Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mở đầu: Bà cụ bán sôcôla thần kỳ

        " Nhược Nhược, chúng ta chia tay đi!"

        "Hoàng Lạc Thiên, anh đang đùa đấy à?"

        "Không, anh... anh rất nghiêm túc!"

        Quán cà phê đông nghẹt khách, không gian đầy ắp tiếng cười nói vui vẻ, hương thơm của trà sửa ngọt ngào, quyến rũ. Ánh nắng vàng nhạt của buổi chiều hắt qua khung kính cửa sổ sáng báng chiếu lên từng đôi uyên ương, viết thêm một trang lãng mạn cho câu chuyện tình yêu hạnh phúc của họ.

        Hôm nay là ngày lễ Tình Nhân, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ nụ cười. Chỉ có Nhược Nhược không thể cười nổi, bởi đáng lẽ cô phải được ở bên người yêu thì đúng ngày này cô lại bị bỏ rơi.

        Lâm Nhược Nhược mặt lanh tanh, trừng mắt nhìn Hoàng Lạc Thiên đang nhấp nhổm không yên, hồi lâu không nói năng gì.

        Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, làm sao cô có thể không bàng hoàng, không đau lòng cho được? Thậm chí, cô đã muốn học theo mấy nữ diễn viên thần tượng trong phim, hất cả ly sinh tố vào mặt kẻ bội bạc rời giận dữ bỏ đi. Nhưng làm vậy thì có ích gi? Nếu anh ta đã quyết chia tay, cô làm gì cũng vô ích. Đã vậy, chẳng thà tiết kiệm chút sức lực để lát còn lê chân về nhà.

        Hoàng Lạc Thiên hình như thấy bất an trước ánh mắt xoáy siết của cô. Thời tiết đầu xuân còn chưa hết rét mà trán anh lấm tấm mồ hôi.

        Cuối cùng, không chịu nổi nữa, anh liếc Nhược Nhược, lí nhí: "Nhược Nhược, anh biết anh có lỗi với em, nhưng anh thực sự..."

        "Cô ta là ai?" Nhược Nhược lạnh lùng cắt ngang câu nói của Hoàng Lạc Thiên, giọng nói bình tĩnh đến không ngờ.

        "Hả?" Hoàng Lạc Thiên nhất thời không phản ứng kịp, há hốc miệng, hồi lâu mới ấp úng hỏi lại: "Cô... cô nào cơ?"

        Nhược Nhược nhìn khuôn mặt đỏ bừng như gấc chín của anh, nhẫn nại nhắc lại câu hỏi: "Nói cho tôi biết, cô ta là ai?"

        Hoàng Lạc Thiên không hề biết, khi nói dối hay chột dạ chuyện gì là mặt mũi lại đỏ bừng. Trước đây, mỗi lần anh có điều bất ngờ hay món quà bí ẩn muốn tặng cô đều bị cô dễ dàng đoán trúng, lần nào anh cũng hỏi lại tại sao cô biết, nhưng cô chỉ cười lém lỉnh quyết không chịu tiết lộ thiên cơ.

        Tiếc rằng những ngày tháng êm đẹp đó đã trở thành quá khứ.

        Thấy thái độ của Nhược Nhược, Hoàng Lạc Thiên hiểu mọi chuyện không thể giấu giếm được nữam vừa định nói thẳng tất cả thì điện thoại đổ chuông, tiễng nhạc vui nhộn của bài Hôm nay em phải lấy anh phá tan bầu không khí nặng nề đè lên hai người.

        Hoàng Lạc Thiên nhìn cái tên hiện trên màn hình, không quên mỉm cười tỏ ý xin lỗi Nhược Nhược, rồi mới nghe máy, nét mặt không giấu nổi niềm vui sướng.

        Nhược Nhược nhìn thấy cái tên ấy, người gọi điện cho anh ấy chả xa lại gì với cô, cho dù cô cập nhật thông tin ké đến đâu cũng không thể không biết tiếng hoa khôi nổi tiếng của trường - Mạc Uyển Như.

        Hoàng Lạc Thiên hết nói chuyện về lễ Tình Nhân lại sang chủ đề về hoa hồng, rồi từ chủ đề hoa hồng lại chuyển sang một bộ phim... hoàn toàn quên Nhược Nhược còn đang ngồi trước mặt.

        Nhược Nhược, lặng lẽ nhìn vẻ hạnh phúc của Hoàng Lạc Thiên, lắng nghe câu chuyện của hai người. Chưa bao giời Lạc Thiên nói chuyện với cô ngọt ngào và âu yếm đến thế. Ánh nắng chiều làm khuôn mặt thư sinh trắng trẻo của anh bừng sáng, từng giọt nắng li ti trên tóc như đang nhảy múa.

        Hoàng Lạc Thiên thực sự rất đẹp trai. Chiều cao 1m73, cao to, ăn vận sành điệu, khuôn mặt khôi ngô, đôi mắt trong veo, biết nói. Trước đây, chính Nhược Nhược đã thầm yêu đơn phương đôi mắt ấy.

        Đúng! Là Nhược Nhược thích Hoàng Lạc Thiên trước.

         Nhược Nhược vốn dĩ không phải một cô nàng hiền lành, nhu mì, nói đúng hơn bản tính cô rất hiếu động, tinh nghịch, nhưng sau đó cô biết Hoàng Lạc Thiên thích mẫu người dịu dàng, thỏ thẻ, nên đã tự ép bản thân sửa tính đổi nết, học cách làm một cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn. Qua bao nỗ lực, cuối cùng cô cũng khiến Hoàng Lạc Thiên để mắt tới mình.

        Sau khi hai người thành một đôi, Hoàng Lạc Thiên rất chiều chuộng cô, thỉnh thoảng hay tặng quà dỗ dành cô. Tình cảm của hai người không tới mức mãnh liệt như trong phim truyền hình nhưng có thể coi là hạnh phúc.

        Nhược Nhược luôn cảm thấy may mắn vì Hoàng Lạc Thiên không phải người xem trọng hình thức, nếu không một cô gái nhan sắc bình thường như cô muốn thu hút sự chú ý của anh đúng là còn khó hơn lên trời. Nhưng hôm nay cô mới nhận ra, tình yêu không thể tách rời ngoại hình, giữa một cô gái bình thường như cô với một hoa khôi xinh đẹp như Mạc Uyển Như, bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng sẽ chọn cô ta.

        Đã biết rõ như vậy, bản thân cần gì tự chuốc lấy nhục nhã.

        Nhược Nhược tự cười nhạo mình, hít một hơi thật sâu rồi rắn rỏi đứng dậy, rời khỏi quán. Hoàng Lạc Thiên mải mê nói chuyện với hoa khôi, thậm chí còn không biết cô bỏ đi từ lúc nào.

        Đường phố nhộn nhịp, đâu đâu cũng thấy các cặp tình nhân tay trong tay mặn nồng, trên tay các bạn nữ đều ôm một bó hồng rực rỡ, họ hạnh phúc nép sát vào người yêu, nụ cười còn rạng rỡ hơn hoa. Nhược Nhược lẻ loi, lạc lõng hòa vào đám người.

        Cứ nghĩ hôm nay mình sẽ giống những cô gái khác, hạnh phúc ở bên người yêu. Bởi vậy mà cô đã dành dụm cả tháng tiền ăn sáng và tiêu vặt để mua một chiếc váy trắng thiên thần thật đẹp. Nhưng giờ đây mọi kế hoạch đều đã tan thành mây khói.

        Nhược Nhược không thể cố tỏ ra cứng rắn thêm được nữa, mũi cô cay cay, bao nhiêu đau khổ trong lòng phút chốc biến thành nước mắt ào ào tuôn ra. Bỗng nhiên một giọng nói hiền từ vang lên.

        “Con à, chuyện gì khiến con đau lòng như vậy?”

        Nhược Nhược không muốn để người khác thấy cô yếu đuối, bèn lén lau sạch nước mắt rồi mới quay lại, trước mặt cô là một cụ già phúc hậu

        “Cụ à, cụ có chuyện gì cần con giúp ạ?”

        Cụ nở một nụ cười hiền từ, lắc đầu, nói: “Con à, con có muốn mua sôcôla không? Già có một loại sôcôla rất thần kì, chỉ cần con đặt thanh sôcôla trước mặt ước một điều, sau đó ăn nó, điều ước sẽ thành sự thật.”

        Nhược Nhược nhìn chiếc làn trúc nhỏ trong tay bà cụ, bên trong đựng đầy những thanh sôcôla. Nhược Nhược vốn không phải cô gái thích mơ mộng viển vông, cô cũng không hề tin vào hộp sôcôla thần kì của bà cụ. Nhưng nghĩ trời rét mướt thế này mà bà cụ vẫn phải lóc cóc đi bán sôcôla, thật tội nghiệp. Hơn nữa, cô từng nghe lũ bạn nói rằng, sôcôla có thể giúp tâm trạng trở nên vui vẻ, ăn một thanh sôcôla biết đâu sẽ thấy vui hơn một chút. Thế là cô quyết định mua một thanh.

        “Cụ ơi, bao nhiêu tiền một thanh sôcôla ạ?”

         “Hai mươi đồng.”

        Bà cụ nhận tiền rồi lấy từ trong giỏ một thanh sôcôla được bọc giấy rất đẹp mắt đưa cho cô và không quên dặn lại: “Con phải nhớ trước khi ăn ước một điều, thanh sôcôla thần kì sẽ biến điều ước của con thành sự thực. Vào ngày Lễ Tình nhân tuyệt vời hôm nay, mọi điều xui xẻo sẽ tan biến hết.”

        Nếu mọi chuyện thực sự dễ dàng như lời bà cụ nói thì tốt biết mấy!

        Nhược Nhược thầm cười chua xót, lễ phép gật đầu, đón lấy thanh sôcôla rồi trở về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro