Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8

8.1
Dương đấu tranh nội tâm

Cả buổi chiều hôm đó, Dương ngồi lặng trước cửa phòng bệnh, lòng rối bời như tơ vò. Tay hắn chạm vào chiếc bật lửa trong túi áo, nhưng chẳng bao giờ bật lên. Hắn nghĩ về Hùng, về những nụ cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy tin tưởng khi cậu nhìn hắn – thứ ánh sáng hắn đã từng xem nhẹ.

Lan Vy nói đúng, hắn đã sai. Nhưng còn cơ hội nào để làm lại? Hắn đã để Hùng chịu biết bao tổn thương. Hắn biết, bước vào phòng bệnh kia không phải chỉ để hỏi thăm mà là đối mặt với tất cả lỗi lầm hắn đã gây ra.

Tối hôm ấy.

Dương đứng trước cửa phòng bệnh, tay đặt lên tay nắm cửa. Hắn đã chần chừ không biết bao lần. Cuối cùng, hắn khẽ mở cửa, bước vào trong.

Căn phòng yên tĩnh. Hùng ngồi trên giường, đôi mắt nhìn chăm chú ra cửa sổ. Ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt cậu, tạo nên một vẻ đẹp mong manh đến nao lòng. Dương khựng lại. Hắn không dám bước thêm, chỉ đứng đó, như một kẻ ngoại cuộc.

Hùng nghe tiếng động, quay đầu lại. Ánh mắt cậu thoáng ngạc nhiên, rồi chuyển thành lạnh nhạt.

"Anh làm gì ở đây?" Hùng hỏi, giọng không chút cảm xúc.

"Tôi..." Dương lúng túng, không biết bắt đầu từ đâu. Hắn nhìn cánh tay phải của Hùng, lòng như bị ai bóp nghẹt. "Tôi đến xem em... ổn không."

Hùng bật cười, một tiếng cười chua chát. "Anh nghĩ bây giờ mới hỏi câu đó thì có nghĩa lý gì không? Tôi ổn hay không, anh có quan tâm ư?"

"Quan tâm," Dương đáp, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu. "Tôi biết tôi đã sai. Tôi biết tôi không xứng, nhưng..."

"Nhưng gì?" Hùng ngắt lời, giọng sắc lạnh. "Anh biết không? Tôi đã chờ anh suốt những ngày đầu tiên nằm đây. Chỉ cần một lần, tôi cũng đủ. Nhưng anh không xuất hiện. Đến bây giờ, anh quay lại và nói những lời này, tôi thật sự không hiểu ý anh là gì."

Dương lặng thinh, lòng đau như cắt. Hắn không thể trách Hùng, cũng không thể biện minh cho bản thân.

"Hùng, tôi không mong em tha thứ ngay lập tức," hắn nói khẽ, giọng như một lời van nài. "Nhưng xin em... đừng đẩy tôi ra xa thêm nữa. Tôi cần em. Em là tất cả những gì tôi có."

Hùng quay mặt đi, không trả lời. Cậu không muốn thừa nhận rằng trái tim mình đang rung lên từng nhịp yếu đuối. Những tổn thương trong quá khứ vẫn còn đó, nhưng sự chân thành trong ánh mắt của Dương cũng khiến cậu nao lòng.

"Ra ngoài đi," Hùng nói, giọng khàn khàn. "Tôi mệt rồi."

Dương đứng lặng một lúc, rồi gật đầu. Trước khi bước ra khỏi phòng, hắn chỉ để lại một câu:

"Tôi sẽ đợi. Dù bao lâu đi nữa."

Cánh cửa khép lại, chỉ còn Hùng ngồi trong phòng, lòng ngổn ngang cảm xúc. Cậu nhìn ra ánh trăng bên ngoài, đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Dương nói sẽ đợi, nhưng liệu cậu có đủ can đảm để một lần nữa tin vào lời hứa của hắn?

8.2
Những ngày sau đó.

Sau đêm đó, Dương thực sự giữ lời. Hắn không rời khỏi bệnh viện, dù không bước vào phòng bệnh của Hùng lần nào nữa. Mỗi ngày, hắn đều mang đồ ăn, thuốc bổ và những thứ Hùng thích, để lại trước cửa phòng rồi rời đi. Dương không dám xuất hiện trước mặt cậu, nhưng ánh mắt đầy trăn trở của hắn luôn hướng về phía căn phòng đó, nơi chứa đựng người mà hắn chưa bao giờ ngừng yêu.

Hùng biết rõ sự hiện diện của Dương. Mỗi lần Lan Vy bước vào phòng với một túi đồ mới, cô không cần nói, cậu cũng biết chúng từ ai. Cảm giác ấy vừa ngọt ngào, vừa cay đắng.

"Anh ấy thật sự thay đổi rồi," Lan Vy nói khi đặt chiếc hộp lên bàn cạnh giường. "Hùng, anh ấy rất kiên nhẫn. Không phải ai cũng làm được như thế."

Hùng không đáp, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay mình. Bàn tay phải vẫn còn băng bó, từng ngón tay dường như không còn là của cậu nữa. Dương có thay đổi thật không? Hay đây chỉ là một cơn hối hận thoáng qua, để rồi hắn lại quay về con người trước kia?

Một buổi chiều tại bệnh viện.

Dương đang ngồi bên băng ghế ngoài hành lang, ánh mắt mệt mỏi dõi nhìn xa xăm. Một tập tài liệu công việc đặt trên tay hắn, nhưng đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng.

Lan Vy bước đến, đặt một cốc cà phê nóng vào tay hắn. "Uống đi. Anh đã ngồi đây từ sáng mà chưa ăn gì đâu."

Dương khẽ cười nhạt, nhưng vẫn nhận lấy. "Cảm ơn."

Lan Vy ngồi xuống bên cạnh, nhìn hắn một lúc lâu trước khi nói: "Hùng đang dần hồi phục. Bác sĩ nói cậu ấy có thể rời viện trong một tháng nữa."

Dương ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên một tia hy vọng. "Thật sao?"

"Thật. Nhưng anh định thế nào?" Lan Vy hỏi, giọng nghiêm túc. "Anh đã nói sẽ đợi, nhưng nếu Hùng không chịu mở lòng, anh có chấp nhận không?"

Dương trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu. "Tôi sẽ đợi. Dù Hùng không tha thứ, chỉ cần em ấy sống tốt, tôi cũng cam lòng."

Lan Vy nhìn hắn, ánh mắt dịu lại. "Anh thay đổi thật rồi, Dương."

Trong phòng bệnh.

Hùng ngồi trên giường, ánh mắt nhìn ra cửa sổ. Cậu đã nghe được những lời Lan Vy nói với Dương. Lòng cậu như có một cơn sóng ngầm trỗi dậy, vừa xót xa, vừa khó xử.

Cậu không thể phủ nhận rằng bản thân vẫn còn tình cảm với Dương. Nhưng những tổn thương trong quá khứ vẫn còn đó, như một bức tường ngăn cách không dễ gì phá bỏ.

Hùng đưa tay chạm nhẹ lên băng gạc quấn quanh bàn tay phải. Cậu thở dài. Có lẽ, cậu cần thêm thời gian.

Buổi tối hôm ấy.

Dương ngồi trong xe, đậu ở bãi đỗ gần bệnh viện. Hắn không về nhà, không muốn rời xa Hùng dù chỉ một chút. Trong lòng hắn, những cảm xúc hỗn loạn cứ chồng chất – yêu thương, hối hận, sợ hãi...

Hắn mở ngăn tủ xe, lấy ra một hộp nhẫn nhỏ. Bên trong là một chiếc nhẫn đơn giản nhưng tinh xảo, được hắn đặt làm từ lâu. Hắn đã định tặng Hùng vào sinh nhật lần trước, nhưng mọi thứ đổ vỡ quá nhanh, đến mức hắn không còn cơ hội thực hiện.

"Lê Quang Hùng," hắn lẩm bẩm cái tên ấy, đôi mắt lóe lên sự quyết tâm. "Anh sẽ bù đắp. Dù mất bao lâu đi nữa."

Chiếc nhẫn được hắn nắm chặt trong tay, như lời thề không bao giờ từ bỏ.

8.3
Một tháng sau

Ngày Hùng xuất viện, trời trong xanh đến lạ. Lan Vy đến đón cậu từ sớm, mang theo một bó hoa lớn và nụ cười rạng rỡ. Hùng khẽ cười đáp lại, dù trong lòng vẫn có một chút ngổn ngang.

Cậu không thấy Dương xuất hiện. Hùng tự nhủ mình không nên mong đợi, nhưng trong lòng vẫn lặng lẽ hy vọng được thấy bóng dáng người ấy.

Lan Vy dường như nhận ra điều đó. Cô mỉm cười an ủi: "Dương nói anh ấy không muốn làm em khó xử. Anh ấy chỉ đứng từ xa, dõi theo thôi."

Hùng im lặng, không đáp. Cậu không biết phải nói gì. Cảm giác mất mát nhỏ bé ấy khiến lòng cậu xót xa, nhưng cậu không muốn thừa nhận.

Chiều hôm đó.

Lan Vy đưa Hùng về căn hộ mới mà cô đã chuẩn bị sẵn. Đó là một căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng, đủ để Hùng cảm thấy thoải mái.

"Đây là chìa khóa. Em có thể ở đây bao lâu tùy thích," Lan Vy nói, đặt chùm chìa khóa lên bàn. "Còn việc làm, lớp học đàn đã sẵn sàng. Khi nào em thấy ổn thì bắt đầu nhé."

Hùng gật đầu, mỉm cười cảm ơn. "Cảm ơn chị, Lan Vy. Em thực sự không biết phải làm gì nếu không có chị."

Lan Vy khẽ cười, ánh mắt lấp lánh như đang giấu điều gì đó. "Không cần khách sáo. À, còn một thứ nữa."

Cô bước ra cửa, quay lại với một thùng lớn. "Đây là món quà của anh Dương. Anh ấy nhờ chị đưa cho em."

Hùng ngỡ ngàng, đôi mắt hơi dao động. Cậu mở thùng, thấy bên trong là một chiếc đàn piano nhỏ gọn, được thiết kế riêng để phù hợp với căn hộ.

Cậu đứng lặng, bàn tay chạm nhẹ lên phím đàn. Hương vị của những ký ức cũ chợt ùa về.

"Anh ấy vẫn quan tâm đến em, dù không dám nói ra," Lan Vy khẽ nói, ánh mắt dịu dàng. "Nhưng tất cả vẫn là quyết định của em, Hùng. Nếu em không muốn, chị sẽ bảo anh ấy đừng làm phiền nữa."

Hùng không trả lời, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cây đàn. Đôi tay cậu khẽ lướt qua phím đàn, tạo nên những giai điệu đầu tiên. Những giai điệu buồn nhưng đẹp, tựa như chính câu chuyện của cậu và Dương.

Tối hôm đó.

Dương ngồi trong xe, đậu ở góc đường gần căn hộ của Hùng. Hắn nhìn lên ánh đèn hắt ra từ cửa sổ, biết rằng cậu đang ở đó.

Hắn không dám bước vào, chỉ lặng lẽ chờ đợi. Tay hắn cầm chiếc nhẫn, ngón tay vuốt nhẹ lên bề mặt nhẵn mịn.

Hắn thầm nghĩ: "Em đã đi qua những tổn thương lớn nhất vì anh. Anh không mong em tha thứ, chỉ mong em sống thật tốt. Nhưng nếu có một ngày, em cho anh cơ hội... anh sẽ không bao giờ để em rời xa nữa."

Hắn vẫn ngồi đó, cho đến khi ánh đèn căn hộ tắt hẳn, rồi mới rời đi, mang theo một trái tim đầy hy vọng và day dứt.

8.4
Một tháng sau

Thời gian trôi qua, Hùng dần ổn định cuộc sống mới tại thành phố A. Cậu tập trung vào việc giảng dạy âm nhạc tại lớp học đàn của Lan Vy. Mỗi ngày, tiếng đàn của cậu vang lên trong căn phòng nhỏ, nhẹ nhàng nhưng thấm đượm nỗi buồn sâu lắng.

Lan Vy thường quan sát Hùng từ xa. Cô biết rằng trái tim cậu chưa thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ. Dương cũng vậy, hắn vẫn xuất hiện quanh quẩn gần nơi Hùng sống, nhưng không bao giờ bước vào, chỉ lặng lẽ dõi theo.

Một buổi chiều cuối tuần.

Hùng đang dạy một nhóm trẻ nhỏ thì Lan Vy bước vào lớp học, trên tay là một tấm vé mời. "Hùng, em nên tham gia buổi hòa nhạc này. Nó sẽ là cơ hội lớn để em trở lại sân khấu."

Hùng nhìn tấm vé, do dự. "Em không chắc mình đã sẵn sàng. Từ sau tai nạn, cảm giác đứng trước đông người khiến em không thoải mái."

Lan Vy mỉm cười, đặt tay lên vai cậu. "Em không cần phải hoàn hảo. Chỉ cần em bước lên, tự tin với những gì em có, đó đã là chiến thắng rồi."

Hùng im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.

Buổi hòa nhạc.

Hội trường hôm ấy đông kín người, không khí trang trọng nhưng không kém phần ấm áp. Khi Hùng bước lên sân khấu, ánh đèn chiếu rọi lấy cậu, tựa như mọi hào quang đều tụ lại.

Tiếng đàn cất lên, dịu dàng và sâu lắng, chạm đến trái tim của từng khán giả. Cả khán phòng yên lặng, chỉ còn lại giai điệu tràn đầy cảm xúc.

Dương cũng có mặt trong khán phòng hôm ấy. Hắn ngồi ở hàng ghế cuối, mắt không rời khỏi bóng dáng của Hùng trên sân khấu. Trái tim hắn đau nhói khi thấy ánh mắt Hùng thoáng chút buồn bã nhưng vẫn sáng lên niềm đam mê.

Khi bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Hùng cúi chào, lòng cậu nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Sau buổi hòa nhạc.

Hùng rời khỏi hội trường, không ngờ Dương đã đứng đợi sẵn ở cửa sau. Hắn mặc bộ vest đen đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lùng, cuốn hút.

Cả hai nhìn nhau, không nói gì.

Dương là người phá vỡ sự im lặng trước. "Anh đã nghe em chơi đàn. Vẫn như trước đây, rất tuyệt."

Hùng khẽ gật đầu, ánh mắt tránh đi. "Cảm ơn anh đã đến."

Dương nhìn cậu, giọng hắn trầm lại: "Anh chỉ muốn nói... Anh xin lỗi, Hùng. Xin lỗi vì tất cả những gì anh đã làm. Nhưng nếu có cơ hội, anh muốn bắt đầu lại với em."

Hùng nhìn thẳng vào mắt Dương, đôi mắt ấy vừa dịu dàng, vừa xa cách. "Dương, anh nói bắt đầu lại, nhưng liệu anh có thực sự hiểu được em đã tổn thương thế nào không? Em không chắc mình còn đủ can đảm."

Dương bước lên một bước, ánh mắt kiên định. "Anh không dám mong em tha thứ ngay lập tức. Chỉ cần em cho anh cơ hội, anh sẽ chứng minh. Lần này, anh sẽ không để mất em nữa."

Hùng im lặng, đôi tay siết chặt lấy vạt áo. Cậu không biết nên trả lời thế nào. Trong lòng cậu vẫn còn tình cảm với Dương, nhưng liệu quá khứ có thực sự được xóa nhòa?

Cả hai đứng đó, giữa con hẻm nhỏ, với những cảm xúc chồng chéo. Tình yêu, nỗi đau, sự chờ đợi — tất cả đều hiện rõ trong ánh mắt của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro