Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Bách Lý Hoằng Nghị trở về tẩm điện đã là đêm khuya, trong viện không có cung nhân túc trực, chỉ có âm thanh ảm đạm của gió bấc thổi bay lá rụng chưa kịp quét hết.

Thời Ảnh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, Bách Lý Hoằng Nghị đang nhoài người lên án thư, trước mặt là bình rượu nghiêng ngả đã vơi đi phân nửa.

Y thập phần lo lắng cho an nguy của Bách Lý, không muốn ngủ, cũng không dám tùy tiện phái người đi hỏi thăm, thẳng đến khi Tiểu Dẫn tử lặng lẽ chạy tới Du Hoan các báo tin, nói lục hoàng tử từ sau khi ở cung Ngu quý phi trở về, tự nhốt mình trong phòng, đã hai bữa không ăn gì, còn sai người mang rượu lên, không chịu cho Tiểu Dẫn tử vào hầu hạ, hắn mới lo lắng chạy đi tìm Thời Ảnh đến ứng cứu.

"Bách Lý?"

Thời Ảnh khẽ khàng lay bả vai hắn, Bách Lý Hoằng Nghị kêu lên một tiếng đau đớn, mệt mỏi trở mình, nheo mắt đánh giá một phen, rốt cuộc cười khổ nhìn ra bên ngoài, nói: "Thời Ảnh, là ngươi à."

"Xảy ra chuyện gì, làm sao đột nhiên lại uống nhiều rượu thế."

Bách Lý Hoằng Nghị hơi rượu đầy người, còn đang rũ mắt suy nghĩ, nói cũng không nói, Thời Ảnh không vội hỏi nhiều, kéo lấy cánh tay của hắn, muốn đưa người lên giường.

"Không, không thích."

Bách Lý buông tay Thời Ảnh, thất tha thất thểu chống lên bàn đứng dậy, nhìn chằm chằm vách đá bên cạnh án thư.

Thời Ảnh nhìn theo ánh mắt của hắn, phát hiện Bách Lý Hoằng Nghị đã treo bức chữ của y lên đó.

" Thế sự mạn tùy lưu thủy, toán lai nhất mộng phù sinh. Thời Ảnh, chữ này, ngươi viết hay quá."

"Người. . ."

"Biết không, sắp tới mẫu phi hẳn là sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa đâu, người hiện tại bận rộn thay Bách Lý Hoằng An mưu đồ chiếm ngôi, còn phải đề phòng ta nửa đường cản trở, trái tâm ý của người. . . Quả là châm chọc, cả đời này của ta, không có ngày nào là không hoang đường đến nực cười."

Thời Ảnh không biết Bách Lý ở chỗ Ngu quý phi nghe được những gì, lời hắn nói y chỉ nghe lọt một câu: "Muốn thay Bách Lý Hoằng An mưu đồ cướp ngôi."

Đây là lần đầu tiên Bách Lý Hoằng Nghị gọi thẳng tên tự của tam hoàng tử.

Như thế nào lại. . .

"Bách Lý", Thời Ảnh nắm chặt cổ tay hắn, "Không có hiểu lầm gì sao? Như thế nào đột nhiên. . ."

"Ta cũng hy vọng là hiểu lầm, nhưng mẫu phi đã nói rõ ràng với ta. Từ đầu đến cuối, ta bất quá chỉ là một cây đao, chém thái tử, chém Bách Lý Hoằng Lê, thay Bách Lý Hoằng An chắn tất cả minh mưu ám toán. Mẫu phi, cữu cữu, bọn họ đem hết thảy tính kỹ càng rồi, chỉ trừ sống chết của ta là không tính đến thôi. . . Ta thủy chung nghĩ không ra, là ai biết được ta cùng cữu cữu gặp mặt ở Ngọc Hương lâu, viết giấy cho nhị hoàng tử, là ai có thể dễ dàng nắm được tin tức như vậy, còn không lưu lại dấu vết gì. Đến hôm nay ta mới hiểu được, cữu cữu mỗi lần tiến cung bàn chuyện, không phải để gặp mẫu phi, cũng không phải tới gặp ta, từ đầu đến cuối, đều là vì. . . muốn gặp Bách Lý Hoằng An. . ."

Bách Lý Hoằng Nghị ngửa mặt lên trời cười ha hả, chộp lấy bình rượu rỗng, hung hăng ném ra ngoài.

"Thời Ảnh, mẫu phi và cữu cữu không giúp ta nữa, ngươi có biết, điều này nghĩa là gì không?"

Thời Ảnh nhìn Bách Lý Hoằng Nghị tràn đầy thương cảm, không nói được nên lời.

"Nghĩa là, từ hôm nay trở đi, hoàng cung rộng lớn như vậy, chỉ còn một mình ta."

Thời Ảnh dùng sức giữ chặt tay Bách Lý, "Không phải, Bách Lý, người còn có ta."

Bách Lý Hoằng Nghị nhoẻn miệng cười, xoa má Thời Ảnh, nói: "Ngốc quá, lại không nhớ rõ rồi, từ đầu đến cuối ngươi đều là người của nhị hoàng tử, dây dưa với kẻ bị vứt bỏ như ta làm gì?"

Dứt lời, Bách Lý Hoằng Nghị cắn môi Thời Ảnh, ấn y lên án thư, hôn đến khi y đỏ mặt thở dốc mới tách ra.

Hơi rượu phả vào mặt không khiến Thời Ảnh khó chịu, y chỉ cảm thấy đau thấu tâm can, giống như chiếc gai nhọn cắm vào thật sâu đột ngột bị rút ra, xé rách da thịt, máu chảy đầm đìa.

Y dùng lực ôm bả vai Bách Lý Hoằng Nghị, tựa hồ muốn dụi sát vào ngực hắn, để hai người họ có thể thoải mái hơn một ít.

"Thời Ảnh." Bách Lý Hoằng Nghị hơi nâng mặt, "Ta đã nghĩ tới thất bại, nhưng không bao giờ ngờ rằng, chính mình thậm chí chưa từng bước lên đài ứng chiến."

Không đợi Thời Ảnh trả lời, Bách Lý lại một lần nữa ngậm môi y, vươn tay cởi bỏ ngoại bào, tiếp đến là từng tầng từng tầng xiêm y.

Động tác của hắn quá mức trực tiếp, cứ như đem Thời Ảnh biến thành bắp cải trắng nõn, tỉ mỉ để lộ ra làn da non mịn của y.

Bách Lý Hoằng Nghị vung tay quăng y phục ra, bế Thời Ảnh lên, cùng nhau ngã xuống giường.

"Thời Ảnh, đêm nay ở lại với ta được không. Ta không biết chình mình còn lại bao nhiêu ngày mai."

Thời Ảnh trừng mắt, thấy Bách Lý Hoằng Nghị nửa nằm nửa đè lên người mình, không nói được một lời, ngoan ngoãn gật đầu, đòi gỡ phát quan xuống giúp hắn.

Hắn cái gì cũng không nói, nhưng Thời Ảnh lại cảm thấy trong ngực y bị đào ra một lỗ hổng.

Chớp mắt y liền nghĩ tới năm mười lăm tuổi tiến cung đó, ở tẩm điện thái hậu lần đầu tiên nhìn thấy Bách Lý Hoằng Nghị, lạnh lùng như tảng băng, tặng cho tứ hoàng tử một ánh mắt kiệt ngạo rồi xoay người rời đi, sau lại cao cao tại thượng đứng chắn trước mặt y, thái độ trêu tức đùa bỡn cảnh cáo y, nếu dám nói lung tung ra bên ngoài, sẽ chém sạch cả Thời gia.

Thời Ảnh rơi nước mắt, nếu buộc phải chọn, y vẫn là thích cái người tên Bách Lý Hoằng Nghị luôn coi rẻ hết thảy này nhất.

Mọi người đều nói, lục hoàng tử bạc tình từ nhỏ, lại chiếm được sủng ái yêu chiều của hoàng thượng cùng Ngu quý phi, ai có thể nghĩ tới, lớn đến chừng này, hắn từng đối với người nào chân chính cúi đầu?

Phụ hoàng, mẫu phi, ca ca, cữu cữu.

Những người hắn thân cận nhất, tựa hồ trên con đường tranh quyền đoạt vị lại đâm hắn một đao đau nhất, sâu nhất.

Lục hoàng tử vạn người nể sợ đang cọ đầu vào người y, Thời Ảnh cũng dâng ra toàn bộ ôn nhu của đời người, như thường lệ rút ra trâm gài tóc lạnh lẽo cùng ngọc quan đặt xuống bên gối.

Không đến vài động tác, Bách Lý đem y phục cởi ra gần hết, rượu vẫn khiến hắn nhức đầu, hắn đứng thẳng dậy, ngửa đầu lên xà nhà thở phào một hơi, vải lót trắng tinh chừa lại, cũng rất nhanh bị hắn quăng xuống dưới, phủ tay lên khuôn ngực non mịn của Thời Ảnh.

Bách Lý bấu lên vai Thời Ảnh, khẽ mím môi, tiến vào dũng đạo khô khốc thít chặt.

Thời Ảnh đau đến nắm chặt chăn, lần này bọn họ không tiêu phí nhiều thời gian làm từng bước một, thân thể y còn chưa nới rộng đủ, Bách Lý đâm được nửa chừng cũng bị kẹt lại, nhúc nhích một chút đều thực khó khăn.

Không có đường lùi.

Thời Ảnh cười vô cùng miễn cưỡng, giờ khắc này cơ thể y đau như lửa đốt, nhưng y vẫn vươn tay, thực nhẹ thực nhẹ lau đi mồ hôi dính trên chóp mũi của Bách Lý Hoằng Nghị.

"Sao thế?"

Ánh mắt hỗn độn của Bách Lý Hoằng Nghị dường như sáng lên một ít, tựa hồ hơi tỉnh rượu.

Thời Ảnh đưa tay xuống phía dưới chầm chậm thăm dò, đụng đến vị trí chặt chẽ gắn kết giữa hai người họ, dừng lực ôm lấy lưng Bách Lý, eo nhỏ khẽ động, đem thứ còn lộ một nửa ở bên ngoài toàn bộ ăn vào.

"Chạy tới nơi này, không đường thối lui, tính tình của lục hoàng tử không phải có thể dễ dàng khoan nhượng, chi bằng thống khoái chút đi."

Bách Lý Hoằng Nghị một phen nắm lấy hai tay Thời Ảnh đè lên gối, bàn tay còn lại bóp chặt hõm eo nhỏ nhắn của Thời Ảnh, kịch liệt thao làm.

Thời Ảnh làm càn rên ra tiếng, quay sang cắn một ngụm lên cánh tay hắn, đau đớn trong thân thể dần dần tan biến, lỗ nhỏ nếm được tư vị liền hào phóng chảy nước, dưới va chạm mãnh liệt biến thành bọt trắng, chảy dọc theo bắp đùi run rẩy của y, cực kỳ giống cây nến đỏ ở đầu giường, lén lút chảy thật nhiều sáp.

Thời Ảnh quệt quệt hai má, khóc nức nở: "Bách Lý. . ."

"Ơi?"

"Hôm nay là mười sáu, trăng hẳn là cũng tròn đi. Đáng tiếc, trời vừa chạng vạng đã âm u, nhìn không thấy."

"Đại khái, ngày mai lại có tuyết rơi."

"Đúng vậy. Trung thu năm nay, mang cho ta một phần mỹ tửu không bỏ xuân nan đáng nhé."

Bách Lý cười ra tiếng: "Được."





Lâu rồi không say như vậy, Bách Lý Hoằng Nghị chập chờn ngủ gần một ngày, mãi đến giờ dùng bữa tối mới tỉnh lại.

Cung nữ theo hầu Bách Lý Lệnh Dung đưa tới canh sườn công chúa tự tay nấu, dặn hắn hôm nay tuyết lớn, trời lạnh, lúc canh còn nóng phải uống hết không thừa một giọt mới tốt.

Hôm qua cữu cữu nói, binh lính của Bách Lý Hoằng An hai ngày rồi chưa có tin tức, hiện giờ không phải thời điểm nhụt chí, hắn phải nhanh chóng tỉnh táo, đi thăm dò mới được.

Mấy ngày rồi không được thưởng thức tay nghề của ngũ tỷ, Bách Lý sửa sang lại xiêm y ngồi xuống, uống hết cả nồi canh sườn, chừa lại khối sườn lớn nhất, định bụng để ăn sau cùng, lại nghe được bên ngoài có thanh âm đao kiếm.

Hắn đang muốn đi ra ngoài xem sao, Tiểu Dẫn tử đã kích động xông vào, quỳ xuống hét: "Lục hoàng tử, không hay rồi, người chạy mau!"

Bách Lý Hoằng Nghị buông miếng sườn đang kẹp trên đũa xuống, túm lấy áo Tiểu Dẫn tử: "Có chuyện gì?"

"Nghe thị vệ trong cung nói, tam. . . tam hoàng tử dẫn binh mưu phản, đã đánh tới Thừa Dương điện của bệ hạ, lập tức. . . lập tức sẽ đánh đến đây ngay!"

Bách Lý Hoằng An dẫn quân đến bắc cảnh kia mà, như thế nào lại làm phản?

Bách Lý Hoằng Nghị lao ra cửa điện, tuyết bên ngoài còn rơi dày, ngoại viện một mảnh lửa khói, nơi nơi đều là âm thanh tướng sĩ mặc giáp hỗn loạn chạy băng băng.

Hắn duỗi tay, kéo một tên thị vệ vì bông tuyết dày đặc mà tụt lại phía sau, lớn tiếng quát: "Trong cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tam hoàng tử làm sao có thể khởi binh mưu phản?!"

Thị vệ bị ánh mắt sắp bốc hỏa của Bách Lý Hoằng Nghị dọa sợ phát run, lắp ba lắp bắp nói, tam hoàng tử dẫn binh xông vào từ cửa ngách, phản quân đã đánh tới Thừa Dương điện, nhị hoàng tử phái Xích Vũ vệ đến quét sạch, binh lính trong cung cũng đang chạy tới canh gác cung viện.

"Mẫu phi ta đâu? Mẫu phi ta đâu?!"

"Thần. . . thần không biết."

Bách Lý Hoằng Nghị một cước đạp ngã tên thị vệ, đang muốn chạy tới cung Ngu quý phi xem xét tình hình, đã thấy một đội binh mã đuổi tới chỗ hắn, cao giọng hô: "Mau! Bắt lấy Bách Lý Hoằng Nghị, đừng để hắn chạy thoát!"

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Không kịp do dự, những người này hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, một khi bị bọn chúng bao vây tẩm cung, mọc cánh cũng trốn không thoát.

Bách Lý Hoằng Nghị còn mông lung chưa hiểu, đã vội vã chạy tới Du Hoan các.

Bất ngờ chính là, bên ngoài Du Hoan các cư nhiên không có thị vệ gác cửa, cung thái tử yên tĩnh đến đáng sợ, không một bóng người, Bách Lý Hoằng Nghị trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

Thời Ảnh cùng Chu Quả đều ở đó, bọn họ thấy hắn tựa hồ rất kinh ngạc. Thời Ảnh phản ứng nhanh nhạy, lập tức kêu Chu Quả đi ra canh cửa.

"Bách Lý, người. . . người vào đây bằng cách nào?"

"Cái gì?" Bách Lý Hoằng Nghị cau mày, "Thật kỳ quái, tam hoàng tử khởi binh mưu phản, cửa cung bị phá, Bách Lý Hoằng Lê dẫn quân chống lại, nơi này của ngươi tại sao một thủ vệ cũng không có?"

"Cái gì? Mưu phản?" Thời Ảnh khó tin trừng mắt, "Buổi chiều nhị hoàng tử tới tìm ta, nói đêm nay hắn phải ở trong cung lo liệu đại sự, lúc sau liền dẫn người đóng chặt Du Hoan các, không được ra vào, như thế nào lại có phản loạn. . ."

Bách Lý Hoằng Nghị tuyệt vọng nhắm mắt, cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm:

"Là bẫy. . . Tam hoàng tử không hề mưu phản, đây vốn là vở kịch của Bách Lý Hoằng Lê, nhắm vào ta. . ."

Không đợi Thời Ảnh cất tiếng, Bách Lý Hoằng Nghị liền nghe được tiếng vệ binh tiến đến bao vây, xem ra những kẻ vừa rồi ráo riết muốn bắt hắn đã đuổi tới.

"Công tử! Lâm công tử! Ưm ——"

Thanh âm của Chu Quả rất nhanh liền yếu ớt, hiển nhiên đã bị khống chế.

Bách Lý trống rỗng nhìn Thời Ảnh, chậm rãi nói: "Bách Lý Hoằng Lê cố ý di tản thủ vệ ở Du Hoan các, lại bức ta rời khỏi tẩm điện, chính là đoán chắc, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi. . ."

Thời Ảnh thất thần đứng tại chỗ, thanh âm tướng lãnh bên ngoài nhanh chóng truyền vào:

"Bách Lý Hoằng Nghị, ngươi nghe cho kỹ, Bách Lý Hoằng An dẫn binh tạo phản, Ngu quý phi Hà thị phái người đến chi viện, cũng đã bị nhị hoàng tử bắt được! Ngươi trốn không thoát, khuyên ngươi từ bỏ ý nghĩ muốn chế ngự Lâm công tử, ngoan ngoãn đi ra, có lẽ còn có đường sống, bằng không, đợi đến lúc ta hạ lệnh, loạn tiễn phóng phát, chết không dễ nhìn đâu!"

"Hắn lại dám làm loại chuyện này. . ."

Dứt lời, Thời Ảnh chạy tới bên giường, lấy ra thanh đoản đao dưới gối Chân tiên sinh để lại cho y.

Bách Lý Hoằng Nghị cả kinh, "Thời Ảnh, ngươi định làm gì?!"

"Cầm", Thời Ảnh rút đao khỏi vỏ đưa cho Bách Lý, "Cưỡng ép đưa ta ra ngoài, Bách Lý Hoằng Lê không có đây, ta ở trong tay người, bọn chúng không dám làm gì người đâu."

"Ngươi điên rồi, Thời Ảnh, nếu Bách Lý Hoằng Lê muốn ta phải chết, chẳng lẽ hắn còn để ý đến mạng của ngươi sao?"

"Có lẽ không thể nào. Nhưng nếu người chết, ta tuyệt đối không sống một mình."

Bách Lý Hoằng Nghị cười rộ lên: "Có lời này của ngươi, ta còn sợ gì nữa?"

"Bách Lý Hoằng Nghị!" Tướng lãnh bên ngoài lại một lần nữa kêu hắn đầu hàng, "Nhị hoàng tử lập tức sẽ tới đây, khuyên ngươi không cần hèn hạ như vậy, trong tay ta còn nha đầu này, ngươi hẳn là không hy vọng nàng thay ngươi chịu tội đi?"

"Thời Ảnh, ta đã dạy ngươi giết người như thế nào."

Nói xong, Bách Lý Hoằng Nghị nắm lấy lưỡi đao, hướng chuôi về phía Thời Ảnh, "Động thủ."

"Sao?" Thời Ảnh mở to mắt lắc đầu, "Không thể nào, người đang nói gì thế?"

"Cục diện hôm nay, ta và ngươi chỉ có thể bảo toàn được một. Với hiểu biết của ta về Bách Lý Hoằng Lê, trận này hắn muốn đánh vào ta, cũng là để khảo nghiệm ngươi. Ngươi nếu không động thủ, hắn sẽ sinh lòng nghi ngờ."

Thời Ảnh trào ra hai dòng lệ nóng, nức nở: "Không, không được, ta không làm được. . ."

"Động thủ!"

"Nhị hoàng tử."

Tướng lãnh thu kiếm cúi đầu hành lễ.

Quả nhiên, Bách Lý Hoằng Lê muốn đích thân đến xem một màn này.

Không còn thời gian nữa.

Bách Lý Hoằng Nghị nắm lấy đoản đao, đâm mạnh vào vai trái của chính mình, lập tức thoát lực quỳ xuống đất.

"Hoằng Nghị!"

Máu tươi bắn lên mặt Thời Ảnh, y đỡ lấy thân thể nghiêng ngả của Bách Lý Hoằng Nghị, tê tâm liệt phế gọi tên hắn.

Bách Lý Hoằng Nghị mỉm cười, "Ngươi. . . Vừa rồi. . . Gọi ta là gì. . ."

Hắn nắm chặt tay Thời Ảnh, ép y cầm lấy đoản đao, liền nhắm nghiền mắt.

Khắc tiếp theo, Bách Lý Hoằng Lê đẩy cửa tiến vào.

Ánh lửa hắt lên bóng hắn, quấn quanh hai kẻ đang quỳ rạp trên đất, mặt không chút biến sắc, giống như dã thú đứng xem cuộc tàn sát.

Dưới ánh mắt tất cả mọi người, Lâm Ảnh nguyện trung thành với nhị hoàng tử, quyết đoán dùng đoản đao đâm bị thương lục hoàng tử.

------------------

Nói ngược cái ngược ngay được :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro