Chương 18: Nhớ
Trời quang mưa tạnh, mặt trời đang ló đầu ra khỏi những rặng mây xanh, chiếu ánh nắng vàng xuống nhân gian.
Mọi vật dường như được sống lại.
Hơi nước bốc hơi khỏi mặt đất, dùng tốc độ mắt thường không thấy được làm ấm da người.
Có một vài chuyện xảy ra ở trên con đường Phân Phương.
Người con trai của bác Thất đã nói được một vài câu đơn giản, từ khi trở thành người thực vật, gia đình nhà bác Thất đã cầu mong cho cậu rất nhiều, cuối cùng ước nguyện cũng thành sự thật, ngày nào bác Thất cũng nở nụ cười tươi rói, và nụ cười đó dường như không bao giờ tắt, chồng bác Thất làm việc càng hăng say hơn, câu nói đầu tiên của những người đến cửa hàng mua đồ ăn sáng là "chúc mừng."
Tiệm giặt quần áo của chị Bạch Mân đã đóng cửa, Triệu Cường nhiều năm liền mua xổ số, lần này may mắn trúng giải, hắn ta muốn một mình nuốt trọn số tiền này, chị Bạch Mân nói hắn chỉ cần đồng ý ly hôn, thì chị sẽ không cần hắn ta chia số tiền đó cho mình, Triệu Cường vui vẻ đồng ý.
Hai người nhanh chóng làm thủ tục ly hôn, có một số người không hài lòng với hành động này của Bạch Mân, còn một số người khác đều mắng Triêu Cường là bạch nhãn lang, chị Bạch Mân đều cười xùy cho qua những lời đồn đại đó, không bác bỏ cũng không thừa nhận.
Ngày chị Bạch Mân rời đi, có một chiếc xe đỗ trong hẻm nhỏ, Bạch Lộc muốn đi tiễn chị ấy nên chờ chị ấy ở chỗ rẽ, một lúc sau thấy chị Bạch Mân kéo vali hành lý đi ra, gió thổi khiến áo chị bị hất lên, Bạch Lộc nhìn thấy bụng của Bạch Mân to hơn trước. Triệu Thành đi đến đỡ Bạch Mân lên xe, hai người lên xe rời khỏi nơi này. Chiếc xe đi ngang qua, một chiếc lá rơi xuống chân Bạch Lộc, cô ngồi xổm xuống nhặt nó lên.
Triệu Cường lấy được số tiền trúng số này, với tính cách của hắn ta thì nhất định sẽ tiêu xài hết sạch trong một thời gian ngắn, mà bố của đứa bé trong bụng của chị Bạch Mân là ai, điều đó hình như cũng không còn quan trọng nữa.
Thả lá cây xuống, Bạch Lộc xoay người bước đi.
Sau khi chính thức chuyển đến làm ở văn phòng "Kiến Vi Tri Trứ", những ngày của Bạch Lộc trôi qua vô cùng bận rộn, Bạch Lộc cũng liên tục làm mới bản thân.
Văn phòng làm việc hiện tại được tân trang lại từ một quán bar cũ, lắp đặt lại các thiết bị mới, có một đội ngũ nhân viên đông đảo, mọi người ở chung với nhau cũng rất hòa hợp.
Khi đi làm ở một nơi nào đó, các ông chủ thường không đánh giá cao nhân viên của mình, nhưng Tịch Phong không vậy.
Tất cả mọi người trong văn phòng đều không gọi anh ta là Tịch tổng, mà gọi là lão đại.
Anh ta để cho các nhân viên kỳ cựu hướng dẫn cho cô, thỉnh thoảng cũng sẽ tự mình hướng dẫn một số dự án cho cô, Bạch Lộc học hỏi được khá nhiều.
Cùng làm việc với cô là Tiểu Ngư, một cô gái không thích xem phim truyền hình, thích đi theo xu hướng hiện đại, cô ấy cũng giống cô, cũng mới tốt nghiệp, là một người rất nhiệt tình, nhưng tay chân tương đối vụng về.
Bạch Lộc đang dùng bút máy vẽ một bức tranh lên giấy, nói với Tiểu Ngư, "Cái này làm như vậy, khách hàng nói muốn tất cả đều có hoa văn, sở thích của cô ấy không giống với người khác, cậu có thể đi tìm hiểu một số dân tộc thiểu số, khác một chút cũng không sao, quan trọng là phải đặc biệt."
"Cậu có hiểu không?"
Tiểu Ngư cầm tài liệu lên, lấy lại tinh thần, gật đầu.
Bạch Lộc nở một nụ cười với cô, "Tớ đi đưa mẫu cho ông chủ xem, cậu có muốn đi cùng luôn không?"
"Có, đi thôi đi thôi."
Bạch Lộc vào phòng làm việc của Tịch Phong, Tiểu Ngư nhìn theo bóng lưng của cô, nói câu cảm khái, "Lộc Lộc đúng là một cô gái rất trang nhã."
Đặc biệt là đôi mắt kia, mỗi khi cô ấy nghiêm túc nhìn bạn, đều khiến bạn quên cả việc thở, chưa kể nụ cười của cô ấy cũng đẹp quá mức cho phép, lại còn có thể kiên nhẫn giảng giải với một người tay chân vụng về như cô, Tiểu Ngư lại càng quý mến Bạch Lộc hơn, đúng là một cô gái tốt a.
Cô đứng bên ngoài cửa kính nhìn hai người đang thảo luận bên trong, Tịch Phong mặc một bộ vest trang nhã, Bạch Lộc lớn lên thật là xinh đẹp mà, hai tay của Tiểu Ngư vô thức đưa lên má, hai mắt hiện lên hình ngôi sao, "A, Lộc Lộc và lão đại đúng là rất đẹp đôi a."
....
Trong lúc Bạch Lộc từ nhân viên thực tập trở thành nhân viên chính thức, Đào Nhạc góp vốn cùng với người khác làm kinh doanh, việc làm ăn cũng không đến nỗi nào, hiện tại Đào Nhạc đang cố gắng nắm giữ lấy tuổi xuân, cô có thể nhìn thấy mẹ đang rất hạnh phúc, vẻ mặt lúc nào cũng tràn đầy sức sống, thậm chí nhìn còn yêu kiều hơn con gái nhỏ của bà.
Nếu ngày này đến sớm hơn thì thật tốt.
Ngụy Tĩnh Hàm thường xuyên đi qua mấy con phố, chỉ để đưa một bát canh cho mẹ cô uống, Bạch Lộc không biết họ quen nhau như thế nào, nhưng cô nghĩ, nhất định là thỏi son kia đã giúp đỡ họ rất nhiều.
Có những lúc đi ở phía sau, nhìn bóng lưng của họ, Bạch Lộc cảm thấy rất ấm lòng.
Cũng cảm thấy có một chút cô đơn.
Từ khi đi làm, Bạch Lộc đã độc lập hơn trước rất nhiều, cô cảm thấy trân trọng mọi thứ xung quanh mình hơn.
Tâm trạng của cô, cô sẽ không nói với Đào Nhạc, nhưng dường như La Vân Hi cảm nhận được cái gì đó, đến ngày nghỉ, đưa cô đến Vân Phù Cư, dạy cô cách nhận biết các mặt hàng khô, dạy cô viết thư pháp, dạy cô gảy bàn tính, cũng có những lúc hai người ở trong phòng của anh triền miên không rời.
Những ngày không gặp được nhau, những lời yêu thương qua điện thoại không thể đếm hết được, khi gặp thì như củi khô bốc cháy, lửa tình muốn ngăn lại cũng không được, La Vân Hi cũng không kiểm soát được bản thân.
Dường như anh buông thả hơn so với trước kia.
Cách nhau một thành phố, phải mất một giờ lái xe, nỗi nhớ nhung khiến hai người khó đi vào giấc ngủ.
Hai người đều còn trẻ, tràn đầy sức sống, tinh lực cũng còn nhiều, ngày mùng một tháng năm, hai người thuê nhà nghỉ, ở trong đó một ngày một đêm, ăn no rồi làm, làm xong lại nằm, nằm xong lại nằm, lại vuốt ve cơ thể giúp đối phương, sau đó lại nằm đè lên nhau tiếp tục chuyện "yêu", BCS mang theo đều đã dùng hết, khi La Vân Hi rời giường, bước chân của anh mềm nhũn, Bạch Lộc ôm chặt lấy anh, giống như một con rắn xinh đẹp, anh lại bị cô kéo xuống giường
Nỗi nhớ nhung bao ngày hóa thành dục vọng, bốc cháy dữ dội, dường như không thể dập tắt.
Thành phố Cẩm, Tổng Cục Thuế Quốc Gia.
La Vân Hi có một người bác tên là La Thanh Phàm, là trưởng ban kinh tế trong Tổng Cục, cũng là một cựu chiến binh.
Một năm trước, ngày đầu tiên anh đi làm, La Thanh Phàm cũng đến tổ xem anh. Lúc đó có mấy nhân viên mới đến, La Vân Hi với chiều cao nổi bật, khuôn mặt anh tuấn, đứng yên lặng trong nhóm người đó, anh tự giới thiệu sơ lược về bản thân, khiến một số đồng nghiệp nữ xì xào bàn tán, còn một số khác thì nghĩ rằng anh là con của sếp lớn nào đó, nghĩ rằng anh sẽ chẳng làm được cái tích sự gì.
La Thanh Phàm tranh thủ đưa La Vân Hi đến ký túc xá, vỗ nhẹ vào vai anh, "Vân Hi, làm cho tốt nhé, trước tiên phải đi từ dưới lên, bác tin tưởng vào năng lực của cháu, gặp khó khăn gì cứ nói với bác."
"Cảm ơn bác ạ."
Tạ Thanh Phàm gật đầu, "Đi thôi, về nhà bác ăn cơm, hôm nay trước khi bác ra cửa thì bác gái cháu đã nói muốn làm một bữa cơm cho cháu ăn."
"Dạ."
Người bạn cùng phòng với anh tên là Phương Tư Hiền, khá đẹp trai, nói tương đối nhiều, hay thích trêu chọc các em gái, chơi bi-a rất giỏi, thỉnh thoảng hay lôi kéo La Vân Hi chơi mấy ván. Ban đầu La Vân Hi chơi bi-a không được giỏi cho lắm, nhưng anh học trong một khoảng thời gian, cũng từ từ đuổi kịp bạn bè, cũng giao lưu với các phòng ban khác.
Tất cả mọi người đều rất tò mò về anh, nhưng anh không thích làm tâm điểm của câu chuyện, cũng cảm giác anh có chút xa cách, bình thường khi tan làm La Thanh Phàm sẽ đi cùng La Vân Hi đến canteen ăn cơm, hai người vừa đi vừa trò chuyện, mọi người thấy vậy, lại càng thêm tò mò về La Vân Hi hơn. Khi đồng nghiệp tò mò hỏi anh thì anh cũng không nói gì nhiều, bởi vì anh cũng không có gì để nói, nói ra nhiều thì lời đồn lại càng đi xa hơn, cây ngay không sợ chết đứng, khi nào có thành tích công việc, thì người sáng suốt ắt sẽ nhìn ra được.
Ban ngày đi làm, buổi tối có thời gian, anh sẽ đi đánh bi-a, đánh xong sẽ gọi video cho Bạch Lộc, mỗi lần nhìn thấy nụ cười của cô, những kế hoạch cho tương lai của hai người lại hiện trong đầu anh ngày một nhiều.
Anh suy nghĩ khá nhiều, và cũng nghĩ khá xa.
Vào một buổi tối mùa đông, anh đang đi mua sắm trên phố, đi ngang qua một cửa hàng trang sức, một nhân viên nữ đang đứng trước cửa, cơn gió lạnh thổi qua khiến cô nhân viên đó co người lại, thấy anh dừng lại một lúc lâu, cô nhân viên liền biểu hiện ra vẻ mặt tươi cười, tiến đến hỏi anh, "Chào anh, anh vào trong xem đi ạ, cửa hàng của chúng em có rất nhiều mẫu mã, đính hôn, cầu hôn đều có đó anh."
Ánh sáng trong tủ kính hắt lên mặt anh, bên trong tủ kính có rất nhiều đồ trang sức đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh, La Vân Hi đi vào trong, nhân viên nữ của cửa hàng đi theo sau anh, thấy anh đi đến trước tủ kính, không nhìn đồ vật gì cụ thể, cô hỏi anh, "Thưa anh, anh định mua đồ cho trưởng bối hay là cho bạn gái ạ?"
"Bạn gái."
"Anh muốn mua tặng đồ trang sức hay là mua nhẫn ạ?"
Tặng đồ trang sức, chắc có thể khiến cô vui, nhưng nếu tặng nhẫn thì chắc chắn sẽ có ý nghĩa hơn.
Ý nghĩa là cả đời.
Khi nhân viên bán hàng nói những lời đó, La Vân Hi liền đi đến chiếc tủ kính trưng bày nhẫn, trên tường có một cái gương, hình dáng của anh hiện lên trên đó, nhân viên bán hàng vẫn đang đứng ở sau anh nở nụ cười chờ anh trả lời.
Ánh đèn rất sáng, anh nghĩ đến buổi tối hôm đó, anh đọc cho cô nghe bài thơ "Lời của anh", và lúc đi chơi hồ, những hình ảnh hai người ở bên nhau trong nháy máy hiện lên trong tâm trí anh, ánh mắt của cô long lanh tràn ngập sự chờ mong.
Một loạt ý nghĩ hiện lên trong đầu anh, hình ảnh cuối cùng hiện lên là ngày cô dâng hiến lần đầu tiên cho anh, cơ thể xinh đẹp của cô cùng anh dây dưa quấn quýt lấy nhau, mồ hôi không ngừng chảy xuống, còn cả ánh mắt lưu luyến không muốn rời bên khung cửa sổ của cô.
Người nhân viên bán hàng vẫn đang chờ câu trả lời của anh.
Anh chỉ tay vào trong tủ kính, "Nhẫn."
Có lẽ, trước mắt anh cũng chỉ có thể làm được việc này cho tương lai của hai người.
.......
Bình thường không có việc gì thì La Vân Hi thường hay đi dạo mấy vòng quanh con sông ngay cạnh Tổng Cục Thuế, phong cảnh nơi đây vô cùng đẹp, anh chụp lại một bức ảnh gửi cho Bạch Lộc xem. Thành phố Cẩm có một sân bay rất lớn, Phương Tư Hiền và mấy người đồng nghiệp khác mua mấy chai bia, mọi người cùng nhau ngồi xuống, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy máy bay bay ngang qua.
Bước chân của La Vân Hi chầm chậm, đi ở giữa nhóm người. Anh không uống rượu, cũng không hút thuốc lá, lịch làm việc của anh nhiều đến mức biến thái, khi làm việc thì rất nghiêm túc, nói chuyện với mọi người cũng rất lễ phép, ngay cả khi anh im lặng không nói gì trong nhóm, thì tất cả mọi người cũng không quên anh.
Anh có một nét gì đó rất quyến rũ.
Phương Tư Hiền đã từng cảm khái: Vân Hi a, cậu là người đàn ông ngoan nhất mà tớ từng gặp đấy.
Thực ra anh cũng không phải là người đàn ông ngoan, chẳng qua anh không đồng ý với lối sống cuồng hoan của bọn họ, ngoài điều đó thì họ cũng là những người bạn tương đối tốt. Sự giáo dục hà khắc trước kia của La Vân Bằng đã ăn sâu vào xương cốt của anh.
Phương Tư Hiền dừng lại, thấy anh đang cầm điện thoại nhắn tin, hỏi anh, "Bạn gái?"
"Ừm."
"Bao lâu rồi?"
"Ba năm."
"Mối tình đầu?"
"Ừm."
Những người khác nghe vậy đồng thanh hỏi, "Có ảnh chụp không? cho xem một chút đi."
La Vân Hi ấn nút tắt màn hình điện thoại, màn hình điện thoại liền biến thành màu đen, bọn họ không nhìn thấy cái gì, manh mối duy nhất mà cũng bị cắt đứt.
Phương Tư Hiền cười nói, "May mà cậu không đi làm tin tức, nếu không, chắc chắn sẽ thất nghiệp sớm."
La Vân Hi nghe thấy anh ta nói những lời này, rất nghiêm túc mà suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Tớ sẽ không làm tin tức."
Không thích.
"Sao cậu lại chọn vào Tổng cục thuế?"
Thật ra Phương Tư Hiền rất tò mò về gia thế của anh.
"Thích."
"......"
"Thôi, nói chuyện với người ngây thơ thật là muốn chết a."
La Vân Hi nhíu mày lại, không nói gì.
Khi đi làm, mấy người đồng nghiệp nam nói với nhau, trong Tổng cục này, ăn mặc trang phục chỉnh tề, La Vân Hi là đẹp trai nhất, thường xuyên có mấy em gái lợi dụng chuyện công việc để đến tìm anh để nói chuyện, còn có mấy em gái khác thì ngại ngùng chỉ dám nhìn anh qua lớp cửa kính, trong ánh mắt tràn ngập trái tim. Có một số đồng nghiệp nữ lớn tuổi tụ tập lại kéo anh ra nói chuyện phiếm, hỏi thăm có bạn gái hay chưa, nhà có mấy người, kinh doanh cái gì, anh thành thật trả lời, mấy cô mấy bác tiếp tục hỏi những câu khác nhưng cũng không khai thác thêm được gì.
Phương Tư Hiền nhiều lần nói với anh, "Làm việc với cậu, bọn tớ đều bị so sánh là không bằng cậu, đến cả các cô gái cũng không tới tìm bọn tớ."
"Vậy lần sau cậu đứng đầu đi."
"....."
La Vân Hi rất lễ phép với các đồng nghiệp trong Tổng cục, những lúc đi qua hành lang gặp bác gái lao công cũng gật đầu chào hỏi lễ phép, bác lao công thấy chàng trai này đẹp trai, bàn tay cầm cây chổi cũng ngơ ngẩn lại, cười híp cả mắt lại, sau đó La Vân Hi cũng cười lại với bác gái đó, mỗi lần mấy người Phương Tư Hiền đi ngang qua phòng trà nước, đều có thể nghe thấy mấy cô bác lao công nói chuyện:
Ai ui, hôm nay, chàng trai đó lại cười với tôi đó, tuổi đã lớn rồi nhưng vẫn chịu không nổi a.
Trong năm đầu đi làm, La Vân Hi vẫn luôn duy trì trạng thái như vậy, nhưng mỗi lần anh ra ngoài công tác, thì đều được các đối tác khen ngợi, nào là lớn lên đẹp trai như vậy, lại có một người bác làm trưởng ban tốt bụng như vậy... Những điều này đều làm cho nhóm bạn của Phương Tư Hiền cảm thấy thất bại.
Với lại, cuối tuần nào anh cũng về quê, bọn họ nghĩ chắc chắn ở thành phố Ngô có gì đó lôi kéo cậu ta về.
Gần đây trong tổ có một cô gái mới đến, tên là Tương Mạn Lệ, là người mới được điều đến, bề ngoài lanh lợi đáng yêu, có một nụ cười tương đối đáng yêu.
Ngày đầu tiên đến thì mang rất nhiều quà đến tặng mọi người,La Vân Hi cũng được tặng một món quà.
Trời đang đổ mưa, La Vân Hi đứng trước khung cửa sổ phòng trà nước, nhìn bầu trời u ám, nhìn anh có gì đó rất bí ẩn, khí chất hơi xa cách có nét gì đó rất quyến rũ, Tương Mạn Lệ tình cờ nhìn thấy, trái tim liền đập lỡ một nhịp.
Sau đó, cô gái đó nhiều lần chần chừ đứng trước cửa thang máy tầng ba, mỗi lần khi tan làm thì đều len lén đi theo phía sau anh, thỉnh thoảng anh và bạn bè vào phòng trà nước nói chuyện phiếm, La Vân Hi đi đến lấy nước, Tương Mạn Lệ sẽ mỉm cười.
Có một lần, anh nhìn thấy trên bàn mình có một quả táo đỏ, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy cô gái đó đang đứng ở một bên, ánh mắt tỏa sáng, đảo mắt nhìn xung quanh, dường như có ý trêu chọc trong đó.
"Chào anh, em tên là Tương Mạn Lệ, anh tên gì vậy?"
"La Vân Hi."
"Vân Hi, anh bao nhiêu tuổi rồi?"
"25."
"Em 23, nhỏ hơn anh hai tuổi, rất vừa vặn."
Vừa cái gì chứ?
La Vân Hi thu dọn hóa đơn, không tiếp tục nói chuyện với cô nữa, "Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp chuyện được."
"Vậy anh đi đi." Tương Mạn Lệ thấy anh đi, cầm lấy con dấu anh vừa mới chạm qua, vuốt ve lên đó mấy cái, miệng mỉm cười. Chỉ cần có lòng, cùng sự cố gắng, không có việc gì là không làm được cả?
Tương Mạn Lệ tiếp tục tặng quà mấy ngày, nhưng La Vân Hi vẫn không có phản ứng gì, khiến các đồng nghiệp xung quanh cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Phương Tư Hiền nói với anh, "Ai ui, hình như người ta có ý với cậu đó."
La Vân Hi nhắm vào quả bi số 7, đánh vào một cái, quả bi liền rơi xuống hố.
"Đến lượt cậu."
"....."
Thôi bỏ đi, lần sau cậu ta sẽ không nói đến mấy chuyện như này nữa, mỗi lần nói đến mấy chuyện kiểu này, La Vân Hi đều im lặng không nói gì, bộ dạng giữ kín như bưng khiến người khác muốn đánh cho một trận.
Bạn gái không có ở bên cạnh, mà vẫn giữ mình trong sạch và ý nghĩ cũng luôn tỉnh táo, người đàn ông như vậy rất là hiếm thấy, Phương Tư Hiền vò đầu bứt tai, cảm thấy rất tò mò về anh hơn.
Tương Mạn Lệ vẫn rất kiên trì, cô đã nhiều lần chặn đường La Vân Hi muốn nói với anh vài câu, nhưng đều bị thái độ hờ hững của anh làm tổn thương, cảm thấy không cam lòng, nhưng vẫn không chịu từ bỏ, mà lại càng đeo bám hơn. Ngày nào cũng tìm cớ nói chuyện với anh, hoặc là làm bộ vô tình gặp được anh, La Vân Hi càng bày ra bộ dạng bình tĩnh, thì cô lại càng nghĩ ra nhiều cách hơn, Phương Tư Hiền thấy vậy, nói, "Cô gái này đúng là không có não."
La Vân Hi nói với cô ta, "Tôi đã có bạn gái, tôi rất yêu cô ấy."
Khi nghe thấy La Vân Hi nói câu này, thì khuôn mặt Tương Mạn Lệ liền trắng bệch, sự dũng cảm trong nhiều ngày qua trong nháy mắt liền tan vỡ, trái tim đau thắt lại, thấy bóng lưng cao lớn của anh ngày càng đi xa, bàn tay đang để trên tường ngày càng xiết chặt lại.
Đánh bi-a xong, quay về ký túc xá, chưa vào đến cửa, điện thoại di động đổ chuông báo có cuộc gọi video, La Vân Hi nhìn vào điện thoại, nở nụ cười, ấn nút nghe.
"Vân Hi~"
Một tuần không gặp, công phu nũng nịu cũng cao siêu hơn.
"Sao vậy?"
Anh lấy khăn mặt lau mồ hôi trên mặt, Bạch Lộc trong video chỉ mặc có một cái áo ren hai dây màu trắng, không mặc áo ngực, bên dưới chỉ mặc có một cái quần lót chữ T màu lam đậm, nhìn cảnh vật xung quanh thì biết cô đang ở trong phòng.
"Dạo này làm gì?"
"Đang theo một dự án, vẽ đến kiệt sức mấy mẫu liền mà khách hàng còn không hài lòng." Bạch Lộc giơ ngón tay sưng tím của mình lên cho anh nhìn.
Anh nhìn chăm chú vào nó, sau đó cau mày lại, "Sao lại sưng to như vậy?"
Bạch Lộc bỏ ngón tay đó xuống, "Em không sao đâu, còn anh? Có mệt không?"
Anh mở nắp chai nước khoáng ra uống, "Không."
"Vân Hi~ em rất nhớ anh~"
La Vân Hi nở nụ cười, "Anh cũng nhớ em."
Đột nhiên, có một vật hiện lên màn hình điện thoại.
Cái đầu mập mạp của A Bảo thò vào, bộ dáng ngây thơ, liên tục kêu meo meo meo meo meo, có thể thấy là nó muốn nói chuyện với La Vân Hi mà, Lục Yên bế nó lên, "A Bảo, em mới ra ngoài về, móng vuốt bẩn quá đi, thôi xuống đi."
Sau đó màn hình điện thoại quay ngược lại, La Vân Hi nghe thấy tiếng bước chân của cô, A Bảo bị cô ôm ra ngoài.
Bạch Lộc lại leo lên giường nằm, La Vân Hi lần nữa nhìn thấy cô.
"Nói đến đoạn nào rồi nhỉ."
Anh nở nụ cười, "Nhớ."
"Đúng rồi!", Bạch Lộc lăn một vòng trên giường, cầm điện thoại đưa lại gần mặt mình, mái tóc dài xõa ra, nở một nụ cười vô cùng vui vẻ.
"Nhớ đến mức nào?"
Anh suy nghĩ một lúc, suy nghĩ nên sử dụng từ gì, nhưng sau đó cảm thấy không cần thiết.
"Vô cùng nhớ."
"Em cũng vậy, đi trên đường, thấy bóng lưng giống anh liền nhớ đến anh."
Anh mỉm cười, "Nhớ như vậy?"
"Vâng, nhớ muốn chết."
Hai người nói về vấn đề nhớ nhung thôi cũng có thể nói đến nửa ngày, cách một cánh cửa, những người bên ngoài kia không biết trong lòng La Vân Hi nghĩ gì, những người đó cũng sẽ không thể tưởng tượng được ra dáng vẻ tươi cười hạnh phúc như lúc này của anh.
Bạch Lộc cầm một con búp bê lên cho anh nhìn, "Vân Hi, nhìn có giống anh không?"
Cô lại có thể làm một con búp bê phiên bản hoạt hình của anh, La Vân Hi bật cười.
Vẻ mặt của con búp bê đó và anh không khác nhau là mấy, gương mặt nghiêm túc, bộ dạng nghiêm trang, ngay cả đôi mắt, cả trang phục cũng rất giống, những đường nét chi tiết rất giống anh.
Anh khen, "Tay nghề ngày càng giỏi."
Bạch Lộc vừa lăn một vòng trên giường, vừa hôn con búp bê đó, dường như là đang hôn anh.
"Cảm ơn Vân Hi!"
La Vân Hi cởi áo, Bạch Lộc hỏi anh, "Anh định đi tắm à?"
"Hơi nóng, tiếp tục nói đi." Nói chuyện xong rồi đi tắm.
Bạch Lộc đến gần ống kính, hôn một cái, "Em muốn nhìn anh tắm."
Đôi tay đang lau mồ hôi của anh dừng lại, "Em xác định?"
"Nhanh lên, để em nhìn tiểu Vân Hi xem có lớn lên được chút nào không."
Căn phòng rơi vào sự yên lặng, La Vân Hi hít vào một hơi thật sâu, nhìn vẻ mặt mong đợi của cô.
Mới một thời gian ngắn không làm cô, cô lại càng phóng túng hơn xưa.
La Vân Hi đi khóa cửa lại, vào phòng tắm, đặt điện thoại lên cái giá. Bạch Lộc nằm trên giường nở nụ cười hết sức gian xảo, tiếng cười giòn tan vang lên thành từng chuỗi, thỉnh thoảng dừng lại, sau đó lại cười lớn hơn.
Cái tay đang cởi quần áo của anh dừng lại, cười nói, "Đúng là đồ ngốc....."
"Anh mới ngốc ~ cởi ra nhanh đi, không được dừng lại." La Vân Hi chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, tiếp tục cởi quần áo, sau đó trực tiếp xả nước lạnh lên người.
Bạch Lộc nhìn bóng lưng của anh, đôi vai rộng lớn, cái mông rắn chắc, cái eo hẹp, đôi chân vừa thẳng vừa dài, dòng nước chảy xuống người anh, chảy xuống dưới, lướt qua rãnh mông.
Cô nuốt một hụm nước miếng....
La Vân Hi lấy dầu gội đầu xoa lên tóc, thỉnh thoảng quay lại nhìn cô một cái, xoay người lại, gậy thịt ở giữa hai chân vẫn đang ngủ say, thể tích to lớn, theo động tác của anh rung lắc từng hồi.
Bạch Lộc nhìn một lúc thì ướt, cô nói, "Sao tiểu Vân Hi không đứng dậy vậy?"
La Vân Hi nở nụ cười, anh xả nước, "Em không ở đây, nên nó không dậy được."
Bạch Lộc với tay vào huyệt non, nũng nịu nói, "Em cho anh nhìn em có được không?"
La Vân Hi bắt đầu tắm rửa cơ thể mình, anh trả lời, "Được."
Bạch Lộc dựng điện thoại lên, đứng dậy cởi quần lót xuống, tách hai chân ra, vểnh mông lên màn hình, "Vân Hi nhìn thấy không?"
La Vân Hi vặn vòi nước lại, xoa xoa tóc, bước đến gần màn hình điện thoại, nhìn thấy tiểu huyệt đang mở ra rồi lại khép lại, còn có cái mông căng tròn trắng nõn, dịch ngọt còn đang chảy ra từ huyệt non, anh gật đầu, "Nhìn thấy!"
Bạch Lộc tách hai bắp đùi của mình ra, đưa ngón tay chen vào bên trong, lấy dịch ngọt ra ngoài, "Vân Hi, nhìn rõ không?"
Nhìn thấy rõ thịt đỏ non mềm trong tiểu huyệt đang co mình lại, ngón tay vào vào ra ra, kéo ra một dòng suối nhỏ, hai cánh hoa đã ướt một mảnh, hạt châu cũng đã sưng lên, Bạch Lộc khẽ rên, đến gần camera hơn, "Vân Hi, anh nhìn thấy không?"
Vòi hoa sen trong phòng tắm đã được đóng lại, nhưng vẫn còn mấy giọt nước rơi xuống nhỏ giọt, xà bông vẫn đang nằm yên lặng trong chiếc hộp, trên trần nhà có một bóng đèn màu trắng, La Vân Hi đứng trần truồng ở đó, hô hấp dần dồn dập hơn trước, trong nháy mắt tiểu Vân Hi liền bừng tỉnh, nhanh nhẹn nhảy lên mấy cái. Bạch Lộc không đợi được câu trả lời của anh, lại bỏ thêm một ngón tay vào trong, nới rộng nơi đó ra, đi sâu vào trong, "Có nhìn thấy không vậy ~" giọng nói có thể nói là quyến rũ chết người.
"...... Nhìn thấy."
Một tay Bạch Lộc vân vê hạt châu, một tay còn lại không ngừng đâm vào rút ra, hình như trên màn hình điện thoại có dính mấy giọt nước, "Ưm....... a........ Ừm....... a ~"
La Vân Hi tiến đến gần hơn, tay vỗ nhẹ lên gật thịt, sau đó bắt đầu vuốt lên lên xuống xuống.
"Mở rộng hai chân ra một chút, rên lớn tiếng hơn nữa."
"Ưm, Vân Hi~" Ngón tay tiếp tục ra ra vào vào, kéo ra ngoài một lượng lớn dịch ngọt.
Hai chân của Bạch Lộc đã bắt đầu run rẩy, cái mông đung đưa ngày càng nhanh.
Tốc độ của La Vân Hi ngày càng nhanh, tiểu Vân Hi giật giật, vùng mình đứng lên. Tay của La Vân Hi bao quanh nó, chuyển động lên lên xuống xuống, hơi thở ngày càng gấp gáp, mái tóc ướt nhẹp nhỏ giọt, giọt nước chảy xuống, biến mất trong khu rừng rậm.
Mã mắt tiết ra chất lỏng, cảm xúc vô cùng tuyệt vời.
Bạch Lộc thêm một ngón nữa vào, rên lên một tiếng yêu kiều, dịch ngọt chảy ra như lũ, cô nằm xụi lơ trên giường.
"Quay lại, quay về phía camera."
Bạch Lộc thở hổn hển, ngồi dậy, hai chân mở rộng ra, đưa ngón tay vói vào trong, "Ưm ~......."
Cô chỉ nhìn thấy nửa người trên của anh, cánh tay anh đang chuyển động, ánh mắt thâm thúy, hơi thở hổn hển, không cần nhìn cũng biết anh đang làm gì.
"Tiểu Vân Hi đã dậy chưa, đã lớn chưa? Có nhớ Lộc Lộc không?"
"Ừm... dậy rồi, có nhớ."
Cô nở nụ cười, đem hai chân mở rộng ra hơn, để anh có thể nhìn thấy rõ được dịch ngọt và hai cánh hoa đỏ hồng, còn có một cái lỗ nhỏ màu đỏ, cái mông nhích gần đến phía camera, "Vân Hi tiến vào đi!"
Anh cắn răng, động tác trên tay nhanh hơn, hai túi ngọc run rẩy một trận lợi hại, "Dâm đãng! Bao giờ trở về sẽ xử lý em."
Mỗi khi anh gọi cô một tiếng Dâm đãng, cô cảm thấy rất thích.......
Cô ma sát hai chân lại với nhau, kêu lên một tiếng vô cùng quyến rũ, "Em rất nhớ anh."
"Ừm, cuối tuần về rồi." Không quay về cũng không được.
"Tiểu Vân Hi bắn chưa?"
La Vân Hi hít sâu, nhịn xuống cảm giác bị kích thích, tốc độ trên tay nhanh hơn, "Ừm, sắp."
Bạch Lộc lại đưa mông lại gần hơn, "Nào, bắn vào chỗ này của em đi."
Hừ ~, La Vân Hi nhìn hai cái mông căng tròn đang vểnh lên, trước đây anh rất thích bắn lên đó, hồi ức ùa về, gậy thịt của anh run rẩy kịch liệt, tinh dịch ào ra, bắn.
Anh ngẩng đầu lên, hô hấp dồn gập, "A......"
"Bắn rồi?"
"Ừm."
Cả người Bạch Lộc thả lỏng, đứng dậy mặc nội y lên người, đưa camera lại gần, "Vân Hi cuối tuần về sớm một chút được không?"
"Ừm, anh sẽ về."
"Đêm nay làm đến đây thôi, anh đi nghỉ ngơi sớm đi, có thể hôn em một cái được không?"
"Được."
Hai người đến gần camera, đặt một nụ hôn xuống, dường như là đang thật sự hôn nhau.
Bạch Lộc nhìn anh với ánh mắt lưu luyến, tắt video, La Vân Hi nhìn lên tờ giấy nhắc nhở màu đỏ, trên sàn nhà vẫn còn lưu lại tinh dịch của anh, anh trầm mặc một lúc lâu, rồi sau đó nở một nụ cười, "Đúng là càng ngày càng biết nũng nịu."
Tiểu Vân Hi ủ rũ, nhìn có vẻ mất mát, nó đã lâu không được cô vuốt ve yêu thương, cũng đã lâu rồi không được vùi mình vào nơi ấm áp muốn chết người đó.
La Vân Hi đặt điện thoại xuống, mở vòi hoa sen, tắm lại một lần nữa.
.......
Tắm rửa xong, anh lau tóc, đi ra ngoài rót một cốc nước để uống, trên người mặc một cái áo ba lỗ và một cái quần soóc ngắn đến đầu gối, nhìn rất gọn gàng nhẹ nhàng khoan khoái.
Ngồi được một lúc, chuông cửa vang lên, anh đứng dậy, đi ra mở cửa, là Phương Tư Hiền, cậu ta quần áo chỉnh tề, nhìn thấy La Vân Hi, hỏi anh, "Cậu chuẩn bị đi ngủ?"
"Có chuyện gì không?"
"Mọi người đang chuẩn bị đi ăn tối, cậu cũng đi cùng uống một chén đi."
"Tớ không uống rượu."
Phương Tư Hiền thúc dục anh, "Đi, chỉ cần đến đó ăn một cái gì đó thôi, nhanh lên, nhanh lên, đi thay quần áo đi."
La Vân Hi suy nghĩ một lúc, gật đầu, "Cậu chờ tớ một chút."
Phương Tư Hiền bước vào phòng của anh, nhìn xung quanh căn phòng một lượt, phát hiện trên ghế sofa có mấy con gấu bông, giọng nói của cậu ta tỏ ra kinh ngạc, "Cậu từng này tuổi rồi mà còn chơi mấy thứ này?"
La Vân Hi lấy quần áo từ trong tủ ra, đi vào phòng tắm, nói, "Của Lộc Lộc."
Lộc Lộc là ai?
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, La Vân Hi bước ra, trên người mặc một cái áo màu trắng bên trong, còn bên ngoài khoác một cái áo bò màu xanh, bên dưới là một cái quần dài màu đen bó lại đôi chân vừa dài vừa thẳng của anh, khuôn mặt đẹp trai sáng sủa ngời ngời, nhìn tổng thể vô cùng chỉnh tề.
Phương Tư Hiền nhìn anh, "Có phải cậu mặc cái gì cũng đẹp hay không?"
La Vân Hi khóa cửa lại, "Không."
"......"
Có một số người đúng là không biết bản thân đẹp đến mức nào a.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro