Hồ ly xám 5
Hồ ly xám 5
Cậu cho rằng từ hôm nay trở đi, cậu ở quân doanh sẽ khó sống hơn, tuy rằng cuộc sống trước đó cũng không dễ dàng gì, nhưng ngoài dự liệu chính là, Thiết Đầu cũng không có làm gì cậu, tức giận trả đũa trong tưởng tượng của cậu đều không có phát sinh, Thiết Đầu cũng giống như trước, không cho cậu sắc mặt tốt, vẫn như cũ kêu cậu gánh nước, đánh củi, cho ngựa ăn, tẩy rửa chuồng ngựa. Chuyện ngày hôm đó, giống như chưa từng phát sinh, Thiết Đầu không đề cập tới, cũng không cho bất luận ai nhắc tới.
Có lẽ là cảm thấy quá mất mặt. Đường đường là Thiết Đầu mà lại đánh thua một tên tiểu tử, còn phải dựa vào cậu cứu giúp mới không rơi xuống vực. Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, phàm là những người chứng kiến trận tỷ thí này, đều không hề làm khó xử cậu, có người thấy cậu không có thời gian ăn cơm, sẽ chừa cho cậu nửa cái bánh.
Tuy rằng thường xuyên nhìn thấy sống chết ở trên sa trường, nhưng đối với một người không sợ chết, bọn họ hơn phân nửa vẫn là có nể phục.
Không bao lâu, Thiết Đầu bị điều đi đến doanh Tiên phong. Ngày trước khi đi, Thiết Đầu ở trong doanh căn cung bắn chim, nhưng ngày đó vận may của hắn không tốt, không thu hoạch được gì.
Cậu xách một thùng nước đi ngang qua, Thiết Đầu gọi cậu lại.
"Ngươi có biết vì sao ta chán ghét ngươi không?" Thiết Đầu hỏi.
Cậu đứng ở đối diện Thiết Đầu, buông thùng nước xuống, lắc đầu.
Thiết Đầu nhìn lên bầu trời: "Bởi vì mạng chúng ta cũng giống như chim thú, nhưng ngươi không phải."
Cậu bỗng nhiên cười cười, nụ cười sâu sắc thâm trầm không hợp với lứa tuổi của cậu: "Đều là thịt cá trên thớt, có điều là cái thớt khác nhau mà thôi."
Người thô lỗ như Thiết Đầu hầu như không hiểu cậu đang nói cái gì, hắn đi đến trước mặt cậu, lạnh lùng nhìn tên thiếu niên so với hắn lùn hơn một cái đầu: "Chờ ta trở lại, chúng ta lại đánh một trận. Lần trước ngươi thắng ta, chỉ là trò khôn lỗi mà thôi."
Cậu cười cười, nhấc thùng nước lên: "Có dịp gặp lại."
Có dịp gặp lại...... Ở trên chiến trường, có dịp gặp lại là mơ tưởng xa vời.
****
Rất nhanh, cậu lại gặp được Thiết Đầu, cái người đã từng khi dễ cậu vô số lần, cùng với mấy thi thể, lạnh như băng nằm ở trên xe đẩy, Thiết Đầu còn đỡ một chút, ít nhất tay chân còn đầy đủ, chẳng qua trên người đầy những vết đao thương, có đếm cũng đếm không hết. Thiết Đầu hẳn là liều chết chống cự đến cùng, tay phải của hắn đến chết cũng còn giữ tư thế cầm đao.
Người mới tới lười biếng nói với cậu: "Còn lại do ngươi phụ trách."
"Được." Cậu gật đầu.
Cậu đã không nhớ rõ đây là nơi chôn cất thứ mấy mà cậu tìm được, bởi vì mỗi lần tìm được một mảnh đất trống, rất nhanh đã không đủ dùng.
Người làm việc cùng với cậu lấy cớ đau bụng chạy mất, để lại một mình cậu cô độc đứng ở trong tuyết, hôm nay thật lạnh.
Đào hố xong, đã là chiều tối, sắc trời tối om, cậu lấy cây đuốc cột ở nơi chắn gió, mượn ánh sáng mờ nhạt của cây đuốc kéo từng thi thể bỏ vào hố.
Thể xác không có sinh mệnh tựa hồ nhẹ đi rất nhiều, cậu khiêng lên thế nhưng cảm thấy không có dùng sức bao nhiêu.
Thi thể của Thiết Đầu bị bỏ vào hố cuối cùng, cậu đứng ở bên cạnh, nhìn khuôn mặt loang lổ vết máu của Thiết Đầu, nói: "Lúc ta còn ở nhà, cha ta thường kêu ta bịt mắt so chiêu với gia đinh trong phủ, cha nói thân thể của ta chưa phát triển, chỉ cậy mạnh không phải là đối thủ của người khác, duy nhất dựa vào nhanh nhẹn mới có phần thắng. Cho nên ngươi nói không sai, ta dựa vào khôn lỗi mới thắng ngươi, nếu chúng ta đánh một trận nữa, ta sẽ không thắng ngươi được. Tuy rằng chúng ta không thể nào lại đánh một trận nữa, nhưng ngươi và ta xem như là hòa nhau đi."
Dứt lời, cậu dùng một mảnh vải trắng đắp lên mặt Thiết Đầu, bò ra khỏi hố, cầm xẻng từ từ xúc đất lấp hố.
Khi bùn đất rơi xuống, phát ra tiếng loạt soạt, càng về đêm, âm thanh càng rõ ràng.
Bỗng nhiên, một con vật nhỏ nhảy ra từ cây cối bên cạnh, nhảy đến trên tảng đá bên hố, ngồi xổm xuống nghiêng đầu nhìn cậu đang bận rộn.
"Lại là ngươi?" Cậu dừng cây xẻng lại, lau mồ hôi trên trán, nhìn con hồ ly nửa trắng nửa đen, "Không phải kêu ngươi phải cách xa nơi này sao?"
Hồ ly đương nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của cậu, nó tò mò duỗi cái cổ ra, nhìn xuống hố.
Cậu đột nhiên cảm thấy hơi mệt, đem cái xẻng cắm xuống đất, ngồi xuống, cũng nhìn vào hố: "Bọn họ chết cả rồi, không lâu trước đây bọn họ còn tung tăng nhảy nhót. Từ khi bọn họ gia nhập trận chiến này, cũng giống như ngươi bị nhốt vào trong lồng sắt, sống chết đã không còn ở trong tay mình."
Hồ ly chớp chớp mắt, nhìn nhìn cái hố, lại nhìn cậu.
"Thiết Đầu đến chết cũng không biết nguyên nhân thật sự mà ta đến nơi này, không một ai biết cả." Cậu nhìn về phía hồ ly cười cười, "Cha ta ở trong phủ nuôi dưỡng hơn trăm dũng sĩ. Người cai quản quân đội này, ông ta hoài nghi cha ta có tâm phản loạn, thế là muốn triệu kiến cha ta. Cha ta thấp thỏm lo sợ có đi mà không có về. Ta nói với cha, chỉ cần đem ta đưa đến trong tay ông ta, có ta làm con tin, ông ta sẽ tự nhiên an tâm. Quả nhiên, người này đem ta thu vào trong quân, một đường theo ông ta Nam chinh Bắc phạt, có điều, ông ta không để ta ra chiến trường."
Hồ ly ngồi xổm chỗ đó, lay động nhè nhẹ cái đuôi to.
"Thiết Đầu nói mạng của ta không giống bọn họ." Cậu quay đầu nhìn về phía phương hướng quân doanh, "Ta cùng hắn, đều là con cá trên cái thớt khác nhau mà thôi."
Nói xong, cậu đột nhiên tự cười giễu, đứng dậy cầm lấy cái xẻng lên, lẩm bẩm: "Ta có lẽ cũng điên rồi, thế nhưng nói những thứ này với ngươi cái con hồ ly ngốc này."
Hồ ly giơ móng vuốt cào lỗ tai.
Cậu lắc đầu, vùi đầu tiếp tục xúc đất lấp hố, hố chỉ lấp được hơn một nửa, chờ làm xong cũng đến hơn nửa đêm rồi, còn chưa có ăn gì, nhưng lại không cảm thấy đói, nhưng dạ dày trống rỗng đến nhói đau, không khí rét lạnh theo mỗi nhịp hít thở xâm nhập vào thân thể, cảm giác càng khó chịu.
Hết xẻng này đến xẻng khác, bùn đất rơi xuống hố theo nhịp xúc đều đặn của cậu.
Soạt soạt soạt, soạt soạt soạt,
Trong âm thanh có quy luật, cậu bỗng nhiên nghe được một trận âm thanh lệch nhịp.
Cậu dừng lại, quay đầu nhìn thấy, con hồ ly kia không biết đứng ở bên hố từ hồi nào, đang dùng chân sau của mình hất đất vào hố.
Cậu ngây người, không lẽ hồ ly đúng như lời mọi ngườI nói, là có động vật có linh tính? Nghĩ nghĩ, cậu lắc đầu cười, nói với hồ ly: "Được rồi, cái chân ngắn ngủn kia của ngươi hất đến sáng cũng lấp không xong, để mình ta làm là được rồi."
Hồ ly không để ý tới cậu, vẫn cứ hất đất xuống hố.
Thời gian hoàn thành công việc sớm hơn dự kiến của cậu một chú, cậu mệt đến đặt mông ngồi trên mặt đất, hồ ly cũng mệt mỏi đến hít thở hồng hộc.
"Cảm tạ." Cậu nhìn hồ ly.
Hồ ly liếc cậu một cái, xoay người chạy vào trong rừng.
Cậu kéo chiếc xe đẩy trống trơn, bước trên đường núi gập ghềnh về doanh trại trong cơn gió tuyết đang lớn dần.
Trên đường về, cậu nghĩ nhờ có con hồ ly nên tối nay cũng không tệ lắm.
***
Bao lâu thì nhổ trại, cậu không biết, nhưng không hiểu sao cậu lại hy vọng có thể ở chỗ này lâu một chút.
Người tử trận, vẫn như cũ không ngừng được đưa về, chiến sự ngày càng căng thẳng, cậu càng ngày càng bận rộn.
Số lần hồ ly tới gặp cậu cũng dần dần tăng lên, nó luôn xuất hiện vào lúc cậu chỉ có một mình.
Ngày đó, cậu phụng mệnh đi ra ngoài nhặt củi, mới vừa bò lên trên một sườn núi, một vật không rõ từ trong bụi cỏ phía trước lăn lông lốc về phía cậu, là một quả trứng gà đã luộc chính. Đó chính là thứ tốt.
Cậu nhặt trứng gà lên, nhìn về phía bụi cỏ, một gương mặt hồ ly nửa trắng nửa đen ló ra, chớp đôi mắt nhìn cậu.
"Ngươi cho ta?" Cậu vui vẻ hỏi.
Hồ ly từ trong bụi cỏ chui ra, liếm móng vuốt của mình.
"Ngươi trộm à?" Cậu cố ý nhíu mày, "Trộm đồ là không thể được!"
Con hồ ly ngáp một cái.
"Không được có lần sau!!" Cậu cẩn thận cất quả trứng, tiếp tục đi về phía trước.
Hồ ly lẽo đẽo đi theo cậu, lúc thì nhảy vào bụi cỏ vờn chuột, lúc thì lại nhảy lên nhánh cây thấp rung lắc tuyết, rơi xuống đầy đầu cậu.
Cậu thế nhưng không tức giận một chút nào.
Ở chung với hồ ly dễ chịu hơn ở với mấy người trong quân doanh nhiều.
Hôm nay cậu đi rất xa, cứ đi, đi mãi đến một cái thôn nhỏ.
Có hai tên lưu manh, đang cản đường một thiếu phụ trẻ, trêu đùa nói cái gì đó, làm cho thiếu phụ trẻ xách giỏ tre vừa xấu hổ lại vừa sợ mà né tránh.
Nếu như đã bị cậu nhìn thấy rồi, kết quả rất đơn giản, lấy thân thủ của cậu, đánh ngã hai tên lưu manh đó không khó.
Nhìn chúng chạy trối chết, thiếu phụ trẻ rất cảm ơn cậu, nói mình về nhà mẹ ruột thăm viếng, ai ngờ giữa đường gặp gỡ hai tên lưu manh. Nói xong, thiếu phụ trẻ còn từ giỏ tre lấy ra mấy cái bánh bột ngô một hai phải đưa cho cậu để tạ ơn, nói là binh hoang mã loạn, cậu còn nhỏ như vậy cũng phải mặc áo giáp ra chiến trường thật là tạo nghiệt, tuy rằng không giúp được gì, ít nhất ăn nhiều một chút, đừng để bị đói.
Cậu có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là tiếp nhận ý tốt của nàng ta, nói cảm tạ.
Khi thiếu phụ trẻ rời đi còn thở ngắn than dài, cậu loáng thoáng nghe được nàng ta nói, thời thế hiện giờ muốn sống sót thật không dễ dàng.
Hồ ly nhô đầu ra từ phía sau một thân cây, cậu chỉ về phía thôn xóm cách đó không xa: "Ta đi nơi đó xem có thể tìm thêm chút đồ ăn và rượu chống lạnh hay không."
Hồ ly rất vui vẻ đi theo phía sau cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro