Chương 2
Nguyên Bảo.
Một giọng nói vô cùng khó nghe đang gọi tên nàng. Nguyên Bảo khe khẽ cau mày, bất đắc dĩ mở mắt. Nóc nhà tồi tàn, giường gỗ sơ sài, tấm chăn ẩm ướt và lạnh lẽo phủ trên thân mình nàng, nàng cẩn thận đưa chăn lên ngửi, lập tức một mùi ẩm mốc hôi hám xộc thẳng vào cánh mũi khiến nàng chỉ muốn nôn.
Cổ sưng một vòng, Nguyên Bảo gắng gượng xoay người rời giường. Y phục còn vương lại vết bùn đất khô, thân thể mệt mỏi rã rời không còn chút sức lực, tưởng chừng sắp ngã nhào, nhưng khó chịu nhất vẩn là ở cổ.
Từ từ hít thở, nàng dần tỉnh táo lại, đảo mắt một lượt, đánh giá ngôi nhà nhỏ âm u này. Phòng ốc bài trí đơn sơ, liếc mắt qua nhìn không sót gì. Duy nhất trên bàn có một cái bọc màu tím than hoàn toàn không ăn nhập với khung cảnh xung quanh. Nàng tiến lại gần, tò mò tách một khe trê cái bọc, đưa mắt nhìn vào trong một chút thì liền ngây ngẩn choáng váng.
Trong bọc xếp vô số đỉnh vàng lấp lánh chói mắt.
(Mười nguyên bảo). Một giọng khàn đục thô kệch từ cửa truyền vào, Nguyên Bảo cứng đờ người khi nghe thấy giọng nói này. Nàng đưa tay sờ sờ cổ mình, nghĩ lại vận thấy hơi sợ, nhưng không thể cưỡng được tò mò đành bước về phía cửa, nhẹ nhàng hé một khe nhỏ nhìn ra ngoài.
Hai người d9ag ông đứng đối mặt trong mảnh sân nhỏ, nàng nhận ra ngay kẻ mặc áo đen kia chính là người đã dùng dây tròng vào cổ mình, giờ đây hắn đang cuộn mình trong một chiếc áo bào đen thẫm, tựa như không chừa gì ra dù chỉ một ánh mắt. Người đối diện khoác áo sắc xanh biếc, đưa một hòm màu vàng cho gã áo đen, y ước đoán trọng lượng, rồi vươn tay ra, không biết đưa cho người thanh niên áo xanh vật gì mà lại khiến đối phương giật mình, cả người run rẩy, cuối cùng kẻ đó siết chặt hai tay, quay đầu chạy thẳng.
Nguyên Bảo bần thần nhìn theo, lúc hắc y nhân xoay người ại, nàng bất ngờ bắt gặp đôi đồng tử lấp lánh ánh mặt trời của hắn. Tis nắng khác hằn những đường vân xanh đen gồ ghề trên mặt hắn, càng khiến người ta hãi hùng.
Nguyên Bỏ che miệng, cố nhịn một tiếng thét chói tai. Rầm một tiếng, cánh cửa đóng sập lại.
Trước kia đang lúc gay go, đứng giữa ranh giời sống chết nên không quá chú trọng, tới giờ để ý kỹ nàng mới thấy ớn lạnh trong lòng. Vừa rồi, rõ ràng nàng trông thấy sâu bọ ngọ nguậy dưới lớp da mặt hắn. Nàng cẩn thận suy xét lại, Giữa rừng Mê Vụ thăm thẳm, mặt mày hung ác, bán ổ trùng lấy tiền, đây đúng là Qủy Vu nàng cần tìm.
Nàng sẽ phải giao dịch với người như thế này...
Tiếng bước chân ngoài cửa mỗi lúc một gần, Nguyên Bảo căng thẳng rối bời, vội vàng núp sau chiếc bàn, vừa cảnh giác vừa nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm người đàn ông đang đẩy cửa bước vào.
Hai mắt Kỳ Thiên dán vào đôi gò má bầu bĩnh của nàng, nhìn mãi đến khi Nguyên Bảo thấy ớn lạnh dọc sống lưng, hắn mới chịu buông lơi tầm mắt, tối bên bàn rót nước uống, rồi lại đăm đăm nhìn nàng. Nguyên Bảo toát mồ hôi lạnh, căn phòng chìm vào yên lặng hồi lâu, cuối cùng nàng hồi hộp siết lấy ngón trỏ, hỏi: Anh...vẫn bán cổ chứ?
Kỳ Thiên Thu ánh mắt lại, khẽ gật đầu.
Lý Nguyên Bảo cắn chặt răng, trong lòng đấu tranh một hồi, cuối cùng dứt khoát nói liền một mạch: Tôi muốn mua hai con.
Hai mươi đĩnh nguyên bảo.
Lý Nguyên Bảo sờ sờ gói đồ trang sức trong người: Tôi chỉ có một ít trang sức thôi... Có được không?
Không được. Hắn có nguyên tắc của mình. Hắn không thích bạc trắng, chỉ thích vàng ròng, vì cầm thứ đó lên có cảm giác mượt mà, trơn láng.
Lý Nguyên Bảo hơi lo lắng, một tháng nữa là tới hôn l64 của tỷ tỷ và Thẩm công tử rồi, nàng không còn thời gian dông dài: Có điều, tôi thực sự rất cần cổ độc, huynh... À... Ngài có tể châm chước cho tôi được không?
Kỳ Thiên thờ ơ, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên miệng chén trả láng bóng, hắn rất thích những thứ mang cảm giác trơn mượt như thế.
Nguyên Bảo bị lờ đi, lòng vốn thất vọng nay lại càng buồn bã, cánh môi tròn xoe vô thức trề ra.
Bộ dáng cu ôi của nàng in bóng trong chén trà của Kỳ Thiên, ngón tay hắn không kiềm được chạm xuống mặt nước, chỉ thấy dính dính, ươt ướt. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên khuông miệng Nguyên Bảo, hắn ngoắc tay gọi nàng.
Nguyên Bảo sợ hãi lùi về sau mấy bước, sờ lên cổ mình có chút sợ hãi cảnh giác: Nếu... nếu... nếu huynh thật sự không muốn phá lệ, thì không cần phải phá, tôi hiểu mà...
Kỳ Thiên đứng lên, vòng qua bà, đi thẳng về phía Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo lại nhìn thấy lũ sâu độc đang di động dưới lớp da mặt hắn, vậy mà người này hình như chẳng có cảm giác giác gì, cứ lạnh lùng tiến mãi tới làm nàng kinh hãi liên tục lùi về phúa sau, cuối cùng dán chặt vào tường, hết đường kui. Kỳ Thiên vươn tay về phía nàng, Nguyên Bảo trợn trừng mắt, thấy một con độc trùng đang nhảy múa dưới lớp da trên mu bàn tay hắn như cá quẫy rạch mình khỏi mặt nước, rồi lại nhập vào những đường vân xanh đen loang lổ trong da thịt hắn. Nàng bị dọa đến trắng bệch mặt mũi.
Tay hắn mỗi lúc lại tiến gần nàng hơn, Nguyên Bảo nhắm chặt hai mắt, lòng tâm niệm bốn chữ cam chịu số phận.
Im lặng kéo dài, rồi những ngón tay ấm áp nhẹ nhàng chạm tới môi nàng, ngón trỏ và ngón cái mân mê bờ môi tựa như đang đùa bỡn một viên thịt tròn xoe.
Tròn thật. Kỳ Thiên kết luận như thế.
Giong nói vô cùng khó nghe của hắn vang lên bên tai, Nguyên Bảo giật mình mở to hai mắt, bàn tay kia của hắn đang vuốt ve vành tai nàng, giữa lúc Nguyên Bảo còn đang đờ đẫn, Kỳ Thiên khẳng định thêm lần nữa: Tròn quá!. Cuối cùng, hắn siết chặt gương mặt Nguyên Bảo, vuốt ve mơn trớn, cảm giacq như đang hưởng thụ: Tròn trịa mềm mại.
Nguyên Bảo có cảm giác tên Qủy Vu này hình như điên rồi: Lẽ nào... của ngài vừa cứng lại vừa vuông?
Gương mặt xấu xí chầm chập xáp lại gần, hắn cắn nhẹ lại bờ môi Nguyên Bảo, lúc gặm cắn, lúc liếm láp. Nguyên Bảo hoàn toàn ngơ ngẩn, nàng thậm chí còn cảm nhận được cổ trùng thỉnh thoảng lướt vèo qua đầu lưỡi người này.
Đến khi hắn chịu rời ra, ruột Nguyên Bảo quặn lên một vị chua chua, ghê tởm, chỉ muốn ói bằng sạch.
Kỳ Thiên khoan khoái nheo mắt: ở cùng ta hai mươi ngày. Ta cho ngươi hai con cổ trùng.
Nguyên Bảo chỉ cảm thấy ớn lạnh trong lòng, cuối cùng nàng cũng bừng tỉnh khỏi cơn sợ hãi, lắc đầu quầy quậy, cuống cuồng dán chặt thân mình vào bức tường bên cạnh: Không, không, tôi không cần độc trùng nữa đâu.
Kỳ Thiên bất mãn nheo mắt: Ngươi cần.
Tôi không cần nữa! Sợ hãi trong lòng Nguyên Bảo dâng tới đỉnh diểm, nàng run rẩy lùi sang bên cạnh, chỉ muốn tránh Kỳ Thiên càng xa càng tốt. Nàng tận lực lau chùi những chỗ bị hắn chạm vào lúc nãy: Tôi không cần, tôi chỉ muốn sống sung sướng hơn, muốn hạnh phúc như tỷ tỷ, không muốn bị bỏ mặc... Nhưng nếu phải ở chung với huynh hai mươi ngay2thi2 có cho tôi cổ trùng tôi cũng sống không nỏi.
Thấy nàng càng lúc càng lùi xa mình, nỗi sợ hãi và ghê tởm trên mặt ngày càng rõ rệt, mặt Kỳ Thiên cũng dần dần đanh lại.
Trong trí nhớ của hắn, những con người ngoài kia đều có bộ mặt thâm trầm lạnh lẽo khiến người ta ghê tởm như vậy. Hắn đưa tay về phía Nguyên Bảo: Ngươi muốn đi phải để thịt trên mặt lại.
Nguyên Bảo ngây người vì lời đe dọa của hắn, thấy Kỳ Thiên tiến lại gần mình thêm một bước, nàng co chân chạy.
Kỳ Thiên hừ lạnh một tiếng, bàn tay vung lên, cổ trùng từ tay hắn bay ra, dính chặt lên gáy Nguyên Bảo. Nguyên Bảo chỉ kịp kêu lên một tiếng, lúc độc trùng che kín da thịt nàng, ánh sáng trong mắt nàng cũng dần dần tắt lịm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro