Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10: Đứng ngồi không yên

Cô ba lái xe đi tìm mợ tư, xứ Liên Hoa nói nhỏ không nhỏ, lớn không lớn huống hồ trước giờ Kim Duyên chỉ quanh quẩn trong nhà hội đồng, mợ ấy có thể đi đâu được kia chứ. Đi đến đầu chợ, cô ba thấy nhiều người túm tụm lại bàn tán xôn xao.

- Ở ngoài sông có người gieo mình tự vẩn, nghe đâu là nử tử.

Tâm trí cô ba càng rối bời hơn, so với lần hay tin Kim Duyên gả cho út Tài thì lần này tim cô đập nhanh và đau nhói đến với lần, cô không mong muốn điều mình đang ngờ vực là sự thật, đó không phải là mợ tư. Cô ba rón rén chen vào giữa đám đông, mọi người bàn tán qua lại về thân phận của nạn nhân xấu số, thoáng nhìn qua Khánh Vân thờ phào vì chắc chắn đó không phải là Kim Duyên.

Nhưng liệu với những gì xảy ra, Kim Duyên sẽ đối mặt với cô ba như thế nào, Duyên tỉnh giấc sau đêm dài, cơ thể đau mỏi, hình ảnh người nằm cạnh làm cô la toáng lên, tại sao lại là cậu Tài, chẳng lẽ người tối qua...không thể nào, Duyên cố gắng xua đi suy nghĩ về sự thật tồi tệ đang hiện ra trong đầu.

Điều không muốn nhất cuối cùng đã xảy ra, hơn sáu tháng gả cho cậu út nhà hội đồng cô chưa một lần thôi nghĩ đến ngày đường hoàng bên cạnh cô ba nhưng xem ra mọi thứ đang đi ngược lại mong ước của mợ tư. Kim Duyên đau khổ bậc khóc, cô cảm thấy bản thân mình không còn trong sạch, rồi cô sẽ phải đối mặt với cô ba như thế nào, liên tiếp những câu hỏi xuất hiện trong tâm trí khiến Duyên chỉ muốn trốn chạy khỏi thực tại tàn khốc này.

Mợ rời nhà hội đồng từ sớm, người không cha không mẹ như cô khi đau khổ nhất cũng chẳng biết sẽ phải đi về đâu, mợ cứ đi theo quán tính, chẳng mấy chốc đã đi đến chợ, đây là nơi trước đây mợ quanh quẩn, Kim Duyên đau xót cho số phận mình, người thân không còn ai, ngay cả khi tủi nhục nhất cũng không có nơi để quay về.

Thấy từ xa đám người đông dần, dường như có ai đó vừa định gieo mình quyên sinh, mợ tư đi đến gần, truyền vào mắt cô hình ảnh cô ba chạy hối hả đến, gương mặt thất thần chẳng lẽ cô ba lại nghĩ người gieo mình xuống sông tự vẩn chính là mình, tại sao mợ lại nghĩ mình không còn ai để nương tựa, chẳng phải mợ tư vẫn còn cô ba sao. Đúng, cho dù trời đất có sập xuống thì cô ba vẫn sẽ bên cạnh che chở cho mợ tư, mãi mãi là như vậy.

- Phiền mọi người tránh ra,

Cô ba cố gắng chen vào dòng người, cô thật sự không còn đứng vững nếu người nằm đó là Kim Duyên thì cô sẽ như thế nào, nước mắt đọng trên gương mặt lạnh như băng tuyết, cô ba vẫn giữ nét mặt đầy đau đớn trong tâm khảm

Cô thở phào nhẹ nhõm vì đó không phải người con gái mà cô yêu thương, cùng lúc đó cô ba cảm nhận có sự ấm áp chạm vào từng kẽ tay, mùi hương này chỉ duy nhất lưu trên một người, cô ba xoay người, quả thực là mợ tư.

- Ai cho phép em rời khỏi tôi hả?

Giọng cô ba run rẩy, chắc trên dưới nhà hội đồng chưa ai nhìn thấy cô ba bình bình đạm đạm cũng có lúc rơi nước mắt, sợ hãi như lúc này. Trên cõi nhân sinh này, chỉ có mỗi Nguyễn Huỳnh Kim Duyên có mị lực khiến Khánh Vân "đứng ngồi không yên".

- Em xin lỗi, nhưng

- Đừng nói gì cả, tôi ở đây, không ai được chạm vào em, từ hôm nay tôi sẽ cho nhà hội đồng Hương Sư biết cái kết thảm hại khi dám động đến em.

- Cô ba

- Tôi ở đây, đừng sợ

Cô ba ôn nhu đưa tay lau đi giọt nước mắt còn vương trên gương mặt xinh đẹp của mợ tư, nhìn Kim Duyên run rẩy trong vòng tay mình cô ba càng thù hận những người đã cố tình gây ra câu chuyện này, nếu họ đã không ngại đối đầu với cô thì cô cũng không cần nể mặt nhà hội đồng làm gì.

- Mình về thôi

Cô ba dìu mợ tư ra xe, anh Hai nổ máy đưa hai người về nhà hội đồng Hương Sư, trên xe Kim Duyên có vẻ lo lắng, cô cảm thấy sợ hãi những con người trong nhà hội đồng, đêm qua bà lớn cố tình lập ra kế để dụ cô uống xuân dược, còn dạy cho cậu Tài những chuyện...Nghĩ đến đây hai bàn tay mợ tư đan vào nhau, vò nhàu cả lớp áo

Cô ba ngồi bên cạnh cũng trầm mặc không kém, không ai nói năng gì làm anh Hai cứ nhìn trộm qua kính hậu dò xét, tối qua anh Hai nhận được tin dữ từ vợ mình là chị Hai nhưng dù sao cũng chỉ là phận toi tớ trong nhà, không thể ngăn cản được, anh cũng thấy mình có lỗi.

Chẳng mấy chốc xe đã đến nhà hội đồng, Kim Duyên nấn ná không dám bước vào, cô ba xoa nhẹ tấm lưng động viên, cả hai đi vào bên trong nhà chính, bà lớn ngồi chiễm chệ đánh bài cùng hội phu nhân hội đồng, ánh mắt liếc nhìn khi thấy mợ tư lại về nhà cùng cô ba

- Sáng giờ mợ đi đâu đó? Để chồng mình dậy rồi khóc la om sòm chẳng ra cái thể thống gì

- Con...

Mợ tư sợ sệt trước giọng điệu chua ngoa của mẹ chồng, người chứng kiến như cô ba không thể không mở lời

- Tôi có chút việc trên xưởng cần mợ tư phụ, mà má Hai nè, thằng Tài nó cũng là thanh niên lưng dài vai rộng, má đừng quản nó như con nít được không? Dù sao Duyên nó cũng là mợ tư nhà hội đồng chứ không phải kẻ hầu người hạ, má cần thêm bao nhiêu người sai vặt, má cứ báo, tôi cho người sang.

Bà lớn tròn xoe mắt vì hôm nay cô ba không ngại bật lại mình, trước mặt biết bao chị em khác khiến bà tức tói la toáng lên

- Ai cho mày nói chuyện với người lớn bằng cái giọng điệu đó hả? Hay là do má của mày không biết dạy dỗ con

- Má có thể chửi tôi thế nào cũng được, tôi không chấp, nhưng tôi không cho phép má động đến người thân của tôi.

Ông Hương Sư đang thưởng trà ngoài vườn, nghe thấy tiếng nói phát ra từ nhà trong liền đi vào

- Có chuyện gì mà như cái chợ vậy hả?

- Ông vào mà xem con gái rượu của ông, hôm nay dám dạy đời tôi phải ăn ở với dâu con như thế nào? Có vẻ như tôi ở hiền từ quá nên chẳng ai coi ra gì

- Ba Vân, có phải như lời má hai nói không?

- Thưa cha, con không thấy con nói gì sai cả, nhưng má Hai không được xúc phạm đến má của con

- Tao nói thì đã sao, thứ con vợ lẻ như mày lấy quyền hạn gì mà cám đoán tao

- Bà có thôi đi không!

Ông Hương Sư quát lớn

- Ganh đua bao nhiêu năm chưa đủ à? Bà là bậc cha mẹ mà còn không biết tôn trọng nguoiwf khác thì sao răn dạy được con cái.

- Ông cũng chỉ muốn bênh vực con gái của bà ta, được thế thì tôi không ở trong cái nhà này nữa, tôi đi cho cha con ông vừa lòng.

- Bà,..tôi không có ý như vậy

- Má Hai với cha không cần cãi nhau đâu, con sẽ là người rời khỏi đây, thưa cha con cũng muốn báo với cha con sẽ dọn ra ở riêng, con đã mua một gian nhà trên tỉnh, tiện cho việc quán xuyến công xưởng.

- Tại sao phải dọn ra ở ngoài, thân con gái một mình cha thật sự không yên tâm

- Chưa đừng lo, con xin phép cha cho mợ tư lên đấy ở, bây giờ nhà ta mở rộng công xưởng, mợ tư cũng rất được lòng các đối tác nên mong cha chấp thuận cho con đưa mợ ấy lên ở cùng.

Trong lòng ông Hương Sư hiểu rất rõ tâm tình của cô ba, ánh mắt của con gái ông rất kiên định, nếu lần này ông không đồng tình để mợ tư đi cùng có lẽ cô ba sẽ bất chấp mọi ngăn cản để làm điều đó, kết cục đó là điều ông không hề mong muốn dù sao trong thời đại nhiễu nhương này, chuyện nữ tử nảy sinh tình cảm vốn là trái luân thường đạo lý.

- Không được, nó là vợ thằng Tài, sao lại bỏ chồng đi ra ngoài ở, thiên hạ sẽ nhìn vào chê cười.

- Dẫn nó đi đi.

- Ông có làm sao không? Ông muốn trên dưới xứ Liên Hoa này cười chê nhà mình à

- Kệ miệng đời, họ không nuôi tôi ngày nào.

Khánh Vân thầm cảm kích sự thấu hiểu lần này của cha cô, nếu không phải lo sợ mợ tư gặp chuyện ức hiếp thì cô cũng sẽ không đi đến bước này.

- Con cảm ơn cha, con xin phép lui xuống.

Cô ba dẫn mợ tư rời đi trong ánh mắt căm tức của bà lớn.

----------------------++++++------------------------

- Cô ba, chúng ta phải đi thật à?

Kim Duyên rất muốn được ở cùng cô ba tuy nhiên cô lại lo lắng cho bà hai

- Tôi sẽ đưa mẹ cùng đi, em đừng lo, thu xếp y phục và vài món đồ cần thiết.

*Cốc cốc*

- Ai đấy

-Con đây

- Vào đi con

Khánh Vân đi đến phòng mẹ ruột, thông thường mẹ cô chỉ quanh quẩn trong gian nhà phụ, bà cũng không muốn bon chen, ở trong nhà này càng ít va chạm càng an nhàn

- Mẹ lại đan áo à

- Um mẹ đan áo cho cha con, trời trở rét rồi, ông ấy cứ ho suốt, mẹ đan cũng gần xong rồi tí kêu sấp nhỏ mang lên cho ông.

- Mẹ này, con có thể hỏi mẹ một điều không?

- Sao đấy con gái, lại có chuyện không vui à

- Tại sao mẹ lại chấp nhận làm vợ lẻ?

Bà sựng lại vài giây, rồi mĩm cười bình thản, bà biết đã đến lúc ba Vân lớn lên sẽ thắc mắc câu chuyện này, từ khi còn là trẻ nhỏ, ba Vân đã rất hiểu chuyện dù thường xuyên bị cậu Hai ức hiếp, còn bị bạn bè trong xóm trêu là con vợ lẻ nhưng con bé chưa từng thắc mắc hay oán giận mẹ.

- Vì tình yêu!

Nếu được nghe câu trả lời này từ khi nhỏ có lẽ cô ba sẽ không hiểu mẹ cô đang vì điều gì nhưng ở thời điểm hiện tại thì cô có thể thấu hiểu cảm giác của mẹ mình; tình yêu đôi khi là một điểm tựa vững chải để chúng ta vượt qua mọi đau đớn, tủi nhục của cuộc đời nhưng đôi lúc cũng chính vì nó mà chúng ta đánh mất hết thanh xuân của mình.

- Ngày xưa nhà ông bà ngoại đã làm người ăn kẻ ở cho nhà hội đồng Hương, mẹ lớn lên cùng cha con, cha con rất giỏi nên được ông bà hội đồng cho đi sang tây học, lúc đó mẹ rất ngưỡng mộ cha con nhưng thân phận mình thấp hèn nên không dám mơ mộng hảo huyền. Sau khi đi du học về, cha con đã ngõ lời yêu mẹ nhưng ông bà nội con không chấp thuận chỉ vì hai bên không môn đăng hộ đối. Một thời gian sau cha con được mai mối lấy tiểu thư nhà hội đồng ở huyện trên, chính là má hai con, nhưng ông ấy không tha thiết nên thời gian đầu lấy vợ về cứ để má hai con một mình, trên dưới trong nhà hội đồng ai cũng biết chuyện cha con và mẹ chính vì vậy má hai con mới đem lòng hận thù mẹ.

- Mẹ có hạnh phúc không?

Khánh Vân là người chứng kiến những lần mẹ cô bị mắng nhiết, chì chiết từ bà lớn. Cô luôn muốn mình trở nên mạnh mẽ để đủ sức mạnh che chở cho mẹ cô.

- Có, lúc con chào đời là lúc mẹ cảm nhận rõ nhất sự hạnh phúc là gì.

- Mẹ, con xin lỗi

Điều bà lo sợ nhất cũng sắp diễn ra, nhìn ánh mắt khi con gái bà nhìn mợ tư bà đã biết cô gái đó chính là người quan trọng trong lòng Khánh Vân. Bà đã cố gắng che lắp đi sự thật này, không phải vì sợ nhìn thấy sự chê cười của người đời, bà không màng, bà cũng đã quen với điều tiếng rẻ rúng nhwung chính vì đã trải qua hết cung bậc cảm xúc trong những ánh nhìn tồi tệ, phán xét đó bà càng không muốn Khánh Vân hứng chịu.

- Vì đã không sống tốt như mẹ kì vọng

- Con gái ngốc, dù con có như thế nào con vẫn là con gái tuyệt vời nhất của mẹ.

- Có phải mẹ đã nhận ra chuyện này từ lâu rồi đúng không?

- Con có biết ánh mắt của con khi nhìn thấy Kim Duyên, nó giống như lúc mẹ nhìn cha con vậy. Duyên nó là đứa con gái tốt, nhưng số phận quá đau khổ, mẹ sợ hai đứa không chịu được áp lực của xã hội.

- Con thật sự yêu thương Duyên, con vừa xin cha cho phép rời khỏi đây, con đã mua một gian nhà ở tỉnh, con muốn đưa mẹ theo cùng.

- Con không cần bận tâm mẹ, cuộc sống của mẹ ở đây rất yên bình, mẹ muốn dùng cuộc đời còn lại chăm lo cho cha con. Hai đứa cứ sống tốt, yêu thương nhau là mẹ mãn nguyện rồi, có Duyên chăm sóc cho con mẹ cũng an tâm mấy phần.

Khánh Vân quỳ xuống trước mặt mẹ cô, nước mắt của cô lúc này là nước mắt của sự hạnh phúc vì cuối cùng người mà cô lo sợ làm tổn thương nhát chính là người phụ nữ này.

- Cảm ơn mẹ vì đã thấu hiểu cho con. Mẹ bảo trọng, con sẽ thường xuyên về thăm mẹ.

--------------------------------+++++-------------------------------------

- Cậu Hai, bà lớn cho gọi cậu

- Có chuyện gì? Không thấy tao đang bận đánh bài à

Tên gia nhân nói nhỏ vài tai điều gì khiến cậu hai như bắt được vàng, nở nụ cười đắc ý

- Ba Vân, là mày ép tao đến nước này.



END CHAP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro