Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồ ly xám 9

Hồ ly xám 9


   "Ê ê! Sao nói nữa chừng thì ngủ rồi?"

   Trong căn phòng của khách điếm, tiểu hòa thượng chọc chọc vào con hồ ly bị đứt đuôi đang nằm trên chăn bông, quay đầu nôn nóng hỏi nàng, "Rốt cuộc sao thế? Có thể cứu được không?"

    Nàng vuốt ve da lông bóng loáng của hồ ly, tự tin cười cười.

   Tiểu hòa thượng vui vẻ: "Có thể cứu chữa à?!"

   "Nó chết chắc rồi."

    "A?" Tiểu hòa thượng hiểu lầm sự tự tin của nàng, ngã từ trên mây xuống đáy cốc, "Cô cũng cứu không được?"


    "Ngươi có biết tầm quan trọng của cái đuôi đối với hồ yêu hay không?" Nàng trừng tiểu hòa thượng một cái, "Nó chẳng những tự cắt cái đuôi, mà còn cắn nuốt hai vạn oan hồn hàng binh, cái này rõ ràng là chính mình tự uống thuốc độc còn tàn nhẫn đâm mình một đao, ta chỉ là đại phu, cứu không được tên ngu ngốc như vậy." Dứt lời, nàng lại bổ sung một câu: "Hơn nữa, nó còn là một con 'Hồ ly xám' hiếm có, đối với hồ ly xám mà nói, cái đuôi quả thực là mệnh mạch của nó."

     Tiểu hòa thượng nóng lòng, gãi gãi cái đầu trọc của mình, đi tới đi lui trước giường, lẩm bẩm: "Vậy làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Lẩm bẩm lẩm bẩm, tiểu hòa thượng đột nhiên dừng lại hỏi: "Hồ ly xám là sao?"

     "Là dị loài trong Hồ yêu, nguồn gốc ở núi Đản Viên, đôi mắt như sương xám, cho nên được gọi là Hôi hồ, tự nhiên sinh ra có hai màu trắng đen, lúc ra đời không phân đực cái, sau khi thành niên có thể theo ý nguyện của mình, là đực hay là cái, là nam hay là nữ. Cái đuôi của hồ ly xám đặc biệt rất trân quý, lấy đuôi biến thành dãi sáng, lấy dãi sáng cho người uống, lại niệm chú đọc ngày sinh tháng đẻ và tên của một người khác, thì người uống dãi sáng đó lập tức sẽ sinh lòng yêu thích đối với người này, cho dù có mối thù giết cha, cũng có thể bỏ qua." Nàng nói từng câu từng chữ, "Cái đuôi của con hồ ly này thật sự rất đáng giá, từ xưa đến nay có biết bao người muốn một cái đuôi như vậy để mê hoặc người khác. Cũng bởi vì cái đuôi này, số lượng của chúng nó mới càng ngày càng ít."

    

   "Thì ra là vậy..." Tiểu hòa thượng buồn rầu.

    Hồ ly nằm ở trên giường động đậy, không mở mắt, chỉ mở miệng nói: "Cô nương cũng cứu không được ta sao?"

   "Ngươi muốn ta cứu ngươi bằng cách nào?" Nàng hỏi lại.

   Hồ ly mở mắt ra, quay đầu lại nhìn nhìn cái mông trụi lủi của mình: "Cái đuôi bị đứt có thể mọc lại được không?"

    Nàng lắc đầu: "Thân của ngươi đã không còn dùng được, oán khí của các u hồn đã ăn mòn quá sâu. Cho dù ta dùng thuốc giúp cho ngươi mọc lại cái đuôi, nhưng ở trên thân thể mục nát như vậy nó cũng không thể trị tận gốc."

    "Thì ra là thế......" Hồ ly thở dài, "Vậy thì thôi đi."

   "Ngươi tự làm tự chịu, không trách ai được." Nàng bĩu môi, nhổ cây châm mỏng như lông trâu cắm ở trên đỉnh đầu hồ ly ra, bắn ra ngoài, cây châm hóa thành nước, rơi xuống đất biến mất, "Vận khí của ngươi cũng xem như tốt, nuốt nhiều u hồn như vậy còn có thể chống được đến bây giờ."

    "Cô để ý đến những u hồn đó?" Hồ ly hỏi.

    "Phàm là vật có sinh mệnh, sau khi chết thì ít nhiều gì cũng sẽ lưu lại chút gì đó mà người bình thường nhìn không thấy, mấy thứ này cũng có tốt có xấu." Nàng ngáp một cái, "Hai vạn hàng binh uổng mạng, u hồn lưu lại ở đất Thục tất là oán niệm sâu nặng, hận không thể hủy thiên diệt địa. Người kia có thể bình an sống đến hết thọ và chết tại nhà, ngươi cũng coi như là đã dốc hết tâm sức rồi."

    

    Hồ ly im lặng một lát, nói: "Cũng không phải hoàn toàn vì người kia. Thục Quốc tuy gặp họa mất nước, ta lại yêu thích nơi có non sanh nước biếc, vốn muốn tìm nơi yên tĩnh tu luyện, lại trong lúc vô ý phát hiện gần nơi hàng binh bị giết năm đó, thường có bá tánh vô tội bị thứ gì đó không rõ làm thương tổn, tuy ta đã không còn cái đuôi, yêu lực đã yếu, nhưng thế nào đi nữa thì cũng mạnh hơn những đạo sĩ có tài nghệ không tinh thông mà bọn họ tìm đến. Nuốt những u hồn đó, lấy thân thể của mình làm phong ấn, là biện pháp duy nhất mà ta có thể nghĩ đến."

    "Cứu người là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân chính, e là ngươi lo lắng nếu như mặc kệ những u hồn đó, chúng nó càng ngày càng mạnh, cuối cùng sẽ đi tìm người kia báo thù chứ gì?" Nàng ngồi xổm ở mép giường, gác cằm lên trên mép giường nhìn thẳng vào mắt nó, "Oan có đầu nợ có chủ, ngươi hà tất giúp y thu dọn tàn cục."

    Hồ ly thở ra một hơi thật dài, nhắm mắt lại: "Ta thiếu y một cái đuôi."

     Nàng đứng dậy, nhún nhún vai: "Tùy ngươi. Nhưng mà......" Nàng đột nhiên như là nghĩ tới cái gì, "Ngươi hẹn ta gặp mặt ở khách điếm Phong Tuyết, là muốn mượn tay ta thuận tiện diệt trừ mấy con sên yêu kia chứ gì?"


   Hồ ly chậm rãi nói: "Thế gian thiếu người chết oan, với cô nương mà nói cũng không tổn thất. Thân thể ta suy yếu, nếu chống chọi chưa chắc là đối thủ của sên yêu. Chỉ là bốn vị thương khách kia, cô nương trơ mắt nhìn bọn họ mất đi tính mạng không chịu ra tay giúp đỡ, thật là ngoài dự kiến của ta."

   "Ta chỉ cứu yêu quái, không cứu người." Nàng mỉm cười.

     "Mặc kệ thế nào, trước khi chết có thể gặp được Đào Yêu cô nương, cũng coi như không tiếc nuối." Hồ ly chôn mặt mình càng sâu, "Hại cô nương một chuyến tay không, xin lỗi."

    Tiểu hòa thượng kéo tay áo của nàng, vành mắt đo đỏ nghẹn nước mắt nhìn nàng.


    "Cái vẻ mặt này của đệ giữ lại đến lúc hoá duyên mà lấy ra dùng!" Nàng ném tay tiểu hòa thượng ra.

    Tiểu hòa thượng không chịu khuất phục lại kéo lấy tay áo nàng, miệng mím lại, nức nở nói: "Cùng lắm thì sau này thức ăn mà ta hóa duyên được phân cho thí chủ nhiều một chút!"

     "Lão nương muốn ăn thịt!"

    "Thí chủ không già...... không già một chút nào!"

     Nàng tức khắc nổi da gà toàn thân, đẩy tiểu hòa thượng ra: "Tránh qua một bên đi! Ta nói cho đệ biết, con hồ ly này ta cứu không được, trừ phi đem nó tẩy sạch làm lại từ đầu."

    Tiểu hòa thượng hai mắt tỏa sáng: "Tẩy sạch làm lại từ đầu?"

   

     "Chính là ở trước khi nó tắt thở đánh nó hoàn toàn trở về nguyên hình, trở về tới trạng thái lúc nó vừa mới sinh ra. Nhưng quá trình 'tẩy sạch' này rất thống khổ, chịu không nổi thì cũng chính là cái chết, hơn nữa cho dù nó chịu đựng được, thì sau này nó cũng chính là một con tiểu hồ ly xám tầm thường, không có yêu lực, không có ký ức, hết thảy đều là không." Nàng liếc xéo tiểu hòa thượng một cái, "Đệ hỏi nó có nguyện ý không?"

    Tiểu hòa thượng còn chưa có mở miệng, hồ ly đã là ngẩng đầu: "Ta nguyện ý."

    "Còn tưởng rằng ngươi lại ngủ như chết rồi nữa chứ." Nàng nghiêm trang nói, "Nếu như ở trong quá trình mà ngươi chết, thì đừng oán ta."

   "Không oán cô." Hồ ly lắc lắc đầu.

     "Tốt." Nàng đi trở về mép giường, đem bàn tay trái duỗi đến trước mặt hồ ly, "Cái này cũng coi như là ta trị liệu cho ngươi. Như vậy, chiếu theo quy tắc của ta, phàm là yêu quái được ta trị liệu, đều phải đáp ứng làm thuốc cho ta. Lại đây, vươn móng vuốt của ngươi ra, đánh cái chưởng vào trong lòng bàn tay ta!"


   "Thuốc?" Hồ ly nghi hoặc hỏi.

    "Ta là đại phu, thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh khẳng định chính là thuốc a." Nàng cười hì hì, "Nếu ngươi đáp ứng làm thuốc cho ta, như vậy một ngày kia nếu ta cần bất cứ bộ phận nào ở trên người của ngươi, ngươi đều phải hiến cho ta vô điều kiện, muốn lỗ tai ngươi thì ngươi phải cắt bỏ, muốn móng vuốt ngươi thì ngươi cũng phải cắt bỏ, hiểu không?"

   "Tạo nghiệt a tạo nghiệt a......" Tiểu hòa thượng lần chuỗi thì thầm, bị nàng hung dữ trừng mắt, lập tức lại ngậm miệng.

    Hồ ly suy nghĩ một lát, vươn móng vuốt, ấn vào trong lòng bàn tay nàng một cái, nói: "Như vậy được chưa?"

    "Ngươi thật rất sảng khoái mà." Nàng nhìn lòng bàn tay trống trơn, một vệt ánh sáng màu đen chảy qua, nàng vừa lòng chà xát tay mình, "Được, ta chữa trị cho ngươi." Nói xong, nàng cởi bỏ cái túi vải bên hông, tìm tòi ở bên trong nửa ngày, cầm ra một hủ hồ lô lớn bằng ngón tay cái, bất mãn nói thầm: "Phiền toái, trước tiên là phải đem u hồn trên người của ngươi tống ra ngoài."

   "Ta giúp thí chủ niệm kinh!" Tiểu hòa thượng làm như là thật mà đứng ở bên cạnh nàng.

   "Đệ không niệm có thể ta sẽ tiến hành càng thuận lợi hơn!" Nàng đẩy tiểu hòa thượng ra, "Đi ra cửa trông chừng, đừng để cho những người khác tiến vào!"

   "Ờ, ta đây đi ra cửa niệm kinh......"

    Trong phòng chỉ còn lại có nàng cùng hồ ly, nàng lấy ra một viên thuốc màu đen từ trong túi vải, trước khi đút cho hồ ly ăn, hồ ly đột nhiên ngăn động tác của nàng lại.


    Nàng nhướng mày: "Sao? Đổi ý hả?"

    "Ta biết điều mà cô nương vẫn luôn muốn hỏi ta, vì sao phải không màng tất cả mà đi cứu y." Hồ ly chậm rãi nói, "Ta ăn viên thuốc này rồi, thì không thể trả lời cho cô nương biết được, đúng không?"

    Nàng ngẩn người: "Ngươi nói đi."


     "Người ta cứu, không phải y." đôi mắt vốn hẹp dài của hồ ly cong lên giống như vành trăng lưỡi liềm, "Người mà ta cứu chính là chàng thiếu niên ở trong một đêm đông của nhiều năm về trước, ngồi bên đống lửa uống rượu nồng, đem lòng mơ ước vác kiếm phiêu bạt giang hồ."

    Một lúc sau, nàng lên tiếng, nói: "Há mồm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro