Chap 10. Tương kế tựu kế
" Cái gì? "
Lời này vừa ra, toàn sảnh người đều ngẩn ra
Carola chi tâm, không phải là bộ váy Tô Khinh Khinh đang mặc trên người sao?
Tô Liên Nhi không phải đem bộ váy này cho Tô Khinh Khinh, rồi dùng để hại bêu xấu Tô Khinh Khinh, làm sao còn tố cáo nói váy bị lấy trộm?
Đừng nói người ở đây chỗ này không kịp phản ứng, liền Tô Khinh Khinh cũng bị một màn này nói cho mơ hồ rồi
Tại tất cả mọi người ánh mắt mê mang, Tô Liên Nhi đi đến cảnh sát trước mặt
" Đúng vậy, là tôi báo án" Cô mở miệng " Tôi hôm nay buổi sáng đi vào phòng thay quần áo, phát hiện được bộ Carola chi tâm của tôi không thấy, bất quá..."
Cô ngẩng đầu nhìn một bên ngã trên mặt đất điềm đạm đáng yêu Tô Khinh Khinh, thản nhiên nói: " Bất quá tôi bây giờ hình như tìm được ai lấy trộm váy rồi"
Lời này nói ra, người xung quanh mới phục hồi lại tinh thần, hai mặt nhìn nhau, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc
" Gì tình huống? Cho nên váy này, không phải Tô Liên Nhi cho Tô Khinh Khinh? Là Tô Khinh Khinh trộm?"
"A! Tôi não không theo kịp tiết tấu này rồi, nếu như Tô Khinh Khinh trộm quần áo, Tô Liên Nhi căn bản vốn không biết, sao có thể động tay động lên trên váy, để cho Tô Khinh Khinh mất mặt?"
" Bị ngu à! Tất nhiên Tô Liên Nhi căn bản cũng không biết Tô Khinh Khinh sẽ trộm quần áo, vậy khẳng định không phải là Tô Liên Nhi động tay động chân, chỉ có thể là Tô Khinh Khinh chính mình tự làm"
" Tô Khinh Khinh chính mình tự động tay động chân? Cô ta để cho mình tại yến hội mất mặt xấu hổ làm gì?"
" Đương nhiên là vì hãm hại Tô Liên Nhi! Hơn nữa các người như kỹ một chút, Tô Khinh Khinh váy đang mặc, rách không quá lợi hại, đùi cũng chỉ lộ một chút, nếu thật Tô Liên Nhi động tay động chân, các người cảm thấy cá tính đó của Tô Liên Nhi, sẽ khách khí như vậy?"
Người xung quanh đều là người tinh ranh, phía trước bởi vì đối với Tô Liên Nhi ấn tượng đều là điêu ngoa tùy hứng bốc đồng, lúc này mới bị Tô Khinh Khinh nắm mũi dẫn dắt
Nhưng lúc này suy nghĩ kỹ càng, mọi người lập tức đều ý thức được sự không bình thường
Mà Tô Khinh Khinh lúc này sắc mặt trắng bệch
Cô ta nằm mơ giữa ban ngay đều không nghĩ đến chính mình kế hoạch được thiết kế tỉ mỉ sẽ xuất hiện biến cố như vậy, nghẹn ngào gào lên: " Tôi không có! Tôi không có trộm váy! Đây là Tô Liên Nhi chính mình cho tôi mượn váy!"
"Tôi cho cô mượn?" Tô Liên Nhi lại giống như nghe thấy một trò đùa gì, mắt lạnh nhìn cô ta: " Tô Khinh Khinh cô nói hươu nói vượn cái gì, tôi lúc nào nói qua cho cô mượn quần áo"
"Chị !" Tô Khinh Khinh nằm mơ giữa ban ngày đều không nghĩ đến, trong mắt cô ta đồ phế vật Tô Liên Nhi vậy mà trở mặt không quen biết, tức giận đến muốn hét lên, nhưng đột nhiên---
" Yên tĩnh"
Bên cạnh Tô Kỳ Viễn lạnh lùng mở miệng, giọng không cao, lại là một lần nữa để huyên náo sảnh tiệc nhanh chóng an tĩnh
Tô Khinh Khinh lúc này lấy lại được chút lý trí, rưng rưng nhìn Tô Kỳ Viễn, điềm đạm đáng yêu khóc nức nở " Anh cả, em thật sự không có trộm đồ, váy thật sự là Tô Liên Nhi cho em mượn....."
Tô Kỳ Viễn lại không để ý tới cô ta
" Tôi nhớ được trong phòng giữ quần áo có camera giám sát" Hắn thản nhiên nói " Nhìn qua camera, liền biết chuyện gì xảy ra"
Mọi người lức mới lấy lại tinh thần, mau để cho quản gia đi tới lấy video mà camera đã quay trong phòng giữ quần áo của Tô Liên Nhi
Cảnh sát bật máy tính, một bên nhìn thời gian theo dõi, một bên hỏi Tô Khinh Khinh: " Cô nói là Tô Liên Nhi chính mình cho cô mượn quần áo, vậy là cô mấy giờ đi tới phòng giữ quần áo lấy?"
" Khuya ngày hôm trước 12h"
" 12h khuya?" Cảnh sát tay ngừng một chút, nhìn Tô Khinh Khinh ánh mắt có chút vi diệu
Nào có ai mượn đồ gì, nửa đêm đi?
Tô Khinh Khinh tự nhiên cũng biết cảnh sát nghĩ gì, nhưng lại khó lòng giải bày--
Ngày đó Tô Liên Nhi nói muốn thu thập một chút phòng giữ quần áo, sau đó mới thông báo cô ta đi lấy quần áo, cô ta trong phòng một mực chờ, cô ta chờ đợi ròng rã chờ đến nửa đêm, Ngô Tẩu mới khiến cho người đến thông báo
Tô Khinh Khinh lúc đó còn tưởng rằng, Tô Liên Nhi thay đổi biện pháp giày vò cô ta, cho nên không để trong lòng
Thật không nghĩ bây giờ có trăm miệng nói cũng không rõ
Cảnh sát không có tiếp tục truy vấn Tô Khinh Khinh, chỉ đem video giám sát điều chỉnh đến khuya ngày hôm trước 12h, mọi người quả nhiên trông thấy Tô Khinh Khinh một thân một mình đi vào phòng giữ quần áo, mở đèn lên, bắt đầu nhìn xung quanh chọn
Cảnh sát lại một lần nhíu mày " Cô không phải nói đồ là Tô Liên Nhi cho cô mượn sao? Vậy làm sao chỉ có mình cô đi vào phòng giữ quần áo?"
"Bởi vì Tô Liên Nhi nói phòng giữ quần áo bên trong đồ tùy tôi chọn lựa!" Tô Khinh Khinh sốt ruột nói " Cho nên tôi mới một mình đi vào"
" Tùy cô chọn?" Nghe thấy lời của Tô Khinh Khinh, xung quanh Tô Liên Nhi mấy người giả bạn tốt nghe không nổi nữa " Làm sao có thể! Phòng giữ quần áo của Liên Nhi bên trong còn có mấy cái quần áo năm nay kiểu mới, chính cô ấy cũng chưa mặc qua, làm sao có thể nhường cô đi vào tùy tiện lựa! Lỡ như cô làm hư quần áo hoặc châu báu khác làm sao bây giờ!"
Nói xong mấy người bạn tốt kia liền chờ trong video quay đến bộ Carola chi tâm cùng châu báu
" Ví dụ như cái này, nó chỉ đến đây vài ngày trước kiểu mới, là nhà thiết kế định chế. Còn có này châu báu, cũng là cô ấy tháng trước từ buổi đấu giá lấy được, nhiều đồ tốt như thế, giá tiền đều mấy trăm triệu, cô ấy làm sao có thể nhường cô tùy tiện chọn lựa?"
" Cái gì?" Tô Khinh Khinh lúc này mới trợn tròn mắt
Tô Liên Nhi không nói phòng giữ quần áo đều là cô mặc qua không muốn mặc nữa sao?
Tại sao còn có thể có đồ kiểu mới?
Cô ta bỗng nhiễn ý thức được cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Liên Nhi, lúc này mới phát hiện Tô Liên Nhi đang giống như cười mà không cười nhìn mình
" Cô gạt tôi" Tô Khinh Khinh rốt cuộc hiểu được, tức giận đến đỏ ngầu cả mắt " Tô liên Nhi cô dám gạt tôi"
Nếu như lúc này Tô Khinh Khinh còn không phản ứng lại có chuyện gì, cô ta là quá ngu xuẩn
Cái này hiển nhiên là Tô Liên Nhi đặt một bẫy, cố ý để cô ta chui vào bên trong
Thế nhưng làm sao có thể?
Tô Liên Nhi không phải là cái hoa si, đồ ăn hại sao, làm sao lại đoán được kế hoạch của cô ta, như thế nào có bản lĩnh tương kế tựu kế, cho cô ta lớn như vậy cái bẫy
Tô Khinh Khinh vừa giận vừa sợ nhìn Tô Liên Nhi, nhưng Tô Liên Nhi liền một cái ánh mắt cũng không cho cô ta
"Anh cảnh sát" Cô chỉ nhìn về phía cảnh sát bên cạnh " Tôi nghĩ chuyện đã gần như tra ra manh mối đi?"
" Không sai" Cảnh sát gật đầu, nhìn về phía Tô Khinh Khinh lạnh lùng nói " Tô Khinh Khinh tiểu thư, làm phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến"
Tô Khinh Khinh thân thể run lên, lúc này mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc
" Không! Tôi không có trộm đồ! " Cô ta lúc này thật bị hù chết, thậm chí đều quên đi ngụy trang ngày thường yếu đuối, nghẹo ngào gào lên " Tôi không thể đi với cái người! Không thể!"
Nếu như đi cục cảnh sát, sẽ lưu lại án cũ
Cô ta thế nhưng muốn làm Tư gia thiếu phu nhân, làm sao có thể lưu lại bản án
Nghĩ tới đây, cô ta nhanh chóng nhìn về phía Tư Phong Lam
" Tư thiếu" Cô ta gắt gao nắm lấy Tư Phong Lam khóc, điềm đạm đáng yêu nói " Tôi không có.... Tôi thật sự không có trộm đồ. Anh giúp tôi một chút, van cầu anh giúp tôi một chút...."
Tô Khinh Khinh giống như nắm lấy cây cỏ cứu mạng nắm lấy Tư Phong Lam, thật không nghĩ đến Tư Phong Lam lại né tránh ánh mắt cô ta, hất tay của cô ta ra
" Nếu không phải cô làm" Hắn ta ra vẻ trấn định nói " Cảnh sát sẽ tra, rồi tự nhiên sẽ thả tự do cho cô ra ngoài "
Đúng vậy
Bây giờ Tư Phong Lam còn không có mê Tô Khinh Khinh đến chết mê chết mệt, vừa mới ra tay giúp cô ta là xuất phát từ sự trìu mến, Nhưng bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, hắn ta đường đường Tư thiếu, tại sao có thể cùng một kẻ trộm dính líu với nhau?
Tô Khinh Khinh trên mặt tia máu cuối cùng cũng biến mất
Mắt thấy cảnh sát muốn lấy còng tay tới bắt cô ta, cô ta triệt để sụp đổ, hô to: " Không phải liền một bộ váy sao! Liền vì bộ váy! Các người dựa vào cái gì bắt ta!"
" Một bộ váy mà thôi?" Nghe thấy lời này, bên cảnh mấy cái giả bạn tốt của Tô Liên Nhi lại nghe không nổi nữa, chế giễu lên tiếng " Cô thật đúng là người nhà quê ở nông thôn, cô có biết hay không trên người cô mỗi một sợi chỉ là dùng tốt nhất kim cương cùng trân châu mài bột gắn vào, cho nên mới ở dưới ngọn đèn có hiệu ứng ánh sáng lung linh. Toàn bộ quá trình chế tạo càng tiêu hao mấy chục đỉnh cấp thợ thủ công 3 tháng, bộ váy lấy bán ra ngoài , tùy tiện bán cũng là 3000 vạn đều không phải là vấn đề, cô nói tôi nghe trộm 3000 vạn, có nên bị bắt không?"
" Cái gì?"
Tô Khinh Khinh mặc dù có đầu óc, nhưng đến cùng không phải từ xã hội thượng lưu lớn lên, cô ta nằm mơ đều không nghĩ tới bộ váy vậy mà lại là 3000 vạn, mắt trợn tròn
3000 vạn!
Cái này thật bị xử tội, cô ta.... Cô ta phải bị nhốt bao nhiêu năm?
Trong sự kinh hoảng, cả người cô ta triệt để lâm vào bối rối, ngơ ngác bị cảnh sát mang đi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro