Chương 72 - Bạch Thước Thượng Thần
Edit by Nghi Nghi
Trong Tiêu Dao Các, Phạn Việt đang lúc ngưng thần tu luyện, mở mắt ra, nhíu mày.
Trước Ngô Đồng Phượng Đảo sơn môn, sức mạnh của lôi điện tan đi, trước người Phục Linh hiện ra thân ảnh của một thiếu niên, trong tay áo của thiếu niên kia lộ ra ba đám lưu vân uốn lượn như nước, chính xác là con cháu tiên môn.
Phục Linh ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy người trước mặt, biểu tình kinh ngạc, lẩm bẩm mở miệng.
"Trọng Chiêu......"
Giọng của nàng rất nhỏ, ngoài Trọng Chiêu ra thì không ai nghe thấy được.
Trọng Chiêu phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch thân hình khẽ lảo đảo.
"Sư đệ!"
Phục Linh đang muốn đỡ hắn, Nhĩ Quân lại từ trong đám người lao ra đẩy Phục Linh, đỡ lấy Trọng Chiêu đang chuẩn bị gục xuống.
Đôi tay đang vươn ra của Phục Linh dừng lại, bàn tay giấu ở trong tay áo nắm chặt.
"Là Phiêu Diểu Trọng Chiêu!"
"Người chiến thắng của Ngô Đồng võ yến? Hắn thế nào lại ở đây?"
"Tại sao hắn lại cứu Yêu tộc?"
Trọng Chiêu từ sau khi vào Phượng Đảo vẫn luôn chữa thương tĩnh dưỡng ở Tùng Hạc viện, ngoại trừ đám Tiên tộc con cháu lúc trước cùng vào Dị thành, thì không có mấy người biết đến hắn.
Trấn Vũ nhìn một màn này, giống như mọi chuyện đều nằm trong ý muốn của hắn, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
Đám con cháu Tiên tộc đang bàn tán sôi nổi, chưởng môn các phái lại trầm ổn hơn, chỉ là trong lòng cũng có chút không ngờ tới.
Phục Linh là con gái của Kim Diệu, nghe nói Kim Diệu tiên tọa còn đích thân yêu cầu Trọng Chiêu nhập Thiên cung thụ linh, hắn ra tay cứu Phục Linh, e rằng lần này là muốn báo đáp tấm lòng tri ngộ của Kim Diệu tiên tọa.
Trong tất cả các chưởng môn, chỉ có mỗi Vân Tiêu chưởng môn Hi Vân là có sắc mặt không tốt, Nam Vãn bên cạnh hắn vừa định mở miệng, lại bị Hi Vân ngăn lại.
"Không cần sốt ruột, cứ chờ xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì."
"Vâng, sư phụ."
"Tiểu tử kia điên rồi hả, rõ ràng là người của Tiên tộc lại đi cứu Phục Linh làm cái gì?" Mộ Cửu trừng mắt, cạn lời đứng chống nạnh.
"Hắn vốn chính là người được Kim Diệu chọn, không nên làm mấy điều thừa thãi này, chỉ tổ gây thêm hiềm khích."
"Vậy nàng nói xem hắn là vì cái gì? Mỹ nhân gặp nạn, cầm lòng không đậu? A phi phi phi, đẹp cái gì chứ, Tiểu Hoa nhà chúng ta mới là người đẹp nhất."
Phanh một tiếng, hồ ly ồn ào bị một chân đá bay.
Hoa hồng nhíu mày nhìn về phía Trọng Chiêu, lúc ở trong Dị thành Trọng Chiêu cực kì che chở cho Bạch Thước là điều ai cũng biết, thế nhưng bây giờ hắn lại ra tay cứu Phục Linh, sao mọi chuyện lại như thế này?
Nơi xa, Kim Diệu thấy Phục Linh vẫn bình an vô sự, biểu tình nhìn Trọng Chiêu càng thêm khoan dung.
Ba người Ngự Phong cũng nhẹ nhàng thở ra, Sấm Sét xấu hổ rơi trên mặt đất, còn chưa mở miệng, giọng nói của Trấn Vũ đã vang lên.
"Đã qua thời gian một nén nhang, trận tỷ thí này, Lãnh Tuyền cung ta thua."
"Cung chủ!" Sắc mặt Phục Linh biến đổi.
"Thua chính là thua, cũng chỉ thêm trăm năm thôi, ngươi cũng đã đợi cả ngàn năm rồi, chỉ cần ngươi không quên đi ý định ban đầu của mình, tại sao phải quan tâm đến mấy chuyện trăm năm nhỏ nhặt này." Trấn Vũ nhàn nhạt mở miệng.
"Vâng." Phục Linh liếc mắt nhìn Trọng Chiêu một cái, không có phản bác, trầm mặc xuống dưới.
"Không thể tưởng tượng được Tiên tộc lại có một vị thiếu niên anh hào như này, chỉ mới ở mức thượng quân sơ cảnh cũng có thể tiếp được thông thiên lôi của Sấm Sét thượng tiên, tiểu tử, ngươi đến từ môn phái nào của Tiên tộc?"
Trấn Vũ cười nhìn phía Trọng Chiêu.
"Phiêu Diểu Trọng Chiêu." Trong giọng điệu của Trấn Vũ có thêm chút thưởng thức, Trọng Chiêu đối với vị bán thần Yêu tộc này thờ ơ có thừa, thay vào đó hắn lại cúi đầu xin lỗi Sấm Sét, "Trọng Chiêu lỗ mãng, làm hỏng mất trận tỷ thí của quân thượng, mong quân thượng thứ lỗi cho."
Sấm Sét thấy hắn không màng hơn thua, khẽ gật đầu, "Đã là tỷ thí, không nên thương tích đến tánh mạng, vừa rồi là bổn quân sai."
Rõ ràng là Phục Linh liều chết phản đòn mới bức cho sấm sét phải phản kích lại, thế nhưng hắn lại nói một câu ôm hết tội lỗi về phía bản thân, không hổ là vị thượng tiên ngàn năm của Thiên cung.
Trấn Vũ đường đường là bán thần của Yêu tộc, lại bị một cái đệ tử nho nhỏ của Tiên tộc ngó lơ, nhưng cũng không giận, chỉ nghiền ngẫm mà nhướng mày.
"Trọng Chiêu."
Kim Diệu một bên đột nhiên mở miệng, Trọng Chiêu vội vàng chắp tay hành lễ: "Bái kiến Kim Diệu tiên tọa."
"Ngươi lại đây."
Trọng Chiêu hơi sững sờ, nhưng cũng không do dự, đi đến trước mặt Kim Diệu, thần sắc cung kính.
"Tiên tọa."
Kim Diệu vung tay lên, một đạo thần lực dừng ở trên người Trọng Chiêu, sắc mặt tái nhợt của Trọng Chiêu thoáng chốc hồng hào trở lại.
"Linh đài ngươi bị thương, lấy thần lực mạnh mẽ chữa trị chỉ làm hại căn cơ của ngươi, luồng thần lực mới vừa rồi của bổn quân có thể giúp ngươi thanh tĩnh linh đài, bảo vệ đạo tâm cho ngươi."
"Đa tạ tiên tọa." Trọng Chiêu vội vàng nói, mặt mang theo kích động.
Hắn từ khi còn là thiếu niên đã đi theo con đường tu tiên, tâm sùng đại đạo, có thể được Kim Diệu chỉ điểm, trong lòng khó tránh khỏi kích động.
"Thì ra vị này chính là người chiến thắng của Ngô Đồng võ yến, Tiên tộc ngàn năm mới có được một thiếu niên anh tài như vậy, Kim Diệu tiên tọa quả nhiên có con mắt độc nhất vô nhị." Trấn Vũ cười nói, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Kim Diệu, "Kim Diệu tiên tọa, nhị cung chủ của bổn cung cũng bị thương, cần trở về Yêu giới để dưỡng thương, bản tôn cũng không muốn ở lâu tại Phượng Đảo, hay là ta và ngươi tổ chức đại yến hai tộc sớm hơn thời hạn, ngươi thấy thế nào?"
Chúng tiên nhìn thoáng qua bốn người Ngự Phong cùng Phục Linh, trong lòng cũng ngầm tán đồng.
Thân phận Phục Linh đặc thù, lại cùng bốn vị thượng tiên của Thiên cung thù sâu như biển, lỡ như kéo dài thêm thời gian bọn họ trong lòng nhịn không được lại đem nhau ra chém chém giết giết, thực sự làm cho hai tộc cảm thấy khó xử.
"Bổn tọa cũng có ý định như vậy." Kim Diệu chậm rãi mở miệng, nhìn về phía Phượng Huyền, "Phượng Huyền trưởng lão, ý của người như thế nào?"
"Phượng Đảo đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ, các vị, xin mời các vị cùng đi tới Phượng điện."
Phượng Huyền xua tay.
Ba vị đại lão trên đảo đều đã thông qua, Hạo Nguyệt điện chủ thì vẫn luôn không để ý tới mấy chuyện này, vậy nên các tiên yêu khác cũng không có ý phản đối, đang muốn theo Phượng Huyền rời đi, trong đám người đột nhiên có người cất lời.
"Từ từ!" Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Vân Tiêu chưởng môn đột nhiên từ trong đám người Tiên tộc đi ra, chắp tay với Kim Diệu nói: "Kim Diệu tiên tọa, bổn quân có việc muốn bẩm."
Kim Diệu lại nói, "Đại yến hai tộc chuẩn bị cử hành, không bằng đợi ta phân chia đủ động thiên phúc địa cho hai tộc, sau đó cùng với Phượng điện ban Ngô Đồng tâm hoả cho Trọng Chiêu, vì hắn thụ linh rồi nói cũng không muộn."
"Không thể, sự việc này vô cùng hệ trọng với Tiên tộc, trước khi vị đệ tử Phiêu Diểu này nhập Thiên cung, bổn quân nhất định phải đem việc này báo cáo với tiên tọa."
Trọng Chiêu sửng sốt, ánh mắt của chúng tiên đều hướng hết về phía hắn.
"Nga?" Kim Diệu nhìn Trọng Chiêu liếc mắt một cái, "Hi Vân chưởng môn muốn bẩm việc gì, không lẽ chuyện này có liên quan tới Trọng Chiêu?"
Phục Linh đứng phía sau Trấn Vũ sắc mặt khẽ biến, nhìn sắc mặt tái nhợt của Trọng Chiêu, từ trước đến nay ý chí sắt đá trong mắt của nàng chưa bao giờ thay đổi thế nhưng bây giờ lại có chút hối hận, nàng vừa định mở miệng, Trấn Vũ nhàn nhạt liếc nàng một cái.
Phục Linh cắn môi, rũ mắt.
Việc đã đi đến nước này, nàng cũng không thể kiểm soát được nữa.
"Đúng vậy." Hi Vân nhìn về phía Trọng Chiêu, cất cao giọng nói: "Tiên tọa, tuy ta hai tộc đã ngừng chiến ngàn năm, nhưng tiên yêu khác biệt, Cửu Trọng Thiên cung là nơi cao quý nhất của Tiên tộc, người này cùng Yêu tộc có dan díu, quyết không thể nhập Thiên cung thụ linh!"
Hi Vân vừa nói ra lời này, toàn bộ những người ở đó đều chấn động, đừng nói mỗi Tiên tộc, đến cả Yêu tộc cũng rì rào sôi nổi, tất cả bọn họ đều cùng nhau nhìn về phía đám người của Phiêu Diểu.
Nơi xa, Mộ Cửu sững sờ, chọc chọc Hoa Hồng: "Ta không nghe lầm chứ, lão đạo kia nói Trọng Chiêu cấu kết Yêu tộc? Hắn cấu kết với nàng hả?"
Hoa Hồng mắt trợn ngược, Mộ Cửu vội vàng nhấc tay: "Ta thề, người đó cũng không phải ta nha!"
Người của Phiêu Diểu trong nháy mắt biến thành cái bia cho mọi người chỉ trích, Trọng Chiêu kinh ngạc, Nhĩ Quân cũng vô cùng phẫn nộ: "Ngươi nói bậy, sư đệ ta sẽ không......"
Trọng Chiêu giữ chặt Nhĩ Quân đang phẫn nộ, vừa định mở miệng, Kim Diệu lại xua xua tay, trầm mắt nhìn Hi Vân, nghiêm nghị nói: "Hi Vân chưởng môn, hẳn người cũng biết lời nói mới vừa rồi của người liên quan đến thanh danh ngàn năm của Phiêu Diểu, không thể nói bậy."
Hi Vân bị Kim Diệu nghi ngờ, khó nén tức giận, "Chưởng tọa, Vân Tiêu ta đã sừng sững ở Tiên tộc hơn ngàn năm nay, đứng hàng tam sơn, nếu bổn quân không có chứng cứ, hà tất chi cứ phải đứng đây vu oan cho một cái đệ tử nho nhỏ của Phiêu Diểu như vậy."
Kim Diệu nhíu mày, "Chứng cứ ở đâu?"
"Nam Vãn." Hi Vân nhìn về vị đệ tử bên cạnh mình, "Bẩm hết những gì ngươi biết với tiên tọa."
"Vâng, sư phụ." Nam Vãn từ trong đám người đi ra, khinh thường mà liếc nhìn Trọng Chiêu một cái, "Bẩm tiên tọa, Trọng Chiêu sở dĩ có thể ở Ngô Đồng võ yến Dị thành chống đỡ được tà long, bảo vệ sự an toàn của con cháu Tiên tộc, hoàn toàn không phải dựa vào sức của hắn." Nam Vãn nhìn về Thọ An ở một bên, "Vô Lượng sơn Thọ An sư đệ từng tận mắt nhìn thấy trên người hắn có yêu lực hộ thể."
Lời vừa nói ra, chúng tiên ồ lên, sôi nổi mà nhìn về phía Thọ An.
Thân thể Trọng Chiêu cứng đờ, Nhĩ Quân nhận thấy được sự bất thường của hắn, mắt lộ ra bất an.
"Sư đệ?"
Trọng Chiêu rũ mắt, tránh khỏi ánh mắt bất an của nàng.
"Ta, ta......"
Thọ An luôn luôn nhát gan sợ phiền phức, chưa bao giờ bị chú ý như thế này, đặc biệt bây giờ còn phải đối mặt với Kim Diệu cùng một chúng thượng tiên, hắn trốn ở phía sau Nam Vãn lạnh run bất an, không dám tiến lên, Nam Vãn trong mắt không còn kiên nhẫn, một tay đem hắn túm ra, trầm giọng cảnh cáo.
"Thọ An sư đệ! Việc này là do ngươi chính miệng nói cho ta, nếu ngươi nói dối, hết thảy người của Vô Lượng đều sẽ bị liên lụy."
"Không, ta không nói dối!" Thọ An sợ hãi đến mức sắc mặt tái mét, vội quỳ gối trước mặt Kim Diệu, "Tiên tọa, đệ tử ở thạch điện Dị thành, từng tận mắt nhìn thấy lúc Trọng Chiêu cùng tà long kia đánh nhau, trên người hắn có yêu lực hộ thể! Đúng rồi, ngày ấy còn có Côn Luân Bắc Thần thượng quân cùng Hồ tộc Mộ Cửu, bọn họ, bọn họ cũng có thể làm chứng!"
Đột nhiên bị điểm danh, Mộ Cửu đang ở một bên xem náo nhiệt lại thấy Thọ An muốn hắn làm chứng, đôi tay ôm ngực đầy mặt cạn lời.
"Nhìn ta làm gì, chuyện của Tiên tộc các ngươi không liên quan tới tiểu gia ta. Còn nữa, ngươi tên là gì? Thọ An đúng không, ngươi có bị ngu không, nếu thực sự có Yêu tộc cấu kết với tên đệ tử Phiêu Diểu này, hắn lại chuẩn bị nhập Thiên cung thụ linh, lão tử là người của Yêu tộc, mừng còn không kịp, đâu rảnh làm chứng cho ngươi?"
Lời của Mộ Cửu thật sự muốn bức chết người ta, đám người Yêu tộc cười vang ra tiếng, một đám các đại lão của Tiên tộc ai cũng sắc mặt khó coi, đến Kim Diệu còn trầm mặt.
Thọ An bị Mộ Cửu mắng đến hận không thể đào một cái lỗ chui xuống chết quách đi cho xong, mặt đỏ lên: "Bắc, Bắc Thần thượng quân cũng ở đó, hắn nhất định thấy!"
Bắc Thần từ sau khi vào Phượng Đảo thì chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, Kim Diệu tuy cảm thấy tên đệ tử của Vô Lượng này đang vu khống lung tung, nhưng nếu Trọng Chiêu muốn nhập Thiên cung, thì nhất định phải trong sạch vô tội, làm chúng tiên hoàn toàn tâm phục khẩu phục thì mới được.
"Đi mời Côn Luân kiếm tu." Kim Diệu trầm giọng mở miệng.
Yêu giới, hồ Tử Nguyệt, Bạch Thước trong lòng bất an, đi qua đi lại ở ven hồ, bỗng nhiên hụt chân ngã chúi đầu vào trong hồ.
"Khụ khụ khụ......"
Bạch Thước sặc đến miệng đầy nước, tay chân gắng hết sức bò lên bờ, một ít thần tức còn sót lại trong hồ Tử Nguyệt vốn đang lửng lơ đột nhiên hợp thành một cổ, đem Bạch Thước túm ra khỏi hồ, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thần tức mạnh mẽ đã trói chặt tứ chi nàng.
Khoảnh khắc thần tức quấn quanh thân nàng, trong mắt Bạch Thước đột nhiên hiện lên một hình ảnh.
Trên một cây cầu lơ lửng dường như kết nối trời và đất, một nữ quân mặc cổ bào màu vàng nhạt đứng sau một vị thần quân áo tím.
"Ngươi phải đi?"
Thần quân áo tím vẫn không quay đầu lại, thân ảnh có chút tiêu điều, lại có chút quen thuộc.
"Thần giới rất nhiều điều để lưu luyến, trong lòng ngươi chỉ lo lắng cho một mình Thượng Cổ thôi sao? Thiên Khải."
Thiên Khải? Yêu thần Thiên Khải?!
Trong hình ảnh đó, yêu thần thở dài một tiếng đang muốn quay đầu lại, Bạch Thước nhịn không được muốn tiến về phía trước nhìn cho kĩ, vô số đạo thần tức màu tím trong hồ Tử Nguyệt nháy mắt rót vào giữa trán nàng.
Bạch Thước mắt trừng lớn, đồng tử co rụt lại, yếu ớt mà nhắm mắt.
Trên không hồ Tử Nguyệt, thân thể Bạch Thước mềm mại rũ xuống, thần tức mạnh mẽ bao phủ toàn bộ thân thể nàng.
Trong rừng cổ Ngô Đồng, Thanh Y đang ngưng thần tu luyện đột nhiên mở mắt ra, một đạo phù chú trong tay áo hắn bay ra, đây là thứ mà Bạch Thước đã ném ra khi cứu hắn ở đầm lầy Uyên Lĩnh.
"Bạch Thước?" Thanh Y khẽ nhíu mày.
Phù chú đang lơ lửng bỗng nhiên bị ngọn lửa màu tím bao quanh, Thanh Y phất tay nắm lấy mảnh còn sót lại.
"Yêu thần chi lực?!" Thanh Y chợt đứng dậy, "Nàng như thế nào lại bị nhiễm yêu thần chi lực?"
Ngón tay Thanh Y khẽ nhúc nhích, sắc mặt biến đổi: "Nàng không ở Phượng Đảo......"
Thanh Y vung tay lên, mảnh phù chú còn sót lại cố gắng bay ra ngoài cửa sổ, hắn cũng không chần chờ, đuổi theo phù chú.
Cùng lúc đó, trước Ngô Đồng Phượng Đảo sơn môn.
"Không cần, đệ tử đến rồi."
Kim Diệu mới vừa mở miệng, linh quang chợt lóe, Côn Luân kiếm tu một thân bạch y, khuôn mặt lạnh lùng, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Bái kiến Kim Diệu tiên tọa." Bắc Thần tiến lên hành lễ.
Côn Luân từ trước đến nay tu thanh tĩnh nói, mỗi một đời đều chỉ có một đệ tử đích truyền, về cơ bản tân đồng lứa kiếm tu chính là chưởng môn đời kế tiếp của Côn Luân, Bắc Thần tuy chỉ mới là thượng quân, nhưng lại có cùng địa vị với các chưởng môn khác.
"Bắc Thần, mới vừa rồi Thọ An nói ở thạch điện Dị thành, lúc Trọng Chiêu cùng tà long đánh nhau, trong thân có yêu lực hộ thể, ngươi có thấy không?"
Côn Luân kiếm tu nghe vậy liền trầm mặc, thần sắc chúng tiên biến đổi, đến Kim Diệu cũng trầm mắt.
Chẳng lẽ những gì Vô Lượng đệ tử nói là sự thật?!
"Ngày ấy xác thật đệ tử có thấy trên người Trọng Chiêu có một đạo linh giáp hộ thể."
Bắc Thần chậm rãi mở miệng, chúng tiên ồ lên, hai hàng lông mày của Trọng Chiêu run lên, trầm mặc không nói, đôi tay đang đỡ lấy Trọng Chiêu của Nhĩ Quân cứng đờ, mắt lộ ra sự nôn nóng.
Thọ An sắc mặt đại hỉ, "Ta đã nói rồi, hắn cùng Yêu tộc có dan díu!"
"Nhưng mà ngày ấy cùng tà long đánh nhau, tính mạng ngàn cân treo sợ tóc, tình thế nguy cấp, nên đệ tử không kịp nhìn ra sức mạnh của hộ giáp kia là tiên hay yêu."
Bắc Thần trầm giọng mở miệng, Trọng Chiêu sửng sốt.
Thọ An tiên lực thấp kém, không có cách nào phân định rõ, nhưng Bắc Thần đã thấy hộ giáp, lấy nhãn lực của hắn, như thế nào lại không nhìn ra đó là huyết vụ yêu hoa linh phách hộ giáp?
Thọ An một bên há hốc mồm, "Bắc Thần thượng quân, ngươi......"
Kim Diệu nghe vậy sắc mặt dịu đi một chút, chúng tiên xung quanh có lời muốn nói cũng nuốt lại vào trong.
Côn Luân kiếm tu nói chuyện cũng vòng vo tam quốc quá đi, làm bọn họ hóng đến suýt nghẹt thở.
Bắc Thần cũng không chần chờ, nhìn về phía Kim Diệu tiếp tục nói: "Tuy không thể xác định hộ giáp kia đến từ đâu, nhưng mà đệ tử tin tưởng, Trọng Chiêu sư đệ vẫn chưa cấu kết với Yêu tộc."
"Vì sao lại khẳng định như thế?"
"Ngày ấy ở Dị thành, cho dù là đối mặt kim đan đã nhập tà của Dung Tiên chưởng môn, hay là Tru Thần trận, Trọng Chiêu sư đệ luôn là người đương đầu, toàn lực tương hộ Tiên tộc con cháu cùng các môn nhân Phiêu Diểu, nếu hắn có ý đồ xấu với Tiên tộc, hà tất phải làm như thế? Huống hồ khi ở Dị thành, đệ tử tận mắt nhìn thấy hắn vì một đứa trẻ của Dị tộc mà đi khắp nơi tìm người cứu chữa, có thể thấy được đức tính thật sự tốt. Đệ tử cho rằng, chỉ dựa vào thứ sức mạnh của hộ giáp kia liền kết luận hắn cùng Yêu tộc có dan díu, thì thật không công bằng."
Bắc Thần tuy còn trẻ, nhưng nói năng rất có khí phách, Côn Luân là kiếm tu tiên môn cổ xưa nhất của Tiên tộc trừ Đại Trạch ra, một câu nói của hắn còn có trọng lượng hơn so với với ngàn quân. Lập tức liền có tiên nhân lộ vẻ mặt hổ thẹn, khinh thường nhìn phía Thọ An.
Trọng Chiêu xúc động, cổ họng hơi nghẹn ngào.
"Không tồi." Kim Diệu gật đầu, "Chỉ dựa vào một đạo hộ giáp không rõ lai lịch, xác thật không thể......"
"Tiên tọa." Mắt thấy Kim Diệu có ý giữ Trọng Chiêu, Nam Vãn đột nhiên mở miệng: "Cho dù hộ giáp trên người Trọng Chiêu có lai lịch không rõ không thể chứng minh hắn cùng Yêu tộc có dan díu, nhưng nếu hắn ám sát Tử Vi Tinh làm xấu khí vận nhân gian thì sao?"
"Cái gì? Ám sát Tử Vi Tinh?!"
Chúng tiên tức khắc ồ lên, Trọng Chiêu vẫn luôn bình tĩnh cũng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Nam Vãn, sắc mặt tái mét.
Kim Diệu cứng đờ, không biết đang nghĩ cái gì, ánh mắt chợt lướt qua hai người Trọng Chiêu cùng Phục Linh.
Tử Vi Tinh bị ám sát đêm đó Thanh Y từng mang về một thanh vân hỏa tiễn đứt gãy, Phục Linh cũng từng xuất hiện ở nhân gian hoàng thành, chẳng lẽ Trọng Chiêu cùng Phục Linh đã sớm quen biết, hôm nay hắn cứu Phục Linh cũng không chỉ là xuất phát từ đạo nghĩa?
Cho dù Phục Linh là con gái của hắn, nhưng sự tình này có liên quan đến an nguy của Tiên tộc, Kim Diệu khó tránh khỏi băn khoăn vô cùng.
Một bên bốn vị thượng tiên nghe nói Tử Vi Tinh bị ám sát thần sắc cũng biến đổi, Sấm Sét ba người nhìn về phía Ngự Phong.
Ngự Phong nặng nề đánh giá Trọng Chiêu, hơi hơi nhíu mày.
"Đệ tử từng nghe nói, không lâu trước đây có tiên nhân từng xâm nhập hoàng thành nhân gian muốn ám sát Tử Vi Tinh, Thanh Y thượng quân ở Hộ Long trận phát hiện ra tung tích Yêu tộc. Sau khi đệ tử biết được trên người Trọng Chiêu có yêu lực hộ thể, liền nghĩ đến việc này, vì thế tự mình đi một chuyến đến Phiêu Diểu kiểm chứng, quả nhiên, đệ tử nghe được từ môn nhân Phiêu Diểu nói, ngày Tử Vi Tinh bị ám sát, Trọng Chiêu không có ở Phiêu Diểu."
Manh mối này vốn là do Thọ An dâng lên, nhưng vạch trần được tên Trọng Chiêu bụng dạ khó lường với Tiên tộc chính là lập công lớn, Nam Vãn tự nhiên việc nhân đức không nhường ai, tự nhận hết công lao về mình.
Nam Vãn nhìn về phía Nhĩ Quân, "Nhĩ Quân nữ quân, Trọng Chiêu là sư đệ của ngươi, ba tháng trước đêm trăng tròn, hắn không ở trên đảo Phiêu Diểu. Không biết ta nói có sai không?"
Nhĩ Quân cả giận nói: "Ngươi ngậm máu phun người, sư đệ ta thường xuyên ra đảo rèn luyện, cho dù ngày ấy hắn không ở trên đảo, cũng không thể chứng minh hắn là tiên nhân ám sát Tử Vi Tinh!"
"Hộ Long trận mang hơi thở thực thụ của rồng, nếu bị thương ở dưới long hồn, trên kim đan tất lưu lại long ấn, chỉ cần lấy kim đan của Trọng Chiêu ra xem thử, thì sẽ biết lời của ta là thật hay giả!"
Chúng tiên nghe tới phương pháp này, sắc mặt đều đồng loạt biến đổi.
Kim đan rời thân, với người tu tiên không khác gì bị róc thịt, thậm chí phá hủy cả linh mạch, biện pháp này thật sự vô cùng tàn độc!
"Ta đi đây." Mộ Cửu một bên chà xát tay, vẻ mặt lạnh lẽo, "Đám tiên nhân này miệng thì nhân nghĩa đạo đức, đợi đến khi có chuyện, cách hành xử so với Yêu tộc của chúng ta còn nham hiểm hơn nhiều."
Hoa Hồng nhăn mày, không thể tưởng tượng được Vân Tiêu đường đường đại phái, nhưng cách hành sự lại ác độc như thế.
Cho dù Trọng Chiêu không phải tiên nhân ám sát Tử Vi Tinh, một khi kim đan của hắn bị cưỡng ép lấy ra, linh mạch sẽ bị hao tổn, tương lai tu luyện tất khó thành châu báu, nhưng nếu không lấy, Trọng Chiêu không có cách nào chứng minh mình trong sạch, việc nhập Cửu Trọng Thiên cung khó làm cho chúng tiên phục.
"Không tồi, chỉ cần lấy kim đan ra là có thể chứng minh mọi chân tướng." Hi Vân nặng nề mở miệng, nhìn về phía Kim Diệu, "Tiên tọa?"
Kim Diệu lập tức lắc đầu: "Hi Vân chưởng môn, kim đan là nền tảng để tu tiên, nếu cưỡng ép lấy ra sẽ làm tổn thương linh mạch, cũng không có bằng chứng cụ thể cho việc này, không thể hành sự như thế."
Kim Diệu quay đầu nhìn về phía Trọng Chiêu, trầm giọng mở miệng: "Trọng Chiêu, ngươi là người bổn tọa lựa chọn để tự mình thụ linh, bổn tọa hỏi ngươi, việc Tử Vi Tinh bị ám sát, rốt cuộc có liên quan tới ngươi hay không?"
"Tiên tọa, ta......"
Trọng Chiêu tu tiên nhập đạo, cũng chính vì muốn báo thù nhà, mạng của hắn chết không đáng tiếc, nhưng Phiêu Diểu đối với hắn ân trọng như núi, một khi hắn thừa nhận hắn chính là người ám sát hoàng đế nhân gian, chắc chắn cả Phiêu Diểu sẽ phải chịu liên lụy cùng.
Nhĩ Quân sợ đám thượng tiên này thật sự muốn lấy kim đan của Trọng Chiêu ra, vội vàng đem Trọng Chiêu bảo vệ ở sau người: "Tiên tọa, sư đệ ta một lòng chỉ có Tiên tộc, từ trước đến nay luôn lấy tu đại đạo để làm mục tiêu, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra loại sự tình này!"
"Hỗn láo, Tử Vi Tinh bị ám sát là việc hệ trọng cỡ nào, đến lượt thứ đệ tử Phiêu Diểu nho nhỏ như ngươi nói bậy chắc." Nam Vãn hừ lạnh một tiếng, tức giận mắng Nhĩ Quân.
"Ta thấy ngươi rõ ràng là ghen ghét sư đệ ta giành chiến thắng Ngô Đồng võ yến, có thể vào Thiên cung thụ linh, mới vu khống lung tung, tìm đủ mọi tội danh hãm hại hắn!"
"Ngươi!" Nam Vãn bị chọc trúng tâm đen, thẹn quá hóa giận, còn muốn nói nữa, lại bị Hi Vân ngăn lại.
Mới vừa rồi lúc Nam Vãn đề nghị lấy kim đan của Trọng Chiêu ra, chúng tiên liền bắt đầu bàn tán sôi nổi, hôm nay nếu không thể chứng minh Trọng Chiêu chính là tội nhân ám sát Tử Vi Tinh, Vân Tiêu sẽ trở thành trò cười cho tam giới.
Ánh mắt Hi Vân trầm xuống, trong lòng đã có quyết định.
"Vân Tiêu ta đứng hàng tam sơn, bảo hộ Tiên tộc chính là nhiệm vụ của chúng ta. Nếu tiên tọa e sợ, thì này kia ác danh, cứ để cho bổn quân gánh!"
Hi Vân đột nhiên phất tay, phất ra một đạo tiên lực, đánh Nhĩ Quân rớt xuống dưới.
"Sư tỷ!" Trọng Chiêu tức giận, vội vàng đi đỡ Nhĩ Quân, lại bị một đạo linh lực khóa chặt không có cách nào nhúc nhích.
Mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần, chỉ thấy Hi Vân đột nhiên xuất hiện ở trước người Trọng Chiêu, duỗi tay chụp vào giữa trán hắn, trong nháy mắt một tiếng kêu đau thảm thiết ở trước sơn môn vang lên!
"Sư đệ!"
"Trọng Chiêu!" Phục Linh biến sắc muốn ra tay, lại bị Trấn Vũ duỗi tay ngăn lại.
Ai cũng không thể nghĩ, Hi Vân thân là Vân Tiêu chưởng môn, thế nhưng lại động thủ với một tiên môn đệ tử chỉ mới vừa vào thượng quân.
"Hi Vân chưởng môn, đừng!"
Thần sắc Kim Diệu biến đổi, chém ra thần lực định ngăn cản, nhưng lại dừng lại.
Chỉ thấy Trọng Chiêu sắc mặt trắng bệch, nửa quỳ trên mặt đất, giữa trán hắn chậm rãi trồi lên một viên kim đan.
Trên kim đan kia, một long ấn màu vàng hơi hơi ẩn hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro