Chương 36
Thời Ảnh giúp Bách Lý Hoằng Nghị băng lại vết thương trên cẳng chân, hỏi hắn có cần gì khác nữa không, Bách Lý chỉ cười nói hắn đói bụng, đòi Tiểu Ảnh làm điểm tâm cho mình.
"Cẩn thận bỏng."
Thấy bộ dạng ăn như hổ đói của Bách Lý Hoằng Nghị, Thời Ảnh có chút buồn cười, vừa hài lòng vừa lo lắng nhắc nhở hắn một câu.
"Ba ngày rồi ta chưa ăn gì, không thèm quản nhiều như vậy."
"Ba ngày không ăn? Đám thị vệ dưới nhà lao cố ý làm khó người sao?"
Bách Lý Hoằng Nghị lắc đầu, "Bọn chúng lấy đâu ra lá gan đó. Ta rất hiểu Bách Lý Hoằng Lê, hắn tuyệt đối sẽ không để ta thoát khỏi địa lao một cách suôn sẻ, tám phần là tính hạ độc trong đồ ăn mấy ngày gần đây, chờ ta bị giam trở lại mới đưa thuốc giải. Coi như phòng bị đi."
Thời Ảnh đau lòng ngắm khuôn mặt gầy gầy của Bách Lý Hoằng Nghị, hỏi hắn những ngày qua có phải chịu rất nhiều khổ cực không, Bách Lý lắc đầu, nói không sao cả.
"Nếu không phải bởi vì ta, người sẽ không. . ."
"Đừng nói", Bách Lý dán ngón tay lên môi Thời Ảnh, "Đừng nói những lời như vậy, nếu không phải bởi vì ta, ngươi đã là thần tử đắc lực nhất dưới tay đương kim thái thử rồi."
Thời Ảnh ảm đạm cười một tiếng: "Hy vọng chuyện này không liên lụy Chân tướng quân."
"Hắn là phò mã triều đình, nể mặt ngũ tỷ, Bách Lý Hoằng Lê hẳn là sẽ không làm khó hắn đâu. Bất quá hiện giờ Ngôn Chí không ở kinh thành, nội bộ Xích Vũ vệ đã bắt đầu chia rẽ, Bách Lý Hoằng Lê có lẽ sẽ đề bạt chủ tướng mới, đường của hắn cũng chẳng dễ đi gì cho cam."
Thời Ảnh nghiêng mặt, nhìn tiểu viện ngập tràn ánh trăng, lẩm bẩm: "Nhanh quá, đã là mùa xuân rồi."
"Mấy ngày này không có ta, ngươi có ổn không?"
"Được mọi người chiếu cố, tốt lắm, chỉ là lo lắng cho an nguy của người, không vui nổi."
Bách Lý Hoằng Nghị hôn lên mặt Thời Ảnh một chút, nói: "Sự tình của Chu Quả, dọc đường đi Giang Ngộ Phong đã nói cho ta biết. Hòa quý phi tâm địa ngoan độc, ta không ngờ bà ta có thể làm đến mức này."
Hốc mắt Thời Ảnh thoáng đỏ lên, "Chu Quả là cô nương tốt, lúc trước ở Du Hoan các ta còn tính, chờ mọi sự đều thành, sẽ mang nàng ra khỏi cung tìm một chỗ dựa thật vững. . . Hoằng Nghị, Tiểu Dẫn tử ở lại trong cung có phải sẽ gặp nguy hiểm không?"
"Tình huống lần này đặc biệt, ta không dẫn hắn theo được, nhưng còn có ngũ tỷ, sẽ không có việc gì đâu."
"Vậy thì tốt rồi." Thời Ảnh mỉm cười.
Bách Lý Hoằng Lê hồi cung, không quay về Đông cung nghỉ ngơi, cũng không đi diện kiến Hòa quý phi, mà lập tức chạy đến địa lao, đạp mở phiến cửa lao giam giữ Bách Lý Hoằng Nghị, lật chiếu lên, toàn là đồ ăn từ mấy ngày trước không ai đụng tới.
Hắn đoán được nội tình, nhắm mắt, cái gì cũng không nói.
Phụng Hải vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, nói: "Thái tử điện hạ, là mấy tên thuộc hạ nô tài sắp xếp quá mức vô năng, thỉnh điện hạ nghiêm phạt!"
"Bỏ đi, người ngươi tìm vừa không thể đưa cơm cho hắn ăn đàng hoàng, ngược lại còn để lộ dấu vết chọc kẻ khác hoài nghi."
"Vậy điện hạ, hiện tại. . ."
"Tiếp tục phái người tìm, hắn nhất định đang ở chỗ Thời Ảnh. Kinh thành rộng lớn như vậy, mọc cánh cũng phải tìm bằng được cho ta."
"Vâng, nô tài sẽ đi truyền lời."
Đêm khuya, Bách Lý Hoằng Lê cũng không ở trong lao nữa, cầu thang nhỏ hẹp một mảnh tối đen, chỉ có thể dựa theo ánh sáng đèn lồng, đi thẳng xuống bậc thang cuối dẫn sang phía bên kia lại thấy rất nhiều đèn sáng.
Bách Lý Hoằng Lê dừng bước, tiến về phía ngọn đèn.
Phụng Hải theo sau, hỏi: "Điện hạ, người làm sao vậy?"
"Nơi nay ai ở?"
Phụng Hải nghĩ một chút, nói: "Điện hạ, là nhà lao của tứ gia."
"Bách Lý Hoằng Như?"
"Vâng."
Bách Lý Hoằng Lê cười một tiếng, "Tính ra đã lâu rồi ta không gặp hắn. Đi xem xem."
Bách Lý Hoằng Như nửa nằm nửa ngồi trên giường đọc một quyển thi tập, trông thấy Bách Lý Hoằng Lê có hơi bất ngờ, lười biếng đặt sách xuống, chờ cai ngục mở cửa.
"To gan, thấy thái tử điện hạ lại không hành lễ?"
Bách Lý Hoằng Như nhếch môi, lộ ra răng nanh đẹp đẽ, cười càng thêm tươi, nói: "Phụng Hải, lâu ngày không gặp, ngươi sao mà cứ giữ khư khư cái bộ dạng này thế? Lợi hại là chủ tử của ngươi, cũng không phải ngươi, nhị ca còn chưa vội kêu ta hành lễ, ngươi nói lời này, là để cho ai nghe?"
"Ngươi. . ."
Bách Lý Hoằng Lê vươn tay cản lại, Phụng Hải liền quy củ lùi sang một bên, không nói gì nữa.
Bấy giờ Bách Lý Hoằng Như mới không nhanh không chậm bám vào giường ngồi dậy, bắt chéo chân hỏi: "Nhị ca hôm nay như thế nào lại nhàn rỗi đến chỗ của đệ đệ thế?"
"Vốn là có việc, đi ngang qua nên đến xem ngươi."
"Ta hết thảy đều ổn, nhị ca không cần quan tâm. Trái lại ta phải hỏi thăm huynh, nhập chủ Đông cung xong có vất vả không?"
"Không thể nói là vất vả, nên chịu thì đều chịu được."
"Muốn nghe ta nói à, huynh cũng thực quá đáng tiếc, nếu phụ hoàng không có nhi tử như lão lục, thiên hạ này không phải đều là của huynh sao."
Bách Lý Hoằng Lê nhàn nhạt liếc mắt, nói: "Hoằng Như, ngươi nói lời này, chẳng may rơi vào tai phụ hoàng, sẽ là đại bất kính."
"Đại bất kính? Ta là vì tạo phản mới bị phụ hoàng giam ở chỗ này, còn sợ gì nữa? Ta không có ý gì khác, chỉ muốn cùng nhị ca nói hai câu thành thật. Lão thiên gia trước giờ đều không công bằng, trong mệnh đã có, mất đi sẽ lại trở về, trong mệnh không có, tranh tới tranh lui rốt cuộc cũng chỉ mất mặt. Đường dài như vậy, nhị ca chớ đi xa quá, không quay đầu nổi đâu."
Mây dần dần lộ ra, Bách Lý Hoằng Lê giẫm chân lên thềm đá lạnh lẽo, ngẩng đầu muốn ngắm trăng, lại tìm không thấy, cúi đầu liền gặp cành cây bên trong hốc đá đã mọc ra nhiều điểm xanh biếc, nhớ tới vòng hoa ở cửa cung, vàng óng một mảnh, mùa đông ở kinh thành dài như vậy rốt cuộc cũng phải kết thúc rồi.
"Điện hạ." Phụng Hải thăm dò hỏi một câu.
"Làm sao vậy?"
"Kỳ thật, lời tứ gia nói người không nhất thiết phải để trong lòng."
Bách Lý Hoằng Lê nở nụ cười, "Ta không phải đang nghĩ cái này."
"Điện hạ. . ."
"Quên đi, không có việc gì."
"Quý phi nương nương vừa mới sai cung nữ đến thỉnh người qua đó, chắc là vẫn vì chuyện Bách Lý Hoằng Nghị vượt ngục, người xem người. . ."
"Ngươi báo lại, nói ta mệt, không đi."
". . . Vâng."
Bị nhốt ở địa lao âm u tăm tối ngày đêm đảo loạn đã lâu, đêm đầu tiên thoát ra ngoài, Bách Lý Hoằng Nghị ngủ không yên ổn lắm, trời vừa sáng đã tỉnh.
Thời Ảnh nằm bên cạnh còn đang ngủ, hắn cẩn thận đứng dậy mặc xiêm y, tính ra ngoài một chút, lại gặp Giang Ngộ Phong ở hậu viện luyện kiếm đánh quyền.
Trông thấy Bách Lý Hoằng Nghị từ trong phòng đi ra, Giang Ngộ Phong thu kiếm vào vỏ, hỏi: "Dậy sớm thế?"
"Ngủ không được."
"Tiểu Ảnh đâu?"
"Vẫn đang ngủ, không dám gọi dậy."
"Ờ."
Bách Lý Hoằng Nghị đi đến dây phơi y phục, bên trên treo đôi bao cổ tay còn ẩm của Giang Ngộ Phong, gió thổi qua, có thể thấy rõ chữ thêu bên trong.
'Tùng Lâm bang Giang Ngộ Phong.'
Là một bộ Thời Ảnh từng mang về cung định tự mình sửa lại.
Bách Lý Hoằng Nghị miễn cưỡng thở dài, nói: "Một tiếng Tiểu Ảnh hai tiếng Tiểu Ảnh, gọi không biết mệt."
"Ngươi. . ." Giang Ngộ Phong không phục tiến lên hai bước, "Ta thích gọi thế nào thì gọi thế đó, lục hoàng tử quản thiên quản địa, chuyện này cũng đòi quản, tay dài lắm đấy!"
Trên đời này dám đấu võ mồm với lục hoàng tử chẳng được mấy người đâu, Bách Lý Hoằng Nghị bĩu môi, "Ta quản nhiều? Đấy là tại trước đây ngươi chưa gặp ta thôi."
"Ngươi trước đây thì sao?"
"Lúc trước nếu có người dám nói chuyện với ta như vậy, ta cho lôi ra ngoài chém luôn."
"Ngươi cũng biết xưa nay bất đồng rồi hả? Lục hoàng tử hiện tại đừng nói chém đầu kẻ khác, bắt con gà về có khi còn kêu mệt đi?"
Bách Lý Hoằng Nghị không hề cãi lại, khập khiễng đi qua ngồi xuống cái ghế nhỏ, Giang Ngộ Phong đi theo hắn, mất tự nhiên ho khan một tiếng, "Này, chân còn đau không?"
"Không đau."
"Ta xem xem có sâu không, hay là ta đi tìm lang trung. Chân tiên sinh có bằng hữu mở tiệm thuốc, tiện lắm."
"Không cần, băng bó lại là ổn thôi."
Bách Lý Hoằng Nghị cố ý kéo dài giọng ra, nói tiếp: "Khụ khụ, Tiểu Ảnh băng cho ta đó."
". . . . ."
Giang Ngộ Phong tức đến tái cả mặt, đằng hắng một tiếng đứng dậy hét ầm lên: "Bách Lý Hoằng Nghị! Tiểu Ảnh rốt cuộc thích cái gì ở ngươi chứ?"
Thời Ảnh ngủ dậy, làm xong điểm tâm sáng cho Chân tiên sinh, Bách Lý Hoằng Nghị điềm tĩnh ăn từng ngụm, trái lại là Giang Ngộ Phong đã giận thành con nhím, không biết bị ai chọc.
Chân tiên sinh múc cho Thời Ảnh một bát cháo, nói: "Tiểu Ảnh, sáng nay Chân tướng quân phái người đưa tin, nói hắn có việc muốn thương lượng qua với ngươi, địa điểm thời gian hắn đã viết trong thư, ngươi ăn xong thì đọc đi."
"Được. Đến lúc đó Ngộ Phong cùng A Bưu đi với ta, tiên sinh ở lại chiếu cố Hoằng Nghị."
"Ừm."
Bách Lý Hoằng Nghị nuốt xuống một ngụm, nói: "Đừng lo, để bọn họ theo bảo hộ ngươi đi."
"Không được", Giang Ngộ Phong là người đầu tiên ngăn cản, "Chúng ta tốn bao nhiêu công sức mới cứu được ngươi ra, nếu ngươi lại gặp chuyện ngoài ý muốn, không phải càng rách việc sao? Chúng ta tự biết bảo vệ y chu toàn."
Thời Ảnh cũng gật gật đầu, "Không có việc gì đâu, Hoằng Nghị, dù sao cũng không phải lần đầu tiên."
"Cũng được. Vậy nhớ cẩn thận."
Lần này vẫn hẹn ở Ngọc Hương lâu, hiện tại Chân Hành Đạo vừa mới qua hôn yến, sự vụ của Xích Vũ vệ đều giao cả cho thân tín, không có ai rảnh đến đây bắt lỗi hắn.
"Chân tướng quân." Thời Ảnh thi lễ.
"Công tử đến rồi à, không cần khách khí, ngồi đi."
"Tân hôn ngày thứ hai tướng quân đã vội tới đây, ta quả thực vô cùng áy náy."
"Không có gì, ta đi gặp công tử Lệnh Dung cũng biết, nàng ở trong phủ cứ lo lắng cho lục hoàng tử suốt. Các ngươi thuận lợi chứ?"
"Nhọc lòng tướng quân cùng công chúa quan tâm, hết thảy đều tốt."
"Ta tới là có chuyện muốn nói. Đêm qua ta cố tình lưu tâm đến tình hình dùng binh của Bách Lý Hoằng Lê, trừ bỏ binh lính kinh thành cùng thị vệ của thái tử, chỉ còn một đội Xích Vũ vệ Ngôn Chí không dẫn theo. Ta tra xét cả đêm, không thấy vấn đề gì. Nói cách khác, đội binh lính Hòa quý phi an bài với Ngôn Chí, mãi đến đêm qua cũng chưa hiện thân, ngươi không thấy kỳ quái sao?"
Thời Ảnh nhấp chén trà, suy nghĩ một trận: "Đúng vậy, lục hoàng tử vượt ngục, lại vừa vặn là ngày đại hôn của tướng quân và công chúa, theo lý mà nói thời điểm như vậy, nếu đội binh lính kia thực sự tồn tại, không có khả năng không động thủ."
"Ta hiểu Ngôn Chí, hắn rất trung thành với nhị hoàng tử, Hòa quý phi nói gì hắn nghe nấy, sẽ không bằng mặt không bằng lòng. Chuyện này nhất định có chỗ không thỏa đáng."
Thời Ảnh đột nhiên nảy ra một ý, hỏi: "Tướng quân có thể xác định thư là do Hòa quý phi tự tay viết không?"
Chân Hành Đạo hơi sửng sốt, "Này. . . Này quả thực là không thể xác định."
"Nếu phong thư không phải do Hòa quý phi viết, chỉ là thủ thuật che mắt, hoặc phong thư xác thực là do bà ta viết, nhưng nguyên gốc đã bị đánh tráo, đối phương là có mục đích gì?"
"Công tử muốn nói. . . ." Chân Hành Đạo nhíu mày, ". . . Này bất quá chỉ là kế sách mê hoặc chúng ta?"
"Cũng không thể kết luận như vậy. Ta thấy hay là thế này đi, tướng quân hồi phủ cùng ngũ công chúa thương nghị một chút, đến thời điểm công chúa hồi cung lại mặt, nghĩ cách để Hòa quý phi đích thân viết mấy chữ, đến lúc đó chúng ta so sánh một chút, nhất định có kết quả."
"Được, ta về bàn lại với Lệnh Dung."
-------------------
Giang Ngộ Phong: Cmn tức chết!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro