Chương 1
| FULL | - BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NHIẾP CHÍNH VƯƠNG (1/3)
Tác giả: Khi Lạc Viết
(Hữu duyên ghé page Khi Lạc Viết của mình để đọc thêm các bộ truyện khác nhé)
Văn án:
Ta là công chúa bị đưa đến địch quốc để hoà thân.
Đối tượng hoà thân của ta lại là nhiếp chính vương đức cao trọng vọng.
Nghe bảo, thời niên thiếu, y đã từng thầm thương trộm nhớ một người rất lâu...
Chấp nhận thành hôn với ta cũng chỉ là bất đắc dĩ...
Ngày thành thân, thay vì mặc hỷ phục, y lại mặc một bộ hắc y đen tuyền...
Người người đều chỉ trỏ chê cười ta, rõ ràng là nhiếp chính vương cố tình muốn làm ta mất mặt.
Đêm đến, y ngà ngà say, bước vào phòng tân hôn với vẻ mặt vô cùng ủ rũ, uất ức bảo:
"Là bọn họ cố tình chơi ta..."
"Bổn vương bị m.ù màu, không cố ý làm nàng mất thể diện..."
___
PHẦN 1
(1)
"Giờ lành sắp qua, tại sao nhiếp chính vương vẫn còn chưa xuất hiện?" Mọi người lúc này âm thầm thay nhau bàn tán.
"Hí" Một tiếng vó ngựa đột ngột vang lên.
Ta nương theo hướng phát ra âm thanh đưa mắt nhìn về. Xuyên qua lớp khăn hỉ trùm đầu, ta nhìn thấy một nam nhân phong thái đỉnh đạc, thân mang một bộ hắc y đen tuyền đang từng bước tiến gần đến đây.
"Nhiếp chính vương đến rồi, nhưng tại sao ngài ấy lại mang hắc y chứ?"
"Dựa theo tập tục của Ung quốc chúng ta, chỉ có kết Âm hôn thì người ta mới mang hắc y..."
"Nhiếp chính vương đây là..."
"Suỵt, nhỏ tiếng thôi..."
"Nghe bảo, thời niên thiếu, nhiếp chính vương đã từng thầm thương trộm nhớ một người rất lâu."
"Ánh trăng sáng còn chưa chạm được đến tay đã bay vụt mất. Có lẽ hôm nay mang hắc y trên người, đại ý là muốn kết thành phu thê với vị đã khuất kia..."
"Thế còn công chúa của Lôi quốc thì sao?"
"Công chúa thì sao chứ? Dù sao cũng chỉ là một con cờ chính trị được mang đến đây để liên hôn hai nước."
"Nhiếp chính vương chấp nhận thành hôn với nàng ta, cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ mà thôi."
"Chậc chậc... Còn chưa bước qua cửa vương phủ đã bị đối xử thế này. Không biết ngày sau của nàng ta sẽ như thế nào?"
Người người đều chỉ trỏ chê cười ta, rõ ràng là nhiếp chính vương cố tình muốn làm ta mất mặt.
Ta mi mắt run run, khẽ cụp mắt nhìn xuống, cố gắng điều chỉnh nội tâm để không bị ngoại cảnh làm xao động.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê giao bái..."
Nghi thức cứ thế lần lượt hoàn thành, ta trong đầu cứ bị ảo não bởi những chuyện không đâu. Cũng không biết bản thân đã đến phòng tân hôn từ lúc nào...
...
"Lần này gả đến Ung quốc, nhất định phải hành sự cẩn trọng. Mỗi suy nghĩ, cử chỉ, hành động và lời nói của con không chỉ đại diện cho chỉ mình con mà còn đại diện cho cả Lôi quốc chúng ta." Phụ Hoàng nghiêm túc nhắc nhở.
Ta mặc dù có không cam lòng với mối hôn sự này, cũng chỉ biết gật đầu cho qua.
"Vâng, nhi thần đã rõ..."
Phụ Hoàng phất phất tay, có hơi không kiên nhẫn mà bảo:
"Được rồi, trẫm còn có chính sự cần giải quyết. Mau mau lui về nghỉ ngơi để ngày mai còn lên đường."
Ta chắp tay, cúi đầu hành lễ: "Vậy nhi thần xin phép cáo lui."
...
Bước ra khỏi chính điện, ta thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sinh ra trong thời đại cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, ta tuy rằng có lòng phản kháng nhưng cũng đành lực bất tòng tâm.
Thay vì sống như một con chim hoàng yến bị nhốt trong cấm cung, thà rằng được một lần du ngoạn đó đây trước khi bị giam vào một cái lồng mới, ta đây cũng tạm xem là can tâm.
Hơn nữa, Ung quốc và Lôi quốc nhiều năm giao chiến, mỗi năm không biết mất bao nhiêu mạng người.
Lấy một mình ta để đổi lấy sự hoà bình cho hai nước, kể ra thì cái mạng này cũng có chút đáng giá.
Ta nhất thời trầm ngâm, hướng mắt về cung điện phía xa xăm, ảo não một hồi rồi cất bước hồi cung.
"Tất cả đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?" Ta thân mang hỉ phục đỏ chói, tay còn đang bận cài trâm đột nhiên quay đầu hỏi nha hoàn thân cận.
"Dạ thưa, đã chuẩn bị xong hết rồi ạ." Ý Nhi đáp.
"Chỉ... Chỉ có điều..." Ý Nhi điệu bộ ấp úng, nhất thời lúng túng không biết có nên nói ra hay không.
Ta cắm vội cây trâm cuối cùng vào đầu rồi bình tĩnh đáp:
"Không sao, cứ việc nói đi."
"Mọi người đang xôn xao bàn tán của hồi môn của người..."
"Của hồi môn của ta?" Ta có hơi bất ngờ, nhướng mày hỏi lại.
Ý Nhi nhìn về phía ta với ánh mắt có hơi đau lòng, không can tâm mà nói:
"Lúc Lục công chúa được gả đi, sính lễ 10 dặm hồng trang, của hồi môn được trao ban phải nói là nhiều đến không xuể. Mà nay người gả đi, đến ý trung nhân còn chẳng có quyền được chọn, thế mà hồi môn còn không bằng một phần mười số hồi môn của Lục công chúa nữa. Bệ hạ có phải là hơi phân biệt đối xử rồi không?"
Ta đưa tay búng vào trán của Ý Nhi, mỉm cười bảo:
"Em đấy, đến phụ vương ta còn nói xấu được. Có phải chán sống rồi không?"
Ý Nhi lấy tay che trán, hóm hỉnh cười bảo:
"Đây đâu phải là lời nói xấu, đây là nói lời chân thật."
"Mà công chúa à, người thật sự không buồn sao?"
Ta khẽ cụp mắt, mông lung trước thực tại và tương lai:
"Nếu buồn mà có thể tăng được số của hồi môn thì ta xin nguyện ý buồn. Đây đã buồn mà chả nhận được lợi ích gì thì cớ sao ta phải buồn?"
"Đặt lên bàn cân hai hoàn cảnh, hai số phận bất đồng để đem so sánh chỉ là thú vui tiêu khiển của người rảnh rỗi thôi..."
"Nữ nhi của Hoàng hậu hiện tại và nữ nhi của phế hậu đã mất..."
"Chỉ nhìn sơ thôi cũng biết trước được kết quả rồi."
"Không có so sánh, không có đau thương..."
(2)
Két —
Cánh cửa phòng tân hôn đột nhiên được mở ra, kéo ta khỏi những hồi ức không muốn nhắc đến.
Ta đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, phát hiện vị nhiếp chính vương thân mang hắc y đã không thấy đâu, thay vào đó là một bộ hỷ phục đỏ chói...
Y lúc này đã ngà ngà say, từng bước tiến lại gần ta với vẻ mặt vô cùng ủ rũ.
Nghe bảo, trước khi đảm nhiệm chức vị nhiếp chính vương, y đã từng tung hoành chiến trường rất nhiều năm. Được mệnh danh là "sát thần" của Ung quốc.
Ta có hơi lo sợ, sợ lúc y không tỉnh táo sẽ tìm cách hành hạ ta...
Tình tiết bị y bắt nạt đâu chả thấy. Chỉ thấy vị nhiếp chính vương cao cao tại thượng mọi ngày giờ đây lại khuỵu gối trước mặt ta, giọng không khỏi uất ức bảo:
"Là bọn họ cố tình chơi ta."
"Bổn vương bị m.ù màu, không có ý làm nàng mất thể diện..."
Ta: "?!"
Này... Này là đang giải thích cho ta nghe đấy ư?
Ta suy nghĩ một hồi lâu, phát hiện vị nhiếp chính vương này cũng không đáng ghét như ta tưởng.
"Ừm... Vương gia yên tâm, chút chuyện này, ta không để tâm là mấy..."
"..."
Đợi mãi mà cũng chẳng thấy đối phương trả lời, ta liền vội vén khăn trùm ra để cho dễ quan sát thì chợt phát hiện ai kia đã bất tỉnh nhân sự từ lúc nào.
Ta: "?!"
Bất quá, cũng không thể để nhiếp chính vương đêm tân hôn lại ngủ dưới sàn được.
Ta đành dùng hết sức bình sinh, lôi y từ dưới sàn lên giường tân hôn.
Ta chắn ở giữa giường một chiếc gối nhỏ, sau đó...
Không có sau đó nữa, sau một ngày đi đường vất vả, lại còn lo toan đủ thứ, không lâu sau đó. Ta cũng dần chìm vào giấc mộng.
Mà ta chẳng hề hay biết, ngay khi ta vừa mới chợp mắt, vị nhiếp chính vương ngủ say bí tỉ chợt mở mắt, nhìn về phía ta với ánh mắt muôn vàn nhu tình rồi nở một nụ cười thoả mãn.
(3)
Lúc ta tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau.
Ý Nhi vội vàng bước vào để giúp ta rửa mặt:
"Vương gia đâu?" Ta khẽ khỏi.
"Dạ bẩm, vương gia đã lên triều từ sáng sớm rồi ạ." Ý Nhi cung kính trả lời.
"Công chúa... À không, vương phi... Tối qua, người và vương gia..."
Ta lắc lắc đầu để em ấy tự ngầm hiểu.
Ý Nhi mở to mắt, dường như không dám tin vào mắt mình:
"Vương gia thế mà...?!"
Két...
Cánh cửa lúc này được mở ra, bước vào là ma ma tổng quản chuyên quản lý sự vụ ở vương phủ:
"Vương phi, phòng của người đã được chuẩn bị hẳn hoi, mời đi theo lối này."
Ta và Ý Nhi đưa mắt nhìn nhau, vì vốn không rõ tập tục của Ung quốc, nên bà ấy nói gì, ta liền nghe nấy.
Kết cục là bị chuyển đến một nơi khỉ ho cò gáy, xa tít ở trong vương phủ.
Lúc hạ nhân mang cơm, bữa trưa cũng chỉ có một chén cháo trắng và một ít rau xanh."
"Cái gì thế này?"
"Đám hạ nhân có coi người là nữ chủ nhân của vương phủ không chứ?"
Ta khẽ cụp mắt để che giấu nỗi băn khoăn của chính mình.
Nếu như không có người ở đằng sau âm thầm giật dây, thì chắc chắn đám người ở vương phủ sẽ không dám mặc nhiên làm loạn như thế này.
Là y sao?
Nhưng tối qua, rõ ràng là y đã giải thích với ta...
Ta lắc lắc đầu, an ủi Ý Nhi:
"Cũng không phải là chúng ta chưa từng trải qua cảnh này. Chỉ là vất vả hơn chút thôi..."
Một ngày, hai ngày, rồi lại ba ngày...
Ta vẫn chưa gặp lại người ấy lần nào.
Mùa đông ở Ung quốc đặc biệt lạnh, tuyết phủ đầy nơi, mặt đất một màu trắng xoá. Tính ta vốn sợ lạnh, nên tuyệt nhiên không dám bước chân ra khỏi phòng nửa bước.
Nhưng có những chuyện, cho dù có tránh thì cũng tránh chẳng được.
Củi ở phòng ta không đủ, ta vì không chịu được lạnh liền sốt cao, bất tỉnh nhân sự.
(4)
"Vương gia! Ta không biết vương gia có bao nhiêu bạch nguyệt quang, cũng không biết người đối với người đó có bao nhiêu thâm tình."
"Nhưng công chúa của ta dù sao cũng đã được gả đến đây với thân phận chính thê của người. Thế mà điều kiện sống đến hạ nhân cũng không bằng."
"Ta không biết thế nào, nhưng dù sao cũng là vấn đề liên hôn hai nước. Vương phi thế nào cũng là công chúa của Lôi quốc, mong vương gia suy xét thoả đáng!" Ý Nhi dõng dạc lên án.
Choang—
Ung Nam Minh nhất thời tức giận, liền ném cốc trà trên tay xuống bàn.
Ta nằm trên giường bệnh sốt đê mê không dứt, nhưng cũng có thể nghe được mồn một những lời Y Nhi nói.
Vì sợ nhiếp chính vương nổi giận sẽ nguy hại đến em ấy, ta liền cố gắng xốc người ngồi dậy chủ động phân minh.
Nhưng có lẽ ta quá đề cao chính bản thân mình rồi...
Mắt ta lúc này nặng trĩu, cơ thể lại sốt cao không ngừng. Sớm chốc lại tiếp tục bất tỉnh nhân sự...
Mà ta lại chẳng hề hay biết, sau khi ta ngất đi, Ung Nam Minh liền rút kiếm, chĩa thẳng về phía đám hạ nhân đang đứng ở gần đấy:
"Ai cho các ngươi tự ý làm loạn ở phủ của bổn vương?!"
Chứng kiến sự phẫn nộ của nhiếp chính vương, người người đều quỳ xuống cầu xin tha mạng.
...
Lúc ta tỉnh lại đã là chuyện của ba ngày sau, đập vào mắt ta lúc này là khuôn mặt mất sức sống của Ung Nam Minh.
Nhìn thấy ta đã tỉnh dậy, Ung Nam Minh mắt sáng như sao, vội vàng nắm lấy tay ta rồi hào hứng bảo:
"Vương phi, nàng cuối cùng cũng tỉnh."
Ta khẽ rụt tay lại, có hơi e dè mà đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Ý Nhi...
Ung Nam Minh có hơi hụt hẫng, khẽ cụp mắt lên tiếng giải thích:
"Sự việc lần này, là do bổn vương thất trách..."
"Ma ma tổng quản vốn là vú nuôi của ta. Trước khi nàng đến, mọi việc trong phủ đều do bà ấy phụ trách. Ta không biết bà ấy lại dám cả gan làm đến mức này."
"Nàng yên tâm, chuyện này vi phu đã xử lý ổn thoả."
Nói rồi, nhiếp chính vương liền lấy từ trong tay áo ra một chiếc lệnh bài rồi nhét vào tay ta:
"Sau này chuyện ở vương phủ, mong được phu nhân chiếu cố nhiều hơn."
Sau ngày hôm đó...
Ta được chuyển đến một nơi ở mới, điều kiện phải nói là tốt hơn nơi ở cũ cả trăm lần.
Mỗi ngày, Ung Nam Minh ghé sang thăm ta đều sẽ mang rất nhiều quà.
Khi thì trang sức châu báu, lúc thì vải gấm vải lụa.
Nhiếp chính vương hỏi: "Có thích không?"
Ta bảo: "Ta không có hứng thú với những thứ này."
"Thế nàng có hứng thú với điều gì?"
Ta không biết bản thân bị cái gì nữa, ngay khi câu hỏi được đặt ra, hình ảnh trong đầu xuất hiện lại chính là Ung Nam Minh.
Ta hứng thú với Ung Nam Minh ư?!
Sao... Sao có thể chứ?
Ta hai mặt đỏ ứng, không dám trực diện nhìn vào mắt y:
"Bạc... Ta thích bạc..."
Thế là ngày hôm sau, y sai hạ nhân mang đến tặng ta đến tận 9 rương bạc.
Ta hỏi: "Tại sao lại là chín rương bạc?"
Y trả lời: "Thiên trường địa cửu, bạc đầu giai lão."
Ờ ừm...
Ta vốn không hay đọc kinh thư, nên cũng không rõ ngụ ý của y cho lắm.
Mà hình như nhiếp chính vương đang khen ta xinh đẹp đúng không?
[Hết phần 1]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro