Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 89 - Bạch Thước Thượng Thần

Tại Hạo Nguyệt Điện, Phạn Việt đang nhập định, dùng thần lực luyện hóa ba mảnh Cờ Tụ Yêu trong tay, dưới sự dẫn dắt của thần lực, ba mảnh cờ từ từ hợp lại với nhau.

Hoa Hồng đứng bên ngoài đại điện canh giữ, hết sức chăm chú.

Khi ba mảnh Cờ Tụ Yêu đã hợp nhất, trong mắt Hoa Hồng chợt hiện lên một luồng hắc khí khiến nàng mất đi thần trí. A Nguyệt đột nhiên xuất hiện, khẽ do dự, nhưng cuối cùng vẫn cắn môi, thả một luồng ma khí vào Cờ Tụ Yêu trong điện.

Ma khí nhập cờ, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa, A Nguyệt biến mất tại chỗ, Hoa Hồng cũng nhanh chóng lấy lại ý thức, phảng phất như nàng không hay biết chuyện gì vừa xảy ra.

Một tia thần quang từ trong điện phóng thẳng lên trời, mang theo yêu lực cuồn cuộn khiến cả bầu trời rung chuyển. Phạn Việt tay cầm Cờ Tụ Yêu, từ trong điện đi ra.

Hai ánh mắt chạm nhau, cả Phạn Việt lẫn Hoa Hồng đều nhìn theo hướng A Nguyệt vừa biến mất.

Kể từ khi Yêu Hoàng đời trước Hồng Dịch phi thăng Thần giới, Huyền Tinh Cung ở tầng trời thứ ba đã bị phong ấn cho đến nay, bất quá cũng chỉ mới mười năm ngắn ngủi trôi qua vậy mà nơi này đã trở nên quạnh quẽ không ít.

Ngoài một góc cung điện, hai bóng người bất ngờ xuất hiện, Mộ Cửu vẫn như thường lệ một thân rực đỏ như lửa, chỉ là giờ đây sắc mặt hắn lãnh trầm, sớm đã không còn là thiếu niên của lúc trước.

Việc Thường Mị ngã xuống đã lan truyền khắp nơi, Bạch Thước nhìn thấy dáng vẻ của Mộ Cửu chỉ biết thầm thở dài: "Chỉ có thể dựa vào ngươi thôi."

Trước khi phi thăng Hồng Dịch từng đặt kết giới quanh Huyền Tinh Cung, dưới thần không thể vào, nhưng Mộ Cửu là người của Hồ tộc, có thể dùng huyết mạch của mình để phá giải kết giới.

Mộ Cửu gật đầu: "Hiện giờ Yêu tộc chỉ có Hạo Nguyệt Điện Chủ mới có thể đối đầu với Trấn Vũ, yên tâm, ta nhất định giúp ngươi lấy được cây bồ đề."

Chỉ thấy đầu ngón tay hắn vừa động, vài giọt máu rơi xuống kết giới mỏng manh, phá vỡ một góc kết giới mở ra một lối nhỏ.

"Đi thôi!" Mộ Cửu kéo Bạch Thước đi, bóng hai người chớp nhoáng biến mất.

Sương mù bao phủ mặt hồ, trung tâm hồ phản chiếu hình ảnh một vầng trăng tím mờ ảo, đầy ma mị.

"Ta từng đến Huyền Tinh Cung lúc nhỏ nhưng không thấy cây bồ đề mà ngươi nói. Chỉ có nơi này là ta chưa từng đặt chân tới, có lẽ nó nằm ở đây."

Mộ Cửu cùng Bạch Thước đáp ở bên hồ, nói: "Hồ Tử Nguyệt chính là nơi Tử Nguyệt Yêu Quân từng tu luyện, cũng là cấm địa của Huyền Tinh Cung."

Ngàn năm trước, Yêu Thần Thiên Khải thức tỉnh, dùng tên giả Tử Nguyệt Yêu Quân, ẩn tích ở Huyền Tinh Cung, chính là tại nơi này.

"Tiểu Bạch, nhìn kìa!"

Bên đình đá giữa hồ, một cây bồ đề sừng sững mọc lên, Bạch Thước đã từng thấy rất nhiều cây bồ đề, nhưng chưa bao giờ gặp cây nào tràn đầy sinh khí và linh lực như cây này.

"Ta đi lấy thụ tâm!" Bạch Thước lao mình lên, dừng ở bên cây bồ đề, nhưng ngay khi nàng vừa chạm vào cây, một làn hắc khí từ trong thân cây đột nhiên bùng lên, vây lấy nàng.

"Cẩn thận!" Mộ Cửu biến sắc, ném ra Tịch Diệt Luân, nhưng bị sương đen chém ra yêu lực đẩy lùi.

"Bán thần? Trấn Vũ!"

Mộ Cửu giận dữ gầm lên, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ, bên trong hắc khí, một bóng người hiện ra, không ai khác chính là Trấn Vũ.

"Sao ngươi lại ở đây?" Bạch Thước biến sắc, "Đây là cái bẫy! Kẻ đồng lõa với A Nguyệt là ngươi!"

"Thông minh lắm. Không hổ là người được Phạn Việt nhìn trúng." Trấn Vũ cười lớn.

"Ngươi đừng phí công, ta đã bị Phạn Việt đuổi khỏi Hạo Nguyệt Điện. Cho dù ngươi có bắt ta cũng không hại được hắn."

Trấn Vũ nghiền ngẫm cười: "Ngươi nghĩ vì sao bổn tôn lại mất công dẫn dụ ngươi đến Huyền Tinh Cung? Các ngươi huyết khế tương liên, một khi ngươi gặp nguy, Phạn Việt liền sẽ cảm nhận được. Bạch Thước, không bằng ngươi đoán thử xem, rốt cuộc hắn có đến hay không?"

Trấn Vũ bước từng bước về phía Bạch Thước, đưa tay nhấc bổng nàng lên.

"Ngươi là kẻ thông minh hiếm thấy, nói thật, bổn tôn cũng khá thích ngươi, đáng tiếc, ai bảo ngươi lại là người mà Phạn Việt coi trọng."

Một luồng yêu lực từ một bên chém ra, Mộ Cửu đẩy Bạch Thước về lại phía bờ hồ: "Tiểu Bạch, mau đi!"

Mộ Cửu xoay người cùng với Tịch Diệt Luân lao thẳng về phía Trấn Vũ.

"Thật không biết tự lượng sức mình!" Trấn Vũ hừ lạnh, một đạo thần lực phất ra.

Bạch Thước vừa chuyển đầu thì thấy Mộ Cửu bị Trấn Vũ đánh ngã trên mặt đất, liền không chút do dự mà xoay người lao tới.

"Mộ Cửu!" Bạch Thước dựng lên một vòng tròn phòng thủ bảo vệ trước mặt Mộ Cửu. Khoảnh khắc yêu lực sắp giáng xuống đầu nàng, một đôi tay đột ngột kéo nàng ôm vào lòng, né tránh đòn tấn công.

Xích bạc từ tay người nọ chém ra, đẩy lùi Trấn Vũ một bước.

"Đại yêu quái!" Bạch Thước không dám tin vào mắt mình, lẩm bẩm nói, "Sao ngươi lại tới đây?"

"Nếu bổn điện không tới, lúc này đây, ngươi định làm cách nào để giữ mạng?" Phạn Việt không thèm nhìn Trấn Vũ lấy một cái, chỉ chăm chủ nhìn Bạch Thước.

Bạch Thước bối rối, bỗng chợt nhớ mà nhắc hắn: "Ngươi mau rời đi! Đây là bẫy của Trấn Vũ và A Nguyệt!"

Thấy Phạn Việt nhíu mày, nàng cảm giác như hắn không tin mình, lòng không khỏi chua xót: "Ta biết ngươi không tin ta, nhưng ta thật sự không có lừa ngươi."

"Ta biết," Phạn Việt nhẹ nhàng nói, "Bổn điện chưa bao giờ nghi ngờ ngươi."

Bạch Thước ngẩn ra, còn chưa kịp hỏi, Trấn Vũ đã lạnh giọng: "Phạn Việt, hôm nay bổn tôn sẽ tiễn ngươi một đoạn đường!"

"Cuồng vọng." 

Phạn Việt hừ lạnh, vung tay đưa Bạch Thước về phía bờ hồ, lòng bàn tay hắn vừa động, Cờ Tụ Yêu hiện ra, cuồn cuộn yêu khí che trời, miệng cờ mở ra, từng tiếng gầm trầm thấp vang lên, vô số bóng dáng yêu thú từ bên trong miệng cờ tràn ra.

"Ngươi cho rằng Cờ Tụ Yêu của Yêu Thần xuất thế thì bổn tôn không thể làm gì được ngươi sao?" Trấn Vũ cười lớn, một đạo thần lực vung ra, Cờ Tụ Yêu vậy mà thoát khỏi sự khống chế của Phạn Việt, rơi vào tay Trấn Vũ, bị ma khí dày đặc bao phủ.

Vẻ vui mừng trên mặt Bạch Thước đột nhiên đông cứng: "Sao có thể như vậy!"

"Ma khí? Thảo nào Thường Mị không phải là đối thủ của ngươi." Phạn Việt thần sắc không đổi, trầm giọng: "Cũng chính ngươi đã triệu hồi con tà long ở Dị Thành?"

"Không sai, chỉ tiếc là ngươi nhận ra hơi muộn rồi! Nghe lệnh ta, giết!" Trấn Vũ trầm giọng quát, vô số yêu thú Thượng cổ từ Cờ Tụ Yêu lao ra, ồ ạt tấn công về phía Phạn Việt.

Sắc mặt Phạn Việt lãnh trầm, lòng bàn tay ngưng tụ yêu lực dựng lên một kết giới, nhưng hắn chỉ là bán thần, mà những sinh vật bị phong ấn trong cờ đều là yêu thú Thượng cổ, dẫn đầu là Thao Thiết, nó chỉ cần một ngụm đã cắn vỡ kết giới, há rộng cái miệng đầy máu lao thẳng xuống muốn cắn lấy Phạn Việt.

"Phạn Việt, cẩn thận!" Bạch Thước kinh hãi tột độ, không hề do dự lao lên ôm lấy Phạn Việt, che chắn cho hắn.

Phạn Việt vốn dĩ ngay cả khi bị cướp mất Cờ Tụ Yêu trên mặt cũng không có biểu hiện gì, lúc này lại hơi sững sờ, rũ mắt nhìn Bạch Thước trong vòng tay mình.

Cú đớp của Thao Thiết cuối cùng không trúng Bạch Thước, Bạch Thước ngây ngẩn ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt ôn nhu của Phạn Việt nhìn nàng.

" Đồ ngốc." Khóe môi Phạn Việt khẽ cong, ngay sau đó hắn ngẩng đầu, một đạo thần lực vung ra, Cờ Tụ Yêu lại lần nữa lơ lửng giữa không trung, ma khí tan biến, phát ra yêu quang thuần khiết.

Bạch Thước quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thao Thiết, hung thần ác sát mới vừa rồi còn muốn nuốt chửng bọn họ, đột nhiên rống to một tiếng, dẫn theo vô số yêu thú quay đầu tấn công Trấn Vũ.

Trấn Vũ bị phản kích bất ngờ, bị Thao Thiết cho ăn một trảo lùi mấy bước, phun ra một ngụm máu, yêu thú ngửi thấy mùi máu tanh càng thêm hưng phấn.

Trấn Vũ vung một chưởng đẩy lùi yêu thú, gắng sức chống đỡ, không thể tin nổi: "Sao có thể như vậy? Bổn tôn rõ ràng đã dùng ma khí khống chế Cờ Tụ Yêu, thần lực của ngươi không thể hủy diệt ấn ký của bổn tôn!"

"Hắn một mình, đương nhiên không thể." Một giọng nói sắc sảo vang lên, "Đương nhiên phải có bổn vương tương trợ."

Trên hồ Hồ Tử Nguyệt, thần lực trào dâng, một bóng người xuất hiện— chính là Thường Mị, kẻ đã ngã xuống trước đây!

"Cô cô!" Mộ Cửu kích động, khó có thể tin.

"Thường Mị?" Sắc mặt Trấn Vũ đại biến: "Ngươi chưa chết? Không thể nào, bổn tôn rõ ràng đã hủy diệt thần phách của ngươi!"

"Trấn Vũ, chẳng lẽ ngươi quên chân thân của bổn vương sao?" Thường Mị chế nhạo.

"Cửu Vĩ chín mạng!"

"Ngươi giết, chẳng qua chỉ là một phân thân của bổn vương. Con cáo già nhà ngươi, nếu ta không đổi tám cái đuôi kia của mình thành thần thể, thì làm sao lừa được ngươi." Thường Mị vẻ mặt u ám.

"Rốt cuộc các ngươi đã hợp tác từ khi nào?"

"Đương nhiên là từ ngày nàng vào điện." Phạn Việt đột nhiên vung tay, một luồng yêu lực tràn ra bên bờ hồ, A Nguyệt hoảng loạn ngã xuống đất.

"A Nguyệt?" Bạch Thước kinh ngạc.

Vẻ mặt A Nguyệt cũng đầy kinh ngạc, không thể tin nổi: "Ngươi đã nghi ngờ ta từ lâu? Tại sao?"

"Bởi vì bổn điện biết, ngươi không phải là người trong ký ức của bổn điện."

"Không thể nào! Ta có tất cả ký ức của chúng ta, ngươi biết rõ ta không hề nói dối!"

"Đúng vậy, những gì ngươi nói hoàn toàn khớp với một số chuyện trong ký ức của bổn điện. Nhưng dù ngươi có giả vờ giống đến đâu, ngươi cũng không phải là nàng." Giọng Phạn Việt có chút xa xăm, "Bổn điện tuy không nhớ nổi dung mạo của nàng, nhưng bổn điện nhớ rõ ánh mắt của nàng lúc lâm chung, đôi mắt ấy đã nói với bổn điện rằng, nếu nàng có thể sống lại một đời, tái kiến bổn điện, chỉ nguyện trở thành người xa lạ, chẳng mong kề cận bên nhau."

Không biết vì sao, khi Bạch Thước nghe được những lời này của Phạn Việt, một nỗi bi thương vô tận lại dâng trào trong lòng, khiến cơ thể nàng không khỏi run rẩy dữ dội.

Nhưng Phạn Việt không nhìn thấy vẻ mặt của nàng lúc này.

A Nguyệt không cam lòng: "Chỉ vì một đôi mắt, ngươi liền không tin ta?"

"Không chỉ vậy." Phạn Việt lạnh nhạt nói, "Bổn điện không biết bản tính của ngươi, nhưng Bạch Thước tuyệt đối không phải là kẻ vô duyên vô cớ làm hại người khác. Nàng nghi ngờ ngươi, bổn điện tất nhiên cũng sẽ nghi ngờ ngươi."

"Vậy tại sao ngươi còn đuổi nàng ra khỏi Hạo Nguyệt Điện?"

"Nếu bổn điện không làm vậy, sao có thể khiến ngươi ra tay? Rồi làm sao khiến Trấn Vũ tin rằng Cờ Tụ Yêu đã bị hắn khống chế?"

Vừa dứt lời, Phạn Việt vung tay, Cờ Tụ Yêu lại một lần nữa bùng phát yêu lực đỏ rực.

"Giết!"

Thao Thiết gầm lên một tiếng, dẫn đầu đám yêu thú lao thẳng về phía Trấn Vũ, Chỉ trong khoảnh khắc, cánh tay hắn bị xé nát, máu tuôn xối xả. Ngay khi hắn sắp bị Thao Thiết nuốt chửng, một bóng người từ bầu trời lao xuống, vung đao chém ngang, người ấy kéo lấy Trấn Vũ đang hấp hối, rồi lao về phía bầu trời trên Huyền Tinh Cung.

"A Chiêu!" Bạch Thước trông thấy người tới, kinh hô một tiếng.

Thao Thiết còn muốn tiếp tục đuổi theo, Phạn Việt thoáng nhìn thần sắc Bạch Thước, rồi vung tay ném ra Cờ Tụ Yêu, thu hồi toàn bộ yêu thú trở lại bên trong.

Chỉ trong chớp mắt, Trọng Chiêu đã mang theo Trấn Vũ biến mất nơi chân trời.

Bạch Thước sững sờ, ngây ngẩn nhìn Phạn Việt.

"Đại yêu quái, ngươi..."

"Thần phách của Trấn Vũ đã vỡ nát, cho dù Trọng Chiêu có cứu hắn, hắn cũng không thể sống quá ba ngày."

Trong mắt Bạch Thước thoáng hiện lên một tia cảm kích, nhưng ngay sau đó, nàng lại nhớ đến chuyện Phạn Việt đã lừa mình, trong lòng vừa tức giận vừa ấm ức, chẳng nói lời nào liền xoay người biến mất tại chỗ.

Phạn Việt không ngờ tính tình của tiểu bán tiên này lại lớn đến như vậy, vừa lơ đãng một chút đã để nàng chạy mất, hắn lập tức nâng bước định đuổi theo.

"Phạn Việt!" Từ phía sau, A Nguyệt loạng choạng bò dậy khỏi mặt đất.

"Ngươi thật sự không muốn biết mình là ai? Người mà ngươi luôn tìm kiếm rốt cuộc là ai sao?" Nàng nhìn hắn đầy đau thương, "Ta nguyện nói cho ngươi biết tất cả, chỉ cầu... chỉ cầu ngươi cho ta được ở lại bên cạnh ngươi."

"Không cần." Phạn Việt nhàn nhạt nói, một luồng thần lực giáng xuống A Nguyệt.

A Nguyệt cứ ngỡ hắn muốn giết mình, nhưng thần quang bao phủ, yêu khí giữa chân mày được xua tan, cả cơ thể nàng bỗng chốc nhẹ nhõm.

"Ngươi... ngươi đã giải khai thần khế mà Trấn Vũ đặt trên ta?" Trong mắt A Nguyệt lóe lên một tia hy vọng, nàng vội chộp lấy tay áo Phạn Việt: "Tại sao? Tại sao không giết ta, ngược lại còn cứu ta..."

Phạn Việt khẽ nhấc chân, tránh đi bàn tay của A Nguyệt, đôi mắt rũ xuống: "Ngươi và nàng, chung quy vẫn có duyên phận."

A Nguyệt khựng lại: "Ngươi... ngươi đã biết mình chính là..."

Nhưng Phạn Việt không để nàng nói tiếp, chỉ vung tay lên, cả thân hình A Nguyệt hóa thành một luồng sáng, bay thẳng về phía đầm lầy Uyên Lĩnh.

"Bổn điện giữ lại mạng ngươi, từ nay về sau, Huỳnh Tâm Thảo, không được phép rời khỏi Uyên Lĩnh đầm lầy."

Lời vừa dứt, Phạn Việt không hề do dự, lập tức đuổi theo hướng Bạch Thước biến mất.

"Cô cô!" Mộ Cửu vọt tới, định ôm chầm lấy Thường Mị.

Thường Mị duỗi tay véo mạnh vào tai tiểu hồ ly, nhìn thấy thằng cháu ngốc nước mắt lưng tròng, nàng lại lộ vẻ ghét bỏ: " Không tiền đồ! Với cái bộ dạng này của ngươi mà còn mơ tưởng thu phục Thiên Hỏa? Đi, theo lão tử về núi tu luyện!"

"Không! Ta muốn đến Hạo Nguyệt Điện tìm Tiểu Hoa!" Mộ Cửu dùng sức lăn lộn, vẫn là bị Thường Mị túm gáy xách đi mất.

Đêm đó, tại Lạnh Tuyền Cung

Trấn Vũ hấp hối nằm trên giường trong điện, Trọng Chiêu đem ma lực bản nguyên đến trước mặt hắn, nhưng mặc kệ y có rót vào bao nhiêu ma lực, sinh khí trong mắt Trấn Vũ vẫn dần lụi tàn.

"Đừng phí sức nữa, thần phách của bổn tôn đã tan vỡ, không thể cứu vãn được nữa."

"Cung chủ, vì sao ngay cả căn nguyên chi lực của Ma Thần cũng không thể cứu người?" Trọng Chiêu không giấu nổi vẻ bi thương trong mắt, vô luận Trấn Vũ là yêu hay ma, nếu không có hắn, y đã chết dưới tay Tiên tộc từ lâu.

"Cờ Tụ Yêu vốn được tạo ra từ một phần bản nguyên chi lực của Yêu Thần, khi Ma Thần chưa giáng thế, chỉ dựa vào ma lực này, không thể cứu được ta..."

"Cung chủ!"

"Bổn tôn đã dành cả đời mưu tính cho Ma tộc, chết cũng không có gì tiếc nuối. Trọng Chiêu, bọn họ không biết ngươi thân đã là ma, ngươi hãy thay bổn tôn giết Phạn Việt, trở thành Yêu Hoàng, mở ra Cửu U Luyện Ngục, nghênh đón Chủ Thượng trở lại thế gian..."

Trọng Chiêu không chút do dự, một bộ dạng thấy chết không sờn: "Thiên hạ muốn ta chết, nhưng Cung chủ đã ban cho ta một sinh mệnh mới, ý nguyện của Cung chủ, dù có phải chết, Trọng Chiêu cũng quyết tâm thực hiện!"

"Ta... ta sẽ giúp ngươi..." Trấn Vũ yếu ớt vẫy tay gọi Trọng Chiêu lại gần hơn, "Ngươi lại đây......"

Trọng Chiêu cúi người xuống, Trấn Vũ chậm rãi nói: "Tất cả mưu tính của bổn tôn, đều là vì ngươi, kể cả cái chết của bổn tôn cũng vậy..."

Trọng Chiêu sững sờ, nhưng Trấn Vũ không cho hắn cơ hội hỏi thêm, trong khoảnh khắc, ánh sáng lóe lên trong mắt hắn, ngón tay bỗng chốc điểm thẳng vào ấn đường của Trọng Chiêu, một luồng hắc quang bùng lên, ma lực tinh thuần từ lòng bàn tay Trấn Vũ bắn thẳng vào linh đài của Trọng Chiêu. Chớp mắt, Trọng Chiêu bị khống chế, treo lơ lửng giữa không trung, ánh mắt trở nên trống rỗng.

Đúng lúc này, Ma Thần căn nguyên vốn dĩ đang yên ắng lại đột ngột bừng sáng, hợp cùng ma lực của Trấn Vũ, một lần nữa xuyên thẳng vào linh đài của Trọng Chiêu, chỉ trong giây lát, tu vi của Trọng Chiêu đột phá đến đỉnh phong bán thần, chỉ kém một bước là tiến vào thần cảnh.

"Muốn thành ma, phải vứt bỏ hết thảy, Ma Thần, để ta giúp người dứt bỏ sợi dây cuối cùng ràng buộc với thế gian này!"

Trấn Vũ nhìn Trọng Chiêu lơ lửng trên không, khẽ lẩm bẩm, khóe môi ẩn hiện một nụ cười, thân thể dần hóa thành tro bụi, tan biến vào hư không.

Khoảnh khắc Trấn Vũ tiêu tán, Trọng Chiêu đột nhiên mở bừng mắt, trong mắt hắn lóe lên hắc quang, hắn chậm rãi đáp xuống, an vị trên vương tọa.

Ngay khi linh phách Trấn Vũ biến mất, Phục Linh hốt hoảng xông vào đại điện.

"Cung chủ!"

Trong điện đã không còn bóng dáng Trấn Vũ, trên vương tọa, Trọng Chiêu chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đen đặc như mực, lạnh lẽo đến tột cùng, không vương chút cảm xúc.

"A Chiêu... Cung chủ người...?"

"Cung chủ đã ngã xuống, từ hôm nay trở đi, ta chính là chủ nhân mới của Lãnh Tuyền Cung."

Trọng Chiêu nhàn nhạt lên tiếng: " Đi, chiêu cáo Yêu giới, ba tháng sau, ta sẽ quyết chiến cùng Cung chủ Hạo Nguyệt Điện tại Tử Nguyệt Sơn. Kẻ bại vong mạng, kẻ thắng xưng đế."

Phục Linh nhìn vào đôi mắt không chút gợn sóng của Trọng Chiêu, trong lòng chợt dấy lên một nỗi bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro