Kì Nghỉ Kinh Hoàng
Đây là phần truyện nối tiếp để giải mã các điều bí ẩn này liệu sở nhan có chống trọi được không
Sau khi đi ra khỏi bệnh viện , cô về nhà rồi suy nghĩ , tự nhiên trong đầu cô hiện lên một ý tưởng đó chính là đi cắm trại cho khuây khỏa trút bỏ các chuyện kinh hoàng vừa qua , cô quyết định sắn tay tìm nơi thích hợp ..
Đanh lúc chán nản thì cô nhìn thấy chữ Núi Hạ Sơn nơi nghỉ dưỡng bậc nhất cô quyết định đặt vé rồi vào sắp vali khi đi cô có để một lá thư cho ba mẹ rồi đi ..
--++++
Sở Nhan kéo lê chiếc va-li nẳng trịch lên toa xe lửa.Vừa chạm được vào băng ghế gần cửa sổ,cô đặt phịch mông xuống thở phảo nhẹ nhỏm.Sở Nhan nhìn quanh,tuy là mùa hè nhưng chuyến xe lửa về Hạ Sơn có vẻ hơi hiu quạnh.Cũng không có gì là lạ,vì vùng Hạ Sơn vốn rất hoang sơ,hẻo lánh,không kể đến vùng ngoại ô,cả trung tâm thành phố cũng chỉ là 1 khoảng đất nhỏ rộng bằng vài khu phố tại cái nơi sầm uất này gộp lại.
Xe lửa bắt đầu lê bánh…Sở Nhan nhìn từng hàng cây lướt qua trước mặt…
“Tạm thời mình cứ đi du lịch đã tránh khỏi cái thành phố đầy chết chóc này…”
________o0o________
Sở Nhan dừng chân tại 1 ngôi nhà gổ nhỏ nhắn,xinh xắn nhưng có vẻ âm u,bề bộn.Cây cỏ xung quanh chết khô gần hết,hàng rào loang lổ rêu phong còn bên trong nhà,nhìn qua mấy ô cửa sổ mở toang hoác với những tấm màn che lùm xùm thì chỉ thấy 1 mùi ẩm thấp khó chịu xộc qua lỗ mũi khiến người ta buồn ói.
“Sao mình phải ở suốt 1 tuần tại cái nơi bẩn thỉu này chứ?”-Sở Nhan tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy ngôi nhà.
Đúng lúc đó thì cái điện thoại trong ví cô kêu lên “tút tút”….
“A lô,Nhan Nhi hả con,con đến căn nhà nghỉ mới ở Hạ Sơn chưa?”
“Rồi mẹ ạ,nó chẳng khác nào nhà hoang.Sao con lại chọn căn nhà này cơ chứ ?”
“Nó hơi cũ và lụp xụp nhưng rất rẻ con ạ!Chính bố mẹ cũng không ngờ người chủ thầu căn nhà này lại chịu trả với giá rẻ mạc như thế.”
“ vâng con cũng không ngờ ?”
“Con cứ ở trước vài ngày,ít hôm nữa bố mẹ sẽ lên cùng con!”
“Tít…tít…tít…….”
Sở Nhan bực dộc lục túi lấy khoá mở cửa.haizz ai bảo họ treo đầu dê bán thịt chó cơ chứ 😑?
_Này cháu ơi!
1 ông lão ăn mặc kiểu nông dân đứng bên hàng rào gọi Sở Nhan.
_Cháu định ở lại ngôi nhà này à?
Cô ngẩn mặt lên và bắt gặp thái độ kì lạ của ông lão ấy.Hình như ông ta dò hỏi,nhưng trong dò hỏi lại có vẻ e dé,ái ngại…
_Vâng, cháu mua ngôi nhà này để nghỉ hè ông ạ!
Cô đút chìa khoá vào ổ,cái chìa không vừa vặn lắm nên cố ra sức vặn liên tục làm nắm đắm cửa kêu lên cành cạch,tưởng như sắp sứt ra ngoài đến nơi.
_Nhưng như thế thì có sao không hả ông?
_À…ờ…chỉ là…cháu phải cẩn thận!
_Cẩn thận gì ạ?-cô cuối cùng cũng mở được cánh cửa cứng đầu,cô lau mồ hôi tráng và kéo cái va-li vào trong.
_Không có gì,chỉ là…ngôi nhà này hơi cũ nên…cháu phải cẩn thận!
Ông lão nói xong thì vội vàng bỏ đi ngay,cô cảm thấy ông già này thật cổ quái làm sao.Nhưng thái độ kì quặc của ông già cũng không làm cô khó chịu bằng cái mớ hổn độn,bừa bãi trong căn nhà tối tăm,ẩm thấp này!
________o0o________
Cô mất cả buổi sáng để dọn dẹp căn nhà,bây giờ thì nó trông khá hơn trước rất nhiều.
Mặt trời ngã bóng về Tây,đồng hồ cho biết đã hơn 5 giờ rưỡi chiều.cô ngồi phịch xuống bộ sô-pha vừa lau chùi kĩ lưỡng ngã lưng 1 lát.Chợt cô nhớ đến cái máy ảnh chụp lấy liền trong va-li.
Lâu rồi cô không dùng đến nó,kể từ sau vụ của Mạc Yến,nó dường như chỉ có 1 vị trí duy nhất là trong túi đồ du lịch của gia đình.
_Phải chụp 1 bô kỉ niệm chứ!
Sở Nhan lấy cái máy ảnh ra rồi hí hửng mang nó đến trước tấm gương trong nhà tắm.Cô vừa cưới thật tươi vừa đưa ống kính lên…
“Phụt!”-ánh đèn Flash nhá lên.
Cô đưa tay hứng dưới khe trả hình nhưng mãi cũng chẳng thấy tấm ảnh nào chui ra.
_Kì thật,nó hỏng rồi sao!?-cô nhăn mặt vỗ vỗ cái máy ảnh-Đúng là xui xẻo!
Cô bực mình vứt cái máy ảnh lên ghế sô-pha rồi bỏ vào mang va-li quần áo vào phòng ngủ.
Sau khi cô đi mất bóng,cái máy ảnh mới kêu lên rè rè rồi nhả ảnh ra…Tấm ảnh nhẹ tênh rớt xuống gầm sô-pha…Trong ảnh là gương mặt cô đang cười rất tươi…Nhưng….phía sau còn có 1 gương mặt khác.
…1 bóng người mặt bộ váy trắng kiểu của thập niên 80 đứng lù lù sau lưng cô…Mái tóc dài hơi rối phủ kín 2 bên mặt…Chỉ chừa lại hốc mắt trũng sâu,thâm quầng với con ngươi trợn tròn,trắng dạ…Cái nhìn đầy oán hận chọc vào sống lưng kẻ ngây ngô trong hình…
Trong nhà có tổng cộng 3 phòng ngủ,nhưng 2 căn dưới tầng trệt cực kì bẩn thỉu và tối tăm…
Cô phải bụm kín miệng,mũi để khỏi buồn nôn vì cái mùi khó ngửi bốc ra sau cánh cửa.Chỉ còn phòng nằm sát mái nhà là chưa đến thôi.
Căn phòng này hơi nhỏ hẹp nhưng sáng sủa vì 4 bề đều có cửa sổ,nó là phần trên cùng của ngôi nhà,ờ đây gần phần mái đến nổi chỉ cần với tay ra cửa sổ là chạm được phần trên cùng của mái.
Điều làm cô chú ý là trong phòng ngoài cái giường sắt cũ kĩ ra còn có 1 cái tủ quần áo không khoá-điều mà 2 căn phòng dưới nhà không có.
“Tốt,vậy là có chổ móc quần áo rồi!”
Cô mở 2 cánh cửa tủ bằng gỗ bám đầy bụi ra…Bên trong là 1 cái váy dài màu trắng kiểu khá xưa.Bô váy không bị gián chuột cắn phá nên còn rất nguyên vạn,tuy trên nền vải trắng đã lấm chấm vệt ố vàng…
" Sao lại có cái váy này ở đây chứ , kì lạ thật ?"
Đùa cợt với cái váy 1 chút,cô để xuống cạnh gầm giường rồi lấy quần áo của mình xếp vào trong tủ.
…Dưới gầm giường phát ra tiếng kêu kì quái…1 thứ âm thanh rên rỉ rợn người….
Bộ váy trắng bị cánh tay trắng bệch vươn ra từ dưới gầm giường kéo tuột vào trong…..
Sở Nhan bổng thấy sống lưng mình lạnh toát,cô bất ngờ quay lại quan sát sau lưng 1 lúc.Mọi thứ đều rất bình thường!
“Phù…mình mong các thứ đấy không xuất hiện nữa ”
________o0o________
Buổi tối ở cái vùng quê hẻo lánh này thật sự “yên bình” quá mức.Mỗi căn nhà đều cách khá xa nhau nên về đêm,ngoài tiếng rì rào của mấy hàng thông cao ngất,tiếng chim cú ăn đêm rùng rợn đến gai người và tiếng của bọn côn trùng kêu rỉ rả thì chẳng tìm đâu ra 1 ít tiếng người cười nói.
Cô không tìm thấy cái TV nào trong ngôi nhà ọp ẹp này,chỉ có mỗi cái radio cũ trong phòng khách.Cô cằm cái radio lên săm soi,vỗ vài cái vào thân máy.
_Nó còn hoạt động không nhỉ?
Cô mở hết nút này tới nút khác nhưng cái radio vẫn im re.Chán nản,cô đặt cái nó lên bàn kêu đánh bốp.
“Rè…rè…rè…”
Cái radio bổng phát ra những tiếng kêu rột roẹt…nó bắt đầu hoạt động,mặc dù có hơi rò rỉ…
“Rè…rè…Bản tin 8 giờ ....1 vụ thảm sát đẫm máu xảy ra tại căn nhà số 13 đường…rè…rè…ngoại ô thành phố Hạ Sơn…Rè rè…Người chủ nhà mắc chứng tàn bạo…ra tay đánh 1 cô hầu gái cho tới chết….rè rè…rồi vứt xác xuống cái giếng sau vườn….”
_Trời,ai mà tàn nhẫn thế nhỉ?-cô vừa nghe vừa bình luận.
“Rè…rè…Người hàng xóm báo tin này cho cảnh sát….rè rè…..Sở cảnh sát Hạ Sơn …rè rè…đã cho người đến điều tra….nhưng…..ông chủ..rè rè….đã bỏ trốn…”
_Đúng là thất đức!-cô trầm trồ.
Có tiếng động lạ phía sau nhà,cô vội chạy ra sau xem có chuyện gì.Bỏ mặc cái radio vẩn rò roẹt báo 1 bản tin chưa hoàn chỉnh…
“Rè…rè…Xác của cô gái…..sau cùng cũng được tìm thấy….trên người vẫn còn mặc bộ đầm ngủ màu trắng….rè…rè…rè………….Kết thúc bản tin ngày 16 tháng 8 năm 1992…..”
Cô chạy ra sau bếp thì thấy 1 con mèo đang trèo qua cửa thông gió.Nghe tiếng người,con mèo vội nhảy vọt xuống đất rồi phóng ra sau vườn.cô chỉ kịp nhân ra nó là con mèo mun lông đen mượt,2 mắt xanh lè như 2 con đom đóm khổng lồ.
Nó cướp mất con cá khô cô vừa bỏ vào tủ lạnh hồi sáng,không thể tha thứ được.cô bèn săn tay áo chạy ra vườn sau đuổi theo con mèo.Con mèo di chuyển rất nhanh làm cô chạy theo muốn hụt hơi.Nó dẫn cô ra 1 cái giếng bỏ hoang trong vườn...ẩn hiện sau màn sương ngày càng dày đặt.
Con mèo quay lại nhìn cô đang vừa loạn choạng đuổi theo,vừa kêu í ới đòi lại con cá.Nó bèn co giò phóng ngang qua cái giếng rồi mất hút sau hàng thông già lạnh lẽo….
Cô mệt nhoài,không thể đuổi theo được nữa.Lớp sương đêm làm người cô run lên bần bật,cô nhìn quanh quất cái chốn thê lương này và phát hiện ra cái giếng cũ.
“Dân ở đây thích đào giếng hơn dùng nước máy nhỉ!”-cô nàng vừa đi vừa ngẫm nghĩ-“Mà cái ông chủ nhà kia cũng thiệt…Ông ta vứt xác xuống giếng thì ai mà dám múc nước dưới đó mà dùng chứ!”
“ hello cô bé cô có từng nghe về truyền thuyết linh miu có thể hồi sinh xác chết không?....Theo tích xưa kể lại…Linh miu là con mèo đen,mắt xanh và nhìn được trong bóng tối…Nó thường kiếm ăn quanh quẩn ở nới có nhiều mùi tử khí…Nếu trong nhà có 1 xác chết…Tốt nhất cô nên canh chừng con vật này….Đừng bao giờ để nó nhảy qua cái xác!” Sở Nhan nghe vậy liền rùng mình ,
________o0o________
0 giờ 0 phút 0 giây…
“Boang…boang..boang…”
Chiếc đồng hồ quả lắc tưởng đã chết từ lâu bổng nghiến răng ken két kêu lên những tiếng chuông nối nhau làm vang động cả ngôi nhà…
Cô đang ngủ gật trên ghế sô-pha sau khi đã xem xong hết mấy quyển sách mang theo cũng bị tiếng chuông làm chấn động.Cô lồm cồm bò dậy,gà gật nhìn chiếc đồng hồ trên tường.
“Mình nghĩ nó hỏng lâu rồi chứ!”
Cô chợt nhận ra mình không thể ngủ mãi ở phòng khách cho tới sáng,vì cô phát hiện tiếng rúc rích của mấy con chuột đâu đó quanh phòng.
Cô tắt đèn phòng khách rồi lần mò trong bóng tối hành lang để lên căn phòng trên cùng cô dọn tới ban sáng.
“Cạch”
Cô mở công tắc đèn hành lang.Nhưng cái đèn nhá lên mấy phát rồi phụt tắt ngay.cô nổi giận bật lên bệt xuống công tắc đèn liên tục.Ánh đèn cũng theo đó mà chớp nhoáng cứ sáng lại tối liên hồi.
Nhưng…khi ánh sáng loé lên…cô nhìn thấy cái gì đó đang đứng thù lù cuối hành lang…Ánh đèn mờ mờ không rọi được phần trên…Nhưng nó soi rõ phần dưới của cái bóng cạnh cầu thang đó!
…Một phần váy màu trắng và 2 bàn chân cũng trắng bệch lộ ra dưới ánh đèn…
………Ánh trăng ngoài cửa sổ lọt vào khẽ quét qua phần mặt….
…………………Cái đầu tóc bù xù với dung nhan trông hệt như pho tượng cũ và con ngươi trắng dã sau làn tóc rối làm cô hét lên….
Cô định bỏ chạy cái lắc chân cứ rung rinh nhưng cô bất cẩn trượt chân té phịch xuống đất,đầu va vào tường và bất tỉnh…
Những tia nắng đầu tiên quệt qua mặt khiến cô giật mình ngồi bật dậy.Cô vẫn đang nằm trên bộ sô-pha,bên cạnh là mấy quyển sách vứt lung tung.
“Mình gặp ác mộng chăng?”-cô xoa xoa đầu.
Đầu cô nhứt như búa bổ,cô loạn choạng ngồi dậy bước từng bước nặng nhọc vào phòng tắm.
….Trên trần nhà…phía sau cô….1 nhúm tóc dài thòng xuống….5 ngón tay trắng muốt nhưng không hề có mống bám chặt vào tường…. 1 gương mặt xanh xao,hốc hác với cặp mắt trũng sâu,2 con ngươi to lồ lộ như muốn lọt ra ngoài…Nó há cái mồm rộng ngoác nhưng đen kịt…rên lên khe khẽ….
…Cái đầu treo ngược đó nhìn chăm chăm vào cô đang khuất bóng cuối hành lang…
________o0o________
Cô đang nhổ bỏ mấy cây khô héo hắt trước nhà thì ông hàng xóm hôm qua mom mem đến hỏi thăm.
_Đêm qua có chuyện gì không cháu?-ông ta có vẻ rất quan tâm.
_Mèo hoang leo vào nhà trộm thức ăn ạ!-cô vừa làm vừa nói,cố tỏ ra lạnh lùng với ông ta.
Ông già có vẻ không quan tâm tới thái độ của cô gái,ông ta vẫn tiếp tục hỏi han đủ thứ và khi đã xác định rỏ mọi thứ vẫn bình thường,ông mới bắt đầu gợi chuyện về quá khứ của ngôi nhà này…
_Cháu biết không,ngôi nhà này có 1 bí mật…
_Bí mật?-cô buông cái xẻng trên tay xuống,chạy lại hỏi ông già-Bí mật gì hả ông?
Ông lão nhìn xung quanh 1 lúc rồi rỉ vào tai cô 1 câu chuyện cũ xảy ra 30 năm trước…..
Một cô gái trẻ xin vào giúp việc cho người đàn ông trung niên sống cô đơn trong ngôi nhà này…Người đàn ông cực kì khó tính và hung bạo,ông ta thường xuyên kiếm cớ hành hạ,đánh đập người làm để thoả mãn cơn nóng giận của mình…
1 đêm nọ,người đàn ông xay xỉn bước vào nhà và chửi mắng cô người làm tàn tệ…Cô ta nhẫn nhịn vào trong mang trà cho chủ,nhưng vô ý làm đổ cả bình nước nóng vào người ông ta…Người chủ nhà nổi trận lôi đình, đánh đập cô gái cô cùng tàn nhẫn,mặc cho cô ta khóc lóc van xin…
Đến khi rượu trong người đã tan được phần nào,ông ta mới nhận ra mình đã lỡ tay đánh chết cô hầu gái…Sợ tội,ông ta vứt xác cô xuống cái giếng sau nhà rồi bỏ trốn mất tăm…
“Câu chuyện này nghe quen quen..”-Sở Nhan vò đầu bứt tóc-“Mình nghe ở đâu rồi thì phải!”
_Cháu biết sau đó thế nào không?
_Sao ạ?
…Sau 1 thời gian trốn chạy,đột nhiên ông ta đến xin cảnh sát tống ông ta vào tù…Người đàn ông đó chỉ ở tù được 1 năm thì hoá dại rồi tự vẫn ngay trong ngục…Nghe nhiều người kể lại,ông ta thường xuyên mơ thấy ác mộng và bảo là trông thấy linh hồn cô hầu gái ám theo mình…
Câu chuyện của ông lão làm cô toát hết mồ hôi…Là trùng hợp sao?Nó giống hệt như bản tin đêm qua cô vừa nghe trên radio…
Ông lão thở dài…Ông bảo câu chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi…Và cô hầu gái kia cũng rất đáng thương…Cô ta là người di dân sang đây cùng bố mẹ trong chiến tranh…Người nhà của cô đều mất,cô ấy côi cút 1 mình đi xin việc làm khắp nơi,mong có thể sớm kiếm đủ tiền để trở về quê hương…
________o0o________
Tối….
Cô không tài nào ngủ được vì đèn mở sáng trưng.Nhưng cô không dám tắt đèn đi ngủ,cô bị câu chuyện ban sáng ám ảnh…cô lăn lộn,trằn trọc trên giường.Mắt nhắm nghiền nhưng 2 tai thì cứ nghe ngóng mãi xung quanh xem có động tĩnh gì không…
“Rè..rè…roẹt…!”
…Có tiếng gì đó nghe rất quen…Hình như là tiếng radio…
…..Tiếng hát của 1 cô gái…..
…..Là bài Ca-chiu-sa….Bài hát này rất thịnh hành ở Nga,nhất là vào thời chiến tranh chống phát-xít…Nó được dịch ra rất nhiều thứ tiếng,nhưng cái mà cô đang nghe là tiếng Nga chính cống!
“Roẹt…roẹt..rè…rè….”
Tiếng hát trong trẻo kia tắt ngắm,thay vào đó là đủ thứ âm thanh hỗn tạp…Tiếng khóc,tiếng chửi rủa,tiếng la hét,tiếng đánh đập,tiếng van xin…
“Đừng…xin hãy tha cho tôi!Tha cho tôi…Đồ vô dụng….Đồ khốn kiếp!...Đồ nửa dơi nửa chuột….Mày đúng là đáng chết!...”
Sở Nhan trùm mền kín đầu,run lên bần bật…
“Kẹt…”
Hình như có người đang mở cửa phòng…
Cô nhìn thấy có 1 bàn tay trắng trẻo nhẹ nhàng hé cánh cửa gổ ra 1 khe hở để nhìn vào trong…
…Bàn tay xương xẩu hơi lắm lem bùn đất…Các đầu ngón tay bị rút hết móng ra,loang lỗ thịt và máu….
….1 con mắt thâm đen,mở trừng trừng nhưng không trắng dã như cô từng thấy…Nó xanh lè như mắt mèo hoang…Nó quét từ đỉnh đầu xuống chân cô…tỉ mỉ như con thú dữ quan sát miếng mồi ngon…
Cô cắn chặt vào lớp nệm cho khỏi khóc thét trong lúc này…
…Con ma chỉ nhìn cô cẩn thận 1 lúc lâu rồi khép cửa lại…Hình như nó bỏ đi..Nó không làm gì cô cả… tại vì nó không chạm được vào người cô
Cô thở phào rồi gục luôn trong chăn ngủ cho tới sáng…
________o0o________
Cô tung chăn ngồi dậy,khi trời sáng hẳn cô mới dám bước xuống giường…
Nhưng 2 chân vừa chạm đất,cô đã giẫm phải cái gì dưới sàn nhà…
“1 tấm ảnh gia đình!”
Cô để tấm ảnh lại gần xem cho rõ.
1 người Nga da trắng tóc vàng đứng cạnh người vợ Châu Á và đứa con gái lai rất xinh đẹp.Tấm ảnh đã cũ lắm rồi,nó bị chuột gặm hết 1 phần là chuyển màu vàng đục…Nhưng những người trong hình thì vẫn còn trông rõ lắm.
Cô chẳng nói chẳng rằng,lặng lẽ thu dọn hết quần áo vào va-li.
“Phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này!”
________o0o________
_Cháu định về thành phố à?
Ông lão hàng xóm lại xuất hiện.
_Vâng,cháu không thể tiếp tục ở lại nơi ma quỷ này ông ạ!
_Cháu không nghe tin tức hôm qua sao?Đường rai xe lửa do sạt lở nên hư hại nặng,nhà ga bây giờ ngưng hoạt động rồi cháu à!
CÁI GÌ?
Cô lớn tiếng kêu lên khi nghe tin đó.
Vậy là cô phải tiếp tục chịu đựng ngôi nhà này ít nhất là 1 tháng nữa…
_Cháu gấp lắm à?
_Không…không ông ạ…Ông ơi,thế cô hầu gái từng sống trong nhà này…cô ta…-cô lắp bắp.
_À…cô ta là cô gái lai Nga rất xinh đẹp!Ông đã kể cháu nghe chưa nhỉ?Mỗi khi buồn cô ta hay ngồi hát vu vơ trong phòng lắm đấy,hát bằng tiếng Nga…Thi thoảng bây giờ người ta cũng hay nghe thấy,vì phòng cô ta ở trên cùng mà!
Phòng trên cùng…chẳng phải là phòng mà cô đang ở sao????
________o0o________
Đêm nay trời mưa vần vũ…
Những cơn going gào thét trên mái nhà như tiếng gầm gừ giận dữ của 1 con quỷ vô hình…
Sở Nhan không dám ngủ nữa,cô dọn hết đồ đạc,chăn gối xuống sô-pha,mở đèn sáng trừng cho đở sợ.
Ngoài giếng cạn….1 bàn tay mò mẫm lên thành giếng….Rồi 1 gương mặt gớm ghiếc với đôi mắt xanh lè phát sáng trong đêm cũng ngoi lên từ lòng đất lạnh…Nó cố trườn cái thân mình dẻo quẹo như bị rút hết xương ra khỏi giếng….
“Tút tút tút….”
“A lô,Sở Nhan hả?Trân Nhi đây,đi chơi vui không?”
“A lô , Trân Nhi hả?Mình đang khổ muốn chết đây!Chốn này thật khủng khiếp!”
Rồi Sở Nhan kể cho Trân Nhi nghe 1 mạch về những chuyện ma quái mình gặp phải ở đây.
Trân Nhi chăm chú lắng nghe,nhưng cô bổng phát hiện tiếng khò khè rất lạ trong điên thoại…
…Nó giống như tiếng thở phì phò…nhưng cũng giống như tiếng rên rỉ của 1 cô gái…
“Nhan ,có ai bên cạnh cậu hả?”
“Làm gì có ai…”
Cô bổng thấy sau ót mình lạnh buốt….1 làn hơi lạnh lẻo,hôi thối đang phả vào cổ cô…
…Cô khẽ quay người lại….Và bắt gặp gương mặt gớm ghiếc,kinh tởm đó đang ở ngay sau lưng mình…Nó đặt 2 bàn tay như 2 nhánh cây khô lên người cô…
Trân Nhi nghe thấy Sở Nhan hét lên trong điện thoại…
…Sau đó chỉ còn những tiếng “tít tít” thật dài….
Cô bỏ chạy lên phòng và khoá cửa thật chặt.Cô chui xuống gầm giường trốn,mặt cắt không còn giọt máu nào…
Lạy Chúa!Chuyện gì đang xảy ra đây????
…Có tiếng bước chân…Càng lúc càng gần…
…Con ma đó đang bước lên cầu thang…Nó đi 1 cách rất kì cục…2 xẻ ra hình chữ V,dáng đi không khác gì con robot bị hư…Nó để lại tiếng bước chân bồm bộp trên nền nhà bằng gỗ,nghe sởn cả gai óc…
Cô sợ đến nỗi mồ hôi ra ướt áo,2 hàm răng va lặp cặp vào nhau.
…Mọi tiếng động chợt im bặt…Mọi thứ lại chìm vào không gian tĩnh mịch…
“Có lẽ nó cũng bỏ đi như ngày hôm qua!”
Cô mừng thầm,cô vẫn không dám mở mắt ra,chỉ đưa tay quơ quào ra khỏi gầm giường…
Cô chộp được cái gì rất lạ..Lạnh ngắt,cứng đờ như nước đá…cô xoa xoa cái vật ấy hồi lâu rồi mở mắt ra…
Cái chân,cô chộp được cái chân trắng muốt của con ma nữ đó!
Lúc này thì cô không còn la nổi nữa…Khi con ma đưa cái đầu gớm ghiếc xuống gầm giường nhìn cô trân trân…Đôi mắt của nó xanh lè nhưng vẫn hằng lên những vệt máu đỏ ngầu giận dữ…
_ " xin cô tôi không làm gì cô hết , hãy buông tha cho tôi đi "
“….Tôi…chết rất oan ức….rất oan ức….”
Con ma rên lên hư hử,…tuy không dám nhìn vào mặt nó nhưng cô có thể cảm nhận được…Nó bắt đầu khóc,tiếng khóc nghe ai oán và xé nát cõi lòng…
“…Xin cô….hãy đưa tôi về Nga…Cô…đang bị nguyền rủa…Chỉ cần đưa tôi về Nga…và đang được thần hộ mệnh bên cạnh đấy , hãy cẩn thận vì lời nguyền .”
_Được,được,sao cũng được!Tôi nhất định đưa cô trở về Nga!-cô gật đầu như điên.
…Mọi thứ lại chìm vào im lặng…
Lần này cô lại gục luôn dưới gầm giường ngủ tới sáng.
________o0o________
Hôm sau,ông lão hàng xóm nói cho cô biết cô có thể về bằng xe khách ngay sáng nay.Nhưng cô chỉ thu dọn đồ đạc chứ không đi ngay,cô nhờ ông lão hàng xóm làm cho cô chút việc.
2 người thuê 1 nhóm công nhân cầu cống xuống giếng và tìm được 1 ít hài cốt…Bấy giờ người ta mới vỡ lẽ rằng cô hầu gái năm xưa sau khi hoả táng,tro cốt được đổ xuống giếng và nằm đó cho tới tận bây giờ…
Cô gói hài cốt vào bộ váy cũ tìm được trong phòng và mang nó theo về thành phố…
Cô về nhà trong 1 chuyến xe đêm…
_Giờ này các cháu còn đi đâu nữa?Đợi sáng mai không được à?-bác tài xế vừa lái xe vừa hỏi.
_Các cháu?-cô nhìn quanh quất trong xe,chẳng có ai trừ cô và cái va-li-Bác hỏi các cháu là sao?Ở đây ngoài cháu ra còn ai nữa?
_Cháu cứ đùa,thế chẳng phải bạn cháu đang ngồi cạnh cháu đấy sao?
…Cạnh bên cô…là 1 người con gái xoã tóc dài trong bộ váy trắng cũ kĩ…Cô ta đang gục mặt xuống,chợt ngước lên và mỉm cười thoả mãn…Hốc mắt thâm quầng đựng con ngươi xanh lè đó phát ra những tia sáng rất hạnh phúc…
Lúc tạm biệt
Cô người Nga đấy hiện bóng mờ mờ trước mặt Sở Nhan rồi nói
- " cám ơn cô ,nhưng mà cô vẫn đang hứng chịu lời nguyền đấy đôi mắt âm khí của cô rất mạnh ,cô hãy bảo trọng mình nhé cô đang rất may mắn được người cao tay giúp đấy " - nói rồi cô người Nga biến mất hoàn toàn ...
…Sau vụ đấy Sở Nhan đã Điên cuồng kiếm cách phá bỏ lời nguyền .…
-_-----------------------------------------
- Hà miêu xin giải thích
Đây chỉ là mấy phần mà Bạch Sở Nhan gặp khi có được đôi mắt âm dương thôi còn phần sau cốt truyện nó mới liên kết với nhau ...
Xin cảm ơn đã đọc
Do truyện mình tự nghĩ và dựa ít trên câu chuyện có thật lên vui lòng không mang đi đâu ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro