bacthainguyen.wap.in(ma quai)
View Full Version : Ma Quá Giang Ở Việt Nam
--------------------------------------------------------------------------------
VietDoll03-13-2004, 11:24 AM
Chuyện ma xin quá giang xảy ra không riêng gì tại một quốc gia nào. Nhiều tài liệu thu thập được từ những chứng nhân ở nhiều quốc gia khác nhau. Họ là những người đã thấy rõ hồn ma và cũng chính họ đã cho những ma đó đi một đoạn đường.
Tại Việt Nam, không hiếm trường hợp đã xảy ra. Một vài thí cụ điển hình mà chúng tôi xin lược kể ra đây là những trường hợp hoàn toàn có thật do các nhân chứng trong cuộc kể lại.
Ông Trùm Mày, nhà ở Nam Giao, Huế, chuyên nghề chạy xe kéo, loại xe này rất phổ biến khoảng thời gian 1939 đến 1945. Một đêm nọ, trời gần khuya, ông Trùm Mày định kéo xe về nghỉ nhưng tự nhiên thay vì kéo xe chạy về phía cầu Gia Hội để về Nam Giao (qua cầu Trường Tiền), ông ta lại kéo xe chạy theo đường Hàng Đường để về cống Kẻ Trài. Xe chạy một quảng, ông bỗng thấy một cô gái mặc bộ đồ trắng, đội nón lá vừa bước lên vừa đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cho xe ngừng lại.
Ông Trùm Mày vội vã ngừng xe, cô gái có vẻ hấp tấp vừa đi vừa chỉ về phía trước vừa nói - tiếng nói nhỏ như sợ có ai nghe: - Chở tôi về bến đò chợ Bao Vinh.
Ông Trùm Mày cố định thần nhìn cho kỹ mặt cô gái nhưng vì tóc cô để xõa nên chẳng thấy rõ mặt mày. Điều ông làm lạ là cô gái mảnh mai quá nên nhẹ tênh, ông kéo xe mà cảm thấy như chạy xe không. Qua khỏi cống Kẻ Trài và chạy độ hai mươi phút nữa, ông nghe tiếng trống trời khuya vọng lại. Bất giác ông chạy chậm xe và ngoái cổ lại để hỏi chuyện cô gái, nhưng lạ lùng chưa, cô gái không còn nữa. Chỗ ngồi trên xe kéo trống không và yên lặng một cách dễ sợ. Ông Trùm Mày sợ quá đến nổi gai ốc toàn thân, ông cấm đầu chạy thục mạng về nhà.
Sáng mai lại, ông đem chuyện lạ hồi hôm kể cho ông Lý Trưởng ở làng Bình An nghe. Người lão bộc trong nhà ông Lý Trưởng cho biết ở quảng đường gần cống Kẻ Trài đến bến đò Bao Vinh có một cái am nhỏ thờ cô gái bị chết trôi, trước đó độ năm năm, cô gái này bị chết nơi bến đò gần cống Kẻ Trài, xác nổi lên và tắp vào bờ, vướng vào gốc và rễ những cây sanh già cỗi nơi bến và nhiều đêm hay xuất hiện than khóc hay chận đường người qua lại để hỏi thăm, chuyện trò hoặc xin đi nhờ nếu gặp ai có phương tiện chuyên chở đi qua đó. Theo người lão bộc (ông Ngọng) thì có lần hai người kéo xe bò qua đó cũng đã gặp cô gái từ dưới bến sông (Đông Ba) đi lên xin đi nhờ một quãng đường. Khi xe đi được khoảng nửa tiếng, thì bỗng nhiên họ nghe một tiếng "Bõm" như có vật gì rơi xuống sông. Ngay lúc đó hai người đánh xe bò rởn tóc gáy vì cô gái trên xe đã biến mất tự bao giờ (lúc đó khoảng một giờ sáng).
Ở Huế có một địa danh đặc biệt là Ô Hồ. Xóm Ô Hồ gần trường tiểu học Gia Hội (Huế). Anh Hinh trước ở làng Đại Lược sau lên thành phố Huế làm nghề đạp xích lộ Chuyện xảy ra vào mùa hè năm 1956. Ở Huế mùa hè rất nóng, anh Hinh thường đạp xe đến quá khuya mới trở về nhà. Đêm đó, theo lời anh kể hình như là đêm 13 âm lịch, trời đầy trăng sao. Lúc đó khoảng 12 giờ khuya, anh đang đạp xe đi từ từ qua khỏi trường tiểu học Gia Hội và định tới chỗ quẹo sẽ đạp xe về đường đi Mười Gian. Khi chiếc xe xích lô vừa đến ngã ba thì anh thấy một người đàn bà đứng ngay nơi chỗ quẹo và đưa tay vẫy vẫy xe anh. Anh Hinh vội vã dừng xe lại. Dưới ánh trăng, anh thấy rõ gương mặt người đàn bà, rõ đến độ anh thấy nổi bật những dấu sẹo do bệnh đậu mùa để lại trên gương mặt người đàn bà. Anh hỏi:
- Chị về đâu?" Người đàn bà vừa trả lời vừa bước lên xe:
- Cho tôi đến Chùa Bà.
Khi xe sắp đến đường quẹo thì người đàn bà ra dấu ngừng xe và lấy trong ví ra hai tời giấy bạc trao cho anh Hinh rồi lầm lũi đi vào một khu vườn to lớn trồng toàn là nhãn và vải, anh Hing nhìn thấy hai tờ giấy loại 100 đồng và lấy làm lạ vì số tiền quá lớn cho một cuốc xe quá ngắn đường. Hay người đàn bà đã đưa nhầm, tưởng đó là giấy 10 đồng, nhưng 10 đồng bạc cũng vẫn lớn đối với thời đó. Vốn là người lương thiện, anh Hinh nghĩ bụng đêm quá khuya, khu vườn nhà quá rộng và sâu hun hút không tiện vào kêu cửa, chi bằng sáng mai đạp xe ngang nếu thuận tiện ghé lại xem thử ra sao. Thế rồi anh ta cất kỹ hai tờ giấy bạc loại 100 đồng vào cái bóp để trong túi áo. Trước khi đạp xe về nhà, anh còn nhìn kỹ lại địa điểm mà người đàn bà có gương mặt rỗ hoa đã bước suống xe để vào khu vườn sầm uất. Điều đáng nhớ là ngay tại chỗ đó có một cây vông đồng rất lớn.
Sáng hôm sau, khoảng 10 giờ, anh Hinh đạp chiếc xích lô đến địa điểm hồi hôm. Anh dừng xe lại bên cạnh cây vông đồng. Khu vườn rộng âm u và yên tĩnh quá, anh đẩy xe vào vườn. Xa tít phía trong khu vườn là căn nhà xưa cổ, cửa đóng then gài. Có lẽ gia chủ đã đi vắng. Anh đẩy xe ra, quang cảnh yên lặng lạ thường, qua một giàn hoa lài rủ xuống thấp lè tè có một ngôi mộ. Ngôi mộ này được chôn trong vườn nhà. Trưa hôm đó, anh ghé lại cái quán cơm gần Ô Hồ để ăn trưa, khi mở cái bóp trả tiền anh ngạc nhiên không thấy hai tờ giấy bạc đâu cả. Tìm mãi cũng chỉ có những đồng bạc lẽ mà anh đã có từ trước. Nhưng trong ví lại có hai tờ giấy trắng dài bằng cỡ hai tờ giấy bạc.
Anh ngẩn ngơ suy nghĩ. Bỗng nhiên một cảm giác lành lạnh chạy dọc theo đường xương sống... như có một linh tính vụt đến... anh hỏi ngay người bán quán về khu vườn nơi gốc cây vông đồng và ngôi mộ trong vườn thì người bán quán cho biết như sau:
- Khu vườn đó là của ông Cả Đễ. Ông có một người vợ bé, bà này ở chung với bà vợ lớn và bị bà vợ lớn của ông Cả Đễ ganh ghét, hành hạ đủ điều. Cách đây hai năm, bà vợ bé bị bệnh đậu mùa, người trong nhà sợ bị lây bệnh tìm cách lánh xạ Sau đó bà vợ bé chết. Ông Cả Đễ thương tiếc vô cùng, chôn ngay trong vườn. Hiện nay trong ngôi nhà ấy chỉ có một mình ông Cả Đễ thui thủi sống qua ngày nhờ nhuận lợi thu hoạch trong vườn mà thôi. Bà vợ lớn thì đã bỏ vào Đà Nẵng lấy chồng khác. Ông Cả từ đó có vẻ tàng tàng và mất trí... " Anh Hinh nghe đến đó thì tự nhiên tay chân run rẩy, mặt mày tái mét. Lúc bấy giờ anh mới kể hết mọi sự cho người chủ quán nghe. Sau cùng người chủ quán nói:
- Như vậy là anh đã gặp đúng người vợ bé của ông Cả Đễ rồi! Với lại gương mặt rỗ hoa thì chính là bà ấy rồi, nhưng lạy vong linh bà ấy, bà linh hiển quá, tuy rằng bà ấy trả cho anh hai tờ giấy bạc giả, nhưng theo ôn mệ (cha mẹ) tôi ngày trước thường kể thì những người đã giúp đỡ ma thường hay được phù trợ. Như anh đã có lần chở hồn ma bà vợ bé ông Cả, chắc anh cũng sẽ đắt khách cho coi... "
View Full Version : Bài Hát Chết Nguời
--------------------------------------------------------------------------------
VietDoll03-14-2004, 10:27 AM
Có thể nào một bài hát làm cho người nghe nó phải chết không? Nghe có vẻ phi lý, nhưng đó là sự thật đối với một bài hát mang tên Gloomy Sundaỵ
"Gloomy Sunday" là tên của một bài hát kể về 1 tình yêu đã mất. Thật đúng như tựa đề của nó, bài hát được viết vào một ngày Chúa Nhật thật ảm đạm của tháng 12 năm 1932 bởi 1 nhà soạn nhạc tên là Reszo Seress.
Reszo thường nằm nguyên ngày trong căn phòng của mình ở thủ đô Paris. Người phụ nữ anh yêu vừa cự tuyệt tình yêu cao thượng của anh. Reszo luôn luôn tôn thờ tình yêu của mình, nên vì vậy anh đã phải đau khổ thật nhiều khi tình yêu của anh bị từ chốị Trong nỗi thất vọng, anh đã sáng tác ra bài hát sầu thảm nhất trong đờị Khi bài nhạc được hoàn thành, Reszo cảm thấy nhẹ nhàng hơn đôi chút trong lòng. Tuy nó không bù vào nỗi mất mát tình yêu to lớn kia, nhưng bài hát của anh ta thật hay - đủ hay để được đưa vào dĩa nhạc thời bấy giờ.
Khi Reszo cố gắng bán "Gloomy Sunday", thoạt đầu anh đã gặp nhiều khó khăn khi tìm người tiêu thụ. Các nhà sản xuất dĩa nhạc cho rằng bài hát nghe rất lạ và quá buồn thảm để trở thành 1 dĩa nhạc có giá trị.
Một nhà sản xuất đã viết rằng: " Có cả một mối tuyệt vọng bị cưỡng ép thật kinh khủng trong bài hát ấỵ Tôi không nghĩ rằng nó sẽ đem lại điều gì hay ho cho người nào nghe bài hát ấỵ"
Nhưng không vì thế mà Reszo ngừng cố gắng để tìm mối tiêu thụ. Cuối cùng, anh ta đã tìm được một nhà sản xuất chịu phát hành nhạc của anh. Khi bài hát được tung ra thị trường cũng là lúc nhiều sự việc lạ lùng bắt đầu xảy rạ
Một người đàn ông đang ngồi trong 1 quán café đông đúc tại Budapest đòi ban nhạc chơi bản "Gloomy Sundaỵ" Người đàn ông ngồi tại bàn ông ta vừa nhấp rượu champagne vừa lắng nghe bài nhạc. Khi bản nhạc chấm dứt, người đàn ông trả tiền, rời khỏi quán, và vẫy 1 chiếc xe taxị Vừa ngồi vào trong xe, ông ta liền lôi ra 1 khẩu súng và tự kết liễu đời mình.
Vài ngày sau đó, một cô gái bán hàng thật trẻ đã tự treo cổ tại Berlin. Nằm phía dưới chân của cô gái là tờ nhạc của bài "Gloomy Sunday".
Một cô thư ký xinh đẹp tại New York tự tử trong căn apartment bằng hơi ga đã để lại một mẩu giấy nhỏ xin yêu cầu bản nhạc "Gloomy Sunday" được chơi vào buổi lễ an táng cô.
Khắp thế giới, có nhiều bài tường trình về những cái chết liên quan đến bài hát ấỵ Ca sĩ chết trong lúc hát. Người ta chết trong lúc nghẹ
Cuối cùng thì công ty truyền thông Anh Quốc phải cấm hẳn bài "Gloomy Sunday" vào những buổi phát thanh thường lệ trên làn sóng. Công ty này không thể làm ngơ trước những lời phiền hà đến từ bài hát ấỵ
Nhiều hệ thống viễn thông Hoa Kỳ cũng nhanh chóng làm giống vậỵ Mười lăm quốc gia khác đã đâm đơn kiện bài hát. Các luật sư quanh thế giới đã tranh luận
rằng người soạn nhạc của bài hát có nên chịu trách nhiệm cho hàng loạt cái chết là hậu quả của sự sáng tạo của anh ta hay không. Nhưng khi các đài radio cố gắng hủy bỏ bài hát thì nó càng trở nên phổ biến hơn. Người ta còn cản thấy hào hứng hơn khi nghe bài hát "tự tử" này (suicide song).
Bài hát dường như ảnh hưởng mọi người không phân biệt gì đến tuổi tác hay tầng lớp. Một người đàn ông 80 tuổi tự hủy diệt đời mình bằng cách nhảy từ cánh cửa sổ lầu bảy xuống trong khi bài nhạc đang hát. Một cô gái 14 tuổi chết đuối khi trong tay còn cầm một bản copy của bài "Gloomy Sunday".
Một nạn nhân trẻ tuổi khác, một cậu bé sai vặt người Ý, đang đi ngang một người ăn xin trên lề đường đang hát bản nhạc "Gloomy Sunday" đột nhiên dừng lại, để chiếc xe đạp của cậu sang một bên, tiến dần đến chỗ người ăn xin và cho ông ta hết số tiền mà cậu đang có. Sau đó chẳng một lời nào, cậu bé đi đến một cây cầu gần đấy và tự nhảy xuống tìm lấy cái chết.
Báo chí lượm lặt hết tất cả những câu chuyện và gửi phóng viên đến phỏng vấn Reszo và hỏi anh ta nghĩ gì về điều ấỵ Nhưng Reszo cũng bàng hoàng như bao người khác. Anh ta cũng chẳng hiểu vì sao bài hát của mình đã gây ra nhiều điều bất thường đến vậỵ
Từ đó, người soạn nhạc dường như bị truyền nhiễm những điều bất lành theo sau bài nhạc bất cứ khi nào và nơi đâu khi bản nhạc được chơi lên. Khi bài "Gloomy Sunday" trở thành một "top hit" trong tuần, Reszo đã viết một lá thư gửi cho người yêu cũ của chàng và xin thêm một cơ hội nữa để nối lại mối duyên xưạ
Ngày hôm sau, người ta tìm thấy thi hài của cô gái trẻ đã chết vì uống thuốc quá liều lượng. Bên cạnh cô ta là một tờ giấy với nét chữ nghệch ngoạc trên ấy nhưng còn có thể đọc được. Đó là tên của bài nhạc "Gloomy Sunday".
Đến lúc này thì Reszo chẳng còn nghi ngờ gì về bài hát mang đầy tính nguyền rủa của chính mình. Lần đầu tiên trong đời, Reszo cố gắng thu hồi lại bài nhạc để nó khỏi bị lan ra nhiều thêm. Nhưng tất cả mọi nổ lực của anh đều không thành. Bài hát càng bị cấm, nó lại càng trở nên phổ biến hơn. Những bản copy lậu được bày bán trên đường phố như một loại trái cấm.
Trong mỗi quốc gia, số người chết lại càng gia tăng. Bài hát đã đem lại nhiều lời đồn đãi chết người đến nỗi các nhạc sĩ không dám chơi bài ấy hay thậm chí các ca sĩ cũng sợ không dám hát.
Thời gian trôi quạ Chiến tranh thế giới lần thứ 2 bùng nổ và người ta cũng bắt đầu quên đi bài hát ấỵ Dần dần, cơn sốt bài hát được lắng dịu xuống.
Vào thời điểm này Cơ Quan Truyền Thông Anh Quốc quyết định nới lỏng lệnh cấm bài hát. Đài BBC cho phát thanh "Gloomy Sunday" trên làn sóng điện, nhưng bấy giờ bài nhạc chỉ còn là một hợp tấu khúc (orchestral piece). Từ ấy bài hát được sửa lại theo lối hoà âm hợp khúc nàỵ
Cũng bài nhạc được sửa lại theo kiểu version mới này được phát ra và cứ lập đi lập lại hàng giờ trong một căn apartment nhỏ. Người cảnh sát đi tuần gần đấy cứ phải nghe mãi một bài hát và lấy làm lạ. Tiếng âm nhạc phát ra từ cánh cửa sổ của một hộ apartment trên con phố mà người cảnh sát tuần tiểụ Cảm thấy lạ vì người nào có thể nghe mãi một bài hát cứ hát đi hát lại mãi thật nhiều lần mà không ngừng nghỉ, người cảnh sát cuối cùng quyết định điều trạ
Khi viên cảnh sát bước vào căn nhà, "Gloomy Sunday" đang được hát trên dàn máy hát xoay tròn tự động. Thân thể của một thiếu phụ đang nằm cạnh chiếc bàn nơi để chiếc máy hát đang chạỵ Người thiếu phụ đã chết với một liều thuốc ngủ cực mạnh.
Đây mới chỉ là một bắt đầu của hàng loạt cuộc tự tử khác nối tiếp. Một lần nữa, Cơ Quan Truyền Thông Anh Quốc phải ra cấm lệnh đối với bài hát.
Giờ đây thì Reszo Seress đã trở thành một người luôn bị ám ảnh bởi những cái chết do bài hát của anh ta gây nên.
Có hơn 100 người chết sau khi nghe bài hát "Gloomy Sunday". Bài hát vẫn có thể được nghe từ thời này sang thời khác. Gần đây, số tường trình về những cái chết liên quan đến bài hát ấy không còn nữạ Có lẽ lời nguyền năm xưa đã hết linh nghiệm chăng? Có thể là vậỵ Nhưng nếu bạn đang ở trong một quán bar nào đó và khi nghe người disc jockey bảo rằng bài nhạc cũ kỳ lạ "Gloomy Sunday" sắp được chơi, tôi thành thật khuyên bạn nên bước ra ngoài và tham gia những trò chơi khác thì tốt hơn.
Sưu tầm
View Full Version : Bụi Tre Đầu Làng
--------------------------------------------------------------------------------
VietDoll03-16-2004, 06:20 PM
Gió thổi từng cơn, mang theo hơi ẩm của cơn mưa mùa ha.. Tôi ngồi trước thềm nhà vànhớ lại câu chuyện, bác Bãy gặp ma.
Bác Bãy là người chuyên di bắt ếch, nhái vào ban dêm. Trời càng khuya thì càng tốt. Có nhiều khi Bác ấy di dến gần 2 giờ sáng mới về. Những cơn mưa, dầm dề, dến hai hoặc ba ngày liền. Dó là những dịp may nhất mà bác Bãy hằng mong dợị
Có một dêm, mưa gió rất lớn. Tôn trên nóc nhà dập lên, xuống như muốn vỡ luôn cả nóc nhà ra ... Thế nhưng bác Bãy lặng lẽ rời khỏi nhà với chiếc dèn "măn-xông" và cái thùng mủ có nắp. Bác mãi mê tìm kiếm Ếch, Nhái cho tới 1 giờ sáng. Chỉ có vài con trong thùng. Vừa buồn, chán lại thêm phần mệt, mõi. Bác bãy dã từ từ di trỡ về tới dầu làng. Mưa dã bớt dần, nhưng gió thì không ngớt. Bác Bãy vừa thấy bụi tre thì chợt nhớ ra mình cần phải di tiễu. Nghĩ tới dó thì chân bác Bãy dã dẫm lên trên những lá tre rồi. Bác vội bõ chiêc dèn và thùng Ếch, Nhái xuống. Cứ như vậy, mà bác Bãy tha hồ "trúc bầu tâm xự鈴uot; lên cây tre. Bỗng nhiên, gió thỗi mạnh làm bụi tre nghiêng ngã. Thân những cây tre cọ xát vào nhau, tạo thành những tiếng kiêu:"kòke,kót két,kòke,kót két..." ơn' lạnh cả người. Bác Bãy vừa tiễu xong, thì nghe tiếng mẹ ru con phát ra từ trên những ngọn cây tre " Oa,Oa,Oa...Ầu ơ nín di, nín di con dễ mẹ xuống, xem trong thùng có Ếch không. Mẹ bắt lên cho con nha". Bác Bãy vừa nghe thì vội vàng nhìn chung quanh xem thử ai vữa nói. Bác Bãy chẵng thấy một ai cã. Bác lẫm bẫm một mình " Xuống dây, lấy 'con-ccc...' lên cho con mầy nè". Nói vừa dứt lơì thì Bác bước ra về. Trong lòng có phần hồi hợp. Bác cố tạo ra vẽ mạnh dạng,trong những bước chân của mình. Ai ngờ, lại những tiếng ru hôì nãy vang lên. Có tiếng, người mẹ nói lớn hơn và nhấn mạnh từng câu một :" Âu ơ...nín di con, dễ mẹ xuống dưới cắt "con-ccc" cua ỗng lên cho con nha. Lúc này thì hồn vía của bác Bãy di chơi dâu rồi. Bác không còn biết chi, ngoài việc co giò chạy thẳng về nhà.
Sau ba ngày nằm bệnh trên giường. Bây giờ bác Bãy mới bắt dầu từ từ kể lại cho mọi người ngồi chung quanh nghe... Bây giờ mưa dã tạnh, bầu trời cũng sáng rực lên rồi. Trên cây chỉ còn lại những hạt nước to,bự long lanh trong tia nắng. Khắp làng dã bi nước ngập lên tới" mắc cá" chân.
... Sưu Tầm ...!
View Full Version : Chài
--------------------------------------------------------------------------------
lamgiaminhct03-18-2004, 08:27 AM
Chúa Nhật tôi hay lái xe về chổ bố mẹ tôi cư ngụ, nơi đó có đông người Việt sinh sống hơn! Bố tôi quen một số người mới qua (5 năm trở lại) theo diện HO! Họ hay tới nhà bố tôi chơi, ăn uống và kể chuyện đời. Trong đó có những chuyện về đời lính) Tôi rất thích nghe những mẫu chuyện vui buồn này của họ, và nhiều khi viết lại và đăng lên đây để chia sẻ với các bạn !
Trong thâm tâm tôi, những người xứng đáng nhất để được định cư tại Mỹ này chính là những người đi theo diện HO này ! Họ đã chiến đấu khi xưa, bị bỏ rơi không thương tiếc! Và sau cuộc chiến 75, họ bị tù đày bao năm trong ngục tù CS! Hầu hết thì rất nghèo làm gì có tiền đi vượt biên như những người khác ! Họ là kẻ ngậm đắng nuốt cay suốt gần hai chục năm nay!! Tôi rất khâm phục họ !
Có những kẻ nhờ thời thế, nhờ tiền bạc v.v. có được cơ hội qua đây trước, nhìn những người HO với con mắt khinh thường, coi họ là kẻ nghèo hèn hơn mình! Họ nói đến từ HO với một giọng chứa đầy vẻ miả mai! Họ có biết đâu nếu những người HO này có cơ hội qua đây sớm thì họ cũng đâu thua gì ai! Mà có lẽ còn hơn nữa kià vì đa số hàng sĩ quan đều có bằng Tú Tài khi xưa ! Tôi tin chắc là với căn bản sẳn có như vậy, nếu có cơ hội họ sẽ dễ dàng thành công trong việc học vấn ở bên này! Vì qua đây quá trể nên đa số đã lớn tuổi, họ đành phải hy sinh bản thân mình cho gia đình, bám vào các nghề với đồng lương thấp kém với hy vọng con cái của họ sau này có cơ hội may mắn hơn họ !
Hãy nhìn những người HO với con mắt thán phục và biết ơn hơn, vì sự hy sinh của họ cho đất nước và cho cả chúng ta (những kẻ may mắn hơn họ, nhưng thường thì vô ơn !!)
Bài sau đây tôi viết theo lời kể của một người lính thuộc tiểu đoàn 21 Biệt Động Quân đồn trú tại tỉnh Đarlac (nay gọi là Đắc Lắc mà nhiều người chỉ biết nó qua cái tên quen thuộc hơn Ban Mê Thuột )
Tam Tang
Sau năm 73 khi lính Mỹ rút khỏi VN thì các căn cứ biên phòng dọc biên giới Việt Lào và Miên Việt được giao lại cho quân đội VNCH trấn đóng! Và Biệt Động Quân là lực lượng được giao phó cho trách nhiệm này! Tiểu đoàn 21 BDQ của tôi trấn giữ một đồn biên phòng sát vùng Tam Biên (Việt Miên Lào) gần Buôn Đông tỉnh Đarlac! Buôn Đông là một nơi bị cô lập với thế giới bên ngoài! Chỉ có một con đường đất đỏ nối với Ban Mê Thuột, nhưng đã bị CS phá nát và gài mìn bẫy! Binh lính CS lại thường phục kích trên con đường này nên mọi phương tiện ra vào, tiếp tế v.v... đều được thực hiện bằng phi cơ trực thăng ! Nhưng vì viện trợ Mỹ đã bị cắt xén thê thảm cho nên việc tiếp tế chỉ thu hẹp lại một tháng một lần mà thôi ! Ngay cả việc tiếp tế lương thực, thuốc men, đạn dược, tải thương, phát lương, đi phép v.v. cho đồn chúng tôi cũng chỉ có một lần cho mỗi tháng !!
Vùng này rừng núi âm u, chung quanh chỉ thấy mây mù và cây cối trùng trùng điệp điệp ! Ngày ngày chỉ nghe tiếng vượn hú quanh đồn! Tiếng chim "bắt cô trói cột" kêu buồn thảm trong các buổi chiều u ám! Cách đó mấy cây số có một làng người Thái, họ đã được ông Diệm đưa lên đây lập nghiệp sau khi họ di cư vào Nam năm 54 ! Cũng có vài buôn làng của các dân tộc khác như Ra Đê, Mơ Nông, Lào v.v. Nhưng họ Ở xa đồn hơn mà chúng tôi không có dịp đặt chân tới! Nhiệm vụ của chúng tôi là ngăn chận đường xâm nhập của quân chính qui CS từ bên kia biên giới sang! Vì thế Tiểu Đoàn Trưởng của chúng tôi thường phái các toán quân nhỏ đi hành quân tảo thanh, đi tiền đồn với một công hai chuyện: Bảo vệ cho đồn biên phòng và phát hiện quân CS, rồi báo cáo về xin phi cơ dội bom các nơi đóng quân của địch!
Tôi là trung đội trưởng của một trung đội thuộc đại đội 3, nên cũng thường được phái dẫn trung đội đi thi hành các nhiệm vụ này! Tôi thường tránh cho binh lính đi vào các bản làng ! Một là tránh bị phát hiện, hai là đề phòng việc các phần tử xấu gây thiệt hại cho dân chúng ! Ta thường nghe nói: "Bạc như dân, bất nhân như lính! Nên đề phòng thì vẫn tốt hơn! Trong một cuộc hành quân an ninh vòng đai như thường lệ , tôi dẫn trung đội băng rừng về hướng Tây của đồn cố giữ bí mật với hy vọng sẽ phát hiện được dấu vết của bọn CS để lại khi chuyển quân ! Nhưng gần cả ngày vất vả chúng tôi không tìm được gì ! Qúa trưa tôi ra lệnh rút về đồn, khoảng hai tiếng sau chúng tôi băng qua khu rừng gần làng Thái ! Tôi ra lệnh bố trí nghỉ mệt, hầu như mọi người đều đã uống cạn bi đông nước của mình ! Hai người lính xin tôi vào làng xin mấy nón sắt nước cho mọi người cùng uống! Tôi ngại lắm nhưng rồi cũng phải bằng lòng vì đồn vẫn còn cả 5 cây số nữa và nước suối vùng này rất độc không thể uống bậy được!
Khoảng 20 phút sau hai người lính trở ra với bốn nón sắt nước, mọi người chia nhau uống rồi tiếp tục lên đường về đồn ! Thế nhưng chuyện lạ đã xảy ra ! Một người lính của tôi đâm ra đau bụng thảm thiết! Mà anh này lại là một trong hai người đã đi xin nước bữa trước ! Rồi bụng anh ta một ngày một lớn ra! Anh ta rên la thảm thiết, y tá cho uống thuốc giảm đau cũng chỉ tạm thời dịu bớt mà thôi ! Xui cho anh ta là lúc ấy chỉ là khoảng mười mấy tây thôi, chúng tôi phải đợi đến gần cuối tháng mới có chuyến trực thăng vào ! Thời cuối cuộc chiến lúc đó rất khó mà xin được phương tiện cho nhu cầu mình muốn !! Anh ta bỏ cả ăn uống, rên la kêu vợ kêu con thảm thiết lắm mà chúng tôi đành đứng nhìn thôi ! Tôi không biết việc gì đã gây cho anh ta bịnh đó, hay là trong nước có độc! Nhưng các người khác không sao mà ! Tôi muốn hỏi anh ta nhưng anh ta mê man, lên cơn sốt liên miên đâu có tỉnh táo đâu để mà hỏi ! Tôi bèn kêu người lính cùng đi xin nước với anh ta lại hỏi cho ra đầu đuôi !
Anh lính trả lời:
_ Tui thiệt tình không rỏ lắm! Tui vào một nhà ở đầu làng và xin nước, bà già chủ nhà đồng ý và tui ra giếng kéo nước đổ vào bốn cái nón sắt ! Trong khi đó thằng Hải (tên người lính kia) nói là để nó đi vòng vòng xem có gì lạ không và đồng thời bảo vệ an ninh cho tui trong khi lấy nước ! Khi lấy nước xong tui kêu với nó! Nó chạy ra từ một căn nhà gần đó, miệng còn nhồm nhoàm nhai! Trên đường ra nó nói với tui : "Tao vào cái nhà đó lên tiếng gọi, không có ai ở nhà hết ! Tao thấy ba trái bắp luộc để trong cái rổ trên bàn, đang đói bụng tao dớt hết trọi! Mà lạ một điều là nhà không có ai mà mỗi khi tao ăn một trái là tao nghe có tiếng đếm mày à ! Cả thảy là ba cho ba trái bắp tao ăn đó! Tao cũng hơi teo teo nhưng đói quá tao làm hết trơn ba trái luôn! Êm cái bụng cho tới chiều rồi !" Tui chửi nó là đồ tham ăn, không biết để dành cho tui một trái ! Nó cười trừ hề hề ! Không biết có phải là do nó ăn mấy trái bắp mà bị sình bụng hay trúng thực không nữa !
Mấy hôm sau có máy bay vào đồn tiếp tế, chúng tôi cho tải anh ta về Quân Y Viện để chửa trị ! Ba ngày sau chúng tôi nhận được điện gọi vào từ hậu cứ cho biết là anh ta đã chết ! Trong bệnh án ghi là chụp quang tuyến X thấy đương sự nuốt ba cây đinh 10 phân vào trong bụng, bị nhiễm trùng rất nặng, đã lây lan qua gan, phổi! Qúa trể nên bị chết vì nhiễm trùng! Đêm đó tôi qua chổ thằng bạn chơi, ngồi uống cà fê đen và kể chuyện đời với nhau ! Tôi kể cho nó nghe về chuyện của người lính vừa chết ! Người trung sĩ trung đội phó của nó cũng ngồi đó nghe chuyện, anh ta là một người thượng Ra Đê! (Lính trên vùng cao nguyên này hơn một nữa là dân thiểu số rồi!) Nghe tôi kể xong anh ta chậm rãi lên tiếng:
_ Nó bị chài rồi! Mấy cái người Thái đó bùa ngãi đữ lắm! Nó đã bị ma xó đếm rồi ! Không biết thì chỉ có nước chết thôi !
Tôi ngạc nhiên hỏi:
_ Cái gì là ma xó! Tôi chưa hề nghe qua loại ma này lần nào hết !?!?!
_ Một số người Thái thờ ma xó trong nhà để giữ của ! Ai vào lấy cái gì mà không được phép chủ nhà thì ma xó sẽ đếm ! Cứ mỗi thứ thì nó đếm lên một, và tùy loại ma xó mà nó sẽ chài đinh hoặc đá, hay khúc gỗ vào bụng của kẻ ăn trộm đó!
_ Thế là không có cách gì cứu à ???! _ Tôi hỏi lại !
_ Nếu biết sớm thì lại xin chủ nhà trả lại đồ, hay thường bồi thiệt hại thì may ra chủ nhà sẽ xin ma xó tha cho ! Nếu mà tui biết anh ta ăn mấy trái bắp của người Thái thì có lẽ tui đã đoán ra và kêu ông cho người tới nhà đó xin để cứu nó rồi !Để lâu quá thì ma xó cũng không cứu lại được người nó thư đâu! Vì cái bụng cái gan cũng bị sình thúi hết rồi! Tội nghiệp cho nó quá !
_ Nói cho tôi biết ma xó là thứ ma gì mà người Thái lại thờ vậy ?! Dân tộc các anh có thờ nó không vậy ?!
_ Khi gia đình người Thái nào muốn thờ ma xó thì khi gia đình họ có ai chết, họ chặt một khúc cây to, xong khoét bọng bên trong rồi nhét kẻ chết vào đó rồi bít kín lại ! Họ làm lễ tế phù phép gì đó rồi để khúc gỗ đó ở chổ kín trong góc nhà !! Và kẻ chết trở thành ma xó coi nhà cho gia đình ! Chỉ họ mới biết cách biến người chết thành ma xó mà thôi, đó là bí quyết của người dân tộc ở biên giới Việt Hoa! Còn các dân tộc ở Cao Nguyên này không biết được cái bùa phép này ! Nhiều người Thái còn cho ma xó giữ nương rẫy của họ nữa kìa! Cho nên các dân tộc khác ở vùng này không ai dám lấy trộm cái gì trên rẫy của người Thái hết ! Ông nên nói cho mấy người lính của ông biết để họ đừng có động đến các thứ gì của người Thái sau này !
Tôi bán tín bán nghi, không biết người trung sĩ thượng này có đúng không !!! Nhưng thường thì những người thượng chất phát này không nói dối! Để đề phòng sự việc có thể tái diễn, các lần đi hành quân sau này tôi luôn dẫn lính tránh xa các bản làng, không riêng gì một mình làng Thái ! Biết đâu các dân tộc khác lại có thứ bùa ngãi khác của riêng dân tộc họ thì sao ! "Cẩn tắc vô áy náy" mà, từ đó cho đến tháng 3/75 đơn vị tôi không thấy có trường hợp nào tương tự xảy ra nữa ! Cho đến bây giờ tôi cũng không biết có đúng là người Thái có thờ ma xó thật không nữa vì tôi chưa từng trực tiếp tiếp xúc với một người Thái trắng nào cả !!!
Hết
View Full Version : Con ma trong hồ tắm
--------------------------------------------------------------------------------
lamgiaminhct03-18-2004, 08:30 AM
Chúng tôi quen nhau khi còn học chung ở một trường đại học tại tiểu bang Massachusetts! Sau khi ra trường tuy làm việc ở khác thành phố nhưng chúng tôi vẫn liên lạc và đi lại với nhau! Ba năm sau chúng tôi làm lễ cưới, rồi tính đến chuyện mua một căn nhà để ở! Sau một tháng tìm kiếm, chúng tôi đã tìm được một căn nhà vừa ý, giá lại rẻ ! Đó là một căn nhà Cape, có rào chung quanh, ba phòng ngủ, hai phòng tắm, finished basement, và đặc biệt là có một hồ tắm chìm (underground swimming pool) rất rộng! Tôi thích cái hồ tắm lắm vì đã chán ngấy cái cảnh chen chúc ở các bờ hồ, bờ biển vào mỗi mùa Hè! Nay vợ chồng tôi có thể thoải mái ngâm mình trong nước mát lạnh mà không phải đi đâu xa nữa!
Chúng tôi mua nhà vào mùa Đông nên cái hồ vẫn được che phủ bằng tấm bạt! Tôi ước mong cho mùa Hè chóng tới để tha hồ bơi lội trong đó! Rồi thì mùa Hè cũng tới, chồng tôi gở tấm bạt phủ và cọ rửa đáy hồ trước khi xả nước vào! Anh ấy làm theo lời chỉ dẫn của một người bạn Mỹ để chúng tôi không còn phải lo lắng gì khi tắm! Số là tôi sinh trưởng ở một tỉnh miền Tây tại VN nên bơi lội là nghề của tôi từ hồi còn bé! Chồng tôi sinh quán tại Nha Trang nên bơi lội với anh chỉ là trò đùa!
Trưa thứ Bảy đầu tiên sau khi hoàn tất việc sửa soạn cho hồ, tôi thích thú nhảy ngay xuống và bơi thoải mái qua lại từ đầu hồ tới cuối hồ! Bơi được chừng 15 phút, tôi nhoài lại gần cái thang và giữ lấy nó cho đỡ mệt! Bổng tôi có cái cảm giác là có một bàn nào đó nắm lấy cổ chân tôi! Nhìn qua làn nước trong suốt tận đáy hồ, tôi không thấy ai cả! Nhưng chân tôi vẫn như bị ai nắm lấy! Tuy chồng tôi nằm đọc báo trên ghế ở cái deck ngay bờ hồ, tôi không gọi anh ấy vì sợ cho là nhát nhúa! Nhưng tôi cũng không giám ngâm mình lâu hơn! Tay đang nắm cái thang nhôm lên xuống hồ, tôi leo vội lên ngồi cạnh chồng! Một lúc sau anh ấy nhảy xuống bơi, tôi đợi xem có sự gì lạ xảy ra cho anh ấy không! Chẳng có gì cả ! Chồng tôi ngoắc tôi xuống, tôi ngần ngừ một lúc rồi nhảy xuống cạnh chồng! Tôi cẩn thận chỉ bơi theo chồng mà chẳng giám rời xa vì cái cảm giác lúc nãy vẫn còn ám ảnh tôi! Mọi việc tốt đẹp, tôi không thấy có cảm giác bị nắm chân nữa! Chắc là do tôi tưởng tượng ra thôi!
Hôm sau chúng tôi lại xuống tắm, vừa nhảy xuống bơi được một vòng thì cái cảm giác bị nắm chân lại đến với tôi! Lạ một điều là cái bàn tay vô hình đó chỉ nắm lấy chân tôi chứ không kéo ghị gì cả nên tôi vẫn bơi lội thoải mái! Chỉ thấy như chân mình bị nắm thôi! Tôi cố đập chân thật mạnh để xem cái cảm giác đó có biến đi không! Không, nó như bám chặt lấy chân tôi! Đâm sợ tôi bơi vào bờ và leo lên ngồi cạnh chồng trên deck! Một lúc sau tôi làm như vô tình hỏi:
_ Anh có cảm thấy bị vướng víu gì trong khi bơi không hả ?
_ Đâu có gì đâu em! Rất thoải mái, nước trong mát anh rất thích! Mình cùng bơi nghe em!
Rồi anh ấy nhảy xuống bơi mấy vòng và ra hiệu cho tôi nhảy xuống hồ! Bất đắc dĩ tôi phải làm theo! Lạ thay tôi không có cái cảm giác bị nắm như khi tôi bơi một mình trong hồ! Tôi suy ra có lẽ do tôi sợ vẫn vơ vì hồi bé hay nghe kể chuyện "ma da" mà ra thôi! Mà ma da thì ở sông, ở hồ chứ đâu có khi nào tôi nghe nói là có nó trong hồ tắm đâu! Đúng là tôi sợ vẩn vơ rồi! Tuy tự nhủ như vậy, nhưng sau này mỗi khi ra tắm là tôi đợi chồng tôi nhảy xuống rồi mới nhảy theo! Mọi việc êm đẹp và tôi cứ theo đó mà theo để khỏi bị cái cảm giác kia làm sợ hãi và khó chịu!
Gần cuối mùa Hè năm đó là sinh nhật thứ 26 của tôi! Vợ chồng tôi tổ chức tiệc sinh nhật tại nhà và mời anh em, họ hàng, cùng bạn bè đến dự! Chồng tôi không uống rượu, chỉ khi nào đi dự tiệc tùng thì anh ấy mới uống một lon bia cho vui thôi! Còn tôi thì chỉ cần một ngụm rượu cũng đủ làm cho say rồi! Nhưng vì là tiệc sinh nhật của tôi, nên họ bắt tôi uống mấy ly rượu nhỏ, và để tiệc được vui tôi không thể từ chối được! Xong tiệc, mọi người xúm nhau nói chuyện một lúc rồi từ giả ra về! Vợ chồng tôi dọn dẹp và bỏ chén dĩa vào máy rửa! Thấy mặt tôi đỏ bừng vì rượu chồng tôi bảo là hãy nằm trên sofa nghĩ cho tỉnh rượu đi! Anh ấy xuống basement dọn dẹp dưới đó một chút vì mấy đứa nhỏ con của bạn bè, họ hàng xuống chơi bày bừa bộn dưới đó!
Đang nằm thiu thiu bổng có một ma lực nào đó bảo tôi đứng dậy và đi ra hồ tắm! Tôi nghe theo như một kẻ mất hồn! Chân tôi bước ra hồ rồi tự nhảy xuống đó! Cái cảm giác bị ai nắm chân lại đến với tôi! Lần này cả hai chân tôi bị nắm và tệ hại hơn là chúng kéo tôi xuống đáy hồ! Tôi vùng vẫy mà không sao thoát được hai bàn tay đó! Mở miệng ra thì bị nước vào, tôi uống mất mấy ngụm vào bụng! Nhưng khi tới đáy hồ thì bản tính tự mhiên tìm cái sống thúc đẩy làm tôi trở lên mạnh mẻ! Tôi đạp thật mạnh để trồi lên mặt nước, vừa cố ngáp thở được hai hơi, đôi tay đó đã kéo ngược tôi xuống đáy trở lại! Không, tôi không thể chết như thế này được! Tôi mới có 26 cái xuân xanh, tôi còn quá trẻ để mà chết! Bản năng sinh tồn cho tôi sức mạnh và tôi vùng lên mặt nước một lần nữa! Đôi bàn tay đó chẳng để cho tôi thở lâu lấy sức, chúng kéo mạnh tôi trở xuống đáy hồ! Tôi cố mở miệng kêu cứu nhưng nước tràn vào miệng làm tôi sặc sụa! Bụng tôi đã chứa khá nhiều nước rồi! Tôi cảm nhận được điều đó! Trong cơn nguy ngập, tôi nghĩ đến chồng, đến cha mẹ, đến anh chị em tôi! Không! Không, tôi chưa muốn chết! Chúng tôi mới cưới nhau được một năm thôi! Tôi mới chỉ hưởng được cái hạnh phúc vợ chồng này chưa đầy một năm, tôi chưa sinh cho chồng tôi một đứa con trai và một cô con gái như chúng tôi đã ước mong mà! Tôi chưa trả được tí gì cho công ơn dưỡng dục của cha mẹ tôi! Tôi không thể chết được! Nhưng ai cứu được tôi bây giờ! Trong cái giờ phút cuối cùng này, tôi cố nhoài người lên một lần cuối! Tôi vẫn cảm nhận là đôi bàn tay kia đang kéo tôi trở xuống, trước lúc ngất đi tôi cảm thấy có đôi tay quàng qua người mình! Tôi chỉ còn một thoáng nghĩ trước lúc hôn mê là đôi tay kia tới mang tôi về cỏi chết!
Khi tôi tỉnh dậy thấy mình trong bệnh viện, bên giường là gương mặt lo lắng của chồng và bố mẹ tôi! Tôi mừng rở mặt dàn dụa nước mắt! Tôi không biết tại sao mình còn sống và ở trong đây! Ai đã cứu tôi khỏi đôi bàn tay quái quỷ đó! Đợi tôi định tỉnh một hồi, chồng tôi mới nhỏ nhẹ nói:
_ Anh vừa ở basement lên, không thấy em đâu cả! Anh gọi nhưng không ai trả lời, vào phòng ngủ cũng không thấy em! Anh chạy ra sau thì thấy tay em thò vẫy vùng trên mặt nước và đang chìm dần! Anh hoảng quá nhảy xuống vớt em lên rồi kêu 911 ! Họ đến làm hô hấp nhân tạo và chở em vào đây! Cũng may em chưa chìm lâu nên không nguy đến tính mạng!
Tôi còn mệt nên chẳng nói gì hết! Hôm sau, họ cho tôi xuất viện! Về nhà tôi mới kể cho chồng nghe về việc tôi đã trải qua! Tôi giám chắc là trong hồ tắm có "ma da" vì nó đã cầm chân tôi từ ngày đầu tiên rồi! Việc này không phải do tôi tưởng tượng ra đâu! Chồng tôi bán tín bán nghi vì anh ấy là người sùng đạo lắm và không tin có ma quỷ hiện hình trên thế gian này! Nhưng thấy tôi quá khẳng định nên anh ấy chiều lòng và cùng tôi ghé qua nhà hàng xóm hỏi thăm! Ông bà hàng xóm là một cặp vợ chồng Mỹ già, họ không có con cái! Thấy chồng tôi hỏi thăm về cái hồ tắm phía sau nhà, bà già tái mặt không giám hở lời! Ông già mời vợ chồng tôi vào nhà chơi rồi thủng thẳng nói:
_ Thấy cô còn sống chúng tôi mừng cho cô lắm!! Ba người đàn bà trước kia ở căn nhà đó không được may như cô đâu!! Mà tôi nghe nói phụ nữ Á Đông các cô ít ai uống rượu lắm, phải không? Sao mà cô lại bị chìm trong hồ kìa! Tôi thấy hơi lạ đó!
_ Đúng đó bác ạ! Chúng tôi không uống rượu, nhưng hôm đó là sinh nhật của cháu nên bạn bè ép uống một hai ly nhỏ, nhưng vì không quen nên cháu bị say đó!
_ Thảo nào! Con ma trong hồ tắm đó chỉ kéo phụ nữ say rượu thôi!
_ Sao lại có chuyện đó hả bác ? Bác nói là con ma trong hồ tắm! Vậy ra hồ nhà cháu có ma thật sao ?
_ Vâng cô ạ! Nhiều người không tin, nhưng tôi ở đây đã 15 năm rồi, và đã chứng kiến cái chết của ba phụ nữ tại hồ nhà cô rồi đó! Bộ các cháu không hay biết gì về lịch sử của cái nhà đó sao ?!?!
_ Tụi cháu lần đầu mua nhà nên có biết gì đâu ! Ông realtor có nói gì về điều này đâu ! Thấy nhà rẻ lại ở địa điểm tốt nên tụi cháu mua ngay thôi!
_ Thôi để tôi kể cho cô chú nghe về chuyện này: "Nạn nhân đầu tiên là vợ của người chủ đầu của căn nhà đó, một hôm chồng đi vắng bà ta uống rượu quá độ rồi lạng quạng sao đó mà té xuống hồ chết! Chiều tối khi chồng về khám phá ra vợ mình chìm dưới hồ, liền kêu cảnh sát, nhưng bà ta đã chết lâu rồi! Bác sĩ giảo nghiệm và quy cái chết của bà ta là do tai nạn _ Say rượu rồi té xuống hồ chết đuối_ Ông ta buồn lắm và bán nhà đi nơi khác để quên đi nỗi đau mất vợ! Gia đình thứ hai mua căn nhà này được chừng 1 năm, một ngày kia khi người chồng đi làm về không thấy vợ đâu, chạy ra sau tìm, và thấy vợ bị chết chìm trong hồ! Ông ta kêu 911 và họ cũng không cứu được bà ta! Bác sĩ giảo nghiệm đưa đến cùng một kết quả như cái chết của người đầu tiên! Do tai nạn vì say rượu!! Ông chồng ở thêm một thời gian rồi cũng bán căn nhà cho người khác! Vợ chồng chủ mới này đã trung niên, và có 2 người gái con tuổi choai choai đang học trung học! Họ sống yên ổn được chừng hai năm thì sự việc lại xảy ra! Đứa con gái lớn bị bồ ruồng rẩy, một bữa kia cô ta một mình ở nhà lấy rượu uống giải sầu! Khi cha mẹ cô ta về nhà đã thấy cô ấy chết dưới đáy hồ rồi! Bác sĩ và cảnh sát đưa ra kết luận như những lần trước ! Họ làm việc theo khoa học và không tin vào thế giới vô hình nên các giả thuyết khác về sự trùng hợp của ba cái chết này đều bị họ gạt đi! Nhưng vợ chồng tôi thì tin là có cái gì đó đằng sau ba cái chết này! Chúng tôi đoán là cái hồ tắm đó có quỷ, và nó chỉ lựa phụ nữ say rượu để kéo xuống đáy hồ thôi! Hôm thấy xe cứu thương tới nhà anh chị, vợ chồng tôi đã bảo nhau là lại thêm một nạn nhân nữa của cái hồ quái quỷ kia! May mắn là cô không chết! Cô có thấy điều gì khác lạ không ?
_ Dạ, mỗi lần cháu xuống hồ tắm một mình, cháu đều cảm thấy một bàn tay vô hình nắm lấy chân cháu! Nhưng nó chỉ nắm thôi chứ không làm gì khác! Đến hôm cháu bị say rượu thì như có ai xúi bẩy cháu nhảy xuống hồ, và lần này nó kéo cháu bằng cả hai tay xuống đáy hồ! May mà chồng cháu thấy kịp, không thì cháu đã cùng chung số mạng với ba người kia rồi!
_ Chúng tôi chúc mừng cô đã thoát nạn, từ giờ về sau phải cẩn thận nhé!
Chúng tôi từ giả họ ra về! Câu chuyện này làm tôi sợ lắm nên tôi thuyết phục chồng tôi bán nhà đi nơi khác ở ! Anh ấy ngần ngừ nhưng sau vài lần cố gắng tôi cũng làm anh ấy xiêu lòng! Chúng tôi gọi realtor để họ bán giùm nhà! Trong khi chờ đợi bán nhà, chúng tôi không giám bén mảng ra hồ tắm nữa! Vì còn là mùa Hè nên chúng tôi thường mở cửa sổ vào ban đêm cho mát! Chồng tôi lên giường một lúc là ngủ say như chết! Còn tôi từ hôm nghe chuyện về cái hồ thường trằn trọc, khó ngủ, và bị ám ảnh bởi con ma dưới đó! Cứ gần nửa đêm là tôi lại nghe tiếng đập nước ầm ầm như có người vẫy vùng trong hồ! Tôi nghe nhưng vì sợ nên cố nằm yên không giám động đậy! Có đêm tôi liều đánh thức chồng dậy để anh ấy nghe tiếng động, nhưng ngay lúc đó tiếng vùng vẫy bổng im bặt làm tôi bị chồng rầy vì tội phá giấc ngủ !! Để kiểm xem điều mình nghe có đúng không, một sáng tôi mở cái slide door nhìn ra deck, điều tôi nghe không phải do tưởng tượng! Nước còn đọng vũng trên deck dù trời không mưa cả tuần rồi, và không ai trong chúng tôi tắm ở đó cả ! Tôi kéo chồng ra xem mấy vũng nước để minh chứng là những tiếng động tôi nghe là đúng! Chồng tôi không nói gì nhưng anh ấy hành động ngay, bằng cách xả hết nước trong hồ ra rồi phủ nó lại bằng tấm bạt dùng để phủ trong mùa Đông! Tôi yên tâm là sẽ không còn nghe tiếng vẫy vùng trong đêm nữa!
Nhưng tôi đã lầm! Khuya đó thay vì nghe tiếng đập nước thì tôi lại nghe tiếng đàn bà rên rỉ, khóc tỉ tê từ sau hồ vọng về! Tiếng khóc, tiếng rên nghe rợn cả người! Tôi cố bịt tai lại nhưng tiếng vọng ai oán này vẫn lọt vào tai! Tôi chịu không nổi nhưng không giám tự mình ra đóng mấy cái cửa sổ lại!! Tôi đành phải đánh thức chồng và nhờ anh ấy ra đóng giùm mấy cửa sổ ! Tiếng rên không vọng vào nữa! Tư đó hằng đêm tôi luôn nhớ đóng tất cả các cửa sổ trước khi đi ngủ !
Rồi nhà tôi cũng bán được, tuy là bị lỗ hết cả 10%! Không sao! Miễn bán được là tốt rồi! Tạm thời chúng tôi thuê tạm một town house để ở! Cả hai chúng tôi đều có việc làm tốt nên việc mua nhà mới sẽ không có gì khó cả, nhưng lần này chúng tôi phải điều tra kỹ về cái mà mình sẽ mua, và dù rất thích bơi lội tôi nói với chồng là không mua nhà có hồ tắm nữa! Một lần cũng đủ làm tôi tởn tới già rồi! Một hôm khoảng ba tháng sau, khi đi sắm đồ trong Mall, chúng tôi tình cờ gặp vợ chồng người mới mua căn nhà đó! Sau khi bắt tay chào hỏi xả giao, chồng tôi vẻ mặt băn khoăn lên tiếng:
_ Ông bà sống bình yên trong căn nhà mới chứ ?
_ Cám ơn anh chị, chúng tôi vẫn bình an cả !
_ Chúc mừng ông bà! Nhưng tôi có điều băn khoăn trong lòng mà nếu không nói ra tôi sợ nó sẽ cắn rứt chúng tôi sau này! Số là cái hồ tắm sau nhà không phải là một cái hồ bình thường! Đã có ba người chết ở dưới đó rồi đó! Xin ông bà hãy cẩn thận!
Ông ta cười to ra vẻ tự tin lắm:
_ Cám ơn anh chị đã nhắc cho điều này! Trước khi mua nhà chúng tôi đã điều tra kỹ về nó rồi! Tuy không tin ma quỷ nhưng tôi cũng đề phòng hết rồi! Vả lại nhà quá rẻ tội gì không mua, phải không anh chị ?! Ha ha hạ. , Xin lỗi, tôi chỉ nói đùa một chút cho vui thôi, anh chị đừng giận nhé! Thật ra sau khi mua nhà, chúng tôi đã mời Cha đến làm phép trừ quỷ, và còn hơn thế nữa chúng tôi đã thuê người phá bỏ cái hồ, đổ đầy đất và trồng cỏ lên rồi! Không còn gì phải lo lắng nữa!
_ Chúc mừng ông bà! Chúng tôi phải đi đây, xin chào ông bà nhé!
Trong lúc lái xe về, chồng tôi như hơi tiếc nói:
_ Tại sao lúc đó mình không biết đường làm như ông ta nhỉ !!!
_ Thôi đi anh! Bây giờ có cho ở không em cũng nói "No, thanks" thôi anh ạ !
Ông chủ nhà mới đã đúng, chúng tôi ở vùng này đã cả chục năm rồi mà không nghe có gì lạ xảy ra trong căn nhà đó nữa! Có lẽ con ma dưới hồ tắm đã bị Cha xứ làm phép đuổi mất, hoặc nó đã không còn chổ ở mà phải dọn đi nơi khác chăng
View Full Version : Con ma dưới hầm nhà
--------------------------------------------------------------------------------
lamgiaminhct03-18-2004, 08:31 AM
Toàn mới xin được việc ở Dorchester và tính mang cả gia đình về thành phố này cho gần chổ làm việc. Việc trước nhất là tìm chổ ở; Toàn đọc báo và đến coi một căn nhà ở đường Dorchester Avẹ Toàn rất lấy làm vừa lòng vì nhà cũng rộng rãi mà giá cả lại rất hời. Ba phòng ngủ rộng rãi và có cả một living room to rộng dưới basement; thật là tiện để bỏ cả dàn sterio, TV, và các thứ máy móc khác xuống đó cho đỡ chật nhà cửa.
Khi dọn vào vợ Toàn và hai đứa con đều hài lòng vì mỗi đứa con đều có phòng riêng. Đứa gái lên 12 còn thằng bé út thì đã 7 tuổi đầu. Ở nhà cũ chúng chí choé, tị nạnh lẫn nhau suốt ngày làm vợ chồng Toàn muốn điên cả đầu vì chúng. Gần nhà lại có các tiệm ăn và chợ của người Vietnam nên không phải lái xe đi xa như xưa nữa! Thật là một chổ ở lý tưởng.
Nhưng không phải mọi chuyện đều êm suôi như Toàn mong muốn. Mới về ở được hôm đầu là đã nghe có sự lạ rồi. Đêm hôm đó khoảng 1 giờ sáng có tiếng kọt kẹt như đưa võng ở dưới basement vọng lên, rồi thì tiếng người ú ớ như bị bóp cổ. Một hồi sau thì nghe tiếng khóc nảo nề rồi thì tiếng lịch kịch vang lên. Mọi người mệt mỏi vì dọn nhà nên ngủ mê mệt chỉ có thằng bé là tỉnh ngủ nên nghe hết mọi tiếng động. Nhưng vì còn bé lại hay coi phim ma nên nó sợ co rúm người không dám hó hé tiếng nào và càng không dám ra khỏi phòng dù nó đang rất buồn đi tiểu.
Chiều hôm sau, Khi đi học về nó mới nói chuyện nó nghe các tiếng động từ basement vọng lên đêm qua cho mọi người nghe. Bố nó gạt phăng đi, cho là nó coi phim ma nhiều quá rồi đâm ra sợ và tưởng tượng ra đủ thứ! Vợ Toàn biết tính con không nói dối bao giờ nên có vẻ tin thằng bé hơn. Nhưng rồi vẫn còn nhiều chuyện phải dọn dẹp nên mọi người quên khuấy đi cái chuyện thằng bé kể. Tối đến, mọi người trong nhà xuống living room để xem TV thì thằng bé nhất định không xuống. Nó sợ và tin là những gì nó nghe đêm qua là thật chứ không phải do nó sợ ma mà ra.
Đến khuya đó, các tiếng động lại nổi lên như hôm trước. Thằng bé trùm kín mền và co rúm cả người lại mà run. Mọi người vẫn chưa hết mệt mỏi nên vẫn ngủ như chết, chỉ có mỗi thằng bé con không phải làm gì nên tỉnh ngủ hơn và nằm mà run sợ! Hôm sau nó lại kể cho cả nhà nghe là nó vẫn nghe thấy các tiếng động ở dưới phòng living room vọng lên. Chị nó tuy cũng sợ nhưng làm bộ quắc mắt quát: "Mày chỉ tổ hù người ta thôi! Tao không có sợ đâu ma hù, có giỏi thì kêu con ma tới hù tao đi!" Thằng bé tức lắm gân cổ nói: "Có bữa nó cũng lên gặp chị cho coi!" "Có giỏi thì gặp tao đi, tao hổng có sợ đâu!" Toàn và vợ phải lôi mỗi đứa ra một chổ cho êm chuyện. Nhưng có nói thế nào đi nữa thì thằng bé cũng chẳng chịu xuống living để xem phim. Nó nói mẹ nó mang lên cho nó cái video game để chơi trong phòng mình. Mẹ nó hơi ngạc nhiên vì thằng con dám bỏ các chương trình mà nó thích thì chắc cũng có gì làm cho nó sợ lắm đây. Nhưng mẹ nó hy vọng là vài bữa quen nhà rồi mọi việc sẽ đâu vào đấy thôi. Chắc là nó lạ nhà không ngủ được rồi nghe tiếng động do chuột hay mèo hoang rồi tưởng tượng ra ma quái.
Khoảng nửa đêm đó tiếng động tiếng rên khóc lại nổi lên như mấy hôm trước. Rồi thì im lặng và rồi tiếng thét vang lên từ phòng của chị nó! Toàn và vợ chạy vội sang thì thấy con bé mặt tái xanh, mắt thất sắc nhìn ra cửa phòng. Vợ Toàn lại ôm con hỏi rối rít việc gì đã xảy ra vậy. Một lúc sau con bé mới nói ra lời, "Con ma với cái thòng lọng đứng ở cửa phòng con đó!" Thằng bé đã có mặt ở đó từ lúc nào nói chen vào: "Thấy chưa, còn bảo người ta hù nữa không!" Toàn và vợ hơi hoang mang, nhưng cố dỗ cho các con yên tâm. Khi đi trở về phòng thì cả hai đứa bám theo chứ nhất định không chịu ngủ một mình trong phòng của chúng nữa! Toàn đành phải cho cả hai đứa theo vợ chồng mình về ngủ chung cùng giường. Toàn định bụng sẽ làm cho mọi việc sáng tỏ để vợ và các con hết sợ!
Đêm hôm sau, thứ Bảy, hai đức bé vẫn đòi ngủ chung phòng với bố mẹ! Toàn không biết làm sao hơn là phải để chúng ngủ chung. Tối đó vợ chồng bàn với nhau sẽ cố thức để xem việc sẽ xảy ra. Nhưng đợi đến nửa đêm mà chẳng thấy động tỉnh gì. Hai đứa bé ngủ đã lâu rồi, Toàn thì mới thiếp đi được một lúc, còn vợ Toàn thì vẫn còn thức. Tuy thế cũng đang trong tình trạng mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mệ Bổng nghe tiếng cửa phòng mở ra nhè nhẹ!
Toàn mở mắt ngồi bật dậy vì tiếng khò khè và tiếng thét hải hùng của hai đứa con. Đưa tay bật sáng ngọn đèn ở cái night stand, Toàn thấy vợ mình hai tay ôm lấy cổ, mắt còn trợn trừng sợ hãi. Hai đứa con co rúm, mắt trừng từng nhìn về phía cửa phòng. Toàn gỡ tay vợ ra xem; trên cổ nàng vết đỏ bầm như bị ai siết cổ. Toàn lên tiếng phá tan cái không khí ngột ngạt kinh người đang bao phủ căn phòng.
_ Chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Vợ Toàn và thằng con vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn hồn, đứa con gái bấp búng chỉ ra cửa phòng trả lời bố.
_ Bố coi con ma cầm sợi thừng còn ở ngoài cửa không, con sợ quá !??!?!?!
_ Con ma nào? Chỉ nói tầm phào thôi!
_ Nó vào đây siết cổ mẹ đó! Mẹ nghẹt thở giẩy dụa và kêu không nổi. Con và thằng út bị động thức dậy thấy nó đứng ngay cuối giường đang kéo thừng lôi mẹ đi. Tụi con sợ qúa nên thét lên, nó bay ra ngoài cửa phòng đó!
Toàn cố trấn an vợ và các con, lấy dầu xanh bối vào vết trầy trên cổ vợ. Xong suôi, Toàn một tay cầm cái đèn pin, tay kia nắm cây đánh baseball (baseball bat) lần đi xuống basement! Trên đường tới cầu thang xuống hầm nhà, Toàn mở hết các đèn ở nhà trên. Nhưng căn basement vẫn tối thui vì cái công tắc điện lại ở dước hầm, phía cuối của cái cầu thang dẫn xuống đó!
Tay rọi đèn tay cầm chắc baseball bat, Toàn dò dẫm theo cầu thang bước xuống living room. Tới cuối cầu thang , Toàn với tay cầm đèn pin định bật cái công tắc đèn thì có vật gì chụp lấy cây đèn pin, hất nó vuột bay vào góc phòng. Toàn hoảng hốt quật cái baseball bat tới tấp. Nó đụng trần phòng, đụng cầu thang tạo lên những tiếng kêu khô khốc giữa đêm khuya xe lẫn tiếng của vợ chàng sợ hải gọi vọng xuống xem có gì xảy ra. Vì quơ cái bat quá mạnh nên Toàn mất trớn bị té nhào vào giữa phòng.
Định thần lại một chút, Toàn lồm cồm bò dậy và tự trách mình quá hoảng hốt nên đập bậy lung tung. Toàn lần bước tới chổ cây đèn pin, vừa thò tay định lấy thì cổ chàng đã bị cái giây thòng lọng quấn vào cổ kéo giật ngược lại. Ở đầu cái giây đứng sừng sửng một cái bóng đen đang vất cái sợi thừng qua ngang cái quạt trần. Nó kéo sợi giây và Toàn bị kéo đứng lên rồi hổng khỏi mặt đất! Cổ bắt đầu bị nghẹt, Toàn thở một cách khó khăn, tay cố quơ cái gậy về phía bóng đen nhưng cũng chẳng làm gì được nó! Sức yếu dần, Toàn buông rơi cái bat; nó rơi xuống sàn nhà gây nên một tiếng động khô khan.
Toàn không ngờ là mình phải bỏ mạng ở dưới cái basement này. Nhưng ngay lúc đó có tiếng hú lên và Toàn rơi bịch xuống sàn. Vợ chàng một tay cầm cây Thánh Giá, tay kia cầm chai nước phép vẫy lia lịa! Phải công nhận là tình nghĩa vợ chồng còn mạnh hơn sự sợ hãi. Nếu vợ chàng không xuống kịp có lẽ Toàn đã nghẹt thở mà chết rồi. Toàn vội vàng cùng vợ chạy lên nhà trên và vào phòng ngủ. Hai đứa nhỏ vẫn ngồi co rúm trên giường, mắt vẫn lộ sự sợ hãi tột cùng. Vợ chàng lên tiếng.
_ Em nghe tiếng động và hỏi xuống mà chẳng thấy anh trả lời. Em đoán chắc có việc chẳng lành xảy ra. Trong lúc quẩn trí may sao em còn nhớ ra được chai nước phép để ở bàn thờ trong phòng khách. Em chạy ra lấy và tiện tay cầm luôn cây thánh giá chạy xuống. Thấy anh đang bi treo lủng lẳng và cái bóng ma đang trừng trừng nhìn anh, em vẩy nước phép về phía nó, miệng đọc kinh. May quá, nó bị trúng nên biến dạng. Chắc là phải dọn nhà đi sớm thôi anh ạ!
Toàn đồng ý là chắc phải dọn nhà, nhưng chàng phân vân không biết mướn đâu ra nhà một cách khẩn cấp đây! Thôi để ngày mai bàn với vợ về vấn đề này kỹ hơn. Đêm đó cả nhà thức trắng chẳng ai dám ngủ cả ! Sáng Chủ Nhật, sau khi đi lễ, Toàn vào gặp Cha, ngài là người Vietnam nên dễ dàng nói chuyện và nhờ giúp đỡ hơn. Khi Cha nghe nói đến căn nhà này thì Ngài hơi biến sắc mặt. rồi nghiêm giọng kể.
_ Cha có nghe nói nhiều về căn nhà đó rồi. Câu chuyện hơi dài dòng nhưng Cha tóm gọn cho con biết là trước đây chừng ba năm có một gia đình Vietnam gồm vợ chồng và 3 đứa con nhỏ tới mướn căn nhà đó. Hai vợ chồng cùng đi làm, một thời gian sau người vợ mèo mỡ với người khác trong sở, nghe nói đâu là với một người Mỹ trắng cùng làm với chị tạ Chị ta về gây gổ với chồng rồi đòi ly dị! Anh chồng năn nỉ cách nào chị ta
cũng không đổi ý. Sau khi ly di anh ấy giao hết tiền bạc cho vợ rồi bỏ đi tiểu bang khác. Chị này ăn chơi, tiêu pha hết tiền bạc với tên Mỹ kia. Gần một năm sau nó bỏ rơi chị tạ Chị ta chán nản, bỏ việc và sống thật khổ với số tiền trợ cấp của chính phủ. Có lẽ vì hối hận hay sao đó, một sáng kia người ta thấy mấy đứa con chạy ra ngoài khóc rống miệng kêu mẹ chúng đã chết. Người ta vào và thấy chị ta treo cổ ở dưới basement. Người ta tìm cách báo cho anh chồng biết tin. Anh ta về lo chôn
cất người vợ cũ rồi mang ba đứa con đi mất. Từ đó cái nhà đó bị ma ám. Ai đến ở cũng đều bị cô ta về phá phách. Chủ nhà đề bảng bán mấy lần mà chẳng ai dám muạ Anh là người cuối cùng tới mướn đó!
_ Cha có cách nào giúp con không, vì con mới tới đây mà dọn đi thì không biết mướn đâu ra nhà ngay bây giờ.
_ Nếu con thật tình muốn ở lại căn nhà đó thì Cha cũng có thể giúp con.
_ Xin Cha giúp con đi, con vẫn còn bận rộn với công việc mới nên cũng chẳng có thì giờ tìm kiếm nhà mới.
_ Thôi được để Cha nói chuyện với Đức Hồng Y và xin Ngài phái một Cha chuyên trừ quỷ về giúp con.
_ Xin Cha gọi ngay cho con nhe vì mấy hôm nay cả nhà con bị khủng hoảng lắm rồi Cha ạ!
_ Được rồi, Cha sẽ trình bày mọi sự giùm com.
Giữ lời hứa, Cha gọi cho Đức Hồng Y và trình bày mọi việc. Chiều tối đó Ngài phái ngay một Cha dòng tới nhà để làm phép trừ quỷ cho nhà của Toàn. Sau khi bày biện các vật dụng cần thiết dưới basement. Cha bắt đầu làm các nghi lễ trừ quỷ. Gần nửa tiếng sau, một tiếng hú dài nghe lạnh người phát lên rồi im bặt. Cha tiếp tục làm cho xong buổi lễ, xong thu dọn mọi thứ rồi trở lên nhà trên. Cha cho biết là đã trừ xong con ma dưới basement rồi. Từ nay gia đình sẽ không bị khuấy phá nữa. Toàn cám ơn Cha rối rit' và tiển Ngài về. Tuy nghe vậy nhưng tối đó cả nhà vẫn chong mắt thức, chỉ sợ nó trở lại thì khốn. May thật, đúng như lời Cha nói, không có gì lạ xảy ra trong đêm cả.
Từ đó về sau nhà Toàn không còn bị con ma với cái giây thừng về khuấy nhiểu nữa. Mấy tháng sau chủ nhà lại có ý bán, có lẽ ông ta chưa biết là nhà đã được trừ quỷ rồi. Toàn bèn hỏi mua và mua được với giá rẻ mạt; chỉ bằng nửa giá trị thực sự của nó! Tuy là nhà đã không còn bị ma ám nữa, nhưng tối đến cũng chẳng ai dám ở một mình coi TV hay phim dưới living room cả ! Cái ám ảnh khi xưa vẫn còn. Toàn dọn các thứ trở lên phòng khách, còn cái basement bây giờ trở thành cái kho để đưng đồ cũ, hoặc các thứ không xài đến.
Hết
View Full Version : Con ma trên cầu thang
--------------------------------------------------------------------------------
lamgiaminhct03-18-2004, 08:33 AM
Gia đình tôi chân ướt chân ráo đến Mỹ vào mùa Hè 1986. Cũng như những gia đình đến Mỹ theo diện "mồ côi" khác (không có thân nhân bảo trợ ,) gia đình tôi được hội bảo trợ thuê cho một appartment ở từng thứ ba của một building tại đường Adams trong vùng Dorchester, đó là một vùng phụ cận về phía Nam của thành phố Boston (thủ đô của tiểu bang Massachutsetts.) Gần chổ chúng tôi cư ngụ cũng có một số gia đình người Việt nên chúng tôi cũng không cảm thấy lạc loài lắm! Cũng như tình trạng chung của các khu down towns tại Mỹ, nơi tôi ở đa số là người Mỹ đen và Hispanic (dân ở các nước Nam Mỹ nói tiếng Spanish và Portuguesẹ) Tôi cũng nên nói sơ một chút về nơi tôi ở, Dorchester là một nơi nổi tiếng về tội ác và tràn đầy các tệ nạn xã hội ! Nó có tiếng xấu đến nỗi nếu bạn ở vùng khác đón taxi vào Dorchester sau 9:00 PM, tài xế sẽ từ chối bạn thẳng thừng. Ở nhiều khu phố trong vùng này cư dân không dám ra đường sau 8:00PM vì sợ "tên bay đạn lạc" từ các tay anh chị trong các băng đảng thanh toán lẫn nhau! Tình trạng cũng giống như một số khu vực tại Nam California ! Án mạng xảy ra như cơm bữa ! Người Việt mới qua vì tài chính còn hạn hẹp thường phải thuê nhà trong những vùng này để tiết kiệm được phần nào số tiền nhỏ nhoi kiếm được qua các công việc thấp kém dành cho những kẻ mới qua ! Trở lại chuyện của gia đình tôi, trong hai tuần đầu mọi chuyện đều êm đẹp. Người trên hội bảo trợ xuống dẫn chúng tôi đi lo các thủ tục giấy tờ, và tìm việc làm cho các người lớn trong gia đình. Gia đình tôi gồm vợ chồng tôi, bố và hai em trai nhỏ của chồng tôi. Nhà có 3 phòng ngủ, vợ chồng tôi ở phòng lớn nhất, phòng giữa dành cho bố chồng tôi, còn phòng ở cuối hành lang dành cho hai đứa em trai. Sau một tháng chúng tôi đều có việc làm. Chồng tôi và bố anh ấy làm ca một cho một hảng điện tử, còn tôi kém may mắn hơn nên phải làm ca hai cho một hảng chế tạo giấy! Hai đứa em chồng được ghi danh chờ học tại trường trung học địa phương vào đầu mùa Thu. Hàng ngày tôi đi làm từ 3:00PM và vềtới nhà khoảng hơn 11:00PPM. Mọi sự diễn ra êm đẹp trong hai tháng đầu. Tôi cũng đã quen với công việc và supervisor của tôi đã cho phép tôi làm thêm giờ. Cũng như phần đông người Á Đông, tôi chăm làm và muốn có thêm thu nhập cho gia đình nên tôi thường xin ở lại làm thêm đến 3 giờ sáng! Một đêm, sau khi làm thêm giờ , tôi về đến nhà khoảng 3:30AM! Cảnh vật chung quanh rất yên ắng! Thỉnh thoảng mới có tiếng xe vọng lại từ con đường phố chính (Dorchester Ave) mà thôi! Bước vào nhà, ngó lên cầu thang dẫn lên tầng 3 và trong ánh sáng lờ mờ của ánh đèn đường chiếu xuyên qua cửa sổ, tôi nhìn thấy một bóng đen to lớn đứng ngay giữa lối lên của từng hai và từng ba! Một luồng hơi lạnh chạy dài trên xương sống tôi! Để trấn tỉnh mình tôi tự nhủ chắc đó chỉ là thằng Mỹ đen sống ở từng hai mà thôi ! Đã từng nghe nhiều lời đồn không tốt về Mỹ đen và "Sì" (tiếng người Việt thường dùng để gọi nhừng người Hispanish,) nên tôi rất ngại chạm mặt với họ ! Tôi làm bộ cúi tìm vật gì trong túi xách tay trong khi vẫn từ từ bước lên cầu thang. Khi lên đến chổ mà tôi nghĩ là sẽ chạm mặt tên Mỹ đen đó thì lạ thay chẳng thấy ai cả !! Tôi hơi rợn người nhưng ráng làm tỉnh bước tiếp lên tầng ba về nhà mình! Mấy ngày sau tôi không có làm thêm giờ nên về sớm, tôi có để ý về tên Mỹ đen nhưng không thấy gì. Rồi tôi cũng quên bẳng đi chuyện đêm đó.
Nhưng ngày thứ Hai tuần sau, tôi lại về nhà lúc 3:30AM! Vừa bước vào nhà ngước nhìn lên cầu thang, cái bóng đen bữa trước đã thù lù đứng đó tự bao giờ! Lần này nó nhìn thẳng về phía tôi! Tôi sợ điếng người, đứng chết trân như trời trồng mấy phút đồng hồ! Chừng định tỉnh lại được, tôi nhớ ra rằng trong xách tay của tôi có một cái đèn "pin" nhỏ ! Run rẩy tôi lần tay vào giỏ rút nó ra và bật sáng lên, rồi rọi về hướng cái bóng đen! Nó đã biến đâu mất dạng! Tuy rất sợ, tôi vẫn phải tiến lên để về nhà mình! Tôi phải cố gắng lắm mới khỏi qụy xuống vì hai đầu gối của tôi run rẩy ngoài sự kiểm soát của tôi ! Cuối cùng tôi cũng về đến cửa nhà, nghe tiếng mở khóa chồng tôi ra bật đèn và đón tôi tại cửa. Thấy mặt mày tôi tái mét anh ấy hỏi:
_ Em làm sao vậy? Trông mặt em tái mét vậy? Bị cảm phải không ?
_ Em không sao cả _ Tôi lắp bắp trả lời. _ Anh đã bảo em đừng làm thêm giờ nữa rồi mà! Không bõ tiền thuốc đâu ! Tôi bỏ vào phòng tắm, tắm rửa xong xuôi tôi về phòng mình. Lúc này tôi mới kể cho chồng tôi về việc hai lần chạm trán với cái bóng đen ở cầu thang tầng hai! Chồng tôi, một người đạo gốc, gạt phăng đi:
_ Em chỉ tin nhảm nhí ! Làm gì có ma quỉ lang thang trên thế gian này! Chắc em làm quá nhiều giờ, mệt nên "trông gà hóa quốc" cũng nên! Tôi không cãi lại nhưng trong lòng tôi tin chắc là tôi không thể nhầm được! Mà nhầm thế nào được cơ chứ ! Chính mắt tôi nhìn thấy nó hai lần mà! Từ ngày đó tôi sợ không dám ở lại làm thêm giờ nữa! Dù supervisor có hỏi, tôi cũng viện cớ để từ chối! Tiền thì tôi cũng thích đó, nhưng nỗi sợ phải đụng đầu với cái bóng đen ở cầu thang còn cao hơn! Tôi đành chịu thua nó vậy! Mọi việc có vẻ yên xuôi, trong hai tuần kế sau đó, tôi không thấy cái bóng đó nữa! Có lẽ là do tôi về sớm vào lúc hơn 11 giờ đêm thôi. Vào thời điểm này nhiều nhà vẫn còn thức nên bóng đen chưa dám hiện ra chăng ?! Tôi cũng không biết nữa, chỉ đoán mò như thế thôi! Gia đình tôi vẫn thuộc diện mới đến nên không quen biết ai! Chỉ vào ngày Chúa Nhật đi nhà thờ là cơ hội để gặp người Việt mà thôi! Cũng đôi khi chúng tôi gặp nhau trong chợ, chào hỏi nhau vài câu rồi lại mạnh ai nấy đi! Thành ra gia đình tôi cũng chưa quen một ai thân cả ! Tưởng mọi việc rồi sẽ êm đềm trôi đi! Nhưng cuối tháng Tám năm đó, chồng tôi cùng ba anh ấy qua New York ăn cưới con của một người bà con và nghỉ lại đêm bên đó! Tôi và hai đứa em trai ở nhà xem TV, khoảng 10 đêm chúng về phòng ngủ, tôi cũng tắt TV trở về phòng mình. Tôi nằm đọc mấy cái thư mới nhận của ba mẹ và các em tôi gửi sang từ VN! Khoảng 11 đêm tôi tắt đèn đi ngủ ! Tôi trằn trọc không sao ngủ được, mãi sau mới rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Trong trạng thái đó tôi cảm thấy có bàn tay ai đó rờ vào chân tôi rồi xoa lên xoa xuống chổ bắp vế chân phải ! Tôi ú ớ muốn thoát ra khỏi cơn mơ mơ màng màng đó, nhưng không thoát ra được ! Tôi cố vùng vẫy rồi giật mình mở mắt ra được! Điều đầu tiên tôi làm là bật công tắc đèn lên, ánh sáng chói chang làm tôi hoa mắt. Tôi chớp chớp mắt rồi nhìn quanh xem có ai không! Phòng trống không chỉ mỗi mình tôi thôi! Tôi tự trấn tỉnh có lẽ mình bị ám ảnh nên bị ác mộng thôi! Nằm lại xuống giường tôi thao thức ngó lên trần nh'a không sao dỗ lại giấc ngủ ! Cuối cùng tôi cũng tắt đèn rồi cố nhắm mắt ru mình vào giấc ngủ ! Tôi lại rơi vào trạng thái mê mê tỉnh tỉnh lần nữa ! Và cái cảm giác bị ai sờ lại đến với tôi! Tôi lại cố vùng vẫy để thoát ra khỏi cơn ác mộng! La hét, kêu gào trong giấc mơ một lúc tôi vụt bừng mắt ra! Tôi nhìn xuống cuối giường! Trời ơ! Trong bóng tối nhờ nhờ, cái bóng đen quỷ quái đang đứng một đống chình ình ở đó! Tôi hét lên vang dội cả nhà ! Các em tôi chạy qua mở cửa bật đèn lên:
_ Chuyện gì đó chị !? Sao chị trông hoảng hốt thế ?! _ Em coi xem có ai trong phòng không ?! Nó vừa ở đây nè !!! Các em tôi tìm khắp nơi trong phòng và cả mọi chổ trong nhà nhưng không thấy một bóng dáng nào cả ! Tôi nói rằng cái bóng đen đứng ngay dưới chân giường tôi, chúng nghe rồi chỉ ậm ừ cho qua nhưng có vẻ không tin lời tôi! Chúng trở về phòng ngủ tiếp, tôi sợ lắm vội ra phòng khách bật đèn sáng trưng và mơ? TV xem để giết thì giờ chờ sáng! Hôm sau ba và chồng tôi về, các em tôi kể lại chuyện đêm qua cho họ nghe! Cả hai chỉ cười xoà mà thôi, coi như chẳng có gì xảy ra cả ! Chiều đó chúng tôi đi dự lễ ở nhà thờ VN, khi tan lễ có một chị phụ nữ việt Nam khoảng trên dưới 30 tiến về phía chúng tôi chào làm quen, sau vài câu chào hỏi, chị nói:
_ Tôi trước kia cũng ở chổ anh chị Ởbây giờ, nhưng gia đình đình tôi chỉ ở đó đúng một tháng rưỡi là dời đi chổ khác thôi ! _ Sao vậy chị ? _ Tôi tò mò hỏi lại.
_ Tôi không biết có ai trong nhà chị thấy gì không ?! Chứ chẳng dấu gì chị tôi nhát lắm nên phải đi thôi !! Tự nhiên xương sống tôi lại ớn lạnh lên! Nhưng tôi vẫn cố làm tỉnh hỏi tiếp:
_ Chắc chị sợ tụi Sì và Mỹ đen phải không ?
_ Chắc anh chị nặng vía nên không thấy gì! Nói thật với anh chị là người thì tôi không sợ đâu! Đằng này tôi thấy ma chị ạ !!! _ Thằng Mỹ đen ở cầu thang phải không ?! _ Tôi thảng thốt buột miệng nói. _ Đúng đó !! Chị cũng thấy nó phải không ?!?! _ Đúng chị ạ !! Tôi chạm trán nó tới 3 lần rồi ! Mà nói với anh nhà tôi thì anh ấy cứ gạt phăng đi nói là tôi tin nhảm nhí! _ Trời ơi! Anh chị là người mới đến nên không biết đó thôi! Cái building đó bị ma ám lâu lắm rồi! Rất nhiều người thấy nó lắm! Cứ sau nửa đêm thì nó hay hiện ra đứng ở cầu thang đó! Tụi Mỹ đen và Sì nói là khoảng 10 năm trước nó bị bắn chết ở đầu cầu thang tầng hai đó!! Từ đó nó đóng đô ở cái building đó luôn! Nó thường chỉ nhát đàn bà con gái thôi !! Nghe nói nó dê dữ lắm đó !! Tôi quay bật lại phía chồng tôi:
_ Anh còn nói em tin nhảm nữa hay không?! Nó vào cả phòng mình nữa đó !! Cả gia đình tôi ai nấy đều có vẻ tái mặt! Chị ấy lại lên tiếng:
_ Chổ building tôi ở vừa có chổ trống, nếu anh chị muốn tôi gọi giữ chổ cho ?! _ Chị giữ cho chúng tôi đi! Cám ơn chị trước nhé! _ Tôi trả lời ngay không cần hỏi ý kiến của chồng và các người khác ! Và cuối tháng đó chúng tôi dời đi nhà khác! May mắn là ở building mới này tôi không thấy gì lạ cả ! Tuy thế mỗi khi lái xe qua cái building ngày trước tôi vẫn thấy rợn da gà!!! Note:
Tôi chắc nhiều bạn (nhất là các cô) cũng có kinh nghiệm về các con ma Mỹ đen hay Sì này ! Sống trong các appartments ở down towns nơi mà Mỹ đen và Sì thường sinh sống thì chuyện án mạng xảy ra trong nhà là thường! Có thể những con ma này hiện hữu thật! Có thể những oan hồn uổng tử này vẫn luyến tiếc cuộc đời dương thế ngắn nghủi của chúng nên vẫn trốn lang thang trên trần thế mà chẳng chịu về nơi dành riêng cho chúng ở thế giới bên kia chăng ?!? Bạn có đồng ý về tôi đưa ra không ?!?
Xin các bạn cho tôi biết ý kiến về nghệ thuật kể chuyện ma của tôi nhé ! Nếu nó còn dở thì tôi sẽ cố gắng cải tiến để có thể kể "hù" các cô con gái ! Hi hi
Hết
View Full Version : Trường Học Toàn Là Ma
--------------------------------------------------------------------------------
lamgiaminhct03-18-2004, 08:37 AM
Nhà ông Khương Bộ Lang ở phía nam sông Vị, có nhiều ma quỷ, thường nhát người ta, vì thế ông phải dời đi chỗ khác, bỏ nhà trống cho một lão bộc giữ cửa bên ngoài thôi. Lão này bị ma làm chết. Thay thế mấy người khác cũng chết nốt, thành phải bỏ hoang.
Trong làng có Đào Sinh, tên Vọng Tam, tánh ưa phóng khoáng, thích chơi gái, nhưng uống rượu ngà ngà rồi bỏ về.
Bạn cố bảo mấy ả chạy theo lôi vào, chàng cười mà không cự tuyệt ở lại cách đêm song chớ hề đụng chạm tới bao giờ. Có lần ngủ đêm ở nhà ông Bộ Lang một nàng hầu đêm khuya đến tự hiến cho chàng, thế mà chàng khăng khăng chối từ, không chịu làm quấy. Bởi thế, ông Bộ Lang càng trọng là người đứng đắn.
Có điều nhà nghèo, vợ lại mới chết, nhà tranh mấy gain, ẩm thấp nực nội khó chịu, bèn xin Bộ Lang cho ở tòa nhà bỏ hoang kia. Bộ Lang nghĩ nhà ấy nhiều ma, cho nên từ chối. Chàng viết bài luận vô quỷ đưa cho ông xem, và nói:
- Ma có làm gì được mình mà sợ !
Bộ Lang thấy nài nĩ quá, đành cho.
Chàng dọn đến ở nhà giữa, mới chặp tối để quyển sách đó. về lấy đồ vật khác đêm đến, thì sách đã biến đâu mất rồi, liền nằm ngữa trên giường, lặng lẻ chờ coi sự biến.
Giây lát nghe tiếng giày đi lẹp kẹp, liếc nhìn có hai thiếu nữ từ trong buồng đi ra, đặt quyển sách vừa mất trên bàn. Một cô chừng hai mươi tuổi, một cô độ mười bảy, mười tám, đều đẹp tuyệt trần, đứng quanh quẩn bên giường, ngó nhau mà cười. Chàng làm thinh không nhúc nhích. Cô lớn co một chân lên gác trên bụng chàng; cô nhỏ bụm miệng cười khúc khích. Chàng nghe trái tim hồi hộp, dường như bồn chồn không làm sao cầm được, liền ngồi lên chửng chạc trong trí suy nghĩ đứng đắn trở lại rồi thì ngảnh mặt ngó lơ.
Cô lớn thò tay trái vuốt râu chàng, còn tay mặt gỏ nhẹ trên trán kêu lộp bộp, cô nhỏ thích chí, càng cười dữ. Bây giờ chàng vùng dậy quát tháo:
- Lũ quỷ sao dám hỗn xược thế à ?
Hai cô hoảng sợ bỏ chạy mất. Chàng sợ bị quấy nhiễu cả đêm, ý muốn dọn về, nhưng đã lỡ nói cứng mất rồi, bỏ đi thì xấu hổ. Nghĩ vậy rồi khêu đèn sáng ngồi đọc sách, thoáng thấy bóng ma chập chờn trong xó tối, nhưng chàng mặc kệ.
Gần nửa đêm, để đèn mà ngủ, nghe như có người lấy vật gì nhỏ ngoáy vào lỗ mũi bắt hắt hơi bắn người lên, trong xó có tiếng cười sặc sụa. Chàng không nói chi, giả đò ngủ để xem còn làm trò gì nữa. Một lát, hé mắt dòm thấy cô nhỏ mon men đến nơi, chàng nhỏm dậy mắng rầm cả hai lui lủi trốn mất.
Chừng dỗ được giấc ngủ vừa thiêm thiếp, lại bị ngoáy lỗ tai. Suốt đêm họ nghịch ngợm quấy nhiễu, hết trò này đến trò kia, mãi đến gà gáy mới yên. Lúc ấy chàng mới được ngon giấc, cả ngày không nghe không thấy gì lạ.
Đến mặt trời lặng trở đi, ma lại xuất hiện. Chàng bàn tính cách nấu cơm đêm, cho được thức luôn tới sáng. Cô lớn dần dà ngồi xếp bằng trên ghế xem chàng đọc sách, rồi thò tay bịt lấy sách, chàng giận chụp bắt, nàng vụt biến đi. Chốc lại mò đến, chàng để tay chận trên sách mà đọc. Cô nhỏ lén đến sau lưng, đưa tay bưng lấy mắt chàng, rồi chạy vụt ra đứng xa xa mà cười. Chàng phát cáu điểm mặt nhiếc mắng:
- Con ma bắt tì kia, hễ tao bắt được thì giết chết cả đôi !
Nàng cũng chẳng sợ, nhơn dịp, chàng nói giỡn chơi:
- Cái trò lăn lóc trên giường, tôi không thiện nghệ đâu. Các cô chọc nghẹo làm chi, vô ích !
Hai cô mỉm cười day mình đi vô trong bếp, chia nhau chẻ củi nhen lửa, vo gạo nấu cơm hộ chàng. Chàng ngó và khen:
- Hai cô làm việc có ích như thế, không hơn là nghịch ngợm ư ?
Cơm nấu chín rồi lại tranh nhau lấy thìa muỗng đũa chén bày trên bàn, chàng nói:
- Cảm ơn phục dịch, lấy gì báo đền được nhau đây ?
Nàng cười đáp:
- Trong cơm có bỏ thuốc độc đó, coi chừng kẽo chết.
Chàng trả lời:
- Xưa nay tôi có thù oán gì hai cô, lẽ đâu hại nhau đến thế ?
Chàng ăn hết chén cơm, hai cô dành bới chén khác bưng lại, bôn tẩu xăng xái, chàng thấy rất vui.
Ngày ngày thành ra quen thân, cùng người nói chuyện, hỏi đến tánh danh, cô lớn nói:
- Em là Thu Dung, họ Kiều; con bé kia Tiểu Tạ, họ Nguyễn đó.
Chàng tò mò hỏi đến nguyên do tại sao ở chốn này, Tiểu Tạ cười và nói:
- Anh này ngốc quá! Đến mình mẩy còn chẳng dám phô ra cho người ta xem, ai mượn anh hỏi tới dánh tánh cửa nhà, dễ thường muốn xin cưới đó sao ?
Chàng nghiêm nét mặt, nói:
- Đối diện người đẹp, bảo tôi vô tình sao được? Có điều âm khí nặng nề, người ta đụng vào tất là phải chết. Vậy, không vui ở chung với nhau thì nên đi, nếu vui ở chung với nhau thì cứ ở, ai yên phận nấy. Ví bằng tôi chẳng được thương yêu, thì làm sao tôi xâm phạm được tới hai cô, ví bằng tôi đáng được thương yêu, thì chắc hai cô không nỡ lòng nào vật chết một thằng cuồng sị Hai cô thử nghĩ như thế có phải không ?
Hai nàng nghe nói, ngó nhau có vẻ động lòng, từ đó trở đi không nghịch ngợm tinh quái nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn chơi đùa thọc tay vào bụng chàng, có khi lột quần xuống tới đất, chàng không lấy làm lạ.
Một hôm chàng chép quyển sách chưa xong, thì có việc gấp phải đi, lúc trở về thấy Tiểu Tạ đang cúi mình trên bàn, cầm bút chép nối. Nàng trông thấy chàng về, ném bút xuống đất mà cười; chàng đến gần xem, chữ viết tuy còn xấu, nhưng hàng lối ngay ngắn, tấm tắc khen:
- Cô viết khá đấy; nếu thích học thì tôi sẽ dạy cho.
Đoạn, ôm nàng vào lòng, cầm tay dạy viết.
Thu Dung ở ngoài chạy vô, mặt hơi tái, như có vẻ ghen tức. Tiểu Tạ cười nói:
- Hồi em con bé, ông thân em đã dạy viết chữ song bỏ lâu ngày, giờ cầm bút như bỡ ngỡ mới tập vậy.
Thu Dung chẳng nói gì, chàng hiểu ý, giả đò không biết, rồi cũng ôm nàng vào lòng, trao cây bút cho và nói:
- Tôi xem cô có viết được không nào ?
Cầm tay nàng viết mấy chữ, đứng lên nói tiếp:
- Chữ cô Thu viết tố đáo để !
Bấy giờ Thu Dung mới hả lòng.
Liền đó chàng rọc hai tờ giấy làm nòng, cho hai nàng cùng tập viết, còn mình thì ngồi học với một ngọn đèn riêng, trong bụng mừng thầm ai cũng có việc làm, hết quấy rối nhau.
Viết xong, hai nàng đem đến cho chàng sửa chữa phê bình.
Từ trước, Thu Dung vốn chưa từng đi học, cho nên chữ viết nguệch ngoạc bất thành tự. Sau khi nghe chàng chỉ bảo, nàng tự xét thua kém Tiểu Tạ, mặt có vẻ thẹn, chàng phải vỗ về yên ủi rất khéo, nhan sắc nàng mới tươi trở lại.
Hôm đó về sau, họ coi chàng như một thầy đồ, ngồi thì gãi lưng, nằm thì bóp cẳng, đã không dám lớn mặt, lại còn tranh nhau chiều chuộng.
Cách mấy bữa, Tiểu Tạ viết chữ coi ngay ngắn tốt đẹp, chàng buộc miệng khen mãi, Thu Dung tủi thân, nước mắt rưng rưng, chàng phải khuyên giải đủ cách mới êm. Nhân đó, chàng lấy sách ra dậy học, cả hai cùng thông minh lạ thường, chỉ dạy qua một bận là nhớ, không hỏi tới hai lần. Thầy trò thi nhau đọc sách ê a, thường khi suốt đêm tới sáng.
Tiểu Tạ lại dắt thằng em là Tam Lang đến thọ nghiệp. Cậu này mới mười lăm, mười sáu tuổi, mặt mày điển trai, đem dâng lễ nhập môn là cái móc bằng vàng.
Chàng để Tam Lang học chung một sách với Thu Dung. Từ đó, chàng làm như mở trường dạy học toàn ma, cứ tối đến, tiếng đọc sách vang rân cả nhà. Ông Bộ Lang nghe lấy làm mừng, thỉnh thoảng cho người mang gạo củi tới giúp đỡ.
Được mấy tháng Thu Dung với Tam Lang đều biết làm thơ, thường cùng nhau xướng họa. Tiểu Tạ ngầm bảo chàng đừng dạy Thu Dung, chàng ừ; Thu Dung ngầm cũng bảo chàng đừng dạy Tiểu Tạ chàng cũng gật.
Một hôm, gần tới khoa thi, hai nàng cùng khóc lóc sắp tiễn đưa chàng ứng thí, nhưng Tam Lang nói:
- Chuyến này thầy nên cáo bịnh đừng đi thì hơn. Không vậy, e gặp sự chẳng lành đó.
Chàng nghĩ sự cáo bịnh trốn thì là nhục, cho nên cứ đi.
Nguyên trước, chàng làm thơ chê bai thời sự, đã được chạm tới một nhà quý phá trong bản hạt; lão này vẫn ghi mối thù, đêm ngày tìm cách làm hại. Nay lão đem tiền đút lót quan đốc học, vu chàng hạnh kiểm không tốt, bắt giam vô ngục dây dưa. Chàng hết sạch tiền túi, khải xin ăn quanh bạn đồng tù, trong lòng tự nghĩ mình đến chết khô ở chốn này, không trông gì được sống nữa.
Bỗng thấy một người thoáng vào chỗ giam, nhìn ra chính là Thu Dung đem cơm đến nuôi chàng. Hai người ngó nhau khóc thút thít, nàng nói:
- Tam lang từng lo thầy đi chuyến này gặp sự chẳng lành, nay đã quả nhiên. Tam lang cùng đi với em, nhưng hắn cầm đơn vào phá viện kêu oan rồi.
Nói qua loa một hai câu rồi nàng đi ra, nội ngục chẳng ai trông thấy gì cả.
Hôm sau, quan Hình bộ đi ra, Tam Lang đón đường kêu là có chuyện oan khuất, quan chấp đơn và giữ cả người để xét.
Thu Dung lại vô ngục báo tin cho chàng, rồi trở ra đi dò thăm, luôn ba ngày không thấy mặt, cah'ng buồn lòng đói bụng, coi một ngày đằng đằng như một năm.
Chợt thấy Tiểu Tạ đến, mặt mài ủ rủ muốn xỉu, nói Thu Dung bữa kia ở đây về, đi qua miễu Thành Hoàng, bị Ông Phán quan mặt lọ nồi ở hành làng mé tây chạy ra bắt đi, ép nàng làm vợ bé. Nàng không chịu khuất , hiện đang bị giam kín. Em rong ruổi hơn trăm dặm đường, vất vả muốn chết, khi đến cửa bắc lại bị gai gia đâm vào giữa gan bàn chưn đau buốt thấu xương tủy, em bận sau em không tới đây được nữa.
Nói đoạn, đưa bàn chưn ra phô, máu còn đóng giây đóng cục; vội vã trao tay cho chàng ba lượng vàng, rồi khập khễnh biến đi.
Quan Hình bộ xét vụ Tam Lang khiếu nại, thấy và chẳng có họ hàng thân thuộc chi với bị cáo mà tự nhiên thay mặt kêu oan, cho thế là sự trái nghịch, toan thét lính căng nọc đánh đòn. Tam Lang ngã xuống đất biến mất, quan lấy làm kinh dị, xem tờ khiếu nại, thấy lời lẽ tha thiết, liền gọi lính giải chàng đến trước mặt xét hỏi Tam Lang là người thế nào. Chàng giả đò không biết. Quan biết chàng oan uổng, lập tức thả về.
Chàng về nhà suốt cả buổi tối chả thấy một người nào tới, mãi đến nửa đêm mới thấy Tiểu Tạ bước vào sầu thảm và hỏi:
- Tam Lang biến ở sân quan Hình bộ, lập tức bị thần áp giải xuống âm ty, Diêm Vương thấy và có nghĩa, đã phú cho đi thác sanh vô nhà giàu sáng rồi. Còn Thu Dung thì vẫn bị giam cầm, em đầu đơn kêu Thành Hoàng, lại bị ngăn trở không được vô, giờ làm thế nào ?
Chàng nghe nổi doá nắng chửi um sùm:
- Thằng quỷ lọ nồi, sao dám ỷ thế hiếp người như vậy kìa ? Để mai tao đạp pho tượng nó mà chà thành đất bùn, lại điểm vào mặt Thành Hoàng hỏi tội lão, tại sao để cho thuộc hạ bạo tàn đến thê ? Lào ta say sưa mê mộng không biết hay sao ?
Hai người bi phẫn nhìn nhau, mãi tới gần hết canh tư, bỗng Thu Dung vụt đến, làm cho hai người mừng rỡ sửng sốt vô cùng. Thu Dung khóc và nói:
- Thật là vì chàng mà em phải chịu muốn vàn khổ nhục. Lão phán quan lọ nồi hàng ngày đưa dao gậy ra hiếp bức. Đêm nay tự nhiên thả cho em về nói rằng: "Ta không có ý gì khác đâu, chỉ vì thấy người đẹp mà thương yêu, nếu lòng chẳng khứng thì ta cũng chẳng nỡ ép nhau mãi. Giờ tha nàng về, cảm phiền nói nhắn với ông Đào Thu Tào, chớ hiềm thù trách giận ta nghe".
Chàng nghe chuyện vui lòng hả dạ đôi chút. Nhân dịp cao hứng, muốn cùng ngủ chung một giường, nói rằng hôm nay vì khanh mà chết cũng cam. Hai nàng nhăn nhó và nói:
- Bấy lâu nhờ chàng dạy bảo, chúng tôi hơi biết nghĩa lý ít nhiều, nỡ lòng nào lấy sự yêu chàng để giết chàng cho đành ?
Hai nàng nhứt định không chịu ngủ chung, nhưng nghiêng đầu bá cổ, tình thân mật y như vợ chồng. Vì có gặp tai nạn, ý nghĩa ghen tương của họ đà tiêu đi hết.
Một vị đạo sĩ gặp chàng ngoài đường, bảo chàng có quỷ khí; chàng nghe nói lạ, bèn ngỏ chuyện thật. Đạo sĩ nói:
- Ma đó tốt lắm, chớ nên phụ nó.
Rồi viết hai lá bùa trao cho chàng, căn dặn:
- Về trao cho mỗi cô ma một lá bùa này, để tùy theo phước mạng run rủi, hễ nghe ngoài cửa có tiếng khóc con gái, thì nuốt lá bùa chạy ra tức khắc, cô nào ra trước thì sống lại.
Chàng cảm tạ, đem bùa về trao cho hai nàng, căn dặn như lời đạo sĩ.
Hơn tháng sau, quả nghe ngoài cửa có tiếng khóc thương con gái, hai cô tranh nhau chạy ra. Tiểu Tạ lật đật quá, quên nuốt lá bùa. Khi thấy đám táng vừa đi ngang, Thu Dung chạy thẳng tới, chun vô quan tài, còn Tiểu Tạ không chun vô đặng, khóc lóc trở về.
Chàng liền ra xem, thì ra đám táng người con gái nhà giàu, họ Hác; ai nấy cùng trông thoáng thấy một cô thiếu nữ chun vô quan tài rồi mất, đều xầm xì bàn tán, cho là chuyện quái lạ. Giữa lúc đó, nghe trong quan tài có tiếng động, người ta bèn đỗ lại để mở ra xem, thấy Hác nữ đã tỉnh lại. Tang gia bèn xin tạm ký ở ngoài cửa nhà học của chàng, sai người canh giữ.
Bỗng nàng mở mắt, hỏi Đạo Sinh đâu ? Hác gia lấy làm lạ, xúm lại gạn hỏi nguồn cơn, nàng đáp:
- Ta không phải là con gái nhà ngươi nữa đâu.
Rồi kể rõ sự tình đầu cuối. Hác gia không tin, muốn khiêng về nhà. Nàng không nghe, chạy tuốt vô nhà học, nằm lỳ không dậy. Hác gia đành nhận diện ở chàng là chú rể, rồi kéo nhau đi.
Chàng đến gần xem, tuy diện mạo có khác, nhưng vẽ kiều diễm không kém gì Thu Dung, mừng quá sở vọng cùng nhau nhắc chuyện bình sanh một cách niềm nở. Chợt nghe góc nhà có tiếng ma khóc hu hu, thì ra Tiểu Tạ đang khóc một mình trong xó tối. Hai người rất thương cầm đèn đến soi và kiếm lời yên ủi, thấy nàng vẫn khóc nức nỡ, áo xuống đẫm lệ, cứ thế cho tới gần sáng mới đi.
Sáng ngày, Hác gia đem rương hòm y phục vào cho mấy người hầu hạ sang ở nhà chàng, nghiễm nhiên thành nhạc gia và gia tế vậy.
Tối lại, chàng vô buồng vợ, thì Tiểu Tạ lại khóc thảm thiết, kéo luôn sáu bảy đêm khiến hai vợ chồng cùng xót thương cảm động, không thành lễ hiệp cẩn với nhau đặng. Chàng lo nghĩ nát ruột không tìm ra kế gì. Thu Dung nói:
- Đạo sĩ chắc là tiên, vậy mình lại đi tìm ông mà cầu khẩn, may ra ổng thương tình cứu giúp.
Chàng lấy làm phải, liền đi tìm đến Đạo sĩ, quỳ mọp xuống dất bày tỏ sự tình. Đạo sĩ một mực trả lời rằng không có phép gì giúp được. Chàng ai cầu mãi, Đạo sĩ cưới, nói:
- Anh chàng si tình này khéo làm rầy người ta thôi. Nhưng, thật anh có duyên số với con ma đó nữa, thôi để ta ráng sức giúp cho.
Đạo sĩ liền theo chàng về nhà, dời ở riêng một gian tĩnh mịch, đóng cửa ngồi bên trong, bảo không ai được gọi hỏi gì cả. Luôn mười đêm ngày không hề ăn uống. Lén dòm, thấy ông ngồi thiếp như ngủ.
Một hôm mới tảng sáng, có một thiếu nữ vén màn bước vô, mắt sáng miệng tươi, vẻ rất kiều diễm, mỉm cười và nói:
- Tôi bương chải suốt đêm, mệt quá. Bị ngà ngươi đeo theo làm rộn, mà phải bôn tẩu hơn trăm dặm đường, mới tìm ra một tòa nhà tốt đặng vô nghỉ chưn. Đạo sĩ đi rước và cùng đến đây. Chờ nàng vô để giao phó thì xong.
Chặp tối, Tiểu Tạ đến, thiếu nữ vội vàng đứng lên đón, ôm chầm lấy nàng, tức thời hai người nhập chung vào một thân thể, rồi ngã gục xuống đất, cứng đơ.
Lúc ấy, Đạo sĩ từ trong phòng bước ra, vòng tay chào rồi đi thẳng.
Chàng cảm tạ, tiễn chưn ra tới ngoài; chừng trỏ vô thì nàng đã tỉnh, liền ôm đặt lên giường. Hơi thở dần dần điều hòa, nhưng vẫn ôm cẳng la đau, mấy hôm sau mới đứng dậy đi lại được.
Sau, chàng đi thi, được khôi nguyên ghi tên va danh sách sĩ tử. Có bạn cùng số là Thái Tử Kinh, nhơn việc đến nhà chàng, ở chơi mấy ngày. Tiểu Tạ qua thăm lối xóm trở về, Thái trông thấy, rảo bước theo dõi. Tiểu Tạ kiếm đường tránh đi, trong trí thầm giận người khách vô lễ. Thái về nói với chàng:
- Có một chuyện quái lạ vô cùng, anh có cho phép tôi nói chăng ?
Chàng hỏi chuyện chi, Thái đáp:
- Ba năm về trước, cô em gái tôi chết yểu, cách hai đêm thì mất thi thể, đến nay hãy còn ngờ vực khó hiểu. Mới rồi dòm thấy phu nhơn sao mà giống cô em tôi hết sức.
Chàng cười:
- Vợ tôi là người quê mùa, làm sao sánh được quý muội, nhưng tôi với anh đã là bạn đồng phả với nhau, nghĩa rất thân thiết, vậy để tôi cho nhà tôi ra chào.
Nói đoạn vô nhà trong, bảo Tiểu Tạ lấy đồ tuẫn táng hôm nọ mà mặc, rồi ra chào khách. Thái thất kinh nói:
- Chính em tôi đấy mà.
Rồi khóc rưng rức. Chàng thuật chuyện gốc ngọn cho nghe, Thái mừng rỡ nói:
- Thế là em gái tôi chưa chết, tôi phải về liền, báo tin cho bà thân mẫu tôi yên lòng.
Mấy hôm sau, cả Thái gia kéo đến thăm, từ đó về sau, thường thường lui tới như Hác gia vậy.
Hết
View Full Version : Thương Tiếc !
--------------------------------------------------------------------------------
lamgiaminhct03-18-2004, 08:39 AM
Quân và Thành là bạn học cùng lớp, cùng ở tại khu vực Ngã Tư Bảy Hiền. Và một điểm tương đồng nữa là cả hai cùng thi rớt Tú Tài 1! Lần cuối cùng hai người bạn gặp nhau là tại bữa tiệc tiển biệt Thành lên đường vào trung tâm tuyển mộ nhập ngũ số 3 để chờ ngày ra Đồng Đế, Nha Trang! Còn Quân thì tình nguyện đi Biệt Động Quân và cũng đang chờ ngày được gọi ra Dục Mỹ để được huấn luyện!
Thấm thoát đã 4 năm trôi qua! Gia đình Quân đã chuyển về Xóm Chiếu nên tin tức về Thành cũng bặt tăm! Đầu năm ngoái, trong một cuộc hành quân an ninh quanh vòng đai của đồn biên giới do tiểu đoàn của Quân trấn đóng! Quân đã đạp phải một trái mìn gia công của CS gài trên một con đường mòn trong rừng! Trực thăng tải Quân về bệnh viện quân đội tại Pleiku, và bác sĩ đã cắt đi nửa bàn chân trái của chàng!
Sau hai tháng nằm ở bệnh viện và lo thủ tục giấy tờ! Quân được giải ngũ vì lý do tàn phế! Bây giờ Quân trở về nhà với danh nghĩa là một thương phế binh! Cũng may là chàng chỉ bị mất nửa bàn chân nên Quân vẫn có thể đi lại và làm việc được! Quân gặp lại một cô gái cùng xóm và sau một thời gian ngắn hai người lấy nhau! Bố mẹ chàng cũng khá giả nên mua cho vợ chồng Quân một căn nhà nhỏ và một chiếc xe Lam bốn bánh hiệu Dahashu cho chàng chạy tuyến đường Saigon-Biên Hòa để làm phương tiện sinh sống!
Vì mới cưới nhau nên tài chánh trong gia đình vẫn còn eo hẹp! Quân thường cố chạy thêm tài để kiếm thêm chút đỉnh! Nhiều lúc đã 7 giờ tối rồi mà Quân vẫn ráng chạy đón khách dọc đường từ Saigòn về Biên Hòa! Xong lại từ đó chạy về lại Saigon để về nhà mình! Trên tuyến đường về này, nhiều khi chỉ có một vài người hành khách, có khi phải chạy xe không về nhà! Thời buổi khó khăn nên phải chật vật, bon chen mới kiếm đủ tiền để sống! Hơn nữa vợ chàng lại đã có thai được gần hai tháng rồi!
Một đêm thứ Bảy trên đường trở lại Saigon, trời mưa hơi lớn và xe rổng không chẳng có một người khách nào! Khi vừa qua khỏi Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa khoảng 500 thước, Quân thấy một người lính trùm poncho, đứng ngoắc xe! Ghé xe vào sát lề, Quân hỏi:
_ Anh đi đâu ?
_ Cho tôi về Ngã Tư Bảy Hiền!
Nghe tiếng nói hơi quen quen, nhưng trời tối lại thêm mưa khá lớn nên Quân không chú ý lắm đến người lính này.
_ Xe tôi chỉ về tới bến ngay Cầu Xa Cảng thôi ! Có đi thì lên ?
_ Cũng được !
Người lính leo lên xe ngồi chẳng nói thêm tiếng nào suốt quảng đường còn lại! Khi đến bến, anh ta đưa tờ 100 đồng mới tinh qua cửa sổ sau lưng tài xế rồi xuống xe đi mất dạng! Quân nhét tiền vào túi rồi lái xe về nhà! Sáng sau trước khi đi chạy tài, Quân móc tiền ra đếm để đưa cho vợ, Quân không thấy tờ 100 mới tinh mà người lính đã đưa cho mình tối hôm qua! Quân hỏi vợ:
_ Em gấp chăn màn có thấy tờ 100 mới rớt ở giường không vậy ?
_ Không thấy gì hết anh ạ !
_ Lạ nhỉ ! Chính tay anh nhét 100 đồng mới cáo chỉ vào túi mà bây giờ biến đâu mất kìa!
Nói thì nói vậy! Nhưng tới giờ chạy tài nên Quân lấy một số tiền bỏ túi còn lại đưa hết cho vợ mình rồi lái xe đi! Rồi bận bịu với công việc hàng ngày, khách lên xuống v.v.. Quân cũng quên bẳng đi việc mất 100 đông kia! Hôm nay lại là đêm thứ Bảy, lại một đêm chạy không về lại Saigon! Khi xe chạy qua Nghĩa Trang Quân Đội, Quân lại thấy người lính đứng ngoắc xe! Ghé xe vào và người lính cũng với giọng nói quen quen đó,
lại đòi về Ngã Tư Bảy Hiền!
_ Xe tôi chỉ tới Xa Cảng thôi! Có đi thì lên!
Anh ta leo lên xe và cũng vẫn im lặng như lần trước! Tới nơi cũng đưa tờ 100 mới tinh rồi bỏ đi! Và hôm sau Quân cũng chẳng tìm đâu ra tờ 100 mới đó! Nó biến mất không dấu tích như lần trước! Quân xực nhớ tới lời đồn của các tài xế khác về một con ma lính, thỉnh thoảng ra đường đón xe về Saigon! Và chổ nó thường đón xe là khoảng gần cổng Nghĩa Trang Quân Đội! Quân hơi rợn người khi nghĩ đến sự việc là mình đã chở con ma đó đến hai lần! Và tiền mà nó trả đều biến mất! Cũng vì thế mà nhiều tài xế không giám chạy tài trể vì sợ gặp phải con ma này! Nhưng vì cần tiền để lo cho đứa con sắp ra đời của mình, Quân vẫn cố gắng chạy đêm để kiếm được đồng nào hay đồng nấy!
Tuần sau nữa cũng vào đêm thứ Bảy, khi chạy qua khỏi cổng Nghĩa Trang một khoảng, Quân lại thấy người lính đã đứng lù lù bên đường ngoắc xe của chàng! Quân giả đò như không thấy chạy luôn chẳng dừng lại! Xe đã vượt khỏi chổ đó khoảng mấy trăm thước, Quân thở phào nhẹ nhỏm! Nhưng xe đang nổ ngon lành bổng kêu lên bụp bụp bụp như bị nghẹt xăng, rồi tắt máy! Đành phải ghé vào lề xem máy ra sao! Đang lò mò xoi đèn bin xem lại máy thì cái giọng quen quen đó phát lên ngay sau lưng chàng:
_ Để tôi sửa cho!
Quân giật bắn người quay lại! Anh lính đã đứng sau lưng chàng từ bao giờ! Không gây ra một tiếng động! Đến nước này thì có sợ cũng phải đối đầu với nó thôi! Quân đành liều rọi cái đèn bin lên mặt người lính với hy vọng nó sẽ sợ ánh đèn mà biến đi! Nhưng bổng Quân miệng há hốc ra, mặt lộ vẻ kinh ngạc đến tột độ! Người đứng trước mặt Quân không phải ai xa lạ _ Đó chính là Thành_ người bạn xa cách bốn năm nay của mình!
_ Thành, có phải anh là Thành ở Ngã Tư Bảy Hiền không ?
_ Đúng rồi ! Còn anh là Quân đúng không ? Lâu quá rồi mình không gặp nhau nhỉ !?!?
_ Sao bây giờ mày ra sao ? Đóng ở gần đây à ?!
_ Ừ! Tao đóng gần căn cứ Long Bình. Cuối tuần dược phép về thăm gia đình vậy mà ! Thôi để tao xem máy cho rồi còn về sớm kẻo gia đình mày mong! Sửa máy là nghề của tao mà!
Thế là Thành rờ rẩm máy một chút rồi bảo Quân nổ thử ! Xe nổ ngon rơ và Thành lên ngồi ở cabin xe! Hai bạn lâu ngày mới gặp lên chuyện trò huyên thuyên suốt trên quảng đường về! Chuyện đơn vị, chuyện vợ con, và các kỷ niệm thời còn là học sinh trung học v.v.. Cuối cùng khi xuống xe Quân nói:
_ Tao hay chạy tài trể để kiếm thêm chút cháo, tối thứ Bảy về phép mày cứ việc ra đứng đón, tao sẽ chở mày về Saigon! Bạn bè mà đừng lo việc tiền bạc! Vả lại tao biết bọn lính tráng tụi mày đâu có dư dả gì! Cất tiền đi mày! Tao đã nói rồi mà, tình bạn mới quý, chứ xá gì ba cái tiền lẻ tẻ đó!
Thế rồi cứ mỗi tối thứ Bảy, Quân đều ghé gần cổng Nghĩa Trang đón Thành về Saigon! Chuyện này riết rồi như thông lệ nên Quân cũng không để ý gì hết, chỉ coi đó là sự giúp đỡ giữa bạn bè với nhau thôi! Quân cũng chẳng hỏi Thành đang làm việc gì và ở đơn vị nào! Chàng chỉ biết qua lời Thành là anh ta đóng ở gần căn cứ Long Bình mà thôi! Quân cũng chẳng buồn hỏi đến chi tiết làm gì! Bạn bè gặp nhau là mừng rồi!
Rồi từ đó chuyện con ma lính đón xe về Saigon không còn xảy ra nữa! Và các chuyện về con ma lính chỉ còn là những lời đồn đãi mà thôi! Không thấy ông tài xế nào nói là mình gặp con ma đó nữa! Năm đó vợ Quân sinh được một bé gái, ngày bé đầy tháng, vợ chồng Quân làm một bữa tiệc đãi bà con nội ngoại! Trong số khách mời có gia đình cô của Quân, cô ấy vẫn sống tại khu Bảy Hiền! Trong lúc ăn uống, Quân vui miệng hỏi cô:
_ Cô Tư à! Cô có nhớ thằng Thành bạn cháu không ? Nó vẫn ở khu đó đó ! Nó bằng tuổi cháu mà vẫn còn cu ki, cô thấy ai coi được làm mai cho nó đi! Bạn bè của cháu mà! Cô giúp nó thì cũng như giúp cháu vậy mà !
Cô Tư nghiêm mặt:
_ Mày nói giởn chơi sao chớ hả !? Thằng Thành con bà Bảy chết đã hơn ba năm nay rồi mà mày bảo tao làm mai làm mối gì nữa chứ!
_ Cô nói sao chứ cháu vẫn gặp nó đều đều mà! Cháu nói thằng Thành ở đối diện nhà cháu khi trước đó, chứ không phải cái thằng Thành Lùn đâu nhe!
_ Thì tao nói là thằng Thành bạn mày chứ đứa nào vào đây nữa! Nó chết lâu rồi, vào hồi năm mày mới ra trường lính đó!
Quân nghe mà vẫn không tin là tai mình nghe đúng! Chàng và Thành vẫn nói chuyện với nhau vào tối thứ Bảy mà! Chàng không hỏi thêm gì nữa! Đến khi tàn tiệc, Quân chở gia đình cô Tư về nhà nhân tiện ghé qua nhà Thành hỏi thăm! Thấy Quân, Bố mẹ Thành lộ vẻ buồn ra mặt! Tiếp chàng vào nhà mời uống trà, sau vài câu chào hỏi Quân lên tiếng:
_ Anh Thành vẫn khỏe chứ hả hai bác! Anh ấy vẫn về thăm hai bác hàng tuần phải không ?
Mẹ của Thành bổng ào lên khóc và với giọng nức nở bà kể cho Quân:
_ Cháu à! Nó không có phần có phước như cháu đâu! Mới ra trường có mấy tháng là nó đã bị đạn bắn trúng tim chết tại vùng rừng U Minh cháu ạ! Mộ nó hiện ở Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa đó cháu ! Khi nào rảnh cháu muốn đi thăm nó, hai bác sẽ dẫn cháu đi!
Nghe tới đây Quân không còn nghi ngờ gì nữa! Té ra lâu nay chàng gặp người bạn xấu số của mình mà không biết rằng nó đã ra người thiên cổ ! Quân hỏi thêm một câu như để kiểm chứng coi việc mình gặp hồn bạn có thật không:
_ Thế hai bác có khi nào mơ gặp anh ấy về không ?
_ Bác trai thì không bao giờ thấy! Còn bác thì tối thứ Bảy nào cũng năm mơ thấy nó hết đó cháu ạ! Nó vẫn dễ thương như ngày còn đi học đó cháu!
Quân nói vài lời chia buồn, xin số lô của ngôi mộ định khi nào rảnh vào thăm mộ người bạn thân khi xưa! Tối thứ Bảy đó, Quân vẫn thấy Thành đứng đón tại ven đường như thường lệ, trên xe có hai người đàn bà ngồi phía sau! Họ thấy xe tốp lại liền hỏi:
_ Bộ xe hư hả bác tài !?
_ Không, đừng lo! Tôi chỉ đón khách thôi!
_ Ai đâu mà đón, bác tài!! Bộ bác giởn với tụi tui sao chứ !?!?
Quân biết ngay là họ không thấy bạn mình nên giả bộ làm lơ và để Thành leo lên ngồi phía trước với mình! Hai người vẫn nói chuyện với nhau về mưa nắng, về bạn bè, v.v.. Nhưng Quân biết chắc là bạn mình không phải là người sống thật sự nên khi nói chuyện với nhau, Quân không được tự nhiên như mọi lần! Khi đến bến xe, hai người đàn bà trả tiền xe, trước khi bước đi ngoái lại hỏi:
_ Bác tài, trên đường đi bác nói chuyện với ai mà lảm nhảm một mình vậy ?
_ Tôi hát một mình cho vui ấy mà ! _ Quân nói dối cho qua chuyện!
Xong Quân mời Thành đi uống cafê ở một quán cóc gần đó! Quân kéo ghế và kêu hai ly cafê đen, cô bán quán ngạc nhiên:
_ Anh một mình mà uống tới hai ly à !
_ Cứ cho tôi hai ly đi! Bán được hai ly không tốt sao!
_ Hỏi chơi thôi mà bác tài!
Trong khi ngôi nhâm nhi cafê, Quân lên tiếng:
_ Thành, tao biết mày không còn sống trên đời này như tao nữa rồi! Nói thật cho tao biết mọi sự đi ! Tại sao mày phải phất phơ trên cỏi dương thế này vậy ? Tao có thể làm gì để giúp mày không ?
Thành nét mặt trở nên u uất, trả lời:
_ Mày đã biết sự thật thì tao cũng chẳng dấu gì mày! Câu chuyện về cái chết của tao hơi phức tạp chứ không như những cái chết của những người lính trận khác! Số là sau khi ra trường tao được về phép hai tuần trước khi đi trình diện ở trung đoàn 33, sư đoàn 21 bộbinh! Hôm hết phép, tao đeo balô ngồi trong quán cafê chờ đón xe để về Cà Mau là nơi trung đoàn 33 đang hành quân! Tao ngồi chống cằm nghĩ về thời học sinh vàng son của tụi mình khi trước! Thì bổng đâu có một người ra vẻ nghệ sĩ lắm, lại kéo ghế ngồi cạnh tao và bắt chuyện . Sau vài câu chào hỏi, ông ấy tự giới thiệu là một điêu khắc gia quân đội! Ông ấy được giao nhiệm vụ là mô khắc một tượng lính để dựng tại Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa! Ông ấy để tâm tìm người làm mẫu cả mấy tháng nay mà chưa thấy ai vừa ý cả ! Hôm nay ông ta tính đi thăm một người bạn và tình cờ gặp tao ngồi ủ rủ tiếc nhớ về quá khứ! Ông ta rất sửng sốt vì cái dáng ngồi trầm tư, cái chống cằm xa xôi, và gương mặt sầu nảo của tao! Ông ta mừng rở như bắt được vàng và năn nỉ tao ngồi làm mẫu cho ông ấy! Tao từ chối, nói là phải đi trình diện vì đã hết phép rồi! Ông ta nói cứ đồng ý là được còn chuyện trình diện để ông ta lo cho! Tao hỏi phải tốn bao nhiêu lâu mới xong! Ông ta nói anh đừng lo tôi sẽ xin cho anh trình diện trể hai tháng được chưa! Ngày ngày cứ việc tới chổ ông ta ngồi để làm mẩu, chừng một tháng là xong! Còn một tháng dư thì cứ tự tiện rong chơi coi như ông ấy trả công vậy! Đang còn nhớ cha mẹ, bạn bè tao nhận lời ngay! Ông ta giữ lời hứa, và tao có tờ giấy phép mới gia hạn được ở lại Saigon thêm hai tháng vì lý do công vụ! Và cũng vì sự đồng ý đó mà tao đã tự ký bản án tử cho chính mình!
_ Sao lại là tự ký bản án tử cho chính mình! Tao không hiểu ?
_ Sau khi xong việc ngồi làm mẩu, ông ấy cho tao biết là tượng của tao sẽ được dựng ở cổng vào của nghĩa trang trong ngày các chiến sĩ trận vong khoảng hai tháng nữa! Ông ấy rất hài lòng về công trình của mình và đặt tên cho cái tượng là "Thương Tiếc!" Tao rong chơi thêm một tháng nữa mới rồi về trình diện đơn vị, họ vẫn còn đóng ở vùng rừng U Minh! Khoảng một tháng sau đó, trong lòng tao luôn luôn bồn chồn! Cứ như bị một cái gì đó ám ảnh, kêu réo! Tao cố chống chọi nhưng không thoát được! Mấy người bạn đồng đội cho là tao còn nhớ nhà, hay nhớ người yêu nên hay ngồi đờ đẩn, chống cằm như đang tiếc nhớ điều gì đó! Nhưng tao biết không phải là vậy! Một ma lực nào đó đã thâm nhập và cuốn hút lấy tâm thần tao! Tuần sau trong một cuộc hành quân tảo thanh, tao bị bắn sẻ chết liền tại chổ ! Hồn tao liền bay một mạch về Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa đúng ngay lúc tượng của tao đang được kéo tấm vải che xuống để làm lễ khánh thành! Và tao biết ngay vì sao cả mấy tuần nay tao luôn luôn bồn chồn! Người điêu khắc đã bỏ hết tâm hồn ông ta để tạc ra cái tượng này! Nó "thật" đến nỗi nhìn nó tao cảm thấy như chính một con người sống động của tao đang ngồi đó, chống cằm thương tiếc những bạn bè đồng ngũ quá cố của mình! Và cũng chính vì quá thật nên bức tượng cần có một hồn thật để thể hiện cái vẻ sống động của mình! Và cái hồn mà nó cần đó là chính tao đây! Cái tượng mong đợi đến ngày khánh thành và nó luôn với gọi hồn tao! Đúng lúc người ta khánh thành là hồn tao lìa khỏi xác để về nhập vào bức tượng này! Từ đó cứ tối thứ Bảy là tao hay ra đón xe về Saigon chơi! Riết rồi người ta biết được và đồn là con ma lính đón xe về Saigon! Nhiều anh tài thấy tao đón thì chạy thẳng! Tao đành phải nhát ma cho họ ngán, chứ tao không hề hại một ai cả! Nhiều lắm là biến thành ma mặt thịt để hù họ chơi thôi! Họ đồn nhau và rồi khi thấy tao họ ghé đón, nhưng coi như cho đi quá giang không lấy tiền mà cũng chẳng hỏi han gì! Cứ làm ngơ như không có tao vậy! Năm ngoái biết mày chạy xe tuyến này, tao mừng lắm! Tao có bạn để chuyện trò trong quảng đường về, chứ không ngồi thui thủi một mình như trên các xe khác! Cám ơn mày nhé! Tao cảm thấy bớt cô đơn từ khi mày chạy xe đến nay!
_ Nghe mày nói mà tao thấy thương mày hơn là sợ! Mày cứ việc đón xe tao đi! Mình là bạn mà, có gì tao phải sợ chứ! Tao vẫn coi mày là bạn thân như lúc xưa cùng học một lớp vậy!
Và từ đó không ai nghe hay thấy con ma lính đón xe về Saigon nữa! Lý do là nó chỉ đi xe của bạn nó mà thôi! Và nếu bạn đi trúng xe của Quân vào các tối thứ Bảy, bạn sẽ thấy bác tài luôn luôn tốp lại gần cổng nghĩa trang, rồi trên đường về lảm nhảm như nói chuyện với ai! Và có ai hỏi về chuyện này, anh ta chỉ cười và nói lảng qua chuyện khác thôi!
Chú thích:
Các nhân vật trong câu chuyện này là do tôi đặt ra để tạo thêm tình tiết. Còn cái con ma lính hay đón xe mà người ta cho là hồn của bức tượng Thương Tiếc thì chắc cũng có nhiều người đã từng được nghe qua rồi! Tôi cũng xin cám ơn "Co 7" đã giúp tôi một số chi tiết để tôi bỏ vào trong chuyện này! Không có các chi tiết đó có lẽ tôi chưa viết xong câu chuyện này! Cám ơn "Co 7" một lần nữa nhé!
Hết
View Full Version : Xác chết báo hận .
--------------------------------------------------------------------------------
ThuyQuynh04-02-2004, 09:06 AM
Có lẽ ngay cả những ai ít bị gây ấn tượng nhất đôi khi cũng cảm nhận thấy những điều, những hiện tượng không nhìn thấy, đặc biệt là tại một địa điểm xác định và vào thời điểm xác định, khi các thế lực vô hình nào đấy tồn tại quanh ta.
Có phải người chết mãi mãi rời xa chúng ta, hay họ vẫn ám ảnh cuộc sống dương thế của chúng ta ? Lí giải sợi dây liên hệ là không tưởng, nhưng hồn ma người đã chết có đủ sức mạnh lởn vởn quanh ta, và có thể hiện hình làm cho chúng ta cảm thấy như bị bắt quả tang. Họ thường trở về có mục đích rõ ràng, để phù hộ ta hoặc đe dọa ta.
Vợ của Arthur Noakes có tính ghen tuông ảo giác. Số là chồng cô rất yếu đuối trước phụ nữ nên Edith ghen tuông đã phải chịu nhiều cay đắng, nhục nhã và những cơn đau tim hồi còn sống.
Trước lúc qua đời cô thề độc rằng nếu Arthur cứ tiếp tục tán tỉnh phụ nữ và quan hệ chăn gối với họ, cô sẽ trở về ám ảnh để cho ông thậm chí không còn dám nhìn mặt bất cứ một người khác giới nào. Những gì chưa làm được trên đời cô hy vọng sẽ làm được từ cõi âm.
Arthur Noakes không thèm quan tâm tới lời đe doạ của người vợ quá cố, ông nhanh :Dng lao vào tìm kiếm một người đàn bà hấp dẫn. Từ tâm khảm, Arthur nghĩ giờ đây ông đã là người tự do và có thể hưởng thụ cuộc sống tự do đó cho cạn nhiệt huyết trong tim mình. Có lẽ ông sẽ cưới vợ nữa kia. Vợ chắc chắn có ích, nhưng còn nhiều thì giờ chán.
Là ông chủ cửa hàng vải và đồ tạp phẩm duy nhất ở thị trấn Sussex nhỏ bé, Arthur có khả năng lựa chọn rộng rãi trong số các bà, các cô khách hàng, thế nhưng hầu hết người đẹp đều dửng dưng với người đàn ông đã có vợ. Là người goá vợ nhưng đẹp mã, ông hy vọng có sự lựa chọn thoải mái hơn.
Chẳng bao lâu sau, con mắt lang thang của ông chú ý đến một quả phụ trẻ thường xuyên đến cửa hàng mua đăngten và dải lụa, dường như cảnh sống góa bụa không hề làm mất nét đẹp tự nhiên và tình yêu cuộc sống của cô. Dẫu sao, khi Arthur tìm cách lại gần thì cô ta có tỏ ra hơi lưỡng lự, tuy đôi mắt xanh đẹp tuyệt thì biểu lộ lời thúc giục cứ tiếp tục đi.
"Ông Noakes, việc ông tìm kiếm người đàn bà khác trong khi người vợ tội nghiệp của ông còn chưa kịp lạnh dưới mồ có vội vã quá không đấy ?"
Arthur rùng mình lưỡng lự nhưng sự nóng lòng sở hữu người đẹp đoan trang giả tạo này nhanh :Dng xâm chiếm lòng ông. Ông cũng nhận ra cô Mabel, vốn sinh ra trong một gia đình nghèo túng điển hình, đơn giản là đang đắn đo trước danh tiết của mình.
"Thưa cô yêu quý, mọi việc diễn ra như thể tôi đã yêu cô từ lâu lắm rồi và tôi không thể giữ kín tình cảm của tôi đối với cô mà không nói cho cô biết được. Nếu cô ngại đi ngoài phố bên cạnh tôi - và tôi đánh giá cao sự dè dặt đó - sao chúng ta không thể hẹn gặp nhau ở một nơi nào đó ngoài thị trấn để không ai bắt gặp chúng ta được ?"
Đôi mắt Mabel lúc này đang ngắm vẻ tao nhã của chính cô, đôi giày bấm khuy, chân phải đung đưa làm đỏm. Hy vọng của Arthur càng tăng khiến ông càng sốt ruột khi ông dán mắt vào hai cổ chân mảnh mai, vào sự run rẩy của đôi gò má và sự bẽn lẽn trong nụ cười của cô gái.
Cô gái ngước mắt nhìn ông. "Thế chúng ta có thể gặp nhau ở nơi nào mà không bị phát hiện ?". Cô giả vờ xấu hổ khi hỏi ông câu ấy.
Arthur đã biết chỗ đó. Trước đây ông đã từng đến đấy. Sống giữa một cộng đồng nhỏ bé, sự bí mật đôi khi thật hữu ích để tiến hàng công việc riêng tư thành công. Ông kể với Mabel về địa điểm ấy bằng giọng nói mơ mộng và cô đồng ý gặp ông tối hôm sau.
Đấy đúng là một địa điểm thơ mộng, lý tưởng cho những người yêu nhau, bên cạnh một chiếc cầu bắc ngang con suối chảy yên bình. Arthur đến trước và người tình mới không để ông phải đợi lâu. Niềm vui của ông được trọn vẹn ngay khi ông nhìn thấy cô gái qua cầu. Trước nay không mấy ai đi bộ qua đây cả, ngay cả vào những đêm hè mát mẻ này. Họ gặp nhau nhiều lần, hôn nhau, làm tình mà không phải lo lắng bị quấy rầy.
Một tối Mabel đến muộn, Arthur mỗi lúc một sốt ruột liên tục nhìn lên cây cầu chập chờn ánh đèn pha ô tô. Chuyện gì đã xảy ra nhỉ ? Có lẽ cô cố tình bắt ông chờ để khiến ông hăng hái hơn ? Có lẽ cô không đến được tối nay ? Vừa lúc ông định đi về thì thấy bóng cô vội vã băng qua cầu.
Chợt nghĩ hay là cho cô một bài học, ông nấp sau một gốc cây chờ đến tận khi cô tới chỗ hẹn hò quen thuộc, ông mới nhẹ nhàng lại gần và đột ngột ôm gọn eo lưng thon thả của cô gái.
Arthur chợt rùng mình. Dường như cô đã tan ra thành hư vô, đúng lúc đó cô quay mặt về phía ông. Kinh khủng quá - kinh khủng không tài nào tả được. Thay vì gương mặt tươi cười xinh đẹp, đôi mắt nhí nhảnh, đôi má hồng của Mabel, ông nhìn thấy gương mặt đã chết của vợ ông - trắng bệch như phấn, đôi mắt đờ đẫn đầy tử khí đang đe doạ ông làm ông hoảng hồn sợ hãi. Ông nhảy bật trở lại, thét lên khiếp đảm.
Bóng ma chỉ một ngón tay cảnh cáo về phía ông rồi biến mất ngay trước mắt ông. Ông bỗng nhớ lại lời nguyền bên giường chết của vợ và bỏ chạy thục mạng khỏi chỗ hẹn trên đôi chân run rẩy.
Lên đến chân cầu, chạy được quãng ngắn, ông thấy Mabel đang đi về phía mình. Nhưng đó có phải cô gái goá trẻ đẹp hay hồn ma kinh khủng nọ mặc quần áo của Mabel ? Ông đợi trong nỗi sợ hãi, run lẩy bẩy, thở hổn hển sau cơn vận động quá sức không quen vừa qua, ông chưa bao giờ chạy nhanh như thế trong đời mình, và trong bóng tối nhập nhoà ông không dám chắc thật giả cho đến khi cô gái đến gần.
"Anh sốt ruột quá phải không anh yêu ?". Cô cười nhẹ nhàng, hai tay ôm choàng lấy cổ ông hôn lấy hôn để.
Ông thở phào nhẹ cả người bởi cơ thể cô gái có hơi ấm và ngửi thấy mùi nước hoa huệ quen thuộc cuả Mabel. Arthur run rẩy gỡ tay cô gái ra, ông lại nhớ đến mùi mộ người chết và ngón tay cảnh cáo của bóng ma vợ cũ.
"Có chuyện gì thế, anh Arthur ? Người anh run bắn lên kìa. Anh giận em đến muộn phải không ? Hay cái gì đó nhảy chồm vào anh từ sau bụi rậm ?".
Arthur cố lùi người ra xa và tránh né câu hỏi bằng cách tỏ vẻ khó chịu vì sự chậm trễ của cô gái. Ông hỏi việc gì đã khiến cô đến muộn.
"Em xin lỗi đã đến muộn, Arthur. Bà mẹ nuôi em tới thăm em nên em không thể nào bỏ bà ở lại được. Nhưng có gì đâu, giờ em đã ở đây rồi. Đến chỗ chúng ta vẫn ngồi đi rồi em sẽ kể cho".
Cử chỉ của cô đầy quyến rũ, cô âu yếm ông mà nếu như ngày thường hẳn đã làm máu trong người ông sôi lên rồi. Nhưng tối nay, ông run rẩy sợ hãi với ý nghĩ trở lại nơi đã gặp người vợ quá cố của ông vừa hiện về đe doạ. Ông thích nơi công cộng vui vẻ, giải trí và nhất là vài giọt Scotch giúp ông quên đi cơn ác mộng vừa qua.
Nhưng Mabel khăng khăng từ chối đến bất cứ nơi công cộng nào với ông và khi ông nhất định không thay đổi ý kiến thì cô nói rằng ông không còn yêu cô nữa. "Nếu anh tới những nơi đó, anh sẽ tìm được bọn đàn bà cũng chỉ chăm chăm tới đó để tìm bạn tình, Arthur Noakes ạ".
Arthur phân bua giải thích rằng ông vẫn yêu cô, nhưng Mabel mặc cảm và cố chấp, cảnh cáo nếu ông bỏ cô đi đến chỗ đó bây giờ thì cô sẽ không thèm gặp ông nữa, bởi như thế có nghĩa là tình yêu và sự âu yếm của cô không còn là nỗi khát khao và cần thiết đối với ông; thế thì quan hệ của họ nên chấm dứt từ đây.
Nhưng Arthur vẫn còn run lắm. Mabel tỏ ra nhỏ nhen, vụn vặt và ông không tin là cô sẽ từ chối gặp nhau lần sau nếu được đề nghị. Có một việc ông chắc chắn nhất - ông sẽ không bao giờ dùng địa chỉ trữ tình đó bên bờ sông để làm nơi hò hẹn nữa.
Arthur đến phòng hoà nhạc một mình và sau vài cốc rượu, trong không khí sôi động của âm nhạc, ông chỉ còn nghĩ sự việc vừa qua là sự tưởng tượng. Làm sao một người chết có thể hiện về như thế được ?
Sáng hôm sau, Arthur gặp Mabel đến cửa hàng nhưng lần này bên cạnh cô là một bạn trai mới và cô phớt lờ ông. Ô, thưa bà quả phụ trẻ, nếu cô làm như thế thì tôi cũng sớm tìm người khác, một người hấp dẫn hơn và không sợ bị nhìn thấy ở nơi công cộng như cô.
Sự lựa chọn tiếp theo của ông là một cô chồng còn sống nhưng ở trong hải quân, phải xa nhà quanh năm. Tên cô ấy là Alice. Cô không đẹp nhưng dễ nhìn, có trái tim nồng nàn và cơ thể rất khêu gợi. Cô thường mời ông đến nhà chơi.
Alice nấu một bữa ăn ngon, có cả bia và rượu Gin. Cô còn mời ông hút xìgà, có lẽ của chồng cô, Arthur nghĩ thầm, tự tay châm cho ông hút rất ân cần. Ông ngả người xuống ghế, lòng tràn ngập cảm giác dễ chịu, khoan khoái. Alice ngồi bên ông, họ vuốt ve, âu yếm và hôn nhau. Lát sau cô đứng dậy.
"Hút nốt điếu xì gà của anh đi, còn em đi thay quần áo đây, Arthur". Mắt cô nhìn ông khêu gợi, mời mọc. "Lúc nào em gọi thì anh lên nhé".
"Em biết là anh nóng lòng mà," ông đáp lại, "đừng lâu quá nhé em yêu".
Dường như khoảng một hay hai phút sau, Alice quay xuống, quần áo vẫn mặc trên người, nhưng là bộ quần áo khác, xung quanh cô là luồng không khí lành lạnh ghê ghê. Ông đứng chồm dậy, điều xì gà rơi xuống thảm, không còn tâm trí đâu để thấy nó đã bắt lửa cháy âm ỉ.
Một nỗi sợ hãi ập đến, không phải Alice đang đứng trước mặt ông mà là hồn ma của Edith, khuôn mặt người chết trắng mốc nhìn ông lừ lừ. Mới vài phút trước đây ông còn đứng chỗ này lòng tràn ngập hạnh phúc và thèm khát, còn giờ đây hai chân ông chôn chặt xuống sàn, cứng người vì sợ, hai cánh tay khô khốc, xương xẩu và lạnh lẽo ôm lấy cổ ông, hai con mắt nguyền rủa ông, từ hai vành môi xám xịt phun ra luồng hơi thối của cơ thể người chết đang phân hủy.
Đúng lúc đó giọng nói nhẹ nhàng từ trên gác vọng xuống : "Anh lên được rồi đấy, Arthur yêu dấu". Bóng ma lại biến mất. Nhưng cảm giác hai cánh tay toàn xương vẫn đè trên cổ ông, mùi xì gà không át nổi mùi mộ và cơ thể người chết.
Ông bị kích động. Ông chạy bổ đi mặc bóng người mời gọi ông đã xuất hiện trên cầu thang. Alice hốt hoảng thấy ông lao vụt ra ngoài không còn kịp đóng cửa lại. Arthur chạy nhanh như bị ma đuổi sau lưng.
Cuộc tình ngắn ngủi với Alice chấm dứt ở đấy. Suốt cả tuần sau đó ông chỉ ở rịt trong nhà tự an ủi bằng rượu Scotch. Cửa hàng gặp khó khăn vì ông bỏ bê công việc. Arthur nhận thấy không thể tiếp tục như thế này được nữa. Ông quyết định đóng cửa hàng và chuyển lên London. ở thành phố lớn đó, bóng ma Edith không còn ám ảnh được ông nữa và ông có thể bắt đầu cuộc sống mới. Công việc tiến hành thuận lợi khiến ông cảm thấy hạnh phúc và tinh thần thoải mái hơn.
Arthur có hai cô trợ lý và một cô tên là Mary Thompson nhanh :Dng hấp dẫn ông. Chẳng bao lâu sau, quan hệ của họ đi xa hơn quan hệ bè bạn.
Cũng có khi nỗi ám ảnh ngày xưa trở về đe dọa ông. Như cái hôm ông cùng Mary đi xem vở Vụ án mạng ở kho thóc màu đỏ. Đến cảnh người đàn ông rủ bạn gái vào kho thóc rồi giết hại cô, ông giật nảy người; quyển sách đang cầm trên tay tuột rơi xuống sàn. Mary ngồi cạnh thấy người ông run rẩy. Ông sợ hãi quay sang nhìn cô. Có phải Mary bằng xương bằng thịt không ? Hay Edith trở về thay chỗ bạn tình mới của ông ?
Ông nắm chặt bàn tay đang chìa ra, nó ấm và mềm mại. Ông cố gắng trấn tĩnh và an ủi Mary rằng mọi thứ đã ổn, có lẽ vừa rồi là do nhiễm lạnh và hơi mệt. Thế nhưng từ lúc đó ông không thể từ bỏ được ý nghĩ hồn ma đáng ghét vợ ông đã theo ông lên London.
Vở kịch kết thúc, Mary khẩn khoản đòi đưa ông về nhà, trên đường cô ghé tiệm rượu mua thêm chai whisky. "Anh cần một cốc sữa nóng và rượu," cô nói. "Anh phải uống hết em mới về".
Ngày thường Arthur hẳn đã vui vẻ chấp nhận, nhưng hôm nay ông sợ và tìm mọi cách xua đuổi cô.
"Anh hứa với em anh sẽ uống sữa nóng và whisky. Em không phải bận tâm quá vậy, em rất tốt với anh, Mary thân yêu".
Nói thế nhưng ông không từ chối mãi được. Arthur mở cửa cho Mary vào, không quên quay lại sau lưng nhìn xem có bóng nào không. Ông bật bếp ga đun sữa. Mary buồn cười khi thấy ông hôm này làm gì cũng nhanh vội, thậm chí ông còn không thèm hôn cô suốt từ khi họ vào trong nhà; hiếm khi ông bỏ lỡ dịp nào chỉ có hai người với nhau.
Họ đang hôn nhau thì ông giật mình khi nghe thấy tiếng đập cửa dưới gác. Mary cũng nghe thấy và nói có lẽ ông vẫn để mở cửa ngoài lúc vào nhà.
"Anh xuống khoá cửa lại đi," cô nói. Ông lưỡng lự. Ông thấy ớn lạnh trong lòng. Chắc chắn ông đã khoá cửa cẩn thận lúc họ vào nhà nhưng làm sao đây khi ông không thể nói với Mary rằng ông sợ bóng tối và sẽ chết khiếp nếu ông gặp người đó dưới tầng một.
Ông vội vàng chạy xuống, mau mau :Dng :Dng cho xong việc. Cửa vẫn đóng, ông gạt thêm chiếc then cửa bằng mấy ngón tay run rẩy.
Thình lình ông ngửi thấy mùi xác chết, ông hoảng hốt quay lại, khiếp sợ vì biết trước sẽ nhìn thấy gì. Cô ấy đứng kia, đứng ngay giữa đường đi, chặn đường lên gác của ông. Mặt cô đã chuyển sang màu lục, hai gò má chảy rữa kinh tởm, môi bị gặm gần hết khiến hai hàm răng nhô cả ra ngoài. Lúc hai cánh tay chỉ còn xương đưa lên cổ ông buộc ông phải nhìn thẳng vào hai hốc mắt sâu hoắm không còn con ngươi, sức chịu đựng của ông đã hết.
Đúng lúc đó Mary gọi ông lên gác, bóng ma biến mất để lại mình ông ớn lạnh đến tận chân tóc, người run rẩy đến mức làm cho các cơ thịt méo xệch đi, lộn mửa vì mùi người chết rữa vừa hít phải. Khi Mary nhìn ông, cô cũng chết khiếp : người ông trắng bệch, run lẩy bẩy không ngớt.
Việc duy nhất ông ước ao bây giờ là phải rời xa cô gái này. Nhưng Mary quá sốt sắng, bắt ông phải đến ngồi bên lò sưởi và đưa cho ông sữa nóng cùng rượu whisky. "Chắc anh vừa trải qua một nỗi sợ hãi kinh khủng, Arthur yêu dấu, vì thế em nghĩ anh nên nằm nghỉ cả ngày mai cho khỏe. Bọn em có thể quản lý cửa hàng được, lúc nào rỗi em sẽ lên thăm anh ngay".
Lời đề nghị chân tình của Mary lại khiến Arthur cảnh giác. Edith đời nào chấp nhận chuyện đó ! Bóng ma đó trở về doạ ông lần nữa thì ông chết mất. Thế thì chẳng còn cách nào khác là Mary phải ra đi, nhưng nhất thời ông chưa biết nói với cô thế nào.
Cuối cùng Mary cũng ra về, ông lên giường nhưng giấc ngủ mệt mỏi thỉnh thoảng lại bị ngắt quãng bởi những cơn ác mộng hãi hùng. Người vợ quá cố cùng ngủ trên giường với ông, mùi xác chết không tan khỏi hệ khứu giác của ông. Hai cánh tay xương xẩu nặng nề vắt ngang ngực ông khiến ông thở rất nặng nhọc. Ông không tài nào thức dậy được dù cố bao nhiêu đi nữa. Một sức nặng vô hình đè chặt lên ông không cho ông thoát. Ông vật lộn mãi với nó, cuối cùng thức dậy lúc nào không biết.
Sáng hôm sau Mary khóc sướt mướt khi ông viện đủ lý do để chấm dứt mối quan hệ nửa chừng của họ. Ông thấy thương cô gái nhưng có thể làm gì bây giờ. Edith là người thắng cuộc. Lời nguyền của cô ấy trước lúc chết đã trở thành sự thật. Ông không thoát đi đâu được.
Dạo này ông hay bỏ bê công việc ở cửa hàng, đến quán rượu thường xuyên, về muộn, say mèm. Mary cảm thấy ái ngại. Cô gái tốt bụng thuê về một tay nhân viên trẻ, nhưng hắn tỏ ra không thích hợp. Arthur cũng không quan tâm. Hồn ma Edith không còn về dọa ông nữa nhưng sức khoẻ Arthur yếu đi trông thấy. Ông ăn ít, uống nhiều.
Một buổi sáng chủ nhật, ông đi lang thang rồi thế nào lại bước chân tới nhà thờ. Bóng người chẳng thấy đâu mà chỉ thấy bóng Edith. Một Edith trẻ tuổi như hồi họ mới cưới. Cô đề nghị ông đi theo ra nghĩa địa. Ông sốt sắng đi theo, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo đến bên mộ Edith.
Đứng bên cạnh ngôi mộ đá ẩm ướt, Edith giang rộng hai tay chờ đón ông và ông lao vào vòng tay ấy như một đứa trẻ sà vào lòng mẹ. Hai cánh tay chết vừa khép lại thì bộ mặt Edith ông nhìn thấy lần cuối cùng hiện về - vẫn hai gò má chảy rữa, hốc mắt rỗng sâu hoắm. Tim ông đập dữ dội, cổ họng tắc nghẽn không thở được. Giống như cơn ác mộng ông phải chịu đựng bao lâu nay, nhưng không phải giấc mơ, bởi ông cảm thấy rõ ràng những giọt nước mưa - hay nước mắt - ướt nhoà mặt ông.
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy xác Arthur nằm ngang mộ vợ. Họ không nhận ra ông nếu không tìm thấy chiếc ví ở trong túi. Ông được chôn cất cẩn thận ngay cùng ngôi mộ của vợ. Bạn bè đều nghĩ ông muốn được bên vợ ở thế giới bên kia.
Mãi sau này nhiều người đồn ông hiện về tổ chức cuộc họp mặt nói rõ nguyên nhân cái chết năm xưa. Không ai dám chắc thực hư thế nào./.
Hết .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro