Vệt Máu Quỷ Dị
“Hãy tưởng tượng…nếu có ai đó gửi cho bạn một món quà…từ thế giới bên kia…….”
- Sau khi cô xuất viện cũng đã một tuần , cô vẫn bị ám ảnh bởi câu nói rùng rợn kia , cô luôn bị ám ảnh đeo bám và trong mơ cô thấy người thân của mình đều chết một cách bí ẩn kèm theo đó là chết một cách ghê rợn ...?
Bạch Sở Nhan cắm nén nhang vào cái lư hương mịt mù khói bụi rồi chắp 2 tay lại thì thầm khấn vái. cô đang thành tâm cầu nguyện rồi lại nhìn lên tấm di ảnh đặt giữa bàn thờ.
Mạc Yến trong bức ảnh vẫn còn mặt đồng phục trường Hunter .Nó thật sự xinh đẹp với mái tóc dài đen nhánh và gương mặt tươi cười đó.Đây chính là người tai nạn cùng cô hôm đó
“Ở lại thế gian,cậu đã làm tốt rồi !Thôi thì hãy đến thiên đường để có cuộc sống tốt đẹp hơn…”- Sở Nhan cắm nén nhang vào,mắt vẫn không rời bức di ảnh của Mạc Yến
Hi vọng mọi chuyện đến đây là kết thúc.
Đường phố hôm nay thật đông đúc. Sở Nhan và một người bạn của mình là Trân Nhi ra đến con đường lớn thì dừng lại chờ đèn đỏ.Nhân lúc đó Trân Nhi mở lời:
_ "Sao tự dưng cậu lại rủ mình đi thắp nhang cho cậu ta " ?
_ "mình thấy dạo này có quá nhiều chuyện xảy ra nhất là khi mình tỉnh dậy ở viện " ?-Sở Nhan bổng thay đổi sắc mặt-Mình…chỉ muốn nhìn mặt cậu ấy lần cuối !
Thấy Sở Nhan có vẻ lúng túng,hình như cậu ta đang lo sợ điều gì,Trân Nhi càng cảm thấy bồn chồn không yên.Không nên hỏi cũng phải hỏi , Trân Nhi ngập ngừng đưa mắt nhìn cô:
_Cậu… có phải đang gặp chuyện gì đúng không ?
Cô bổng giật thót người,cô nhìn lắm lét cô bạn thân của mình ,từng giọt mồ hôi đọng trên vầng tráng xanh xao.Nhưng cô quyết không hé răng nửa lời,chỉ giả vờ nhìn vào đồng hồ kêu lên:
_Trễ rồi!Mình phải về nhà rồi !Chào cậu!
Cô cắm cổ chạy thật nhanh qua đường.Trân Nhi định níu cô lại hỏi cho ra lẽ,nhưng Sở Nhan đã cách cô ta 1 đoạn khá xa..
________o0o________
0 giờ 0 phút 0 giây….
Nhan Nhan vẫn thao thức trước màn hình Lap.Không biết bắt đầu từ bao giờ,cô không thể nào ngủ nổi khi chưa đến nửa đêm.
Nhà thờ Đức Bà hôm nay đánh chuông nhiều hơn mọi lần…Tiếng chuông là lời an ủi của những người ở thế gian này gửi về 1 cõi xa xăm nào đó,nới có những linh hồn vẫn còn vương vấn nơi này. Nó vang to đến gần tai cô
“Buzz”-tiếng nói như hôm ở bệnh viện lại tiếng nữa vang trong căn phòng
“…Hãy nhìn đi Sở Nhan , cô đang là tâm điểm của bọn chúng đấy haha ,…”
_Nhảm nhí!- nhan nói rồi nằm xuống.
Tỏ vẻ tức giận với cái tiếng nói quỷ thần cũng chả ích gì… cô đột nhiên lại thở dài.Trước giờ cô rất hiếm khi thở dài…nhưng từ khi những chuyện quái gở này xuất hiện,không đêm nào cô cũng lăn lộn trong tiếng thở dài thế này.
________o0o________
_"Nhan Nhi,có quà cho con này "!-tiếng mẹ cô vọng ra từ cánh cổng.
_ " Gì thế ạ"?
Sở Nhan tất tả chạy ngay xuống lầu.Bà mẹ tươi cười đưa cho đứa con gái chiếc hộp giấy hình chữ nhật.
_Bà gửi cho con đấy!Là cuốn hồi kí ông con đã làm trước khi mất,nó ghi lại những hình ảnh của con từ lúc mới sinh ra cho tới bây giờ.Đây là món quà vô giá ông dành cho con đó!
Buổi tối khi tiếng nói vang đi ,Cô mới ngồi nghiền ngẩm từng trang trong cuốn hồi kí đó 1 mình trên phòng…
Trang đầu tiên là 1 đứa bé sơ sinh còn quấn tả………
“Ngày…tháng…năm…
Cháu của ông mới sinh ra đã là 1 thiên thần….hi vọng cháu sẽ mau lớn và làm ngôi nhà này bớt hiu quạnh,cháu nhé!”
Trang tiếp theo là ảnh Sở Nhan khi vào học tiểu học…………….
“Ngày…tháng…năm…
Thoắt cái,cháu của ông đã cắp sách đến trường rồi!Ông thường hỏi cháu sau này thích làm gì,nhưng cháu chỉ ậm ừ…Cháu của ông còn thơ dại quá…Nhưng rồi cháu sẽ biết được mình thật sự muốn làm gì!”
Trang thứ 3 là hình ảnh Sở Nhan mặc đồng phục cấp 2………………………….
“Ngày…tháng…năm…
Cháu của ông bây giờ đã là học sinh trung học.Duyên dáng và nữ tính hơn trước…Cháu bảo cháu muốn trở thành 1 diễn viên múa.Ông mừng cho cháu,cuối cùng cháu cũng tìm thấy ước mơ của mình!”
Trang thứ 4 là ảnh Cô chụp trước cổng trường Hunter với các bạn ngày đầu năm học……
“Ngày…tháng…năm…
Trên giường bệnh,tự dưng ông đã bật khóc khi cháu gửi cho ông tấm hình này.Cháu của ông lớn hẳn rồi,đã là 1 cô gái trưởng thành,không còn là đứa cháu bé bỏng ngày xưa nữa.Cháu nói cháu vẫn kiên trì với ước mơ của mình…Chúc mừng cháu!Nhưng ông sợ mình không còn được bao lâu nữa…”
Sở Nhan đã đọc và khóc rất nhiều với những khoảnh khắc đáng nhớ trong đời mình được ông lưu lại.Cô cứ ngồi mải miết trên bàn cho tới khi nghe tiếng mẹ gọi mới chạy xuống ăn cơm…
Sau khi cô đi…Căn phòng lại chìm vào bóng tối…Và…ngăn tủ bàn học tự dưng mở ra…1 cánh tay
trắng muốt từ trong ngăn bàn thò lên mò mẫm cuốn sách rồi lôi nó vào trong….
1 lúc sau,cô quay lại với cuốn sách.Dưới ánh đèn bàn,cô lật đi lật lại từng trang sách,vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Những dòng chữ,…tấm hình,…biến đâu mất cả rồi!
Cô cứ lật phần phật từng trang,bổng phát hiện bìa sách trở nên rất ẩm ướt,những trang bên trong thì chuyển sang màu vàng ố…cô đưa bàn tay lên xem…Có cái gì đo đỏ,sền sệt trên ngón tay cô…
“Mực!?Mực đỏ ở đâu ra vậy?”
Cô đưa ngón tay đến gần hơn mới phát hiện thứ chất lỏng đó có mùi tanh tưởi và hôi thối lạ thường.
“Mùi máu!”
Cô hoảng hốt giật lùi ra sau.
Những trang sách ố vàng hiện lên từng dòng chữ xiên xẹo được viết bằng máu:
“…Đây là quyển hồi kí đáng bị nguyền rủa…Vì nó đã được tạo ra bởi chính người ông đáng quý của cô Bạch Sở Nhan , xin chào mừng cô đã đến Tầm Quỷ Môn ….”
Sở nhan hét lên rồi bỏ chạy ra khỏi phòng…
Ở phòng khách,mẹ cô đang dọc sách.Thấy con gái có vẻ khác thường,bà đặt cuốn sách xuống bàn rồi hỏi:
_"Chuyện gì vậy con?"
Cô không trả lời,cô lắm lét nhìn cuốn sách trên bàn.Là cuốn sách quái quỷ đó,nó đã xuất hiện ở phòng khách từ lúc nào.Và..mẹ cô đang với tay lấy nó.
_ "Dừng lại!"
Cô vội giật lấy cuốn sách trên tay mẹ mình quăng đi trước khi bà kịp đọc nó.Nhưng khi chạm đất,cuốn sách trở lại là cuốn tiểu thuyết rất bình thường.
“…con mắt của cô chính là Âm Dương chỉ một mình cô mới thấy ….”
Một giọng nói the thé khó nghe văng vẳng đâu đây…Ở trong ngôi nhà này…Thoắt ẩn thoắt hiện…1 thứ âm thanh ma mị đến gai người…
Cô không tài nào ngủ được.Cứ nhắm mắt lại thì những hình ảnh đó lại hiện về…
Nơi mà cô đã từng múa khi chưa sảy ra tai nạn ,trường tiểu học Baby Stars…
_Mạc Yến ,em làm múa chính trong buổi diễn sắp tới nhé!
mạc Yến cười hớn hở trong khi Trân Nhi và Sở Nhan sụ mặt xuống đầy thất vọng.
_Thưa cô,sao lại không chọn Sở Nhan ạ?- Trân Nhi bất mãn.
_Ừm…cái này…các em không cần biết đâu!
Mãi cho tới khi ra về,Trân Nhi vẫn không khỏi ấm ức,nó vừa đi vừa dậm chân bình bịch:
_Thật là bất công!Tại sao lại chọn con nhỏ bệnh hoạn đó múa chính?Nhỡ đâu trước buổi diễn nó lại giở trò tuột canxi máu mà xỉu tại chổ thì sao!?
_Thôi…Bỏ đi!Cậu không biết cô giáo là em của mẹ nó à?Mẹ nó mất sớm nên cô nó thương nó như con đẻ,biết nó ốm yếu mà vẫn cố tình cho nó múa chính đó!
Đến cầu thang,cả 2 bắt gặp Mạc Yến đang tung tăng với đôi giày múa mới trên tay.Thấy Sở Nhan và Trân Nhi,Yến yến hồn nhiên khoe đôi giày xinh xắn của mình:
_Cô cho mình đó!Cô nói mang đôi giày này trong buổi diễn sẽ gặp may mắn!
_Con nhỏ này!-Trân Nhi nghiến răng-Mày tưởng có người nâng đở thì giỏi lắm à?
Nhi hầm hầm xông lại chổ Yến.Cô định ngăn lại nhưng không kịp,Nhi đã thẳng tay xô Yến té nhào xuống cầu thang…
Mạc Yến bị thương nên phải nhập viện…Bác sĩ bảo là nó không múa được nữa nên vị trí chính được giao cho Sở Nhan.Lúc Yến yến nằm viện,cô cũng có ghé thăm.
_Cậu đến đây làm gì?- Mạc Yến hỏi.Hình như nó đã khóc rất nhiều,2 mắt nó đỏ hoe.-Bây giờ thì mấy người vừa lòng chưa?Mấy người là đồ xấu xa!
_Mình…thay Trân Nhi xin lỗi cậu.
_Khỏi cần xin lỗi!Mấy người thông đồng nhau chứ gì!Bây giờ thì trả chân lại cho tôi đi!Trả chân lại cho tôi!
Mạc Yến như muốn phát điên lên,nó ném tất cả những gì nó vớ được vào người Sở Nhan cô.
_Thật quá đáng!-cô bắt đầu nổi giận-Cầu trời cho cậu tàn phế luôn đi!Cậu được múa chính cũng là nhờ có bà cô làm giáo viên dạy múa thôi,chứ thật ra cậu không có tài cán gì đâu!Tốt nhất cậu biết điều 1 chút đi.Không có cậu,đội mùa vẫn hoạt động tốt và tôi sẽ luôn được múa chính!Cậu là 1 kẻ dư thừa!
Nói rồi,cô hậm hực bỏ về trong tiếng la hét,khóc lóc thảm thiết của cô ta…
Cô càng nghĩ càng thấy sợ…Nếu Mạc Yến còn sống còn sống,có lẽ cô đã không ân hận thế này…Nhưng bây giờ nó chết rồi…Và nó đang hận cô đến thấu xương…Nhất định,nhất định nó sẽ trả thù!
Tiếng động lạ bổng dưng xuất hiện kéo cô ra khỏi dòng kí ức mù mịt đó.
“Tiếng gì thế nhỉ?”-cô ngồi dầy nhìn quanh.
Tiếng động rất lạ…Nó giống như tiếng mèo kêu…nhưng khi lắng tai nghe kĩ,nó lại giống như tiếng khóc trẻ con…Ban đầu,nó cứ thấp thoáng lúc gần lúc xa,nhưng càng nghe,nó lại càng văng vẳng bên tai…
Cô hé cửa phòng ra đưa mắt nhìn quanh…Không có ai cả,mọi thứ hoàn toàn vắng lặng.cô mở đèn hành lang,men theo bức tường xuống cầu thang…Cô cảm nhận được,càng ngày mình càng đến gần tiếng khóc hơn.
“Oaaaoaoaoo..oao..oa..oa.oaoa….”
Tiếng khóc mỗi lúc 1 to hơn…cô đặt chân xuống bậc thang đầu tiên…Cảm giác lạnh toát từ mắt cá chạy ngược lên trên làm mồ hôi vả ra không ngừng.Có cái gì đó vừa chạm vào chân cô!Cổ họng nghẹn ứ không nói được lời nào,cô từ từ cúi xuống…
Một đứa trẻ sơ sinh với nước da trắng bệch như xác chết đang ôm ấy chân cô…Nó kêu khóc oang oang và nhìn cô với đôi mắt đỏ lừ…cô nhận ra đứa trẻ này…Nó…chính là hình ảnh của cô khi còn bé!Trơi ơi,nó từ trong tấm ảnh bước ra sao?????
Cô cảm thấy chân mình như bị đóng băng.Đến khi đứa trẻ mở to cái miệng rộng ngoác đỏ lòm của nó ra thì cô mới hoảng loạn bỏ chạy và trượt chân té nhào xuống cầu thang.
________o0o________
Cô đến lớp học múa ban đêm với cái chân khập khiển.Suốt buổi tập hôm đó,cô cắn răng chịu đựng cái chân đang đau nhức từng cơn để hoàn thành xong mấy động tác cuối cùng.Nhưng cô vẫn cảm thấy mình chưa hoàn hảo lắm,cô xin ở lại ngoài giờ cho tới khi cảm thấy ưng ý với bản thân mình.
Đã 8 giờ tối và mọi người đã về hết,chỉ còn cô đang lê từng bước nặng nhọc dưới ánh đèn mờ mờ của dãy hành lang.
“Ha…ha..ha….”-có tiếng trẻ con cười khúc khích…cả tiếng bước chân bình bịch…tiếng bộp bộp của quả bóng da chạm đất…
“Ai còn chơi bóng giờ này nhỉ?”-cô bắt đầu thấy lòng mình cựa quậy,xôn xao.
Một cái bóng chợt lướt qua trước mặt Sở Nhan…
Cái bóng nhỏ nhắn,tóc dài ngang lưng với quả bóng trên tay….
“Ha…ha…ha….”-tiếng cười đùa càng lúc càng nghe rõ hơn.
Cô bấm môi thật chặt,cô vịn vào cầu thang đi từng bước thật chậm xuống lầu.Trong lòng tự nhủ chắc là mình sợ quá nên sinh ảo giác đấy thôi.Lạy Phật tôi,hi vọng là mọi chuyện đúng như Sở Nhan nghĩ.
“Bộp…bộp…”
Một quả bóng không biết từ đâu lăn xuống chân cô…
Cô nhìn trân trân vào quả bóng.Cái quái gì thế này?Ở đâu lại ra cái thứ này?Ở đây,vào giờ này không thể có người chơi bóng!cô ngước lên lầu-nơi cô đoán là chổ bắt đầu của quả bóng.Chẳng thấy ai cả.Nhưng khi cô vừa nhìn xuống thì có cái gì đó nhảy xổ lên người cô…
Cô kinh hoàng khi thấy 2 cánh tay trắng muốt bám chặt lấy lưng mình…Và 1 cái đầu tóc dài đặt lên vai cô…Đó chính là cô khi còn học tiểu học!…Nhưng…nó gớm ghiếc,kinh tởm với gương mặt trông y như bức tượng thạch cao và đôi mắt tròn vo,đỏ ngầu đang nhìn cô chằm chằm…
Cô hét lên kinh hãi và cố vẫy vùng để hất nó ra.Nhưng nó dường như là 1 khối u bất trị,bám dính cô không buông.Nó kêu lên the thé như tiếng mèo hoang rồi rồi định ghim hàm răng tởm lợm của nó vào cô nhưng gần chạm đến thì dây chuyền trên cổ cô phát sáng làm cho cái thứ kia gào thét kinh hoàng rồi biến mất như chưa hề tồn tại …
Ý chí sinh tồn trong phút chốc trở nên mạnh liệt,.Cô chạy đến trạm xe và nhảy ngay lên chiếc xe bus vừa ngừng bánh.Xe bus giờ này rất ít người,vài vị khách lèo tèo dần rời khỏi xe hết,cuối cùng chỉ còn mỗi cô vì nhà cô hơi xa.
Cô lạnh toát cả người,cô liên tục lau mồ hôi trên gương mặt trắng bệch của mình…Từ chiếc ghế bên cạnh bổng phả ra 1 làn hơi lạnh toát…cô chợt phát hiện ra bên cạnh mình còn có 1 cô bé mặc đồng phục trường cấp 2 nãy giờ ngồi im như thóc…Im lặng đến mức cô không xác nhận được sự hiện diện của con bé này từ lúc mới bước vào xe.
_ "Em học trường nào vậy?Giờ này mới chịu về nhà ư?"
Sở Nhan hỏi nhưng con bé không trả lời,chỉ ngồi cúi đầu xuống như đang ngủ,mái tóc loà xoà che kín 2 bên mặt.
Đồng hồ đã chỉ đúng con số 9…
_ "Bác tài ơi,làm ơn chạy nhanh lên dùm cháu!"
Cô cố tình nói thật to,nhưng hình như người lái xe không có phản ứng gì.Cảm thấy lạ,cô lần mò lên ghế tài xế.
Trời đất!Đối diện tay lái…không có ai cả!Nhưng chiếc xe thì vẫn chạy đều đều…
Cô kinh hãi nhìn qua con bé mặc đồng phục cấp 2…Bấy giờ nó mới ngẩn mặt lên,vén 2 bên tóc ra sau và để lộ ra đôi mắt vô hồn,đỏ ngầu như máu của nó…Nó…nó giống hệt cô lúc còn học cấp 2…
Cô đang hốt hoảng mặt cô tái mét đi từng giọt mồ hôi lăn từ trán xuống khuôn mặt búp bê của cô , đúng lúc cô đang tuyệt vọng thì ở phía cuối xe có một tiếng động nhỏ , từ từ đi lên là một người đàn ông cao khoảng m8 trên người đều mặc đồ đen , chân đi đôi giày đen đang gõ từng nhịp xuống mặt nền của xe , cô gái có giống khuôn mặt cô sợ hãi lực tức nhún nhường rồi biến mất . Sở Nhan quỳ rạp xuống đất khóc thì đâu có một bàn tay chìa đến cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn hoá ra là người đàn ông vừa nãy , bây giờ cô mới nhìn kĩ mặt anh , mặt anh phải nói là rất rất đẹp aa
Khi cô còn đang thất thần nhìn anh thì anh đã nói
- " cô không định đứng dậy à , mà sao tự nhiên cô lên chạy lên chỗ bác tài làm gì rất nguy hiểm đấy "
Sở nhan vội vàng đứng dậy rồi nhìn xung quanh hoá ra coi tưởng tượng m.n vẫn còn ở trên xe và cả bác tài nữa họ đang nhìn cô với ánh mắt kì dị
Nhưng Sở Nhan thì không tài nào dửng dưng như vậy được…Có cái gì đó rất không bình thường!
Sở nhan đi lại về ghế bên cạnh anh chàng vừa nãy cô nhắm mắt vào cho đỡ gượng gạo .Cô mở mắt vào xem xung quanh và phát hiện trên tấm thảm lót sàn xuất hiện những vết tròn màu đỏ đã bắt đầu khô quạnh lại từng mảng.Những dấu tròn đó lấm chấm thành hàng dài,nối từ chân cô đến gần chân anh ta nhưng lại biến mất sau vài giây…
Cô khẽ quay sang nhìn anh thì thấy anh đang nhắm mắt cô vội hỏi
_ " Anh có thấy cái vết màu đỏ vừa nãy ở dưới sàn không " ?
Lục Minh Tử nhíu mày
_" không " .
Nghe vậy Cô liền cốc đầu mình tự cho rằng mệt quá lên sinh ra ảo giác , rồi cô tự cười đưa tay ra và nói
- " xin chào ! Tôi là Bạch Sở Nhan , năm nay 18t "
_" Lục Minh Tử , 23t "?anh vẫn nhắm mắt nói .
Cô thấy anh không có ý định đưa tay ra thì cũng ngại ngùng rút tay về
Cô đành ngồi im nhưng được một lúc sau anh ta lại mở miệng
- " cô vẫn là học sinh à , mà sao giờ đi về muộn vậy "
Sở Nhan cười chột :
- " dạ , em đi học múa ạ ," ?
Rồi cả lại chìm trong im lặng , rồi chả mấy chốc chiếc xe đã dừng đúng trạm nhà cô , sở nhan vội cúi chào rồi bước thật nhanh vào nhà . Minh Tử lặng lẽ đưa đôi mắt chim ưng của mình dõi theo bóng lưng nhỏ bé của cô , trong lòng anh nổi lên một trận không muốn xa rời cô bé .
________o0o________
Về nhà, cô phát run lên vì sợ…
“Trời ơi,chuyện kinh khủng gì thế này?”- cô 1 tay ôm ngực,1 tay lau phần tráng mướt mồ hôi lạnh.
_ Nhan nhi,có ai gửi bưu phẩm cho con này!
Mẹ cô đưa cho cô 1 gói bưu phẩm hình chữ nhật.Trên đó không có ghi tên người gửi,chỉ có tên người nhận là Bạch Sở Nhan thôi.
Cô mang gói giấy lên phòng mở ra xem.1 cuốn sách,nó hơi cũ với những trang bên trong bị ố vàng…
Cô lật bìa sách ra xem…thì thấy một tấm ảnh nhưng không rõ mặt ai cả
“Hả?”-cô cảm thấy buồn bực-“Cuốn sách này , tên điên nào gửi cho mình đây ????”
Cô lật trang tiếp theo thì
Bên cạnh bức ảnh kinh dị là 1 dòng chữ hơi xiên xẹo:
“ Hello , cô có thấy đôi mắt mình tuyệt vời không "
Cô xé tan cuốn sách rồi châm lửa đốt trụi nó…
_"Hãy biến đi!Biến xuống địa ngục đi!" Cô hét lên.
________o0o_______
Cô đứng đổ cho của cuốn sách đi rồi , cô nằm suy nghĩ về những chuyện kì dị từ khi cô tỉnh dậy ở bệnh viện rồi chuyện đôi mắt rồi mấy thứ cô gặp phải kia nữa , cánh mắt cô từ từ khép lại , cô mệt mỏi ngủ thiếp đi sau một ngày đầy đáng sợ và mệt mỏi
Đồng hồ hiện 3h sáng thì một tiếng nói kinh hoàng vắng lên nhưng không một ai biết cả :
" Bạch Sở Nhan , cô là người thứ 13 được chọn , chúc cô may mắn thoát khỏi lời nguyền này hahah "...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro