Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 85 - Bạch Thước Thượng Thần

Hoa Hồng tay xách hai vò rượu, đứng lượn lờ trước cửa phòng Mộ Cửu đã được nửa nén hương, cuối cùng nàng hít sâu một hơi, rồi bất ngờ đá tung cửa căn nhà cây mà xông vào.
"Mộ..."
Trong phòng tối đen như mực, không có lấy một bóng người.
Hoa Hồng khựng chân một chút, rồi lại thở phào nhẹ nhõm, nàng vừa quay đầu thì bất ngờ đối điện với ánh mắt sáng lấp lánh của Mộ Cửu.
"Tiểu Hoa, nàng tìm ta à?"
"Không có."
"Thế đây là cái gì?" Hoa Hồng xoay người muốn rời đi nhưng Mộ Cửu đã nhanh tay giật lấy vò rượu trong tay nàng.
Hoa Hồng khẽ ho một tiếng, còn chưa kịp trả lời, Mộ Cửu đã kéo tay nàng: "Đi, ta dẫn nàng đến một nơi."
Phía sau sơn cốc, bên bờ hồ nước tĩnh lặng, những cây ngô đồng cao vút chạm trời, dưới tàng cây là những căn nhà trên cây được xây nối sát nhau, cành lá sum suê, linh lực dồi dào, toàn bộ đều được làm từ gỗ ngô đồng.
"Đây là nơi nào?"
Mộ Cửu cười bí hiểm, kéo Hoa Hồng vào căn nhà đầu tiên.
Ánh sáng linh quang vụt sáng rực, Hoa Hồng theo bản năng nhắm mắt lại tế ra Đốt Thiên Côn, nhưng lại bị Mộ Cửu giữ lấy tay.
"Tiểu Hoa, đừng sợ!"
Đôi tay của thiếu niên thon dài mà khô ráo, nhưng lại đem đến một cảm giác mạnh mẽ, khiến Hoa Hồng bất giác mở mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt mà ngẩn người.
Trong nhà, trên một chiếc giá gỗ, hàng chục pháp khí được treo lơ lửng – trường kiếm, đoản đao, trường thương – tất cả đều mang dáng vẻ sắc bén, lạnh lẽo, nhưng lại tỏa ra ánh sáng mờ ảo như ngọc.
"Tuyết Kiếm Côn Luân, Phương Thiên Kích, Nam Hải Trượng..." Hoa Hồng không kìm được tiến lên, khẽ chạm vào những pháp khí đỉnh cấp trong truyền thuyết.
"Thích không?" Nhìn ánh mắt long lanh của Hoa Hồng, Mộ Cửu thở phào nhẹ nhõm, hỏi khẽ.
"Thích..." Hoa Hồng trả lời một cách vô thức, rồi bỗng quay sang hoài nghi: "Những thứ này nếu không phải là bảo vật trấn sơn của Yêu Tông, thì cũng là pháp khí đã thất lạc hàng trăm năm, ngươi làm sao có được?"
"Đừng lo chuyện đó, chỉ cần nàng thích là được. Đây là sính lễ ta chuẩn bị, từ hôm nay, tất cả đều là của nàng."
Hoa Hồng khựng lại: "Muốn có những pháp khí này, phải dùng những bảo vật quý giá tương đương để đổi lấy, cho dù Tĩnh U Sơn có tiềm lực lớn mạnh, cũng phải trả cái giá không nhỏ. Mộ Cửu, những thứ này ta không thể..."
"Pháp khí quý giá đến đâu cũng chỉ là vật chết. Chỉ cần nàng thích thì đều đáng giá." Mộ Cửu cắt ngang lời nàng, ánh mắt thiếu niên không còn chút nghịch ngợm nào, chỉ còn lại sự nghiêm túc đầy chân thành.
Hoa Hồng cảm thấy nghẹn lời, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Mộ Cửu kéo ra khỏi căn nhà gỗ, dẫn vào căn thứ hai.
Căn nhà này vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức bình thường, ngoại trừ những dải lụa đỏ và hoa tươi rực rỡ, đầy màu sắc được trang trí khắp phòng mang không khí vui mừng hỷ sự, thì trong phòng không có thêm bất kì món kỳ trân dị bảo nào.
Hoa Hồng vốn đang có chút áp lực, thấy khung cảnh này lại nhẹ nhàng thở phào. Tiểu hồ ly tuy ồn ào phiền phức, nhưng chung quy vẫn chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành, nàng đã sống nghìn năm, nếu lừa gạt hắn quá đáng quá thì cũng có chút không nỡ. Phải tìm cơ hội tốt để moi được tung tích của mảnh Cờ Tụ Yêu từ miệng tiểu hồ ly...
Hoa Hồng đang tính toán trong lòng, không để ý Mộ Cửu kéo nàng ra bên cửa sổ, khẽ lay tay áo nàng rồi chỉ tay ra ngoài.
"Tiểu Hoa, nàng nhìn kìa."
Hoa Hồng thất thần nhìn theo tay Mộ Cửu, ánh mắt chợt sững sờ.
Ngoài cửa sổ, phía sau căn nhà gỗ, cũng là phía sau của sơn cốc, có cả một rừng hồng mai đang vào mùa nở rộ, dưới ánh trăng, những bông hoa mai điểm xuyết, đỏ bừng như màu máu.
Kể từ khi Hoa Hồng rời khỏi Dị Thành, suốt ngần ấy năm, nàng chỉ thấy hoa mai đỏ được hai lần. Một lần là ở tiểu viện của Dị Vương Cung cách đây một năm, và một lần là ngay lúc này đây.
Hoa Hồng cau mày, xoay người định rời đi, nhưng Mộ Cửu giữ chặt cổ tay nàng, kéo nàng lên cành cây ngô đồng.
"Tới đây, ngồi xuống, chúng ta cùng uống rượu!"
Mộ Cửu kéo Hoa Hồng ngồi xuống, đưa nàng một vò rượu, Hoa Hồng đang buồn bực trong lòng, xé mở vò rượu, ngửa cổ uống một hơi dài.
"Tiểu hồ ly, ta không phải những nữ quân thích tô son điểm phấn, đừng phí sức làm những việc vô dụng này."
"Tiểu Hoa, thật ra nàng rất thích hoa mai đỏ, đúng không?" Mộ Cửu không hề nản lòng, đột nhiên nói.
Hoa Hồng nhàn nhạt đáp: "Không thích."
"Nàng nói dối. Lúc rời Dị Thành, nàng từng để lại một tia linh lực trên cành hồng mai ở Dị Vương Cung, để bảo vệ cho cây mai đó nở rộ suốt trăm năm."
Tay cầm vò rượu của Hoa Hồng khựng lại, như thể bị nhìn thấu tâm sự trong lòng, nàng bất giác nổi giận: "Đường đường là Thiếu Chủ Hồ Tộc, chẳng lẽ cô cô ngươi chỉ dạy ngươi cách dòm ngó bí mật người khác, bóc trần quá khứ của họ?"
Mộ Cửu bỗng im lặng, một lát sau mới nói: " Rất nhiều năm trước, trong trận chiến tiên yêu, phụ mẫu ta đã chết trận ở La Sát Địa, ta được cô cô một tay nuôi lớn..."
Hoa Hồng cũng từng nghe qua thân thế của Mộ Cửu, nhất thời thấy áy náy, đang tính nói thêm, thì Mộ Cửu nhìn nàng:
"Thật ra, cô cô đối với ta không hề nghiêm khắc, tuy ta thuộc dòng dõi Cửu Vĩ Hồ, nhưng người chưa từng ép ta phải gánh vác đại nghiệp của Hồ Tộc. Người chỉ dạy ta rằng, nếu có một ngày ta gặp được vị nữ quân mà ta yêu thích, thì ta nhất định phải đối xử thật tốt với nàng ấy."
Mộ Cửu yên lặng nhìn Hoa Hồng, Hoa Hồng ho khan một tiếng, tránh ánh nhìn của thiếu niên, ngửa cổ uống cạn vò rượu: "Ngươi nói những điều này với ta để làm gì!"
"Tiểu Hoa, ta biết, trước đây nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, những chuyện đó đã qua lâu lắm rồi, lâu đến mức ta không thể xen vào, cũng không có cách nào nhúng tay."
Hoa Hồng ngẩng đầu nhìn Mộ Cửu.
"Nhưng tất cả đều đã qua. Nàng xem, bất kể thế gian này đã xảy ra chuyện gì, dù trải qua bao nhiêu năm tháng, có những điều tốt đẹp vẫn luôn tồn tại, tựa như rừng hồng mai này. Tiểu Hoa, tương lai còn vô số trăm năm, ngàn năm, ta sống chưa đủ lâu, nhưng sau này, mỗi một nơi trong tam giới có hồng mai, ta đều sẽ đưa nàng đi xem. Ta sẽ bảo vệ nàng, yêu nàng, làm vị trượng phu tốt nhất trần đời, xin hãy tin ta."
Khuôn mặt thiếu niên không còn vẻ nghịch ngợm thường ngày, ánh mắt chỉ còn lại sự kiên định và chân thành.
Trái tim Hoa Hồng như bị ai đó siết chặt, bất giác đập mạnh, nàng chầm chậm siết chặt tay cầm vò rượu, khẽ gật đầu: "Được, Mộ Cửu, ta tin ngươi."
Đôi mắt Mộ Cửu lóe lên niềm vui sướng cực độ, hắn bất ngờ ôm chầm lấy Hoa Hồng, kích động không nói nên lời.

"Những pháp khí trong phòng ta đều rất thích, nhưng đáng tiếc là..."
Bị Mộ Cửu ôm chặt trong vòng tay Hoa Hồng cảm nhận được niềm hạnh phúc của hắn, nhưng sau đó nàng lại nghe thấy giọng nói có phần lạnh lùng của chính mình.
"Tiếc gì cơ?" Mộ Cửu buông Hoa Hồng ra, nhìn thấy vẻ tiếc nuối trên gương mặt nàng.
"Từ khi Yêu Hoàng phi thăng Thần giới, Yêu giới không còn thần khí nào nữa, ta không có cơ hội được tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ của thần khí Tịch Diệt Luân trong truyền thuyết."
"Muốn xem thần khí thì có gì khó, Hồ Tộc của ta có mà." Mộ Cửu cười tươi đáp.
"Hồ Tộc có thần khí sao?" Hoa Hồng tỏ ra kinh ngạc như được gãi đúng chỗ ngứa.
"Thật ra cũng không phải là thần khí hoàn chỉnh." Thấy nàng đầy mong chờ, Mộ Cửu gãi đầu, giải thích: "Năm xưa, sau Hỗn Độn Chi Kiếp, Yêu Thần từng ẩn cư và tu luyện tại tầng trời thứ ba của Yêu giới, người đã ban tặng Cờ Tụ Yêu cho Yêu Hoàng Sâm Giản để bảo hộ Yêu tộc. Sau này, khi Hổ Tộc suy tàn, Cờ Tụ Yêu cũng bị phá hủy trong một trận đại chiến tiên yêu, thúc tổ Hồng Dịch của ta thu được một mảnh nhỏ của nó, sau khi người phi thăng, mảnh cờ ấy vẫn được giữ lại ở Hồ Tộc. Tuy chỉ là mảnh tàn, nhưng thần tính của nó vẫn cực kỳ mạnh mẽ, ta từng từ xa nhìn trộm một lần, mấy ngày nữa ta sẽ xin phép cô cô, rồi đưa nàng đến xem thần khí!"
Hoa Hồng lắc đầu: "Cờ Tụ Yêu là thần khí của Yêu Thần, cũng là báu vật trấn tộc của Hồ Tộc các ngươi, hay là thôi đi."
"Có gì đâu, đợi ngày mai đại hôn xong, nàng chính là người của Hồ Tộc chúng ta, cô cô chắc chắn sẽ không cự tuyệt." Mộ Cửu vừa nói vừa chỉ về phía giữa hồ, "Cờ Tụ Yêu nằm dưới đáy hồ Tĩnh U, nếu không phải vì cô cô đã đặt phong ấn, không phải bán thần không thể phá, thì giờ ta có thể đưa nàng xuống xem rồi."
"Cầm lấy."
Hoa Hồng đột nhiên lấy ra một vật từ trong ngực ném về phía Mộ Cửu, Mộ Cửu luống cuống tay chân đón lấy, nhìn chiếc ngọc bài to bằng ngón tay cái trong tay mình, vẻ mặt của tiểu hồ ly đầy nghi hoặc.
"Đây là cái gì?"
"Khi đi ngang qua khu chợ, ta thấy nó rất giống ngươi, nên tiện tay mua, cũng không phải thứ gì quý giá đâu."
"Ta thích! Ta thích! Nàng tặng ta cái gì ta cũng thích." Mộ Cửu vui vẻ cầm ngọc bài treo vào thắt lưng, nụ cười vô cùng rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh tràn đầy kỳ vọng vào đại hôn ngày mai.
Hoa Hồng cúi đầu, nhìn về phía rừng hồng mai dưới cây ngô đồng.
Tĩnh U Sơn quanh năm như xuân, nhưng hồng mai chỉ nở trong băng tuyết, để nuôi dưỡng cả một sơn cốc hồng mai như thế này hẳn là phải tốn không ít linh lực.
Những pháp khí trân quý kia, mỗi món đều không dễ gì mà có được, nhưng Mộ Cửu lại nguyện ý dâng hết chúng vào tay nàng, chỉ bởi vì nàng thích.
Hoa Hồng à, ngươi thật chẳng ra gì.
Khóe môi Hoa Hồng nhếch lên một nụ cười khổ, thầm mắng chính mình một câu.

Thần trí của Trấn Vũ vừa từ chỗ A Nguyệt quay về, thì nghe thấy ngoài cửa vọng vào một giọng nói:
"Trấn Vũ Cung Chủ, tiệc rượu đêm nay khá nồng, Vương Thượng sai ta mang trà đến cho người."
Trấn Vũ nhướn mày, hơi có chút hứng thú nhìn về phía cửa, khẽ vung tay, cánh cửa lập tức mở ra, một thân hình yêu kiều thon thả, tay nâng khay trà, nhẹ nhàng bước vào phòng.
"Vân Khê tham kiến Cung Chủ."
Nữ hồ ly da trắng như ngọc, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, mang vẻ mê hoặc trời sinh.
"Để cho đệ nhất mỹ nhân của Hồ Tộc như ngươi đến dâng trà, Hồ Vương cũng thật có lòng."
Trấn Vũ dùng thần lực dò xét, xác nhận người trước mặt đúng là người của Hồ Tộc, mới nhàn nhạt mở miệng.
"Tiệc rượu tối nay, Thiếu tộc trưởng trẻ người non dạ, lỡ thất lễ với Cung Chủ, ngày mai là ngày đại hỉ của tộc ta, mong Cung Chủ lượng thứ, đừng chấp nhặt với Thiếu tộc trưởng."
Ngày tranh đoạt ngôi vị Yêu Hoàng đang cận kề, lúc này Tĩnh U Sơn và Hạo Nguyệt Điện mà kết thân thì chẳng khác gì có trăm hại mà không một lợi, nếu không phải vì lý do này thì trong bữa tiệc đêm nay, Trấn Vũ cũng chẳng cố tình gây sự. Hồ Vương sai người này đến, vừa là để bồi tội, vừa là để nhắc nhở, quả đúng với tác phong thường thấy của Thường Mị.
"Tâm ý của Hồ Vương, bản tôn đã rõ, Thiếu tộc trưởng còn trẻ tuổi, bổn tôn tất nhiên sẽ không chấp nhặt."
"Vân Khê nhất định sẽ bẩm rõ ý của Cung Chủ với Vương Thượng. Đêm đã khuya, Cung Chủ cũng nên nghỉ ngơi sớm chút, Vân Khê xin cáo lui."
Vân Khê rót một chén trà nóng, nhẹ nhàng mỉm cười, cúi người hành lễ rồi lui ra ngoài.
Trấn Vũ phóng ra một sợi thần niệm, thấy nữ hồ ly đi thẳng về phía nơi ở của Thường Mị, lúc đó mới thu lại thần niệm.
Phạn Việt và Thường Mị đều đang ở đây, nên ngay cả Trấn Vũ cũng phải dè chừng.
Trấn Vũ nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm. Khoảnh khắc trà vào bụng, ánh mắt Trấn Vũ thoáng chốc trở nên mê mang.
Vân Khê đang bước đi trên con đường nhỏ thì bỗng khựng lại, ánh mắt lóe lên vẻ vui mừng, linh quang lóe sáng rồi biến mất tại chỗ. Cùng lúc đó, Phạn Việt vốn đang định nghỉ ngơi, cảm nhận được luồng linh lực dao động này, lập tức nhíu mày, nhìn chằm chằm về phía nơi Trấn Vũ đang ở.
Linh quang lóe lên, nàng Vân Khê xuất hiện trong phòng của Trấn Vũ vậy mà lại mang bộ dáng của Bạch Thước. Nhìn thấy Trấn Vũ đang cầm chén trà, ánh mắt phủ một tầng sương mù, đứng đờ đẫn tại chỗ, hai mắt của Bạch Thước sáng rực lên.
"Bạch Thước, ngươi đúng là thiên tài!" Nàng không nhịn được mà tự khen mình một câu, nhanh chóng bước đến trước mặt Trấn Vũ.
"Cờ Tụ Yêu có đang ở trên người ngươi không?"
"Có."
"Lấy ra, đưa ta."
Trấn Vũ giơ tay lên, một mảnh Cờ Tụ Yêu màu đỏ rực hiện ra trong lòng bàn tay hắn, trong tình huống càng căng thẳng, Bạch Thước lại càng bình tĩnh, nàng nhanh chóng lấy đi mảnh Cờ Tụ Yêu, nhét vào túi Càn Khôn, rồi lấy ra một mảnh gỗ ngô đồng, biến nó thành hình dáng giống hệt tàn góc của Cờ Tụ Yêu rồi đặt lại vào trong tay Trấn Vũ.
"Thu hồi lại."
Lòng bàn tay của Trấn Vũ khẽ động, lập tức định thu hồi mảnh gỗ ngô đồng giả dạng Cờ Tụ Yêu kia. Đúng lúc này, một luồng yêu lực mạnh mẽ từ phía sau xé gió lao tới, nhắm thẳng vào lưng của Bạch Thước.
Sắc mặt Bạch Thước đột nhiên thay đổi, nàng xoay người định chống đỡ, nhưng khi người ra đòn nhìn thấy khuôn mặt nàng, liền dùng hết toàn lực rút lại đòn tấn công chí mạng.
"A Chiêu!" Bạch Thước cũng thu hồi linh lực, vẻ mặt mừng rỡ bước về phía Trọng Chiêu.
"Ngươi đến Tĩnh U Sơn từ khi nào? Ngươi đã làm gì?" Giọng nói lạnh lùng của Trọng Chiêu vang lên, chặn lại bước chân của Bạch Thước đang tiến về phía hắn. "Tại sao Cung Chủ lại bị ngươi khống chế?"
"Ta lừa Trấn Vũ uống Mê Huyễn Đan, dược hiệu của nó nhiều nhất chỉ có thể khống chế hắn trong thời gian nửa nén hương..."
Trọng Chiêu nhìn mảnh Cờ Tụ Yêu trong tay Trấn Vũ tỏa ra linh lực, lại cảm nhận được luồng yêu khí mạnh mẽ trong túi Càn Khôn của Bạch Thước, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Ngươi đã tráo đổi Cờ Tụ Yêu?"
"Phải." Bạch Thước không hề giấu diếm. "A Chiêu, chúng ta hãy rời khỏi đây trước rồi nói sau, Trấn Vũ sắp tỉnh lại rồi."
"Ngươi đánh cắp Cờ Tụ Yêu, là vì Hạo Nguyệt Điện?" Trọng Chiêu cắt lời Bạch Thước, đột nhiên hỏi.
Bạch Thước vội vàng đáp: "Đúng... cũng không hẳn, ta làm vậy là vì..."
"Vì Phạn Việt, Bạch Thước, ngươi ngay cả mạng mình cũng không cần nữa sao?" Giọng nói của Trọng Chiêu trầm xuống đến đáng sợ, một phần tức giận đến ngập trời bên trong hắn rốt cuộc không thể nhịn xuống được nữa.
Có lẽ lời chất vấn này quá bi thương phẫn nộ, khiến Bạch Thước dù muốn nói gì đó, nhưng đáy lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót. Lời này của Trọng Chiêu, há chẳng phải giống như những gì nàng từng chất vấn Phạn Việt khi còn ở Hạo Nguyệt Điện?
"Trả Cờ Tụ Yêu lại đây." Trọng Chiêu đưa tay ra trước mặt Bạch Thước.
Bạch Thước đột ngột lùi lại một bước, hai tay ôm chặt lấy túi Càn Khôn, Trọng Chiêu nhìn thấy động tác theo bản năng đó của nàng, đáy mắt buồn bã.
"A Chiêu, ta lấy Cờ Tụ Yêu, cũng không phải vì Hạo Nguyệt Điện, nó liên quan đến tính mạng của Phạn Việt."
"Tính mạng của Phạn Việt?" Trọng Chiêu khó hiểu nhíu mày.
"Mạng của ta là được hắn cứu ở Phượng Đảo, mảnh Cờ Tụ Yêu này, xem như ta trả lại cho hắn một mạng."
Trọng Chiêu đột nhiên giương mắt: "Ngươi làm tất cả những điều này chỉ để trả ơn thôi sao?"
Bạch Thước khựng lại, sau đó như thể tự thuyết phục bản thân, gật đầu thật mạnh: "Trả ơn."
Sắc mặt Trọng Chiêu bất ngờ thay đổi, hắn nhìn về phía sau Bạch Thước, thần sắc hoảng hốt: "Cung Chủ sắp tỉnh! Mau đi tìm Phạn Việt! Ngô đồng là thần mộc, căn bản không thể qua mắt được Cung Chủ, hiện tại chỉ có Phạn Việt mới có thể bảo vệ được ngươi..."
"Nếu ngươi đã biết không thể bảo vệ được nàng, thì đừng nên nói nhiều lời vô nghĩa như vậy."
Một giọng nói lãnh đạm vang lên, thần quang hiện lên, Phạn Việt đột nhiên xuất hiện trong phòng.
"Phạn Việt!"
Trọng Chiêu cũng lạnh giọng: "Nếu ngươi thật sự muốn bảo vệ nàng, sao lại để nàng mạo hiểm tính mạng?"
Sắc mặt Phạn Việt lạnh lẽo. Bạch Thước nhanh chóng cất lời: " Trấn Vũ sắp tỉnh lại!"
Phạn Việt hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng truyền một đạo hồn hậu yêu lực vào mảnh gỗ ngô đồng giả dạng trong tay Trấn Vũ, thần quang chợt lóe, giả Cờ Tụ Yêu liền trở lại cơ thể Trấn Vũ.
Phạn Việt bước nhanh tới bên Bạch Thước, ôm lấy eo nàng, biến mất khỏi căn phòng.
Trọng Chiêu nắm chặt một tay thành quyền, cố gắng bình ổn tâm trạng, sau đó cũng biến mất khỏi căn phòng.

Chỉ trong chốc lát, Trấn Vũ mở mắt ra, trong tay hắn, nước trà vẫn còn bốc hơi nóng, hắn dường như hoàn toàn không hề hay biết về những gì vừa xảy ra.
Ngoài sân, Trọng Chiêu canh giữ một lúc lâu, thấy trong phòng không có động tĩnh gì thì thở phào nhẹ nhõm, quay người rời đi.
Bên trong phòng, Trấn Vũ đột nhiên giương mắt, nhìn về hướng Trọng Chiêu vừa ẩn nấp, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười đầy ẩn ý.
Phạn Việt kéo Bạch Thước đi vào căn nhà trên cây, giọng nói lạnh như băng: "Bạch Thước, ngươi rốt cuộc cứ không biết trời cao đất dày cho đến khi nào!?"
"Điện Chủ phải bận tâm đến quá nhiều người. Điện Chủ có ân tình cần phải nhớ, ta cũng có ân nghĩa cần phải trả."
Bạch Thước bình tĩnh, lấy mảnh Cờ Tụ Yêu ra, đặt vào tay Phạn Việt, nàng ngẩng đầu nhìn hắn:
"Ta biết Điện Chủ rất mạnh, nhưng ta đã dùng tính mạng đến đổi, thỉnh Điện Chủ cũng quý trọng tính mạng của mình."
Một câu này khiến ngọn lửa giận dữ trong lòng Phạn Việt ngay lập tức lắng xuống, ánh mắt hắn khôi phục vẻ trầm ổn, nhưng lại nở nụ cười trào phúng:
"Trả ơn sao? Bạch Thước, ngươi cũng chỉ có một cái mạng, lúc ở Phượng Đảo, ngươi cũng từng dùng mạng mình để cứu Trọng Chiêu, người mà ngươi bận tâm, dường như cũng chẳng ít hơn ta."
Bạch Thước ngạc nhiên giương mắt, nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt Phạn Việt, đột nhiên cất giọng kỳ lạ:
"Điện chủ... là đang giận vì chuyện ở Phượng Đảo một năm trước sao?"
Phạn Việt ngẩn ra, thần sắc lộ ra vẻ cứng đờ hiếm thấy, trong phòng sinh ra một loại ngượng ngùng khó hiểu, đang lúc hắn không biết phải nói gì, một bóng người vội vã xông vào.
"Điện Chủ, ta..."
Hoa Hồng vọt vào, thấy bầu không khí cổ quái giữa hai người, liền theo bản năng quay người muốn đi: "Xin lỗi, ta đã quấy rầy, hai người cứ tiếp tục..."
Đi được hai bước, nàng lại quay trở lại, thở dài: "Quấy rầy thì cũng đã quấy rầy rồi, đành vậy."
Sau đó, Hoa Hồng nghiêm mặt nói: "Điện chủ, ta đã tra ra được nơi cất giấu Cờ Tụ Yêu của Hồ Tộc."
Bạch Thước đang định hỏi thì sắc mặt Phạn Việt đột nhiên biến đổi, hắn vội vàng bước nhanh ra ngoài, Bạch Thước và Hoa Hồng lập tức đi theo.
Phạn Việt đẩy cửa phòng bên cạnh ra, thấy A Nguyệt hôn mê ngã trên mặt đất, quanh thân yêu lực bao phủ, sắc mặt tái nhợt.
Phạn Việt bước nhanh tới bế A Nguyệt đặt lên giường, rồi truyền thần lực vào cơ thể nàng, giúp nàng ổn định dòng yêu lực đang hỗn loạn bên trong.
Nhìn thần sắc lo lắng khẩn trương của Phạn Việt, Bạch Thước định an ủi, nhưng Phạn Việt đã quay sang nhìn Hoa Hồng, giọng nói đầy lạnh lẽo: "Mảnh Cờ Tụ Yêu cuối cùng đang ở đâu?"

Trong trận pháp dưới hồ Tĩnh U, Thường Mị đứng trước Cờ Tụ Yêu đang tỏa ra thần lực mênh mông cuồn cuộn, lúc này Mộ Cửu vừa ngáp vừa vội vàng bước tới, trên mặt đầy vẻ oán trách:
"Cô cô, ngày mai con phải thành thân rồi, có chuyện gì mà nhất định phải nói ngay đêm nay?"
"Con thật sự tin rằng Hoa Hồng chân thành muốn gả làm thê tử của con sao?" Thường Mị nhàn nhạt cất lời.
Nghe câu chất vấn đầy uy nghiêm của Thường Mị, cơn buồn ngủ của Mộ Cửu lập tức tan biến, hắn vội vàng đáp: "Cô cô, Tiểu Hoa gả cho con tuyệt đối không phải vì Hạo Nguyệt Điện! Nàng không phải người như vậy!"
"Hạo Nguyệt Điện bất quá chỉ mới lập được vài năm, nhưng lại có thể ngang hàng với Tĩnh U Sơn và Lãnh Tuyền Cung, con nghĩ chỉ dựa vào mỗi Phạn Việt thôi sao?" Thường Mị xoay người, khẽ thở dài: "Thiên Hỏa Yêu Quân là người tàn nhẫn nhất, cứng rắn nhất mà ta từng gặp. Tiểu Cửu, cô cô chỉ sợ rằng, thích một người như vậy, cuối cùng người bị tổn thương sẽ là con."
Mộ Cửu trầm mặc.
"Cho dù nàng không phải vì Hạo Nguyệt Điện, nhưng nàng đến Tĩnh U Sơn chắc chắn có mưu đồ. Con ngày ngày bên nàng, chẳng lẽ không nhận ra gì sao?"
Mộ Cửu thoáng khựng lại, trong đầu vang lên câu nói của Hoa Hồng tối nay: "Chỉ tiếc rằng, từ khi Yêu Hoàng phi thăng Thần Giới, Yêu Giới đã không còn thần khí. Ta chưa từng có cơ hội được chiêm ngưỡng sự cường đại của thần khí Tịch Diệt Luân trong truyền thuyết."
Sắc mặt Mộ Cửu không thể qua được ánh mắt của Thường Mị, nàng nhướng mày: "Xem ra cuối cùng vẫn lộ ra sơ hở."
Không ngờ, Mộ Cửu lại lắc đầu, nghiêm túc nhìn Thường Mị: "Cô cô, con tin nàng."
"Tiểu tử ngốc." Thấy Mộ Cửu kiên định như vậy, Thường Mị đành bất lực nói: "Nếu con đã tin nàng, cô cô sẽ cho các con một cơ hội. Nếu đại hôn ngày mai diễn ra suôn sẻ, từ nay về sau, Thiên Hỏa Yêu Quân sẽ là người mà bổn vương dùng cả tính mạng để bảo vệ."

Dưới ánh trăng mênh mông, một đêm không yên bình cuối cùng cũng trôi qua. Ánh dương đầu tiên vừa ló dạng, Tĩnh U Sơn chào đón một ngày mới rực rỡ.
Tĩnh U Sơn đã chìm trong tĩnh lặng từ lâu, lần gần nhất tổ chức sự kiện mà toàn tộc cùng vui mừng chính là khi Thường Mị đăng cơ.
Tại chính điện, Thường Mị và Phạn Việt ngồi uy nghi trên ghế chủ vị, Trấn Vũ ngồi chếch sang một bên, Yêu tộc các môn tề tụ. Đại hôn Hồ Tộc Thiếu Chủ được tổ chức vô cùng long trọng và hoành tráng.
Mộ Cửu khoác trên mình bộ hỷ phục đỏ thẫm, đứng giữa đại điện, nhón chân mong chờ nhìn ra phía bên ngoài điện, vừa kích động vừa không giấu nổi vẻ lo lắng và hồi hộp trên khuôn mặt.
Phạn Việt thần sắc lãnh đạm, vẫn là một khuôn mặt cao ngạo và cô độc như trước. Không ai biết rằng bàn tay giấu trong tay áo của hắn sớm đã vì căng thẳng mà nắm thành quyền, đôi mắt tưởng chừng lạnh lùng ấy thực ra đầy vẻ cứng nhắc, đờ đẫn.
"Trời đất ơi, hai vị bán thần, Bạch Thước, ngươi rốt cuộc có biết chữ 'chết' viết thế nào không?"
Nội tâm 'Phạn Việt' âm thầm gào thét, hắn nuốt nước bọt một cái, ánh mắt lén lút đảo qua Thường Mị cùng Trấn Vũ, sau đó dựa mình vào ghế cố làm ra vẻ lười biếng.
Trận pháp dưới Tĩnh U Hồ chỉ có bán thần mới có thể phá được, cũng chỉ có đại hôn long trọng mới đủ sức giữ chân Thường Mị. Đêm qua Phạn Việt vốn định trực tiếp đến Tĩnh U Hồ phá trận nhưng bị Hoa Hồng và Bạch Thước khóc lóc, gào thét chặn lại.
Hai "Gia Cát Lượng" rách việc ấy suy nghĩ cả nửa đêm, cuối cùng bàn ra một kế hoạch vụng về.
Đại hôn cứ theo lẽ thường cử hành, Bạch Thước khoác lên mình Vạn Tượng Bào đóng giả Phạn Việt, trong khi hắn âm thầm đi phá trận và lấy Cờ Tụ Yêu. Một khi mảnh cờ cuối cùng của Hồ Tộc được gom đủ, tụ hợp thành Cờ Tụ Yêu hoàn chỉnh, thì dù Trấn Vũ và Thường Mị liên thủ cũng không ngăn được bọn họ rời đi.
Kế sách này đầy sơ hở, mối nguy lớn nhất là một khi Thường Mị nhận ra ý đồ của Phạn Việt, thì khả năng ngay tại hôn lễ này cả Hoa Hồng và Bạch Thước đều sẽ bị làm thịt, khi Bạch Thước đưa ra kế hoạch, chính nàng cũng không chắc chắn, vậy mà Phạn Việt lại đồng ý.
Khoảnh khắc đó, Bạch Thước không thể diễn tả nổi tâm trạng của mình, tựa hồ Phạn Việt cái người chỉ mới đây còn giận dữ vì nàng dám mạo hiểm tính mạng, trước nay chưa từng tồn tại.
Mạng sống của nàng, trước mặt nữ quân tên A Nguyệt kia, hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới.

Hỉ nhạc đột nhiên vang lên, kéo tâm trí Bạch Thước về hiện tại.
Giờ này mà nàng còn tâm trí nghĩ đến những điều đó sao? Bạch Thước tự giễu, thu hồi suy nghĩ và ngẩng đầu nhìn lên.
Hoa Hồng một thân hỷ phục, sải bước lớn tiến vào đại điện, nàng chưa đội khăn voan, dáng vẻ hiên ngang như gió, không giống một tân nương sắp thành thân, ngược lại giống một vị tướng quân chuẩn bị ra chiến trường.
Chúng Yêu tộc bên dưới nhìn nhau, ánh mắt kỳ lạ, ai nấy đều lộ vẻ khó hiểu.
Mộ Cửu một đường chạy đến, đón nàng: "Tiểu Hoa!"
Mộ Cửu đưa tay ra với Hoa Hồng, đáy mắt tràn đầy vui mừng không thể giấu. Ánh mắt Hoa Hồng thoáng xao động, giữa ánh nhìn chăm chú của toàn điện, nàng vươn tay, nắm lấy tay Mộ Cửu.
Mắt Mộ Cửu sáng rực lên, nắm tay Hoa Hồng dẫn nàng đến trước mặt Thường Mị và Phạn Việt.
"Cô cô! Đã đến giờ lành!"
Thường Mị thật sự không muốn nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô của đứa cháu mình, nàng hắng giọng, tuyên bố:
"Yêu tộc chúng ta từ trước đến nay không quá câu nệ lễ nghi, hai người các ngươi chỉ cần bái thiên địa, rồi hành lễ với ta và Điện Chủ, là xem như đã thành thân."
Bề ngoài, Bạch Thước vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, cũng không biết Phạn Việt đã phá được phong ấn dưới Tĩnh U Hồ hay chưa, nếu còn kéo dài thêm nữa, đại hôn này có khi thực sự hoàn thành mất.
Trấn Vũ liếc nhìn "Phạn Việt" đang ngồi trên cao, ánh mắt dường như có chút suy tư. Trọng Chiêu đứng phía sau Trấn Vũ cũng dường như nhận ra điều gì, nhìn về phía "Phạn Việt", ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Bạch Thước cuống quít quay đi. Chỉ với một cái nhìn này, Trọng Chiêu đã xác định được "Phạn Việt" thật sự là ai, nét mặt hắn thoáng thay đổi.
Lúc này, giọng của Thường Ngộ vang lên:
"Kính thiên địa!"
Mộ Cửu nắm chặt tay Hoa Hồng, cùng nàng cúi lạy thiên địa.
"Bái trưởng bối!"
Mộ Cửu và Hoa Hồng quay người, Mộ Cửu cung kính cúi lạy trước Thường Mị và "Phạn Việt", Hoa Hồng lại đứng yên bất động.
Ánh mắt của Mộ Cửu vẫn luôn dán chặt trên người Hoa Hồng, thấy nàng chưa hành lễ, trong lòng hắn căng thẳng, nhẹ giọng gọi nàng: "Tiểu Hoa."
Hoa Hồng rũ mắt, không ai có thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt nàng, Thiên Hỏa Yêu Quân không hoàn thành nghi lễ, bầu không khí trong đại điện trở nên im lặng lạ thường, chúng yêu đưa mắt nhìn nhau, xì xào bàn tán.
"Thiên Hỏa."
Từ trên vương tọa, giọng Thường Mị mang theo chút cảnh cáo, Hoa Hồng thần sắc bất biến, phảng phất giống như không nghe thấy, khuôn mặt Mộ Cửu đỏ bừng, hắn lại thật cẩn thận gọi thêm một tiếng: "Tiểu Hoa..."
Nhưng chưa kịp để hắn nói thêm, Hoa Hồng đã ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với Mộ Cửu, rồi nắm lấy tay hắn, cúi lạy về phía Thường Mị.
Khuôn mặt Mộ Cửu tràn đầy kích động, vội vàng làm theo, Thường Mị nhìn thấy đôi phu thê trẻ cúi lạy, sắc mặt cuối cùng cũng dịu lại.
Bạch Thước trông thấy Hoa Hồng tiếp tục nghi lễ, trong lòng chợt động: Hoa Hồng thật sự muốn hoàn thành hôn lễ, chẳng lẽ nàng ấy đối với Mộ Cửu...
Đúng vào lúc hôn lễ gần như hoàn tất, một luồng yêu quang chói lòa đột ngột xông thẳng phía chân trời, cả Tĩnh U Sơn chấn động dữ dội.
"Chuyện gì vậy?"
"Thật là một nguồn sức mạnh kinh khủng!"
Gần một nửa chúng yêu trong đại điện bị chấn động của yêu quang đánh ngã, ai nấy mặt đầy kinh sợ loạng choạng bò dậy.
Nghi lễ bị gián đoạn, Mộ Cửu nhìn về hướng phát ra yêu quang, lẩm bẩm: "Là Tĩnh U Hồ..."
Hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn Hoa Hồng đầy nghi hoặc: "Cờ Tụ Yêu! Tiểu Hoa..."
Ngay lúc đó, Trấn Vũ bất ngờ ra tay, một chưởng đánh thẳng vào ngực "Phạn Việt".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro