Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bách quỷ dạ hành

Author: Phương Vũ Tử Đình

Disclaimer: Dù có nói gì thì mấy tên đó cũng không phải của tôi T^T

Category: SA, cổ trang,thập cẩm

Pairing: Traditional couples

Rating: NC 17

Warning: Horro

+Chú ý: NC 17 không nhất thiết phải có Yaoi ^^! Rating chỉ vì những ai thuộc độ tuổi trên mới hiểu được *không tính mấy bé có tâm hồn sáng như trăng rằm 17 nhé* Author sẽ chỉ cho Ya nếu thật sự cần thiết, không thì ... thôi. Mà nếu có Ya sẽ war trước ^^

Những ai dị ứng thể loại shounen ai và là fan SNSD xin click back.

Kim JaeJoong, năm nay 17 tuổi và là một thiếu niên cực kỳ xinh đẹp. Thế nhưng xinh đẹp thì không bao hàm thêm nết na, đoan trang, thùy mị và nhất là hai chữ bình-thường. Hiện thời cuộc sống của cậu không êm đẹp cho lắm. Ba mẹ cậu vừa mất sau tai nạn giao thông, cậu lại chẳng có họ hàng gì, vừa thi rớt đại học và cũng mới chia tay người yêu xong. Mọi thứ đều từ giã cậu không lời từ biệt, duy nhất chỉ còn lại con mèo đen Hanna là luôn luôn ở bên cậu từ lúc cậu lên 5.

_Cuối cùng chỉ có ngươi còn lại bên ta thôi. - cậu ôm nó vào lòng, vuốt ve bộ lông mượt mà đen tuyền của nó, cười buồn bã _Dù ở với ta ngươi sẽ không đủ no, thế mà ngươi không chịu bỏ ta, cảm ơn nhé.

_Mew~

Quả thật nhiều lần cậu đã đuổi nó đi, thế mà nó vẫn không đi. Nó luôn ở bên cậu và không hề tách rời. Cô bạn gái cũ của cậu cho cậu là người lập dị, cô ta sợ rồi cả hai chia tay. Vậy đấy, có lẽ may mắn sẽ không đến với cậu được đâu. Cái thế giới này không cho cậu cảm giác muốn sống, cậu không cảm nhận được gì từ nó mặc dù cậu là một người rất ấm áp và có phần hâm đơ. Cậu nhớ lời ba mẹ dặn, khi nào không muốn sống ở nơi này nữa thì hãy mở di chúc ra xem. Tự hỏi, thế giới này coi cậu như không khí, cậu là vô hình đối với họ thì còn gì để mà luyến tiếc? Liệu có cách nào ngoài chết không?

"JaeJoong à,khi con mở di chúc ra thì ba mẹ đã không còn sống trên đời nữa rồi. Ba mẹ biết con sẽ không muốn sống trên thế giới này nữa, nhưng ba mẹ chỉ có con là bảo bối duy nhất, nên chúng ta không muốn con chết. Nếu con muốn đến một thế giới khác không phải ở đây, chỉ việc nhảy xuống chiếc giếng cạn trong vườn, nó sẽ đưa con trở về quá khứ. Ở đó, sẽ có nhiều việc phải làm chờ con, sẽ giúp con tránh xa cái thế giới hiện đại điên loạn này. Trước khi nhảy xuống nhớ mang theo gia bảo nhà mình và một số thứ con thấy cần thiết.

Chúng ta chỉ có thể nói thế, mọi việc ra sao còn tùy thuộc vào con.

Phải suy nghĩ cho thật kỹ, vì con sẽ không trở về thế giới hiện đại này được đâu, con sẽ ở lại đó vĩnh viễn.

Ba mẹ yêu con, JaeJoongie"

_Dù chuyện này là thật hay không thì ... vẫn phải thử. Cái giếng khô đó sâu như vậy, nhảy xuống mà sống nổi mới lạ, chết được cũng hay, mà về quá khứ cũng tốt, còn hơn ở đây...

Cậu vác ba lô lên vai và đem theo vật gia bảo là cái gì đó được quấn trong khúc vải trắng cũ kỹ, cậu cũng chẳng biết nó là cái gì. Đứng trên thành giếng nhìn xuống dưới, quả thật cậu sắp nhảy xuống đó ư? Chỉ cần nhắm mắt lại, nhảy xuống là được thôi, cậu sẽ vĩnh biệt thế giới đã sinh cậu ra nhưng không cho cậu một cảm giác gì ngoài lạnh lẽo và nhàm chán.

_Hanna, có muốn ... đi với ta không? - đột nhiên cậu lại muốn hỏi con mèo. Dù nó có là mèo, nó vẫn là người bạn trung thành duy nhất của cậu suốt thời gian dài, bỏ nó lại đây liệu có ổn không?

Hanna kêu lên vài tiếng rồi nhảy phóc lên vai cậu, dụi dụi đầu vào cổ cậu như làm nũng. Nhận thấy nó đang bám chặt vào vai mình, cậu đã biết câu trả lời của nó. Mỉm cười, JaeJoong ngước nhìn lên bầu trời trong xanh

_Nhìn nó lần cuối vậy

Cậu nhắm mắt và nhảy xuống giếng. Ngay lập tức, giếng cạn run lên và lún xuống, chẳng mấy chốc đã mất hết dấu vết, chỉ còn là mảnh đất bằng phẳng.

================================================== ============

Kinh thành của nước Melody

Melody là quốc gia mạnh nhất thời bấy giờ, kinh đô sầm uất đông đảo, buôn bán tấp nập. Vào giờ chín Ngọ này, lúc nào khu chợ cũng sẽ có một vị mĩ nhân, chính xác hơn là mĩ nam nhân đến mua nguyên liệu nấu nướng. Nam nhân vận hắc y đen tuyền, thân hình mảnh dẻ lướt đi nhẹ nhàng khiến nhiều trái tim thổn thức không yên, tóc nam nhân đen tuyền, buộc cao phía sau, phía trước để phần tóc mai lung lay theo nhịp bước, mắt phượng, chương mày đậm nét, làn da trắng như men sứ tạo nên một vẻ đẹp rung động lòng người. Bước đến đâu, bao nhiêu cặp mắt ngoái nhìn đến đó. Nam nhân ghé vào một quầy thịt lợn, chủ quầy cân đo đong đếm, nam nhân nói vài câu vẻ không hài lòng, chủ quầy lại xuyên ngang, nói qua nói lại, cuối cùng cãi nhau to.

_YA!! VỪA PHẢI THÔI NHA BÀ GIÀ! CHỈ CÓ VÀI CÂN THỊT MÀ LẤY NHỮNG 1 LẠNG BẠC SAO?

_NGƯƠI NÓI AI GIÀ? THỜI NAY DIỀU CÒN LÊN GIÁ, THỊT LỢN NÀY CÓ SÁ GÌ CHỨ? TA LÀM THẾ ĐÃ GIẢM GIÁ CHO NGƯƠI LẮM RỒI!!

Cãi nhau như thế... không ai bảo ai, kể cả những người đã ngoái nhìn nam nhân khi nãy cũng nhanh chóng nhìn chỗ khác. Cả cái chợ này còn ai lạ gì tính cách của nam nhân ấy nữa chứ.

_NÓI CHO BÀ BIẾT NHÁ! BÀ CẮT CỔ AI CHỨ CẮT CỔ KIM HEECHUL TA LÀ NHẦM ĐỐI TƯỢNG RỒI!! TA SẼ CHO BÀ BIẾT AI LÀ NGƯỜI CẦN BÁN RẺ CHO!

_ĐƯỢC, TIỂU TỬ! BÀ PHẢI DẠY NGƯƠI MỘT BÀI HỌC!

Rồi, cả chợ ai cũng hiểu hết rồi. Tiếp theo sẽ là cảnh đánh nhau, phóng dao và phi tường hoành tráng. Chẳng biết bà bán thịt và nam nhân xinh đẹp tên Kim HeeChul kia có phải là cao thủ giang hồ hay không mà thân pháp lẫn võ công đều tuyệt hảo từ trên xuống dưới, cả chợ lại sắp được xem đấu võ miễn phí.

Thế nhưng hôm nay, màn đấu ấy lại bị gián đoạn ngay từ lúc chưa diễn ra.

ẦM

Vật thể từ trên không rơi xuống, tạo nên tiếng động lớn kinh người, cát bụi bay mù mịt, mặt đường thủng một lỗ to. Tất cả khựng lại, không gian im ắng trong vài khắc, chỉ nghe được những tiếng ho dai dẳng vì bụi quá nhiều. Khi yên ắng lại rồi, dân chúng cùng há hốc mồm nhìn trung tâm của lỗ thủng.

Từ trời rơi xuống

Cực kỳ xinh đẹp

Mái tóc vàng pha lẫn nâu sậm

...

...

...

Bao nhiêu từ cũng không thể thoát khỏi ba chữ "Đại mỹ nhân"

Kim HeeChul cũng đứng hình bất động trong giây lát. Dù là kẻ đó có ăn mặc kỳ quái thật, có con mèo đen lông đẹp hơn con mèo xám của y thật nhưng ... thề là chưa bao giờ y gặp một người đẹp đến thế ngoài chính bản thân. Kẻ vừa rơi xuống mở đôi mắt màu xám tro kỳ lạ của mình ra, một lần nữa lại khiến cả chợ choáng ngợp. Người đẹp ôm con mèo đen vào lòng, đưa đôi mắt to tròn ấy chớp chớp, nhìn với vẻ ngây thơ

_Xin hỏi ... đây là đâu vậy? - giọng nói trong trong, thanh thoát đến lạ kỳ, thế nhưng ...

"Trời hỡi... là nam nhân à??"

_Đây là kinh thành của nước Melody - một người trong chợ lên tiếng, có phần nghi ngờ về sự bình thường của đầu óc của nam nhân cực kỳ xinh đẹp này

_A! Melody... là nước ta cách đây 4000 năm. - nam nhân tự nói tự giật mình, dân chúng thêm phần ái ngại, kẻ này đẹp thì đẹp thật nhưng ... bình thường không đây?

Từ lúc nào, Kim HeeChul đã nhếch một bên mép lên, nụ cười gian xảo mà cả hồ ly tinh nhìn thấy cũng cong đuôi bỏ chạy. Những người nhìn thấy y lúc này nhanh chóng dạt ra xa, không khỏi thương xót cho số phận người đẹp. Ai cũng biết Kim HeeChul là người của kỹ viện Nguyệt Hoa lớn nhất kinh thành nổi tiếng với những giai nhân tuyệt sắc. Kỹ nam ở đó bán nghệ không bán thân,kỹ nữ ít hơn những kỹ viện khác và chỉ có 8 nàng trong đó tình nguyện bán thân. Nhưng một mỹ nam nhân xinh đẹp đến thế này mà vào kỹ viện đó có phải là uổng một kiếp người không chứ.

Là ai chứ nếu là Kim HeeChul thì y sẽ không bỏ qua, giới tính không cần biết, chỉ cần đẹp là được. Dù có mang vẻ đẹp của công hay thụ y vẫn sẽ lôi về cho kỳ được, ấy là chưa tính cái lần quan thượng thư bảnh bao đi dạo phố, gặp phải Kim HeeChul đã suýt bị bắt về kỹ viện ấy còn gì. Thời gian sau là do quan thượng thư tự đến, không cần Kim HeeChul phải động tay động chân.

Y nhẹ nhàng tiến đến gần kẻ kỳ lạ kia, nở một nụ cười nhẹ nhàng và dịu dàng hỏi

_Ngươi có thể cho ta biết danh tánh chứ?

Nụ cười làm tất cả đảo điên, vẻ đẹp của y đúng là có sức sát thương cao. Trong khi cả đống người nghiêng ngả thì kẻ ấy lại chẳng bận tâm mấy, ôm con mèo từ tốn đáp lại bằng một nụ cười còn tươi hơn

_Tôi là Kim JaeJoong.

Lần này thì cả dòng người ôm mũi ngã lăn ra đất. Quả thật là nhan sắc quá rạng ngời, một nam nhân sao lại có vẻ đẹp tuyệt hảo đến thế? Kim HeeChul thấy hơi bực mình nhưng cũng giữ thể diện trước người lạ mà vẫn rất đỗi dịu dàng

_Ta cảm thấy ngươi không phải người ở đây. Nếu không có nơi nào để đi thì có thể đến chỗ của ta, nơi ta ở giống hệt như nhà trọ thôi, ngươi không cần ngại.

_Nhưng ... tôi không biết tỷ tỷ là ai. - Cậu ngơ ngác và có phần dè chừng, đâu ai lại tốt đến thế. Có khi bà cô này tuy xinh đẹp nhưng lỡ như miệng nam mô bụng bồ dao găm thì sao chứ?

_Ta là Kim HeeChul, một trong những hoa khôi của kinh thành. Ta là kẻ phụ trách dâng hoa vào đêm rằm Trung Thu hàng năm, đủ cho ngươi tin tưởng chứ? Với lại ... ta đường đường là một trang nam nhi chi chí, cấm được gọi là tỷ tỷ. - Y lườm cậu đến rách mắt

Người trong chợ nhất loạt lạnh xương sống mà cũng thấy buồn cười. Cái mặt đó của y ... nói y là nam nhi chi chí ai mà tin. Hoa rằm Trung Thu đúng là do y dâng lên thật, thế nhưng đó là vì y đã dọa ... thiêu rụi tất cả khu nhà ven bờ hồ kể cả kỹ viện Nguyệt Hoa nên mới như thế. Còn Kim HeeChul tưởng đã gạt được niềm tin của cậu, hân hoan trong lòng nhưng chưa kịp nhếch mép lần nữa thì đã bị cái vỗ tay ngạc nhiên của cậu thổi bay mất

_A~! Là Kim HeeChul!! Con trai của đại tướng quân Kim JaeSuk hy sinh vì nước. Làm huynh đệ kết nghĩa với chủ nhân Nguyệt Hoa kỹ viện từ năm lên 8. Tính tình chanh chua, đanh đá và vô cùng kỳ quặc nhưng lại rất xinh đẹp, sau này làm phu nhân của Ngự Tiền Thượng Thư HanKyung ... whoa... tôi ngưỡng mộ từ lâu rồi, được gặp mặt người thật là vinh hạnh!!!

Kim HeeChul nghe một tràng từ tên tiểu tử cao hơn mình vài li trước mặt mà không khỏi choáng váng. Làm sao cậu biết y là con trai của Kim JaeSuk? Việc này thậm chí người của kỹ viện cũng không ai biết. Mà cậu nói gì? Phu nhân của cái tên hiền như cọng bún thiu ấy hả? Quên đi, ta với hắn xáp lại chỉ có nước cháy nhà, vả lại hắn còn là ... tình nhân của tướng quân Choi Siwon, bằng cách nào ta làm phu nhân hắn được? Ta nhớ hắn chỉ mới là nhị phẩm thượng thư thôi, làm thế nào lên đến Ngự Tiền thế? Tên này ... rốt cuộc từ đâu tới?

_Ngươi ... sao lại biết những việc đó?

_Tôi chuyên khóa môn Sử mà, tất cả những điều đó tôi đã thuộc rồi. Tôi còn nghe nói gia đình mình là hậu duệ của huynh nữa kìa.Đúng không Hanna? - cậu hôn lên trán con mèo một cách nhẹ nhàng và chớp nhoáng

"Dù hắn là ai cũng phải đem về, biết đâu lại có lợi cả đôi đường thì sao"

_Vậy ngươi nghĩ sao? Có thể đến chỗ ta không?

_Tất nhiên rồi, tôi đi với huynh. - cậu cười, ở đây quả thật làm cậu dễ chịu hơn cuộc sống hiện đại nhiều lắm

Hai mỹ nam nhân sánh bước cùng nhau không khỏi khiến nhiều người chạy đến đại phu bắt mạch, kê toa thuốc. Kim HeeChul rất nghi hoặc trong lòng, kẻ này là ai chứ? Chuyện bí mật của y cậu cũng biết tuy chưa kể rõ tường tận, lại có thể nói hết tương lai sắp tới của y một cách trôi chảy không suy nghĩ, cậu là ai?

_Ngươi có thể nói thêm về việc đó sau không? - y hỏi, nhằm thỏa mãn trí tò mò hiện tại của mình _Và bây giờ ngươi nói đi, tại sao lại tin ta? Dù ngươi nói về ta cũng có phần đúng nhưng ... ta và ngươi mới gặp nhau...

_Vì theo như tôi được học thì Kim HeeChul tuy bất thường nhưng không phải là người xấu. Khẩu xà tâm Phật. Tôi tin tưởng vì tôi là hậu duệ của huyng mà. - lời nói của cậu tuy hoang đường nhưng lại nói một cách chân thật, và với những kẻ bất thường như Kim HeeChul thì ... mấy chuyện cậu nói chẳng có tí gì hoang đường cả

_Ngươi ... kỳ lạ thật đấy.

Nguyệt Hoa kỹ viện cũng như bao kỹ viện khác, cũng có kỹ nữ bán thân, cũng có chủ nhân. Đặc biệt hơn, chủ nhân của kỹ viện này không phải một bà mụ già, nàng là trang quốc sắc thiên hương làm mê muội biết bao nhiêu vương tôn công tử. Nàng có đôi mắt to long lanh ươn ướt. làn da không trắng như Kim HeeChul nhưng lại có phần rất hấp dẫn, đôi môi nàng không gợi cảm như hằng sa số mỹ nhân trong thiên hạ nhưng vẫn có sức hút đối với mọi anh tài hào kiệt, núi đồi nàng không đẫy đà như người ta nhưng cũng lắm kẻ muốn chạm vào. Hằng ngày đều có nhiều người đủ mọi giai cấp đến cầu hôn nàng, từ công tử nhà quyền thế đến anh hùng độc thân trong thiên hạ, ăn mày cũng hay đến tặng hoa cho nàng nhưng quà cáp hay hoa thì nàng nhận, duy chỉ có việc kết uyên ương nàng luôn từ chối.

Nàng là chủ nhân tối cao của Nguyệt Hoa kỹ viện, nàng là Shim ChangMin. Đừng hỏi tại sao tên một chàng trai lại dùng cho một cô gái, nàng vốn là nam nhân nhưng vì trọng trách cai quản kỹ viện lớn này nên phải ăn mặc như một cô gái. Dần dần, mọi người quên mất nàng là nam nhân, chỉ nhớ nàng là một người đẹp có nhiều kẻ tranh giành. Chủ nhân Nguyệt Hoa kỹ viện ít khi ra ngoài, bởi mỗi lần bước chân ra khỏi cửa là các nam thanh nữ tú chà đạp lên nhau chỉ để nhìn nàng rõ hơn, họ cứ kêu gào tên của nàng: "Shim ChangMin!!! Saranghee!!!!"

Lại nói về JaeJoong, lúc này cậu đã theo Kim Heechul về đến kỹ viện Nguyệt Hoa. Trước giờ cậu chỉ có thể nghe về kỹ viện này trong sách, bây giờ chứng kiến tận mắt mới thấy được vẻ đẹp của nó. Nguy nga tráng lệ chẳng khác gì vườn babylon lại nằm bên bờ hồ với những cây liễu rũ và tràn ngập những loài hoa đua nhau khoe sắc. Những kỹ viện tầm thường khác bị gọi là nơi phù phiếm nhưng ở đây thì không.

_Vào đi chứ, ngươi nhìn cái gì thế? - Kim HeeChul gọi khi cậu cứ trơ ra mà nhìn

_Vâng!

JaeJoong hoàn toàn không ngờ là bước qua cánh cửa chính của kỹ viện Nguyệt Hoa ấy thì cuộc đời mình sẽ bước sang trang mới, hoàn toàn khác với thế giới nhạt nhẽo của cậu trước đây.

JaeJoong vừa bước vào cánh cửa của Nguyệt Hoa kỹ viện nó đã tự động đóng lại ngay lập tức. Nội thất bên trong đúng là rất đẹp. Thảm đỏ trải hoa xanh, cột nhà bằng gỗ sơn màu đỏ khiến đại sảnh nổi bật hẳn, những tấm rèm màu xanh dịu nhẹ mỏng manh tạo cảm giác dễ chịu, duy chỉ có một góc phía dưới toàn rèm màu hồng chói cả mắt. Cậu cảm thấy có phần sợ một chút nhưng Kim HeeChul chỉ nhìn cậu bình thản

_Kỹ viện này chỉ mở cửa theo định kỳ, đây là giờ chín Ngọ xế trưa, họ đi ngủ cả rồi

_Vâng

_Lão nương ta cũng buồn ngủ lắm rồi, ngươi đi nấu ăn giúp được không? - Kim HeeChul uể oải ngáp dài ngáp ngắn

_Tôi nấu được, cứ an tâm đi. - cậu phì cười, Kim HeeChul đúng là ... một cụ tổ lười biếng

_Nhà bếp bên phải, rẽ trái gặp hòn non bộ đi thẳng, ngã tư rẽ phải là đến. - Nói rồi y đi thẳng lên phòng, để mặc cậu và Hanna phía dưới

Đi theo đúng những chỉ dẫn của y, cậu vào nhà bếp và nhận ra ... nó quá cũ kỹ, mạng nhện giăng đầy, bụi bặm kinh khủng dù những nguyên liệu và dụng cụ nấu nướng còn mới nguyên, rốt cuộc cái kỹ viện này đãi khách bằng gì thế? Niềm tin à?

Với một người ưa sạch sẽ như cậu thì đời nào chịu nổi cảnh dơ dáy đó nơi nhà bếp chứ. Chổi sẵn có, giẻ lau cũng sẵn có, JaeJoong bắt tay vào việc tân trang cái bếp không ra cái bếp này. Say sưa dọn dẹp, cậu vô tình đụng phải vật gì đó cứng cứng nơi vách tường. Trong tích tắc, cậu và cả Hanna bị cuốn vào vách tường đó, những gì cậu nhìn thấy là mình đang rơi xuống, bốn bề tối om.

Phịch

Hình như JaeJoong rơi xuống một tấm nệm dày và mọi thứ dường như sáng trở lại. Trước mặt cậu bây giờ là Kim HeeChul và rất nhiều người nữa, họ đều đẹp không chê vào đâu được. Cậu chỉ thấy sốc nặng một điều, theo những thứ đang nằm trong đầu cậu thì họ đều là đàn ông. Ôi... tại sao không có lấy nổi một cô gái ... đẹp hơn những người này bao gồm cả cậu chứ? Đang bận ngất lâm sàng cùng con Hanna thì một cậu bé khá thấp, thân hình nhỏ nhắn mảnh khảnh có vẻ yếu đuối bước lên trước dùng ánh mắt tò mò săm soi cậu

_Tuy ăn mặc quái dị một chút nhưng ... HeeChul à, đệ cứ tưởng mắt thẩm mĩ của huynh bị bù tọt nhai rồi chứ, ai ngờ đem về được người đẹp thế này ...

_Đừng có đâm thọt ta nếu muốn tối nay ngủ yên,Ryeowook - Kim HeeChul nhíu mày

_Thôi nào, các đệ làm cậu ấy sợ đấy - người này xinh đẹp không kém bất cứ ai, thân hình vừa vặn, điện nước chắc đủ xài, anh ta mặc y phục màu vàng nhạt tôn lên vẻ quý phái. _Hân hạnh gặp cậu, ta tên Park Joong Soo, mọi người thường gọi ta là LeeTeuk

_Tôi là JaeJoong, Kim JaeJoong - cậu đáp, so với Kim HeeChul thì anh ta có phần hiền dịu và trưởng thành hơn. Nói chung theo cậu thì ai cũng đẹp trai cả, đó là nếu như họ không mặc y phục của nữ nhi

_Tên đẹp đấy - giọng nói cao và dễ chịu vang lên từ phía cuối hàng, tất cả cùng dạt ra hai bên nhường lối

Một người vận bạch y pha lẫn sắc tím, đôi mắt to tròn và long lanh không kém JaeJoong, đôi môi dày không dày mà mỏng cũng không mỏng nhưng đầy sức hấp dẫn, hàng mi cong vút điểm tô thêm sự ngây thơ trên gương mặt, mái tóc dài không bóng mượt nhưng rất mềm, xung quanh có mùi sữa thơm nhè nhẹ, ngặt nỗi chiều cao không hề khiêm tốn. Đây đích thực chính là "đấng tối cao" của kỹ viện Nguyệt Hoa - "bà chủ" Shim ChangMin.

_Nhìn đồng trang lứa với HeeChul nhỉ, vậy là lớn hơn ta - cậu nhóc Shim ChangMin khinh khỉnh _Bị vách tường đó hút vào đây thì chắc chắn huynh là người bọn ta cần tìm. Ta thật không ngờ huynh đẹp đến vậy, ban đầu ta cứ tưởng là một quái nhân chứ.

Nghe thằng bé nói mà mặt cậu mỗi lúc một méo đi.

_Tôi ... không hiểu các người nói gì. Có thể giải thích cho tôi không?

_Cái đó thì ... - ChangMin ngập ngừng _Ta sẽ giải thích cặn kẽ cho huynh vào dịp khác, giờ thì huyng hãy cứ làm đầu bếp tạm thời ở đây. Nhìn sơ qua, ta đoán là huynh nấu ăn rất ngon, đi ... làm ngay nhé, ta đói rồi!

JaeJoong thấy khóe miệng giật giật, nhưng chẳng dám cười. Tưởng nó là thằng nhóc già trước tuổi và chiều cao không khiêm tốn, thế nhưng cái điệu bộ đó thì quả thật là con nít không thể tưởng.

Và dù trong một thoáng thôi ... JaeJoong đã nghĩ cậu vốn thuộc về thế giới này.

-----------------------------------------------------------------------------

Hoàng cung Melody nổi tiếng là cung điện đẹp và lớn nhất thời bấy giờ. Nước Melody có hoàng thượng anh minh, có quân tài tướng giỏi hết mực vì dân vì nước. Nhưng thời nào cũng vậy, bộ máy chính quyền có hoàn hảo đến đâu thì vẫn có vài thành phần bất hảo phản quốc. Cái "hay ho" ở đây là tiểu số bất hảo ấy lại chính là Tể tướng đương triều nữa mới nản.

Hoàng thượng trẻ tuổi tuy anh minh thần võ, học một biết mười, học sâu róm biết đến hưu nai, học sư tử biết được bọ chét nhưng cai trị cái đất nước thanh bình này không sớm thì muộn cũng bị thoái hóa não. Vua nước khác người ta suốt ngày ở trong cung mà có cả đống việc để làm, còn nước này quăng thỏi vàng ... mã xuống phố chẳng ma nào thèm lượm chứ đừng nói là đọc tấu chương. Nhiều lần hoàng thượng hỏi đến thì được cho hay, tấu chương bị tể tướng tịch thu mà không thể bắt hoàn trả, lý do: "Dạo này đất nước thanh bình đến lạ, trong tấu chương trình báo cũng toàn báo quốc thái dân an, hoàng thượng đọc làm gì cho nhọc công, chẳng phải người ghét đọc sách lắm sao? Thần nghĩ giờ là thời điểm thích hợp nhất cho việc tuyển hậu, bệ hạ nên lo chuyện hậu cung nhiều hơn, hay để thần bảo cháu gái Hwang Mi Young đang là đại tài nhân trong cung đến cho bệ hạ xem mắt ạ?" Như thế cũng đủ để hoàng thượng thất kinh hồn vía mà rút lui rồi

Hoàng thượng không phải là không biết thưởng thức vẻ đẹp, có điều cái đẹp ấy phải xứng đáng là một bậc mẫu nghi thiên hạ, khiến ngài ngắm không chán mắt. Với ngài, dù kẻ ngài để mắt tới có xấu xí như Chung Vô Diệm đi nữa, chỉ cần ngài yêu thì trong mắt ngài đó là người đẹp nhất thiên hạ, Tây Thi hay Điêu Thuyền đều là vật bỏ đi (!)

Hậu cung ư? Đừng có đùa ngài chứ. Ngài là con của hoàng phi ngày xưa, ngài sinh ra trước nhưng không phải con của hoàng hậu nên không được kế thừa ngôi vị, hoàng hậu có rất nhiều dã tâm nên đã hại chết mẫu thân của ngài, không lâu sau đó hoàng hậu cũng qua đời vì chính đứa con bà dứt ruột sinh ra. Em trai ngài - Jung YooChun từ lúc 16 tuổi đã xuống tay với mẫu hậu vì bà đang tâm hạ sát phụ hoàng một cách tàn nhẫn. Lấy cớ hối hận vì chính tay giết mẹ, em ngài không lấy họ Jung nữa mà chuyển sang họ Park của mẫu hậu và nhường ngôi cho ngài, tự hạ mình xuống làm vương gia để cam chịu sự giày vò về sau (???)

Lập hậu, lập phi để làm gì? Khi mà vì cái ngai vàng, vì quyền lực và tham vọng họ có thể đấu đá lẫn nhau đến đổ máu. Ngài rút kinh nghiệm ấy, nhất quyết chỉ lấy một người duy nhất mà ngài yêu làm hoàng hậu, không bao giờ lập phi. Nhưng ... tìm đỏ con mắt cũng không thấy ai cả, hỏi có phát điên không cơ chứ? Ngài hít một hơi thật dài và ...

_PARK YOOCHUN! KIM KIBUM! CHOI SIWON! HANKYUNG! CHOI DONG WOOK! KEY! KIM JOONG WOON! JOONG HUYN! LEE HYORI! LEE DONGHAE! KIM YOUNG WOON! CHO KYUHYUN! SHIN DONGHEE! CÁC NGƯƠI BIẾN ĐÂU CẢ RỒI!!!

- hét lớn dọa cho bọn thái giám sợ đến chân đi không nổi, chúng lắp bắp

_Bệ...bệ hạ... xin người bình tĩnh ... chúng thần đã đi gọi ... đi gọi các ngài ấy cho bệ hạ rồi ạ....!!!

Hoàng thượng nghe thế thì hả hê trong lòng lắm, lâu lâu hù người ta phát khiếp lên mới giữ được uy phong của một vị vua chứ? Chẹp, đúng là ... bộ não thông minh đến đâu mà lâu không sử dụng sẽ bị thoái hóa trầm trọng. Sợ thì có sợ nhưng họ sợ hoàng thượng lên cơn tự kỷ mà làm điều dại dột thì chúng ăn nói thế nào với đám đại thần đây?

Nghe tin hoàng thượng lại nổi cơn tam bành thì các vị có tên trong "thánh chỉ" bằng mồm kia không mảy may lo lắng hay vội vàng, thong thả tắm rửa, thong thả ăn cho no rồi thong thả bước đi ngắm nhìn phong cảnh. Đời người ngắn ngủi, ai biết sẽ chết lúc nào đâu, biết đâu được hoàng thượng nổi hứng chém một nhát đi đời, phải thưởng lãm cảnh trần gian trước khi chết chứ.

Thế nên vào đến nơi cũng là lúc hoàng thượng sắp nhảy xuống hồ chơi với cá cho đỡ chán.

_Các ngươi thật tắc trách, ta bảo các ngươi hãy cố tìm cho được một đấng mẫu nghi thiên hạ xứng đáng, thế mà bao lâu nay vẫn dậm chân tại chỗ là sao? - hoàng thượng tỏ vẻ không vui

_Tắc trách ư? Hoàng thượng nói chúng thần tắc trách, không làm tròn bổn phận của mình? Được rồi, chúng thần từ chức tập thể, vĩnh biệt bệ hạ dấu yêu. - Park YooChun quay đi kéo theo những người khác đi cùng

_Ấy!!! Đừng mà!! - Hoàng thượng giật mình _Các ngươi đi rồi ta phải đối phó một mình với tể tướng ra sao đây? Các ngươi là thân cận duy nhất của ta mà, đừng!!

_Hoàng thượng đề cao chúng thần quá rồi. Ngài chỉ việc lấy quách Mi Young tài nhân là xong chứ gì.

_Các ngươi uống nhầm thuốc à? Nàng ta mà làm mẫu nghi thiên hạ thì ta thà xuống chơi với cá sấu còn hơn.

_Chứ bây giờ bệ hạ muốn gì đây? Người đẹp bao nhiêu bệ hạ lại chê bấy nhiêu, chúng thần bó tay rồi! - Đại học sĩ Cho KyunHyun bực tức đáp

_Tôi còn một cách, nhưng có lẽ bá quan sẽ không chấp nhận - Nữ tổng quản Lee Hyori đăm chiêu

_Cách gì?? - lập tức những vị anh tài có quyền lực nhất đất nước này cùng mở to mắt chớp chớp, nhìn tổng quản với vẻ mong mỏi chờ đợi

_Bệ hạ và các vị quên mất Nguyệt Hoa kỹ viện rồi sao?

...

...

...

Cơ hồ khoảng lặng kéo dài đến chừng vài khắc

_Kỹ viện ư? - hoàng thượng thắc mắc, kỹ viện chẳng phải là chốn lầu xanh sao? Hà cớ gì phải nhắc đến trong việc tìm hoàng hậu chứ?

_Cũng đúng, nghe nói Nguyệt Hoa kỹ viện rất trung thành với tiên hoàng. Tuy nơi đó đông nam kỹ và nữ kỹ nhưng chỉ có 8 người được phép tiếp khách, còn lại đều bán nghệ không bán thân.

_Có kỹ viện như thế ở kinh thành thật sao? - hoàng thượng tỏ ra nghi hoặc, không lý nào là vậy. Kỹ viện cũng có nơi đàng hoàng như thế mà ngài không biết, vậy là bao lâu nay đã lãng phí mất thời giờ vàng ngọc rồi

_Cơ hội hoàng thượng tìm được người tri kỷ suốt đời ở đó rất cao. Chỉ ngại bọn quan thần ưa sĩ diện và cổ hủ kia thôi - Thái y Key tặc lưỡi

_Thần và Siwon cũng đến đó khá thường xuyên, họ rất xinh đẹp và có tài. Chỉ trừ mấy cô nàng bán thân thôi. - HanKyung bồi thêm làm hoàng thượng mất hết kiên nhẫn

_Thế thì ta quyết định rồi!! - hoàng thượng đập bàn khiến các vị cận thần vốn yếu tim của mình suýt lên cơn.

Hôm nay lượt khách ra vào Nguyệt Hoa kỹ viện đông hơn thường ngày. Lý do rất đơn giản, chẳng hiểu vì sao món ăn lại quá đỗi là thơm ngon, nếm vào rồi có cảm giác như đang tận hưởng hương vị của thiên đình, đầu bếp ngự thiện trong cung chưa chắc bằng được. Ai ăn xong cũng đòi diện kiến dung nhan đầu bếp, gặp rồi thì giành giật nhau hòng có được một đêm "trăng thanh gió mát" cùng đầu bếp tài hoa, ngặt nỗi Kim HeeChul lẫn "bà" chủ quán Shim ChangMin đều nhất quyết "không bán là không bán".

Đầu bếp ấy chính là Kim JaeJoong đã cởi bỏ bộ quần áo bị cho là quái dị trên người, thay vào đó là bạch y mỏng mềm mại dệt từ loại vải thượng hạng, mái tóc không dài như nam nhân thời này nhưng chấm vai thôi đã đủ tăng thêm nét quý phái trên gương mặt tuyệt mĩ làm chết điếng bao người. Làn da trắng ngần không cần trang điểm, đôi môi gợi cảm đo đỏ không cần đến son thiên hương, trên người tỏa ra hương thơm ngọt ngào khó tả.

Chịu thôi, thời này có ai biết Vanilla là cái quái gì đâu.

Người trong Nguyệt Hoa kỹ viện thì khỏi phải nói,ai nấy mừng như trẩy hội vì khách đến quá đông mà chẳng cần ai "thí thân". Từ trên xuống dưới, từ lớn đến bé, từ nam đến nữ, từ trẻ đến trẻ hơn trong cái kỹ viện này đều công nhận là cậu đẹp, đảm đang, giỏi giang, khéo léo nhưng cũng ... khùng vô biên giới. Đó là câu nhận xét duy nhất sau khi tận mục sở thị hết những gì cậu làm chỉ trong một đêm.

Canh một, cái giờ người ta vừa ăn xong phải lục tục chuẩn bị đi ngủ, ai nấy đắp cái chăn dày hơn lông sói xanh, vậy mà có kẻ đi tắm nước lạnh trong thời tiết tưởng tuyết sắp rơi đến nơi. Canh hai, người ta bắt đầu lim dim lon ton vào cõi mộng êm đềm thì nghe có tiếng sột soạt ngoài hành lang, cái sàn nó đã sạch đến nỗi đi không cẩn thận có thể trượt chân rồi mà có kẻ vẫn quét đi quét lại cả chục lần vì lí do: "mỗi nơi một hạt bụi, vài phút chúng xuất hiện một lần, không thể không dọn dẹp". Canh ba, giờ mà ai cũng đang chìm sâu vào giấc ngủ trừ bà chủ Shim lục tục xuống bếp ăn khuya. Đi ngang vườn, ChangMin thấy một kẻ ngồi hành lang cùng con mèo đen ngước mặt lên trời nghêu ngao: "Một ông sao sáng .... hai ông sáng sao... JaeJung đây nhé .... Hanna nơi nào?"

Cơ hồ cứ tiếp diễn cho đến canh tư gần sáng đích thân Kim HeeChul trong tình trạng đầu xù tóc rối, áo quần lẫn lộn, người chẳng ra người, giẻ lau chẳng ra giẻ lau phải lôi kẻ ấy về phòng, khóa trái cửa rồi vào phòng mình tiếp tục an giấc. Thế nhưng tên tiểu tử ấy ngồi trong phòng say sưa gọt đẽo thanh gỗ thành hình gì đấy tạo nên những âm thanh nghe thật vui tai giữa gần sáng. Đến nửa canh tư tiểu tử ấy mới nằm xuống đắp chăn nhắm mắt, thế mà cuối canh năm vẫn dậy sớm làm công việc được giao một cách tỉnh táo và đầy sức sống trong khi những "nạn nhân" tối qua ai nấy gần như biến thành họ hàng với gấu trúc, hỏi có hận không cơ chứ. Nếu không vì Shim ChangMin bảo hắn là người cần tìm và hắn không nấu ăn ngon đến vậy thì đã bị đá xuống hồ từ lâu rồi.

"Khỉ thật, tiểu tử này bệnh hoạn hơn cả ta! Chẳng trách sao ta lại là tổ tiên của hắn, chắc là do di truyền"

Trong khi Kim HeeChul vừa bứt lá vừa giải tỏa cảm xúc trong đầu thì cách đó không xa, thượng thư HanKyung và tướng quân Siwon cùng với vài người khác đang đi về hướng kỹ viện Nguyệt Hoa. Người đi trước có dung mạo rạng ngời đầy khí chất của một nam tử hán đại trượng phu, tuy mắt hai lằn chỉ nhưng vẫn tỏa ra bá khí khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa e dè, đi trước cả thượng thư và tướng quân hẳn đây là nhân vật không đơn giản. Những người phía sau cũng không ai kém phần, ai nấy ung dung đạo mạo, đều có vẻ là con nhà võ và quyền quý hết cả.

_Hoàng thượng, người không sợ kẻ khác biết chúng ta vào kỹ viện ư? - vương gia Park YooChun lên tiếng không phải vì lo lắng gì cho hoàng gia, thực chất là vương gia chưa từng ghé vào kỹ viện Nguyệt Hoa vì không có hứng thú với nam nhân bán nghệ không bán thân, càng không có hứng thú với nữ nhân bán thân như những kỹ viện bình thường khác. Nhưng nghe qua quan thượng thư kể lại thì vương gia cảm thấy đó quả là một nơi tuyệt vời, vương gia chỉ sợ hoàng thượng và những kẻ mặt thanh mày tú kế bên sẽ cướp hết người đẹp về mình

_Vương gia cứ an tâm. Bậc quân vương chúng ta vào những kỹ viện tầm thường kia có thể mang tiếng là háo sắc, nhưng kỹ viện Nguyệt Hoa là ngoại lệ. Bao đời nay mỗi khi rảnh rỗi hay có binh biến thì các tiên hoàng cũng đường đường chính chính bước vào, hoàng thượng nay có đến cũng không sao đâu. Như hạ quan và HanKyung vẫn vào thường xuyên mà có ảnh hưởng gì đâu. - Siwon tướng quân vô tình chuốc oán với Park vương mà không hề hay biết

_Này, hai ngươi có thể thôi gọi ta là hoàng thượng này hoàng thượng nọ không? - người đi phía trước nhíu mày không hài lòng _Hyori mà biết chuyện này đến tai tể tướng là cả đám bị nhốt trong cung vài tháng đấy - chuyện, hoàng thượng lo lắng đâu có thừa, ngài có lý do riêng của ngài. Truyền thống cha truyền con nối, hoàng thượng bao đời nay xem các đời của tổng quản Hyori vừa là thầy, vừa là bà chị khó tính đến đáng sợ của các ngài. Vua đã xem là tỷ tỷ thì ai cũng sẽ xem người đó là nữ vương. Là do di truyền hay không thì chẳng rõ, chính hoàng thượng còn chẳng biết vì sao mình lại sợ nữ tổng quản kiêm công chúa đương triều còn hơn sợ Hoàng Thái Hậu khi bà còn sống nữa. Có thể nói tiên hoàng các đời trước và hoàng thượng đời này chẳng sợ bất cứ ai ngoài vị nữ tổng quản mà mình xem như ... mẫu thân hồi nào chẳng hay.

_Vâng thưa công tử! - Choi tướng quân và Park vương đồng thanh

_Tên ta là Jung Yunho - ngài phẩy chiếc quạt, bước đi một cách nghiêm nghị

_Vâng, Yunho công tử!

Tuy ngoài mặt tuân lệnh nhưng trong lòng ai cũng thầm cười khinh bỉ. Tên của đương kim hoàng thượng là Jung Yunho thì đến con rận trên tóc người ăn mày còn biết, như vậy có gọi là ẩn thân hiệu quả không? Câu trả lời là không, gọi là ngu không chịu nổi mới đúng. Thế mà tại sao đám quan thần đang ở xung quanh đây lại trung thành với tên vua thoái hóa não này đến mức chẳng tiếc mạng vì hắn thế không biết,ngu ngốc đến đáng hận mà!

_ĂN CƯỚP!!!!!! ĐỨNG LẠI!!!!!!!!

Một âm thanh vang dội từ đâu truyền đến. Đám người Yunho chưa kịp định thần thì thấy một kẻ rách rưới chạy vù qua, tiếp đó là một tiểu cô nương vận y phục màu nâu đuổi theo phía sau, vừa đuổi vừa hô hoán ăn cướp. Giây phút tiểu cô nương ấy chạy qua, tất cả đều thấy bộ y phục nâu phối hợp với hình dáng ấy rất ăn ý, mái tóc đen dài, đính lên vài cây trâm tinh xảo, cổ tay đeo vòng lục lạc nhỏ và mảnh vải dài vắt ngang qua người tung bay trông nàng giống hệt tiên nữ giáng trần. Nhất loạt không kịp định thần với vẻ đẹp trước mắt, nhất loạt mặt ngẩng hàm đơ chôn chân tại chỗ trong khoảnh khác ấy. Tên ăn cướp và tiểu cô nương chạy được một đoạn hơi xa rồi tướng quân Siwon mới cất tiếng

_Đó chẳng phải là người của Nguyệt Hoa kỹ viện sao?

_Cái gì??? - những người chưa từng thấy mĩ nhân nào đẹp hơn mình đều ngạc nhiên

Không chần chờ thêm giây phút nào nữa, phó tướng Lee DongHae rời khỏi nơi đang đứng bên cạnh hoàng thượng. Thủ pháp, bản lãnh và võ công của phó tướng Lee DongHae thuộc hàng thượng đẳng, chỉ kém đại tướng quân Choi Siwon một bậc và hoàng thượng Jung Yunho đến 8 bậc (nhân tài phút cuối mới lộ diện, phải học hỏi, phải học hỏi), nên chỉ vài bước khinh công đã vượt qua tiểu cô nương nọ và đạp vào tên cướp khiến hắn ngã nhào. Đường hoàng đạp lên người hắn, phó tướng giật túi tiền hắn cầm trên tay, đoán là của tiểu cô nương xinh đẹp ấy. Nàng đến nơi, mỉm cười vì cảnh tượng trước mắt, nở một nụ cười lộ cả lợi răng trên, thế nhưng trong mắt Lee phó tướng thì nụ cười ấy đủ để giết chết cậu, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

_Đa tạ đại hiệp đã giúp đỡ, thiếp vô cùng đội ơn.

_Không có gì đâu, giúp được người xinh đẹp như cô nương là phúc phần của tại hạ.

Nhận túi tiền từ tay phó tướng, nàng e thẹn nhìn cậu. Đúng thật, người này quá sức là có nhan sắc, có điều ... võ nghệ cao cường,thân hình cứng cáp không thích hợp làm nam kỹ, nếu không nàng đã nhờ Kim HeeChul bắt đem về rồi, quá sức là đáng tiếc mà.

_Tại hạ tên Lee DongHae, xin hỏi cao danh quý tánh của tiểu cô nương!

_Thiếp ... thiếp là... - nàng đỏ mặt vì nụ cười của phó tướng, cái dáng vẻ e ấp đó càng làm phó tướng điên đảo hơn, nếu không phải vì giữ thể diện trước mặt người đẹp là cậu đã vật ra đất, cắn gối cắn giày ôm tim mà thở rồi

Đằng xa, đám người Yunho vừa đi đến vừa nổi cả da gà da vịt. Nhìn nụ cười hai người này trao nhau rõ ràng là có vấn đề. Kẻ uất ức nhất vẫn là Park vương, tên Lee DongHae nhanh tay lẹ mắt, chưa chi đã tiếp cận được mĩ nhân, thế mới nói Park vương rất ghét đi chung với đám huyng đệ đẹp mã này, giỏi võ công và oai phong hơn gã.

_Ai đó ngăn hắn lại đi, con cá Lee DongHae ấy có mắc phải lưới tình hay trúng phải tình sét đánh gì đó ta không biết, có điều ta không thể chịu nổi cảnh này - hoàng thượng nói làm vương gia hoan hỉ cười tươi hơn hoa

_Tuân lệnh! - quan thượng thư thở dài rồi nhẹ nhàng đến gần, chen giữa hai người _EunHyuk, hóa ra là đệ sao?

_HanKyung!!! Lâu lắm không gặp huynh! Dạo này sao huynh không đến? - mĩ nhân tên EunHyuk không còn đỏ mặt thẹn thùng với phó tướng nữa mà vui vẻ quay sang quan thượng thư

_Ta bận chút chuyện trong cung! Người này là phó tướng Lee DongHae, ta đang định đưa đến chỗ đệ chơi - quan thượng thư nói như cố tình đâm cả chục mũi giáo tim phó tướng

Quỷ thần ơi... là nam nhân??? Nhưng tại sao cậu ta lại đẹp đến thế, dễ thương đến thế?? Ôi ... con tim non nớt khờ dại của ta ...

_Hóa ra là phó tướng lừng danh. Thần thiếp ngu muội, có mắt không thấy Thái sơn, xin phó tướng thứ tội!

Đừng tưởng EunHyuk mềm yếu khi cậu xưng chàng chàng thiếp thiếp, chỉ là bệnh nghề nghiệp không sửa được thôi. Bởi ra đường bà chủ đã có dạy rằng "Không cần biết bản tính đam mê nữ sắc và nam tử hán đại trượng phu của chúng ta cao đến đâu, trước mặt người lạ phải yểu điệu thục nữ, cư xử dịu dàng, xưng mình như nữ nhân, dù cho người ngoài nói gì cũng mặc kệ. Lòng trung thành quan trọng hơn chữ tín và sĩ diện, lời phỉ báng của kẻ phàm trần không cần chấp, coi như bọn chúng ghen tỵ với chúng ta mà mặc kệ"

_Không ... không sao - phó tướng thiếu điều tìm cái sông Hoàng Hà trên đất Melody mà nhảy xuống, đám người của hoàng thượng thì ôm bụng khúc khích cười

_HanKyung huynh, giờ cũng tiện đường về, chúng ta đi chung cho vui - EunHyuk ngỏ lời

_Không chỉ có bọn huynh đâu, ta còn rủ nhiều người nữa đến Nguyệt Hoa kỹ viện đấy - HanKyung cười và nhìn vào hoàng thượng cùng các huynh đệ

_Thế thì hay quá! Hôm nay quả là cát tường, khách đến nườp nượp như trẩy hội ấy, mời các ngài theo tiện thiếp.

_Choi tướng quân! - thái y Key khều nhẹ vai Siwon

_Có chuyện gì?

_KyuHyun đại học sĩ đi đâu rồi? Không phải lại bị lạc rồi chứ?

Chuyện này đúng là chẳng có gì lạ. Đại học sĩ trẻ Jo KyuHyun là bộ não trung tâm của hoàng cung, thế nhưng hay bị lạc thất thường. Đầu óc đại học sĩ hoàn toàn bình thường nếu không nói là vượt trội nhưng bị khoảng ở đâu cũng có thể lạc đường. Cung đại học sĩ dành cho cậu ở đã bao nhiêu năm nay thế mà khi ra ngoài đều phải mang theo bản đồ, ra ngoài khu vực cung đại học sĩ mà không có người dắt đi là coi như có thể điều binh đi tìm đại học sĩ về được rồi. Đằng này ra ngoài hoàng cung, đại học sĩ lại đi lạc ở đâu chẳng biết, hỏi có đến chết mất không chứ?

_Để ta đi tìm thằng bé! - Choi tướng quân bước ra khỏi hàng ngũ và tìm kiếm.

Đại học sĩ đúng thật là bị lạc đường, nhưng bị lạc là do ngửi thấy một mùi hương quyến rũ phát ra từ một nơi nào đó trong khu đường vắng bên bờ hồ. Đã lâu lắm rồi, từ khi theo hầu hoàng thượng đến nay, đại học sĩ không hề được ngửi thấy mùi hương nào thơm đến vậy. Mùi thịt thỏ thơm ngon cùng mùi của cỏ xanh non. Thỏ ... món ăn ưa thích của sói xanh

Bên bờ hồ, một thiếu niên xinh xắn trạc tuổi đại học sĩ đang ngồi nướng thịt thỏ. Với đôi mắt tinh anh sáng ngời, gương mặt đáng yêu, mái tóc đen buộc hờ sau gáy thật giản dị, trên người là bộ bạch y dày do một lớp lông thỏ trắng phủ lên. Nếu nhìn sơ qua rất dễ hiểu lầm cậu thiếu niên này là nữ nhân bởi nhan sắc cũng một chín một mười với "tiểu cô nương" EunHyuk, nhưng đại học sĩ có cái mũi thính và đôi mắt tinh tường của loài sói nên phân biệt được.

Mùi thỏ nướng thơm phức ... nhưng không thơm bằng cánh tay trăng trắng đầy mê hoặc kia. Trong vô thức, nó đến gần cậu thiếu niên và nói một cách thèm khát

_Con thỏ trắng ... nhìn ngon quá! Có nên ... ăn thịt nó không?

Không khó để cậu thiếu niên phân biệt đâu là lời khen với con thỏ đang bị nướng và một sự nguy hiểm với chính mình. Cậu vội xoay người lại, đẩy kẻ đang ở sau lưng mình ra xa và thủ thế

_Thỏ cái đầu nhà ngươi!! Ta là Nguyệt Thượng Thố!

Jo KyuHyun sau khi lấy lại thăng bằng từ cú đẩy bất ngờ, ngạc nhiên cãi lại

_Cái gì? Nguyệt Thượng Thố không phải là thỏ à?

_Đồ sói xanh gian manh kém hiểu biết! Nguyệt Thượng Thố ta đây là thần thú trên Quảng Hằng Cung, sao có thể đem so sánh với đám thỏ thành tinh này?

_Thỏ của Hằng Nga dù sao cũng vẫn là thỏ! Lâu lắm rồi ta không thấy con thỏ nào ngon lành như thế, ngươi đừng lí sự nhiều, chuẩn bị chết đi là vừa - mắt KyuHyun hóa thành màu xanh ngọc bích và long lên

_Đừng có hòng! - cậu thiếu niên nghiến răng _Con sói xanh đáng chết!

_Ta là Jo KyuHyun! Còn Nguyệt Thượng Thố ngon lành nhà ngươi?

_Lee SungMin!

===========================================

Mĩ nhân?

Kia đích thực là tuyệt sắc mĩ nhân! Cả đời ta chưa bao giờ gặp ai đẹp như thế...

_Jung công tử, ngài đang nhìn gì thế? - bà chủ Shim lay tỉnh hoàng thượng khi ngài cứ mãi ngắm nhìn một người vận bạch y mỏng tang đang thoăn thoắc trong bếp, cạnh bên là một con mèo đen. _Kỹ viện chúng tôi có đủ mĩ nam mĩ nữ cho ngài lựa chọn, không nhất thiết phải ngắm nhìn một người đầu bếp đâu.

Nghe thấy lời này, hoàng thượng cười gằng ra vẻ vớ vẩn

_Mĩ nhân ư? Jung Yunho này không màng đến làm gì. Chỉ xin dám hỏi bà chủ, người đầu bếp vận thanh y đó là ai?

_Huynh ấy là Kim JaeJoong, chúng tôi mới vừa đem về hôm qua. Tôi xin phép cáo lui, ngài cần gì cứ gọi. - bà chủ Shim lui về phía sau mấy tấm rèm, nơi quan thượng thư chờ sẵn mà bắt ngón tay thành vòng tròn ra vẻ chiến thắng

Hoàng thượng không biết có phải vì mình đã ăn trúng cái gì trong những món ngon tuyệt hảo của người đó không mà tim ngài cứ đập liên hồi. Bây giờ ngài không màng gì đến mọi thứ xung quanh nữa, chỉ đứng im dưới gốc cây liễu mà ngắm người đó từ xa. Vẻ đẹp ấy, cái dáng ấy và nụ cười ấy ... tại sao lại khiến ngài rung động? Bây giờ dù có đứng hết ngày này qua tháng khác chỉ để được ngắm người đó ngài cũng cam lòng.

Anh hùng khó qua ải mĩ nhân....

Nhưng đó là khó, còn với mĩ nam nhân thì hãy khẳng định lại là từ "không bao giờ"

Vài canh giờ sau ...

XOẢNG

CHOANG

KENG

RẦM

Chuỗi âm thanh kinh dị trên phát ra từ phòng của "chúa tể" Shim ChangMin

_Bà chủ của huynh ơi, đừng ném nữa~! Mấy cái bình đó đắt lắm đấy~! - Kim HeeChul khóc ròng mà không làm gì được trước cơn giận của "lãnh chúa". _Đệ có gì phiền lòng cứ nói, huynh mà biết tên tiểu nhân nào làm đệ giận thì huynh sẽ ném hắn xuống hồ cá.

_Tên trạng nguyên chết tiệt dám vác mặt về đây cùng khách của chúng ta! Đệ... đệ không chịu đựng nổi nữa!!! - không mấy khi bà chủ Shim tức giận ném không tiếc đồ đạc đắt tiền trong phòng Kim HeeChul, thế nhưng lần này đã giận rồi

_Thôi mà, dù sao bây giờ hắn cũng là khách, đệ cố gắng đừng làm gì kích động quá đáng. - Kim HeeChul cố gắng làm dịu cơn nóng nảy của đệ đệ mình

_Hừ! Coi như đệ nghe huynh lần này! Tên vô ơn đó... cứ nghĩ tới là ta ghét cay ghét đắng!

Đột nhiên, kẻ đang được nhắc đến mở cửa bước vào. Nhìn thấy kẻ đó, Shim ChangMin đang hạ hỏa lại bỗng bùng lên dữ dội. Đã thế hắn lại còn nhìn quanh căn phòng tan hoang

_Chậc! Bà chủ à, hung dữ như thế thì khách bỏ chạy hết đấy. Cái sự điềm tĩnh ngày nào của bà chủ đâu rồi?

_IM ĐI TÊN TRẠNG NGUYÊN THỐI!!! TA GHÉT NGƯƠI!! KIM KIBUM!!!

Một chiếc bình hoa bay đến, nhắm thẳng vào gương mặt tuyệt hảo của Kim Trạng Nguyên mà bay đến.

Bình hoa cẩm thạch từ đôi tay ngà ngọc của bà chủ Shim hạ cánh trên đỉnh đầu Kim Trạng Nguyên và tiếp đất một cách rất an toàn trong vòng tay thân ái của Kim HeeChul. Bị vật nặng va vào đầu, nhất thời không chịu nổi nên Kim Trạng Nguyên thấy sao bay đầy trời,cảm thấy máu chảy từ đỉnh đầu và ngã cái ụych xuống sàn. Trong khi Kim HeeChul vừa mừng cho cái bình cẩm thạch của mình vừa hô hoán người giúp đỡ Kim Trạng Nguyên thì thủ phạm lại mở to mắt, điệu bộ vô cùng ngạc nhiên

"Tại sao ... ngươi không tránh?"

------------------------------------------------------------------

Căn phòng ngập sắc vàng lẫn tím và đỏ, hoàng thượng và các thuộc hạ kẻ đứng người ngồi cạnh chiếc giường màu vàng, ai nấy mang bộ mặt thương cảm đầy nuối tiếc. Bà chủ Shim đứng dựa vào cửa sổ, thần sắc trắng bệnh nhìn Kim Trạng Nguyên nằm trên giường bất động. Không gian tĩnh lặng chợt biến động khi Park vương gia tông cửa chạy vào đến bên thân xác Kim Trạng Nguyên

_KIBUM ĐỆ ĐỆ!!! SAO ĐỆ CHẾT THẢM QUÁ VẬY NÈ?? HU HU HU ... ĐỆ CHẾT RỒI LẤY AI TRẢ NỢ MẤY SÒNG BẠC GIÚP TA!! - Park vương ụp mặt xuống cánh tay Trạng Nguyên mà gào khóc nức nở

Cảnh tượng không khỏi khiến người ta vừa tởm vừa muốn đạp chết tên đầu óc có vấn đề này. Hoàng thượng mang vẻ mặt cực kỳ khó chịu, đến gần Park vương và đạp một phát vào hông khiến gã lăn quay ra sàn

_Hoàng huynh!! KiBum là hảo tiểu đệ của chúng ta, nay đệ ấy mất rồi, huynh không thương tiếc thì thôi cớ gì lại ngăn cản đệ bày tỏ lòng thương cảm chứ!!

_Coi chừng ta cắt lưỡi đệ đấy Yoochun! KiBum nó đã chết đâu, đệ khóc đưa tang ai đấy hả?

Vừa lúc đó, một mùi hương quyến rũ từ đâu bay đến. Mùi này rõ ràng là mùi của màn thầu, nhưng thơm đến thế chắc hẳn người làm không phải hạng tầm thường. Người bước vào là Kim JaeJoong cùng đĩa màn thầu thơm lừng trên tay, cậu nở một nụ cười làm mọi người sững sờ và làm "ai đó" chết cứng

_Màn thầu này chính tay tôi làm, mời các vị thưởng thức. - cậu đặt đĩa màn thầu xuống bàn, lập tức mỗi người đến lấy một cái và bắt đầu nhâm nhi, sức quyến rũ của thức ăn đúng là mạnh mẽ

_Hay thật! ChangMin, đệ tìm đâu ra một đầu bếp xinh đẹp như vậy? Tài nấu ăn của cậu ta không chê vào đâu được.Chỉ là cái bánh màn thầu thôi mà chứa khá nhiều hương vị, thật tuyệt hảo - HanKyung tấm tắc khen sau khi một phát gặm hết nửa chiếc bánh

_Từ trời rơi xuống - bà chủ Shim bận xử lý mấy phần màn thầu còn sót lại nên nói rất ít

_Hả?

_Huynh ấy từ trên trời rơi xuống, muốn biết thêm chi tiết cứ việc thỉnh giáo Kim HeeChul

Cả thảy 7 cặp mắt ngạc nhiên quay về hướng Kim JaeJoong làm cậu giật cả mình, chỉ cười trừ cho có lệ.

_À, tôi có một thắc mắc - DongHae phó tướng đột ngột lên tiếng _KiBum nhà chúng tôi có thù oán gì với bà chủ mà lại ra nông nỗi này?

Shim ChangMin ăn nốt cái màn thầu còn sót lại mới thở dài ảo não, ánh mắt ánh lên những tia căm hờn

------------------flash back------------------

Một năm trước đây, Shim ChangMin 14 tuổi đã được tiếp quản kỹ viện Nguyệt Hoa. Một ngày đẹp trời, bà chủ Shim và Kim HeeChul ngồi bên bờ hồ uống trà đàm đạo chuyện thế thái, bỗng nhiên Kim HeeChul trông thấy bóng người quen thuộc bước đi loạng choạng phía xa liền đứng phắt dậy chạy đến và mừng rỡ ôm chầm lấy thân ảnh đó

_Trời ơi! KiBum!! Ta cứ tưởng cả đời không bao giờ được gặp đệ nữa!!! - Kim HeeChul vui đến suýt khóc

_Hee...HeeChul huynh... - KiBum thì thào mệt mỏi

_Đệ làm sao thế? Trả lời ta đi! - Thấy người trong tay quá yếu ớt so với những gì mình biết, Kim HeeChul chuyển từ vui mừng sang lo lắng

Shim ChangMin nắm lấy cổ tay KiBum ấn vào mấy cái, hắn đang lơ mơ lăn ra bất tỉnh luôn

_Kiệt sức do đói vì quá chuyên tâm vào việc di chuyển mà không để ý bản thân. Không đem hắn về để kịp chữa trị thì không xong đâu huynh!

_Vậy thì đem nó về chỗ chúng ta đi! Nó là em trai huynh!

Sau khi tỉnh lại, mới được biết hắn tên Kim KiBum, em trai của Kim HeeChul. Hắn lên kinh thành thi khoa cử, do mải mê đi nên không màng đến mình đang đói hay khát nên lên đến kinh thành rồi thì kiệt sức lúc nào không hay. Nể tình hắn là em trai Kim HeeChul nên ChangMin cho phép hắn trọ miễn phí trong kỹ viện của mình trong thời gian tham gia khoa cử.

Thời này nam thanh nữ tú 14 - 15 tuổi là lên xe hoa rồi, có còn ngồi trên ghế nhà trường như thời nay đâu, như Shim ChangMin có ý trung nhân là chuyện thường tình. Đó là Minji, cô gái 14 tuổi rất xinh đẹp, công dung ngôn hạnh đầy đủ không điểm nào chê được. Là con ông lão đốn củi nghèo nhà gần bên Nguyệt Hoa kỹ viện, tiện lợi quá còn gì.

Để nàng chấp nhận mình, Shim ChangMin đã làm khổ không biết bao nhiêu người trên kẻ dưới trong kỹ viện vì kế hoạch được vạch ra quá ư là ... tàn bạo. Nào là giả làm cướp nơi vắng vẻ, nói vài câu đểu cáng và cố tình làm gì đó cho nàng sợ, vừa lúc đó ChangMin sẽ xông ra làm anh hùng cứu mĩ nhân. Dù thế nào cũng chỉ là diễn kịch thôi, thế mà Shim ChangMin nỡ lòng nào ra tay không khoan nhượng, ai nấy cũng suýt chết. Dù sao thì kết quả cũng rất viên mãn vì nàng quả thật rất cảm động

_Tiểu nữ không biết lấy gì đền ơn ... bà chủ Shim! - nàng nói một câu ý nghĩa mà như tát nước vào mặt "lãnh chúa" vĩ đại Shim ChangMin

_Đừng gọi ta là bà chủ! Dù cho ai cũng gọi ta như thế nhưng thực chất ta là nam nhi - thật đúng là ức chế

_Tiểu nữ vô cùng xin lỗi! - nàng đỏ mặt _Tạ ơn Shim công tử vạn lần

_Ta... ta thích nàng từ lâu rồi. - lại tới lượt ChangMin đỏ mặt lúng túng _Nhưng ta không biết nàng có thể ... có thể chấp nhận kẻ như ta không?

_Phận nghèo hèn này gặp công tử là phúc phần cho tiểu nữ.

Thế đấy, biên niên sử của chuyện tình Shim ChangMin bắt đầu chấm bút viết từ đây. ChangMin rất nhiệt tình bỏ việc lại cho Kim HeeChul mà ngày ngày chạy ra ngoài theo nàng và cha nàng vào rừng chẻ củi quải gánh ra chợ bán. Đi với nàng, ChangMin cởi bỏ bộ y phục nữ nhân đầy ám ảnh mà khoác lên bộ thường phục của nam nhân. Những ngày tháng đó quả thật Shim ChangMin cảm thấy mình đã thoát được một cái gánh còn nặng hơn mấy chục gánh củi tình nguyện gánh hằng ngày, vì thế thoải mái vô tư cười nói.

Ban ngày là thế, tối đến, chàng trai ChangMin lại khoác lên bộ y phục của bà chủ Nguyệt Hoa kỹ viện, lạnh lùng và quyết đoán. Không lâu sau, Kim KiBum đỗ Trạng Nguyên. Sau khi vào cung nhậm chức, hắn trở về Nguyệt Hoa kỹ viện và ... cầu hôn bà chủ Shim. ChangMin rõ ràng là choáng váng với tin động trời mà bản thân không dám tin ấy nhưng vẫn giữ nét mặt bình thản thảnh thơi mà từ chối

_Lúc trước ta thấy Trạng Nguyên gia tội nghiệp nên đem về để ngài tá túc, nay ngài đã đỗ Trạng Nguyên rồi, ta tự thấy bản thân mình hèn mọn, thân là chủ nhân chốn thanh lâu lại là nam tử, lấy ta về ngài sẽ mang tiếng. Tốt nhất là chúng ta đường ai nấy đi.

Tưởng rằng đến đó là thoát, ai ngờ tên Trạng Nguyên đa mưu ấy lại đem di vật của mẫu thân ChangMin ra, bảo là bà đã hứa gả con trai khi hắn đỗ đạt. Chối không được, từ không xong, bà chủ Shim đành phải gật đầu nhưng với điều kiện mà có tên điên mới làm theo. Chính là :

_Ta chỉ làm Trạng Nguyên phu nhân trên danh nghĩa, Trạng Nguyên cũng không được phép coi nơi này là nhà hay quán trọ, muốn đến là đến. Nếu ta trông thấy ngài đến kỹ viện của ta thì đừng trách ta không khách sáo. Người đâu, tiễn khách!

Thế mà có kẻ chấp nhận mới là vấn đề. Nhưng hắn nào có chấp nhận khơi khơi vậy đâu, ngay ngày hôm sau hắn dắt quan binh mang sính lễ triều đình đến và đem Minji đi. Shim ChangMin đích thân đến hỏi thì nhận được bức thư từ người quản gia của hắn

_"Nương tử, bà chủ của ta!Nàng là Trạng Nguyên phu nhân nhưng không chịu ở bên chồng thì ta cũng có quyền cưới thêm vợ lẻ. Ta và Minji tâm đầu ý hợp, chúng ta đang đi du ngoạn sơn thủy hữu tình để bồi dưỡng tình cảm. Nếu muốn nàng có thể đến cùng chung vui. Chồng của nàng - Kim KiBum"

Đọc lá thư mà gương mặt Shim ChangMin càng ngày càng có chiều hướng chuyển sang màu tím. Trở về kỹ viện thì đi loạng choạng phải nhờ người khác đỡ mới lết nổi về phòng. Có ai đời thế này không, đức lang quân tạm bợ của mình đi cướp người con gái mình yêu. Biết thế thì lúc trước chẳng cứu hắn ta làm gì.

"Tên vô ơn bạc nghĩa!

Ta còn cầu mong ngươi phụ tình luôn cho ta nhờ!!"

-----------------end flash back-----------------

_Là hắn!! Chính hắn đã cướp đi người ta yêu!!! - Shim ChangMin uất ức ụp mặt xuống bàn

Nghe đến đây, ai nấy tất thảy đều mang một con mắt giống nhau nhìn về cái đứa đang nằm trên giường mà cầu mong nó chết luôn cho người ta nhờ. JaeJoong suy nghĩ một lúc, thấy có điều gì đó không phải nên cậu nói thật

_Không đâu! KiBum Trạng Nguyên chỉ có một Trạng Nguyên phu nhân duy nhất, không có chuyện lấy thêm vợ.

_Sao huynh biết? - ChangMin ngạc nhiên

_Tôi thích môn Lịch Sử. - cậu cười tít mắt

Kỳ lạ! ChangMin chỉ có thể nói vể kẻ này bằng hai từ ấy thôi. Kim HeeChul có kể lại khả năng dị thường của người này, ChangMin nghĩ đây thực sự là đã tìm đúng người rồi.

_Minji? Có phải Jang Minji tiểu thư không? - Park vương gia chen vào

_Đúng rồi! Là Jang Minji, ngài biết nàng ấy sao? Hiện nàng đang ở đâu? - Shim ChangMin nhất thời kích động

_...

_...

_...

_Sao ai cũng im lặng vậy? Các vị làm ơn cho ta biết nàng ấy đâu?? - ChangMin nắm cổ áo Park vương lay lắc đến nỗi gã sắp ngất tới nơi

_Bà chủ Shim à... ta rất tiếc phải nói thế này, nhưng ... - hoàng thượng ngập ngừng như sợ mắc phải tình cảnh giống hai đệ đệ mình

_Jung công tử cứ nói, ta chịu được mà!

_Nàng ấy được hoàng tử Liêu quốc để mắt đến, hai người ấy cũng yêu nhau và đã rước cả phụ thân nàng ấy về Liêu quốc cử hành hôn lễ. Nói cho cùng ... Jang Minji đã là hoàng thái phi của Liêu quốc rồi. Vả lại Trạng Nguyên dẫn nàng ấy về theo lệnh của hoàng tử nước Liêu chứ không phải để làm vợ lẻ như trong bức thư kia.

Cả bầu trời vừa sụp đổ trước mặt Shim ChangMin. Làm sao một nam tử hán đại trượng phu có thể chịu nổi khi hay tin ý trung nhân của mình đã thành gia thất từ lâu chứ. Không cam tâm!! Là hắn! Là do hắn mà ra!!! Minji làm vợ hắn không uất ức bằng việc nàng ấy trở thành vợ hoàng tử nước Liêu. Nếu làm vợ lẻ cho hắn ít ra bà chủ Shim còn có cơ hội, đằng này làm dâu tận cái xứ sở khỉ ho cò gáy đó làm sao mà gặp lại nàng đây? Đường tương lai của ta với nàng coi như mịt mù rồi

_AAAAAAAAAAAAA!!!!!!TA GIẾT CHẾT NGƯƠI!!!! KIM KIBUM!!! TRẠNG NGUYÊN THỐI!!! - Cầm kiếm xông đến Kim Trạng Nguyên

_BÌNH TĨNH LẠI ĐI BÀ CHỦ CỦA CHÚNG TÔI ƠI!!! - chưa ai kịp định thần thì đã thấy Kim HeeChul và vài người nữa xông vào ôm lấy ChangMin chặt cứng

_Đem KiBum qua phòng ta đi! Ít ra nó còn an toàn hơn ở đây, cái này chính là lý do vì sao ta bảo nó không nên xuất hiện trước mặt ChangMin đấy - Kim HeeChul không hổ danh người huynh trưởng tận tụy mà bảo ban dặn dò

_BUÔNG TA RA!!! - ChangMin càng vùng vẫy càng hăng và được nước la hét nhiều hơn. Đám huynh đệ bằng hữu của KiBum thì cũng làm theo lời Kim HeeChul để tất cả được toàn mạng

JaeJoong thấy cảnh một ChangMin nổi đóa lên trước mắt, chợt nhớ đến điều trong sách sử. Bà chủ Shim ChangMin tuy ngoài mặt lạnh lùng, tàn bạo nhưng thực chất vẫn là một đứa trẻ, và cậu thề cậu cũng chỉ gần 18 tuổi thôi nhưng cậu trưởng thành hơn rất nhiều. Trẻ con thì thích được dỗ dành, nhất là đứa trẻ không nhận được nhiều hơi ấm từ mẹ như ChangMin. Nghe bảo đứa trẻ này mất mẹ từ lúc còn nhỏ xíu. Đối với ChangMin, Minji là người đầu tiên cho đứa trẻ này biết tình yêu là gì, quên đi quả thật không dễ

Kim HeeChul lực bất tòng tâm, đành ấn vào huyệt nhân trung để ChangMin ngất đi.

(Nhân trung: huyệt đạo nằm trên môi và dưới mũi, với người bất tỉnh ấn vào một lúc sẽ tỉnh dậy, người đang tỉnh ấn vào cho hiệu quả ngược lại. Đừng ai làm thử khi tỉnh táo nếu không muốn mang tiếng khùng hay nghịch dại)

_Đem nó về giường đi. Hừ, chỉ là một cô gái thôi, có cần phải kích động đến thế không? - Kim HeeChul buông lời phàn nàn, y không bao giờ nghĩ người huynh đệ nhỏ xinh đẹp này lại yêu một cô gái tầm thường cả _JaeJoong!

_Vâng?

_Ta có chuyện muốn nói, theo ta xuống mật thất.

================================================== ======

Rừng trúc ven hồ xao động mạnh, chim chóc cứ gọi là loạn cả lên. Chiến sự bên trong không loài vật nào dám mon men đến chiêm ngưỡng. Nguyệt Thượng Thố Lee SungMin là thỏ trên cung của Hằng Nga, xuống trần không biết làm bao nhiêu loài sói thành tinh thèm khát. Nghe bảo máu thịt của Nguyệt Thượng Thố có thể gia tăng đáng kể đạo hạnh cho yêu quái ưa đêm trăng tròn như sói.

Jo KyuHyun tuy đạo hạnh kém cỏi nhưng năng lực rất mạnh vì hấp thụ linh khí từ hoàng cung đã lâu. Dù Nguyệt Thượng Thố là thần thú cũng không thể thắng nổi, tự lượng sức nên SungMin dựa vào tốc độ của mình mà né tránh.

_Lee SungMin! Có giỏi thì đứng lại! - đôi mắt xanh ngọc bích của KyuHyun mở to

_Đồ yêu tinh độc ác xấu xa! Ta có bị ăn thịt cũng không đến lượt tiểu yêu như ngươi! - SungMin có vẻ đã thấm mệt, vừa chạy vừa đôi co với con sói này hỏi sao không sớm kiệt sức

KyuHyun bực mình, rút trong người một cây roi da phóng về phía con mồi. Chiếc roi rời tay chủ nhân, tự động vút đến đánh một nhát vào chân SungMin làm cậu ngã xuống. Trong một khắc, chưa kịp đứng lên thì đã bị nó bủa vây và trói lại thật chặt. Với những sợi dây thông thường, SungMin chỉ cần vung một cái là đứt hết, nhưng chiếc roi này thì không thể. Trong đầu chợt thắc mắc, không thể nào một con sói tinh lại sở hữu roi da đánh và trói được yêu thần.

Thỏ bị bắt rồi, chỉ còn cách nằm yên đó chờ sói đến xơi ~

KyuHyun chỉ còn cách cậu vài thước, nhìn hắn từ từ bước đến gần ra vẻ thoải mái cậu càng cảm thấy bất lực, thôi thì ... Hằng Nga tỷ tỷ, kiếm con khác làm thú cưng tỷ nhé! Về phần KyuHyun, hắn cảm thấy thoải mái vô cùng khi bắt được Nguyệt Thượng Thố. Nhưng Nguyệt Thượng Thố đang ở hình dạng con người, bị trói nằm gọn dưới đất, hắn thì ung dung bước đến với nụ cười nửa miệng và đôi mắt xanh lóe sáng. Chậc, tự nhiên hắn có cảm giác mình giống yêu râu xanh sắp giở trò với người đẹp thế nhỉ?

_Nguyệt Thượng Thố, nhìn ngươi cứ như cục bông ấy. Chắc là ngươi ngon hơn thỏ thường nhỉ?

Trong tình thế này có nói gì cũng như không, SungMin đành chọn biện pháp câm nín. Đằng nào cũng chết, thôi thì im cho nó khỏe. KyuHyun thấy thế cũng không nói gì thêm, bây giờ thức ăn là quan trọng. Hắn cúi xuống, nghiêng đầu cậu qua một bên

_AAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!

SungMin hét lên khi hắn cắn mạnh vào cổ mình, cậu có thể cảm nhận được hai cái răng nanh nhọn hoắc ấy cắm sâu trong da thịt, đến khi máu chảy ra thì cái lưỡi gai gai nóng nóng ấy chạm vào cổ, liếm lấy những giọt máu đỏ tươi. Một sức mạnh chảy tràn qua vết thương và đi vào miệng hắn. KyuHyun hài lòng với những gì đang diễn ra, thế nhưng trong cổ họng đột nhiên rát buốt, sau đó cơn đau rát chạy xuống bụng hoành hành. Không thể chịu nổi, hắn rời khỏi SungMin và nằm dưới đất ôm bụng quằn quại

_Ngươi...

_Cũng may ngươi chưa ăn thịt ta, bằng không ngươi sẽ chết ngay tại chỗ - SungMin mỉm cười ngồi dậy, nhìn hắn một cách khinh bỉ

_Rốt cuộc là có chuyện gì? - KyuHyun thở hổn hển

_Máu thịt của Nguyệt Thượng Thố tuy có thể gia tăng đạo hạnh nhưng bản thân Nguyệt Thượng Thố ta đây cũng chính là kịch độc. Muốn ăn hay muốn hút sinh khí ta như ngươi đều phải có thuốc giải, bằng không sẽ trúng độc mà chết. - SungMin nhìn lên trời ngúc ngoắc đầu mà cười, thật là hả dạ

_Ý ngươi là... - KyuHyun đột nhiên cảm thấy lo sợ

_Hiện giờ ngươi đã trở nên rất mạnh rồi, dù chỉ một chút nhưng đó là sinh khí của ta. Có điều ... ngươi chỉ còn sống được đúng hai năm nữa thôi.

Cái gì chứ? Chỉ còn sống được hai năm nữa thôi ư? Hắn còn bao nhiêu việc chưa làm, chưa phò tá hoàng thượng được đúng nghĩa, chưa thành gia lập thất, chưa hưởng thụ thú vui trần thế, cái gì cũng chưa làm cả mà đã ra đi sớm vậy sao? Hắn không cam tâm!

_Thuốc giải đâu? - hắn gằng từng tiếng

_Ta không biết - cậu khinh khỉnh

_Ta hỏi lại lần cuối! Thuốc giải đâu? - Lần này hắn nắm cổ áo cậu xốc lên sát với mình, cậu nuốt nước bọt khi nhìn vào đôi mắt xanh giận dữ đó

_KYUHYUN!!! - Từ xa, Siwon trông thấy liền gọi lớn và chạy đến

_Siwon huynh!

_Đệ làm cái gì thế KyuHyun? Ban ngày ban mặt lôi tiểu thư xinh đẹp nhà ai đến đây trói lại mà giở trò gì vậy? Thả cô ấy ra mau! - Siwon tức giận gạt tay đệ đệ ra, dùng gương mặt chân thành nhất để xin lỗi người ta _Cô nương thứ lỗi, đệ đệ tôi đúng là cầm thú, mong cô nương bỏ qua cho

_Tất nhiên hắn là cầm thú rồi, có ai nói sói xanh là người bao giờ. - cậu nhếch mép

_??? - mặt đần thối

_Huynh à, nó là Nguyệt Thượng Thố và không phải cô nương nào cả đâu, đàn ông đấy.

Nghe đến đây, Siwon hùng hổ chỉ thẳng vào mặt đệ đệ mình mà quát

_Quỳ xuống!!!

KyuHyun bị bất ngờ, cơ thể theo phản xạ tự động quỳ phịch xuống đất, mở đôi mắt to của mình nhìn chằm chằm vào vị ca ca đáng kính

_Nguyệt Thượng Thố là món ăn của đệ sao? Máu thịt của nó là độc dược đấy! Và đệ có biết ăn thịt thần thú đã có chủ tội sẽ nặng đến thế nào không? Bị đẩy xuống địa ngục đó đồ thểu năng! Khoanh tay lại,xin lỗi ng-... nhầm, xin lỗi thỏ ta đi!

_...

_...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: