Chương 36
Ngụy Vô Tiện thề, hai chữ cuối cùng nói ra chắc chắn không phải là cố ý trêu chọc Lam Vong Cơ, mà chỉ là đơn giản cảm thấy, thời điểm quan trọng như thế này, nên dùng cách xưng hô đó để gọi y một lần.
Mặc dù hắn quen tuỳ ý, xưa nay không thích bị ràng buộc bởi bất kỳ lễ nghi nào, nhưng lại cảm thấy nhất định không thể đối xử tệ với Lam Vong Cơ, những gì nên có đều phải có.
Tuy hắn không có ý gì khác, nhưng hơi thở đột ngột này khiến hô hấp của Lam Vong Cơ nặng nề lên, ngay cả động tác rút ra cũng quên tiếp tục.
Mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt: "Lam Trạm, ngươi ..... có phải ....."
Những giọt mồ hôi lớn trượt theo sườn mặt của đối phương rơi xuống mặt hắn, Ngụy Vô Tiện hít mạnh một hơi: "Chờ đã, ta không phải có ý đó! Thêm một lần nữa ta thật sự không thể đâu! ......"
"..... Hồ nháo." Nhẹ giọng nói một câu, Lam Vong Cơ đỡ eo hắn cẩn thận rút ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi, lại nhịn không được cười nói: "Ta hồ nháo cái gì chứ, là tự ngươi nghĩ lệch mà."
"......"
"Sao? Ngươi không thích ta gọi ngươi như vậy? Hay là vừa rồi ta gọi sai cách? Vậy ta sẽ đổi bằng giọng điệu khác nhé, phu quân? Phu quân ~ Phu quân! ....."
Sau khi dùng đủ loại giọng điệu cao thấp khác nhau để gọi qua một lần, Lam Vong Cơ không thể nhịn được nữa muốn chặn miệng hắn lại, Ngụy Vô Tiện lập tức xin tha: "Ta sai rồi, ta sai rồi! Lam Trạm, ngươi còn phải đi lấy nước đúng không."
Hai tay chống ở hai bên đầu hắn, Lam Vong Cơ mang đầy tính áp bách từ trên cao nhìn xuống hắn một hồi, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.
Tuy rằng đã giúp hắn rửa sạch thật cẩn thận, nhưng sau đó vẫn bị sốt, suy cho cùng bởi vì trước đó để hơi lâu.
Lúc đang thiêm thiếp mê man vì sốt, thứ xuất hiện trong tầm nhìn mơ hồ của hắn dường như là gương mặt thời niên thiếu của Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm ......"
Giọng nói của hắn khàn vô cùng, Lam Vong Cơ bưng đến cho hắn một ly nước, rồi bảo: "Đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho tốt."
Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn uống nước, sau đó nheo mắt cười nói: "Năm đó ngươi cũng nói với ta như vậy."
"Năm đó?"
"Chính là lúc chúng ta giết con vương bát chết tiệt đó ở trong động Đồ Lục Huyền Vũ, ngươi biểu ta không được nói chuyện, không được cử động lung tung, lúc đó ngươi còn vô cùng hung dữ với ta."
"......" Lam Vong Cơ mấp máy môi, nhưng còn chưa mở miệng, Ngụy Vô Tiện đã nói: "Lam Trạm, ngươi để ta gối lên chân ngươi đi."
Ánh mắt trở nên mềm mại, Lam Vong Cơ dịu giọng đáp lại: "Được."
Gối đầu lên trên đùi y, lại nhịn không được mà cọ cọ, Ngụy Vô Tiện chợt nhớ tới điều gì đó, hỏi: "Lam Trạm, lúc ở trong động Huyền Vũ, có phải ngươi thật sự cũng để ta gối lên chân ngươi thế này không ha."
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của hắn, Lam Vong Cơ khẽ gật gật đầu: "Ừm."
"Thật sự là gối lên à, ta còn tưởng rằng lúc đó ta sốt đến hồ đồ, nằm mơ thấy như vậy chứ." Ngụy Vô Tiện cười cười, bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Cái tên khẩu thị tâm phi."
Lam Vong Cơ cũng không phản bác, vẫn đáp lời như cũ: "Ừm."
Co rút khóe miệng, Nguỵ Vô Tiện cảm khái nói: "Giờ đáp ứng tất cả, Lam Trạm, ngươi hiện tại đối với ta thật sự rất tốt nha."
Kéo một tay của y lên, dụi dụi mặt của mình vào, Lam Vong Cơ nói: "Không đủ tốt."
Nhiệt độ của đối phương từ đầu ngón tay truyền đến, Ngụy Vô Tiện khẽ cau mày: "Lam Trạm, sao sờ ngươi lại lạnh như vậy?"
Lam Vong Cơ nói: "Là do thân thể ngươi bị sốt nên nóng."
Ngụy Vô Tiện mơ hồ nói: "Thật sao, tại sao ta còn cảm thấy hơi lạnh nhỉ."
Nghe hắn nói xong, Lam Vong Cơ cầm tay hắn lên để truyền linh lực cho hắn.
Ngụy Vô Tiện cố gắng rút tay về: "Không sao, không cần truyền linh lực cho ta, hiện tại ta có thể tự mình ngưng tụ tạo ra linh lực trong cơ thể."
Lam Vong Cơ vẫn cứ nắm tay hắn không buông, chỉ kêu hắn nằm yên đừng cử động lung tung.
Dòng chảy ấm áp chạy khắp nơi trong cơ thể quả thực khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, Ngụy Vô Tiện bèn không phản đối nữa, để mặc Lam Vong Cơ truyền linh lực cho hắn, rồi có chút nghi hoặc nói: "Sao lần này lại sốt nặng như vậy, có phải có liên quan đến lời nguyền hiến xá không?"
"......" Lam Vong Cơ thành thật nói: "Chắc là không phải."
Ngụy Vô Tiện chẹp chẹp môi hai cái, rồi nói: "Vậy có phải cơ thể này của ta quá suy nhược không ha ...... Vậy ta cần ăn nhiều đồ ăn ngon hơn để bồi bổ cơ thể."
"Được." Lam Vong Cơ trước tiên đồng ý, sau đó bổ sung: "Muốn ăn cái gì."
"Muốn uống Thiên Tử Tiếu."
"Bị bệnh không nên uống rượu."
"Muốn ăn gà cay."
"Bị bệnh không nên ăn cay."
Ngụy Vô Tiện: "......"
Ngụy Vô Tiện thút thít nói: "Hàm Quang Quân, ngươi hỏi ta muốn ăn cái gì, rồi cái này không nên, cái kia không được."
Lam Vong Cơ dùng ngón tay nhẹ nhàng vén tóc hắn: "Ăn chút gì đó thanh đạm trước."
Ngụy Vô Tiện hít hít mũi, giả vờ nức nở: "Được rồi, vậy thì cũng phải là món thanh đạm ngon." Vừa nói hắn vừa ngáp một cái, nước mắt ứa ra ở khóe mắt.
Lam Vong Cơ thấy hắn quá sức mệt mỏi, dịu giọng nói: "Ngủ thêm một lát."
Ngụy Vô Tiện cố chống mí mắt lên: "Nhưng ta muốn nhìn thấy ngươi thêm một chút."
Lam Vong Cơ đặt hắn nằm ngay ngắn lên giường: "Ta trông chừng ngươi, ngủ đi."
Nghe được câu nói này, Ngụy Vô Tiện không hiểu sao lại cảm thấy yên tâm không ít, khoé môi treo nụ cười rồi lại chìm vào giấc ngủ mê man.
Lúc tỉnh lại, có mùi cháo thoang thoảng quanh quẩn nơi chóp mũi, Ngụy Vô Tiện mở mắt ra trước, còn chưa ngồi dậy, đã không nhịn được nuốt nước miếng.
Thấy hắn đã tỉnh, Lam Vong Cơ lập tức đi tới bên cạnh giường đỡ hắn dậy: "Cảm thấy tốt hơn chút nào không?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Cảm giác cũng không có gì đáng ngại ......"
Đang nói chuyện, bụng bỗng nhiên kêu lên ùng ục, Ngụy Vô Tiện cũng không cảm thấy xấu hổ, cười nói: "Chỉ là hơi đói thôi."
Nghe vậy, Lam Vong Cơ đứng dậy đi tới bên bàn, mở hộp đựng thức ăn lấy bát cháo từ bên trong ra, bưng đến cạnh giường.
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ngươi đút ta ăn nha."
Lam Vong Cơ tất nhiên đồng ý, múc một thìa cháo lên, nhẹ nhàng thổi thổi, kiểm tra độ nóng, rồi mới đưa vào miệng Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện nhấp một ngụm, ngạc nhiên nói: "Ngon quá. Đây là mua từ Thải Y trấn mang về sao? Phòng bếp của Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể nấu được món cháo ngon như vầy đâu nhỉ? Ta nhớ hồi đó ăn cháo trên ngọn núi này toàn là cháo trắng, trong bát cháo này thế mà còn có cả thịt băm!"
Lam Vong Cơ hỏi: "Ngươi thích không?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Ngon lắm, ta muốn ăn thêm."
"Được." Lam Vong Cơ đáp lại, từng ngụm từng ngụm từ từ đút ăn hết một bát cháo.
Ăn xong bát cháo, Ngụy Vô Tiện hài lòng thoả dạ ợ một cái, rồi lại lăn tới lộn lui trong vòng tay Lam Vong Cơ.
Cơn sốt cao tuy ập đến đột ngột, nhưng có linh dược Lam gia kềm hãm, nên rút lui cũng rất nhanh.
Hôm đó bị giày vò hơi quá lố, khắp người đều là vết tích do Lam Vong Cơ để lại, trên cổ tay có vết đỏ do bị mạt ngạch hằn lên, còn có vết thương của lời nguyền hiến xá.
Lúc cẩn thận bôi thuốc cho hắn, Lam Vong Cơ nhíu mày nhẹ nhàng vuốt ve vết thương, cũng đồng thời bôi thuốc mỡ lên. Nhưng linh dược trong nhà có hiệu quả đến đâu, cũng không có tác dụng gì đối với lời nguyền hiến xá.
Tuy thân thể không còn sốt nữa, nhưng thời gian ngủ của Ngụy Vô Tiện hình như càng ngày càng dài, ban đầu mặc dù hắn thường xuyên dậy muộn, bình thường cũng sẽ không qua khỏi cuối giờ Tị, nhưng bây giờ thường ngủ đến giờ Ngọ mới dậy. Mà vết thương chỗ cổ tay hắn ngày càng nặng hơn, dần dần lan đến khuỷu tay.
Lam Vong Cơ tuy ngoài mặt không nói gì, nhưng lo lắng trong lòng ngày càng nặng nề.
Ngụy Vô Tiện một mình ngủ trong Tĩnh Thất, y bèn trực tiếp chuyển tất cả những cuốn sách cổ có liên quan tìm thấy được trong Tàng Thư Các về Tĩnh Thất để đọc. Tạm thời chưa tìm ra cách nào giải trừ triệt để, nhưng có nhiều cách giúp hắn giảm bớt sự khó chịu.
Hôm nay tỉnh lại, Ngụy Vô Tiện theo thói quen giơ tay lên nhìn, phát hiện vết thương trên cổ tay đã không lan rộng nữa, ngược lại có vẻ nhạt hơn trước rất nhiều.
Đang lúc nghi hoặc, thì Lam Vong Cơ từ bên ngoài đẩy cửa vào, nhìn thấy động tác nhìn chằm chằm vào cổ tay của Ngụy Vô Tiện.
Nhìn thấy y tới, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, vết thương này ....."
Lam Vong Cơ không nói thêm gì, trước tiên đặt mấy cuốn sách trong tay lên bàn, đi đến bên giường: "Thân thể có khó chịu không."
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm vào vết thương trên cổ tay: "Lời nguyền này bị sao vậy, tại sao thành ra thế này?"
Lam Vong Cơ vẫn im lặng, Ngụy Vô Tiện nhận ra điều gì đó, kéo lấy tay y, trực tiếp xắn tay áo lên kiểm tra. Quả nhiên, nhìn thấy vết thương giống y hệt trên cổ tay y.
Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi: "Ngươi ....."
Ngụy Vô Tiện trước đây cũng biết phương pháp dịch chuyển lời nguyền, nhưng lời nguyền hiến xá này khác với lời nguyền tà ác thông thường, không thể dịch chuyển hoàn toàn, chỉ có thể dịch chuyển một phần để chia bớt nỗi đau của hắn, chứ không thể giải trừ hoàn toàn, nếu muốn giải trừ triệt để, vẫn cần người được hiến xá hoàn thành nguyện vọng của chủ nhân thân thể.
Nhìn chằm chằm vào mắt Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cau mày nói: "Lam Trạm, ngươi là lúc ta ngủ say ..... Nhưng không phải trước đó đã nói rồi hay sao, dạng lời nguyền này không có cách giải trừ, chỉ có thể chia sẻ giảm bớt mà thôi, ngươi tại sao còn ...."
Lam Vong Cơ lắc đầu, ôm hắn vào lòng: "Giống nhau."
Cho dù không dịch chuyển một phần lời nguyền lên trên người mình, nhìn đối phương đau đớn vì lời nguyền hiến xá, y vẫn cảm thấy giống như mình phải chịu, thà dịch chuyển lên trên người mình, ít nhất cũng có thể giúp hắn chia sẻ phần nào.
Ngụy Vô Tiện hiếm khi trầm mặc một hồi, cuối cùng lại có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, ôm lấy Lam Vong Cơ, nói: "Sao ngươi ngốc như vậy chứ?"
Một người hoàn mỹ như vậy, mỗi một vết sẹo trên người y, đều là do mình gây ra, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy trong lòng có chút chua xót, nhưng căn bản không thể trách cứ đối phương cái gì.
Lam Vong Cơ để hắn ôm, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng hắn, thấp giọng nói: "Ừm."
Thở dài một hơi, Ngụy Vô Tiện lại nắm tay hắn, sờ vào vết thương đã dịch chuyển sang cổ tay y, có chút đau lòng nói: "Có đau không?"
Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn hắn, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngươi có đau không?"
"Ta đương nhiên ......" Ngụy Vô Tiện vô thức muốn nói là không đau, nhưng cũng biết chắc chắn không giấu được Lam Vong Cơ, dù sao hiện giờ vết thương do lời nguyền trên cổ tay hai người giống nhau, mức độ đau đớn cũng giống nhau.
Ngụy Vô Tiện cố nở nụ cười: "Không sao, Lam Trạm ...... Nhất định có cách, gần đây thời gian nằm trên giường rất nhiều, ta ngược lại cũng nghĩ ra một số biện pháp khác, rất nhanh sẽ có thể giải trừ được lời nguyền này. Ngươi tin ta đi, Lam Trạm."
"Ừm."Lam Vong Cơ hôn lên trán hắn, "Tin ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro