Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Chương1: Phượng Hoàng niết bàn


Phía dưới là một sân bãi hình tròn, trồng một ít hoa cỏ kỳ quái. Tiếng nổ vang lên, những thứ hoa cỏ kia phát ra ánh sáng trong trẻo, không bị ảnh hưởng gì. Nhưng sau lúc tiếng nổ kết thúc, tất cả hoa cỏ đều bị khô héo, hóa thành tro bụi hết.


Rắc rắc rắc rắc rắc rắc...


Có tiếng đổ vỡ, không gian bắt đầu xuất hiện vết nứt, vô số ánh sáng chói mắt xuyên qua từ vết nứt, còn có cả linh khí, linh khí tinh khiết dồi dào cùng tràn vào. Toàn bộ hồ Tiên Dưỡng đều là ngọn lửa, nhiệt độ cao dọa người, các nàng đã là tiên, cũng có thể cảm giác được nhiệt độ đốt người, thể thấy nhiệt độ này cao thế nào.


Lửa trên hồ Tiên Dưỡng cháy ba ngày ba đêm. Ngọn lửa vẫn cháy mạnh như cũ, ở chỗ sâu của ngọn lửa, phảng phất có phượng hoàng đang bay lượn, tiếng hót của phượng hoàng xuyên thủng ngọn lửa, xông thẳng lên trời.


Tiếng hót vẫn tiếp tục, càng lúc càng vang dội, theo tiếng hót của phượng hoàng, kết giới bắt đầu nổ tung.


Con chim lớn đỏ rực phóng thẳng vào mây xanh, thiêu đốt cả chân trời, nhảy múa cùng thái dương.


Cả ngọn núi đều biến thành đỏ thẫm, vô luận là bùn đất hay là thạch đá, cây cối, cỏ dại đều phảng phất nhuộm thành màu lửa đỏ. Tại dương quang chiếu rọi xuống lóe lên hào quang rực lửa đến lóa mắt.


Phượng Hoàng đại biểu cho điềm lành, dưới ánh mặt trời chiếu sáng hiện ra năm lưu quang màu, đột nhiên, " ầm " một tiếng trầm đục, một khối đá cao hai ba thước màu hồng đỏ thẫm cự thạch vô cùng đột ngột bay lên giữa không trung, giống như bị cái gì lực lượng cường đại bắn ra, nặng nề rơi trên mặt đất.


Lúc này, ngay tại nơi khối đá màu đỏ thẫm bắn ra đã xuất hiện một miệng hố quỷ dị. Hàng loạt những viên đá vụn bên cạnh miệng hố, giống như nước chảy rào rào chạy vào bên trong miệng hố.


Một đạo bạch quang chợt lóe, một cái ngạo nghễ dáng người trống rỗng xuất hiện, tươi đẹp dương quang, người tới quần áo bạch y, kim quan thúc phát, mặt như quan ngọc, mục tự tinh thần, phong độ thiên thành hơn người!


Bạch y nam tử một đôi tinh mâu liếc hướng mặt hố, sau một lúc lâu khinh " Di " Một tiếng, thì thào tự nói " Là nơi này đúng vậy, lại sao không thấy nó tung tích?"


Mày kiếm vi ninh, tay trái kết dấu, hai mắt rồi đột nhiên bạo bắn ra lưỡng đạo kim quang, bắn thẳng đến bên trong hố " Nguyên lai ở trong này!" mở Thiên Nhãn, xuyên thấu qua bạch y nam tử rốt cục tìm được thứ hắn cần tìm, vươn tay vào trong động bế ra một tiểu cô nương đang say ngủ. Tiểu cô nương mặc váy dài màu đen, trên quần áo thêu phượng hoàng như ngọn lửa, giương cánh muốn bay, trông rất sống động.


Rõ ràng còn là một đứa trẻ, bộ y phục này lại khiến cho cô ta có khí thế quân chủ thiên hạ. Hắn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, bận rộn sờ tay vào ngực lấy ra một dương chi bình ngọc, từ giữa đổ ra một viên màu vàng đan hoàn, ngón tay vi khúc, nhẹ nhàng bắn vào miệng tiểu cô nương.


Hơi thở của cô ta sau một lúc đã trở lại nhịp nhàng. Hắn vỗ vỗ mặc cô, đem y phục biến thành rách nát bình dân, miệng có chút tiếu ý nói " Cho ngươi ngày thường ức hiếp ta, lần này ngươi niết bàn gặp vấn đề nhất định là quả bảo. Phải cho ngươi nếm trải ít khổ cực của nhân gian!"


Bạch y nam tử bế tiểu cô nương cưỡi mây vượt gió mà đi. Tìm đại một thành trì bấm quyết ngón tay, cười một cách tà mị ném nàng vào một góc trong con hẻm vắng, vừa tính xoay người bỏ đi, lại có chút không yên tâm. Tiện nghi ngồi xuống nhéo nhẹ lỗ mũi của tiểu cô nương nói " Không phải ta không nghĩa khí nhưng dường như chỗ này có duyên với ngươi. Ta đem ngươi để lại chỗ này, sau khi ngươi khôi phục chân thân đừng có tìm ta đánh đó. " dứt lời phất tay, một vòng bạch quang bao lấy nàng bên trong. Đừng nói phàm nhân cho dù yêu ma cũng không thể hại đến tiểu cô nương này!


Bạch y nam tử vừa rời khỏi không bao lâu, một lúc sau, trên bầu trời một vị tiên nữ áo trắng ngự kiếm đi ngang qua, dường như nàng bị vòng bạch quang bao quanh tiểu cô nương hấp dẫn, nhẹ nhàng ngự kiếm đi xuống. Vừa đặt chân xuống mặt đất nhìn vào con hẻm vắng hoàn toàn không hề phát hiện bạch quang ban nãy đâu.


Chẳng lẽ ta nhìn lầm?


Nàng ta nhìn đến tiểu cô nương ăn mặc quần áo rách nát đang nằm, lướt qua thân thể yếu ớt của sinh linh kia, nàng thoát chút kinh ngạc, gân cốt và linh căn của nha đầu này thật là một viên bạch ngọc, nếu cẩn thận mài dũa nhất định sẽ là một anh tài. Chỉ là sao lại tiện nghi cho nàng nhặt được?


Cẩn thận đánh giá xung quanh một phen, phát hiện không có bất luận người khả nghi nào xung quanh nàng mới nhẹ nhàng khom người bế xốc tiểu cô nương, cô ta nằm gọn trong lòng của nàng, còn vô ý thức cọ nhẹ khuôn mặt đầy vết bẩn của mình lên vạt áo trắng của nàng.


Trên người tiểu cô nương không có gì quý giá ngoài một cây trâm khắc hình một con chim phượng hoàng đang tung cánh. Tại trong mắt nàng, bất quá cũng chỉ là một món trang sức bình thường, có thể là thân sinh của nha đầu để lại chờ có duyên sẽ nhận lại nhau.


Tiên nữ áo trắng mang tiểu cô nương rời đi, cách đó không xa, trên mái nhà bạch y nam tử tưởng đã rời đi nhưng lại chưa đi kia, đang tà mị cười cười đắc ý. Hắn bói cho nha đầu kia một quẻ, lần này niết bàn đúng là muôn trùng thử thách, mà thiếu nữ dung mạo thoát tục ban nãy lại là sinh tử kiếp của nàng. Để xem tiểu phượng hoàng ngươi phải làm sao thoát sinh tử kiếp này!


Tại hắn đang đắc ý hả hê, thì thiên thượng ầm vang một tiếng, lóe lên tia sáng, làm bạch y nam tử đang cười cũng tê cứng lại, mặt cắt không còn giọt máu, hai tay chấp lại vái vái khẩn cầu " Hai vị thượng tôn đại thần a, tiểu thần không phải cố ý đâu, đây là kiếp số đã định sẵn của tiểu phượng hoàng, các người cũng đâu thay đổi được, đừng tức giận, đừng tức giận. Chẳng phải ta đã đem Thần Tịch cho nàng làm vật phòng thân, còn cho nàng uống Cửu Chuyển Tục Mệnh Hoàn rồi sao, ít nhất nàng cũng có đến một nghìn năm công lực hộ thân. Cộng thêm huyết mạch của nàng dù cho có vài ba tên Yêu Vương cũng không tổn hại nàng cọng lông chân a! Sẽ không có chuyện gì đâu! " miệng nói thế nhưng bụng lại ủy khuất lầm bầm " Nếu các người thương nàng vậy sao không giúp nàng tránh kiếp nạn này đi, con gái của các người chứ có phải của ta đâu, sao cứ bắt ta phải trông nom chứ, làm ta đến giờ còn chưa có lấy một bóng hồng bên cạnh, hại ta cả người quấn khắp dây tơ hồng của Nguyệt Lão đây này! "


Tiên nữ ngự trên tiên kiếm mang theo tiểu cô nương vì sợ gió lạnh làm cô tỉnh giấc liền tạo ra một vòng phép tránh cho cô bị giá lạnh thổi vào nhập hàn khí.


Phía trước lại hiện ra một đại dương bao la xanh thẳm nhìn không thấy bến bờ, từng cơn sóng nhấp nhô phập phồng, bên tai là từng đợt tiếng gió biển lùa vào, tiếng sóng biển, tiếng hải âu như hòa lẫn vào nhau.


Trên bờ biển đối diện dần dần lộ ra một tòa tiên sơn. Cuối cùng, cũng đến được Lãm Nguyệt Cung trong truyền thuyết.


Tương truyền rằng, vùng đất này trước đây đặt dưới quyền bảo hộ của Phượng Đế, bốn phía tiên khí bọc quanh, ngày có thể nhìn thấy cầu vòng, ban đêm lại được nhìn thấy cực quang. Tiên hạc bay lượn trên đỉnh núi. Vào ngày tuyết rơi càng là mỹ cảnh chẳng thua kém chốn Bồng Lai.


Nơi này còn có một cái hồ, vốn là nơi ưa thích lui tới của Phượng Đế, nghe nói hằng năm Phượng Đế sẽ đến nơi này gột rửa vài lần, cho nên nước trong hồ đều chứa linh khí dào dạc. Nhưng đệ tử trong Lãm Nguyệt Cung chưa ai có thể tiến tới nửa bước, chỉ cần vào trăm dặm phạm vi đã bị tiên lực của Phượng Đế làm tổn thương. Thần tiên càng không ai dám ghé tham quan ' địa bàn ' của Phượng Đế.


Nghe đâu, tại Lãm Nguyệt Cung bên ngoài thường xuất hiện một vài tiên nhân đi ngang qua, hễ đi đến đây ai cũng phải vái lạy tôn kính một lần rồi mới đi.


Trên núi, những cây cổ thụ cao vút, rợp bóng như che cả bầu trời, mây bay vờn quanh, tiên hạc bay lượn trên từng không. Mười hai đỉnh núi lớn nhỏ đứng sừng sững dưới nền trời xanh thẳm. Những đền đài nguy nga mỹ lệ, mái cong đình vểnh, những đám mây ngũ sắc ánh lên dưới mặt trời... vô cùng đồ sộ.


Ngay giữa những cây cổ thụ che rợp chân núi, có một hàng bậc thang bằng đá thật dài hướng lên trên.


Địa thế trên đỉnh núi khá bằng phẳng, bề mặt là cẩm thạch trải dài, ở giữa là một con đường rộng chừng ba bốn trượng, nối thẳng vào Lục Hợp điện cao lớn, hai bên đường có mấy ngàn đệ tử đứng ngay ngắn, người mặc áo trắng, có người lại khoác áo xanh, bên thắt lưng mỗi người nếu không đeo trường kiếm thì cũng có một loại linh khí gì đó có chức năng tương tự, khí thế rất hùng tráng.


Đi hết con đường lớn đó thì tới một cầu thang trăm bậc, ngay sau bậc cuối cùng của cầu thang đó chính là Lục Hợp điện, một tòa điện cổng cao cửa rộng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi làm tỏa ra ánh sáng thật huy hoàng. Đại điện rộng lớn, trang nghiêm, hai bên có mười mấy đệ tử Lãm Nguyệt Cung đang đứng ngay ngắn, trang phục nhìn giống như trang phục của các đệ tử ở bên ngoài điện, thần sắc nghiêm trang.

Hết chương 1٩(˃̶͈̀௰˂̶͈́)و

Đôi lời tác giả: Chư vị đạo hữu thân mến, ta là lần đầu tiên viết truyện nên có gì sai sót mong chư vị đạo hữu bỏ qua, hoặc có thể comment đóng góp bên dưới. Tại đây ta cũng mong muốn mọi người có thể thân thiết gọi ta Cửu Nhi, A Cửu, Lão Cửu gì gì đó, biệt danh cũng được nhưng đừng gọi ad, admin hay tác giả nghe nó xa lạ quá! Thân ái cảm ơn ạ(๑•́ ∀ •̀๑)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro