Đằng Căn 8
Đằng Căn 8
*****
"Đừng nói cái này, nàng ta hơn nửa đêm mò đến phòng tiểu thư Chân gia, rốt cuộc là muốn làm cái gì?" Đào Yêu thuận tay sờ sờ đai lưng của Trương thẩm, thực mau sờ đến một vật nhỏ mềm mại, lấy ra nhìn thấy, lại là một con sâu màu đen dài nửa tấc, giống như những con sâu rau, còn động đậy, nàng bị dọa tới mức lập tức ném xuống đất.
Trương bá nhanh nhẹn nhặt con sâu lên, đi đến bên giường Chân tiểu thư, bóp miệng nàng ta ra, đem con sâu nhét vào.
"Đây là giải dược Ngão Tâm cổ do nàng luyện ra. Mấy ngày trước đó khi nàng đi thăm Chân tiểu thư, phát hiện Chân tiểu thư trúng Ngão Tâm cổ, lúc này mới vội vội vàng vàng trở về luyện giải dược. Giải dược sẽ chui vào cắn con cổ trùng kia sau đó hóa thành nước đen, nhưng phải liên tục phục ba lần mới có thể hoàn toàn hóa giải. Lão bà nhân thời cơ đi làm công cho Chân gia, đã lén đút cho Chân tiểu thư ăn hai lần. Cho nên Chân tiểu thư mới có tình huống ói máu đen. Người của Chân gia không rõ chân tướng, còn tưởng rằng vấn đề là do Thần Nữ Các. Sau khi cổ yêu đi xem tất nhiên biết có người làm hư chuyện tốt của nó, cho nên nhất định ở Chân gia ôm cây đợi thỏ. Lão bà chỉ coi con cổ yêu này cũng tầm thường như mấy con khác, dựa vào một mình nàng là có thể giải quyết. Vì không muốn cho ta cuốn vào, cũng vì không muốn cho các ngươi tự nhiên từ đâu xuất hiện nhận ra được điều gì, còn hạ được vào trong thức ăn, hy vọng chúng ta ngủ yên một giấc ." Hắn lắc đầu, "Ngươi nói xem tính tình như vậy, làm sao khiến người yên tâm cho được."
"Nàng ta hoàn toàn không biết bản lĩnh của ngươi?" Đào Yêu hỏi.
"Nàng cho rằng nàng là sư phụ của ta." Hắn cười, "Nàng cho rằng ta biết được tất cả chuyện huyền dị một nửa trong số đó đến từ những điều chúng ta đã gặp khi du tẩu tứ phương nhiều năm qua, và một nửa còn lại là do nàng dạy ta. Mà ta, chỉ là một nam nhân bình thường, nhiều lắm là một trợ thủ của nàng khi nàng diệt cổ."
Đào Yêu lại nói: "Mấy năm nay, các ngươi vẫn luôn tiêu diệt cổ trùng trên đời?"
"Nàng nói, cổ là thứ hại người, có thể diệt bao nhiêu thì diệt bấy nhiêu." Hắn bế Trương thẩm lên, "Trở về thôi."
"Đợi đã." Đào Yêu gọi hắn lại, "Nhưng mà trên thư ngươi nói ngươi ' bệnh nặng ', nếu ta có thể trị được cho ngươi, ngoại trừ thỏa mãn quy tắc của ta ra, còn có 'thù lao hậu hĩnh khác'."
Nàng trên dưới đánh giá hắn, "Nhưng ta xem bộ dáng này của ngươi, có thể đi có thể đánh có thể ôm, nơi nào có dấu hiệu bệnh nặng?!"
Hắn giảo hoạt cười nói: "Tuy rằng ta đến nay chưa có tìm được Thủy cổ mẫu, nhưng Hình Cơ đã triệu ta hồi Côn Luân phục mệnh."
"Cho nên?" Đào Yêu trừng lớn đôi mắt.
"Cho nên ta hy vọng ngươi thay ta chứng minh với Hình cơ rằng ta bị bệnh, phải nghỉ phép, thời gian hồi Côn Luân dời đến ba bốn mươi năm sau đi. Dù sao đối với Côn Luân mà nói, nhân gian vài thập niên bất quá chỉ là một cái huơ tay mà thôi." Hắn dùng ánh mắt hiền từ nhất nhìn Đào Yêu, "Tuy rằng Đào Đô của các ngươi vừa không quy thiên giới, cũng không thuộc Côn Luân, ngươi Đào Yêu cũng không tính là nhân vật lớn gì, nhưng cái thanh danh quỷ y vẫn còn đó, người khác Hình Cơ sẽ không tin, nhưng do ngươi chứng minh, Hình Cơ nhất định sẽ tin tưởng."
Đào Yêu tròng mắt chuyển động: "Ngươi muốn ta chứng minh như thế nào?"
"Thay ta viết một tờ xin nghỉ phép, in dấu tay của ngươi lên." Hắn cười, "Chính là đơn giản như vậy. Ta nói rồi ' thù lao hậu hĩnh ' sẽ không thiếu cho ngươi đâu!"
"Ta chính là cái người đứng đắn." Đào Yêu ngửa đầu, làm như có thật, "Nói dối cái loại sự tình này ta không thể làm, huống chi đối tượng lừa gạt còn là tiên cơ của Côn Luân, không được không được."
"Ngươi sợ nàng ta?" Trương bá thở dài, "Vậy thôi bỏ đi. Ta vốn đang muốn đem phương pháp nuôi ' Tăng cổ ' dạy cho ngươi xem như hồi báo."
"Tăng cổ?" Đào Yêu nhíu mày, "Đó là cái gì?"
"Phương pháp là lấy một chiếc lá cây hoặc là một cọng cỏ xanh luyện chế thành cổ, sau khi luyện thành đem cổ này đặt trong lu gạo, gạo trắng có thể tăng một nửa, đặt trong túi tiền, tiền bạc có thể tăng một nửa, được xưng là Tăng cổ." Trương bá nghiêm túc nói, "Đây là một trò nho nhỏ mà hai vợ chồng già chúng ta trong những năm gần đây nghiên cứu ra, chỉ là chúng ta đối với những thứ như tiền tài linh tinh cũng không có mong mỏi gì, cho nên chưa bao giờ dùng. Ngược lại là Đào Yêu cô nương, có thể cô nương rất cần dùng."
"Ngươi muốn ta viết tờ xin nghỉ như thế nào? Ấn một cái dấu tay đủ không? Nếu không đủ ta cho ngươi ấn một cái chưởng ấn như thế nào? Ấn dấu môi cũng được!"
"......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro