bacthainguyen.wap.in(ma quai2)
View Full Version : Tiểu Thúy
--------------------------------------------------------------------------------
ThuyQuynh04-03-2004, 06:31 AM
Quan Thái Thường họ Vương, người đất Việt, lúc còn trái đào, ban ngày nằm ngủ trên sập. Bỗng trời tối sầm, sấm sét nổi lên ầm ầm, một vật gì to hơn con mèo đến nằm phục bên cạnh mình, quanh quẩn mãi không rời. Một lúc trời quang tạnh, con vật liền bỏ đi. Nhìn xem, không phải là mèo, mới sợ, gọi anh ở buồng bên, anh nghe thấy, mừng nói:
- Em tất sẽ hiển quý to. Ðấy là giống hồ đến tránh sấm sét đó.
Sau quả nhiên tuổi trẻ đỗ tiến sĩ, rồi từ huyện lệnh vào kinh là thị ngự. Sinh được một trai là Nguyên Phong, rất mực ngây ngô, mười sáu tuổi vẫn chưa biết thế nào là đực cái, vì thế mà người quanh vùng không ai gả con cho. Vương lo lắm.
Chợt có người đàn bà đưa một cô gái đến nhà, tự xin gả cho Nguyên Phong. Trông người con gái, thấy nhoẻn cười tươi xinh thật là phẩm tiên. Vương mừng, hỏi họ tên. Tự nói là họ Ngu, con gái tên Tiểu Thu, tuổi vừa đôi tám. Bèn đến tiền sính lễ, nói:
- Trước đây, nó ở với tôi, rau cháo không đủ no, nay một sớm được gởi thân chốn nhà cao cửa rộng có kẻ hầu người hạ, thừa miếng ngon của lạ, nó được vừa mà tôi cũng thỏa nguyện, có phải bán rau đâu mà nói giá!
Phu nhân mừng lắm, tiếp đãi rất hậu. Người đàn bà liền bảo cô gái lạy Vương và phu nhân, dặn rằng:
- Ðây là bố chồng, mẹ chồng của mày, phải hầu hạ cẩn thận. Ta vội lắm, phải đi, vài ba hôm nữa sẽ trở lại.
Vương sai đầy tớ thắng ngựa đưa về. Người đàn bà nói:
- Làng tôi không xa, không dám phiền bày vẽ.
Bèn ra cửa đi.
Tiểu Thu cũng không có vẻ buồn bã quyến luyến, liền mở hòm lấy đồ trang sức ra.
Phu nhân cũng yêu thích cô gái lắm.
Mấy hôm sau, người đàn bà không đến. Hỏi quê quán, cô gái cũng ngớ ngẩn, không nói rõ được đường sá thế nào. Bèn sắp đặt cho một căn nhà riêng, cho vợ chồng làm lễ thành hôn. Họ hàng nghe thấy Vương vơ quàng con nhà bần tiện làm dâu ai cũng chê cười. Khi trông thấy cô gái thì đều kinh ngạc, những lời bàn tán từ đó mới thôi.
Cô gái lại rất thông minh, biết dò đón ý tứ mừng giận của bố mẹ chồng. Vợ chồng Vương yêu quý con dâu quá thói thường, lại lo ngay ngáy chỉ sợ vợ nó chê con trai mình ngây; thế mà cô gái vẫn một mực vui cười, không lấy thế làm điều. Chỉ có cái hay đùa; lấy vải khâu làm quả cầu, đá chơi; đi đôi hài da nhỏ, đá quả cầu xa đến vài chục bước rồi đánh lừa công tử chạy ra nhặt; công tử và thị tỳ thường toát mồ hôi chạy theo.
Một hôm, Vương tình cờ đi qua, quả cầu bỗng bay vụt đến, trúng ngay vào mặt. Cô gái và thị tỳ chạy mất, còn công tử vẫn nhảy nhót đuổi theo. Vương nổi giận, lấy đá ném, chàng mới lăn ra mà khóc.
Vương đem chuyện về kể với phu nhân, phu nhân sang mắng cô gái, cô gái cúi mặt cười tủm, lấy tay xoa mép giường. Phu nhân về rồi, lại đùa nghịch như trước, lấy phấn trát vào mặt công tử loang lổ như quỷ.
Phu nhân trông thấy, giận lắm, gọi đến mắng thậm tệ.
Cô gái dựa vào ghế, mâm mê giải lưng, không sợ, cũng không nói năng gì.
Phu nhân không làm thế nào được, nhân lấy roi đánh cậu con.
Nguyên Phong kêu ầm lên, cô gái mới biến sắc, quỳ xuống xin tha.
Phu nhân nguôi ngay cơn giận, vứt roi trở về.
Cô gái vừa cười, vừa lôi công tử vào nhà, rũ bụi ở quần áo, lau nước mắt, xoa những vết roi đòn, lấy quả táo và hạt dẻ cho ăn. Công tử bèn thôi khóc, lại vui ngay. Cô gái đóng cánh cửa thông ra sân, lấy mũ áo thắng bộ cho công tử đóng vai Bá Vương, làm người sa mạc, còn mình thì trang điểm, bó lưng lại, rồi súng sính múa điệu "Dưới Trướng". Hoặc có khi lấy lông đuôi chim trĩ, cài vào mái tóc, gẩy đàn tỳ bà, tiếng tình tang réo rắt mãi; cười vang cả nhà; lâu ngày coi là thường.
Vương thấy con mình ngây, không nỡ trách dâu, dù thoảng nghe thấy cũng bỏ qua.
Cùng ngõ, có một viên quan cấp gián họ Vương, ở cách nhau hơn mười nhà, nhưng vốn không ưa nhau. Bấy giờ, gặp lúc triều đình ba năm xét công các quan lại. Cấp gián ghen Vương được giữ ấn đạo Hà Nam, định bụng làm hại. Vương biết mưu hắn, lo nghĩ mà không có kế gì. Một tối đi nằm sớm. Cô gái đội mũ đeo đai đóng giả làm Tể Tướng, cắt tơ trắng làm râu rậm, lại cho hai người thị tỳ ăn mặc giả làm quan hầu, rồi ngầm lấy ngựa mà cưỡi, nói đùa rằng đến thăm Vương tiên sinh.
Ruổi ngựa đến cổng nhà Cấp gián tức thì lại lấy roi đánh người theo hầu, nói rằng:
- Ta đến thăm Thị ngự họ Vương chớ đâu có đến thăm Cấp gián họ Vương!
Quay ngựa mà về. Ðến cổng nhà, người canh cổng ngỡ là thật, chạy vào báo Vương.
Vương vội dậy ra nghênh tiếp, mới biết là con dâu đùa. Giận lắm, bảo với phu nhân:
- Người ta đương rình từng kẽ hở của mình, mà mình lại đem cái xấu xa trong phòng khuê đến tận cổng nhà người ta mà tâu thì tai họa đến nơi rồi!
Phu nhân giận, chạy sang nhà cô gái mắng thậm tệ, cô gái chỉ ngớ ngẩn cười, chẳng cãi lại câu nào. Ðánh không nỡ mà đuổi thì không cửa không nhà, hai vợ chồng buồn bực suốt đêm không ngủ.
Thời bấy giờ, quan Tể Tướng đương triều rất hách, nghi vệ, phong thái, xiêm áo, quan hầu so với những kẻ giả trang của cô gái thì không khác chút gì.
Vương cấp gián cũng nhầm, tưởng là thật; Mấy lần sai người đến tận cửa nhà Vương dò, mãi đến nửa đêm mà chưa thấy khách ra, ngờ rằng Tể Tướng với Vương mưu tính chuyện cơ mật.
Hôm sau vào chầu sớm, gặp mặt hỏi rằng:
- Ðêm qua Tướng công đến nhà ngài đấy ư?
Vương ngỡ là hắn diễu mình, chỉ đỏ mặt dạ, không nói thêm nữa. Cấp gián càng nghi, không dám mưu hại nữa, mà từ đó càng cố kết giao lấy lòng với Vương, Vương dò biết sự tình, mừng thầm, nhưng vẫn dặn ngầm phu nhân khuyên cô gái sửa đổi những việc làm trước. Cô gái cười xin vâng.
Hơn một năm sau, Tể Tướng bị bãi. Nhân có người viết thư riêng cho Vương, lại gửi nhầm vào nhà Cấp gián. Cấp gián mừng lắm. Trước hãy nhờ người quen biết Vương đến hỏi mượn một vạn lạng vàng. Vương từ chối. Cấp gián thân hành đến nhà, Vương tìm khăn áo, mãi cũng không thấy. Cấp gián đợi lâu, giận Vương xược với mình, bực tức định quay ra. Bỗng thấy công tử, áo cổn mũ miện, có người con gái từ trong cửa đẩy ra. Cấp gián hãi quá, đoạn rồi lại cười và vỗ về công tử, lột lấy áo mão của chàng cuốn lại mang đi.
Vương vội ra, thì khách đã đi xa; nghe kể duyên do, sợ mặt nhợt như đất thó, khóc òa lên mà rằng:
- Ðây là họa nàng dâu đây. Bất nhật sẽ giết cả họ nhà ta thôi!
Liền cùng phu nhân vác gậy chạy sang. Cô gái đã biết trước, đóng chặt cửa, tha hồ cho chửi mắng.
Vương giận, lấy búa phá cửa. Cô gái ở trong nhà mỉm cười nói:
- Thầy chớ giận. Có con dâu ở đây, đao kiếm búa rìu con dâu cũng xin chịu, quyết không để phiền lụy đến thầy mẹ. Thầy làm thế là muốn giết dâu để bịt miệng nhân chứng ư?
Vương bàn thôi.
Cấp gián về, quả dâng sớ tâu Vương mưu phản, đem mũ miện áo cổn ra làm bằng. Chúa thượng giật mình, xét nghiệm ra thì tua mũ miện làm bằng lõi cây cao lương, cây bố, áo bào khâu bằng vải nát lấy ở khăn bao vàng.
Vua giận Cấp gián vu cáo, lại cho triệu Nguyên Phong đến, thì thấy dáng điệu ngây ngô lộ rõ, mới phì cười nói:
- Thế này mà cũng làm vua được ư?
Bàn giao việc cho Pháp tì xét. Cấp gián lại kiện nhà Vương có yêu quái. Pháp tì tra hỏi nô bộc trong nhà, đều nói không có ai, chỉ có nàng dâu điên và anh con trai ngây, suốt ngày cười đùa. Hàng xóm láng giềng cũng không khai gì khác. Bấy giờ án mới định; cấp gián bị xung làm lính ở Vân Nam.
Vương từ đấy mới biết cô gái là kỳ dị, lại thấy mẹ nàng lâu không đến, ngờ không phải là người trần. Bảo phu nhân dò, nàng chỉ cười không nói. Hỏi gạn mãi thì bưng miệng đáp:
- Con là con gái Ngọc Hoàng, mẹ không biết ư?
Không bao lâu, Vương được thăng chức Kinh Khanh. Ngoài năm mươi tuổi vẫn lo không có cháu. Cô gái ăn ở đã ba năm mà đêm đêm vẫn nằm riêng, hình như chưa có sự chung chạ gì. Phu nhân sai khiêng sập đi, dặn công tử nằm chung với vợ. Ðược vài hôm, công tử nói với mẹ:
- Mượn sập của con mang đi, sao ngang bướng không mang trả? Tiểu Thu cứ đêm đêm gác chân lên bụng, thở chả được, lại quen tay, cứ cấu vào đùi người ta nữa!
Con hầu, vú ở, không ai nhịn được cười; phu nhân nạt, phát cho mấy cái, bảo đi.
Một hôm cô gái tắm ở trong buồng, công tử trông thấy đòi tắm chung, cô gái bật cười ngăn lại, dỗ bảo đợi một lúc. Ra rồi nàng mới thay nước nóng đổ vào vại, cởi quần áo của chàng ra, cùng thị tỳ đỡ vào. Công tử cảm thấy hơi nóng ngột ngạt hét to lên đòi ra; cô gái không nghe, lấy chăn chùm lên. Một lát, không thấy kêu nữa, mở ra xem thì đã tắt thở. Nàng vẫn cười nói thản nhiên, không sợ, kéo ra đặt lên giường, lau khô mình mẩy, đắp thêm chăn cho.
Phu nhân nghe thấy, vừa khóc vừa chạy vào mắng:
- Con điên kia, sao giết con tao?
Cô gái nhoẻn cười đáp:
- Con ngây như thế chẳng thà không có.
Phu nhân càng giận, lấy đầu húc cô gái, bọn thị tỳ xô vào kéo ra khuyên can. Ðương lúc ồn ào, một con thị tỳ chạy đến bảo:
- Công tử rên được rồi!
Phu nhân thôi khóc, sờ vào mình con thì thấy hơi thở nhỏ nhẹ mà mồ hôi ra như tắm, ướt cả chăn chiếu. Một lát, mồ hôi không chảy nữa, bỗng mở mắt trông bốn bên, nhìn khắp gia nhân như không quen ai cả, nói:
- Bây giờ nhớ lại những việc trước, cứ như nằm mộng! Sao vậy nhỉ?
Phu nhân nghe câu nói không có vẻ ngây, lấy làm lạ lắm, dắt về thăm bố. Hỏi thử mấy lần, quả không ngây. Mừng rỡ như bắt được của báu. Ðến tối sai khiêng trả sập về chỗ cũ, sắp sửa chăn gối để xem sao.
Công tử vào buồng, đuổi hết thị tỳ đi. Sáng ra, ngó xem thì sập vẫn bỏ không. Từ đấy, không thấy ngây và điên nữa, mà sắc cầm hoà hợp quấn quít như hình với bóng.
Hơn một năm. Vương lại bị bè đảng của Cấp gián đàn hặc, đòi bãi chức, nên quan trên cũng khiển trách. Trước kia quan Trung Thừa Quảng Tây có tặng Vương một bình ngọc, giá đáng nghìn vàng, bấy giờ định đem ra đút lót để gỡ tội. Cô gái cũng thích, cầm xem chơi, bỗng tuột tay rơi vỡ, xấu hổ, chạy đến tự thú. Vợ chồng Vương đang buồn nghe về nỗi bị người dèm báng đòi cách quan, nghe thế giận lắm, cùng nhiếc mắng thậm tệ.
Nàng trỗi dậy đi ra, nói với công tử:
- Tôi ở nhà anh, những cái bảo toàn được không phải chỉ một cái bình, sao không nể mặt nhau một chút? Nói thực với anh: tôi không phải là người. Vì mẹ tôi gặp nạn sấm sét, ơn sâu được thầy che chở, lại vì đôi ta có duyên phận năm năm với nhau, cho nên tôi đến đây để đền ơn, và cũng để cùng anh trọn nguyền đấy thôi. Thân tôi bị nhiếc mắng đã nhiều, nhổ tóc mà đếm cũng không xuể, sỡ dĩ không đi ngay là vì cái duyên năm năm chưa trọn. Bây giờ thì làm sao còn nán lại được nữa.
Ðọan hầm hầm bước ra. Ðuổi theo thì đã biến mất. Vương ngẩn người ra, hối hận đã không kịp nữa. Công tử vào trong nhà, nhìn phấn thừa, thoa cũ, khóc lóc muốn chết, ăn ngủ không ngon, ngày càng gầy mòn héo hắt. Vương lo lắm, vội toan cưới vợ khác cho con để giải phiền, mà công tử thì không vui, chỉ tìm thợ vẽ giỏi họa tranh Tiểu Thu, ngày đêm thếp hương khấn vái.
Gần hai năm sau, tình cờ có việc từ làng khác về. Trăng sáng vằng vặc. Ngoài thôn vốn có một khu vườn cảnh của nhà Vương; công tử vừa cưỡi ngựa đi qua bên ngoài tường, bỗng nghe có tiếng cười, liền dừng cương, sai đầy tớ nắm hàm thiếc rồi đứng lên trên yên trông vào, thì thấy hai người con gái đang chơi đùa trong đó. Vì bóng trăng bị mây phủ mờ mờ, không trông rõ lắm. Chỉ nghe một cô áo xanh nói:
- Con ranh này, phải đuổi ra ngoài cổng mới được!
Một cô áo đỏ nói:
- Mày đang ở ngay trong sân viện nhà tao, lại còn định đuổi ai?
Cô áo xanh nói:
- Con ranh, không biết thẹn. Làm vợ không đắt, bị người ta tống về, lại còn nhận vơ sản nghiệp của người ư?
Cô áo đỏ nói:
- Chẳng hơn cái đứa đến già vẫn không ai thèm ngó đến!
Nghe giọng nói giống hệt Tiểu Thu, công tử vội cất tiếng gọi to. Cô áo xanh bước đi, nói:
- Tao không cãi vã với mày nữa, đức ông chồng nhà mày đã đến kia kìa.
Ðọan rồi cô áo đỏ đi tới, quả là Tiểu Thu. Công tử mừng lắm. Cô gái bảo trèo lên tường để mình đỡ xuống, nói:
- Hai năm không thấy mặt mà xương gầy còn một nắm rồi!
Công tử cầm tay khóc, kể nỗi nhớ nhung. Cô gái nói:
- Thiếp cũng biết thế, nhưng không còn mặt nào trông thấy người nhà được nữa. Hôm nay cùng chị cả chơi đùa, nào ngờ lại gặp nhau ở đây, mới biết duyên lứa trước không thể tránh được.
Mời cùng về, nàng không nghe; xin nàng ở lại trong vườn thì bằng lòng. Công tử bèn sai đầy tớ chạy về thưa với phu nhân. Phu nhân giật mình ngồi kiệu đến, mở khóa vào. Cô gái chạy đến, sụp xuống lạy. Phu nhân nắm lấy cánh tay nâng dậy, chảy nước mắt nhận hết lỗi xưa, hồ như không thể dung thứ cho mình nói:
- Nếu con không chấp nhận chuyện cũ thì xin hãy cùng về cho mẹ vui tuổi già.
Nàng đáp rằng không được, lời lẽ quả quyết. Phu nhân lo ngôi đình Tể hoang vắng, định cho nhiều người đến hầu hạ. Cô gái cười nói:
- Con không muốn gặp ai cả, duy chỉ có hai đứa thị tỳ ngày trước, sớm tối theo con, không thể không quyến luyến chúng. Ngoài ra chỉ xin một người lão bộc trông coi cổng, còn thì không cần gì nữa.
Phu nhân thảy theo như lời nàng; lại nói thác đi rằng công tử dưỡng bệnh trong vườn, rồi hàng ngày mang thức ăn vật dụng ra mà thôi.
Cô gái thường khuyên công tử lấy vợ khác, công tử không nghe; hơn một năm sau, sắc mặt, tiếng nói của nàng dần dần đổi khác, lấy bức vẽ ra, rõ ràng là hai người. Lấy làm lạ. Cô gái nói:
- Trông thiếp bây giờ có đẹp như ngày xưa nữa không?
Công tử đáp:
- Bây giờ thì vẫn đẹp, nhưng so với trước thì hình như không bằng!
Cô gái nói:
- Nghĩa là thiếp đã già rồi!
Công tử nói:
- Người ngoài hai mươi, làm gì lại già ngay được!
Cô gái cười, đốt bức vẽ đi, giật lại thì đã cháy thành tro. Một hôm nàng nói với công tử:
- Ngày trước khi còn ở nhà, mẹ chàng thường bảo thiếp đến chết cũng không làm kén được. Bây giờ thì thầy mẹ đã già, chàng lại là con một, thiếp thực không sinh nở được, sợ nhỡ việc nối dõi của chàng! Xin lấy vợ về nhà, sớm tối hầu hạ thầy mẹ, chàng đi lại cả hai nơi, cũng không có gì là không tiện.
Công tử bằng lòng, nạp sính lễ ở nhà quan Thái sử họ Chung. Gần đến ngày cưới, nàng tự khâu áo giày cho cô dâu, rồi đưa về chỗ phu nhân.
Ðến khi cô dâu vào cổng thì tiếng nói, nét mặt, cử chỉ không khác gì Tiểu Thu chút nào. Chàng lấy làm lạ lắm. Trở lại khu vườn cảnh thì cô gái đã đi đâu không biết. Hỏi thị tỳ, thị tỳ đưa ra một chiếc khăn hồng, nói:
- Nương tử tạm về thăm bên ngọai, để lại vật này cho công tử.
Mở khăn, thấy có buộc cái quyết bằng ngọc , bụng đã biết nàng không trở lại nữa, bàn đem cả thị tỳ cùng về. Tuy giây lát không quên được Tiểu Thu nhưng may mà đối diện với vợ mới cũng như trông thấy người xưa. Mới chợt hiểu rằng cái duyên với cô gái họ Chung, Tiểu Thu đã dự biết, nên thay đổi dáng mặt của nàng trước, để khuây khoả nỗi nhớ của chàng ngày sau./.
Hết .
View Full Version : Ánh lửa ma
--------------------------------------------------------------------------------
ThuyQuynh04-08-2004, 07:44 AM
Ma quỉ đã có từ đời thượng cổ, và ở bất cứ nơi nào trên thế giới, những câu chuyện ma thường được kể vào những buổi tối mà thính giả luôn luôn là một lũ trẻ con ngồi trên giường với những đôi chân nhỏ bé rút lên vì sợ. Mà sợ cái gì?
Sợ giữa lúc đang say sưa nghe chuyện, lỡ một bàn tay lạnh buốt nào đó từ trong gầm giường thò ra nắm chân lôi xuống thì lôi thôi... Ở Âu châu, đã có một thời, người xứ Wales tin tưởng mãnh liệt vào "ánh lửa ma" và đã có rất nhiều câu chuyện về loại lửa này được kể đi kể lại.
Ánh lửa ma có hình dạng một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên đường đi của đám tang. Những người có đủ can đảm tới gần ánh lửa ma sẽ có thể thấy mặt người sắp chết. Lửa xanh báo hiệu cái chết của trẻ con và lửa vàng dành cho người lớn.
oOo
Một ngày vào đầu thế kỷ trước, trong một ngôi làng nhỏ ở miền Bắc xứ Wales, có hai cậu bé bà con gần tên là Tom Llewellyn và Evan Pugh ở hai trang trại cận kề và là đôi bạn thiết.
Khi Tom 18 và Evan 16, hai người phải chia tay khi gia đình Evan dọn tới một ngôi làng khác cách ngôi làng cũ khoảng 10 cây số. Đã từ bao năm qua, đôi trẻ vẫn luôn chơi đùa bên nhau, nên bây giờ khi phải chia tay, cả hai cảm thấy như bị mất mát một cái gì rất quan trọng, họ cảm thấy rất nhớ nhau dù cả hai bà mẹ đều hết lời khuyên giải.
Một thời gian sau, hai cậu đã tìm ra một giải pháp: Cứ mỗi cuối tuần, hai cậu lại thay phiên tới thăm nhau.
Một ngày cuối tuần vào cuối mùa thu, đến lượt Evan tới thăm Tom. Sau một ngày chơi đùa thỏa thích trong hai ngày trời mát dịu, giữa vẻ đẹp hiền hòa của miền quê, trong cái nắng trong vắt như pha lê, cuối cùng đôi bạn cũng phải chia taỵ Theo tục lệ xứ Wales, chủ nhà thường tiễn khách một đoạn đường và Tom lấy một cái khăn quàng thật dầy quấn quanh cổ, đưa tiễn Evan trên con đường làng, vừa đi cả hai vừa thảo luận cho chương trình tuần sau, khi đến lượt Tom tới thăm Evan.
Đi được một đoạn thì trời nhá nhem. Evan nói với bạn:
- Cậu đã tiễn tôi hơn ba cây số rồi. Thôi cậu về đi.
Tom đáp:
- Ờ, tới chỗ nhà thờ thì tụi mình chia taỵ
Trên đường tới nhà thờ, cả hai đi ngang một nghĩa trang lạnh lẽo, bao quanh bằng những hàng cây gầy guộc. Đột nhiên không hiểu tại sao, Evan bỗng rùng mình run lẩy bẩy. Thấy thế Tom bảo bạn:
- Nếu lạnh, cậu lấy cái khăn choàng này của tôi đi. - Evan lắc đầu:
- Không, tôi không lạnh, nhưng hôm nay tự nhiên sao tôi cảm thấy sợ hãi lạ lùng. Có thể vì nghĩa trang này! Nhưng tụi mình đã đi ngang đây nhiều lần mà chưa bao giờ tôi có cảm giác hãi hùng này.
Tom liếc nhìn bạn với vẻ tinh nghịch:
- Ờ, có lẽ vì mấy cành cây khẳng khiu này trông giống những cánh tay ma đang vươn ra tính chụp lấy cậu đó.
Nói rồi, Tom quơ quơ hai tay trên đầu bạn, miệng giả bộ rên la như tiếng ma kêu qui? khóc. Evan bật cười đưa tay chụp lấy tay Tom, nhưng Tom đã lanh lẹ rụt lại rồi phóng mình chạy về phía hàng cây bao quanh nghĩa địa. Trong bóng tối mịt mù, bóng Tom khi ẩn khi hiện, Evan chỉ nhắm hướng và nghe tiếng chân bạn mà chạy theo. Khi vừa chạy tới thảm cỏ mịn màng bên ngoài hàng cây, chợt Evan bị một bàn tay lạnh buốt chụp lấy và nghe thấy một giọng nói thì thầm bên tai:
- Evan! Đứng thật yên. Coi kìa!
Phía bên kia nghĩa trang lạnh lẽo chập chờn một ánh lửa ma. Khi hai cậu bé chăm chú nhìn, ánh lửa như bùng lên. Evan nuốt nước miếng một cách khó khăn, thì thầm hỏi bạn:
- Cái gì đó Tom?
Giọng nói của Tom đầy khích động:
- Ánh lửa ma! Nó chỉ xuất hiện để báo tin cho người sắp chết.
Tóc gáy Evan đột nhiên dựng đứng. Cậu ráng thều thào hỏi bạn:
- Ai đang cầm ngọn lửa đó.
- Không ai hết. Nhưng ngọn lửa có hình khuôn mặt người sắp chết.
Ánh lửa chập chờn vẫn chậm chạp di chuyển giữa những ngôi mộ im lìm. Evan lập cập nói với Tom:
- Đi đi, lẹ đi Tom! Nó đang tiến về phía tụi mình.
Tom nắm chặt tay bạn:
- Không, cứ ở đây đi. Nó không làm gì được tụi mình vì nó chỉ di chuyển trên đường đi của người chết.
Yên lặng một chút, Tom nói tiếp:
- Tôi muốn biết người sắp chết là ai. Cậu có muốn đi với tôi không? - Evan cảm thấy hết sức hãi hùng, toàn thân run lẩy bẩy. Cậu chỉ muốn chạy về nhà thật lẹ tìm một nơi ấm cúng giữa những người thân nên cậu ú ớ:
- Không... không... Tôi không đi đâu.
Tom hoàn toàn không có vẻ gì là sợ sệt:
- Cậu đừng sợ. Coi kìa, nó đâu có tiến tới phía tụi mình. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó dù vẫn nghe lão già Price thường xuyên nhắc nhở. Đi! Nếu mình tới trước cửa nhà thờ trước khi ánh lửa tiến vào bên trong, mình có thể thấy được khuôn mặt của người sắp chết. Cậu có đi với tôi không?
Evan không nói nổi nữa mà chỉ rên rỉ:
- Không... không... Tôi không muốn biết ai sắp chết... Tôi không muốn thấy ngọn lửa ma... Tôi không muốn thấy gì hết...
Tom nhún vai:
- Được rồi! Nếu cậu cứ run rẩy như con gái thế này thì tôi đi một mình.
Evan nắm tay bạn:
- Tom, đừng đi. Tôi sợ quá! Tụi mình rời khỏi nơi này ngay đi.
Tom có vẻ náo nức:
- Đừng sợ! Tôi không thể bỏ qua dịp may hiếm có này. Tôi không tin lão Price và lần này tôi sẽ có thể chứng minh được là lão ta nói láo. Tôi hỏi cậu lần :Dt, cậu có đi với tôi không?
Evan vẫn run lẩy bẩy:
- Không! Đó chỉ là loài ma quái mà tụi mình nên tránh xa. Không, tôi không đi và cậu cũng đừng đi.
Tom cả quyết:
- Nếu không muốn đi, cậu lên chờ tôi trên đường. Coi xong mặt xác chết tôi chạy lên với cậu ngay.
Dứt lời, Tom chạy thẳng về phía nhà thờ đứng chờ ngọn lửa ma trong khi Evan lập cập chạy ngược lại, nhẩy qua mấy bụi cây ven dường rồi ngồi run rẩy trên thảm cỏ chờ bạn mà tim đập liên hồi.
Trong nghĩa trang, Tom vừa chạy vừa theo dõi ánh lửa ma vẫn đang từ từ di chuyển giữa những tấm mộ bia lạnh lẽo. Cậu không hề sợ hãi mà chỉ cảm thấy tò mò. Khi tới gần cửa nhà thờ, cậu ngạc nhiên khi thấy hai cánh cửa mở rộng. Tom tự hỏi không biết có nên bước vào hay không, nhưng rồi cậu quyết định đứng núp sau một thân cây nhỏ bên ngoài chờ đợi, vì tuy không nhát gan, cậu cũng hơi mê tín. Biết rằng Thánh David chỉ dùng ngọn lửa để báo hiệu một cách thân thiện, giúp những ai sắp về với Chúa biết trước để dọn mình chứ Thánh David không bao giờ làm hại ai, và cũng nghĩ rằng một ánh lửa cỏn con không thể làm hại được mình, nhưng những câu chuyện truyền kỳ về ngọn lửa ma luôn luôn là những câu chuyện kinh hoàng khiến Tom cảm thấy ở bên ngoài dầu sao cũng vẫn an toàn hơn. Nếu bước vào trong, lỡ hai cánh cửa đột nhiên đóng sập lại rồi đèn nến bên trong đột nhiên tắt ngóm và ánh lửa chợt biến thành một cái gì khủng khiếp thì quả là hết thuốc chữa.
Đang suy nghĩ miên man, Tom thấy ánh lửa ma đã tới thật gần. Nó lập lòe vượt qua tấm mộ bia cuối cùng và chậm chạp tiến về phía cửa giáo đường. Tom nín thở đợi chờ và đột nhiên cậu cảm thấy toàn thân lạnh ngắt...
Ánh lửa vẫn chập chờn tiến tới... Tom nhìn trừng trừng như bị thôi miên. Khi ánh lửa tới gần hơn nữa, Tom nhận thấy thoạt tiên nó chỉ là một đốm xanh lập lòe, rồi đột nhiên biến thành khuôn mặt trắng bệch của một xác chết, khuôn mặt mà Tom biết nhưng không thể gọi tên.
Tới sát bên Tom, khuôn mặt của xác chết chợt mở bừng đôi mắt đỏ ngầu, nhìn cậu bằng một ánh mắt ma quái, hai khóe miệng đầy nhớt rãi nhếch lên thành một nụ cười khủng khiếp...
Tom la lên một tiếng hãi hùng làm vang động cả nghĩa địa im lìm như muốn đánh thức tất cả những hồn ma đang nằm yên dưới đáy mộ. Rồi cậu phóng chạy giữa những mộ bia như bị ma đuổi, té lên té xuống nhiều lần để cố tránh thật xa khuôn mặt của xác chết và nụ cười ma quái.
Khi nghe tiếng bạn la, Evan đã đứng bật dậy lo lắng đợi chờ. Khi Tom xốc xếch chạy tới như kẻ mất hồn, Evan vội vàng hỏi bạn:
- Cái gì thế? Cậu thấy cái gì thế? Có điều gì ghê gớm đã xẩy ra phải không?
Mặt tái ngắt không còn hột máu, Tom thở hổn hển:
- Không... Không có gì hết... Có điều... lão già Price chỉ là một thằng điên!
Evan nắm tay bạn, mặt đầy vẻ lo âu:
- Không có gì hết? Thật không? Tại sao cậu lại la hét thất thanh như vậy?
- La hét? Tôi có la hồi nào đâu! Mà có hay không... tôi cũng... không biết nữa!
Evan vẫn thắc mắc:
- Cậu nhìn thấy cái gì? Cậu thấy khuôn mặt người chết qua ánh lửa ma phải không?
Tom run lẩy bẩy:
- Không... tôi không thấy gì hết... Thôi, cậu về đi, về ngay đi kẻo trễ quá rồi.
Evan hỏi tiếp:
- Cậu thấy khuôn mặt của ai? Có quen biết với tụi mình không?
Tom vẫn run lẩy bẩy, cố gắng trả lời bạn một cách khó khăn:
- Không... không có gì hết... không có ai hết.... trễ quá rồi... cậu về đi.
Evan nhìn bạn lo lắng:
- Ừ, trễ thật rồi, nhưng cậu có sao không? Tôi lo quá!
Tom cố trấn an bạn:
- Không, tôi không sao đâu. Thôi cậu về đi, tuần tới tụi mình gặp lại.
Evan nói một cách miễn cưỡng:
- Thôi được! Tôi về. Tuần tới tụi mình gặp lại.
Rồi Tom và Evan chia taỵ Trong khi Evan rảo bước về ngôi làng của cậu thì Tom vẫn chưa hết vẻ kinh hoàng, vừa đi vừa run lẩy bẩy.
Khi cậu về tới nhà, mẹ cậu nhìn con hỏi bằng một giọng đầy kinh ngạc:
- Tom, con có sao không? Sao mặt con xanh mướt như vậy?
Tom như chợt tỉnh, nói với mẹ:
- Dạ không, con không sao hết. Có lẽ tại trời hơi lạnh và con hơi mệt.
Đêm hôm đó, Tom thao thức mãi. Khuôn mặt ma quái mà cậu nhìn thấy buổi chiều lúc nào cũng như đang trừng trừng nhìn cậu trong đêm tối. Cậu cố xua đuổi khuôn mặt của xác chết và nụ cười ma quái, nhưng khi chỉ vừa chợp mắt, cậu thấy mình đang đi trong nghĩa địa và khuôn mặt trắng bệch của xác chết lại xuất hiện qua ánh lửa, nhìn cậu nhếch mép cười khiến cậu la lên một tiếng hãi hùng, mở bừng mắt, mồ hôi toát ra như tắm.
Mấy ngày sau đó, mọi việc diễn ra một cách bình thường. Tom đã có vẻ phục hồi sau cơn xúc động, tuy những gì cậu nhìn thấy trong nghĩa trang hoang vắng không thể nào rời khỏi đầu óc cậu. Nhiều khi trong lúc đang làm việc, Tom ngưng lại, nhìn trừng trừng về phía trước thật lâu cho tới khi cha cậu thúc cậu, cậu mới như chợt tỉnh tiếp tục làm việc.
Tới sáng thứ sáu Tom cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chân tay cậu như rã rời. Thường thường mỗi chiều thứ sáu sau khi làm việc, Tom và Evan lại gặp nhau. Tuần này, đáng lẽ Tom chạy sang nhà Evan, nhưng tới buổi chiều, cậu bị ngất xỉu cả thẩy ba lần. Lần cuối, sau khi té xỉu trong phòng khách, Tom không còn đứng dậy được nữa. Mẹ cậu rờ trán cậu:
- Con nóng quá! Cái thời tiết quái gở này làm cho con tôi bị cảm lạnh rồi. Thôi, con về phòng nằm nghỉ đi.
Tom gắng gượng phản đối:
- Tuần này con phải đi thăm Evan.
Mẹ cậu lắc đầu:
- Con yếu quá đi làm sao được. Thôi, con cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi cái đã. Tuần này con không đi thăm nó được rồi.
Tom im lặng vì biết mình không đi nổi. Cha cậu phải bồng cậu vào giường. Nằm trên giường, đôi mắt Tom mở trừng trừng như muốn nhìn xuyên qua cái trần nhà trắng xóa. Nhiều lần cậu muốn nói với mẹ về những gì cậu nhìn thấy trong nghĩa địa vào tuần trước nhưng lại thôi. Mẹ cậu đem vào cho cậu một tô cháo nóng hổi nhưng cậu không thể nào nuốt nổi. Cuối cùng, cậu thều thào nói với mẹ:
- Mẹ ơi! Con muốn gặp Evan. Mẹ làm ơn gọi nó đến đây cho con.
Mẹ cậu lắc đầu:
- Không được đâu con. Con không được khỏe, gọi nó tới làm gì. Thôi, con chịu khó nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày cho khỏe đi đã, rồi cuối tuần tới Evan sẽ tới gặp con chứ có lâu la gì.
Tom cố năn nỉ mẹ bằng một giọng nói đứt quãng:
- Mẹ làm ơn... gọi nó tới... tới đây cho con... Con phải gặp nó... ngay tối nay... Con không thể... chờ... lâu... hơn... nữa...
Mẹ Tom cương quyết:
- Con mệt quá rồi. Con cần phải nghỉ ngơi. Con đang bệnh, nếu Evan tới đây nó cũng chẳng làm gì được cho con. Thôi con cứ nghỉ cho khỏe đi đã, sáng mai mẹ sẽ nhờ người nhắn lại với nó, chắc chắn nó sẽ thông cảm. Mẹ nghĩ rằng ngày mai nó sẽ có thể tới thăm con.
Nước mắt dâng ngập đôi mi, Tom muốn gặp Evan ngay nhưng cậu không thể cãi mẹ, vì dù có muốn cãi, cậu cũng không thể nói nên lời. Cuối cùng, cậu gắng gượng thều thào:
- Mẹ... mẹ... làm ơn...
Rồi Tom lại ngất xỉu. Mẹ cậu vội gọi chồng lấy nước lạnh lau mặt cho cậu. Đứng nhìn khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt sâu hoắm của con, bà Llewellyn cảm thấy thương xót vô cùng. Bà nghĩ thầm, biết đâu khi gặp Evan con bà lại chả khá hơn. Bà bèn nói với Tom:
- Thôi được. Để mẹ nhờ ba sang đón Evan. Bây giờ, con phải ráng ngủ một chút nghe không.
Cha của Tom vội lấy xe ngựa sang đón Evan. Đang nóng ruột không biết tại sao trời đã tối mà Tom chưa tới, vừa thấy chiếc xe ngựa thoáng hiện bên ngoài trang trại, Evan vội vã phóng ra. Khi được cha của Tom cho hay tự sự, Evan bèn xin phép cha mẹ, lấy vài món đồ cần thiết bỏ vào cái túi nhỏ, nhảy lên xe ngựa.
Từ giã cha mẹ Evan, cha Tom đánh xe chạy về nhà thật lẹ. Chỉ độ trên dưới nửa tiếng đồng hồ, xe ngựa đã về tới nơi. Evan nhảy xuống, chạy thẳng vào phòng ngủ của bạn. Vào tới nơi, Evan vô cùng kinh ngạc vì người nằm trên giường trông không giống người bạn thân của cậu chút nào. Thân thể Tom co rúm lại như chỉ còn một nửa. Con người đầy sinh lực của Tom dược thay thế bằng một thể xác ốm yếu tong teo. Khuôn mặt tươi vui hồng hào của Tom bị thay thế bởi một khuôn mặt hốc hác, tái mét của một người lạ mặt. Evan bước tới bên giường cầm tay bạn. Cậu cố nén lòng nhưng nước mắt vẫn trào rạ Đôi mắt Tom nhắm nghiền dù mí mắt có hơi lay động. Evan bóp chặt tay bạn và bắt đầu khóc rấm rứt. Đột nhiên Tom mở mắt nhìn Evan chăm chăm. Evan hỏi:
- Tom, cậu có nhận ra tôi không? Evan đây.
Đôi mắt Tom vẫn nhìn Evan trừng trừng. Một lát sau, Evan thấy đôi môi bạn mấp máy nhưng không thành tiếng. Evan quì xuống, ghé tai sát vào miệng bạn. Trong sự yên lặng nặng nề của căn phòng nhỏ, Evan nghe bạn thều thào:
- Evan... cậu... ánh lửa... nghĩa trang....
Chỉ nói được mấy tiếng, Tom ngưng lại thở một cách mệt nhọc. Evan siết chặt tay người bệnh như muốn truyền thêm sinh lực. Cậu nói nho nhỏ:
- Tom, nếu cậu mệt thì cứ nghỉ đi. Tôi ở lại đây với cậu trong dịp cuối tuần này mà. Cậu nhắm mắt lại ngủ cho khỏe đi.
Tom vẫn nhìn bạn bằng đôi mắt vô hồn:
- Không... tôi phải nói... Evan... hãy hứa... giữ... bí mật... đừng nói... với... ai...
Nói tới đây, đôi mắt Tom như lạc thần khiến Evan hoảng hốt lắc mạnh tay bạn:
- Tom, Tom, cậu có sao không?
Tom lắc đầu thật nhẹ, cố thều thào:
- Evan... cậu hỏi tôi... thấy gì... tôi thấy... mặt... người chết...
Nói tới đây, đầu Tom hơi nghiêng sang một bên khiến Evan vội buông tay bạn, rồi dùng cả hai tay đặt đầu Tom lại trên gối cho ngay ngắn. Tom tiếp tục thều thào:
- Lúc đó... tôi không... nhận rạ.. nhưng đó là... khuôn mặt... của... tôi...
Dứt lời, đầu Tom ngoẻo sang một bên. Giọng nói Tom tắt lịm. Hơi thở yếu ớt của Tom cũng tắt theo.
Evan bàng hoàng đứng dậy nhìn thẳng vào Tom. Trước mắt cậu là xác chết của một người trông hoàn toàn xa lạ, người đã nhìn thấy khuôn mặt chết :Dc của chính mình qua ánh lửa ma./.
Hết .
View Full Version : Tàu Ma
--------------------------------------------------------------------------------
tweety08-13-2004, 10:05 AM
Lênh đênh trên biển cả đã hơn một tuần, mọi người kể cả tài công đều mệt mỏi, vẻ hốc hác hiện rõ trên nét mặt từng người . Tụi con nít khóc chán hết hơi nằm lả không cục cựa, ruồi vo ve đậu xanh đen trên mép cũng không muốn đuổi . Một bà cụ ngồi trong góc boong tàu, tay cầm chuỗi hạt, miệng lẩm nhẩm cầu kinh. Tàu đã gần cạn nước, ai may mắn dấu được bình nước thì không dám uống công khai, tình trạng này nếu ghé Mã Lai mà bị đuổi ra thì thiệt là thê thảm. Gia đình Mai chín người nửa nằm, nửa ngồi tụ lại một chỗ. Mai mấy ngày nay bị say sóng, ói mửa chán rồi bây giờ nằm liệt, có lấy xà beng mà nậy chắc cô cũng không đứng lên được, cô nghĩ thế. Hôm rời bến, lần đầu tiên được đi biển, cô thích lắm, nên không có lo lắng như bố mẹ cô . Cô mặc một chiếc quần tây trắng, áo xanh nhạt. Sau mấy ngày, chiếc quần được lê lết chùi kỹ một góc chỗ Mai nằm, bây giờ biến thành màu không tên, dơ dáy . Sát bên cạnh Mai là Sơn, anh chàng cũng đang lừ đừ, không lăng xăng như mọi lần. Sơn đi vượt biên chuyến này là lần thứ ba, hai lần trước, đi hụt, tiền mất nhưng may chưa bị công an bắt. Sơn là hàng xóm của gia đình Mai, chỉ mới gần đây anh mới tỏ tình với cô khi anh tính chuyện vượt biên lần thứ hai . Lần đó, khi Sơn từ giã, Mai đã xúc động cho anh hôn cô một cái, cô tưởng hai người sẽ khó có thể gặp nhau lại . Không ngờ Sơn đi không lọt, trở về và lần này tính chuyện lớn hơn, kiếm đường đi bán chính thức rồi rủ cả nhà cô đi theo . Sơn mất mẹ từ nhỏ, nói chuyện với đàn bà, con gái thì khỏi chê, miệng mồm lém lảu, nước da ngăm đen, người dong dỏng cao . Sơn không đẹp trai lắm nhưng anh có nụ cười tươi rất dễ gây cảm tình. Kỳ này đi vượt biên có bố mẹ, anh em, rồi có anh chàng to con Sơn bên cạnh, Mai thật là vững tâm, cô có cảm tưởng như mình đang đi du lịch, một cuộc hành trình đầy kỳ thú. Mai đang suy nghĩ vẩn vơ thì Sơn nhẹ lay vai cô:
-Em có khát nước không? Anh mới xin ông chủ tàu một củ sắn nè, ăn đỡ đi em.
Mai lắc đầu:
-Không, em ăn rồi ói nữa nữa làm sao, em muốn đi tiểu.
Sơn đỡ Mai đứng dậy, Mai khó khăn lắm mới lôi được cái thân thể tưởng như nặng ngàn cân của mình, đi nhầu lên những người nằm la liệt chung quanh. Bỗng Mai giật mình hơi khựng lại, cô vừa cảm thấy hơi nóng hừng hực của người nằm dưới chân cô . Đó là một đứa bé trai khoảng 8, 9 tuổi, mặt nó đỏ một cách khác thường. Mai đạp lên bụng nó mà nó cũng không phản ứng, chỉ mở mắt nhìn lên, chắc nó bị sốt. Cuối cùng rồi Mai cũng lết ra tới cái cầu tiêu ở cuối tàu . Người nằm san sát ra tới tận cửa cầu tiêu, nước dơ chảy ra ướt lênh láng nhưng không ai gớm, mọi người thản nhiên nằm chồng lên những vũng nước. Tàu này thuộc loại tàu lớn, dành cho những người Việt gốc Hoa mà Cộng Sản dùng hình thức nhân đạo, trao trả họ về Tàu, vừa bỏ túi vàng cây, vừa không gây thù với đàn anh Trung Cộng. Gia đình Mai đã nhờ Sơn móc nối với mấy ông tài công, giả làm người Hoa, để được đi bán chính thức. Trên hình thức, tàu có thể chứa được 300 người nhưng vì tham lam rồi bà con năn nỉ, chủ tàu nể quá, con số người trên tàu lên đến hơn 500 người . Tàu được trang bị gần như đầy đủ, nghe nói chủ tàu có ba cây súng trường, bình nước xếp dài theo vách tàu, dấu sau vách mà sau này Mai mới biết, đồ ăn cũng không thiếu . Nhưng chỉ sau một tuần là gia đình chủ tàu và tài công không cho phân phát thức ăn, thức uống nữa, có lẽ chỉ để cho thân nhân, gia đình bên vợ và bà con của chủ tàu, phòng xa lỡ khi chưa vô được đất liền. Mọi người phải tự túc với lương khô . Sơn nhờ miệng mồm lanh lẹ quen được với mấy ông tài công nên lâu lâu gia đình Mai được hưởng ké.
Bước vô cầu tiêu, Mai khép hờ cánh cửa, cô một tay vịn, lắc lư theo con tàu, mắt nhắm chặt không dám nhìn xuống, vì đó là dòng nước biển đang chảy xiết, té xuống chắc chết. Đang lao đao, Mai nghe có tiếng người kêu thét lên:
-Đừng, đừng, nó còn sống đó, ối, con tôi ...huhu ...
Mai vội vàng lúng túng chạy ra hỏi Sơn đang đứng chờ:
-Chuyện gì vậy anh? Thấy đất liền rồi hả ?
Sơn lắc đầu chỉ tay về phía hỗn loạn bên kia tàu:
-Thằng nhỏ kia bị bệnh gì không biết, chắc bị đậu mùa, chủ tàu sợ lây cho cả tàu nên nói phải quăng nó xuống biển. Tụi thanh niên, họ hàng ông chủ tàu đang giằng co với bà mẹ của thằng nhỏ.
Mai nhìn lại chỗ Sơn chỉ, thì ra đó là thằng nhỏ mà lúc nãy cô đạp lên bụng nó. Cô lại nhợn nhạo muốn ói, cô hỏi:
-Nó chưa chết mà làm như vậy khác nào giết người hả anh?
Sơn chặc lưỡi:
-Ở hoàn cảnh này, mình lo thân mình chưa xong, lỡ cả bao nhiêu người chết theo nó, nhưng anh xem chừng nó cũng không sống lâu đâu, chẳng có thuốc men gì.
Tiếng người đàn bà gào thét, Mai vội quay mặt đi, cô không dám nhìn cảnh thương tâm đó, ôi, số phận con người sao mà mỏng manh quá.
Trở về chỗ nằm, Mai kể lại chuyện vừa xảy ra cho bố mẹ cô nghe, hai ông bà tỏ vẻ lo lắng, hết rờ đầu thằng Hùng rồi lại tới con Lan, em của Mai . Bố Mai hỏi Sơn:
-Đã tới hải phận Mã Lai chưa cháu?
Sơn cảm thấy mình quan trọng, anh chàng trả lời nhưng mắt lại nhìn Mai:
-Dạ, cháu nghe tài công nói mình đã tới hải phận Mã Lai rồi đó bác.
Tuy mệt mỏi, nhưng trong mắt mọi người, kể cả Mai, đều ánh lên niềm hy vọng. Tối hôm đó, Mai ngủ thiếp đi giữa tiếng máy tàu đều đều bên tai, cô mơ thấy thằng bé, đứa nhỏ bị liệng xuống biển, nó đang vẫy tay với cô, cô sợ quá bỏ chạy, chân cô bước hụt...lúc cô giật mình tỉnh dậy, mồ hôi cô rịn ra ướt cả cổ áo . Quay sang bên cạnh, không thấy Sơn đâu, cô khều thằng Hùng, đứa em trai kế bên:
-Anh Sơn đâu em?
Hùng nhỏm dậy nhìn chị:
-Anh ấy lên boong tàu rồi . Chị sao vậy ? Bộ chị bị sốt hả ? Mặt chị đỏ quá kìa ...
Mai hoảng hốt đưa tay lên rờ mặt, người cô ngầy ngật, choáng váng, miệng đắng chát. Cô nghĩ thầm:
-(Chẳng lẽ mình bị lây thằng nhỏ...)
Vài ngày sau đó, cơn sốt của Mai không giảm xuống, cô lúc tỉnh, lúc mê, Sơn và người nhà cô lo lắng lấy chăn lên che trùm cô kín mít, sợ có ai nhiều chuyện nhìn thấy cô bị bịnh rồi đi kể với ông chủ tàu . Cả nhà xúm lại để dành từng tí nước cho Mai, môi cô đã nứt nẻ, không còn vẻ xinh tươị Sơn luôn miệng an ủi cô và nói cô ráng khỏe lên vì chẳng còn bao lâu nữa là tới đất liền. Sức khỏe của Mai càng ngày càng yếu, bà mẹ của cô lúc nào nhìn cô cũng chảy nước mắt, bà chỉ biết luôn miệng đọc kinh cầu nguyện.
Tối hôm đó, Mai tỉnh dậy giữa tiếng khóc của cả nhà, cô cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái . Cô ngạc nhiên khi không có ai để ý đến cô, mọi người đang xúm lại quanh một cô gái, kể cả Sơn, cô gọi Sơn:
-Anh Sơn, có chuyện gì vậy?
Không ai trả lời cô, trong đám đông có mấy ông dáng điệu hung hãn đang lớn tiếng với Sơn:
-Cổ chết rồi, phải liệng xuống biển cho cá mập thôi!
Sơn đỏ cả hai mắt, mặt anh nổi gân xanh, Mai chưa bao giờ thấy anh giận như vậy, cô thấy anh ôm khư khư một cô gái, anh gằn từng tiếng:
-Nếu vậy tụi bay giết tao trước đi, tao biết chỗ tụi bay dấu súng mà.
Mấy người dáng điệu hung dữ lầm bầm bỏ đi sau vài câu hăm dọa sẽ trở lại . Mai đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, cô chạy lại nắm tay ông bố, ông không nhìn cô mà ông nhìn cô gái nằm trong tay Sơn. Mai ngó theo và giật mình. Cái xác Sơn đang ôm trong tay là...của cô!
Mai thất vọng quá, cô vẫn ở với mọi người đây mà, sao không có ai trông thấy cô ? Mai nhìn ra ngoài, có, có "người" trông thấy cô, đó là thằng nhỏ đã bị liệng xuống biển trước đây, khuôn mặt nó rữa nát, không còn hình thù nữa, tóc nó ướt nhẹp, vài con cá con dính tòng teng trên áo nó. Cái miệng còn một nửa của nó cười với Mai, nó reo lên:
-Em chờ chị lâu lắm rồi đó.
Mai nhìn thằng nhỏ, cô chợt nhận ra mình không khác gì nó bao nhiêu, cô cất tiếng nói, giọng nói cô hình như không phải phát ra từ cổ họng mà nghe như tiếng vọng xa xôi:
-Tại sao em ở đây ? Tại sao chị ở đây?
Thằng nhỏ tiến lại gần Mai, nó không đi mà cả thân người nhẹ như luồng khói, bay là là trên sàn tàu, nó chỉ tay ra ngoài:
-Ở trên kia còn nhiều bạn lắm, em chờ chị rồi mình đi chung, chị là người cuối cùng đó...
Mai ngoái đầu lại nhìn Sơn và bố mẹ, anh em đang ủ rũ, cô không muốn đi, thằng nhỏ giục:
-Mau lên đi chị, không thôi trời sáng, bây giờ ánh sáng là kẻ thù của mình đó.
Mai tiến lại gần Sơn, mắt cô như mờ hẳn đi, từng giọt nước mắt rơi xuống vai áo của anh. Sơn giật mình, ngửng đầu lên, thoáng trong phút giây, Mai tưởng Sơn nhận ra cô, nhưng không, anh lại cúi xuống, ôm cái xác vô hồn. Tình cảm Sơn đối với Mai thật mãnh liệt mà bây giờ Mai mới nhận ra, cô ước gì có thể an ủi anh, ôm lấy từng người thân trong gia đình nhưng tay cô chỉ với vô khoảng trống, không cảm giác.
Mai thẫn thờ đi theo bóng ma thằng nhỏ, phải nói là bay mới đúng. Hai bóng ma bay lên boong tàu, từ ngày rời bến tới nay đây là lần đầu tiên Mai được nhìn thấy bầu trời bên ngoài . Trời hôm nay tĩnh mịch quá, biển êm như tờ, đêm đen không ánh trăng, cả một màu đen ngòm chụp xuống như nuốt trửng lấy con tàu nhỏ bé. Ánh đèn yếu ớt chỉ chiếu sáng một góc tàu . Theo như lời hồn ma của thằng nhỏ, nó tên là Dũng, kỳ này đi vượt biên chung với bà mẹ Dũng kể cho Mai nghe những gì đã xảy ra cho nó sau khi chết, nó đã tới một nơi thật đẹp đẽ, có ánh sáng muôn màu dẫn lối, nhưng vì nhớ mẹ quá, nó lại quay trở lạị Khi Mai bịnh, nó đã biết cô sẽ cũng như nó nên chờ cô cho có bạn. Ma cũng như người, cũng có ma ác, ma hiền. Dũng đi quanh tàu, chỉ cho Mai coi những con ma vất vưởng đây đó, những con ma đã cố định bám trụ với con tàu . Thì ra đây không biết là lần thứ mấy, tàu được sửa sang lại để vượt biên, mấy lần trước tàu đã đến Mã Lai, Nam Dương, vì mối lợi vàng cây, chủ tàu đi đi về về để chở người như đi chợ, có đường giây sẵn nên lòng tham cứ thế tăng lên. Dũng chỉ tay vô hai lớp vách tàu:
-Chị biết không, nước uống được dấu trong đó mà ngoài này bà con bao nhiêu người chết khát...
Mai tức tối:
-Không thể như thế được, gia đình chị đang ở trên tàu, mẹ em cũng thế...
Dũng gật đầu:
-Em biết chứ nhưng họ đâu có thấy mình, hỏng chừng làm cho họ sợ nữa à.
-Ngày nào gia đình chị chưa đến được đất liền thì chị sẽ ở với họ, Mai cương quyết nói.
Lại một ngày trôi qua, rốt cuộc rồi thân xác Mai cũng đã nằm im dưới đáy biển, mọi thương tiếc đều phải dẹp đi để tranh đấu cho sự sống còn. Buổi tối hôm đó, Mai trở lại với Dũng, cô tỉ tê với thằng nhỏ, hy vọng của cô là cứu được mọi người trên tàu trước khi quá trễ. Dũng nghe theo cô, hai bóng ma hợp sức gây tiếng động trên tàu, nhưng bao nhiêu cố gắng đều vô hiệu, không một vật gì có thể di động được để gây sự chú ý, mọi người vẫn thản nhiên. Mai nghe thấy thằng Hùng khóc:
-Con đói và khát quá, ở nhà sướng hơn, tại sao mình lại đi làm chi hở bố ?
Bố Mai chỉ thở dài và im lặng. Mai biết ông đau đớn lắm, cô con gái mới mất, chỉ mới một ngày mà ông như già hẳn đi . Mai xoa đầu Hùng, mái tóc nó bệt lại vì mồ hôi lâu ngày, cô nói như thì thầm:
-Tội nghiệp em tôi.
Mẹ Mai kéo áo chùi cặp mắt sưng đỏ, cả ngày bà khóc vì nhớ con, bà hỏi Sơn:
-Có xin được nước không cháu?
Sơn vừa ở trên boong tàu chạy xuống, anh ngồi dựa vô vách tàu chán nản, anh nói mà đôi chân mày cau lại:
-Rõ ràng là cháu biết tụi nó có dự trữ nước mà cứ đem phát nhỏ giọt như vầy hoài, thiệt là ác mà...
Bố Mai nghi ngờ hỏi:
-Sao cháu biết là họ dấu ? Mà dấu ở đâu?
-Thì lúc chuyển nước lên tàu, cháu ở đó mà, đủ cho mọi người uống trong vòng một tháng lận. Có điều cất dấu ở đâu thì cháu không biết. Hồi nãy cháu thấy có người uống nước tiểu vì khát quá, chịu không nổi.
Mẹ Mai than:
-Tình cảnh này thì mình chắc cũng phải như vậy thôi, cùng lắm thì mình theo con Mai luôn.
Mắt Sơn chớp chớp mau, anh ráng dằn lòng không để giọt nước mắt rơi xuống, anh không muốn ai nhìn thấy . Anh thầm nghĩ chắc sẽ không bao giờ anh quên được Mai, Mai chết đi mang theo một nửa đời sống của anh. Sơn cảm thấy thù ghét biển cả, thù ghét con tàu, nơi đã cướp lấy sinh mạng của Mai . Sự tức giận không nơi phát tiết, Sơn nắm chặt tay đấm mạnh vô vách tàu . Bên cạnh Sơn, Mai và Dũng mừng rỡ, cùng nhau dùng sức xô đẩy mấy bình nước bên trong. Mai la lên:
-Anh Sơn, ráng lên, nước trong này nè, anh phải ráng lên, anh có nghe em nói không, anh Sơn?
Nếu có thần giao cách cảm thì chắc Sơn phải nghe tiếng của Mai, vì cô thấy Sơn sững người, anh xoa tay và ghé sát tai vô vách tàu, nghe ngóng. Anh hỏi thằng Hùng, sợ tai mình nghe lầm:
-Em có nghe thấy gì không? Hình như có ai gọi anh, có tiếng nước chảy?
Hùng kéo tay bố, sợ hãi nhìn Sơn:
-Anh ấy làm sao đó bố ơi ...
Ông Nam, bố Mai, hỏi vội:
-Cháu có sao không? Khổ, tại sao lại tự hành hạ mình như thế?
Sơn xua tay, anh suy nghĩ thật nhanh, và nhẩy lên, đầu anh đụng trần tàu cái cốp nhưng anh không thấy đau, anh nói:
-Cháu tìm ra rồi .
Ông Nam ngơ ngác:
-Tìm gì?...
-Nước đó bác, bác phụ cháu kiếm cái gì nặng một chút, để cháu thử.
Hai người lục lọi trong đống hành lý, hỏi mọi người bên cạnh, cuối cùng Sơn có được một cái chày giã cua (!) của bà cụ già gói chặt trong mấy lần vải . Sơn dùng sức đập mạnh vô vách tàu, lớp gỗ nâu nứt ra một góc, để lộ những bình nước màu trắng đục bằng plastic được xếp hàng dài bên trong. Mọi người trong khoang tàu đều chú ý tới hành động của Sơn, khi thấy nước uống, ai nấy đều đồng loạt ồ lên, nhao nhao tháo gỡ, đập phá để thủ lấy mấy bình. Con tàu vẫn lắc lư trên sóng nước trong tiếng huyên náo của mọi người . Vào lúc đó, có tiếng la của những người trên boong tàu chạy xuống, giành giật:
-Sắp tới Mã Lai rồi, xin bà con bình tĩnh, coi chừng hư tàu.
Mọi người không ai để ý đến những câu nói đã được lập đi lập lại hơn mấy ngày nay, ai cũng lo thủ thân, vách tàu cứ thế mà gỡ. Mai lại cuống quít nói:
-Được rồi, được rồi, gỡ nữa là nguy đó...
Bỗng con tàu vượt biên nghiêng hẳn qua một bên, có tiếng la nhốn nháo:
-Hình như tàu chìm, nước chảy bà con ơi ...
Tiếng người la hét hoảng hốt lẫn với tiếng chửi thề, mấy đứa nhỏ trên tàu, kể cả mấy đứa em Mai sợ quá kêu khóc inh ỏi, bà mẹ Mai lo lắng nói với chồng:
-Thôi chết rồi, em và mấy đứa nhỏ đâu có biết bơi, mà làm sao bơi cho được? Tại sao mình lại xấu số như vầy, hu hu ...
Vừa mếu máo bà lại nhớ tới Mai, Mai lúc này đang bay lên boong tàu với Dũng để xem tình hình . Mai mừng rỡ nhận ra đất liền cách tàu không bao xa, nhưng nếu bây giờ tàu không di chuyển được, mọi người bắt buộc phải bơi vô . Hòn đảo nhỏ không một ánh đèn cho thấy đó có thể là một hòn đảo hoang hay cũng có thể là người Mã Lai trên đảo không hoan nghênh dân tị nạn. Những bóng ma vất vưởng cũng nhảy nhót chập chờn trên con tàu không kém gì những người còn sống, chỉ vài giờ nữa thôi, nơi trú ẩn tạm thời của ma và người sẽ nằm dưới đáy biển.
Trong bóng đêm, Mai thấy ông chủ tàu và đám thanh niên đang lúi húi lôi ra hai chiếc bè cấp cứu nhỏ, họ gấp rút đẩy người nhà cùng những gói hành lý gói kỹ lên hai cái bè. Tài công thì biến đâu mất tiêu, không có ai ra dấu hiệu cầu cứu hay chớp đèn, dù sao tàu cũng không cần người lái nữa . Mai nhận ra là đàn bà, con nít trên tàu nhiều quá, làm sao họ có thể bơi vô bờ được? Tàu vượt biên không bao giờ trang bị đầy đủ cho những trường hợp khẩn cấp như vầy, số phận mọi người sẽ ra sao, trong đó có gia đình Mai và mẹ của thằng Dũng? Mai hy vọng cô sẽ là con ma cuối cùng của tàu này, tàu VT268, một con tàu định mệnh.
Trong hầm tàu, số người biết bơi rất ít, trong đó có Sơn và ông Nam. Những lúc khẩn cấp đó, người ta lại có những sáng kiến rất là tuyệt vời để tìm đường sống, có người nói:
-Thay vì chết dưới nước, tại sao mình không hy sinh đổ nước trong bình nhựa ra để làm phao cho mọi người?
Ai nấy đều đồng ý dành hai bình cho mỗi đứa con nít, xé vải áo ra cột vô hai bên nách mỗi đứa . Còn lại thì chia cho phụ nữ. Chuyện đời cũng nực cười, trước đây thì chết vì khát, bây giờ phải đổ đi . Có người còn ráng uống thêm vài ngụm trước khi đổ, để lỡ có chết thì cũng không phải làm con ma khát (?!).
Đồ đạc nặng, kể cả cái chày giã cua (!), đều vứt lại trên tàu, bà Nam và ông Nam gói chặt những gì cần thiết vô người và chuẩn bị cho các con. Mai không giúp gì được cho bố mẹ, cô đành đứng chờ mọi người ở dưới nước. Từ khi chết đi, Mai không còn sợ nước biển nữa, nước đã thấm và hòa tan trong thân cô, cô là một phần của biển, biển man rợ và tàn bạo đối với con người, nhưng đối với cô và Dũng, biển là một người bạn không rời xa được.
Từng làn sóng người nhẩy xuống nước, hì hụp bơi, trong bóng đêm, con tàu càng lúc càng trở nên im lặng và nhỏ đi, chỉ có tiếng người gọi nhau ơi ới, con gọi mẹ, anh gọi em. Mai bay theo Sơn và ông Nam, lúc đó đang dìu hai đứa nhỏ, cô muốn mình là thần hộ mạng cho họ không để họ bị nguy hiểm. Nhìn từ xa, ai cũng tưởng con đường tới bờ sẽ ngắn lắm, không ngờ bơi mãi, bơi mãi vẫn chưa thấy tớị Trời gần sáng rồi mà Sơn có vẻ như đuối sức, chân anh đau nhói khi nhảy ra khỏi tàu, vướng sợi dây cáp, bây giờ bàn chân lại cong lại, anh hốt hoảng khi thấy mình bị vọp bẻ, chân không theo ý anh, đạp không nổi nữa . Ông Nam và mọi người đã rời xa anh tiến dần về hướng đảo . Sơn nghĩ thầm:
-Chẳng lẽ mình chết ở đây ? Có la lên cũng vậy thôi, làm sao bây giờ?
Giữa lúc đó, anh thấy mình nhẹ hẳn đi, như có ai nâng nhẹ và dìu anh bơi giữa dòng nước. Nhìn lại thì có một cô gái đang bơi bên cạnh, cô không nhìn anh mà quay mặt đi, tính hỏi thì miệng anh lại hớp phải nước biển mặn chát, tay cô gái cũng lạnh như nước biển, mềm oặt như không có xương nhưng lại kéo nổi Sơn và đứa nhỏ, thằng Hùng bên cạnh. Tới bờ, Sơn nhìn lại thì chỉ còn có anh và thằng Hùng, cô gái biến đâu mất tiêu, trên tay anh còn nắm mấy cọng rêu xanh đen. Cô gái đó chính là Mai, cô không dám cho Sơn nhìn mặt, khuôn mặt đã biến đổi của cô, cô muốn anh lúc nào cũng chỉ nhớ tới khuôn mặt của Mai khi còn sống.
Sau đó, mọi người, kể cả Sơn, bơi ra con tàu mấy lần để vớt những người còn lại trước khi tàu chìm hẳn. Cũng nhờ tàu chìm mà sau này chính phủ Mã Lai không thể đuổi dân tị nạn trở ra nữa, họ được yên ổn tại một trại tập trung để chờ ngày định cư . Chủ tàu sau này nghe nói không biết có phải bị ma ám, người ếm hay không mà được bầu làm chúa đảo, ở mãi vẫn không có nước nào muốn nhận, sau này họ đã đổi quốc tịch làm dân Mã Lai . Con tàu VT268 định mệnh thì nghe đồn còn vàng chôn giấu trên tàu rất nhiều, chủ tàu đã nhiều lần mướn người ra tìm kiếm nhưng không thành công, nó đã biến đi cùng với Mai, Dũng và những con ma khác.
end
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro