Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

6.1
Một năm trôi qua như dòng nước cuốn, mang theo tất cả những ký ức cũ. Trần Đăng Dương giờ đây vẫn sống cuộc đời của kẻ đứng trên đỉnh cao danh vọng. Hắn thành công hơn bao giờ hết, những dự án lớn liên tiếp thắng lợi, công ty của hắn không ngừng vươn xa. Nhưng sâu trong lòng, có một khoảng trống mà tất cả hào quang ấy đều không thể lấp đầy.

Căn penthouse mới của Dương luôn sáng đèn, nhưng sự sống trong đó vẫn lạnh lẽo như ngày hắn chuyển tới. Hắn đã quen với việc cô đơn, nhưng chưa bao giờ hắn thực sự chấp nhận điều đó.

Tại thành phố B, Hùng đã xây dựng một cuộc sống mới. Cậu trở thành giáo viên dạy đàn nổi tiếng trong khu vực nhờ sự tận tâm và tài năng. Lan Vy vẫn luôn ở bên cạnh cậu, như một người chị lớn, giúp cậu vượt qua những khoảnh khắc yếu lòng.

Một chiều muộn, khi học viên cuối cùng vừa rời đi, Hùng ngồi một mình trong phòng tập đàn. Cậu lướt những ngón tay lên phím đàn, đôi mắt trầm ngâm nhìn xa xăm. Một năm qua, cậu đã cố quên đi người đó. Nhưng mỗi khi chạm vào phím đàn, ký ức lại ùa về như một thói quen không thể kiểm soát.

Cậu thì thầm: "Mình đã bước tiếp, tại sao vẫn còn nhớ đến anh ta?"

Lan Vy bước vào, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu. "Hùng, em nhớ người đó à?"

Hùng im lặng, đôi mắt rưng rưng nhưng vẫn cố gắng nén lại. "Không phải nhớ. Chỉ là... đôi khi em thấy buồn. Dù sao, anh ấy cũng là người từng quan trọng với em."

Lan Vy khẽ thở dài, ngồi xuống cạnh cậu. "Hùng, ai cũng có quyền được hạnh phúc. Nếu người đó không mang lại hạnh phúc cho em, thì đừng để quá khứ trói buộc mình nữa."

Hùng gật đầu, nhưng sâu trong lòng, cậu biết rằng có những cảm xúc không thể dễ dàng quên đi như lời khuyên của người khác.

Trong khi đó, một buổi tối, Dương ngồi một mình bên bàn làm việc, xung quanh là đống giấy tờ và báo cáo. Hắn nhìn ra cửa sổ, ánh đèn thành phố rực rỡ phản chiếu qua lớp kính, nhưng trong lòng hắn lại là một khoảng trời u tối.

Hắn với tay lấy chiếc điện thoại, mở mục tin nhắn, nơi mà đoạn chat với Hùng vẫn còn lưu lại, dù chỉ là những dòng tin cũ từ rất lâu. Dương nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay khẽ lướt qua bàn phím, định viết gì đó, nhưng rồi lại xóa đi.

Hắn tự nhủ: "Một năm qua, cậu ta chắc hẳn đang hạnh phúc ở đâu đó. Mình xen vào làm gì nữa?"

Nhưng ngay cả khi nghĩ vậy, trong lòng Dương vẫn là một cơn đau âm ỉ không dứt. Một năm qua, hắn cố quên Hùng, nhưng mọi cố gắng đều vô nghĩa.

Số phận rồi sẽ đưa hai người gặp lại nhau, hay tất cả chỉ dừng lại ở một nỗi buồn khắc sâu trong tim? Cả Dương và Hùng đều không biết, nhưng mỗi người đều đang cố gắng sống tiếp, dù có người mang trên mình vết thương khó lành, và có người đang học cách chấp nhận những mất mát.

6.2
Tối hôm đó, thành phố A rực rỡ trong ánh đèn neon và những banner quảng cáo trải dài khắp các con phố. Một sự kiện âm nhạc lớn diễn ra tại trung tâm hội nghị sang trọng nhất thành phố. Đây là lần đầu tiên Hùng – nghệ sĩ trẻ nổi bật – tổ chức một buổi biểu diễn cá nhân tại nơi này.

Khán phòng chật kín người, những tiếng xì xào mong chờ vang lên trong không khí. Ánh đèn sân khấu chiếu sáng rực rỡ, tập trung vào cây đàn piano lớn đặt ở trung tâm. Xung quanh là dàn nhạc phụ trợ, nhưng tất cả mọi người đều chờ đợi sự xuất hiện của ngôi sao chính – Lê Quang Hùng.

Khi ánh đèn dịu lại, bóng dáng nhỏ nhắn của Hùng bước ra từ cánh gà, khiến cả khán phòng như vỡ òa trong tiếng vỗ tay. Cậu mặc một bộ vest trắng tinh khôi, đơn giản nhưng toát lên vẻ thanh lịch và cuốn hút. Gương mặt cậu vẫn giữ nét ngây ngô nhưng giờ đây đã thêm phần chín chắn, ánh mắt tràn đầy tự tin và nhiệt huyết.

Hùng cúi chào khán giả, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức hút vang lên qua micro:
"Cảm ơn mọi người đã đến với buổi biểu diễn hôm nay. Đây là một dấu mốc quan trọng trong cuộc đời tôi, và tôi muốn dành những giai điệu này để tri ân tất cả mọi người."

Cậu ngồi xuống ghế, đôi tay lướt nhẹ trên phím đàn. Tiếng đàn vang lên, du dương, sâu lắng, đưa khán giả vào một thế giới khác – nơi chỉ có âm nhạc và cảm xúc tinh tế. Những bản nhạc cậu trình bày, từ những giai điệu dịu dàng đến những đoạn cao trào mãnh liệt, như kể lại câu chuyện cuộc đời cậu – những thăng trầm, những mất mát, và cả hy vọng.

Dương ngồi trong hàng ghế VIP, khuất sau ánh sáng lấp lánh của khán phòng. Hắn không chủ đích đến đây; trợ lý của hắn đã tặng vé cho hắn, nói rằng đây là một buổi biểu diễn đẳng cấp, đáng để tham dự. Hắn không ngờ, người đứng trên sân khấu kia lại là người mà hắn đã cố quên suốt một năm qua.

Ánh mắt Dương không rời khỏi Hùng, từng giai điệu như cào xé trái tim hắn. Hùng giờ đây không còn là cậu nhóc ngây thơ hay loanh quanh trong căn bếp nhỏ, mà là một nghệ sĩ tài năng, tỏa sáng giữa ánh hào quang rực rỡ.

Khi bản nhạc cuối cùng kết thúc, Hùng đứng dậy cúi chào, tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên không ngừng. Cậu nhìn về phía khán giả, ánh mắt quét qua đám đông, nhưng không hề nhận ra trong góc khuất ấy, có một người đang nhìn mình với ánh mắt đầy phức tạp.

Dương cảm thấy cổ họng nghẹn lại, bàn tay siết chặt lấy tay vịn ghế. Hắn không biết tại sao mình vẫn ngồi yên ở đây, nhìn người kia tỏa sáng mà lòng ngổn ngang đến vậy.

"Cậu ấy đã quên mình rồi... Nhưng tại sao mình không thể quên?" Dương tự hỏi, nhưng không có câu trả lời.

Buổi biểu diễn kết thúc, Hùng lặng lẽ trở về hậu trường trong tiếng chúc mừng của mọi người. Cậu cười, nhưng nụ cười ấy chỉ thoáng qua, rồi nhanh chóng lặng lẽ biến mất khi cánh cửa phòng thay đồ khép lại. Dù đứng dưới ánh hào quang, trái tim cậu vẫn không khỏi cảm thấy trống trải.

Cả hai, ở hai thế giới tưởng chừng xa cách, nhưng vẫn bị sợi dây vô hình nào đó ràng buộc chặt chẽ. Liệu lần gặp gỡ này sẽ là sự khởi đầu cho một chương mới, hay chỉ là một dấu lặng kéo dài thêm giữa hai trái tim đã từng thuộc về nhau?

6.3
Hùng ngồi lặng trong phòng thay đồ, ngón tay vô thức mân mê một cây kẹp nhỏ trên áo vest. Cậu không biết vì sao lòng lại nặng trĩu dù buổi biểu diễn đã thành công ngoài mong đợi. Có lẽ là do không khí cô đơn giữa những lời chúc tụng, hay là một nỗi nhớ âm ỉ từ lâu nay vẫn chưa thể gọi tên.

Cửa phòng bất chợt mở ra, Lan Vy bước vào với nụ cười rạng rỡ. "Hùng, em tuyệt vời lắm! Chị đã nói mà, em sinh ra để đứng trên sân khấu."

Hùng mỉm cười, nhẹ nhàng: "Cảm ơn chị, nhưng em cảm thấy mình vẫn còn thiếu gì đó."

Lan Vy đặt tay lên vai cậu, ánh mắt đầy quan tâm. "Cảm giác này bình thường thôi, Hùng. Ánh sáng sân khấu không thể lấp đầy trái tim, chỉ có những người thật sự quan trọng mới làm được điều đó."

Cậu gật đầu nhưng không đáp, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của một người.

Dương đứng lặng trước cánh cửa lớn dẫn vào hậu trường, tay nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Hắn không rõ tại sao mình lại đến đây, càng không hiểu lý do vì sao tim hắn lại đập nhanh như vậy.

"Cậu ấy đã khác... Cậu ấy không cần mình nữa. Nhưng mình..."

Hắn lắc đầu, định quay bước rời đi, nhưng cánh cửa đột ngột mở ra. Lan Vy bước ra trước, ánh mắt sắc bén ngay lập tức nhận ra người đàn ông cao lớn đang đứng trong bóng tối.

"Anh là ai? Tìm Hùng sao?" Giọng cô không thân thiện, cũng không giấu được sự nghi ngờ.

Dương khựng lại một giây, rồi khẽ cười nhạt. "Không. Tôi đi nhầm."

Hắn quay lưng bước đi, nhưng vừa đi được vài bước, tiếng Hùng vang lên từ bên trong: "Chị Vy, ai ở ngoài đó vậy?"

Dương siết chặt tay, cố gắng giữ mình không quay lại, nhưng từng bước chân như nặng nề hơn bao giờ hết.

Lan Vy nhìn theo hắn, rồi quay vào nói với Hùng: "Không có gì đâu, chỉ là một người lạ."

Hùng gật đầu, tiếp tục thay đồ, nhưng trong lòng lại có cảm giác mơ hồ lạ lẫm.

Dương bước ra khỏi trung tâm hội nghị, đôi chân vô định đưa hắn đến một quán bar quen thuộc. Ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc xập xình và những bóng người chen chúc không làm hắn thấy dễ chịu như trước. Trong đầu hắn chỉ toàn hình ảnh Hùng đứng trên sân khấu, tỏa sáng đến mức khiến hắn cảm thấy nhỏ bé.

"Mình đã sai... Nhưng có sửa chữa được không?"

Hắn nhấc ly rượu, ngửa cổ uống cạn, hy vọng thứ chất lỏng cay nồng sẽ làm dịu đi cảm giác giằng xé trong lòng. Nhưng càng uống, hắn càng thấy trống rỗng.

Hùng trở về khách sạn sau buổi biểu diễn, thả mình xuống giường. Ánh sáng thành phố rọi qua cửa sổ lớn, phản chiếu trong đôi mắt cậu sự mông lung không rõ.

"Anh ấy chắc không ở đây... Mình nghĩ gì vậy chứ?"

Cậu bật cười tự giễu, nhưng trong lòng vẫn nhói lên từng cơn. Một năm qua, cậu đã cố gắng rất nhiều để quên đi, nhưng có những người, dù cố đến đâu, vẫn mãi là một phần không thể tách rời trong tim.

Cả hai người, ở hai nơi khác nhau, đều chìm trong suy tư. Liệu khoảng cách này sẽ mãi kéo dài, hay định mệnh sẽ sắp đặt một lần gặp gỡ khác để kết nối họ thêm một lần nữa?

------------------------------------
Mải xem live của anh Hùng vs coi drama của bà Ngân 98 quên đăng =)))))

Mai đăng bù 2 chương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro