Chương 2: Bảo mẫu của Cố gia
Không cẩn thận bị mảnh vỡ cứa vào tay, máu chậm rãi chảy ra, Tô Dĩ Trần cầm khăn giấy lên lau, dán băng dán, xử lý xong toàn bộ mảnh vỡ liền bắt đầu quét tước sạch sẽ cả biệt thự.
Xử lý xong thì cũng đến giờ cơm, anh nhìn sắc trời, gọi cho Cố Hàn Châu.
Anh cân nhắc giọng điệu của mình, chậm rãi nói: "Tiên sinh, đêm nay anh có trở về không? Em chuẩn bị nấu cơm."
"Về." Giọng bên đầu dây kia hơi qua loa.
"Tút tút tút." Cúp máy.
Tô Dĩ Trần nhìn điện thoại, ném lên sô pha, thấy trong nhà không có ai nên uống một ly rượu cay, sau đó bắt đầu nấu cơm.
Xưa nay anh nấu cơm rất ngon, đeo tạp dề lên, hình ảnh một người nội trợ liền xuất hiện trong bếp.
Nếu đêm nay Cố Hàn Châu về sớm, có thể ăn đồ ăn nóng hầm hập.
Có điều dựa theo tình huống trước kia, Cố Hàn Châu xưa nay hứa lèo, thường xuyên cho anh leo cây, chờ đến nửa đêm 12 giờ, một giờ, hai giờ... đều là chuyện bình thường.
Có một lần, Tô Dĩ Trần đã nấu cơm xong, chờ Cố Hàn Châu đến nửa đêm, không cẩn thận ngủ quên trên sô pha, tỉnh lại anh bị cảm sốt 39℃, cả người khó chịu cả ngày, tự mình đến bệnh viện khám.
Trở về còn phải bị hai anh em Cố gia mắng chửi.
Tô Dĩ Trần dùng sức xào rau, dường như bàn đồ ăn này chính là Cố Hàn Châu, khói tản ra, nhớ tới chuyện hôm nay, mắt anh khó nén lửa giận cùng nhẫn nhịn, nghiến răng ken két.
Nửa giờ sau, Tô Dĩ Trần bình thường trở lại.
.
11 giờ tối.
Tô Dĩ Trần tỉnh lại trên sô pha, xoa xoa đôi mắt
Cố Hàn Châu còn chưa về.
Cố Hàn Châu lại lại lại cho anh leo cây.
Anh ăn vài miếng lót dạ mới đỡ đói.
12 giờ.
Tô Dĩ Trần nằm ở trên sô pha, tiếp tục chờ.
Một giờ.
Cố Hàn Châu nửa đêm mới về, Tô Dĩ Trần lập tức bật đèn, giúp hắn hâm lại đồ ăn đưa lên lầu, chu đáo nói, "Tiên sinh, đói bụng thì ăn một chút đi."
"Ừm." Năm ngón tay thon dài của Cố Hàn Châu gõ bàn phím, chuẩn bị bản tóm tắt cho cuộc họp ngày mai.
Tô Dĩ Trần cực khổ hầu hạ Cố Hàn Châu tới ba giờ đêm, mới về phòng ngủ của mình, anh ngáp một cái, vô cùng buồn ngủ, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
.
Hai ngày này, Cố Hàn Châu bàn hạng mục, đồng thời cũng chuẩn bị tiệc tiếp đón bạch nguyệt quang, buổi tiệc mời rất nhiều thương gia nổi tiếng, đều là những nhân vật lớn của thành phố J cùng các nơi khác đến, vô cùng phô trương.
"Ừm, đúng, Túc Túc thích hoa dành dành, có thể trang trí một ít."
"Túc Túc khá thích cái này ... Địa điểm tổ chức phải thật hoành tráng và đẹp mắt, tôi hy vọng Túc Túc sẽ thích buổi tiệc lần này."
"Túc Túc em ấy thích......"
Trên sô pha, Cố Hàn Châu một bên lật văn kiện, một bên gọi điện thoại cho khách sạn nhắc nhở bọn họ việc bố trí tiệc tiếp đón, dường như hắn hiểu rõ sở thích của Bùi Túc Nguyệt như lòng bàn tay, dốc hết khả năng chuẩn bị quà tặng phong phú làm Bùi Túc Nguyệt vui vẻ.
Cố Khinh Châu cùng bạn bè đang bàn bạc ở trong phòng khách, Bùi Túc Nguyệt sẽ thích cái gì, Bùi Túc Nguyệt nhận được quà gì sẽ vui ... Nhưng bọn họ chỉ hiểu biết chung chung về sở thích của Túc Túc, không biết phải chuẩn bị những gì để Túc Túc thật sự vui nữa.
"Gia đình Túc Túc giàu như thế, vốn dĩ không thiếu cái gì."
Một bạn học của Cố Khinh Châu nói.
"Thôi thôi thôi, cậu thì biết cái gì, Túc Túc tốt như vậy, chỉ cần cậu thật lòng tặng thì anh ấy sẽ vui vẻ." Đôi mắt Cố Khinh Châu rất sáng. Cậu ta thực thích anh Túc Túc, lúc thiếu niên, anh Túc Túc ôn nhu nhất.
.
Tô Dĩ Trần không ngừng dọn dẹp vỏ hạt dưa và tàn thuốc họ vứt bừa bãi, dáng vẻ cúi thấp đầu khiến anh giảm đi cảm giác tồn tại, như người vô hình.
Anh chưa bao giờ thấy Cố gia đông vui như vậy.
Cũng chưa bao giờ thấy đám thiếu gia này vui vẻ đón một người về nước.
Càng chưa bao giờ thấy dáng vẻ vui vẻ của Cố Hàn Châu.
Tất cả chỉ bởi vì Bùi Túc Nguyệt sắp về tới.
.
"Ya! Ai đây ta? Tô Tô?" Một người trong đám thiếu gia nói với giọng điệu kỳ lạ.
"Sao Tô Tô không nói một câu nào vậy, đến góp vui cùng bọn tôi đi?"
Vài cặp mắt nhìn về phía Tô Dĩ Trần tràn ngập ác ý cùng khinh thường.
Tay cầm chổi của Tô Dĩ Trần siết chặt, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ấm áp nhìn bọn họ, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Mọi người thảo luận đi, tôi dọn dẹp là được rồi."
"Tô Tô" xưng hô này vô cùng sỉ nhục.
Ít nhất trong mắt những thái tử gia này thì là như vậy.
Bởi vì Tô Tô đọc giống Túc Túc.
Mọi người đều thích dùng "Tô Tô" để nhắc nhở và sỉ nhục anh: Tô Tô, chẳng qua chỉ là một món hàng kém chất lượng không thể ló mặt ra ngoài thôi.
Cố Khinh Châu cười nhạo một tiếng: "Bảo anh đến thì anh đến, lắm lời làm cái gì?"
Tô Dĩ Trần chậm rãi rũ mắt, anh không muốn chọc đến phiền toái, nhóm người này không có ai dễ ở chung, bọn họ ở cùng một chỗ, không phải một lần hai lần trắng trợn khi dễ anh.
Anh đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cố Hàn Châu.
Cố Hàn Châu nhíu mày: "Đây là tiệc chào đón Túc Túc, em bảo cậu ta đến thảo luận làm cái gì?"
"Đúng vậy, anh ta là ai chứ? Chỉ là bảo mẫu của Cố gia thôi, mỗi ngày bắt chước chính chủ. Dựa vào anh ta mà cũng xứng chạm vào đồ của Túc Túc à?"
Một người cười như không cười nói.
Một câu hai nghĩa.
"Bảo mẫu, ha ha ha ha ha."
Một đám người cười rộ lên, trắng trợn chế nhạo, giễu cợt.
Tô Dĩ Trần cúi đầu, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.
Anh thật sự muốn đánh chết đám nhỏ mồm mép này.
Nhịn đi, nhịn đi, hãy nghĩ đến mức lương cao của mày ...
Thiết lập nhân vật thế thân hèn mọn không thể bị phá hủy.
Đôi tay của Tô Dĩ Trần siết chặt rồi lại nới lỏng, khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt tràn đầy nước mắt.
Anh ngơ ngác nhìn họ.
Tô Dĩ Trần lại nhìn về phía Cố Hàn Châu, ánh mắt cầu cứu thật đáng thương khiến người khác mềm lòng.
Cố Hàn Châu chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đau lòng của Tô Dĩ Trần.
Hắn có chút cáu kỉnh vô cớ.
Nhưng hắn không hề có ý định mở miệng giải vây.
Tô Dĩ Trần bị chỉ trích, chê cười, chế nhạo như thế nào, hắn đều không thèm để ý.
Thậm chí không quan tâm.
Hắn nhấp một ngụm nước, lạnh lùng nói: "Tốt nhất cậu nên ra ngoài, đừng ở lại đây."
Tô Dĩ Trần đứng đó, đối mặt với ánh mắt giễu cợt của mọi người, dường như bị tổn thương sâu sắc.
Tô Dĩ Trần không nhịn được, trước mặt bọn họ, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Tiên sinh, trong mắt anh em thật sự chẳng là gì sao? Thậm chí anh còn không muốn nói với em một câu ..."
Mọi người đều thích xem kiểu tiết mục này, dù sao chim hoàng yến nhỏ của Cố gia là trò đùa và là đề tài trò chuyện trong giới của họ.
Rõ ràng chỉ là món hàng dỏm thấp kém, lại học đòi bắt chước ánh trăng cao cao tại thượng, sau đó làm tu hú chiếm tổ.
Nhưng trên thực tế, dù Tô Dĩ Trần có giống Bùi Túc Nguyệt đến đâu đi nữa, cuối cùng anh vẫn không phải là cậu.
Cố Hàn Châu đốt một điếu thuốc.
Hắn tựa người vào chiếc ghế sô pha mềm mại, sau làn khói, khuôn mặt tuấn tú bị che khuất, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Dĩ Trần, không để ý đến chút khó chịu trong lòng.
Hắn lạnh lùng hỏi lại: "Không thì cậu nghĩ sao?"
Nhìn thấy Tô Dĩ Trần sắp khóc, Cố Hàn Châu không khỏi bực bội, xoa xoa cái trán đau nhức nói: "Mau ra ngoài, đừng làm chướng mắt tôi."
"Được rồi... Em đi đây... Mọi người từ từ nói chuyện. Em đi mua chút đồ ăn." Tô Dĩ Trần sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ hoe, anh chịu đựng tất cả những tủi nhục này.
Mọi người không khỏi cười khẩy khi thấy dáng vẻ phục tùng và cam chịu của anh.
Khi Tô Dĩ Trần cởi tạp dề đi ra ngoài, anh vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của các thiếu niên phía sau: "Cứu mạng, Cố tổng, anh ta thật sự không bằng Túc Túc một chút nào, Túc Túc sao có thể như thế chứ, nhìn dáng vẻ hèn nhát đó đi? Ha ha ha ha ha."
Tô Dĩ Trần rời khỏi biệt thự, lỗ tai cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Anh bắt taxi đi mua đồ ăn rồi đi đến một nơi yên tĩnh hơn.
"Alo?" Tô Dĩ Trần xoa xoa lông mày.
"Tô Tô, cậu đoán chính xác, lần này công ty có thể cạnh tranh với hạng mục của Cố gia, bên phía chúng ta có mối quan hệ và thị trường, đồng thời chúng ta cũng có triển vọng lớn, nhiều nhà đầu tư đã để ý đến chúng ta." Người đàn ông trong điện thoại bình tĩnh nói: "Có 60% cơ hội thành công."
"Tôi muốn 100% cơ hội thành công." Đôi mắt của Tô Dĩ Trần trong sáng, anh cực kỳ bình tĩnh, tấm kính phản chiếu khuôn mặt của anh, toát ra một chút dã tâm cùng dũng khí, "Lần này tôi nhất định có thể làm được, tôi tin tưởng anh, Thẩm Nguyên."
Thẩm Nguyên ở đầu bên kia điện thoại mỉm cười, nghe được giọng cười nói có chút vui vẻ: "Vẫn là tiểu Tô tổng của chúng ta có dã tâm và quyết đoán." Nói xong, hắn thấp giọng nói, "Bùi gia thiếu gia sắp trở về, ngày mai công ty chúng ta cũng được mời tới yến tiệc chiêu đãi, cậu ... Ở cố gia hết thảy hãy cẩn thận."
"Ừm, tôi tự có chừng mực, Cố Hàn Châu rất hào phóng, có thể sống sót một đoạn thời gian." Ánh mắt Tô Dĩ Trần tối sầm, "Ngày mai là tiệc tiếp đón Bùi Túc Nguyệt, tôi đoán bọn họ sẽ còn tìm cơ hội làm khó dễ tôi. Ngày mai anh tìm mấy ông chủ nói chuyện, đừng để ý đến tôi ..."
"Được." Thẩm Nguyên cười nói.
Cúp máy xong, Tô Dĩ Trần xách theo đồ ăn về.
Sau khi trở về, sắc trời đã tối.
Đám tiểu thiếu gia kia đã về hết rồi.
Trong phòng khách, chỉ còn một mình Cố Hàn Châu hút thuốc, hắn ưu nhã bắt chéo chân xem báo cáo tài chính của công ty, ánh mắt bình thản.
Tô Dĩ Trần nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, không thể không nói, làm việc dưới áp bức của một lãnh đạo như vậy nhất định sẽ tăng thêm áp lực. Anh thật sự rất thích năng lực nghề nghiệp của Cố Hàn Châu.
Quá mạnh, và đó là mục tiêu mà anh thực sự muốn vượt qua.
"Về rồi à?" Giọng nói của Cố Hàn Châu nghe rất bình tĩnh.
"À, ừm, tôi về rồi." Tô Dĩ Trần thay đổi sắc mặt, đi dép lê, rửa sạch cherry rồi đặt lên bàn trước mặt Cố Hàn Châu, nụ cười ôn nhu ân cần, như thể đã quên mất chuyện xảy ra lúc chiều, mở miệng, "Tiên sinh ... Đây là em mua cho anh, nghe nói anh thích, anh không thường về... Em liền ..."
Vừa nói, anh vừa cúi đầu, như đang buồn bã về chuyện xảy ra lúc chiều.
Cố Hàn Châu giơ điếu thuốc lên, nheo mắt nhìn anh, hỏi: "Tô Tô, buồn vì chuyện chiều nay à?"
Tô Dĩ Trần lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe: "Không buồn."
Cố Hàn Châu vẫy tay nói, "Lại đây."
Tô Dĩ Trần ngoan ngoãn đi đến ngồi cạnh hắn.
Bàn tay to nhéo nhéo mặt Tô Dĩ Trần mặt.
Cả người Tô Dĩ Trần cứng đờ, không dám cử động.
Cố Hàn Châu phun ra một quầng khói, nheo mắt nhìn anh, cười khẽ nói: "Khóc rồi mà còn nói không buồn sao?"
Giọng điệu thật cưng chiều.
Cố Hàn Châu người này dù có làm gì cũng không thể nhìn vẻ bề ngoài.
Mũi Tô Dĩ Trần đỏ bừng, đôi mắt rủ xuống: "Bọn họ nói không sai."
"Tô Tô." Cố Hàn Châu trìu mến gọi một tiếng, lại không biết là Tô Tô hay là Túc Túc.
Hắn chậm rãi nói: "Hôm nay là tôi không đúng."
Tô Dĩ Trần được sủng mà kinh sợ nhìn hắn.
Ánh mắt Cố Hàn Châu cười như không cười nhìn anh, cảnh cáo nói: "Ngày mai trong tiệc tiếp đón Túc Túc, cái gì nên nói, cái gì không nên nói cậu đã biết đấy. Cậu rất nghe lời, cậu chỉ là trợ lý trong công việc của tôi thôi phải không?"
Tô Dĩ Trần răng đánh lập cập, đỏ mắt nói: "Ừ, em biết."
"Biết là tốt rồi, không cần nấu ăn, đi ngủ đi." Cố Hàn Châu vẫy tay.
Tô Dĩ Trần ngoan ngoãn đi lên lầu, quay người lại, nhìn chằm chằm người đàn ông ở tầng dưới rồi quay vào phòng.
Cố Hàn Châu thổi ra vòng khói.
Nhớ đến việc ngày mai Túc Túc sẽ trở lại, trên mặt anh hiện lên một nụ cười chân thành hiếm hoi.
Rất nhanh đã đến ngày hôm sau.
Một chiếc máy bay chậm rãi hạ cánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro