Chương 25
"Công tử", Chu Quả bưng điểm tâm tiến vào, "Ăn chút gì đi, công tử cả đêm không chợp mắt rồi."
Thời Ảnh liếc ra cửa sổ, trời hẳn là đã sáng, không hề mang hơi thở náo nhiệt của mùng một tết, ngược lại là một mảnh tĩnh mịch. Không chỉ điện thái tử trống trải, mà cả đại nội đều bị cảm giác bất an bủa vây, ai cũng không tránh khỏi.
"Chu Quả, người ra ngoài hỏi thăm tình hình chưa? Bên phía nhị hoàng tử có tin tức gì không?"
Chu Quả lắc đầu, nói: "Vừa xảy ra chuyện, công công hầu hạ thánh thượng liền kêu chư vị hoàng tử đến, hiện vẫn chưa ai quay về. Công tử nghỉ ngơi trước đã, bằng không thân thể không chịu được đâu."
"Có thể xuất cung không?"
"Hiện giờ cửa cung canh phòng rất nghiêm ngặt, không có sự cho phép của thánh thượng, ai cũng không được ra."
Thái tử tự vẫn, Chân tiên sinh phát giác thân phận bại lộ, bắc cảnh lại nổi chiến sự. . .
Giống như được an bài kỹ lưỡng, từng chuyện từng chuyện nối tiếp nhau, làm cho người ta vô lực chống đỡ.
Nếu đều là vết tích của nhị hoàng tử, hắn đã biết được hết thảy hướng đi của Bách Lý Hoằng Nghị, cam đoan vạn vô nhất thất*, sẽ không cái gì cũng bàn bạc với y. Nhưng nếu là Ngu quý phi làm, Bách Lý thông minh như vậy, chẳng lẽ không phát hiện?
*vạn vô nhất thất: không có sơ hở
Nghĩ không ra đáp án, liên tưởng tới sau này còn vô số trận ác liệt hơn phải đối mặt, Thời Ảnh ăn qua loa mấy miếng rồi nằm xuống nghỉ ngơi, ngủ không bao lâu, Chu Quả lay y tỉnh, nói Tiểu Dẫn tử đến, mang theo tin tức của lục hoàng tử.
"Tiểu Dẫn tử, trong cung thế nào?"
Mới vừa tỉnh dậy Thời Ảnh còn chưa có tinh thần, lông mi rủ xuống, tóc bện lỏng lẻo, rơi trên áo lót tuyết trắng, đẹp không gì sánh bằng.
Tiểu Dẫn tử tức khắc hiểu ra vì sao lục hoàng tử lại cam lòng lún sâu như vậy, đứng ngắm đến mê mẩn, Thời Ảnh gọi hai tiếng mới xốc lại tinh thần.
"À, à, Lâm công tử, đây là bút tích của lục hoàng tử, hẹn công tử giờ tý đêm nay gặp bên hồ Thiên Hà."
Thời Ảnh nhận mảnh giấy từ tay Tiểu Dẫn tử, mở ra xem qua, khóe môi hơi câu lên một chút —— chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo như vậy, trừ bỏ Bách Lý Hoằng Nghị, trong cung này không có người nào viết ra được cái dạng này.
"Ta đã biết. Lục hoàng tử không sao chứ?"
Tiểu Dẫn tử cười nói: "Chủ tử của nô tài không cho nói chuyện khác, tất cả thuận theo tự nhiên, công tử yên tâm."
"Vậy ngươi có biết, khi nào mới được xuất cung không?"
"Sao thế, công tử có chuyện quan trọng?"
Thời Ảnh gật đầu, "Ta cũng hiểu hiện tại tiếng gió truyền đi nhanh, nhưng nếu không phải chuyện quan trọng không muốn mở miệng nói với nhị hoàng tử, cũng sẽ không hỏi ngươi biện pháp."
Tiểu Dẫn tử cúi đầu ngẫm nghĩ, ánh mắt chợt lóe: "Bắc cảnh có chiến trận, Xích Vũ vệ nhất định không rảnh rỗi. Vừa nãy lục hoàng tử còn nói, ngày mai Chân Hành Đạo tướng quân muốn tiến cung bẩm báo, công tử có thể theo tướng quân ra ngoài. Lúc trở về, hoàng cung có cửa hông, để chuyển thức ăn hoặc mang xác người từ trong cung ra ngoài, công tử cải trang một chút, trà trộn đi vào."
Thời Ảnh gật gù, "Đành như vậy đi."
Tiết trời u ám, trăng giấu vào tầng mây không chịu ló mặt, Thời Ảnh cầm theo ngọn đèn, từng bước đạp lên tuyết, thấy quang cảnh trong đình bên hồ Thiên Hà cũng có tia lửa thắp lên, người đang cầm đèn toàn thân bạch y, từ xa nhìn lại hệt như bức tượng, trầm mặc, lạnh lẽo.
"Bách Lý." Thời Ảnh gọi hắn.
Bách Lý Hoằng Nghị xoay người lại, mỉm cười với Thời Ảnh, "Ngươi đến rồi à. Tiểu Dẫn tử nói ngươi gấp gáp muốn xuất cung, ngày mai ta sẽ sắp xếp để Chân Hành Đạo đưa ngươi ra ngoài, trở về có Tiểu Dẫn tử ở cửa hông đón ngươi, yên tâm."
"Được. Người mặc ít như vậy, lạnh không?"
"Không lo."
Bách Lý Hoằng Nghị ngoảnh mặt lại, nhìn mặt hồ đã đóng băng, một cụm sen héo rũ cúi đầu, cơn gió bấc thổi qua khiến nó nghiêng trái ngã phải.
"Trung thu ngày đó mẫu phi được phong tước quý phi, ban đêm phụ hoàng thiết yến, hoa sen trong hồ còn chưa đáng chê cười như thế này, ta ở trong đình múa một khúc kiếm, phụ hoàng đã trọng thưởng rất nhiều."
Bách Lý cười một tiếng, nói: "Nhớ rõ không, có người hạ xuân nan đáng vào thức ăn ta đưa đến cho ngươi, chúng ta chính là. . . bắt đầu từ đêm đó đi."
"Sao có thể không nhớ", Thời Ảnh chớp mắt cười cười, gió lạnh thổi qua mặt y, áo choàng cũng nhảy nhót bay lên, "Hiện giờ nghĩ lại, cư nhiên đã lâu như vậy."
"Ta biết ngươi sợ tối, ban đêm không thích ra ngoài, nhưng hiện tại trong cung nhiều tai mắt, sợ nhị hoàng tử nhân cơ hội động chân động tay, mới không thể trực tiếp đến Du Hoan các gặp ngươi."
"Ta hiểu được. Buổi chiều nhị hoàng tử triệu kiến ta, hắn cũng cảm thấy sự việc xảy ra gần đây có chút bất thình lình, không rõ ràng. Tình hình ở chỗ người cùng Ngu quý phi vẫn ổn chứ?"
Bách Lý Hoằng Nghị nhàn nhạt thở dài, "Mẫu phi nói, bệnh tình phụ hoàng ngày càng trầm trọng, Chân đại nhân cũng chẳng khá hơn là bao. Ta muốn xin ý chỉ để lo liệu xong xuôi hôn sự của ngũ tỷ, chờ đến tháng giêng chọn ngày tốt lập tức cử hành, để tránh hai người họ đều phải chịu tang, kéo theo đêm dài lắm mộng."
Thời Ảnh gật đầu, "Như vậy cũng tốt. Tam hoàng tử thì sao?"
"Đêm trừ tịch tin báo vừa đến, tam ca phụng mệnh phụ hoàng đến gặp cữu cữu để điều binh, phi ngựa suốt đêm đến bắc cảnh. Lần này chiến sự nổi dậy rất đột ngột, tiến công cũng mãnh liệt, đại khái là thừa dịp tam ca hồi kinh mấy tháng mà tích góp không ít binh lực. Huynh ấy nói với ta, lần này đi, không biết khi nào mới trở về, lại không biết, còn có thể về được nữa hay không."
Thời Ảnh nhớ đến hồi nhỏ, Thời đại nhân khi đó nắm giữ chức quan của Hà Tuấn đại nhân bây giờ, không ít lần đích thân đến địa điểm tuần binh, không ít lần rơi vào nguy hiểm.
Mỗi khi phụ thân rời phủ, tiểu nương đều ăn không ngon ngủ không yên, ngóng trông phụ thân trở về, cho dù một năm hơn ba trăm sáu mươi ngày, phụ thân cũng chẳng được mấy ngày đến thăm nàng.
Thời Ảnh biết, loại lo lắng này không thể dùng lời nói là có thể trấn an, "Cổ nhân nói rồi, cát nhân ắt có thiên tướng, tam hoàng tử thạo dùng binh, sẽ không có việc gì đâu."
"Biên cảnh loạn lạc, phụ hoàng đau ốm không rảnh lưu tâm, ngôi vị thái tử không thể để trống quá lâu, quan hệ giữa ta và Bách Lý Hoằng Lê ngày một khẩn trương. Thời Ảnh, trong cung này từng bước đều là đường chết, ta thế nào cũng có mẫu phi cùng cữu cữu làm chỗ dựa, nhưng ngươi. . . Nhớ kỹ, một khi ta bại trận, lập tức nắm chặt lấy Bách Lý Hoằng Lê, bảo toàn chính mình."
Thời Ảnh hoảng sợ nhìn ánh mắt của Bách Lý Hoằng Nghị, nói: "Người làm sao lại đột nhiên nói những lời này, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Không có gì, chỉ là nay đã khác xưa, tình thế bức bách, ta không muốn đợi đến khi sự tình đến nông nỗi không thể vãn hồi được nữa mới nói với ngươi, như thế đã quá muộn rồi."
". . . Ta biết rồi."
Thời Ảnh nhắm mắt lại, tùy ý Bách Lý kéo y vào lòng.
Lồng ngực Bách Lý Hoằng Nghị rất ấm, Thời Ảnh vươn tay, nhẹ nhàng phủ lên trước ngực hắn.
Không phải ngày thu, xiêm y nặng trịch ngăn cách da thịt bọn họ, Thời Ảnh cố gắng cảm nhận, lại vẫn không nghe được tiếng tim đập của Bách Lý.
"Bách Lý."
"Ơi?"
"Trước đây ta đã hỏi qua, nếu ta không thương người, cùng người phát sinh hết thảy đều chỉ là gặp dịp mua vui, quay đầu liền giúp kẻ khác đối phó người, người có sợ không."
"Khi đó ta nói, ta sợ."
"Nếu ta nói với người, hình như ta thực sự yêu người rồi, người có cao hứng không?"
"Cao hứng. Nhưng nếu ngươi vì ta làm chuyện ngu ngốc hủy hoại chính mình, vậy ta nguyện ngươi đối với ta tất cả đều là giả dối."
Thời Ảnh lập tức mềm nhũn, nắm chặt góc áo của Bách Lý Hoằng Nghị, nằm lên vai y khóc không thành tiếng.
"Bách Lý, đáp ứng ta, đáp ứng ta người sẽ thắng."
Bách Lý Hoằng Nghị ôm vai Thời Ảnh, hôn hôn vành tai bị gió thổi lạnh cứng của y, "Ta chỉ có thể đáp ứng ngươi, ta sẽ dốc hết toàn lực. Thời Ảnh, ngươi lựa chọn nhị hoàng tử là tuyệt đối đúng đắn, vô luận chúng ta ai là người cười đến cuối cùng, ngươi đều có thể khỏe mạnh sống sót. Đừng mạo hiểm vì ta, bằng không ta sẽ hận chính mình đến chết."
"Không được", Thời Ảnh khóc đến ấm ức, liên tục lắc đầu, "Đêm đó ta trở về kinh thành, ở Thời phủ người đã nói rồi, muốn ta nhập chủ Du Hoan các, sau này sẽ làm trắc phi của người, Thời gia từ trên xuống dưới cả trăm vong hồn đều đã nghe thấy. Lục hoàng tử Bách Lý Hoằng Nghị nói được làm được, không cho phép nuốt lời."
Bách Lý xoa đầu Thời Ảnh, cười nói: "Thời Ảnh nhà chúng ta thanh cao lạnh lùng như vậy, thực sự cam tâm chỉ làm trắc phi thôi sao?"
"Miễn là người, thái tử phi, trắc phi, thị thiếp, môn khách, danh xưng gì ta cũng không để ý. Sau này người trở thành hoàng đế, nạp thiếp sinh hạ nhi tử ta không quản. Người muốn thắng, người nhất định phải thắng, xin người. . ."
Bách Lý Hoằng Nghị buông vai Thời Ảnh ra, để y rời khỏi vòng tay của hắn chốc lát, chuyển cho y một ngọn đèn, nói:
"Thời Ảnh, có được tình yêu của ngươi, đời này của ta, không còn gì hối tiếc."
Dứt lời, áo bào trắng tung bay của lục hoàng tử cũng xa dần, biến mất trong bóng đêm mờ mịt, tìm hoài không thấy.
Chân Hành Đạo không dám nán lại trong cung của Bách Lý Hoằng Nghị quá lâu, Thời Ảnh chờ ở con đường duy nhất dẫn ra cửa cung, thần không biết quỷ không hay leo lên xe ngựa.
Thái tử phản loạn, Chân Hành Đạo vì bảo hộ ngũ công chúa mà bị thương, cho nên mặc dù xưa nay hắn đều là cưỡi kỵ mã tiến cung, hiện giờ lại ngồi xe ngựa cũng không bị người khác chú ý.
Thương thế của hắn đã khỏi hơn phân nửa, nhìn đến vẫn có chút suy nhược, vóc người gần giống Bách Lý Hoằng Nghị, diện mạo đoan chính anh khí, mặc hộ giáp của Xích Vũ vệ, lông vũ đỏ như máu phất phơ trên mũ, không che lấp được khí khái quân nhân, cũng khó trách ngũ công chúa lại nhất kiến chung tình.
"Nghe nói Chân tướng quân trên người có thương thế, đã khỏi chưa?"
"Không đáng ngại, tạ Lâm công tử quan tâm."
Chân Hành Đạo biết Lâm Ảnh là môn khách của nhị hoàng tử, rất có bản lĩnh, không biết lục hoàng tử thế nào lại phái hắn đưa y xuất cung, nhìn qua Lâm Ảnh ôn nhuận như ngọc, ngữ khí nói chuyện cũng nhẹ nhàng, lại không biết võ công, hắn liền buông lỏng phòng bị, không muốn đối với người ở bên cạnh nhị hoàng tử lộ ra địch ý.
"Vậy thì tốt. Bệnh tình của Chân đại nhân có đỡ hơn chút nào không?"
"Gia phụ nằm trên giường bệnh nhiều năm, không có chuyển biến, thái y trong cung xem qua, cũng không tìm ra được biện pháp nào tốt hơn."
Thời Ảnh gật đầu, không hỏi nữa.
Chân Hành Đạo là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Chân tiên sinh, hai người hơn kém nhau hai mươi tuổi có thừa, dáng vẻ cũng không quá giống nhau. Nhìn hắn, Thời Ảnh lại sinh ra loại cảm giác thân thiết, nghĩ tới Chân tiên sinh ở Chân phủ chịu qua khuất nhục, nhất thời tâm tình có chút phức tạp.
Chân Hành Đạo vén mành lên liếc mắt một cái, đã cách cửa cung một đoạn đường, liền hỏi Thời Ảnh muốn đi đâu.
"Không nhọc tướng quân đưa tiễn, cho ta xuống đây đi."
"Được, Lâm công tử bảo trọng."
"Đa tạ tướng quân."
Dân chúng trong thành đều ở nhà đón năm mới, khách điếm tửu quán không náo nhiệt như ngày thường, lúc trước mở cửa đều là lão bản, hôm nay chỉ thấy một tiểu nhị trông quán, dẫn Thời Ảnh đến phòng Giang Ngộ Phong, bưng theo ấm trà nóng hổi.
Phong hàn của Giang Ngộ Phong đã tốt lên, cả người cũng có tinh thần, vào cửa đúng lúc A Bưu tới đưa thuốc, nhìn thấy Thời Ảnh liền cười chúc y năm mới bình an, nói muốn đi mua chút điểm tâm.
"A Bưu, không vội, ta đến có chuyện quan trọng, sẽ đi ngay thôi."
"A, được, vậy công tử cứ tự nhiên, ta ra ngoài chờ."
"Không cần, ngươi cũng ở lại nghe."
Giang Ngộ Phong cảm giác sắc mặt Thời Ảnh thực nghiêm trọng, đuôi mắt hồng cả lên, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Ảnh, ngươi khóc cả tối qua đấy à?"
Thời Ảnh khẽ chớp mắt, chuyển tầm nhìn qua một bên, không nói chuyện.
"Có phải ngươi ở trong cung gặp nạn rồi không?"
Thời Ảnh lắc đầu, "Ngộ Phong, bắc cảnh lại khởi chiến sự."
"Cái gì?" Giang Ngộ Phong nhất thời khó tin, "Xảy ra khi nào?"
"Đêm trừ tịch nhận được cấp báo, tam hoàng tử Bách Lý Hoằng An lãnh binh quay về bắc cảnh ngay trong đêm, khắp cung cũng loạn thành một đoàn."
Sắc mặt A Bưu liền trầm xuống, nói: "Bang chủ, nếu là như thế, quan phủ ở bắc cảnh sợ là đã đại loạn, chúng ta. . ."
"Tiểu Ảnh", Giang Ngộ Phong ngẩng đầu, kiên định nhìn y, "Ngươi muốn ta làm gì, cứ việc nói thẳng."
"Không đợi nổi nữa, Ngộ Phong, huynh dẫn các huynh đệ lập tức quay về bắc cảnh. Hiện giờ thánh thượng bệnh nặng, vô lực xử lý triều chính, tranh giành ngôi vị thái tử vô cùng căng thẳng, tình cảnh của ta rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể liên lụy huynh."
"Nếu ta đi rồi, đến lúc đó vạn nhất ngươi có chuyện gì, biết tìm ai cứu giúp?"
Thời Ảnh tức khắc đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Ngộ Phong, quát: "Nhưng nếu huynh xảy ra chuyện, ta làm gì được chứ!"
Giang Ngộ Phong chưa từng gặp qua Thời Ảnh thất thố như thế này, mím môi không dám nói một chữ, chỉ biết nhìn ánh mắt Thời Ảnh dần dần ẩm ướt.
"Ta không có thân nhân, huynh là bằng hữu duy nhất của ta, nếu huynh cũng vì ta mà chịu liên lụy, ta còn mặt mũi sống tiếp ư?"
Hai người kịch liệt giằng co khiến A Bưu buộc phải xen vào, hắn dè dặt kéo tay áo Thời Ảnh, "Ảnh công tử. . ."
Thời Ảnh rũ mắt, dòng lệ từng chuỗi rơi xuống, nói: "Đêm đó Thời gia diệt môn, ta đúng ra nên chết đi rồi, ông trời cho ta sống tiếp đến ngày hôm nay, ta buộc phải hoàn thành chuyện ta cần làm. Nhưng mà Ngộ Phong, ta luôn coi huynh là tia hy vọng ông trời ban cho ta khi đã lâm vào đường cùng, huynh tặng ta những tháng ngày thư thả thoải mái như vậy, ta không cách nào trơ mắt nhìn huynh chịu khổ."
Nói xong, Thời Ảnh xoay mặt quệt đi nước mắt, nghiên người gọi: "A Bưu."
"Có."
"Trên đường nhớ bảo vệ tốt bang chủ, cầu xin ngươi."
"Vâng, Ảnh công tử."
Tiễn Thời Ảnh rời đi xong xuôi, A Bưu vội vàng đóng chặt cửa, ngồi bên giường Giang Ngộ Phong, hỏi: "Bang chủ, chúng ta thật sự phải đi sao?"
"Không được", Giang Ngộ Phong thở dài, "Chân tiên sinh hiện giờ cũng là độc lai độc vãng, bằng hữu có thể trông cậy ở kinh thành không nhiều lắm, nếu chúng ta đi, Tiểu Ảnh gặp nguy hiểm, đâu có ai kịp cứu y."
"Nhưng mà ban nãy. . ."
"Đi lấy giấy bút, phái một huynh đệ thạo cưỡi ngựa, truyền tin về cho thúc thúc cùng thẩm thẩm, tìm hiểu rõ ràng tình hình ở bắc cảnh xong lập tức hồi âm, sau đó để bọn họ dẫn tất cả nhân mã, toàn bộ đến kinh thành."
"Hả?" A Bưu quả thực nghĩ Giang Ngộ Phong điên rồi, "Người muốn để tất cả huynh đệ đều đến kinh thành? Vì cái gì chứ?"
"Ngươi đừng quản, bảo làm thì làm đi."
A Bưu đi ra đến cửa, thấy không phục lại quay vào: "Bang chủ, ta biết bang chủ thích Ảnh công tử, nhưng nếu thích, không nên để công tử ở lại kinh thành chịu ủy khuất. Chúng ta mang Ảnh công tử về thôi, quay về bắc cảnh đi! Trước đây ở bắc cảnh không phải rất tốt sao?!"
Giang Ngộ Phong thản nhiên cười nhạt, "Bệnh mấy ngày, ta đã nghĩ thông rồi, ta thích y, y có thích lại ta hay không đâu có gì quan trọng, chỉ cần là chuyện y muốn làm, ta có liều mạng cũng phải giúp y hoàn thành. Tiểu Ảnh là người làm được đại sự, kinh thành mới là nơi y nên thuộc về, bắt y ở thâm sơn cùng cốc với chúng ta trốn trốn tránh tránh cả đời, đó không phải cuộc sống vốn có của y. A Bưu, chúng ta không thể ích kỷ như vậy."
A Bưu cúi đầu, thở một hơi thật dài, hỏi: "Vậy. . . Bang chủ tính làm gì bây giờ?"
"Kêu các huynh đệ tản ra tứ phía, ở các khách điếm chờ thời cơ. Chuyện khác không quan trọng, một khi Tiểu Ảnh lâm nguy, lập tức bảo hộ y."
"Rõ!"
-------------------
Ỏ, anh Phong good quáaa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro