu như vậy với người yêu.

"Người quên chuyện xảy ra ở quán cà phê Na Uy rồi à?" Jang Se Mi mỉm cười.

"Thật sự là em! Em đã nhìn thấy tôi! Em không phải cố ý đùa giỡn tôi đấy chứ!" Baek Do Yi tức giận đánh nhẹ vào lưng Jang Se Mi.

"Lúc đó em không chắc chắn là người, nhưng sau đó em đã xác nhận lại lịch trình của người với thư ký Ha." Jang Se Mi giải thích.

"Tôi thực sự tưởng em đã không còn yêu tôi nữa." Cảm xúc trong lòng Baek Do Yi  lúc này đã hoàn toàn được giải phóng.

"Sao em có thể không yêu người? Em luôn yêu người phụ nữ tên Baek Do Yi, nhưng lúc đó em lại đau ốm bệnh tật. Em sợ rằng mình sẽ không thể yêu người một cách đúng mực nên chỉ sau khi bình phục em mới có thể đường hoàng đến bên người." Jang Se Mi tắt bếp, ngọn lửa lòng bùng lên, cô quay người lại dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Baek Do Yi mỗi một từ nói ra đều kiên định.

"Đừng rời xa tôi nữa." Baek Do Yi ngước mắt lên đáp lại ánh mắt của Jang Se Mi.

"Em sẽ không bao giờ rời xa người nữa, em sẽ luôn ở bên người." Jang Se Mi cúi đầu, dùng tay phải vén lọn tóc gãy của người ấy ra sau tai, nhẹ nhàng hôn lên trán Baek Do Yi.

Baek Do Yi l cúi đầu rơi nước mắt, nhỏ giọng nói: "Eun Sung còn ở đây..."

"Hãy để Eun Sung làm nhân chứng cho tình yêu của chúng ta. Có được không? Eun Sung?" Jang Se Mi nhìn Eun Sung đang đứng một bên mỉm cười.

"Em rất vinh hạnh." Eun Sung vui mừng nhìn hai người tay trong tay, cuối cùng người có tình cũng về với nhau.

"Bây giờ em dọn vào mà không có sự cho phép của người, người sẽ không đuổi em đi nữa phải không?" Jang Se Mi dùng ngón trỏ gãi gãi sống mũi Baek Do Yi cười nói.

"Sao lại nói chuyện quá khứ? Thật xấu hổ~" Baek Do Yi ôm mặt Jang Se Mi xoa đi xoa lại giờ bà chỉ muốn hôn cô thật mạnh nhưng bởi vì thể diện mà nhịn lại, đợi đến tối mới xử lý người phụ nữ xấu này.

"Em không nói nữa, không nói nữa, chúng ta ăn sáng đi. Đã lâu rồi người chưa nếm thử món ăn của em, xem xem kỹ năng nấu nướng của em có kém đi hay không." Jang Se Mi cầm tay Baek Do Yi lên hôn một cái, không đợi bà kịp phản ứng đã đẩy ra khỏi bếp.

Baek Do Yi âm thầm mừng rỡ, cả người lâng lâng cứ như là đi trên mây, từng bước một đi ra ngoài.

"Chị Se Mi, em có hẹn với một người bạn đi mua sắm, nên em đi trước, nếu chị có cần gì thì cứ gọi cho em." Eun Sung tìm lý do để rời đi, không phải là cô không muốn nhìn thấy cảnh hai vợ chồng mới về bên nhau khoe tình cảm nhưng cô cũng sợ phải ăn quá nhiều "cẩu lương".

"Được rồi, Eun Sung. Cảm ơn em ~" Jang Se Mi chân thành nhìn Lee Eun Sung.

"Không có gì, chúng ta không phải một gia đình sao? Chị Se Mi, chị phải luôn yêu omoni nhé ~" Eun Sung cười đáp.

"Tất nhiên chị sẽ luôn yêu cô ấy." Jang Se Mi giơ nắm đấm lên và lặp lại lời thề trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro