Chương 26 ❤️ Tên đáng ghét
Khi anh đi ra cậu vội đóng cửa, đập mạnh tay vào tường, dậm mạnh chân. Anh nghe tiếng động sợ cậu xảy ra chuyện gì liền gõ cửa nói vọng vào:
-Tiểu bảo bối em có gì bất mãn?Cậu đơ người khóa chốt cửa:
- Không.... Không gì... chỉ... chỉ là... Muỗi! Thật là trong phòng tắm của anh nhiều muỗi a. Mà mấy con muỗi này hư quá bay lòng vòng lúc em đang tắm.
Anh ở ngoài cào cửa đập đập:
- Để anh vào giúp em đập muỗi phụ em nha. Mấy con muỗi đó sợ anh lắm anh sẽ canh tụi nó cho em tắm.
Cậu nhìn quanh phòng tắm thầm nghĩ " Chậc.. không có vật gì cứng để đập chết tên biến thái chết tiệt đó. ":
- Jin Young ở ngoài có vật gì cứng cứng dài dài anh lấy cho em đi. Em cần gấp để đạp muỗi này.
Anh cười gian gõ cửa:
- Có thứ rất cứng và cũng rất dài còn to nữa, đưa tay ra anh đưa cho.
Cậu ngây thơ mở cửa chìa tay lú đầu ra nhìn anh
- Đâu, em có thấy gì đâu, Anh bị ảo tưởng hả?
Anh vội nắm tay cậu để lên hạ thân mình:
- Đúng thứ em cần phải không?
Mặt cậu tối sầm lại, đưa tay tán lên đầu anh một cái rồi quay vào phòng tắm, còn anh ở ngoài ngồi cười như thằng tự kỉ. Đang ngồi anh nhớ lại rồi đi lấy hộp nhỏ bỏ USB vào rồi cất vô tủ lớn thật cẩn thận để cậu khó mà tìm thấy. Sau đó ngoan ngoản quay lại giường nằm đợi cậu. Tắm xong cậu đi ra, trên người chỉ quấn mỗi cái khăn trắng. Nước từ trên tóc đọng lại nhỏ giọt xuống cổ, thật mê người a~. Anh nhìn cậu nuốt ngụm nước miếng.
- Bảo bối em đang câu dẫn anh... Có phải em muốn anh cho em...
Chưa kịp nói hết anh đã được ăn cả cái khăn vào mặt. Mở tủ lấy áo thun trắng và cái quần đùi đen mặc vào. Đi ngang cậu lườm anh một cái rồi lại ghế ngồi sấy tóc.
- Tiểu bảo bối anh giúp em.
Ánh mắt cậu long lanh nhìn anh, miệng cười mỉm nhẹ nhàng nói:
- Sắc lang, tôi không cần.
Sấy tóc xong cậu đi lại nằm lên tay anh. Đầu úp vào ngực anh. Anh vòng tay siết eo cậu:
- Đừng đi đâu nữa. Ở đây với anh mãi mãi nhé đừng đi đâu hết, đừng biến mất như em đã từng làm.
Cậu im lặng nép sát vào người anh:
- ...
Anh cúi đầu hôn lên trán cậu, đưa tay tắt đèn:
- Tiểu bảo bối ngủ ngoan.
Cậu tháo nút áo anh hôn nhẹ lên ngực rồi mới an tâm ngủ. Anh véo má cậu một cái rồi nhắm hờ mắt đợi cậu ngủ. Khi nghe tiếng thở cậu đều đặn anh vội đặt lên tóc cậu một nụ hôn:
- Bảo bối... bên em là bình yên nhất, đừng đi mất nữa nhé!
Cậu vội mở mắt, bĩu môi chọc ngẹo anh:
- Lâu ngày gặp lại anh có vẻ sến sẩm hơn nhỉ? Chắc em phải đi tiếp để anh bớt sến lại quá hay là nói với nhiều cô quá nên thuần thục rồi!
Anh giật mình nhìn cậu:
- Này, em chưa ngủ? Sao lại lừa anh.
Cậu dùng ánh mắt thân thiện nhìn anh:
- Nếu ngủ rồi thi làm sao có thể nghe anh sến? Làm sao biết anh yêu em nhiều như thế này đây.
Anh uất ức quay mặt có thoáng chút đỏ:
- Ngủ đi, anh thương.
Cậu nhăn mặt trêu chọc anh:
- Đã già lại còn thích sến. Thật không thể hiểu nổi anh!
Anh hận ngay lúc này không thể đè con heo nhỏ này ra xơi được.
-------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro