Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồ ly xám (kết)

Hồ ly xám (kết) 

    

     Lúc hừng đông, nhóm nha sai phát hiện ba cái rương gỗ lớn ở cửa quan phủ, mở ra, bên trong thế nhưng chứa sáu đứa trẻ một hai tuổi, đều còn sống, chỉ là hôn mê bất tỉnh.


    Một phong thư kẹp ở chỗ dễ nhìn thấy, nội dung chỉ có mấy hàng chữ ——Ngẫu nhiên gặp được bốn người tại khách điếm, làm ăn buôn bán là giả, trộm trẻ con buôn bán kiếm lời là thật, giờ kẻ xấu đã bị tiêu diệt, đứa trẻ không có việc gì, chỉ bị hôn mê, không lâu sẽ tỉnh, thỉnh xử trí ổn thỏa.

   Bọn nha dịch hai mặt nhìn nhau một lát, nhanh nâng cái rương vào trong phủ bẩm báo.

    Trước khi vào nước Thục, nàng có nhìn thấy bảng cáo thị của quan phủ, trên đó vẽ chân dung bốn người đàn ông, hoành hành ngang ngược, giết người cướp của, ngẫu nhiên cũng làm chuyện buôn người. Con người của nàng không có sở trường nào khác, chỉ có ánh mắt rất tốt, trí nhớ tốt, cho nên nha, làm người xấu cũng phải nói đến gặp vận may. Chỉ tiếc thi thể của bốn người kia cũng không thể lưu lại, bằng không còn có thể đem đến quan phủ đổi tiền thưởng nữa chứ ......

****

    Sáng sớm, trên đường phố, đâu đâu cũng là tuyết đọng sáng choang, tuy không thể so với phương Bắc, cũng đã đủ làm cho người vui sướng rồi.

     Đào Yêu một bên hà hơi chà tay, một bên thưởng thức phong cảnh hai bên đường.

    Sau lưng, tiểu hòa thượng ôm một con vật lông xù xù so với con thỏ lớn hơn không bao nhiêu, lặp đi lặp lại giống như niệm kinh nói: "Đào Yêu! Lưu lại nó đi! Lưu lại nó đi!"

   Đào Yêu mắt điếc tai ngơ, chỉ lớn tiếng đọc bài thơ: "Cô chu thoa lạp ông, độc điếu hàn giang tuyết."."

    "Đào Yêu Đào Yêu Đào Yêu! Lưu lại nó lưu lại nó đi!!" Tiểu hòa thượng đuổi đến bên cạnh nàng tiếp tục nói.

     "Sài môn văn khuyển phệ, phong tuyết dạ quy nhân." Đào Yêu vặn mặt qua một bên.


     "Đào Yêu! Nó nhỏ như thế, một mình phải sinh sống như thế nào! Thí chủ sao nỡ nhẫn tâm biểu ta đem nó ném ở ven đường!" Tiểu hòa thượng nóng lòng, buột miệng thốt ra, "Cô vô nhân tính!!"

    Đào Yêu đột nhiên đứng lại, tiểu hòa thượng thiếu chút nữa đâm vào người nàng.

    "Ta vô nhân tính?" Đào Yêu một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mũi của tiểu hòa thượng, "Năm đó nếu không phải ta cái người vô nhân tính kéo đệ từ trong đống thi thể hòa thượng ra, sau đó ngậm đắng nuốt cay đem đệ nuôi nấng đến lớn, đệ có thể sống tới ngày nay? Ta còn không có mắng đệ không biết cố gắng, nuôi hoài mà chả thấy lớn, đệ ngược lại còn mắng ta?"

    Khuôn mặt của tiểu hòa thượng trướng đến đỏ bừng, nghẹn nửa ngày mới có lá gan nói: "Cho nên, dù sao thí chủ cũng nuôi dưỡng ta, nuôi thêm một đứa nữa cũng không sao!"

    Đào Yêu hừ lạnh một tiếng: "Trong nhà của chúng ta chỉ có thể nuôi một phế vật mà thôi."

    Tiểu hòa thượng tức giận đến dậm chân, ôm chặt con vật nhỏ trong lòng ngực: "Được! Thí chủ không nuôi, ta nuôi! Không ăn một hạt cơm của cô, không xài một đồng tiền của cô!"

    "Vậy đệ mang theo nó cùng nhau cút đi." Đào Yêu cũng không quay đầu lại mà bước đi.


    Tiểu hòa thượng ủy khuất đứng tại chỗ, khó chịu muốn rớt nước mắt.

    Con vật nhỏ trong lòng ngực nhô đầu ra, một con tiểu hồ ly nửa trắng nửa đen, đôi mắt màu xám quay tròn chuyển động, thật dè dặt liếm mặt tiểu hòa thượng, rồi mới dùng sức thoát ra khỏi lòng ngực tiểu hòa thượng, rơi xuống trên mặt đất, lông xù xù, tò mò đánh giá thế giới này. Nó cái gì cũng tốt cả, trừ cái đuôi kỳ quái của nó ra, không giống hồ ly, mà giống con thỏ, một đống lông tròn tròn.

    Đào Yêu nói, chờ đến khi cái đuôi nhỏ của nó dài ra thành cái đuôi hồ ly, nó mới có thể lại làm hồ yêu chân chính, mới có tư cách tu luyện chính thức.

    Đào Yêu đã đi thật xa, lén quay đầu lại nhìn một chút, tiểu hòa thượng thế nhưng không có theo kịp!

    Nàng xoay người, ở một chỗ cách hơn mười mét, tiểu hòa thượng cùng tiểu hồ ly song song ngồi xổm trên mặt đất, giống như ăn mày, ánh mắt trông mong mà nhìn nàng, tiểu hồ ly còn thường quay đầu qua quay đầu lại.

    Gió lạnh thổi qua, nàng dậm chân một cái, cắn răng nói: "Ta đây là làm bao nhiêu nghiệt!"

    Nói xong, nàng hùng hổ quay trở về, chỉ vào tiểu hòa thượng nói: "Nghiến Răng, đệ nghe cho rõ, nó về sau là do đệ nuôi, sau này nó ăn uống đái ỉa ngủ nghỉ đều do đệ phụ trách, còn có, nếu nó có một ngày bị ai bắt ăn, chính đệ phải đi cứu, nếu đệ cũng bị bắt, thì biến thành canh thịt cùng với nó đi, đừng hy vọng ta tới cứu các ngươi!"

    Tuy rằng tiểu hòa thượng vẫn luôn bất mãn Đào Yêu đặt cái tên này cho mình, nhưng hôm nay nghe thấy lại đặc biệt dễ nghe.

    Nghiến Răng lập tức nín khóc mỉm cười: "Thí chủ đồng ý rồi?"

    "Ta không đồng ý!" Đào Yêu hừ một tiếng, xoay người rời đi.

    Nghiến Răng mau bế con tiểu hồ ly lên, hưng phấn nói: "Đào Yêu chịu thu giữ ngươi rồi! Sau này ngươi theo chúng ta đi!"

    Tiểu hồ ly nghiêng đầu nhìn tiểu hòa thượng, chớp chớp mắt.


    Trời quang tuyết tạnh, người trên phố xá dần dần nhiều lên, Đào Yêu ôm một cái bánh nướng nóng hỏi, vừa ăn vừa đánh giá cả trai lẫn gái đi ngang qua người nàng, Nghiến Răng tìm được một cái sọt, bỏ hồ ly vào bên trong, vui vẻ phấn chấn cõng nó xuyên qua phố thị, vừa đi vừa cùng nó nói chuyện, nói cho nó biết đây là nhà ở, đó là bánh bao, đây là không trung, đó là đám mây, Đào Yêu cảm thấy bộ dáng này của tiểu hòa thượng cực kỳ ngốc.

    Hồ ly nghe lời ở trong sọt, thường thường ló đầu ra khỏi nắp sọt nhìn Đông nhìn Tây.

    Đào Yêu liếc nó một cái.

    Câu cuối cùng trước khi nó nuốt viên thuốc là —— Ta còn muốn sống, muốn nhìn thịnh thế.

    Đào Yêu duỗi eo, kỳ thật nàng cũng muốn nhìn một chút.

     Nếu Nghiến Răng nói muốn vân du tứ hải mới có thể làm một vị hòa thượng tốt, vậy nàng cũng cùng đi chung, so với ở Đào Đô, cái nhân gian hoạt sắc sinh hương này thú vị hơn nhiều.


    Cách đó không xa, Nghiến Răng đứng ở trước một cái quán nhỏ hưng phấn phất tay với nàng: "Mau đến xem mau đến xem, cái tượng bằng bột này rất tinh xảo!"

    Nàng không kiên nhẫn, mắt trợn trắng: "Đến rồi đến rồi! Mỗi ngày cũng chỉ biết xem những thứ vô dụng!"

    Mặt trời dần dần lên cao, ánh nắng đã lâu không thấy đang dừng ở trong đám người càng ngày càng chen chút, âm thanh của phố phường, sinh động náo nhiệt lan rộng phát tán ra xa.


Hôi hồ. Xong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro